Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 502: Tinh Trần Phong Bạo
Thân hình Chu Hằng nhoáng lên, hạ xuống trên khối đại lục kia, trọng lực mạnh mẽ ập đến, gần như khiến hắn lảo đảo.
Khối Tiên đại lục đụng vào Huyền Càn Tinh kia, trọng lực của nó đại khái là 30 lần Huyền Càn Tinh. Mà nơi này... lại đạt tới gấp trăm lần!
Dưới trọng lực khủng bố như vậy, Chu Hằng tin tưởng cho dù là nửa bước tiên nhân đều rất khó bay lên, chỉ có thể nhảy lên lướt đi một đoạn. Mà đây còn không phải là tinh cầu chân chính, chỉ là một khối đại lục vỡ nát.
Vào thời cổ, Tiên giới còn có những viên tiên tinh, như vậy lúc đó trọng lực phía trên sẽ đạt tới trình độ nào?
Sợ là chỉ có tiên nhân mới có tư cách phi hành, ngay cả Chuẩn Tiên đều không làm được!
Nơi này có linh khí, hơn nữa còn tương đương đầy đủ, đồng dạng vượt qua khối Tiên đại lục ngày trước đụng vào Huyền Càn Tinh.
Nên biết chỉ có tinh cầu mới có thể sinh ra linh khí, đại lục đơn thuần như vậy sẽ chỉ không ngừng xói mòn linh khí mà thôi! Lại tính thời gian, cách Tiên giới đại chiến năm đó đã qua một triệu năm, nhưng linh khí trên khối đại lục này vẫn nồng đậm như thế. Như vậy suy ngược lại, linh khí tinh cầu Tiên giới chân chính sẽ nồng đậm bậc nào?
Chu Hằng từ gọi Nguyệt Ảnh Thánh Nữ từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ra.
Lúc ấy hắn cũng không biết là sợi gân nào của mình đặt sai, không ngờ cũng đem nữ nhân này thu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Hiện tại đã đến Tiên giới, hắn cho dù muốn tiễn người đi đều không có đường.
- Nơi này... chính là Tiên giới? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hít thở linh khí nồng đậm đến cực điểm bốn phía, trên mặt có một loại hưởng thụ nói không nên lời.
Bộ dạng đó rất là mất hồn!
Chu Hằng nhìn mà trong lòng rung động, vội vàng rùng mình một cái làm mình giật mình tỉnh lại.
Hắn vì sao chỉ đem Nguyệt Ảnh Thánh Nữ gọi ra? Đây tự nhiên là có nguyên nhân. Chính là trọng lực nơi này quá khủng bố, hơn nữa khối đại lục này kỳ thật chỉ có thể xem như vẫn thạch trôi nổi trong vũ trụ, độ lớn khá lớn mà thôi, nơi này đã không có sự tồn tại của không khí.
Cũng chỉ có Thiên Tôn mới có thể thời gian dài không cần hít thở, về phần tiên nhân... thì hoàn toàn thoát khỏi phàm nhân, chỉ cần hấp thu linh khí là được.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ muốn phi thân lên dõi mắt nhìn vùng đại lục này, nhưng thân thể vừa mới bắn lên, trọng lực khủng bố kia ập tới, nàng lập tức thân hình nghiêng đi ngã về phía Chu Hằng.
Lúc này dù sao không thể thấy chết mà không cứu chứ?
Chu Hằng duỗi tay ra, đem Nguyệt Ảnh Thánh Nữ kéo vào trong lòng.
Ấm mềm như ngọc, mùi thơm ngát mũi!
Trong lòng Chu Hằng lại rung động, mà Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trong lòng cũng mặt đỏ bừng, kìm lòng không đậu đẩy lên ngực hắn, thoát ra khỏi lồng ngực hắn.
- Khụ khụ! Chu Hằng ho khan vài cái mới hóa giải xấu hổ giữa đôi bên, nói: - Thánh nữ, nơi này quả thật là Tiên giới, tuy nhiên đây chỉ là một khối đại lục vỡ nát. Chúng ta còn chưa tới Tiên Thành!
Linh khí nơi này quả thật nồng đậm, nhưng cũng chỉ là tương đối với Phàm giới mà nói. Đối với cảnh giới của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trước mắt mà nói là đủ rồi, nhưng đối với Chu Hằng mà nói lại kém quá xa!
Hơn nữa, đạo của hắn cũng không phải dựa vào ngồi xuống điều tức để tăng lên, mà là phải thông qua chiến đấu không ngừng, giết chóc không ngừng.
Hắn không có khả năng ở nơi này dựng nhà ở lại, cũng quá không có lòng tiến thủ.
- Nơi này linh khí nồng đậm như vậy, lại vẫn chỉ là một khối đại lục vỡ nát? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lộ ra vẻ khiếp sợ. Tiên giới chính là Tiên giới, hoàn toàn không phải Phàm giới có thể sánh bằng!
- Đi, chúng ta đi một nơi trước! Chu Hằng hơi thất thần liền bị Hoặc Thiên giãy ra, lại thấy thiên nữ tuyệt thế này căn bản không bị trọng lực nơi này ảnh hưởng, nhẹ bẫng lơ lửng trên không, thậm chí còn thoải mái hơn so với Chu Hằng.
Thật sự là không có thiên lý, đây còn là Thần Anh Cảnh sao?
Ngược lại Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trở thành trói buộc, căn bản chạy không nhanh. Chu Hằng vừa mới cho nàng ra cũng không tiện lập tức nhét nàng về, đành phải dắt một tay nàng, kéo nàng một đường chạy như bay.
Đại lục này rất lớn, rất rất lớn, cũng may Chu Hằng hiện tại đã có thể toàn lực kích phát Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hơn nữa cũng sẽ không có hạn chế về thời gian. Chín vầng trăng khuyết đồng loạt vận chuyển, linh lực như biển trào, cuồn cuộn không dứt.
Nhưng trọng lực này dù sao cũng không phải là nói suông, hạn chế rất lớn tốc độ của Chu Hằng, cùng với phi hành trong hư không lúc trước hoàn toàn không thể so sánh.
Thân pháp của Hoặc Thiên cổ quái vô cùng, nàng căn bản không vận dụng một phần lực lượng của chính mình, mà là dựa vào kình phong do Chu Hằng nhấc lên mà trôi nổi, lại thủy chung theo kịp Chu Hằng, không hề tụt hậu mảy may.
Từ góc độ tiết kiệm sức mà nói, bộ thân pháp này của nàng không biết nghiền ép Tấn Vân Lưu Quang Bộ mấy trăm lần!
Sau gần nửa ngày, Chu Hằng đột nhiên lòng sinh cảnh giác, chợt ngừng lại. Chỉ thấy một thứ gì giống như vòi rồng đen từ phía tây bắc xa xôi điên cuồng vọt tới, nối liền trời đất, vô cùng khủng bố!
Đó là bão cát!
Tuy nhiên, so với bão cát Chu Hằng lúc trước đã từng gặp ở Huyền Càn Tinh và Long Hà Tinh, cái này không biết cuồng bao hơn bao nhiêu lần!
- Mau tìm chỗ trốn đi! Hoặc Thiên đi lên một bước, mắt phượng đảo qua, quay đầu nói với Chu Hằng: - Đây là Tinh Trần Phong Bạo, với tu vi của ngươi và nàng bây giờ, sẽ lập tức bị xé thành bột phấn!
Chu Hằng không khỏi líu lưỡi. Hắn tuy rằng mới vừa vào Nguyệt Minh Cảnh, nhưng là đã có được chiến lực của Nguyệt Minh Hoàng, lại không ngờ sẽ tan xương nát thịt dưới gió bão như vậy!
Tiên giới chính là Tiên giới, nước thật là sâu!
Chu Hằng không dám chậm trễ, hiện tại càng không phải lúc thể hiện, vội vàng thân hình xoay chuyển, chạy về hướng ngược với Tinh Trần Phong Bạo. Một bên phóng ra thần thức tiến hành tìm tòi, tìm kiếm địa phương có thể tạm thời dừng chân.
Thần thức hắn vừa phóng ra, liền phát hiện ở địa phương trọng lực thật lớn này phạm vi cảm giác của hắn cũng bị hạn chế thật lớn, nhiều nhất chỉ có thể phóng ra phạm vi trăm dặm. Tuy nhiên, phậm vi tuy nhỏ nhưng trình độ tinh tế lại tăng lên rất lớn, dường như rõ ràng ở trước mắt, mỗi một chi tiết đều vô cùng sinh động.
Loại cảm giác này cực kỳ tuyệt vời!
Nhưng hắn chỉ là quay đầu nhìn, lập tức liền toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bởi vì Tinh Trần Phong Bạo kia trong nháy mắt liền tới gần mấy chục dặm!
Tốc độ thật nhanh!
Chu Hằng rơi lệ mà chạy. Lúc ở Phàm giới chỉ cần Tấn Vân Lưu Quang Bộ vừa ra, tuy rằng thời gian ngắn nhưng trong đoạn thời gian này cơ bản không có người có thể so tốc độ với hắn. Nhưng vừa tới Tiên giới hắn đã bị một đòn ra oai phủ đầu, gặp phải Tinh Trần Phong Bạo khủng bố này!
Hắn nhấc chân chạy như điên, hiện tại cũng không phải là lúc ai oán.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tinh Trần Phong Bạo điên cuồng cuốn tới, nơi đi qua từng tảng nham thạch bị cuốn bay lên trời, lại từ trên trời bay vụt xuống. Giống như đạn pháo từ máy bắn đá ném ra, uy lực kinh người!
Đây nhưng là Tiên giới, công kích gì đều phải phóng đại mấy vạn lần!
Chu Hằng tận mắt nhìn thấy uy thế của những tảng đá rơi kia đập trên mặt đất, đủ để đánh cho thần thể của hắn vỡ nát!
Đối mặt với oai thiên địa của Tiên giới này, hắn có thể làm chỉ có chạy.
Không quen cũng phải thích ứng, nơi này không còn là Phàm giới, mà là một thế giới trình tự càng cao.
Tinh Trần Phong Bạo càng ngày càng gần, cách Chu Hằng chỉ mười dặm, muốn cuốn hắn vào chỉ là chuyện trong mấy phút.
Chu Hằng tay trái dắt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, tay phải thì kéo Hoặc Thiên, đem tốc độ đẩy lên tới mức tận cùng.
Phía sau, Tinh Trần Phong Bạo càng ngày càng gần.
Chín dặm, tám dặm, bảy dặm... ba dặm, hai dặm, một dặm!
- Trước mặt! Ánh mắt của Chu Hằng đột nhiên sáng ngời, hắn nhìn thấy một hang động thật lớn, vội vàng thân hình xoay chuyển, bay vụt về phía cửa động kia.
200 trượng! 100 trượng! 50 trượng!
Chu Hằng đã có thể cảm giác được lực hút phía sau mơ hồ truyền đến. Hắn thét dài một tiếng, chín vầng trăng khuyết hoàn toàn bộc phát. Vù tốc độ của hắn lại tăng lên, nhanh như sao xẹt, bắn vào trong sơn động kia.
Tinh Trần Phong Bạo cuồng bạo ập đến, một luồng lực lượng không thể chống đỡ đánh tới. Thân thể Chu Hằng như bị đòn nặng, lập tức tông về phía vách động!
Ầm!
Toàn thân hắn có một nửa bị đâm vào trong tầng nham thạch, đau khiến hắn nhe răng trợn mắt liên tục.
Bên ngoài, kình phong gào thét, tiếng vang thật lớn khiến Chu Hằng và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đều là trong tai một mảnh ầm ầm, cũng không nghe thấy thanh âm khác.
Chu Hằng chậm rãi đem chính mình rút ra, cũng may xương không gãy.
Hắn nhìn về phía Hoặc Thiên và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ. Hai nàng này khá tốt, có hắn bảo hộ cũng không bị thương gì. Kỳ thật nếu thật sự lo lắng cũng chỉ có Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Hoặc Thiên khi lọt vào đả kích chân chính sẽ bộc phát ra lực lượng khủng bố trong cơ thể, nói không chừng ngược lại đem Tinh Trần Phong Bạo này nuốt.
Quy mô của gió bão này lớn đến khủng bố, rõ ràng tốc độ cực nhanh lại thủy chung có kình phong ở ngoài động điên cuồng gào thét, một mực không tràn qua.
Chu Hằng đặt mông ngồi xuống, dù sao hiện tại cũng không thể ra ngoài.
Hoặc Thiên thì liên tục bay bay, đi về phía sâu trong động, đại khái là muốn bảo trì khoảng cách với Chu Hằng. Dù sao tên vãn bối này hết sức lòng muôn dạ thú, luôn có ý đồ với nàng.
Khuôn mặt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có chút ửng hồng, lại học bộ dạng của Chu Hằng hạ xuống. Chỉ là tư thế của nàng xinh đẹp hơn nhiều, dịu dàng rơi xuống, dường như một đóa mây trắng.
Mỹ nữ - bất kể dưới tình huống nào đều là một bức tranh đẹp mắt vui lòng. Chu Hằng thưởng thức người ngọc trước mặt không tới ba gang này, trong lòng dâng lên kinh diễm mãnh liệt.
Mặc dù không có nữ nhân thứ hai có thể sánh ngang Hoặc Thiên, nhưng dưới tình huống không có nàng, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vẫn như cũ nở rộ mị lực riêng. Mỹ nữ giống như nàng cũng là vưu vật tuyệt mỹ một tinh cầu một hai trăm năm mới có thể ra một người!
Mà vưu vật như vậy còn có thể tu luyện đến Hóa Thần Cảnh, đó khả năng là mấy vạn năm đều sẽ không ra một người!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vừa thẹn vừa mừng, nàng mới đầu là rất chán ghét Chu Hằng, nhưng tâm tư của nữ nhân lại làm sao có thể cân nhắc chứ?
Mỹ nữ yêu anh hùng, Chu Hằng từng bước trổ hết tài năng, nàng nhìn ở trong mắt, làm sao có thể không bội phục?
Chỉ là Chu Hằng lại thủy chung không tỏ vẻ gì với nàng, điều này khiến cho nàng rất là không phục!
Nàng không đủ đẹp sao? Cứ phải muốn nàng ăn nói khép nép chủ động lấy lòng sao?
Nàng rụt rè vài lần. Lúc trước rời khỏi Chu Hằng chính là một lần thử, chỉ là Chu Hằng lại không hề để ý chút nào, cuối cùng khiến Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hiểu được, hạnh phúc của chính mình còn phải dựa vào chính mình đi tranh thủ!
May mắn, nàng cùng theo lên Tiên giới, nếu không muốn gặp lại Chu Hằng không biết là chuyện năm nào tháng nào về sau nữa!
Không thể rụt rè nữa, nếu không tên khốn này vĩnh viễn sẽ không chủ động!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nén ngượng ngùng mãnh liệt, khẽ nâng mắt đẹp cho Chu Hằng một cái mị nhãn như tơ, nói: - Ngươi cảm thấy ta thế nào?
Chu Hằng đánh giá Nguyệt Ảnh Thánh Nữ một hồi từ trên xuống dưới, hết sức khẳng định nói: - Hơi mập!
Mập?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ suýt nữa nhảy dựng lên. Nàng thon thả như vậy, mập chỗ nào? Nàng đang muốn nổi giận, lại thấy ánh mắt của Chu Hằng đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của nàng! Nàng lập tức thân thể mềm nhũn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Chu Hằng như là thực chất, vuốt ve bộ phận hài lòng nhất trên thân thể nàng.
Chỗ này mập... nàng có thể chấp nhận!
Khối Tiên đại lục đụng vào Huyền Càn Tinh kia, trọng lực của nó đại khái là 30 lần Huyền Càn Tinh. Mà nơi này... lại đạt tới gấp trăm lần!
Dưới trọng lực khủng bố như vậy, Chu Hằng tin tưởng cho dù là nửa bước tiên nhân đều rất khó bay lên, chỉ có thể nhảy lên lướt đi một đoạn. Mà đây còn không phải là tinh cầu chân chính, chỉ là một khối đại lục vỡ nát.
Vào thời cổ, Tiên giới còn có những viên tiên tinh, như vậy lúc đó trọng lực phía trên sẽ đạt tới trình độ nào?
Sợ là chỉ có tiên nhân mới có tư cách phi hành, ngay cả Chuẩn Tiên đều không làm được!
Nơi này có linh khí, hơn nữa còn tương đương đầy đủ, đồng dạng vượt qua khối Tiên đại lục ngày trước đụng vào Huyền Càn Tinh.
Nên biết chỉ có tinh cầu mới có thể sinh ra linh khí, đại lục đơn thuần như vậy sẽ chỉ không ngừng xói mòn linh khí mà thôi! Lại tính thời gian, cách Tiên giới đại chiến năm đó đã qua một triệu năm, nhưng linh khí trên khối đại lục này vẫn nồng đậm như thế. Như vậy suy ngược lại, linh khí tinh cầu Tiên giới chân chính sẽ nồng đậm bậc nào?
Chu Hằng từ gọi Nguyệt Ảnh Thánh Nữ từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ra.
Lúc ấy hắn cũng không biết là sợi gân nào của mình đặt sai, không ngờ cũng đem nữ nhân này thu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Hiện tại đã đến Tiên giới, hắn cho dù muốn tiễn người đi đều không có đường.
- Nơi này... chính là Tiên giới? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hít thở linh khí nồng đậm đến cực điểm bốn phía, trên mặt có một loại hưởng thụ nói không nên lời.
Bộ dạng đó rất là mất hồn!
Chu Hằng nhìn mà trong lòng rung động, vội vàng rùng mình một cái làm mình giật mình tỉnh lại.
Hắn vì sao chỉ đem Nguyệt Ảnh Thánh Nữ gọi ra? Đây tự nhiên là có nguyên nhân. Chính là trọng lực nơi này quá khủng bố, hơn nữa khối đại lục này kỳ thật chỉ có thể xem như vẫn thạch trôi nổi trong vũ trụ, độ lớn khá lớn mà thôi, nơi này đã không có sự tồn tại của không khí.
Cũng chỉ có Thiên Tôn mới có thể thời gian dài không cần hít thở, về phần tiên nhân... thì hoàn toàn thoát khỏi phàm nhân, chỉ cần hấp thu linh khí là được.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ muốn phi thân lên dõi mắt nhìn vùng đại lục này, nhưng thân thể vừa mới bắn lên, trọng lực khủng bố kia ập tới, nàng lập tức thân hình nghiêng đi ngã về phía Chu Hằng.
Lúc này dù sao không thể thấy chết mà không cứu chứ?
Chu Hằng duỗi tay ra, đem Nguyệt Ảnh Thánh Nữ kéo vào trong lòng.
Ấm mềm như ngọc, mùi thơm ngát mũi!
Trong lòng Chu Hằng lại rung động, mà Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trong lòng cũng mặt đỏ bừng, kìm lòng không đậu đẩy lên ngực hắn, thoát ra khỏi lồng ngực hắn.
- Khụ khụ! Chu Hằng ho khan vài cái mới hóa giải xấu hổ giữa đôi bên, nói: - Thánh nữ, nơi này quả thật là Tiên giới, tuy nhiên đây chỉ là một khối đại lục vỡ nát. Chúng ta còn chưa tới Tiên Thành!
Linh khí nơi này quả thật nồng đậm, nhưng cũng chỉ là tương đối với Phàm giới mà nói. Đối với cảnh giới của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trước mắt mà nói là đủ rồi, nhưng đối với Chu Hằng mà nói lại kém quá xa!
Hơn nữa, đạo của hắn cũng không phải dựa vào ngồi xuống điều tức để tăng lên, mà là phải thông qua chiến đấu không ngừng, giết chóc không ngừng.
Hắn không có khả năng ở nơi này dựng nhà ở lại, cũng quá không có lòng tiến thủ.
- Nơi này linh khí nồng đậm như vậy, lại vẫn chỉ là một khối đại lục vỡ nát? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lộ ra vẻ khiếp sợ. Tiên giới chính là Tiên giới, hoàn toàn không phải Phàm giới có thể sánh bằng!
- Đi, chúng ta đi một nơi trước! Chu Hằng hơi thất thần liền bị Hoặc Thiên giãy ra, lại thấy thiên nữ tuyệt thế này căn bản không bị trọng lực nơi này ảnh hưởng, nhẹ bẫng lơ lửng trên không, thậm chí còn thoải mái hơn so với Chu Hằng.
Thật sự là không có thiên lý, đây còn là Thần Anh Cảnh sao?
Ngược lại Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trở thành trói buộc, căn bản chạy không nhanh. Chu Hằng vừa mới cho nàng ra cũng không tiện lập tức nhét nàng về, đành phải dắt một tay nàng, kéo nàng một đường chạy như bay.
Đại lục này rất lớn, rất rất lớn, cũng may Chu Hằng hiện tại đã có thể toàn lực kích phát Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hơn nữa cũng sẽ không có hạn chế về thời gian. Chín vầng trăng khuyết đồng loạt vận chuyển, linh lực như biển trào, cuồn cuộn không dứt.
Nhưng trọng lực này dù sao cũng không phải là nói suông, hạn chế rất lớn tốc độ của Chu Hằng, cùng với phi hành trong hư không lúc trước hoàn toàn không thể so sánh.
Thân pháp của Hoặc Thiên cổ quái vô cùng, nàng căn bản không vận dụng một phần lực lượng của chính mình, mà là dựa vào kình phong do Chu Hằng nhấc lên mà trôi nổi, lại thủy chung theo kịp Chu Hằng, không hề tụt hậu mảy may.
Từ góc độ tiết kiệm sức mà nói, bộ thân pháp này của nàng không biết nghiền ép Tấn Vân Lưu Quang Bộ mấy trăm lần!
Sau gần nửa ngày, Chu Hằng đột nhiên lòng sinh cảnh giác, chợt ngừng lại. Chỉ thấy một thứ gì giống như vòi rồng đen từ phía tây bắc xa xôi điên cuồng vọt tới, nối liền trời đất, vô cùng khủng bố!
Đó là bão cát!
Tuy nhiên, so với bão cát Chu Hằng lúc trước đã từng gặp ở Huyền Càn Tinh và Long Hà Tinh, cái này không biết cuồng bao hơn bao nhiêu lần!
- Mau tìm chỗ trốn đi! Hoặc Thiên đi lên một bước, mắt phượng đảo qua, quay đầu nói với Chu Hằng: - Đây là Tinh Trần Phong Bạo, với tu vi của ngươi và nàng bây giờ, sẽ lập tức bị xé thành bột phấn!
Chu Hằng không khỏi líu lưỡi. Hắn tuy rằng mới vừa vào Nguyệt Minh Cảnh, nhưng là đã có được chiến lực của Nguyệt Minh Hoàng, lại không ngờ sẽ tan xương nát thịt dưới gió bão như vậy!
Tiên giới chính là Tiên giới, nước thật là sâu!
Chu Hằng không dám chậm trễ, hiện tại càng không phải lúc thể hiện, vội vàng thân hình xoay chuyển, chạy về hướng ngược với Tinh Trần Phong Bạo. Một bên phóng ra thần thức tiến hành tìm tòi, tìm kiếm địa phương có thể tạm thời dừng chân.
Thần thức hắn vừa phóng ra, liền phát hiện ở địa phương trọng lực thật lớn này phạm vi cảm giác của hắn cũng bị hạn chế thật lớn, nhiều nhất chỉ có thể phóng ra phạm vi trăm dặm. Tuy nhiên, phậm vi tuy nhỏ nhưng trình độ tinh tế lại tăng lên rất lớn, dường như rõ ràng ở trước mắt, mỗi một chi tiết đều vô cùng sinh động.
Loại cảm giác này cực kỳ tuyệt vời!
Nhưng hắn chỉ là quay đầu nhìn, lập tức liền toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bởi vì Tinh Trần Phong Bạo kia trong nháy mắt liền tới gần mấy chục dặm!
Tốc độ thật nhanh!
Chu Hằng rơi lệ mà chạy. Lúc ở Phàm giới chỉ cần Tấn Vân Lưu Quang Bộ vừa ra, tuy rằng thời gian ngắn nhưng trong đoạn thời gian này cơ bản không có người có thể so tốc độ với hắn. Nhưng vừa tới Tiên giới hắn đã bị một đòn ra oai phủ đầu, gặp phải Tinh Trần Phong Bạo khủng bố này!
Hắn nhấc chân chạy như điên, hiện tại cũng không phải là lúc ai oán.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tinh Trần Phong Bạo điên cuồng cuốn tới, nơi đi qua từng tảng nham thạch bị cuốn bay lên trời, lại từ trên trời bay vụt xuống. Giống như đạn pháo từ máy bắn đá ném ra, uy lực kinh người!
Đây nhưng là Tiên giới, công kích gì đều phải phóng đại mấy vạn lần!
Chu Hằng tận mắt nhìn thấy uy thế của những tảng đá rơi kia đập trên mặt đất, đủ để đánh cho thần thể của hắn vỡ nát!
Đối mặt với oai thiên địa của Tiên giới này, hắn có thể làm chỉ có chạy.
Không quen cũng phải thích ứng, nơi này không còn là Phàm giới, mà là một thế giới trình tự càng cao.
Tinh Trần Phong Bạo càng ngày càng gần, cách Chu Hằng chỉ mười dặm, muốn cuốn hắn vào chỉ là chuyện trong mấy phút.
Chu Hằng tay trái dắt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, tay phải thì kéo Hoặc Thiên, đem tốc độ đẩy lên tới mức tận cùng.
Phía sau, Tinh Trần Phong Bạo càng ngày càng gần.
Chín dặm, tám dặm, bảy dặm... ba dặm, hai dặm, một dặm!
- Trước mặt! Ánh mắt của Chu Hằng đột nhiên sáng ngời, hắn nhìn thấy một hang động thật lớn, vội vàng thân hình xoay chuyển, bay vụt về phía cửa động kia.
200 trượng! 100 trượng! 50 trượng!
Chu Hằng đã có thể cảm giác được lực hút phía sau mơ hồ truyền đến. Hắn thét dài một tiếng, chín vầng trăng khuyết hoàn toàn bộc phát. Vù tốc độ của hắn lại tăng lên, nhanh như sao xẹt, bắn vào trong sơn động kia.
Tinh Trần Phong Bạo cuồng bạo ập đến, một luồng lực lượng không thể chống đỡ đánh tới. Thân thể Chu Hằng như bị đòn nặng, lập tức tông về phía vách động!
Ầm!
Toàn thân hắn có một nửa bị đâm vào trong tầng nham thạch, đau khiến hắn nhe răng trợn mắt liên tục.
Bên ngoài, kình phong gào thét, tiếng vang thật lớn khiến Chu Hằng và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đều là trong tai một mảnh ầm ầm, cũng không nghe thấy thanh âm khác.
Chu Hằng chậm rãi đem chính mình rút ra, cũng may xương không gãy.
Hắn nhìn về phía Hoặc Thiên và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ. Hai nàng này khá tốt, có hắn bảo hộ cũng không bị thương gì. Kỳ thật nếu thật sự lo lắng cũng chỉ có Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Hoặc Thiên khi lọt vào đả kích chân chính sẽ bộc phát ra lực lượng khủng bố trong cơ thể, nói không chừng ngược lại đem Tinh Trần Phong Bạo này nuốt.
Quy mô của gió bão này lớn đến khủng bố, rõ ràng tốc độ cực nhanh lại thủy chung có kình phong ở ngoài động điên cuồng gào thét, một mực không tràn qua.
Chu Hằng đặt mông ngồi xuống, dù sao hiện tại cũng không thể ra ngoài.
Hoặc Thiên thì liên tục bay bay, đi về phía sâu trong động, đại khái là muốn bảo trì khoảng cách với Chu Hằng. Dù sao tên vãn bối này hết sức lòng muôn dạ thú, luôn có ý đồ với nàng.
Khuôn mặt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có chút ửng hồng, lại học bộ dạng của Chu Hằng hạ xuống. Chỉ là tư thế của nàng xinh đẹp hơn nhiều, dịu dàng rơi xuống, dường như một đóa mây trắng.
Mỹ nữ - bất kể dưới tình huống nào đều là một bức tranh đẹp mắt vui lòng. Chu Hằng thưởng thức người ngọc trước mặt không tới ba gang này, trong lòng dâng lên kinh diễm mãnh liệt.
Mặc dù không có nữ nhân thứ hai có thể sánh ngang Hoặc Thiên, nhưng dưới tình huống không có nàng, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vẫn như cũ nở rộ mị lực riêng. Mỹ nữ giống như nàng cũng là vưu vật tuyệt mỹ một tinh cầu một hai trăm năm mới có thể ra một người!
Mà vưu vật như vậy còn có thể tu luyện đến Hóa Thần Cảnh, đó khả năng là mấy vạn năm đều sẽ không ra một người!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vừa thẹn vừa mừng, nàng mới đầu là rất chán ghét Chu Hằng, nhưng tâm tư của nữ nhân lại làm sao có thể cân nhắc chứ?
Mỹ nữ yêu anh hùng, Chu Hằng từng bước trổ hết tài năng, nàng nhìn ở trong mắt, làm sao có thể không bội phục?
Chỉ là Chu Hằng lại thủy chung không tỏ vẻ gì với nàng, điều này khiến cho nàng rất là không phục!
Nàng không đủ đẹp sao? Cứ phải muốn nàng ăn nói khép nép chủ động lấy lòng sao?
Nàng rụt rè vài lần. Lúc trước rời khỏi Chu Hằng chính là một lần thử, chỉ là Chu Hằng lại không hề để ý chút nào, cuối cùng khiến Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hiểu được, hạnh phúc của chính mình còn phải dựa vào chính mình đi tranh thủ!
May mắn, nàng cùng theo lên Tiên giới, nếu không muốn gặp lại Chu Hằng không biết là chuyện năm nào tháng nào về sau nữa!
Không thể rụt rè nữa, nếu không tên khốn này vĩnh viễn sẽ không chủ động!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nén ngượng ngùng mãnh liệt, khẽ nâng mắt đẹp cho Chu Hằng một cái mị nhãn như tơ, nói: - Ngươi cảm thấy ta thế nào?
Chu Hằng đánh giá Nguyệt Ảnh Thánh Nữ một hồi từ trên xuống dưới, hết sức khẳng định nói: - Hơi mập!
Mập?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ suýt nữa nhảy dựng lên. Nàng thon thả như vậy, mập chỗ nào? Nàng đang muốn nổi giận, lại thấy ánh mắt của Chu Hằng đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của nàng! Nàng lập tức thân thể mềm nhũn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Chu Hằng như là thực chất, vuốt ve bộ phận hài lòng nhất trên thân thể nàng.
Chỗ này mập... nàng có thể chấp nhận!