Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 610: Mặc Liễu Đông xuất trướng!



- Thật to gan, giết tộc nhân Mặc gia ta trước đây, hiện tại lại dám đả thương người ở dưới mí mắt lão phu! Cũng không lâu lắm, chỉ thấy ba đạo nhân ảnh bắn ra từ trong Dương gia.
Khí tràng mạnh nhất chính là lão nhân đi ở đàng trước, tuy rằng tóc có vẻ hoa râm, nhưng sắc mặt lại hồng nhuận dị thường, làn da vô cùng bóng loáng.
Thân hình hắn cao lớn, một thân trường bào màu xanh, đầu tóc bạc không gió tự động, tản phát ra khí thế vô cùng cường đại.
Bên trái thì là Mặc Diệu Quang, vẫn cụt tay như cũ, chỉ là không chảy ra máu tươi. Nhưng gò má phải của hắn không ngờ có thêm một dấu bàn tay, đối xứng với dấu bàn tay trên gò má trái.
Đây nhất định không phải Chu Hằng đánh đập, mà người nơi này có tư cách đánh hắn chỉ có một - Nhật Diệu Vương Mặc gia!
Sự thật cũng quả thật như thế, Mặc Diệu Quang vội vã chạy vào báo tin mời người, dưới nóng vội đã quên gõ cửa liền trực tiếp xông vào, kết quả đụng vào vị tổ thúc gia đang quỳ gối liếm chân một mỹ nữ.
Cái tràng cảnh này cũng không cần nói, dấu bàn tay trên má phải chính là giáo huấn, mà là bởi vì thấy Mặc Diệu Quang rất thảm mới hành hung một trận, đâu có thể dễ dàng xong như vậy?
Người cuối cùng lại là Lưu Tử Sương, cánh tay trái của hắn mang người, đúng là Dương Thiết Hổ!
- Cha! Dương Lan Hinh bước ra, thất thanh kêu lên.
- Ân? Mặc gia Nhật Diệu Vương nhìn thấy Dương Lan Hinh, ánh mắt không khỏi sáng ngời, lập tức lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi. Hay cho một nữ nhân mị cốt trời sanh, nếu có thể quỳ gối dưới chân của nàng, bị đối phương đạp phía sau lưng quát tháo chó hoang sẽ kích thích thế nào?
Hắn kích động toàn thân, thậm chí có phản ứng, dưới áo bào xanh nổi lên một cái lều trại.
Đại bộ phận người đều không có tư cách thấy một vị Nhật Diệu Vương, nhưng bọn họ nhìn thấy Nhật Diệu Vương không ngờ cứng rắn nâng lão nhị ở trước mắt bao người, không nói chiến lực, da mặt dày như vậy cũng làm cho người ta xem đủ rồi.
Ghê tởm a!
Chu Hằng nổi giận, hắn không có thể tha thứ có người động tâm đối với thê thất hắn! Hắn thậm chí muốn thay đổi chủ ý, không mượn lực lượng Đông Quách Hằng. Trực tiếp tế xuất Hỏa Thần Lô đốt lão sắc quỷ này thành tro tẫn!
- Lan Hinh! Dương Thiết Hổ bị chế trụ tu vi, trên thân cũng hiện đầy vết thương, bộ dáng tương đối thảm. Hắn nhìn Dương Lan Hinh, suy yếu nói: - Không cần lo cho vi phụ, chạy mau! Chạy mau! .
- Cạc cạc dát, lão phu nếu ra mặt, còn có ai có thể chạy ?
Nhật Diệu Vương cười quái dị nói. Ánh mắt đảo qua trên người của chúng nữ, sắc mặt trở nên càng ngày càng kích động.
Thiệt nhiều cực phẩm a! Nhiều cực phẩm như vậy đồng loạt đạp hắn, vừa mắng hắn là cẩu nô tài, chẳng phải sẽ kích thích mắt trợn trắng ?
Hắn tên là Mặc Liễu Đông, ở Mặc gia coi như là cực phẩm số 1, có sở thích bạo ngược dâm dục mãnh liệt.
- Cha cha Lưu Hàn Diệp giả chết nửa ngày rốt cục dám bò dậy.
- Hàn Diệp, ngươi làm sao vậy! Có phải Chu Hằng làm ngươi bị thương hay không? Tên tiểu tạp chủng này!
Lưu Tử Sương căn bản không nghĩ nhiều, lập tức ấn tội danh đến trên đầu Chu Hằng.
- Quỳ xuống cho ta! Lưu Tử Sương vứt Dương Thiết Hổ xuống mặt đất, một cước giẫm đạp trên ngực đối phương, rõ ràng muốn dùng Dương Thiết Hổ để cưỡng bức Chu Hằng.
- Ngươi còn không xứng! Chu Hằng nhàn nhạt nói, sau đó vỗ vỗ vai Dương Lan Hinh, ý bảo nàng không nên gấp, hết thảy có hắn!
Lưu Tử Sương nhìn thoáng qua Mặc Liễu Đông, thấy đối phương chỉ lo ngắm ở trên người nữ nhân liền yên tâm lớn mật đứng lên. Hắn giơ chân lên nhắm ngay chân trái Dương Thiết Hổ, nói:
- Nếu không quỳ xuống, ta đạp gãy chân nhạc phụ ngươi! .
Mọi người xung quanh khinh bỉ không thôi. Đã thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như thế! Lấy đại ca kết nghĩa để uy hiếp, thật vô sỉ đê tiện tới cực điểm.
Chu Hằng chắp hai tay ở sau lưng, không có phản ứng chút nào.
- Tiểu tạp chủng, ngươi nghĩ rằng ta không dám sao? Lưu Tử Sương đạp mạnh một cước xuống.
Một cước này hắn dùng hết toàn lực, mà Dương Thiết Hổ lại bị chế trụ tu vi không thể phòng ngự, bị đạp phải tuyệt đối sẽ đem chỉnh chân đều đá lạn, thật giống như Lưu Hàn Diệp giống nhau.
- Không Dương Lan Hinh không đành lòng lại nhìn, vội vàng nhắm mắt.
Ông!
Khí thế Chu Hằng dương động, Lưu Tử Sương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức toàn thân không đủ sức, một cước này đâu còn có thể đạp xuống phía dưới, cả người đều mất đi khống chế, trực tiếp ngửa mặt lên trời té xuống.
Mọi người đều xem không minh bạch, đừng nói bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, chính là Lưu Tử Sương cũng không hiểu, vừa rồi làm sao đột nhiên toàn thân phát lạnh như nhũn ra, ngay cả khí lực đều không dùng được?
- Ân?
Con ngươi Mặc Liễu Đông căng thẳng, cuối cùng thu hồi ánh mắt từ trên người chúng nữ, nghiêm nghị nhìn về phía Chu Hằng. Qua vài giây, hắn mới nói: - Vương giả trong võ! .
Cái gì! Vương giả trong võ!
Rất nhiều người chưa từng nghe nói qua cái từ này, nhưng cũng có thật nhiều người nghe qua.
Vương giả trong võ, đó là trời sinh là võ mà thành người, những người này là yêu nghiệt trong thiên tài, chuyên môn sống để chà đạp thiên tài! Vương giả trong võ có đặc điểm lớn nhất chính là khí thế, dưới áp bách, 10 thành chiến lực võ giả cùng giai nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra một vài thành!
Tuy nhiên yêu nghiệt, như vậy 10 vạn năm cũng không được vài cái! Chia đều xuống dưới, một Tiên Thành có thể xuất hiện 1 đã là chuyện khó có được !
Lưu Tử Sương bị khí vương giả trực tiếp bắn ngược , quá đáng sợ, không cần vận dụng một phần linh lực, tâm niệm chuyển động một cái địch nhân đã gục , trách không được Vương giả trong võ khiến người ta biến sắc!
- Cho dù là Vương giả trong võ cũng không mạnh như vậy, trừ phi... Mặc Liễu Đông nhìn chằm chằm Chu Hằng - Trừ phi là đột phá cực hạn Nguyệt Minh Đế, có được 7 vầng trăng trở lên! .
Đánh vỡ cực hạn?
Mọi người nghe xong đều run lên, 8 vầng trăng, 9 vầng trăng tại Tiên Thành cấp thấp cho tới bây giờ chỉ là một truyền thuyết. Hoàn cảnh của nơi này không bồi dưỡng ra thiên tài như thế! Nhưng Chu Hằng ở Nguyệt Minh Hoàng có được 11 vầng trăng, tiến vào Nguyệt Minh Đế lại phá một lần cực hạn lại có cái gì khó?
Chu Hằng tươi cười: - Mặc gia không nên vung tay dài như vậy , các ngươi đang tự chịu diệt vong! .
- Ha ha ha! Tiểu tử thật cuồng, coi như ngươi đột phá cực hạn Nguyệt Minh Đế thì như thế nào? Mặc Liễu Đông cười to, nhưng trên mặt lại không hề ý cười. Hiển nhiên là bị Chu Hằng chọc giận.
- Lão phu phải rút xương ngươi làm cung, lột ngươi gân làm dây, gân cốt một Vương giả trong võ chế thành cung tên hẳn tương đối bất phàm! .
Lão già đi ra từng bước, một vầng mặt trời đỏ chuyển động ở phía sau hắn, tuy rằng mỗi một mặt trời đỏ đều không phải tinh thuần, nhưng Nhật Diệu Vương đối chiến Nguyệt Minh Đế còn không là tuyệt đối nghiền ép?
3 vầng mặt trời đỏ!
Trong mặt trời đỏ, có từng đạo hắc khí lượn lờ. Dường như từng rắn độc màu đen, đây là công pháp Mặc gia gây nên, vầng mặt trời có độc, có tính hủ thực mãnh liệt.
Phụ tử Lưu Tử Sương đều lộ ra nụ cười dữ tợn, bọn họ hận Chu Hằng đã không phải là chuyện một ngày hai ngày , hiện tại Nhật Diệu Vương tự mình ra mặt trấn áp Chu Hằng, đây tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Rốt cục cái tai họa này sẽ trừ hết !
Đáng tiếc bọn họ cũng không dám ở lại Dã Mã Thành ! Hết thảy đều là từ Chu Hằng, là hắn dẫn Mặc gia tới, làm hại bọn họ mất đi bao nhiêu sức lực!
Cái hận này, chỉ có nhìn tận mắt Chu Hằng chết mới có thể tiêu mất!
- Tiểu tử, còn không quỳ xuống! Dưới 3 vầng mặt trời đỏ làm nổi bật, Mặc Liễu Đông thần uy lẫm lẫm như một tôn thiên thần đến trái đất, hắn ầm ầm nói, giọng nói như sấm. Tuy rằng hắn cũng không phải Vương giả trong võ, nhưng dưới một cái đại cảnh giới áp bách, đối với võ giả bậc thấp đồng dạng có lực áp bách không thể chống cự.
Chu Hằng cười ha ha. Hắn cũng không phải là Nguyệt Minh Đế thông thường, bản thân chính là Vương giả trong võ, ý chí kiên định bất khuất. Hơn nữa trong cơ thể hắn có hắc kiếm, đối với loại áp lực này không sợ chút nào.
- Trừ bỏ cha mẹ có thể làm cho ta cúi đầu. Cả phiến thiên địa này đều không chịu nổi một quỳ của ta! Hắn lớn tiếng nói.
Hào khí ngất trời !
Thiên địa đều không chịu nổi một quỳ của hắn! Phải mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể nói ra lời như vậy? Thiên địa có linh, có mấy lời không thể nói lung tung, đó là cấm kỵ!
Mọi người đều hoảng sợ, nhao nhao ngẩng đầu nhìn trời, nói không chừng trời nắng đột nhiên xuất hiện sấm sét, đánh giết cái tên này dám khiêu chiến thiên địa.
Nhưng vạn dặm không mây, cũng không có phản ứng gì.
Ý chí thiên địa ngủ gật, không nghe được người này hồ ngôn loạn ngữ sao?
Mặc Liễu Đông mặc dù là Nhật Diệu Vương 3 luân, nhưng hắn lại không dám bất kính thiên địa, biết được càng nhiều, thì càng kính sợ thiên địa, cũng chỉ có tiểu bối vô tri mới có thể nói ra lời không sợ.
- Dám đối bất kính với thiên địa, ngươi tự tìm đường chết , ai cũng không thể cứu được ngươi! Hắn lạnh lùng nói.
- Ngươi tính cái gì, dám mạnh miệng như vậy? Chu Hằng cười ha ha, cố ý nhìn thoáng qua Đông Quách Hằng - Vạn nhất có vị Sáng Thế Đế đi ngang qua, nhìn ngươi không vừa mắt muốn thu thập ngươi? .
- Ha ha ha! Ngươi thật là si tâm mộng tưởng, không ngờ nằm mơ có Sáng Thế Đế cứu ngươi? Mặc Liễu Đông cuồng tiếu, nắm chặt tay phải - Cho dù Sáng Thế Đế đến đây, lão phu cũng sẽ dùng một bàn tay đập chết hắn! .
Đối với thiên địa hắn tràn đầy kính sợ, nhưng Sáng Thế Đế cũng chỉ là thực lực cường đại một ít, cũng không phải người thính tai, hắn cũng không sợ ngẫu nhiên thổi da trâu! Dù sao tồn tại như vậy đều ở Tuyệt Tiên Thành, đâu có thể nào vừa vặn đi ngang qua Dã Mã Thành vào lúc này?
- Hằng lão, có người nói muốn một bàn tay đập chết ngài! Chu Hằng xoay người cười nói với Đông Quách Hằng.
Sắc mặt của vị Sáng Thế Đế cộng thêm Dược sư lục tinh không dễ coi.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -
Chương trước Chương tiếp
Loading...