Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 629: Chiến nhật diệu vương!
Thấy Chu Hằng lại dám chủ động ra tay, hai mắt Lạc Vô Cực ngưng tụ, trong lòng hiện lên lửa giận.
Ỷ có bí bảo tiện tay đỡ được một kích của hắn liền cho rằng có thể chống cự lại Nhật Diệu Vương? Dũng khí này ở đâu ra? Tự tin ở đâu?
Hắn cười giận dữ, đưa tay ra, hóa thành một cái bàn tay lớn màu xanh, chụp tới Chu Hằng.
Cự chưởng mở ra, không chỗ nào mà không bao lấy!
Chu Hằng gào to một tiếng, đánh ra một quyền, trên nắm tay có huyết quang chớp động, nhưng lập tức lại hóa thành một mảnh thần huy màu vàng, tiểu phù văn công kích đã được hắn bố trí trên nắm tay, nhưng chỉ vẻn vẹn tổ hợp bảy mảnh vỡ phù văn.
Vậy là đủ rồi!
Bành!
Bàn tay lớn màu xanh lập tức đánh ra một cái động lớn, Chu Hằng cường thế lao ra, tiếp tục hướng về giết về Lạc Vô Cực.
Cái gì?
Người chung quanh cũng là cả kinh!
Đây là cái tình huống gì, một Nguyệt Minh Đế không ngờ đánh xuyên công kích của Nhật Diệu Vương? Đây cũng không phải là lúc trước a! Lúc trước Lạc Vô Cực hoàn toàn không để không ngờ vào mắt, một chưởng chụp ra không chút để ý, có thể ngay cả một phần vạn lực lượng cũng không có.
Nhưng lần này Lạc Vô Cực biết rất rõ ràng trên thân Chu Hằng có bí bảo tăng lực lượng lên, như thế nào còn có thể phớt lờ? Không nói toàn lực ứng phó, nhưng khẳng định sẽ đánh thật, làm sao có thể bị Chu Hằng xông phá công kích?
Chẳng lẽ nói, không phải Lạc Vô Cực khinh thường, mà là sự cường đại của Chu Hằng xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người?
Làm sao có thể, đây chẳng qua là Nguyệt Minh Đế a! Nguyệt Minh Đế làm sao có thể chống cự lại Nhật Diệu Vương, Tiên giới có pháp tắc làm bằng sắt, Nhật Diệu Vương tuyệt đối nghiền ép Nguyệt Minh Đế, mãi mãi như thế, không người nào có thể đánh vỡ.
Hai người chiến đấu thu hút ánh mắt của mọi người.
Lúc trước Chu Hằng với Lạc Vô Cực chỉ là đang tranh chấp. Tự nhiên không có khả năng dẫn tới chú ý của người khác, nhưng vừa đánh nhau thì không giống nhau.
Phát hiện một Nguyệt Minh Đế không ngờ đang chiến đấu cùng Nhật Diệu Vương. Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là không thể tin, sau đó thì dâng lên khiếp sợ mãnh liệt.
Điều này sao có thể?
- Tốt cho tiểu tử ngươi!
Lạc Vô Cực gào to một tiếng, song chưởng xê dịch, hóa thành hai hổ trảo to lớn, nghênh đón quả đấm của Chu Hằng.
Bành! Bành! Bành!
Hai người đều là xuất kích rất nhanh, trong nháy mắt liền đánh ra chừng trăm kích, sau đó thân hình lần lượt thay đổi, đứng cách xa nhau hơn mười trượng.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ!
Lúc trước Chu Hằng cùng Lạc Vô Cực đánh bừa một kích mà chỉ là hơi xuống hạ phong. Lúc đó đã làm cho mọi người rung động, nhưng hiện tại hai người không ngờ chiến khó hoà giải, dường như chẳng phân biệt được trên dưới, cái này cũng quá khoa trương đi?
Đây là Nguyệt Minh Đế gì a, lợi hại tới rối tinh rối mù!
Lạc Vô Cực mặt không biểu tình, nhưng trong lòng thì hiện lên vẻ kinh sợ, người khác không biết, nhưng hắn vân rõ ràng, hai tay của mình sưng lên, phá, nếu không phải bị hắn mạnh mẽ phong chế linh lực, máu tươi đã sớm nhỏ giọt trên mặt đất.
Làm sao có thể?
Chính là một Nguyệt Minh Đế không ngờ có thể đả thương hắn? Đây là phát sinh như thế nào? Tiểu tử này chẳng lẽ là dung hợp một kiện thần binh ư, lực phá hoại khủng bố tới kinh người!
Chu Hằng mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng hắn vận dụng tiểu phù văn công kích, nhưng vẻn vẹn chỉ tổ hợp ba mươi mảnh vỡ phù văn, nếu là toàn lực ra hết, chỉ sợ Lạc Vô Cực sẽ bị hắn trực tiếp đánh thành bã vụn.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính buông tay chiến một trận cùng Nhật Diệu Vương, hắn cũng không muốn chấm dứt chiến đấu nhanh như vậy, hắn cần một đối thủ như vậy để thích ứng chiến lực bây giờ của chính mình.
- Lại đến!
Trong ánh mắt Lạc Vô Cực chớp động chiến ý. Hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện bị một Nguyệt Minh Đế ép bằng, đây quả thực là nhục nhã đối với hắn!
Hắn muốn nghiền ép con kiến hôi này!
Ông! Ông! Ông!
Phía sau hắn dâng lên 3 vầng mặt trời đỏ. Lực lượng kinh khủng lưu chuyển, hắn vận chuyển toàn lực.
Nhật Diệu Vương dù sao cũng là Nhật Diệu Vương, toàn lực ứng phó khí tràng lập tức điên cuồng tăng lên, ngay cả không khí cũng như ngưng kết, chỉ là cổ uy áp này có thể khiến tim và mật của Nguyệt Minh Đế lạnh lẽo.
Lạc Vô Cực không phải Vương giả trong võ, vốn dĩ tu vi cao hơn một đại cảnh giới phóng thích ra khí thế, lại có thể đưa đến hiệu quả như nhau!
- Đến chiến!
Chu Hằng cười to, đồng dạng cũng vận chuyển ra 20 vầng trăng, nhưng bởi vì Tàng Nguyệt Đan, nên chỉ có 13 vầng trăng nhảy ra ngoài, tản phát ra hàn mang trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía sau hắn, mơ hồ có từng đạo ánh sáng vàng tràn đầy!
10, 13 vầng trăng!
Mọi người lại điên cuồng cả kinh, lịch sử quả thật có Đại Năng có 15 vầng trăng, nhưng sau khi Tiên giới hủy diệt rồi trùng kiến, dường như thiên tài tu luyện cũng bị phá hủy sạch sẽ, đừng nói thiên tài 15 vầng trăng không có xuất hiện nữa, chính là chỗ trống 14 vầng trăng cũng không có ai bù vào!
Yêu nghiệt thiên phú nhất chính xác thuộc về Vạn Cổ Tà Tôn mấy vạn năm trước đại náo Tuyệt Tiên Thành, nghe nói năm đó hắn chính là 13 vầng trăng, tuy rằng không phải chưa từng có ai, nhưng ở giới võ đạo thiên tài điêu linh hiện nay, dường như có xu thế hậu vô lai giả.
Không nghĩ tới hiện tại lại xuất hiện quái thai có 13 vầng trăng!
Trách không được hắn có thể đủ chống cự lại Nhật Diệu Vương, 13 vầng trăng a!
Nơi này ai có được 13 vầng trăng? Không ai! Nếu không có, làm sao biết 13 vầng trăng đến tột cùng có thể chống cự lại Nhật Diệu Vương hay không? Bọn họ tin tưởng những gì mình thấy, đó chính là Chu Hằng thật sự đại chiến cùng Nhật Diệu Vương.
Nếu để cho hắn thuận lợi trưởng thành, hắn chẳng phải là có thể trở thành Vạn Cổ Tà Tôn thứ hai?
Trong lòng Lạc Vô Cực cũng là cả kinh, bản thân hắn chính là thiên kiêu 10 vầng trăng, mà người có thể thuyết phục hắn, để hắn thề chết theo, há lại sẽ chỉ có 10 vầng trăng đơn giản như vậy? Ngô Khải ở thời điểm Nguyệt Minh Đế chính là thiên tài có được 12 vầng trăng!
Nhiều hơn một vầng trăng, nhiều gấp bội lực lượng, cộng thêm Ngô Khải nắm giữ mấy môn thượng cổ tiên thuật, chiến lực cường đại hơn so với hắn há chỉ gấp ngàn lần?
Hắn là tâm phục khẩu phục Ngô Khải, nên mới làm tùy tùng trung thành.
Không nghĩ tới, hiện tại không ngờ một thiên tài 13 vầng trăng mạnh hơn chạy ra!
Hắn tự nhiên không có khả năng đi làm tùy tùng của Chu Hằng, trong lòng đột nhiên phát ra sát khí, hắn muốn giết thiên tài còn chưa trưởng thành này, bình định con đường đi tới đỉnh phong của chủ nhân mình!
Ngô Khải, là đã định trước nhất định phải trở thành Sáng Thế Đế, hắn không cho phép bất luận kẻ nào trở thành chướng ngại vật của Ngô Khải, không cần Ngô Khải ra tay hắn sẽ dẫn đầu dọn sạch, đây là bổn phận của một người tùy tùng!
Bành!
Một gã Nhật Diệu Vương bắt đầu kịch liệt giao phong cùng một Nguyệt Minh Đế, nhật nguyệt thay đổi liên tục, thần huy chói lọi.
Gần như ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới đây, mỗi một người đều đầu tiên là không tin, sau đó kinh hãi, nhìn trợn mắt hốc mồm.
Trong đó kinh hãi nhất là Liên Tĩnh Hương, nàng làm thế nào biết chiến lực của Chu Hằng đúng là nghịch thiên đến loại tình trạng này!
Cảnh giới của Lạc Vô Cực mặc dù chỉ là Nhật Diệu Vương tam luân, nhưng người ta là thiên tài, chiến lực đủ để bằng được Nhật Diệu Vương đỉnh phong bình thường. Mà Liên Hữu Hạo ở mặt ngoài là Nhật Diệu Vương 4 luân, nhưng chiến lực cũng chính là Nhật Diệu Vương 4 luân.
Chu Hằng có thể địch lại Lạc Vô Cực, không phải có thể áp chế Liên Hữu Hạo sao?
Nàng không khỏi sợ, lúc trước Liên Hữu Hạo khá không khách khí đối với Chu Hằng, thậm chí có tính toán đưa hắn giao ra để bình ổn Hàn Sương công tử, may mà Chu Hằng không có phẫn nộ a!
Chiến! Chiến! Chiến! Chiến!
Chu Hằng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, hắn ở lực lượng tuy rằng không bằng đối phương, nhưng thể chất của hắn đã đến gần pháp khí Nhật Diệu Cảnh, chính là bị một ít dư lực ảnh hưởn cũng không có chuyện gì.
Còn nữa, hắn còn có phù văn trị liệu, thực sự bị thương cũng không sợ, nhẹ nhàng vừa chuyển liền có thể lập tức khép lại.
Hắn triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, ở phương diện tốc độ đã vượt qua Lạc Vô Cực, tiểu phù văn công kích thượng lưu ở hai đấm, tản phát ra vầng hào quang màu vàng, chính là Huyết Hà lão tổ đích thân tới cũng chưa chắc nhận được đây là Huyết Hà Thiên Kinh!
Lạc Vô Cực lập tức rơi vào hạ phong, chỉ cảm thấy công kích của Chu Hằng giống như thủy ngân vô khổng bất nhập, thân pháp lại quỷ dị mau lẹ, hắn rõ ràng đánh ra một quyền, nhưng đối phương lại sớm đã biến mất vô tung.
Người ở bên ngoài cho rằng, thân hình Chu Hằng giống như một đạo lưu quang, nhanh tới mức ngay cả bọn họ cũng không thể nắm lấy.
Bọn họ không tự chủ được mà nghĩ tới lấy bản thân thay vào vị trí của Lạc Vô Cực, suy nghĩ một chút đều là nổi lên mồ hôi lạnh, dưới tình huống như vậy bọn họ cũng chỉ có chờ chết!
Chu Hằng càng như nước chảy mây trôi, lực lượng của đối phương đúng là trên hắn, nhưng cũng không có cường đại đến trình độ ngưng kết không gian, loại cấp bậc lực lượng này đừng nói áp chế hắn, chính là đánh ngang tay cũng chưa đủ!!
Nếu là hắn chỉ có Tấn Vân Lưu Quang Bộ, còn chưa đủ để tạo thành uy hiếp với Lạc Vô Cực, trừ phi sử xuất ra Lăng Thiên Cửu Thức, nhưng hiện tại hắn nắm giữ một loại Pháp kỹ kinh khủng khác, diệu thuật thiên địa tạo ra là cường đại cỡ nào?
A!
Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy Lạc Vô Cực rút lui 17 bước, trên mặt hiện ra một vết sưng phù thật cao, đúng là bị Chu Hằng đánh một bạt tai!
Này?
Thiên cổ kỳ văn a, Nguyệt Minh Đế không ngờ ở trong chiến đấu chánh diện bị Nhật Diệu Vương đánh một bạt tai, này nói ra có người tin tưởng sao?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là lắc lắc đầu, bọn họ để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có tận mắt nhìn thấy, những người khác nói ra lời như vậy hắn có thể ném hạt dưa vào đối phương, con bà nó chưa tỉnh ngủ đúng không?
- Rất nghịch thiên a!
- Trách không được năm đó Vạn Cổ Tà Tôn làm cho toàn bộ Tuyệt Tiên Thành đều là gà chó không yên, 13 vầng trăng quá cường đại!
- Này tuyệt không dừng lại là 13 vầng trăng!
- Không sai, 13 vầng trăng chỉ là khiển tiểu tử kia có tư cách chiến một trận cùng Nhật Diệu Vương, nhưng hắn có thể thắng được lại là bởi vì tiên thuật mà hắn nắm giữ quá cường đại!
- Thân pháp nhanh như quang lưu kia . . . Nếu là ngươi chống lại, ngươi có biện pháp ứng đối sao?
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều là ngạc nhiên thán phục sự cường đại của Chu Hằng, đối với kẻ bại lại không có một tia đồng tình.
Người Tiên giới sẽ chỉ sùng bái cường giả, không ai sẽ đồng tình với kẻ yếu.
- Hảo! Hảo!
Trong ánh mắt Lạc Vô Cực phóng hỏa, ở trước mắt bao người bị đánh một bạt tai, mặt mũi của hắn cũng bị xóa sạch sẽ, cho dù hắn lấy lại một bạt tay này cũng không thể vãn hồi, nhưng dù sao cũng phải làm.
Hai tay hắn hợp lại, cả người đúng là tràn đầy khí tức trang nghiêm trang trọng, toàn thân có một đạo quang hoa màu bạc trắng lưu động, giống như một Thần chích viễn cổ sống lại.
Áp lực kinh khủng ầm ầm cuốn tới!
Ân?
Ánh mắt Chu Hằng sáng ngời, đây là công pháp gì, có chút ý tứ!
- Trấn cho ta!
Lạc Vô Cực bắn người dựng lên, hai tay vẫn duy trì tư thế hợp lại, lại là hóa thành một cái bảo bình, tản ra ánh sáng trắng, trấn tới Chu Hằng.
Ánh sáng trắng chớp động, không gian bị đánh rách tả tơi, tất cả mọi người ở phụ cận đều có cảm giác đầu nhẹ chân nặng nghiêng ngả trong không trung, bọn họ cả kinh vội vàng vận chuyển linh lực, ổn định thân thể!
Ầm!
Tay Lạc Vô Cực tạo ra một cái bảo bình to lớn, phảng phất từ viễn cổ đi tới, trấn áp quá khứ vị lai!
Ỷ có bí bảo tiện tay đỡ được một kích của hắn liền cho rằng có thể chống cự lại Nhật Diệu Vương? Dũng khí này ở đâu ra? Tự tin ở đâu?
Hắn cười giận dữ, đưa tay ra, hóa thành một cái bàn tay lớn màu xanh, chụp tới Chu Hằng.
Cự chưởng mở ra, không chỗ nào mà không bao lấy!
Chu Hằng gào to một tiếng, đánh ra một quyền, trên nắm tay có huyết quang chớp động, nhưng lập tức lại hóa thành một mảnh thần huy màu vàng, tiểu phù văn công kích đã được hắn bố trí trên nắm tay, nhưng chỉ vẻn vẹn tổ hợp bảy mảnh vỡ phù văn.
Vậy là đủ rồi!
Bành!
Bàn tay lớn màu xanh lập tức đánh ra một cái động lớn, Chu Hằng cường thế lao ra, tiếp tục hướng về giết về Lạc Vô Cực.
Cái gì?
Người chung quanh cũng là cả kinh!
Đây là cái tình huống gì, một Nguyệt Minh Đế không ngờ đánh xuyên công kích của Nhật Diệu Vương? Đây cũng không phải là lúc trước a! Lúc trước Lạc Vô Cực hoàn toàn không để không ngờ vào mắt, một chưởng chụp ra không chút để ý, có thể ngay cả một phần vạn lực lượng cũng không có.
Nhưng lần này Lạc Vô Cực biết rất rõ ràng trên thân Chu Hằng có bí bảo tăng lực lượng lên, như thế nào còn có thể phớt lờ? Không nói toàn lực ứng phó, nhưng khẳng định sẽ đánh thật, làm sao có thể bị Chu Hằng xông phá công kích?
Chẳng lẽ nói, không phải Lạc Vô Cực khinh thường, mà là sự cường đại của Chu Hằng xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người?
Làm sao có thể, đây chẳng qua là Nguyệt Minh Đế a! Nguyệt Minh Đế làm sao có thể chống cự lại Nhật Diệu Vương, Tiên giới có pháp tắc làm bằng sắt, Nhật Diệu Vương tuyệt đối nghiền ép Nguyệt Minh Đế, mãi mãi như thế, không người nào có thể đánh vỡ.
Hai người chiến đấu thu hút ánh mắt của mọi người.
Lúc trước Chu Hằng với Lạc Vô Cực chỉ là đang tranh chấp. Tự nhiên không có khả năng dẫn tới chú ý của người khác, nhưng vừa đánh nhau thì không giống nhau.
Phát hiện một Nguyệt Minh Đế không ngờ đang chiến đấu cùng Nhật Diệu Vương. Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là không thể tin, sau đó thì dâng lên khiếp sợ mãnh liệt.
Điều này sao có thể?
- Tốt cho tiểu tử ngươi!
Lạc Vô Cực gào to một tiếng, song chưởng xê dịch, hóa thành hai hổ trảo to lớn, nghênh đón quả đấm của Chu Hằng.
Bành! Bành! Bành!
Hai người đều là xuất kích rất nhanh, trong nháy mắt liền đánh ra chừng trăm kích, sau đó thân hình lần lượt thay đổi, đứng cách xa nhau hơn mười trượng.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ!
Lúc trước Chu Hằng cùng Lạc Vô Cực đánh bừa một kích mà chỉ là hơi xuống hạ phong. Lúc đó đã làm cho mọi người rung động, nhưng hiện tại hai người không ngờ chiến khó hoà giải, dường như chẳng phân biệt được trên dưới, cái này cũng quá khoa trương đi?
Đây là Nguyệt Minh Đế gì a, lợi hại tới rối tinh rối mù!
Lạc Vô Cực mặt không biểu tình, nhưng trong lòng thì hiện lên vẻ kinh sợ, người khác không biết, nhưng hắn vân rõ ràng, hai tay của mình sưng lên, phá, nếu không phải bị hắn mạnh mẽ phong chế linh lực, máu tươi đã sớm nhỏ giọt trên mặt đất.
Làm sao có thể?
Chính là một Nguyệt Minh Đế không ngờ có thể đả thương hắn? Đây là phát sinh như thế nào? Tiểu tử này chẳng lẽ là dung hợp một kiện thần binh ư, lực phá hoại khủng bố tới kinh người!
Chu Hằng mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng hắn vận dụng tiểu phù văn công kích, nhưng vẻn vẹn chỉ tổ hợp ba mươi mảnh vỡ phù văn, nếu là toàn lực ra hết, chỉ sợ Lạc Vô Cực sẽ bị hắn trực tiếp đánh thành bã vụn.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính buông tay chiến một trận cùng Nhật Diệu Vương, hắn cũng không muốn chấm dứt chiến đấu nhanh như vậy, hắn cần một đối thủ như vậy để thích ứng chiến lực bây giờ của chính mình.
- Lại đến!
Trong ánh mắt Lạc Vô Cực chớp động chiến ý. Hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện bị một Nguyệt Minh Đế ép bằng, đây quả thực là nhục nhã đối với hắn!
Hắn muốn nghiền ép con kiến hôi này!
Ông! Ông! Ông!
Phía sau hắn dâng lên 3 vầng mặt trời đỏ. Lực lượng kinh khủng lưu chuyển, hắn vận chuyển toàn lực.
Nhật Diệu Vương dù sao cũng là Nhật Diệu Vương, toàn lực ứng phó khí tràng lập tức điên cuồng tăng lên, ngay cả không khí cũng như ngưng kết, chỉ là cổ uy áp này có thể khiến tim và mật của Nguyệt Minh Đế lạnh lẽo.
Lạc Vô Cực không phải Vương giả trong võ, vốn dĩ tu vi cao hơn một đại cảnh giới phóng thích ra khí thế, lại có thể đưa đến hiệu quả như nhau!
- Đến chiến!
Chu Hằng cười to, đồng dạng cũng vận chuyển ra 20 vầng trăng, nhưng bởi vì Tàng Nguyệt Đan, nên chỉ có 13 vầng trăng nhảy ra ngoài, tản phát ra hàn mang trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía sau hắn, mơ hồ có từng đạo ánh sáng vàng tràn đầy!
10, 13 vầng trăng!
Mọi người lại điên cuồng cả kinh, lịch sử quả thật có Đại Năng có 15 vầng trăng, nhưng sau khi Tiên giới hủy diệt rồi trùng kiến, dường như thiên tài tu luyện cũng bị phá hủy sạch sẽ, đừng nói thiên tài 15 vầng trăng không có xuất hiện nữa, chính là chỗ trống 14 vầng trăng cũng không có ai bù vào!
Yêu nghiệt thiên phú nhất chính xác thuộc về Vạn Cổ Tà Tôn mấy vạn năm trước đại náo Tuyệt Tiên Thành, nghe nói năm đó hắn chính là 13 vầng trăng, tuy rằng không phải chưa từng có ai, nhưng ở giới võ đạo thiên tài điêu linh hiện nay, dường như có xu thế hậu vô lai giả.
Không nghĩ tới hiện tại lại xuất hiện quái thai có 13 vầng trăng!
Trách không được hắn có thể đủ chống cự lại Nhật Diệu Vương, 13 vầng trăng a!
Nơi này ai có được 13 vầng trăng? Không ai! Nếu không có, làm sao biết 13 vầng trăng đến tột cùng có thể chống cự lại Nhật Diệu Vương hay không? Bọn họ tin tưởng những gì mình thấy, đó chính là Chu Hằng thật sự đại chiến cùng Nhật Diệu Vương.
Nếu để cho hắn thuận lợi trưởng thành, hắn chẳng phải là có thể trở thành Vạn Cổ Tà Tôn thứ hai?
Trong lòng Lạc Vô Cực cũng là cả kinh, bản thân hắn chính là thiên kiêu 10 vầng trăng, mà người có thể thuyết phục hắn, để hắn thề chết theo, há lại sẽ chỉ có 10 vầng trăng đơn giản như vậy? Ngô Khải ở thời điểm Nguyệt Minh Đế chính là thiên tài có được 12 vầng trăng!
Nhiều hơn một vầng trăng, nhiều gấp bội lực lượng, cộng thêm Ngô Khải nắm giữ mấy môn thượng cổ tiên thuật, chiến lực cường đại hơn so với hắn há chỉ gấp ngàn lần?
Hắn là tâm phục khẩu phục Ngô Khải, nên mới làm tùy tùng trung thành.
Không nghĩ tới, hiện tại không ngờ một thiên tài 13 vầng trăng mạnh hơn chạy ra!
Hắn tự nhiên không có khả năng đi làm tùy tùng của Chu Hằng, trong lòng đột nhiên phát ra sát khí, hắn muốn giết thiên tài còn chưa trưởng thành này, bình định con đường đi tới đỉnh phong của chủ nhân mình!
Ngô Khải, là đã định trước nhất định phải trở thành Sáng Thế Đế, hắn không cho phép bất luận kẻ nào trở thành chướng ngại vật của Ngô Khải, không cần Ngô Khải ra tay hắn sẽ dẫn đầu dọn sạch, đây là bổn phận của một người tùy tùng!
Bành!
Một gã Nhật Diệu Vương bắt đầu kịch liệt giao phong cùng một Nguyệt Minh Đế, nhật nguyệt thay đổi liên tục, thần huy chói lọi.
Gần như ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới đây, mỗi một người đều đầu tiên là không tin, sau đó kinh hãi, nhìn trợn mắt hốc mồm.
Trong đó kinh hãi nhất là Liên Tĩnh Hương, nàng làm thế nào biết chiến lực của Chu Hằng đúng là nghịch thiên đến loại tình trạng này!
Cảnh giới của Lạc Vô Cực mặc dù chỉ là Nhật Diệu Vương tam luân, nhưng người ta là thiên tài, chiến lực đủ để bằng được Nhật Diệu Vương đỉnh phong bình thường. Mà Liên Hữu Hạo ở mặt ngoài là Nhật Diệu Vương 4 luân, nhưng chiến lực cũng chính là Nhật Diệu Vương 4 luân.
Chu Hằng có thể địch lại Lạc Vô Cực, không phải có thể áp chế Liên Hữu Hạo sao?
Nàng không khỏi sợ, lúc trước Liên Hữu Hạo khá không khách khí đối với Chu Hằng, thậm chí có tính toán đưa hắn giao ra để bình ổn Hàn Sương công tử, may mà Chu Hằng không có phẫn nộ a!
Chiến! Chiến! Chiến! Chiến!
Chu Hằng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, hắn ở lực lượng tuy rằng không bằng đối phương, nhưng thể chất của hắn đã đến gần pháp khí Nhật Diệu Cảnh, chính là bị một ít dư lực ảnh hưởn cũng không có chuyện gì.
Còn nữa, hắn còn có phù văn trị liệu, thực sự bị thương cũng không sợ, nhẹ nhàng vừa chuyển liền có thể lập tức khép lại.
Hắn triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, ở phương diện tốc độ đã vượt qua Lạc Vô Cực, tiểu phù văn công kích thượng lưu ở hai đấm, tản phát ra vầng hào quang màu vàng, chính là Huyết Hà lão tổ đích thân tới cũng chưa chắc nhận được đây là Huyết Hà Thiên Kinh!
Lạc Vô Cực lập tức rơi vào hạ phong, chỉ cảm thấy công kích của Chu Hằng giống như thủy ngân vô khổng bất nhập, thân pháp lại quỷ dị mau lẹ, hắn rõ ràng đánh ra một quyền, nhưng đối phương lại sớm đã biến mất vô tung.
Người ở bên ngoài cho rằng, thân hình Chu Hằng giống như một đạo lưu quang, nhanh tới mức ngay cả bọn họ cũng không thể nắm lấy.
Bọn họ không tự chủ được mà nghĩ tới lấy bản thân thay vào vị trí của Lạc Vô Cực, suy nghĩ một chút đều là nổi lên mồ hôi lạnh, dưới tình huống như vậy bọn họ cũng chỉ có chờ chết!
Chu Hằng càng như nước chảy mây trôi, lực lượng của đối phương đúng là trên hắn, nhưng cũng không có cường đại đến trình độ ngưng kết không gian, loại cấp bậc lực lượng này đừng nói áp chế hắn, chính là đánh ngang tay cũng chưa đủ!!
Nếu là hắn chỉ có Tấn Vân Lưu Quang Bộ, còn chưa đủ để tạo thành uy hiếp với Lạc Vô Cực, trừ phi sử xuất ra Lăng Thiên Cửu Thức, nhưng hiện tại hắn nắm giữ một loại Pháp kỹ kinh khủng khác, diệu thuật thiên địa tạo ra là cường đại cỡ nào?
A!
Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy Lạc Vô Cực rút lui 17 bước, trên mặt hiện ra một vết sưng phù thật cao, đúng là bị Chu Hằng đánh một bạt tai!
Này?
Thiên cổ kỳ văn a, Nguyệt Minh Đế không ngờ ở trong chiến đấu chánh diện bị Nhật Diệu Vương đánh một bạt tai, này nói ra có người tin tưởng sao?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là lắc lắc đầu, bọn họ để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có tận mắt nhìn thấy, những người khác nói ra lời như vậy hắn có thể ném hạt dưa vào đối phương, con bà nó chưa tỉnh ngủ đúng không?
- Rất nghịch thiên a!
- Trách không được năm đó Vạn Cổ Tà Tôn làm cho toàn bộ Tuyệt Tiên Thành đều là gà chó không yên, 13 vầng trăng quá cường đại!
- Này tuyệt không dừng lại là 13 vầng trăng!
- Không sai, 13 vầng trăng chỉ là khiển tiểu tử kia có tư cách chiến một trận cùng Nhật Diệu Vương, nhưng hắn có thể thắng được lại là bởi vì tiên thuật mà hắn nắm giữ quá cường đại!
- Thân pháp nhanh như quang lưu kia . . . Nếu là ngươi chống lại, ngươi có biện pháp ứng đối sao?
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều là ngạc nhiên thán phục sự cường đại của Chu Hằng, đối với kẻ bại lại không có một tia đồng tình.
Người Tiên giới sẽ chỉ sùng bái cường giả, không ai sẽ đồng tình với kẻ yếu.
- Hảo! Hảo!
Trong ánh mắt Lạc Vô Cực phóng hỏa, ở trước mắt bao người bị đánh một bạt tai, mặt mũi của hắn cũng bị xóa sạch sẽ, cho dù hắn lấy lại một bạt tay này cũng không thể vãn hồi, nhưng dù sao cũng phải làm.
Hai tay hắn hợp lại, cả người đúng là tràn đầy khí tức trang nghiêm trang trọng, toàn thân có một đạo quang hoa màu bạc trắng lưu động, giống như một Thần chích viễn cổ sống lại.
Áp lực kinh khủng ầm ầm cuốn tới!
Ân?
Ánh mắt Chu Hằng sáng ngời, đây là công pháp gì, có chút ý tứ!
- Trấn cho ta!
Lạc Vô Cực bắn người dựng lên, hai tay vẫn duy trì tư thế hợp lại, lại là hóa thành một cái bảo bình, tản ra ánh sáng trắng, trấn tới Chu Hằng.
Ánh sáng trắng chớp động, không gian bị đánh rách tả tơi, tất cả mọi người ở phụ cận đều có cảm giác đầu nhẹ chân nặng nghiêng ngả trong không trung, bọn họ cả kinh vội vàng vận chuyển linh lực, ổn định thân thể!
Ầm!
Tay Lạc Vô Cực tạo ra một cái bảo bình to lớn, phảng phất từ viễn cổ đi tới, trấn áp quá khứ vị lai!