Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 574: Con rể này ta không cần!
Có hai vị Nguyệt Minh Đế trấn tràng, Lưu Hàn Diệp, Lâm Tài Tuấn không khách khí trêu chọc Chu Hằng, phải tiết ra một bụng oán khí của bọn họ mới được.
Hai người này ngươi một lời, ta một câu, cười nhạo Chu Hằng không đáng giá một đồng, hoàn toàn coi hắn là một kẻ ăn bám.
Dương Thiết Hổ sắc mặt càng ngày càng khó coi, mà Lưu Tử Sương vẫn không chút biểu tình như cũ, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Không ngăn cản chính là ngầm đồng ý, chính là dung túng, để hai người nói càng nói càng hăng.
- Đủ rồi! Dương Lan Hinh không nhịn nổi quát lên, nàng bây giờ một lòng hướng về Chu Hằng, làm sao có thể chấp nhận người ta sỉ nhục nam nhân của mình! Huống chi, Chu Hằng chính là Nguyệt Minh Hoàng có 11 vầng trăng, có được chiến lực đánh xuyên hàng rào cảnh giới, lại có thân phận cao quý Dược sư tam tinh!
Nàng ra mặt quát tháo, đó lại là cứu hai người Lưu Hàn Diệp và Lâm Tài Tuấn, nếu không tin tức truyền tới, hai người này không biết sẽ bị bao nhiêu người dẫm bẹp như cứt chó.
- Chúng ta đều là người một nhà, người mình sao phải đấu đá nhau? Tam thúc vừa mới chết, Dương gia chúng ta đang ở lúc suy yếu nhất, các ngươi còn muốn nội đấu? Nàng nổi giận, tự nhiên có khí thế uy hiếp.
Lời này lại càng khiến Dương Thiết Hổ thêm không vui.
Hắn đã một lòng khinh bỉ Chu Hằng, nhất là bây giờ, lời là do Chu Hằng nói ra, nhưng mà bị hai người Lâm Tài Tuấn khiêu khích, tiểu tử này lại làm rùa đen rút đầu, bắt con gái yêu của hắn chắn trước, nam nhân này không hề có chút can đảm nào.
Dương Thiết Hổ cũng không phải người hắm lợi, hắn chỉ có một đứa con gái Dương Lan Hinh, nguyện vọng lớn nhất trong lòng là con gái có thể bình an, hạnh phúc! Đây cũng không phải thứ mà một người nam nhân không có dũng khí có thể cho!
Trong trường hợp này cũng không dám ủng hộ ái nữ, như vậy lúc gặp cường địch thật thì sao?
Hắn chẳng nhẽ bán cả vợ mình đấy chứ?
- Lan Hinh, hôn sự của ngươi tự nhiên do vi phụ làm chủ, hiện tại đã nói là người một nhà, không khỏi có sớm một chút! Dương Thiết Hổ vừa nói vừa nhìn chằm chằm Chu Hằng. Từng chữ từng chữ nói ra: - Vi phụ không đồng ý hôn sự giữa ngươi và tiểu tử này!
Nghe vị gia chủ nói dứt khoát như vậy, Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp đều cười chiến thắng, rốt cuộc bọn họ đã đạt được mục đích!
Dương Lan Hinh vừa tức vừa giận, nàng nhìn lại hai người Lâm Tài Tuấn. Trong lòng kêu lên phẫn nộ! Nàng rõ ràng vì cái mạng nhỏ hai người này cho nên mới ra mặt, ai ngờ lại vì vậy khiến cho phụ thân không vui, trực tiếp tách rơi uyên ương, hai người này đúng là đê tiện vô sỉ!
Nàng cũng bất chấp nói: - Cha, nếu không lấy hắn thì ta sẽ không lấy ai!
Nghe nàng nói chém đinh chặt sẽ như vậy. Lâm Tài Tuấn mặt sầm xuống, còn không chưa lập gia đình đã chắc chắn như vậy, nàng và Chu Hằng có phải có quan hệ không mình bạch hay không? Bọn họ đều muốn độc chiếm Dương Lan Hinh, hiện tại lại nghiêm nghiên bị chịp mũ xanh lên đầu, mặt mũi có thể tốt mới lạ.
- Hồ nháo, ngồi xuống cho ta! Dương Thiết Hổ vỗ bàn một cái. Sắc mặt cực kỳ không vui, ánh mắt lại quét tới Chu Hằng, tất cả đều trút lên tên đầu sỏ Chu Hằng này: - Ngươi, cút đi cho ta!
- Cha, ngươi đuổi hắn đi, chính là đuổi con gái đi!
Dương Lan Hinh quyết tuyệt nói. Nàng không muốn sự tình lại phát triển tơi nông nỗi này, vốn muốn cho phụ thân ngạc nhiên vui mừng vì chuyện Chu Hằng đấy.
Trước mặt người ngoài, nàng nhất định phải bảo vệ Chu Hằng. Một là vì Chu Hằng, hai là vì gia tộc.
- Làm càn! Dương Thiết Hổ vỗ bàn, nổi giận đùng đùng nhìn con gái, mẹ đẻ Dương Lan Hinh tu vi không cao, chỉ là Nguyệt Minh nhất trọng thiên, đã chết mấy ngàn năm trước rồi, một tên quê mùa hắn tuy rằng chung đụng với con gái một thời gian dài, nhưng mà vẫn ít trò chuyện với con gái mình.
Nhìn thấy bộ dáng quyết tuyệt của con gái, hắn rất đau lòng, lại càng không thích Chu Hằng hơn.
- Ngươi dám bước ra khỏi đình này một bước thì sẽ không phải là con gái của Dương Thiết Hổ ta! Hắn giận tím mặt nói.
- Đại ca, bớt giận! Lưu Tử Sương vội vàng khuyên ngăn.
- Con gái bất hiếu như vậy, ta, ta coi như chưa từng sinh ra! Dương Thiết Hổ cũng tức giận.
- Lan Hinh, còn không mau nhận sai với cha ngươi! Lưu Tử Sương quay đầu nói với Dương Lan Hinh, sắc mặt nghiêm nghị. Nhưng trong lòng lại mừng rỡ. Cha con đương nhiên không có thù cách đêm, Dương Thiết Hổ chỉ tức giận nói sảng, nhưng vô luận chuyện thế nào thì đều trút lên đầu Chu Hằng.
- Cha, người thu hồi lời nói vừa rồi với Chu Hằng, con gái sẽ dập đầu bội tội với người. Dương Lan Hinh cắn răng nói.
Dương Thiết Hổ lúc trước nói lời tuyệt tình có chút hối hận, nhưng bây giờ nghe Dương Lan Hinh nói như thế, tức giận trong lòng tập tức tăng mạnh. Hắn tính tình vốn rất giống lão tam Vương Nguyên Long, dưới cơn nóng giận thì không khống chế được mình, tay phải tát lên mặt Dương Lan Hinh.
- Dượng!
- Đại bá!
Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp nào có thể ngăn nổi, chỉ có thể cả kinh kêu lên.
Bốp!
Tay hắn còn chưa tát lên mặt Dương Lan Hinh, cổ tay đã bị tóm lấy, Chu Hằng đứng lên, có khí thế không giận mà uy.
Toàn trương yên tĩnh ngắn ngủi.
Chu Hằng lại có thể tóm được tay Dương Thiết Hổ!
Mặc dù nói Dương Thiết Hổ có giận hơn nữa cũng không ra tay độc ác với con gái mình, nhưng mà Nguyệt Minh Đế đỉnh phong dù sao cũng là chiến lực cường đại nhất Tây Hợi Thành, cho dù tùy ý đánh ra 1 chiêu cũng cũng không phải Nguyệt Minh Hoàng có thể ngăn được đấy!
Giữa hai bên có thêm hàng rào cảnh giới!
Chẳng lẽ Chu Hằng có được 8 vầng trăng thậm chí 9 vầng trăng, 10 vầng trăng, nếu không thì làm sao bắt được tay của một vị Nguyệt Minh Đế đỉnh phong chứ? Cho dù là Dương Thiết Hổ không vận chuyển toàn lực à.
Bàn tay bị cản lại, tâm tình Dương Thiết Hổ không ngờ lại tốt hơn một chút.
Hắn không thích Chu Hằng cũng vì tiểu tử này không có chút can đảm, chỉ biết gây chuyện cho xong việc, nhưng bây giờ Chu Hằng lại dám vì Dương Lan Hinh ra tay với Nguyệt Minh Đế đỉnh phong hắn, cũng khiến hắn bớt đi một nửa định kiến.
Lúc này mới giống nam nhân!
- Báo, báo báo... Nhưng vào lúc này, một gã tôi tớ giống như gặp quỷ, từ bên ngoài lảo đảo ngã lăn vào, quỳ một chân trên đất, nói: - Gia chủ đại nhân, bên ngoài có nhóm người tự xưng là Liễu gia Dã Mã Thành, yêu cầu gặp gia nhân đại nhân!
- Liễu gia? Dương Thiết Hổ hít ngược một hơi khí lạnh, hất mạnh tay ra, lực lượng Nguyệt Minh Đế 7 luân phát ra, lập tức chấn tay Chu Hằng ra, hắn nhìn sang Lưu Tử Sương, đối phương cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Dã Mã Thành chỉ có một Liễu gia, tuy rằng thực lực không thể chen vào tốp 10, nhưng cũng là một trong những gia tộc có thể cùng quyết định với 15 đại gia tộc Thiên Uy Điện, cũng không phải Dương gia có thể sánh bằng.
Gia tộc như vậy nhấc tay một cái là có thể huỷ diệt Dương gia, mà bản thân cũng không cần phải trả cái giá bao nhiêu lớn.
Nhưng mà bọn họ và Liễu gia không ân không oán, đối phương sao đột nhiên tự tiện tới bái phỏng?
Dương Thiết Hổ tuy rằng không nghĩ ra, nhưng lại không dám làm như không thấy, vội vàng nói: - Nhị đệ, chúng ta đi ra xem một chút!
- Ừ!
Lưu Tử Sương vội vàng gật đầu, Dương gia này cũng có một nửa là của hắn, hắn và Dương Thiết Hổ buộc chung một chỗ.
- Người ở đâu? Dương Thiết Hổ hỏi.
- Đã mời tới phòng lớn!
Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương vội vàng sóng vai đi ra, Lâm Tài Tuấn và Lưu Hàn Diệp sau khi nhìn nhau một cái, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo, rối rít nói: - Dượng, ta đi cùng các ngươi! - Cha, ta cũng đi xem!
Bọn họ nào dám cùng ở một chỗ với Chu Hằng, Dương Lan Hinh chứ.
Dương Lan Hinh tức giận nhìn bốn người Dương Thiết Hổ dần nhạt đi nói: - Cám ơn ngươi!
- Cảm tạ ta cái gì? Chu Hằng mỉm cười.
Dương Lan Hinh cũng không nói gì thêm, chỉ tiến tới ôm ấp Chu Hằng, thơm ngào ngạt cùng dáng người nóng bỏng khiến Chu Hằng nổi lên phản ứng, thằng nhỏ căng cứng chĩa vào bụng nàng, không khỏi khiến nàng oán trách trắng mắt liếc Chu Hằng một cái.
Nàng tạ ơn đương nhiên vì Chu Hằng lượng thứ, thời điểm ở Dã Mã Thành, Chu Hằng ngay cả nhà quyền thế như Phó gia cũng không chút do dự làm căng, cuối cùng lại là chủ đạo hủy diệt Phó gia!
Lúc trước, còn có Mông gia cùng Dương gia không chênh lệch lắm, nhưng mà cũng vì Chu Hằng mà hoàn toàn biến mất.
Hiện tại Chu Hằng lại lượng thứ, tự nhiên không phải hắn sợ, mà hoàn toàn là vì nàng.
Điều này làm cho Dương Lan Hinh rất cảm động, chỉ là tên này quá háo sắc, lập tức lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.
Nàng ôm thắt lưng Chu Hằng, đột nhiên bật cười nói: - Nếu cha và Nhị thúc phát hiện Liễu gia kia đến là muốn bái kiến ngươi, không biết sẽ kinh ngạc biến thành bộ dạng gì nữa.
- Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?
Chu Hằng cũng mỉm cười nói.
- Ngươi trước khi đi để bọn họ tới đây gặp ngươi, có phải sớm có dự mưu hay không? Dương Lan Hinh là người thông minh bực nào?
Chu Hằng cười ha ha, nói: - Bị cha ngươi dạy dỗ nửa ngày, ta cho hắn một chút xíu ngạc nhiên cũng không sao phải không?
Dương Lan Hinh thở dài: - Đâu chỉ là chút xíu ngạc nhiên, ta thấy cha ta cũng bị ngươi dọa cho tim thọt ra ngoài ấy chứ.
- Không sao, ta có rất nhiều Hồi Xuân Đan!
- Tên hẹp hòi, đây chính là nhạc phụ ngươi, ngươi không thể cho cha ta một chút mặt mũi sao?
- Ngươi không phải còn chưa gả đi sao?
- Hừ!
- Hừ gì chứ, chúng ta cũng đi xem thôi. ... Bốn người Dương Thiết Hổ không biết Liễu gia vì sao đột nhiên tới, nhưng mà thực lực Liễu gia mạnh hơn Dương gia cũng không phải là nhỏ tí tẹo, trong lòng bọn họ đều bất an, không biết vì sao lại đắc tội Liễu gia rồi.
- Biểu muội mấy ngày trước cùng tiểu tử Chu Hằng kia đi tới Dã Mã Thành, có thể hay không... Lâm Tài Tuấn nói ngập ngừng.
- Nhất định là tên khốn nạn Chu Hằng kia lại gây chuyện thị phi! Lưu Hàn Diệp lập tức mắng chửi.
Hắn lại có chút hiểu biết về Chu Hằng, bởi vì Chu Hằng ngay cả hắn cũng dám đánh, như vậy đến Dã Mã Thành trêu chọc không ít chuyện cũng không có gì to tát.
Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương nhìn nhau một cái, mày đều nhíu lại.
Dương Lan Hinh không biết đi qua Dã Mã Thành bao nhiêu lần, tuy rằng cũng từng phế vài tên đui mù trêu chọc nàng, nhưng nàng lại xử lý rất tốt, cũng không đắc tội nhà quyền thế Dương gia không chọc nổi.
Bởi vậy nếu nói đắc tội Liễu gia thì cũng chỉ có Chu Hằng mà thôi.
- Đại ca, Liễu gia tuy rằng không phải gia tộc đỉnh cao Dã Mã Thành, nhưng cũng xếp tốp 15, chúng ta không thể trêu vào! Lưu Tử Sương hạ giọng nói.
Dương Thiết Hổ gật gật đầu, vừa mới còn dâng lên chút hảo cảm với Chu Hằng, trong nháy mắt lại tiêu biến, nếu thật là Chu Hằng gây họa với Liễu gia, hắn hận không thể một tay đánh chết Chu Hằng!
Dương gia không phải chỉ có một mình hắn, từ trên xuống dưới có bao nhiêu miệng ăn đấy.
- Nhị đệ, ngươi có nhiều chủ ý, theo ngươi thì chúng ta phải làm thế nào? Hắn hỏi Lưu Tử Sương. - Thí tốt giữ xe.
Hai người này ngươi một lời, ta một câu, cười nhạo Chu Hằng không đáng giá một đồng, hoàn toàn coi hắn là một kẻ ăn bám.
Dương Thiết Hổ sắc mặt càng ngày càng khó coi, mà Lưu Tử Sương vẫn không chút biểu tình như cũ, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Không ngăn cản chính là ngầm đồng ý, chính là dung túng, để hai người nói càng nói càng hăng.
- Đủ rồi! Dương Lan Hinh không nhịn nổi quát lên, nàng bây giờ một lòng hướng về Chu Hằng, làm sao có thể chấp nhận người ta sỉ nhục nam nhân của mình! Huống chi, Chu Hằng chính là Nguyệt Minh Hoàng có 11 vầng trăng, có được chiến lực đánh xuyên hàng rào cảnh giới, lại có thân phận cao quý Dược sư tam tinh!
Nàng ra mặt quát tháo, đó lại là cứu hai người Lưu Hàn Diệp và Lâm Tài Tuấn, nếu không tin tức truyền tới, hai người này không biết sẽ bị bao nhiêu người dẫm bẹp như cứt chó.
- Chúng ta đều là người một nhà, người mình sao phải đấu đá nhau? Tam thúc vừa mới chết, Dương gia chúng ta đang ở lúc suy yếu nhất, các ngươi còn muốn nội đấu? Nàng nổi giận, tự nhiên có khí thế uy hiếp.
Lời này lại càng khiến Dương Thiết Hổ thêm không vui.
Hắn đã một lòng khinh bỉ Chu Hằng, nhất là bây giờ, lời là do Chu Hằng nói ra, nhưng mà bị hai người Lâm Tài Tuấn khiêu khích, tiểu tử này lại làm rùa đen rút đầu, bắt con gái yêu của hắn chắn trước, nam nhân này không hề có chút can đảm nào.
Dương Thiết Hổ cũng không phải người hắm lợi, hắn chỉ có một đứa con gái Dương Lan Hinh, nguyện vọng lớn nhất trong lòng là con gái có thể bình an, hạnh phúc! Đây cũng không phải thứ mà một người nam nhân không có dũng khí có thể cho!
Trong trường hợp này cũng không dám ủng hộ ái nữ, như vậy lúc gặp cường địch thật thì sao?
Hắn chẳng nhẽ bán cả vợ mình đấy chứ?
- Lan Hinh, hôn sự của ngươi tự nhiên do vi phụ làm chủ, hiện tại đã nói là người một nhà, không khỏi có sớm một chút! Dương Thiết Hổ vừa nói vừa nhìn chằm chằm Chu Hằng. Từng chữ từng chữ nói ra: - Vi phụ không đồng ý hôn sự giữa ngươi và tiểu tử này!
Nghe vị gia chủ nói dứt khoát như vậy, Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp đều cười chiến thắng, rốt cuộc bọn họ đã đạt được mục đích!
Dương Lan Hinh vừa tức vừa giận, nàng nhìn lại hai người Lâm Tài Tuấn. Trong lòng kêu lên phẫn nộ! Nàng rõ ràng vì cái mạng nhỏ hai người này cho nên mới ra mặt, ai ngờ lại vì vậy khiến cho phụ thân không vui, trực tiếp tách rơi uyên ương, hai người này đúng là đê tiện vô sỉ!
Nàng cũng bất chấp nói: - Cha, nếu không lấy hắn thì ta sẽ không lấy ai!
Nghe nàng nói chém đinh chặt sẽ như vậy. Lâm Tài Tuấn mặt sầm xuống, còn không chưa lập gia đình đã chắc chắn như vậy, nàng và Chu Hằng có phải có quan hệ không mình bạch hay không? Bọn họ đều muốn độc chiếm Dương Lan Hinh, hiện tại lại nghiêm nghiên bị chịp mũ xanh lên đầu, mặt mũi có thể tốt mới lạ.
- Hồ nháo, ngồi xuống cho ta! Dương Thiết Hổ vỗ bàn một cái. Sắc mặt cực kỳ không vui, ánh mắt lại quét tới Chu Hằng, tất cả đều trút lên tên đầu sỏ Chu Hằng này: - Ngươi, cút đi cho ta!
- Cha, ngươi đuổi hắn đi, chính là đuổi con gái đi!
Dương Lan Hinh quyết tuyệt nói. Nàng không muốn sự tình lại phát triển tơi nông nỗi này, vốn muốn cho phụ thân ngạc nhiên vui mừng vì chuyện Chu Hằng đấy.
Trước mặt người ngoài, nàng nhất định phải bảo vệ Chu Hằng. Một là vì Chu Hằng, hai là vì gia tộc.
- Làm càn! Dương Thiết Hổ vỗ bàn, nổi giận đùng đùng nhìn con gái, mẹ đẻ Dương Lan Hinh tu vi không cao, chỉ là Nguyệt Minh nhất trọng thiên, đã chết mấy ngàn năm trước rồi, một tên quê mùa hắn tuy rằng chung đụng với con gái một thời gian dài, nhưng mà vẫn ít trò chuyện với con gái mình.
Nhìn thấy bộ dáng quyết tuyệt của con gái, hắn rất đau lòng, lại càng không thích Chu Hằng hơn.
- Ngươi dám bước ra khỏi đình này một bước thì sẽ không phải là con gái của Dương Thiết Hổ ta! Hắn giận tím mặt nói.
- Đại ca, bớt giận! Lưu Tử Sương vội vàng khuyên ngăn.
- Con gái bất hiếu như vậy, ta, ta coi như chưa từng sinh ra! Dương Thiết Hổ cũng tức giận.
- Lan Hinh, còn không mau nhận sai với cha ngươi! Lưu Tử Sương quay đầu nói với Dương Lan Hinh, sắc mặt nghiêm nghị. Nhưng trong lòng lại mừng rỡ. Cha con đương nhiên không có thù cách đêm, Dương Thiết Hổ chỉ tức giận nói sảng, nhưng vô luận chuyện thế nào thì đều trút lên đầu Chu Hằng.
- Cha, người thu hồi lời nói vừa rồi với Chu Hằng, con gái sẽ dập đầu bội tội với người. Dương Lan Hinh cắn răng nói.
Dương Thiết Hổ lúc trước nói lời tuyệt tình có chút hối hận, nhưng bây giờ nghe Dương Lan Hinh nói như thế, tức giận trong lòng tập tức tăng mạnh. Hắn tính tình vốn rất giống lão tam Vương Nguyên Long, dưới cơn nóng giận thì không khống chế được mình, tay phải tát lên mặt Dương Lan Hinh.
- Dượng!
- Đại bá!
Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp nào có thể ngăn nổi, chỉ có thể cả kinh kêu lên.
Bốp!
Tay hắn còn chưa tát lên mặt Dương Lan Hinh, cổ tay đã bị tóm lấy, Chu Hằng đứng lên, có khí thế không giận mà uy.
Toàn trương yên tĩnh ngắn ngủi.
Chu Hằng lại có thể tóm được tay Dương Thiết Hổ!
Mặc dù nói Dương Thiết Hổ có giận hơn nữa cũng không ra tay độc ác với con gái mình, nhưng mà Nguyệt Minh Đế đỉnh phong dù sao cũng là chiến lực cường đại nhất Tây Hợi Thành, cho dù tùy ý đánh ra 1 chiêu cũng cũng không phải Nguyệt Minh Hoàng có thể ngăn được đấy!
Giữa hai bên có thêm hàng rào cảnh giới!
Chẳng lẽ Chu Hằng có được 8 vầng trăng thậm chí 9 vầng trăng, 10 vầng trăng, nếu không thì làm sao bắt được tay của một vị Nguyệt Minh Đế đỉnh phong chứ? Cho dù là Dương Thiết Hổ không vận chuyển toàn lực à.
Bàn tay bị cản lại, tâm tình Dương Thiết Hổ không ngờ lại tốt hơn một chút.
Hắn không thích Chu Hằng cũng vì tiểu tử này không có chút can đảm, chỉ biết gây chuyện cho xong việc, nhưng bây giờ Chu Hằng lại dám vì Dương Lan Hinh ra tay với Nguyệt Minh Đế đỉnh phong hắn, cũng khiến hắn bớt đi một nửa định kiến.
Lúc này mới giống nam nhân!
- Báo, báo báo... Nhưng vào lúc này, một gã tôi tớ giống như gặp quỷ, từ bên ngoài lảo đảo ngã lăn vào, quỳ một chân trên đất, nói: - Gia chủ đại nhân, bên ngoài có nhóm người tự xưng là Liễu gia Dã Mã Thành, yêu cầu gặp gia nhân đại nhân!
- Liễu gia? Dương Thiết Hổ hít ngược một hơi khí lạnh, hất mạnh tay ra, lực lượng Nguyệt Minh Đế 7 luân phát ra, lập tức chấn tay Chu Hằng ra, hắn nhìn sang Lưu Tử Sương, đối phương cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Dã Mã Thành chỉ có một Liễu gia, tuy rằng thực lực không thể chen vào tốp 10, nhưng cũng là một trong những gia tộc có thể cùng quyết định với 15 đại gia tộc Thiên Uy Điện, cũng không phải Dương gia có thể sánh bằng.
Gia tộc như vậy nhấc tay một cái là có thể huỷ diệt Dương gia, mà bản thân cũng không cần phải trả cái giá bao nhiêu lớn.
Nhưng mà bọn họ và Liễu gia không ân không oán, đối phương sao đột nhiên tự tiện tới bái phỏng?
Dương Thiết Hổ tuy rằng không nghĩ ra, nhưng lại không dám làm như không thấy, vội vàng nói: - Nhị đệ, chúng ta đi ra xem một chút!
- Ừ!
Lưu Tử Sương vội vàng gật đầu, Dương gia này cũng có một nửa là của hắn, hắn và Dương Thiết Hổ buộc chung một chỗ.
- Người ở đâu? Dương Thiết Hổ hỏi.
- Đã mời tới phòng lớn!
Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương vội vàng sóng vai đi ra, Lâm Tài Tuấn và Lưu Hàn Diệp sau khi nhìn nhau một cái, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo, rối rít nói: - Dượng, ta đi cùng các ngươi! - Cha, ta cũng đi xem!
Bọn họ nào dám cùng ở một chỗ với Chu Hằng, Dương Lan Hinh chứ.
Dương Lan Hinh tức giận nhìn bốn người Dương Thiết Hổ dần nhạt đi nói: - Cám ơn ngươi!
- Cảm tạ ta cái gì? Chu Hằng mỉm cười.
Dương Lan Hinh cũng không nói gì thêm, chỉ tiến tới ôm ấp Chu Hằng, thơm ngào ngạt cùng dáng người nóng bỏng khiến Chu Hằng nổi lên phản ứng, thằng nhỏ căng cứng chĩa vào bụng nàng, không khỏi khiến nàng oán trách trắng mắt liếc Chu Hằng một cái.
Nàng tạ ơn đương nhiên vì Chu Hằng lượng thứ, thời điểm ở Dã Mã Thành, Chu Hằng ngay cả nhà quyền thế như Phó gia cũng không chút do dự làm căng, cuối cùng lại là chủ đạo hủy diệt Phó gia!
Lúc trước, còn có Mông gia cùng Dương gia không chênh lệch lắm, nhưng mà cũng vì Chu Hằng mà hoàn toàn biến mất.
Hiện tại Chu Hằng lại lượng thứ, tự nhiên không phải hắn sợ, mà hoàn toàn là vì nàng.
Điều này làm cho Dương Lan Hinh rất cảm động, chỉ là tên này quá háo sắc, lập tức lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.
Nàng ôm thắt lưng Chu Hằng, đột nhiên bật cười nói: - Nếu cha và Nhị thúc phát hiện Liễu gia kia đến là muốn bái kiến ngươi, không biết sẽ kinh ngạc biến thành bộ dạng gì nữa.
- Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?
Chu Hằng cũng mỉm cười nói.
- Ngươi trước khi đi để bọn họ tới đây gặp ngươi, có phải sớm có dự mưu hay không? Dương Lan Hinh là người thông minh bực nào?
Chu Hằng cười ha ha, nói: - Bị cha ngươi dạy dỗ nửa ngày, ta cho hắn một chút xíu ngạc nhiên cũng không sao phải không?
Dương Lan Hinh thở dài: - Đâu chỉ là chút xíu ngạc nhiên, ta thấy cha ta cũng bị ngươi dọa cho tim thọt ra ngoài ấy chứ.
- Không sao, ta có rất nhiều Hồi Xuân Đan!
- Tên hẹp hòi, đây chính là nhạc phụ ngươi, ngươi không thể cho cha ta một chút mặt mũi sao?
- Ngươi không phải còn chưa gả đi sao?
- Hừ!
- Hừ gì chứ, chúng ta cũng đi xem thôi. ... Bốn người Dương Thiết Hổ không biết Liễu gia vì sao đột nhiên tới, nhưng mà thực lực Liễu gia mạnh hơn Dương gia cũng không phải là nhỏ tí tẹo, trong lòng bọn họ đều bất an, không biết vì sao lại đắc tội Liễu gia rồi.
- Biểu muội mấy ngày trước cùng tiểu tử Chu Hằng kia đi tới Dã Mã Thành, có thể hay không... Lâm Tài Tuấn nói ngập ngừng.
- Nhất định là tên khốn nạn Chu Hằng kia lại gây chuyện thị phi! Lưu Hàn Diệp lập tức mắng chửi.
Hắn lại có chút hiểu biết về Chu Hằng, bởi vì Chu Hằng ngay cả hắn cũng dám đánh, như vậy đến Dã Mã Thành trêu chọc không ít chuyện cũng không có gì to tát.
Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương nhìn nhau một cái, mày đều nhíu lại.
Dương Lan Hinh không biết đi qua Dã Mã Thành bao nhiêu lần, tuy rằng cũng từng phế vài tên đui mù trêu chọc nàng, nhưng nàng lại xử lý rất tốt, cũng không đắc tội nhà quyền thế Dương gia không chọc nổi.
Bởi vậy nếu nói đắc tội Liễu gia thì cũng chỉ có Chu Hằng mà thôi.
- Đại ca, Liễu gia tuy rằng không phải gia tộc đỉnh cao Dã Mã Thành, nhưng cũng xếp tốp 15, chúng ta không thể trêu vào! Lưu Tử Sương hạ giọng nói.
Dương Thiết Hổ gật gật đầu, vừa mới còn dâng lên chút hảo cảm với Chu Hằng, trong nháy mắt lại tiêu biến, nếu thật là Chu Hằng gây họa với Liễu gia, hắn hận không thể một tay đánh chết Chu Hằng!
Dương gia không phải chỉ có một mình hắn, từ trên xuống dưới có bao nhiêu miệng ăn đấy.
- Nhị đệ, ngươi có nhiều chủ ý, theo ngươi thì chúng ta phải làm thế nào? Hắn hỏi Lưu Tử Sương. - Thí tốt giữ xe.