Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 445: Phương tâm thiếu nữ như lưu ly
Chu Hằng bình tĩnh chờ đợi. Mỗi một phút hắn đều có thể cảm ứng được cấm chế hộ sơn này xuất hiện một phần biến hóa tinh tế. Tin tưởng không bao lâu sẽ lượng biến hình thành chất biến, như thế nào đều sẽ có một kết quả.
Chỉ là thời gian này khả năng dài dăm ba ngày.
Trở thành võ giả bậc cao người nào không có lòng kiên nhẫn cực tốt. Chu Hằng tự nhiên cũng không vội, chỉ khoanh chân an tọa, giống như một bức tượng đá.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Chu Hằng còn không yên tĩnh được hai ngày, hắn liền nghênh đón một vị khách không mời. Kỳ thật người này cũng xem như quen thuộc, chính là Công chúa của Thiên Yêu Đế triều Thương Ngạo Mục Nguyệt.
Vị công chúa yêu kiều này giang cánh bay tới. Không thể không nói, vị mỹ nữ tuyệt thế này giang hai cánh tuyết trắng, tư thái bay lượn ở trên trời cực kỳ hoa lệ, tràn đầy mỹ cảm khiến người tâm thần sảng khoái.
Giống như tiên nữ, nàng dịu dàng hạ xuống, sau khi khẽ run hai cánh, thu vào.
Nàng đi về phía Chu Hằng, chỉ là gương mặt lại hơi hơi nghiêm lại, đi tới trước mặt Chu Hằng lại không nói lời nào, chỉ từ trong mũi phát ra một tiếng "Hừ".
Đây là tật xấu gì?
Chu Hằng liếc nàng một cái, hờ hững thu hồi ánh mắt, tiếp tục như lão tăng tĩnh tọa, không hề có ý phản ứng Thương Ngạo Mục Nguyệt.
- Này, ngươi đây là thái độ gì! Thương Ngạo Mục Nguyệt giữ được bình tĩnh, không kìm nổi nũng nịu quát.
Chu Hằng thở dài: - Kẻ nào đắc tội cô, khiến cô chạy đến chỗ ta trút giận?
- Kẻ đó chính là ngươi! Thương Ngạo Mục Nguyệt vươn một ngón tay, trực tiếp chỉ đến dưới mũi Chu Hằng.
Như búp măng, bóng loáng, tinh tế, móng tay bôi sơn nhàn nhạt, tăng thêm một tia minh diễm. Khiến Chu Hằng đột nhiên có một loại xúc động ngậm ngón tay tinh xảo thò ra này.
Quả nhiên, mỗi một mỹ nữ đều là yêu tinh biến thành, chỉ xem nàng có muốn mê hoặc người hay không!
Chu Hằng mỉm cười nói: - Ta đắc tội cô chỗ nào!
- Ta... ta chỗ nào không tốt, ngươi mỗi lần nhìn thấy ta giống như là thấy kẻ tù. Ngay cả con mắt cũng không nhìn ta một cái! Thương Ngạo Mục Nguyệt giậm chân nói, nhưng sau khi nói xong trên mặt lập tức nổi lên hai rặng đỏ xinh đẹp động lòng người. Đầu cũng cúi thấp xuống, cổ trắng đồng dạng một mảnh đỏ rực, dường như thẹn thùng tới cực điểm.
Ngươi nếu thẹn thùng thì đừng nói!
Chu Hằng có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút cảm động.
Đối với một thiếu nữ mà nói, hướng về nam nhân nói ra lời gần như thổ lộ này cần dũng khí thật lớn, bởi vì một khi bị cự tuyệt, đó thật sự là tan nát cõi lòng, mình đầy thương tích.
Nàng hiển nhiên không phải loại nữ nhân hào phóng đó, nếu không bộ dạng cũng sẽ không thẹn thùng như vậy, khiến Chu Hằng vừa có chút buồn cười lại vừa có chút dị dạng khác thường. Dù sao hắn tuy rằng ái thê rất nhiều, nhưng cơ hội bị người thổ lộ trước mặt lại cũng không có mấy lần.
Thương Ngạo Mục Nguyệt cúi thấp đầu, trong lòng thấp thỏm, tim đập thình thịch không thôi.
Nàng có thể nói lời này thật sự là dốc hết dũng khí!
Nhưng nàng biết đối với theo đuổi là không kéo nổi. Nàng dù ở trong mắt người khác là con cưng của trời, nhưng ở trong mắt Chu Hằng nàng cũng chỉ là nữ nhân bộ dạng xinh đẹp một chút mà thôi, cũng không cao quý đến đâu.
Hơn nữa mấy lần trước gặp nhau đều là bắt đầu với xung đột, hiểu lầm, kết thúc trong không vui, hiển nhiên không có khả năng để lại ấn tượng tốt gì cho Chu Hằng. Muốn cho Chu Hằng đối với nàng nhớ mãi không thôi, động lòng đối với nàng triển khai theo đuổi, loại khả năng này gần như bằng không.
Nguyên bản nàng cũng không quan tâm, nàng cũng không phải không tìm được nam nhân tốt. Con gái Hoàng đế còn buồn gả không được sao? Điều kiện bản thân nàng lại không phải là không đủ xuất sắc!
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Hằng kịch chiến ba đại tân tấn Thiên Tôn đám người Thành Thượng Thần, trong lòng Thương Ngạo Mục Nguyệt liền chỉ còn lại một bóng dáng của Chu Hằng.
Mỹ nữ yêu anh hùng, rất bình thường. Huống chi là loại hậu nhân Thiên Tôn như Thương Ngạo Mục Nguyệt! Nhãn giới của nàng vốn là cao, hiện tại sau khi ra mắt tư thế oai hùng của Chu Hằng, nàng còn để ý người thông thường, cái gọi là thiên kiêu?
Cho dù là Thành Thượng Thần, Cung Hoành Ân đều bị nàng khinh bỉ đến trong cống, huống chi người khác!
Tâm tư của nữ nhân là rất khó suy đoán, nàng khả năng không rõ tại sao chán ghét một người, nhưng cũng có khả năng đột nhiên lại thích một người.
Thương Ngạo Mục Nguyệt là đột nhiên thích Chu Hằng.
Nguyên bản nàng còn rất chắc chắn, có phụ thân nàng ra mặt giật dây bắc cầu, cho dù là Chu Hằng sẽ không lập tức động lòng, ít nhất cũng sẽ làm cho bọn họ có không gian chậm rãi phát triển. Nhưng ai liệu đến Chu Hằng không chút do dự cự tuyệt!
Điều này khiến cho Thương Ngạo Mục Nguyệt ngầm giận dỗi, lại đối với Chu Hằng càng nhìn cao hơn một tầng, càng thích hơn một tầng.
Nhìn đi, nhìn đi! Mỹ nữ tuyệt sắc như nàng đều có thể quả quyết cự tuyệt, cho thấy Chu Hằng tuyệt đối không phải người háo sắc. Thử nghĩ ngay cả nữ nhân thân phận cao quý, thiên kiều bá mị như nàng đều cự tuyệt, người ta có thể là người tục tằng sao?
Nam nhân như vậy, trên đời này khả năng chỉ có một người như vậy!
Thương Ngạo Mục Nguyệt nguyên bản có chút tức giận, càng có chút rụt rè, nhưng sau khi chờ hai ngày nàng biết không thể rụt rè nữa. Rụt rè nữa là sẽ đem một chút cơ hội cuối cùng làm mất!
Bởi vậy nàng lập tức tìm tới, cũng đem lời trong lòng dốc hết dũng khí thổ lộ ra.
Mỹ nữ dị tộc này cúi thấp đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân, dường như trên đôi giầy tuyết trắng đó mọc hoa. Cánh trắng khe khẽ phát run, cho thấy chờ mong, không yên trong lòng nàng.
Thật lâu không nghe Chu Hằng trả lời, nàng không khỏi trong lòng thầm giận, vừa tràn đầy kỳ vọng lại sợ Chu Hằng một lần nữa cự tuyệt nàng. Nếu là như vậy, mặt mũi nàng không biết nên ném đi đâu.
Đồ xấu xa này, là sống hay chết cho người ta một lời, làm sao có thể như vậy!
Thương Ngạo Mục Nguyệt tới tới lui lui đếm đầu ngón chân của mình. Đều đếm tới hơn 2000 rồi, còn chưa thấy Chu Hằng có phản ứng gì!
Thật là! Mở miệng thôi có khó khăn vậy sao?
Thương Ngạo Mục Nguyệt nhón chân lên, lại buông xuống, nhón lên lại buông xuống, tay thon nắm quyền lại buông lỏng, giống như trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi. Gương mặt xinh đẹp vừa mới rút đi rặng đỏ, nhưng vừa nghĩ tới một số chuyện xấu hổ, lại thoắt một cái đỏ lên.
Đều đếm tới hơn 5000 rồi!
Thương Ngạo Mục Nguyệt cảm giác chân của mình đều tê. Tuy rằng đây chỉ là một loại ảo giác, nhưng thời gian khẳng định lại qua thật lâu, nàng cuối cùng không kìm nổi lén lút ngẩng đầu lên. Vừa nhìn, lại thấy Chu Hằng đang mỉm cười nhìn mình.
Trong nháy mắt, nàng nổi giận!
- Cái tên nhà ngươi, đáng ghét chết mất! Thương Ngạo Mục Nguyệt trái tim nhỏ đập thình thịch như điên, không kìm nổi đẩy chướng đánh qua Chu Hằng.
Chu Hằng nhấc tay đánh trả, hắn khống chế lực lượng, ép đến trình độ xấp xỉ đối phương. Huỵch huỵch hai người chiến đấu kịch liệt, bốc lên tro bụi đầy trời.
Thương Ngạo Mục Nguyệt biết sự cường đại của Chu Hằng, càng biết kẻ này da dày thịt béo, ngay cả Thiên Tôn đều đánh không rách, trong lúc ra tay tự nhiên không cần lưu tình, từng chưởng đánh ra không hề giữ lại sức.
Chỉ là cứ như vậy, gần mười phút sau nàng liền có chút vô lực, lập tức thu chưởng mà đứng, giậm giậm chân khẽ gắt: - Ngươi ăn hiếp ta!
Chu Hằng tràn ngập không hiểu ra sao. Nổi giận cũng là ngươi, đánh người cũng là ngươi, làm sao ngược lại thành mình ăn hiếp nàng? Nhưng cưới nhiều vợ như vậy, Chu Hằng cũng biết nữ nhân có đôi khi quả thật là không nói lý, cũng chỉ cười một tiếng, nói:
- Có chuyện gì sao?
Người kia là ngu ngốc sao?
Vừa rồi chính mình không phải đều đã thổ lộ, lại vẫn còn đang giả ngơ!
Trong lòng Thương Ngạo Mục Nguyệt nổi giận, nhưng lúc trước nàng đã đem dũng khí dùng sạch, muốn cho nàng nói lại lần nữa đó là tuyệt đối không có khả năng. Nàng hừ một tiếng, lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết trải trên đất, học bộ dạng lúc trước của Chu Hằng ngồi xuống, nói: - Không có chuyện thì không thể tới sao?
Không có chuyện gì quả thật đừng tới quấy rầy hắn!
Chu Hằng nói thầm trong lòng, nhưng vừa mới nghe được lời tỏ tình của thiếu nữ phương tâm như lưu ly, hắn ít nhiều đều có chút cảm động, lại có chút nhẫn tâm, liền nói: - Ta còn muốn tu luyện, không rảnh tiếp chuyện cô, cô liền ngồi một bên đi!
Ai hiếm lạ!
Thương Ngạo Mục Nguyệt ở trong lòng nói một câu, lại có chút vui sướng nhàn nhạt. Bởi vì Chu Hằng cũng không cự tuyệt nàng. Không cự tuyệt chính là chuyện tốt, nghĩa là bước đầu tiên của nàng đã thành công bước ra.
Thật là... nàng khi nào trở nên dễ thỏa mãn như vậy?
Thương Ngạo Mục Nguyệt âm thầm khinh bỉ chính mình, nhưng một cơn vui sướng nhàn nhạt đó lại thế nào cũng không xua đi được, ngược lại như lên men tràn ngập trong lòng nàng. Nàng cứ như vậy ngây ngốc ngồi, nhìn Chu Hằng ngồi xếp bằng, hấp thu linh khí thiên địa tu luyện.
Nàng cũng muốn cùng tu luyện, nhưng thế nào cũng không thể làm tâm linh yên tĩnh lại, liền dứt khoát mặc kệ. Cứ như vậy nhìn thì nhìn thôi, lúc trước đều đã lớn gan thổ lộ, còn có gì phải sợ.
Hai người một người tu luyện, một người lặng yên nhìn, đều hồn nhiên quên thời gian trôi. Thương Ngạo Mục Nguyệt nhìn đường nét gương mặt Chu Hằng góc cạnh rõ ràng, ánh mắt trở nên càng ngày càng dịu dàng, mê say, ngây ngô.
- Ôiiii, làm sao đại công chúa điện hạ tới rồi! Một tiếng quái dị vang, con lừa đen thắng lợi trở về, sau khi nhìn thấy Thương Ngạo Mục Nguyệt lập tức rất là ngạc nhiên: - Bổn tọa quả nhiên oai hùng cái thế, rồi lại khiến một vị công chúa chủ động chạy đến cửa năn nỉ làm thị nữ của Lư đại gia. Thật sự là khó xử!
Nó ra vẻ nhăn nhó, lắc lắc cái mông mập, quần váy tung bay, khiến Chu Hằng cũng từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại, da gà rơi đầy đất.
Thương Ngạo Mục Nguyệt trợn mắt há hốc mòm. Nàng biết con lừa đen rất đê tiện, nhưng da mặt dày đến mức này thật sự là trước giờ chưa từng gặp.
- Như vậy, còn không mau đi bưng trà rót nước cho bổn tọa? Ngươi làm thị nữ mà không có mắt như vậy! Con lừa đen liếc ngang một cái, lập tức tiến vào nhân vật, làm Lư đại gia.
- Ai... ai nói muốn làm thị nữ của ngươi! Thương Ngạo Mục Nguyệt oan ức nói. Không hổ là con lửa, bổn lĩnh mượn lưng ngừa lên sườn núi này cũng quá lô hỏa thuần thanh.
- Công chúa a, làm lừa phải giữ tín dụng, làm người cũng phải giữ tín dụng. Ngươi không thể nói không giữ lời chứ! Con lừa đen lập tức kêu to, biểu tình trên mặt còn oan ức hơn cả Thương Ngạo Mục Nguyệt.
Thương Ngạo Mục Nguyệt trong lúc nhất thời tắc tịt, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
- Đừng để ý đến con lừa đê tiện này, trực tiếp phớt lờ là được! Chu Hằng nói với Thương Ngạo Mục Nguyệt. Vừa nói xong, hắn đột nhiên ngây ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vút một bóng người đạp hư không mà rơi, nhanh vô cùng.
Đồng dạng là áo trắng bay bay, đồng dạng là tóc đen như mây, đồng dạng là mặt hoa da phấn, nhân gian tuyệt sắc. Nhưng khí chất của người này và Thương Ngạo Mục Nguyệt lại hoàn toàn bất đồng. Lạnh như băng sương, lộ ra một luồng khí lạnh người lạ chớ gần.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ!
Thương Ngạo Mục Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn lên, hai nàng đối mắt nhìn nhau, lại có ánh lửa lóe lên.
Chỉ là thời gian này khả năng dài dăm ba ngày.
Trở thành võ giả bậc cao người nào không có lòng kiên nhẫn cực tốt. Chu Hằng tự nhiên cũng không vội, chỉ khoanh chân an tọa, giống như một bức tượng đá.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Chu Hằng còn không yên tĩnh được hai ngày, hắn liền nghênh đón một vị khách không mời. Kỳ thật người này cũng xem như quen thuộc, chính là Công chúa của Thiên Yêu Đế triều Thương Ngạo Mục Nguyệt.
Vị công chúa yêu kiều này giang cánh bay tới. Không thể không nói, vị mỹ nữ tuyệt thế này giang hai cánh tuyết trắng, tư thái bay lượn ở trên trời cực kỳ hoa lệ, tràn đầy mỹ cảm khiến người tâm thần sảng khoái.
Giống như tiên nữ, nàng dịu dàng hạ xuống, sau khi khẽ run hai cánh, thu vào.
Nàng đi về phía Chu Hằng, chỉ là gương mặt lại hơi hơi nghiêm lại, đi tới trước mặt Chu Hằng lại không nói lời nào, chỉ từ trong mũi phát ra một tiếng "Hừ".
Đây là tật xấu gì?
Chu Hằng liếc nàng một cái, hờ hững thu hồi ánh mắt, tiếp tục như lão tăng tĩnh tọa, không hề có ý phản ứng Thương Ngạo Mục Nguyệt.
- Này, ngươi đây là thái độ gì! Thương Ngạo Mục Nguyệt giữ được bình tĩnh, không kìm nổi nũng nịu quát.
Chu Hằng thở dài: - Kẻ nào đắc tội cô, khiến cô chạy đến chỗ ta trút giận?
- Kẻ đó chính là ngươi! Thương Ngạo Mục Nguyệt vươn một ngón tay, trực tiếp chỉ đến dưới mũi Chu Hằng.
Như búp măng, bóng loáng, tinh tế, móng tay bôi sơn nhàn nhạt, tăng thêm một tia minh diễm. Khiến Chu Hằng đột nhiên có một loại xúc động ngậm ngón tay tinh xảo thò ra này.
Quả nhiên, mỗi một mỹ nữ đều là yêu tinh biến thành, chỉ xem nàng có muốn mê hoặc người hay không!
Chu Hằng mỉm cười nói: - Ta đắc tội cô chỗ nào!
- Ta... ta chỗ nào không tốt, ngươi mỗi lần nhìn thấy ta giống như là thấy kẻ tù. Ngay cả con mắt cũng không nhìn ta một cái! Thương Ngạo Mục Nguyệt giậm chân nói, nhưng sau khi nói xong trên mặt lập tức nổi lên hai rặng đỏ xinh đẹp động lòng người. Đầu cũng cúi thấp xuống, cổ trắng đồng dạng một mảnh đỏ rực, dường như thẹn thùng tới cực điểm.
Ngươi nếu thẹn thùng thì đừng nói!
Chu Hằng có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút cảm động.
Đối với một thiếu nữ mà nói, hướng về nam nhân nói ra lời gần như thổ lộ này cần dũng khí thật lớn, bởi vì một khi bị cự tuyệt, đó thật sự là tan nát cõi lòng, mình đầy thương tích.
Nàng hiển nhiên không phải loại nữ nhân hào phóng đó, nếu không bộ dạng cũng sẽ không thẹn thùng như vậy, khiến Chu Hằng vừa có chút buồn cười lại vừa có chút dị dạng khác thường. Dù sao hắn tuy rằng ái thê rất nhiều, nhưng cơ hội bị người thổ lộ trước mặt lại cũng không có mấy lần.
Thương Ngạo Mục Nguyệt cúi thấp đầu, trong lòng thấp thỏm, tim đập thình thịch không thôi.
Nàng có thể nói lời này thật sự là dốc hết dũng khí!
Nhưng nàng biết đối với theo đuổi là không kéo nổi. Nàng dù ở trong mắt người khác là con cưng của trời, nhưng ở trong mắt Chu Hằng nàng cũng chỉ là nữ nhân bộ dạng xinh đẹp một chút mà thôi, cũng không cao quý đến đâu.
Hơn nữa mấy lần trước gặp nhau đều là bắt đầu với xung đột, hiểu lầm, kết thúc trong không vui, hiển nhiên không có khả năng để lại ấn tượng tốt gì cho Chu Hằng. Muốn cho Chu Hằng đối với nàng nhớ mãi không thôi, động lòng đối với nàng triển khai theo đuổi, loại khả năng này gần như bằng không.
Nguyên bản nàng cũng không quan tâm, nàng cũng không phải không tìm được nam nhân tốt. Con gái Hoàng đế còn buồn gả không được sao? Điều kiện bản thân nàng lại không phải là không đủ xuất sắc!
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Hằng kịch chiến ba đại tân tấn Thiên Tôn đám người Thành Thượng Thần, trong lòng Thương Ngạo Mục Nguyệt liền chỉ còn lại một bóng dáng của Chu Hằng.
Mỹ nữ yêu anh hùng, rất bình thường. Huống chi là loại hậu nhân Thiên Tôn như Thương Ngạo Mục Nguyệt! Nhãn giới của nàng vốn là cao, hiện tại sau khi ra mắt tư thế oai hùng của Chu Hằng, nàng còn để ý người thông thường, cái gọi là thiên kiêu?
Cho dù là Thành Thượng Thần, Cung Hoành Ân đều bị nàng khinh bỉ đến trong cống, huống chi người khác!
Tâm tư của nữ nhân là rất khó suy đoán, nàng khả năng không rõ tại sao chán ghét một người, nhưng cũng có khả năng đột nhiên lại thích một người.
Thương Ngạo Mục Nguyệt là đột nhiên thích Chu Hằng.
Nguyên bản nàng còn rất chắc chắn, có phụ thân nàng ra mặt giật dây bắc cầu, cho dù là Chu Hằng sẽ không lập tức động lòng, ít nhất cũng sẽ làm cho bọn họ có không gian chậm rãi phát triển. Nhưng ai liệu đến Chu Hằng không chút do dự cự tuyệt!
Điều này khiến cho Thương Ngạo Mục Nguyệt ngầm giận dỗi, lại đối với Chu Hằng càng nhìn cao hơn một tầng, càng thích hơn một tầng.
Nhìn đi, nhìn đi! Mỹ nữ tuyệt sắc như nàng đều có thể quả quyết cự tuyệt, cho thấy Chu Hằng tuyệt đối không phải người háo sắc. Thử nghĩ ngay cả nữ nhân thân phận cao quý, thiên kiều bá mị như nàng đều cự tuyệt, người ta có thể là người tục tằng sao?
Nam nhân như vậy, trên đời này khả năng chỉ có một người như vậy!
Thương Ngạo Mục Nguyệt nguyên bản có chút tức giận, càng có chút rụt rè, nhưng sau khi chờ hai ngày nàng biết không thể rụt rè nữa. Rụt rè nữa là sẽ đem một chút cơ hội cuối cùng làm mất!
Bởi vậy nàng lập tức tìm tới, cũng đem lời trong lòng dốc hết dũng khí thổ lộ ra.
Mỹ nữ dị tộc này cúi thấp đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân, dường như trên đôi giầy tuyết trắng đó mọc hoa. Cánh trắng khe khẽ phát run, cho thấy chờ mong, không yên trong lòng nàng.
Thật lâu không nghe Chu Hằng trả lời, nàng không khỏi trong lòng thầm giận, vừa tràn đầy kỳ vọng lại sợ Chu Hằng một lần nữa cự tuyệt nàng. Nếu là như vậy, mặt mũi nàng không biết nên ném đi đâu.
Đồ xấu xa này, là sống hay chết cho người ta một lời, làm sao có thể như vậy!
Thương Ngạo Mục Nguyệt tới tới lui lui đếm đầu ngón chân của mình. Đều đếm tới hơn 2000 rồi, còn chưa thấy Chu Hằng có phản ứng gì!
Thật là! Mở miệng thôi có khó khăn vậy sao?
Thương Ngạo Mục Nguyệt nhón chân lên, lại buông xuống, nhón lên lại buông xuống, tay thon nắm quyền lại buông lỏng, giống như trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi. Gương mặt xinh đẹp vừa mới rút đi rặng đỏ, nhưng vừa nghĩ tới một số chuyện xấu hổ, lại thoắt một cái đỏ lên.
Đều đếm tới hơn 5000 rồi!
Thương Ngạo Mục Nguyệt cảm giác chân của mình đều tê. Tuy rằng đây chỉ là một loại ảo giác, nhưng thời gian khẳng định lại qua thật lâu, nàng cuối cùng không kìm nổi lén lút ngẩng đầu lên. Vừa nhìn, lại thấy Chu Hằng đang mỉm cười nhìn mình.
Trong nháy mắt, nàng nổi giận!
- Cái tên nhà ngươi, đáng ghét chết mất! Thương Ngạo Mục Nguyệt trái tim nhỏ đập thình thịch như điên, không kìm nổi đẩy chướng đánh qua Chu Hằng.
Chu Hằng nhấc tay đánh trả, hắn khống chế lực lượng, ép đến trình độ xấp xỉ đối phương. Huỵch huỵch hai người chiến đấu kịch liệt, bốc lên tro bụi đầy trời.
Thương Ngạo Mục Nguyệt biết sự cường đại của Chu Hằng, càng biết kẻ này da dày thịt béo, ngay cả Thiên Tôn đều đánh không rách, trong lúc ra tay tự nhiên không cần lưu tình, từng chưởng đánh ra không hề giữ lại sức.
Chỉ là cứ như vậy, gần mười phút sau nàng liền có chút vô lực, lập tức thu chưởng mà đứng, giậm giậm chân khẽ gắt: - Ngươi ăn hiếp ta!
Chu Hằng tràn ngập không hiểu ra sao. Nổi giận cũng là ngươi, đánh người cũng là ngươi, làm sao ngược lại thành mình ăn hiếp nàng? Nhưng cưới nhiều vợ như vậy, Chu Hằng cũng biết nữ nhân có đôi khi quả thật là không nói lý, cũng chỉ cười một tiếng, nói:
- Có chuyện gì sao?
Người kia là ngu ngốc sao?
Vừa rồi chính mình không phải đều đã thổ lộ, lại vẫn còn đang giả ngơ!
Trong lòng Thương Ngạo Mục Nguyệt nổi giận, nhưng lúc trước nàng đã đem dũng khí dùng sạch, muốn cho nàng nói lại lần nữa đó là tuyệt đối không có khả năng. Nàng hừ một tiếng, lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết trải trên đất, học bộ dạng lúc trước của Chu Hằng ngồi xuống, nói: - Không có chuyện thì không thể tới sao?
Không có chuyện gì quả thật đừng tới quấy rầy hắn!
Chu Hằng nói thầm trong lòng, nhưng vừa mới nghe được lời tỏ tình của thiếu nữ phương tâm như lưu ly, hắn ít nhiều đều có chút cảm động, lại có chút nhẫn tâm, liền nói: - Ta còn muốn tu luyện, không rảnh tiếp chuyện cô, cô liền ngồi một bên đi!
Ai hiếm lạ!
Thương Ngạo Mục Nguyệt ở trong lòng nói một câu, lại có chút vui sướng nhàn nhạt. Bởi vì Chu Hằng cũng không cự tuyệt nàng. Không cự tuyệt chính là chuyện tốt, nghĩa là bước đầu tiên của nàng đã thành công bước ra.
Thật là... nàng khi nào trở nên dễ thỏa mãn như vậy?
Thương Ngạo Mục Nguyệt âm thầm khinh bỉ chính mình, nhưng một cơn vui sướng nhàn nhạt đó lại thế nào cũng không xua đi được, ngược lại như lên men tràn ngập trong lòng nàng. Nàng cứ như vậy ngây ngốc ngồi, nhìn Chu Hằng ngồi xếp bằng, hấp thu linh khí thiên địa tu luyện.
Nàng cũng muốn cùng tu luyện, nhưng thế nào cũng không thể làm tâm linh yên tĩnh lại, liền dứt khoát mặc kệ. Cứ như vậy nhìn thì nhìn thôi, lúc trước đều đã lớn gan thổ lộ, còn có gì phải sợ.
Hai người một người tu luyện, một người lặng yên nhìn, đều hồn nhiên quên thời gian trôi. Thương Ngạo Mục Nguyệt nhìn đường nét gương mặt Chu Hằng góc cạnh rõ ràng, ánh mắt trở nên càng ngày càng dịu dàng, mê say, ngây ngô.
- Ôiiii, làm sao đại công chúa điện hạ tới rồi! Một tiếng quái dị vang, con lừa đen thắng lợi trở về, sau khi nhìn thấy Thương Ngạo Mục Nguyệt lập tức rất là ngạc nhiên: - Bổn tọa quả nhiên oai hùng cái thế, rồi lại khiến một vị công chúa chủ động chạy đến cửa năn nỉ làm thị nữ của Lư đại gia. Thật sự là khó xử!
Nó ra vẻ nhăn nhó, lắc lắc cái mông mập, quần váy tung bay, khiến Chu Hằng cũng từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại, da gà rơi đầy đất.
Thương Ngạo Mục Nguyệt trợn mắt há hốc mòm. Nàng biết con lừa đen rất đê tiện, nhưng da mặt dày đến mức này thật sự là trước giờ chưa từng gặp.
- Như vậy, còn không mau đi bưng trà rót nước cho bổn tọa? Ngươi làm thị nữ mà không có mắt như vậy! Con lừa đen liếc ngang một cái, lập tức tiến vào nhân vật, làm Lư đại gia.
- Ai... ai nói muốn làm thị nữ của ngươi! Thương Ngạo Mục Nguyệt oan ức nói. Không hổ là con lửa, bổn lĩnh mượn lưng ngừa lên sườn núi này cũng quá lô hỏa thuần thanh.
- Công chúa a, làm lừa phải giữ tín dụng, làm người cũng phải giữ tín dụng. Ngươi không thể nói không giữ lời chứ! Con lừa đen lập tức kêu to, biểu tình trên mặt còn oan ức hơn cả Thương Ngạo Mục Nguyệt.
Thương Ngạo Mục Nguyệt trong lúc nhất thời tắc tịt, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
- Đừng để ý đến con lừa đê tiện này, trực tiếp phớt lờ là được! Chu Hằng nói với Thương Ngạo Mục Nguyệt. Vừa nói xong, hắn đột nhiên ngây ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vút một bóng người đạp hư không mà rơi, nhanh vô cùng.
Đồng dạng là áo trắng bay bay, đồng dạng là tóc đen như mây, đồng dạng là mặt hoa da phấn, nhân gian tuyệt sắc. Nhưng khí chất của người này và Thương Ngạo Mục Nguyệt lại hoàn toàn bất đồng. Lạnh như băng sương, lộ ra một luồng khí lạnh người lạ chớ gần.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ!
Thương Ngạo Mục Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn lên, hai nàng đối mắt nhìn nhau, lại có ánh lửa lóe lên.