Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 559: Thiên Phương Các
Đến buổi tối, quả nhiên Tư Đồ Lăng phái ra xe ngựa tới đón bọn họ đi Thiên Phương Các.
Chu Hằng sảng khoái thoải mái, Dương Lan Hinh thì không ngừng che miệng cười duyên, trên mặt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vẫn còn đầy mây đỏ, thân thể mềm yếu vô lực, như là con gió thoảng qua cũng có thể đẩy ngã.
Ở trong xe ngựa, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không ngừng oán trách Chu Hằng, giày vò nàng chết đi sống lại, bộ dáng xuân tình dạt dào như vậy thì làm sao gặp khách được!
Chu Hằng thì cười mãi, bị nữ nhân oán giận như thế sẽ chỉ làm hắn càng tự hào, thế này mới gọi là đàn ông!
Dã Mã Thành rất lớn, tuy nhiên xe ngựa của Tư Đồ gia cũng không phải vật phàm, mà là Thanh Vân Độc Giác Mã cấp bậc Chuẩn Tiên hai kiếp, chẳng những chạy nhanh còn ổn định, một đường gần như không hề xóc nảy đưa ba người đến chỗ.
Đánh xe xuống đất trước, đặt thang xong, lúc này ba người Chu Hằng mới xuống.
Thiên Phương Các.
Chu Hằng ngẩng đầu nhìn bảng hiểu, trong lòng không khỏi thấy quái, những chỗ quý giá nhất dường như luôn phải thêm một chữ thiên vào trong đó. Thêm một chữ thiên vậy là có thể ngang với trời hay sao?
Nhưng đặt tên là chuyện của người ta, trong lòng hắn nói một câu rồi thôi.
- Quý khách, có thẻ khách quý hay có hẹn trước? Ba người còn chưa đi vào, ngoài cửa liền có người mặc kiểu tiểu nhị ra đón, vẻ mặt khách khí.
- Có hẹn trước, Thu Cúc Viện, Tư Đồ Lăng! Chu Hằng nói.
- Thì ra là khách quý của Tư Đồ công tử, mời theo tiểu nhân! Tiểu nhị này vội nói, đưa tay cho mời.
Ba người Chu Hằng đi theo hắn vào cửa, tự nhiên có tiểu nhị khác thay vào chỗ hắn canh chừng. Thiên Phương Các này là tửu lâu cấp bậc tối thượng ở Dã Mã Thành, không phải chỉ cần có tiền là vào được, còn phải coi địa vị!
Nhưng chính vì thế, làm ăn ở đây tốt đến quá cỡ.
Ba người Chu Hằng một đường đi qua, chỉ thấy những nữ nhân xinh đẹp qua lại như bướm bay trong vườn, đều là mỹ nữ cấp bậc rất cao, đương nhiên so sánh với hai nàng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thì kém hơn nhiều.
Nhìn hai nàng đi qua, ngay cả những nữ nhân kia cũng không khỏi lộ ra kinh diễm.
May mà phần lớn những khách khác đều ở trong phòng riêng, không có mấy nam nhân nhìn thấy Dương Lan Hinh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, bằng không chưa biết chừng sẽ coi các nàng thành nữ hầu rượu, nếu là thế, Chu Hằng nhất định sẽ nổi giận.
Ba người lên lầu ba, vào một phòng riêng u nhã, đây là Thu Cúc Viện.
Sau khi đưa người vào, tiểu nhị kia liền cáo từ rời đi.
Vốn Chu Hằng còn tưởng Thu Cúc Viện là một biệt viện riêng, không ngờ chỉ là một phòng riêng mà thôi, làm hắn không khỏi buồn cười.
- Chu huynh, vì sao lại cười? Tư Đồ Lăng ra đón.
- Ha ha, có người mời khách sao không cười được? Chu Hằng cười đi vào, hai nữ nhân thì nhắm mắt theo đuôi. Mặc kệ trước kia các nàng có thân phận gì, nhưng nếu bây giờ đi theo Chu Hằng, tự nhiên không thể nổi bật hơn hắn.
- Đúng! Đúng! Tư Đồ Lăng cũng mỉm cười, mời ba người ngồi xuống.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa phòng, Tư Đồ Lăng nói một tiếng cho vào, bốn mỹ nữ nối đuôi nhau vào. Đều là tuyệt sắc tiêu chuẩn cao, nhất là dáng người, mỗi người đều có đủ tiền vốn!
Ngực to, eo nhỏ, mông lớn!
- Bái kiến hai vị công tử! Bốn nữ nhân yêu kiều khom người hành lễ, quần áo của các nàng cực kỳ mỏng manh bại lộ, vừa cúi mình là thấy được hai ngọn núi cao ngất tròn trịa, thậm chỉ ở đỉnh núi còn thấy được một chút màu đỏ hồng.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Dương Lan Hinh đều trợ trắng liếc Tư Đồ Lăng, sau đó chia ra hai bên dựa sát vào Chu Hằng, bộ dạng như hùng hổ bảo vệ chủ quyền.
Tư Đồ Lăng cười ha hả, nói với bốn nữa nhân kia: - Trong nhà vị bằng hữu của ta có cọp mẹ, các ngươi ở lại hai người hầu ta!
Bốn nữ nhân lại hành lễ, hai người xoay người đi ra, hai nữ nhân còn lại thì ngồi hai bên trái phải cạnh Tư Đồ Lăng, thay hắn rót rượu gắp món ăn, hầu hạ chu đáo cẩn thận.
Tư Đồ Lăng lại nói trên trời dưới đát, chẳng những làm cho ba người Chu Hằng nghe say sưa thú vị, ngay cả hai nữ nhân hầu rượu cũng toát ra ánh mắt khác thường, dùng ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn hắn, yêu kiều như nước.
Hoặc Thiên xinh đẹp toàn diệt không phân biệt nam nữ, tên này cũng có tiềm chất như thế, làm cho cường giả quy thuận, làm cho mỹ nữ động tình.
May mà mị lực của hắn so ra kém xa Hoặc Thiên, bằng không Chu Hằng cũng cân nhắc có thể làm thịt hắn hay không!
Tuy rằng Thiên Phương Các này được gọi là tửu lâu, nữ hầu rượu bên trong bán nghệ không bán thân, hầu rượu không hầu ngủ. Nhưng cái này cũng phân biệt là với ai, chỉ cần cô nương người ta đồng ý, hầu rượu hầu ngủ bao trọn thì có ai quản được?
Bị mị lực của Tư Đồ Lăng hấp dẫn, hai mỹ nữ hầu rượu thầm đưa thu ba, liên tục đưa môi nhỏ cho Tư Đồ Lăng, lại kéo tay của hắn lên ngực cùng giữa đùi, rõ ràng là thiếp sẵn lòng.
Tư Đồ Lăng cũng rất cởi mở, lúc này nào còn một chút khí tức vương giả, phóng lãng mò mẫm do thám, làm cho hai mỹ nữ hầu rượu không ngừng ngâm khẽ thở dốc, thậm chí còn kẹp chặt hai chân hét to lên.
Dương Lan Hinh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ làm sao chịu được, mượn cớ muốn ra ngoài hít thở không khí, vội vàng bỏ chạy mất bóng.
Đợi cho hai nàng đi rồi, Chu Hằng mỉm cười nói: - Tư Đồ huynh, ngươi cũng không cần thiết phải dùng loại phương pháp này đưa các nàng đi ra như vậy?
- Ha ha! Tư Đồ Lăng cười to, bộ dáng phóng đãng lập tức thu liễm sạch sẽ, hắn thu tay về, hai mỹ nữ hầu rượu liề như say rượu ngã xuống, phát ra tiếng hít thở có nhịp điệu.
- Chu huynh, ta biết huynh là con rể Dương gia, tuy nhiên gắn một cái danh hiệu Khách khanh ở Tư Đồ gia chúng ta cũng sẽ không có vấn đề chứ?
- Ồ, Khách khanh là thế nào? Chu Hằng thuận miệng hỏi.
- Quý khách trọng yếu nhất Tư Đồ gia, không cần Chu huynh làm chuyện gì! Tư Đồ Lăng cười nói.
Chu Hằng cũng cười, Tư Đồ Lăng lập tức chạy đến Hiệp hội Dược sư gặp hắn, rõ ràng Tư Đồ gia có nội tuyến trong Hiệp hội Dược sư, không hỗ thanh danh đệ nhất gia tộc Dã Mã Thành.
Khẳng định Tư Đồ Lăng biết Chu Hằng yêu nghiệt trên đường "luyện đan", còn được các Dược sư công nhận là Dược Tôn chuyển thế!
Nhắm vào danh tiếng này, kết quan hệ với Chu Hằng, tạo giao tình tốt tuyệt đối là kiếm lời chắc!
Nói thật Chu Hằng thật thưởng thức người như Tư Đồ Lăng, nhưng cũng chỉ là một mình Tư Đồ Lăng, về phần Tư Đồ gia sau lưng hắn thì Chu Hằng biết rất ít, cũng không muốn tùy tiện kết quan hệ với bọn họ.
- Tư Đồ huynh, ta và ngươi vừa gặp đã quen, xin đừng pha lẫn quá nhiều thứ vào đó, có được không? Chu Hằng thành tâm thật ý nói.
- Nếu Chu huynh đã nói vậy, ta còn có thể không thức thời hay sao? Tư Đồ Lăng cũng cởi mở, liền giơ ly rượu lên. - Vì hữu nghị của chúng ta!
- Vì hữu nghị! Chu Hằng cũng nâng ly.
Cốc cốc cốc, cửa phòng vang lên.
Chu Hằng cùng Tư Đồ Lăng nhìn nhau, nếu là hai nàng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Dương Lan Hinh trở lại, các nàng không cần gõ cửa, bởi vì nhất định không phải hai nàng, hơn nữa trước đó chỉ có một tiếng bước chân vang lên.
- Thiếp thân có thể vào được chứ? Tiếng nói nhu hòa nhưng lại lạnh băng truyền vào.
Tư Đồ Lăng hơi sững ra liền mỉm cười, lớn tiếng nói: - Thì ra là Liên cô nương Liên Tĩnh Hương, ha ha, cả cái Thiên Phương Các này là của Liên cô nương, tại hạ nào dám không?
Chu Hằng cười, biết đây là Tư Đồ Lăng đang giới thiệu cho mình.
- Vậy thiếp thân không khách khí! Cửa phòng mở ra, một cô gái dáng người cao, tóc đen xõa vai, da thịt như tuyết, dung mạo cực xinh đẹp, nhưng toàn thân như chìm trong băng sương, lộ ra ý lạnh cách người ngàn dặm.
Cô nàng này đương nhiên là Liên Tĩnh Hương mà Tư Đồ Lăng đã nói.
- Liên cô nương đại giá quang lâm, là tới gặp tiểu huynh đây? Tư Đồ Lăng mỉm cười.
- Thiếp thân đến gặp Chu huynh! Liên Tĩnh Hương lạnh lùng nói, giọng nói lại vẫn êm dịu dễ nghe như cũ.
Chu Hằng sửng sốt, hắn lại không biết nữ nhân này mà! Nhưng hắn ngẫm lại liền hiểu, cũng là bởi chuyện xảy ra ở Hiệp hội Dược sư!
Kỳ quái, bản thân Hiệp hội Dược sư chính là thế lực khủng bố, sao mà trước sau lại bị Tư Đồ gia cùng Liên Tĩnh Hương biết được bên trong xảy ra chuyện gì? Cũng như đã nói, cũng là bởi trước đó Hiệp hội Dược sư không hề coi trọng Chu Hằng, để cho một dược đồ giám sát Chu Hằng luyện đan.
Mà lúc luyện đan lần thứ hai cũng không dọn bãi, càng không yêu cầu giữ bí mật, vì vậy tin tức tiết lộ ra cũng là bình thường.
Tư Đồ gia tương đương với chủ nhân Dã Mã Thành, tự nhiên lập tức nhận được tin tức, còn thế lực sau lưng Liên Tĩnh Hương cũng khá bất phàm, tuy rằng chậm hơn Tư Đồ gia một cước, nhưng ít ra cũng đã vào trong cuộc.
Chu Hằng mỉm cười, người khác không đắc tội hắn, tự nhiên hắn cũng sẽ không nhàm chán đi đắc tội người khác.
Hắn nhìn Liên Tĩnh Hương, trong lòng có một chút rung động.
Không phải bởi vì nữ nhân này xinh đẹp như thiên tiên làm hắn động lòng, mà là... nữ nhân này rõ ràng là thân thể Huyền Âm! Cũng giống như Hàn Diệc Dao, Hàn Vũ Liên, Ứng Mộng Phạm, ít nhất trong trăm vạn người mới xuất hiện ra một thân thể Huyền Âm!
Nữ nhân có được loại thể chất này nếu giao cấu với nam nhân, tu vi cả đời sẽ sau khoảng khắc sung sướng mà chảy sạch, hoàn toàn làm không công cho người khác!
Thấy nàng, Chu Hằng không khỏi nghĩ tới ba nàng Hàn Diệc Dao, nữ nhân có được thân thể Huyền Âm đều có vận mệnh bi thảm! Nếu không phải ba nàng Hàn Diệc Dao gặp hắn, xem chừng đều bị Ứng Thừa Ân tai họa!
Liên Tĩnh Hương duyên dáng ngồi xuống, tự nhiên lấy một ly rượu, gia nhập nói chuyện với hai người Chu Hằng.
Mỹ nữ rất có ưu thế, bởi vì bản thân mỹ nữ chính là cảnh tượng xinh đẹp, chỉ nhìn cũng làm người ta thoải mái. Bởi vậy tuy rằng Liên Tĩnh Hương mạnh mẽ chen vào, nhưng cũng không làm hai người bất mãn, ít nhất mặt ngoài là thế.
Chu Hằng bỗng ngừng lại, đặt ly rượu xuống, nói: - Ta đi một lát sẽ trở lại!
Tuy rằng Tư Đồ Lăng cùng Liên Tĩnh Hương không hiểu vì sao, nhưng cũng không hỏi nhiều, đều nói: - Chu huynh cứ tự nhiên!
Chu Hằng ra ngoài cửa phòng, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Hắn nghe được âm thanh Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Dương Lan Hinh đang xảy ra tranh chấp với người khác, thân là nam nhân, hắn làm sao còn ngồi được?
Đùng đùng đùng, hắn nhanh chân xuống lầu dưới.
Dương Lan Hinh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ sóng vai mà đứng, các nàng đang bị bảy nam nhân bao vây, đều có vẻ mê đắm.
- Mỹ nhân, ngươi đá bổn thiếu một cái liền muốn dễ dàng chạy đi? Một thanh niên trác táng đang nhìn tới nhìn lui trên người hai nàng, chỉ hận thiếu một đôi mắt, căn bản không nhìn đủ!
Một cái dung nhan tuyệt mỹ, một người khác thì dáng người nóng bỏng, mỗi bên đều có vẻ đẹp riêng.
- Không muốn chết, cút ngay! Chu Hằng sải bước đi tới.
----------oOo----------
Chu Hằng sảng khoái thoải mái, Dương Lan Hinh thì không ngừng che miệng cười duyên, trên mặt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vẫn còn đầy mây đỏ, thân thể mềm yếu vô lực, như là con gió thoảng qua cũng có thể đẩy ngã.
Ở trong xe ngựa, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không ngừng oán trách Chu Hằng, giày vò nàng chết đi sống lại, bộ dáng xuân tình dạt dào như vậy thì làm sao gặp khách được!
Chu Hằng thì cười mãi, bị nữ nhân oán giận như thế sẽ chỉ làm hắn càng tự hào, thế này mới gọi là đàn ông!
Dã Mã Thành rất lớn, tuy nhiên xe ngựa của Tư Đồ gia cũng không phải vật phàm, mà là Thanh Vân Độc Giác Mã cấp bậc Chuẩn Tiên hai kiếp, chẳng những chạy nhanh còn ổn định, một đường gần như không hề xóc nảy đưa ba người đến chỗ.
Đánh xe xuống đất trước, đặt thang xong, lúc này ba người Chu Hằng mới xuống.
Thiên Phương Các.
Chu Hằng ngẩng đầu nhìn bảng hiểu, trong lòng không khỏi thấy quái, những chỗ quý giá nhất dường như luôn phải thêm một chữ thiên vào trong đó. Thêm một chữ thiên vậy là có thể ngang với trời hay sao?
Nhưng đặt tên là chuyện của người ta, trong lòng hắn nói một câu rồi thôi.
- Quý khách, có thẻ khách quý hay có hẹn trước? Ba người còn chưa đi vào, ngoài cửa liền có người mặc kiểu tiểu nhị ra đón, vẻ mặt khách khí.
- Có hẹn trước, Thu Cúc Viện, Tư Đồ Lăng! Chu Hằng nói.
- Thì ra là khách quý của Tư Đồ công tử, mời theo tiểu nhân! Tiểu nhị này vội nói, đưa tay cho mời.
Ba người Chu Hằng đi theo hắn vào cửa, tự nhiên có tiểu nhị khác thay vào chỗ hắn canh chừng. Thiên Phương Các này là tửu lâu cấp bậc tối thượng ở Dã Mã Thành, không phải chỉ cần có tiền là vào được, còn phải coi địa vị!
Nhưng chính vì thế, làm ăn ở đây tốt đến quá cỡ.
Ba người Chu Hằng một đường đi qua, chỉ thấy những nữ nhân xinh đẹp qua lại như bướm bay trong vườn, đều là mỹ nữ cấp bậc rất cao, đương nhiên so sánh với hai nàng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thì kém hơn nhiều.
Nhìn hai nàng đi qua, ngay cả những nữ nhân kia cũng không khỏi lộ ra kinh diễm.
May mà phần lớn những khách khác đều ở trong phòng riêng, không có mấy nam nhân nhìn thấy Dương Lan Hinh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, bằng không chưa biết chừng sẽ coi các nàng thành nữ hầu rượu, nếu là thế, Chu Hằng nhất định sẽ nổi giận.
Ba người lên lầu ba, vào một phòng riêng u nhã, đây là Thu Cúc Viện.
Sau khi đưa người vào, tiểu nhị kia liền cáo từ rời đi.
Vốn Chu Hằng còn tưởng Thu Cúc Viện là một biệt viện riêng, không ngờ chỉ là một phòng riêng mà thôi, làm hắn không khỏi buồn cười.
- Chu huynh, vì sao lại cười? Tư Đồ Lăng ra đón.
- Ha ha, có người mời khách sao không cười được? Chu Hằng cười đi vào, hai nữ nhân thì nhắm mắt theo đuôi. Mặc kệ trước kia các nàng có thân phận gì, nhưng nếu bây giờ đi theo Chu Hằng, tự nhiên không thể nổi bật hơn hắn.
- Đúng! Đúng! Tư Đồ Lăng cũng mỉm cười, mời ba người ngồi xuống.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa phòng, Tư Đồ Lăng nói một tiếng cho vào, bốn mỹ nữ nối đuôi nhau vào. Đều là tuyệt sắc tiêu chuẩn cao, nhất là dáng người, mỗi người đều có đủ tiền vốn!
Ngực to, eo nhỏ, mông lớn!
- Bái kiến hai vị công tử! Bốn nữ nhân yêu kiều khom người hành lễ, quần áo của các nàng cực kỳ mỏng manh bại lộ, vừa cúi mình là thấy được hai ngọn núi cao ngất tròn trịa, thậm chỉ ở đỉnh núi còn thấy được một chút màu đỏ hồng.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Dương Lan Hinh đều trợ trắng liếc Tư Đồ Lăng, sau đó chia ra hai bên dựa sát vào Chu Hằng, bộ dạng như hùng hổ bảo vệ chủ quyền.
Tư Đồ Lăng cười ha hả, nói với bốn nữa nhân kia: - Trong nhà vị bằng hữu của ta có cọp mẹ, các ngươi ở lại hai người hầu ta!
Bốn nữ nhân lại hành lễ, hai người xoay người đi ra, hai nữ nhân còn lại thì ngồi hai bên trái phải cạnh Tư Đồ Lăng, thay hắn rót rượu gắp món ăn, hầu hạ chu đáo cẩn thận.
Tư Đồ Lăng lại nói trên trời dưới đát, chẳng những làm cho ba người Chu Hằng nghe say sưa thú vị, ngay cả hai nữ nhân hầu rượu cũng toát ra ánh mắt khác thường, dùng ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn hắn, yêu kiều như nước.
Hoặc Thiên xinh đẹp toàn diệt không phân biệt nam nữ, tên này cũng có tiềm chất như thế, làm cho cường giả quy thuận, làm cho mỹ nữ động tình.
May mà mị lực của hắn so ra kém xa Hoặc Thiên, bằng không Chu Hằng cũng cân nhắc có thể làm thịt hắn hay không!
Tuy rằng Thiên Phương Các này được gọi là tửu lâu, nữ hầu rượu bên trong bán nghệ không bán thân, hầu rượu không hầu ngủ. Nhưng cái này cũng phân biệt là với ai, chỉ cần cô nương người ta đồng ý, hầu rượu hầu ngủ bao trọn thì có ai quản được?
Bị mị lực của Tư Đồ Lăng hấp dẫn, hai mỹ nữ hầu rượu thầm đưa thu ba, liên tục đưa môi nhỏ cho Tư Đồ Lăng, lại kéo tay của hắn lên ngực cùng giữa đùi, rõ ràng là thiếp sẵn lòng.
Tư Đồ Lăng cũng rất cởi mở, lúc này nào còn một chút khí tức vương giả, phóng lãng mò mẫm do thám, làm cho hai mỹ nữ hầu rượu không ngừng ngâm khẽ thở dốc, thậm chí còn kẹp chặt hai chân hét to lên.
Dương Lan Hinh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ làm sao chịu được, mượn cớ muốn ra ngoài hít thở không khí, vội vàng bỏ chạy mất bóng.
Đợi cho hai nàng đi rồi, Chu Hằng mỉm cười nói: - Tư Đồ huynh, ngươi cũng không cần thiết phải dùng loại phương pháp này đưa các nàng đi ra như vậy?
- Ha ha! Tư Đồ Lăng cười to, bộ dáng phóng đãng lập tức thu liễm sạch sẽ, hắn thu tay về, hai mỹ nữ hầu rượu liề như say rượu ngã xuống, phát ra tiếng hít thở có nhịp điệu.
- Chu huynh, ta biết huynh là con rể Dương gia, tuy nhiên gắn một cái danh hiệu Khách khanh ở Tư Đồ gia chúng ta cũng sẽ không có vấn đề chứ?
- Ồ, Khách khanh là thế nào? Chu Hằng thuận miệng hỏi.
- Quý khách trọng yếu nhất Tư Đồ gia, không cần Chu huynh làm chuyện gì! Tư Đồ Lăng cười nói.
Chu Hằng cũng cười, Tư Đồ Lăng lập tức chạy đến Hiệp hội Dược sư gặp hắn, rõ ràng Tư Đồ gia có nội tuyến trong Hiệp hội Dược sư, không hỗ thanh danh đệ nhất gia tộc Dã Mã Thành.
Khẳng định Tư Đồ Lăng biết Chu Hằng yêu nghiệt trên đường "luyện đan", còn được các Dược sư công nhận là Dược Tôn chuyển thế!
Nhắm vào danh tiếng này, kết quan hệ với Chu Hằng, tạo giao tình tốt tuyệt đối là kiếm lời chắc!
Nói thật Chu Hằng thật thưởng thức người như Tư Đồ Lăng, nhưng cũng chỉ là một mình Tư Đồ Lăng, về phần Tư Đồ gia sau lưng hắn thì Chu Hằng biết rất ít, cũng không muốn tùy tiện kết quan hệ với bọn họ.
- Tư Đồ huynh, ta và ngươi vừa gặp đã quen, xin đừng pha lẫn quá nhiều thứ vào đó, có được không? Chu Hằng thành tâm thật ý nói.
- Nếu Chu huynh đã nói vậy, ta còn có thể không thức thời hay sao? Tư Đồ Lăng cũng cởi mở, liền giơ ly rượu lên. - Vì hữu nghị của chúng ta!
- Vì hữu nghị! Chu Hằng cũng nâng ly.
Cốc cốc cốc, cửa phòng vang lên.
Chu Hằng cùng Tư Đồ Lăng nhìn nhau, nếu là hai nàng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Dương Lan Hinh trở lại, các nàng không cần gõ cửa, bởi vì nhất định không phải hai nàng, hơn nữa trước đó chỉ có một tiếng bước chân vang lên.
- Thiếp thân có thể vào được chứ? Tiếng nói nhu hòa nhưng lại lạnh băng truyền vào.
Tư Đồ Lăng hơi sững ra liền mỉm cười, lớn tiếng nói: - Thì ra là Liên cô nương Liên Tĩnh Hương, ha ha, cả cái Thiên Phương Các này là của Liên cô nương, tại hạ nào dám không?
Chu Hằng cười, biết đây là Tư Đồ Lăng đang giới thiệu cho mình.
- Vậy thiếp thân không khách khí! Cửa phòng mở ra, một cô gái dáng người cao, tóc đen xõa vai, da thịt như tuyết, dung mạo cực xinh đẹp, nhưng toàn thân như chìm trong băng sương, lộ ra ý lạnh cách người ngàn dặm.
Cô nàng này đương nhiên là Liên Tĩnh Hương mà Tư Đồ Lăng đã nói.
- Liên cô nương đại giá quang lâm, là tới gặp tiểu huynh đây? Tư Đồ Lăng mỉm cười.
- Thiếp thân đến gặp Chu huynh! Liên Tĩnh Hương lạnh lùng nói, giọng nói lại vẫn êm dịu dễ nghe như cũ.
Chu Hằng sửng sốt, hắn lại không biết nữ nhân này mà! Nhưng hắn ngẫm lại liền hiểu, cũng là bởi chuyện xảy ra ở Hiệp hội Dược sư!
Kỳ quái, bản thân Hiệp hội Dược sư chính là thế lực khủng bố, sao mà trước sau lại bị Tư Đồ gia cùng Liên Tĩnh Hương biết được bên trong xảy ra chuyện gì? Cũng như đã nói, cũng là bởi trước đó Hiệp hội Dược sư không hề coi trọng Chu Hằng, để cho một dược đồ giám sát Chu Hằng luyện đan.
Mà lúc luyện đan lần thứ hai cũng không dọn bãi, càng không yêu cầu giữ bí mật, vì vậy tin tức tiết lộ ra cũng là bình thường.
Tư Đồ gia tương đương với chủ nhân Dã Mã Thành, tự nhiên lập tức nhận được tin tức, còn thế lực sau lưng Liên Tĩnh Hương cũng khá bất phàm, tuy rằng chậm hơn Tư Đồ gia một cước, nhưng ít ra cũng đã vào trong cuộc.
Chu Hằng mỉm cười, người khác không đắc tội hắn, tự nhiên hắn cũng sẽ không nhàm chán đi đắc tội người khác.
Hắn nhìn Liên Tĩnh Hương, trong lòng có một chút rung động.
Không phải bởi vì nữ nhân này xinh đẹp như thiên tiên làm hắn động lòng, mà là... nữ nhân này rõ ràng là thân thể Huyền Âm! Cũng giống như Hàn Diệc Dao, Hàn Vũ Liên, Ứng Mộng Phạm, ít nhất trong trăm vạn người mới xuất hiện ra một thân thể Huyền Âm!
Nữ nhân có được loại thể chất này nếu giao cấu với nam nhân, tu vi cả đời sẽ sau khoảng khắc sung sướng mà chảy sạch, hoàn toàn làm không công cho người khác!
Thấy nàng, Chu Hằng không khỏi nghĩ tới ba nàng Hàn Diệc Dao, nữ nhân có được thân thể Huyền Âm đều có vận mệnh bi thảm! Nếu không phải ba nàng Hàn Diệc Dao gặp hắn, xem chừng đều bị Ứng Thừa Ân tai họa!
Liên Tĩnh Hương duyên dáng ngồi xuống, tự nhiên lấy một ly rượu, gia nhập nói chuyện với hai người Chu Hằng.
Mỹ nữ rất có ưu thế, bởi vì bản thân mỹ nữ chính là cảnh tượng xinh đẹp, chỉ nhìn cũng làm người ta thoải mái. Bởi vậy tuy rằng Liên Tĩnh Hương mạnh mẽ chen vào, nhưng cũng không làm hai người bất mãn, ít nhất mặt ngoài là thế.
Chu Hằng bỗng ngừng lại, đặt ly rượu xuống, nói: - Ta đi một lát sẽ trở lại!
Tuy rằng Tư Đồ Lăng cùng Liên Tĩnh Hương không hiểu vì sao, nhưng cũng không hỏi nhiều, đều nói: - Chu huynh cứ tự nhiên!
Chu Hằng ra ngoài cửa phòng, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Hắn nghe được âm thanh Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Dương Lan Hinh đang xảy ra tranh chấp với người khác, thân là nam nhân, hắn làm sao còn ngồi được?
Đùng đùng đùng, hắn nhanh chân xuống lầu dưới.
Dương Lan Hinh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ sóng vai mà đứng, các nàng đang bị bảy nam nhân bao vây, đều có vẻ mê đắm.
- Mỹ nhân, ngươi đá bổn thiếu một cái liền muốn dễ dàng chạy đi? Một thanh niên trác táng đang nhìn tới nhìn lui trên người hai nàng, chỉ hận thiếu một đôi mắt, căn bản không nhìn đủ!
Một cái dung nhan tuyệt mỹ, một người khác thì dáng người nóng bỏng, mỗi bên đều có vẻ đẹp riêng.
- Không muốn chết, cút ngay! Chu Hằng sải bước đi tới.
----------oOo----------