Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 476: Chân Dương Tiên Uyển!



Chuẩn Tiên hai kiếp là tồn tại bực nào?
Ở Phàm giới với mức độ linh khí phổ biến cấp bậc thấp này, Chuẩn Tiên hai kiếp chính là tồn tại Chân Tiên, vô địch trên đời, không cần kính sợ đối với bất kỳ người nào!
Sau khi Thanh Dương Thiên Tôn bị Chu Hằng làm cho mất mặt như thế, không ngờ gắng gượng đè nén hỏa khí xuống, ngược lại nói lên ý tứ Chu Hằng cùng đi Tiên Cung gì đó để tầm bảo, điều này nghe thế nào cũng như là đầm rồng hang hổ.
Chẳng lẽ hắn đã biết thực lực chân chính của Chu Hằng?
Không có khả năng a, nếu là hắn biết Chu Hằng ngay cả Chuẩn Tiên ba kiếp cũng có thể đánh chém, nào còn dám chạy ra như vậy? Chính là Chuẩn Tiên hai kiếp cũng sẽ không có ý tưởng ngại sống lâu một chút nào!
Hơn nữa, nếu là đoạt bảo muốn mời người giúp đỡ khẳng định không thể quá mạnh mẽ, bằng không chẳng phải là tương đương với việc chắp tay tương nhượng bảo vật sao?
Kết hợp với những điều này mà nói, Thanh Dương Thiên Tôn hẳn là không biết thực lực chân thật của Chu Hằng.
Một khi đã như vậy, thì tại sao hắn phải đại biểu cho hai gã "lão hữu" khác tiến đến mời Chu Hằng? Hiển nhiên, hai vị "lão hữu" kia tất nhiên là hai vị Chuẩn Tiên hai kiếp khác, ngay cả ba Chuẩn Tiên hai kiếp liên thủ cũng không làm gì được Tiên Cung kia sao?
Đây là không phải một cái bẫy, dụng ý chính là ép Chu Hằng vào một tuyệt cảnh không thể trốn chạy, sau đó đánh giết hắn?
Có khả năng!
Bởi vì bọn họ "biết" thực lực của Chu Hằng có thể so sánh với Chuẩn Tiên hai kiếp, khẳng định vô cùng khó giết, bởi vậy nếu muốn đoạt được Tinh Hạch nhất định phải bố trí một cái môi trường để Chu Hằng tuyệt đối không thể chạy trốn.
Cái gọi là Tiên Cung, khả năng chính là một cái trận pháp!
Có đáp ứng hay không?
Gần như không có bất kỳ do dự nào, Chu Hằng đã quyết định, cười nói:
- Tiên Cung, là Tiên Cung gì, bản thân ta là muốn kiến thức một chút!
Chiến lực của hắn có thể đánh chém Chuẩn Tiên ba kiếp, thể chất của bản thân lại có thể so với pháp khí Hóa Thần Cảnh, ở Phàm giới cơ hồ là tồn tại vô địch! Thanh Dương Thiên Tôn chỉ cho là hắn có được thực lực của Chuẩn Tiên hai kiếp, như vậy hết thảy bố trí tự nhiên là an bài với cơ sở này, lại là sai lầm lớn, mà là đặc biệt sai!
Nếu như đối phương muốn dùng loại ám chiêu này hại hắn. Vậy hắn cũng vừa vặn lợi dụng cơ hội này một lưới bắt hết ba Chuẩn Tiên hai kiếp kia!
Thanh Dương Thiên Tôn cuối cùng lộ ra một chút tươi cười, nói:
- Tòa Tiên Cung này tên là Chân Dương Tiên Uyển, không biết bao nhiêu vạn năm trước rơi vào Long Hà đại lục, chỉ tiếc . . . Cửa cung khóa chặt, ai cũng không mở ra!
- Không mở ra?
Chu Hằng nhướng mày, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Nếu là mở ra được, đối phương khẳng định tự mình đi, di tích loại địa phương này tự nhiên là người biết được, người đi vào càng ít càng tốt, có nghĩa là người cạnh tranh bảo vật cũng càng ít, chính là chia đều cũng có thể có lợi!
Nhưng nếu là cửa chính cũng không thể mở ra, vậy không có cách nào, chỉ có thể rộng rãi mời giúp đỡ. Phân chia ít hơn nữa cũng tốt hơn nhiều so với hai tay trống không?
Tuy nhiên, cái này là thật là giả? Tiên Cung chỉ là Thanh Dương Thiên Tôn tự mình nói, quỷ mới biết là có phải nói như vậy để lừa Chu Hằng tới hay không, căn bản không rõ ràng truyền thuyết của Long Hà Thiên Tôn, chỉ là vẽ ra cái bánh cho hắn?
- Không mở ra được!
Thanh Dương Thiên Tôn lộ ra một nụ cười khổ, nhưng thật ra có vẻ chân tình.
- Không biết bao nhiêu cao thủ một thế hệ đã thử mở đại môn ra. Nhưng đều là lực lượng không đủ! Chúng ta nguyên tưởng rằng cũng sẽ bỏ qua, không nghĩ tới lại là gặp ngươi!
- Ta?
Chu Hằng tươi cười.
- Ta có cái gì đặc biệt? Lại có thể mở đại môn của cung điện Tiên giới ra?
Trong lòng hắn hơi động, nếu là Thanh Dương Thiên Tôn nói không ngoa, hắn không phải là lại có một cánh một cánh đại môn của Tiên giới để có thể cắn nuốt sao? Kim loại của Tiên giới a, ở Phàm giới là trân quý bực nào, tốt nhất là tăng thể chất của hắn lên tới Tiên cấp!
- Bằng vào ngươi đương nhiên không có khả năng mở tiên môn ra!
Trong lúc lơ đãng Thanh Dương Thiên Tôn toát ra một ý miệt thị, ngay cả hắn và hai người Chuẩn Tiên hai kiếp khác đều không được. Chu Hằng còn muốn tự mình mở cửa của Tiên Cung ra?
Nhưng hắn lập tức lại ý thức được hiện tại chính là lúc cần dùng đến Chu Hằng, vội vàng lại cười, xóa bỏ ý miệt thị kia, nói:
- Nhưng Tinh Hạch trên người ngươi có thể!
- Tinh Hạch?
- Không tồi, Tinh Hạch chính là một cái tinh cầu tụ hợp tất cả năng lượng, lực lượng trong đó đủ để sánh ngang tiên nhân!
Chu Hằng lập tức lắc đầu, nói:
- Không được!
Nói đùa, hắn ngay cả mình cũng không nỡ sử dụng Tinh Hạch, sao có thể lãng phí ở cái gọi là Tiên Cung, chính là thực sự thì như thế nào? Quỷ mới biết bên trong đó có bảo vật gì không, cho dù có, nếu là so ra kém Tinh Hạch vậy hắn không phải là thua thiệt lớn?
Nhìn lại xem phản ứng của Vinh Kiếm Long sẽ biết. Hắn ít nhất là tồn tại Sáng Thế Cảnh bậc cao, còn không phải có chút tham lam đối với Tinh Hạch sao!
Ngay cả tiên nhân cấp bậc đó đều động tâm, có thể thấy được Tinh Hạch là thứ tốt cũng không dễ có được ở Tiên giới!
Lấy dưa hấu đi đổi hạt mè, đây không phải là đứa ngốc sao?
Chu Hằng là muốn tương kế tựu kế dẫn hai gã Chuẩn Tiên hai kiếp ra, nhưng tuyệt đối sẽ không trả giá lớn như vậy!
- Tiểu hữu không cần lo ngại, muốn đánh mở tiên môn chỉ cần vận dụng một chút lực lượng của Tinh Hạch, hoàn toàn bé nhỏ không đáng kể, tiểu hữu có thể tự mình khống chế!
Thanh Dương Thiên Tôn liền vội vàng nói, giọng thành khẩn tới cực điểm.
Hắn sợ Chu Hằng lo lắng, lại nói:
- Lão phu có thể thề với trời, nếu là lời nói ở trên có bất kỳ chỗ không thật, trọn đời không được thành tiên!
Đối với võ giả bậc cao mà nói, dùng thành tiên để thề có thể nói là vô cùng thận trọng, bởi vì cái này chính là truy cầu duy nhất của bọn họ! Đây cũng không phải là chỉ nói một chút mà thôi, một khi trái lời thề sẽ lưu lại tâm ma, căn bản không có khả năng thông qua được Thần chích ba kiếp!
Cho nên, lấy thành tiên để thề . . . Trừ phi người nọ căn bản không có ý tưởng thành tiên, nếu không tuyệt đối không thể trái lời thề!
Chu Hằng gật gật đầu, tin thuyết pháp của đối phương về "chỉ cần vận dụng một chút lực lượng của Tinh Hạch", nhưng đối với Thanh Dương Thiên Tôn, hắc hắc, hắn lại là một chút tín nhiệm cũng không có!
Bởi vì, Thanh Dương Thiên Tôn không hứa hẹn về an toàn của hắn chút nào.
Xem ra Chân Dương Tiên Uyển nói là thật, lực lượng của Tinh Hạch cần để mở tiên môn ra cũng là thật, nhưng thực sự mở tiên môn ra, đối phương cũng có thể qua sông đoạn cầu a, thu lấy Tiên Cung cùng Tinh Hạch!
Nhất cử lưỡng tiện, cùng được hai bảo vật!
Giỏi tính toán, để Chu Hằng làm việc không công thì không tính, còn phải bồi thường tánh mạng, chí bảo!
Lão gian cự hoạt a!
Chu Hằng mặt tươi cười, hình như là tin lời của Thanh Dương Thiên Tôn, nghĩ đến đang có một tòa Tiên Cung chờ hắn đi cướp đoạt, nhưng trên thực tế lại là muốn dùng kế trong kế, trái lại chôn sống ba người Chuẩn Tiên hai kiếp kia.
- Như thế . . . Rất tốt!
Hắn gật đầu đáp ứng.
- Ha ha, nhất định sẽ không để cho tiểu hữu thất vọng!
Thanh Dương Thiên Tôn cười to nói, trong ánh mắt hiện lên một đạo sát ý mịt mờ, ngoại trừ chính hắn căn bản không có người phát giác được!
Hai người nhìn nhau một cái, cũng đều cười ha hả, bộ dáng rất khoái trá khi hợp tác.
Lão già, cho ngươi sống lâu vài ngày!
Xú tiểu tử, cho ngươi sống nhiều hơn vài ngày nữa!
Trong lòng hai người đều nói ra lời nói không khác nhau là mấy, từng người xoay người rời đi, về phần tám cỗ thi thể Thiên Tôn trên mặt đất, không người để ý!
. . .
- Cái . . . Cái gì . . . Tiên Cung!
Con lừa đen lập tức nhảy lên cao ba trượng, bành một cái đã đụng vào nóc nhà, hưu, nó lập tức lại ngã trở về, bốn vó giương ra ôm lấy Chu Hằng.
- Bổn tọa muốn đi, bổn tọa nhất định phải đi!
- Con lừa đê tiện, buông chân! Buông chân!
Con lừa đen biết nghe lời, quả nhiên buông lỏng bốn vó ra, khóe miệng lại cắn lên góc áo của Chu Hằng, dùng mắt lừa to lớn cố ý biểu hiện tựa như nhìn chằm chằm Chu Hằng.
- Sư phụ, đồ nhi cũng phải đi!
Tiểu Ăn Tạp cũng chạy tới, bộ dáng ngươi hãy thu nhận ta, hai ngày trước Hách Liên Đông đã mang theo hắn trở lại.
- Tiểu Ăn Tạp, ngươi góp náo nhiệt gì, tránh sang một bên đi!
Con lừa đen khó chịu nói.
- Con lừa miệng rộng, đây chính là sư phụ ta, ngươi mới nên tránh sang một bên!
Tiểu Ăn Tạp nói không yếu thế chút nào, ở phương diên đấu võ mồm hắn chưa từng kinh sợ con lừa đen.
- Tiểu Ăn Tạp, ngươi ngứa mông sao? Cẩn thận bổn tọa đánh ngươi!
- Con lừa miệng rộng, ta muốn ăn ngươi!
Một người một lừa mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều là nhe răng nhếch miệng.
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói:
- Lần này, vẫn là ta đi cùng con lừa!
- Oa ha ha ha ha, Xú tiểu tử, bổn tọa thắng!
Con lừa đen hoan hô một tiếng, lập tức lại nhảy lên cao ba trượng, lại đụng vào nóc nhà tạo ra một cái lỗ thủng lớn.
- Sư phụ!
Tiểu Ăn Tạp rất bi thương, hai mắt rơi lệ nhìn Chu Hằng, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
- Ngươi . . . Ngươi ở lại gắng sức ăn!
Chu Hằng thở dài, tên đồ đệ này hắn căn bản không cần dạy, cũng không dạy được, chỉ cần ăn là có thể tấn cấp, nhiều lắm, hắn chính là truyền thụ Tấn Vân Lưu Quang Bộ cùng Phi Vũ Thất Kiếm cho Tiểu Ăn Tạp.
Lăng Thiên Cửu Thức khắc ở trong lòng của hắn, căn bản không cách nào dạy bằng lời nói hay hành động, đây là huyền bí của hắc kiếm, nó chỉ nhận Chu Hằng, cũng chỉ có nó mới có thể tiến hành kế thừa, Chu Hằng cũng không có biện pháp nào đối với chuyện này.
Hơn nữa Tiểu Ăn Tạp là loại khác, đánh nhau căn bản không dùng dụng binh, ngay cả quyền cước đều là rất hiếm sử dụng, chính là miệng mở rộng điên cuồng cắn, cũng liền có thể đưa đến tác dụng như Tấn Vân Lưu Quang Bộ đối với hắn, Phi Vũ Thất Kiếm thì Tiểu Ăn Tạp căn bản ngay cả một chút hứng thú cũng không có. . Đừng nhìn tiểu tử kia tựa dã thú, nhưng răng lợi cũng quá tốt a, sắc bén tới mức có thể phá bất kỳ phòng ngự của thân thể nào!
Hắn trời sinh chính là vì ăn mà tồn tại!
Tên đồ đệ này, ngày sau không biết sẽ biến thành tồn tại kinh thiên động địa như thế nào!
Chu Hằng đột nhiên bị kích thích dâng lên tò mò cực lớn, có một loại muốn nhảy đến một đầu thời gian khác, đi xem tương lai của đồ đệ duy nhất này.
- Phu quân, chuyến này có thể bị nguy hiểm hay không?
- Ứng Mộng Phạm an tĩnh ngồi ở bên cạnh Chu Hằng, dùng thân thể mềm mại dính sát trên người của hắn, sóng mắt quyến rũ, nhu tình vô hạn.
Chu Hằng cao hơn một cái đầu so với nàng, ánh mắt chỉ vừa hạ xuống liền có thể nhìn vào chỗ cổ áo của nàng, hai tòa ngọc phong rất tròn trắng như tuyết thẳng cứng đứng ngạo nghễ, ở giữa hai vú thì có một đường rãnh sâu không lường được, làm trong lòng hắn không khỏi rung động.
- Ngươi phải tin tưởng nam nhân của ngươi, chính là trời sập xuống, ta cũng sẽ không có chuyện gì!
Chu Hằng cam đoan, ánh mắt lại là trở nên nóng như lửa, có một loại bị kích động ném toàn bộ người không liên hệ ra ngoài.
- Ân, ta tin tưởng ngươi!
Ứng Mộng Phạm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng mang theo sự tín nhiệm.
Ở thời điểm nàng đau khổ bất lực nhất, Chu Hằng xuất hiện cứu nàng đi ra ngoài, để cho nàng tin tưởng vững chắc rằng trên đời không có sự tình Chu Hằng làm không được.
- Rất buồn nôn, bổn tọa không chịu nổi!
Con lừa đen rất thức thời đứng thẳng lên, thời điểm đi ra khỏi phòng còn thuận tiện xách theo Tiểu Ăn Tạp, phòng ở liền chỉ còn các ái thê mỹ nô của Chu Hằng.
Chu Hằng ho khan một chút, nói:
- Đêm qua đến ai?
Chúng nữ lập tức thẹn thùng vô hạn, tên phu quân biến thái này đêm qua giằng co các nàng hai ba hồi, làm cho các nàng không thể không giương cao miễn chiến bài, hiện tại lại muốn tiếp tục?
Chương trước Chương tiếp
Loading...