Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 403: Tên ăn tạp
Giữa Chu Hằng với Mao gia vốn chính là cừu hận không thể hóa giải, cộng thêm gia tộc này phát rồ, móc lấy tim người luyện dược, chế tạo hành thi... chuyện đó không phải "con người" làm ra?
Nếu gia tộc này tất cả đều là súc sinh, như vậy toàn bộ giết chết thì có sao!
Lão già áo xanh vừa mới đi ra kia chính là lão tổ Kết Thai Cảnh lưu lại trấn thủ Mao gia, tên là Mao Tuyết Pha, lão vừa nghe Mao Tri Vân nói ra hai chữ "Chu Hằng", liền ý thức được không ổn, vội vàng chạy ra, nhưng vẫn chậm rồi.
Nhìn Mao Tri Vân ngực nổ tung thành một cái lỗ lớn, Mao Tuyết Pha ánh mắt phát lạnh, nói: - Chu Hằng! Ngươi thật lớn gan, cũng dám đánh tới cửa Mao gia ta!
Lão không cảm ứng được khí tức của Chu Hằng, nghĩ rằng Chu Hằng vẫn là Kết Thai Cảnh, như vậy dĩ nhiên không thể ở khí thế rơi xuống hạ phong.
- Lão tặc... Chu Hằng còn chưa nói gì, tiểu tử kia đã kêu lên: - Trả tính mạng cha mẹ ta đây! Vừa kêu la nó vừa vọt tới hướng Mao Tuyết Pha, trong mắt như sắp phun ra lửa.
- Hừ! Mao Tuyết Pha nhìn thấy một đứa nhỏ chỉ có Sơ Phân Cảnh cũng dám ra tay với mình, lão không khỏi tức giận, động ý niệm trong đầu, hiện ra hư ảnh một con rắn, mở lớn cái miệng khổng lồ cắn tới phía đứa nhỏ.
Đứa nhỏ kia lại không sợ hãi, trên thân bộc phát ra dũng khí cường đại, ánh mắt kiên định.
Miệng rắn táp tới, nhưng còn không có đụng vào đứa nhỏ thì đã tan rã từng mảnh, rồi dường như va chạm vào một cái túi vô hình, cứ như vậy toàn bộ biến mất.
- Chu Hằng! Mao Tuyết Pha bất mãn hừ một tiếng, lão cảm ứng được Chu Hằng động thần ý, chính là đối phương ra tay hóa giải công kích của lão.
Đứa nhỏ vọt nhanh tới, giống như một mũi tên nhọn.
Mao Tuyết Pha cười lạnh: Chu Hằng thật cho rằng chỉ cần hắn không ngừng ra tay hóa giải, thì có thể để đứa nhỏ này đánh trúng mình sao? Chê cười! Lão vừa động tâm niệm, "rầm rầm...", từ trên người của lão trào ra ít nhất hơn một ngàn con Giao xà, điên cuồng gào thét vọt tới phía đứa nhỏ kia.
Công và thủ bất đồng lớn nhất chính là, chỉ cần lão công trúng một lần, đứa nhỏ kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bởi vậy, hai người dùng đứa nhỏ này làm công cụ so đấu, lão vốn ở trên bầu trời đánh xuống hẳn phải chiếm thượng phong!
Chu Hằng tươi cười, hắn cũng không có ý xem đứa nhỏ kia trở thành công cụ so đấu. Hơn nữa, Mao Tuyết Pha có tư cách gì so đấu với hắn? Hắn cũng vừa động tâm niệm, hàng vạn hàng ngàn con Giao xà kia giống như tuyết bị giội nước sôi, toàn bộ biến mất sạch sẽ!
Đứa nhỏ kia chính là quỷ linh tinh, biết Chu Hằng đang ra tay trợ giúp nó, dĩ nhiên càng không sợ hãi, quát to một tiếng, giơ cao chủy thủ trong tay xông tới.
- Hừ! Mao Tuyết Pha hừ một tiếng, trong mũi phun ra hai dòng khí, vọt tới hướng đứa nhỏ.
Chu Hằng vươn tay phải chụp cách không một cái, một áp lực kinh khủng hạ xuống, hai dòng khí kia lập tức biến mất, mà cả người Mao Tuyết Pha cũng bị áp lực này đè ép nằm úp sấp trên mặt đất, ngay cả một ngón tay đều không thể nhúc nhích.
"Làm sao có thể!" Mao Tuyết Pha hai mắt trợn lên, tràn đầy khó tin!
Những hạ nhân Mao gia kia cũng đều trợn trừng sắp lọt tròng mắt ra ngoài!
Mao Tuyết Pha là ai? Đây đường đường là lão tổ Kết Thai Cảnh đấy, chính là nhân vật có thể đi ngang khắp thiên hạ, cao cao tại thượng, giống như nửa tiên nhân! Thế mà tồn tại như vậy lại bị đè ép sát đất ở trước mắt bao người!
Cái này dù sao cũng không có khả năng là lão tự mình nằm xuống? Nếu không phải lão tự nguyện, vậy khẳng định là bị người đè bẹp xuống phía dưới!
Là Chu Hằng!
"Oái", tiểu tử này nhìn qua chỉ mới hơn 20 tuổi, làm sao có thể có lực lượng kinh khủng như vậy!
Mao Tuyết Pha lại vừa giận vừa sợ, điều này đối với hắn mà nói chính là sỉ nhục lớn lao, nhưng thực lực của Chu Hằng như thế nào mạnh như vậy, mạnh đến mức làm cho lão không có mảy may năng lực chống đỡ!
Không có biện pháp, chỉ có thể vận dụng nội tình của gia tộc!
Lão liền động tâm niệm, bên trên trang viên Mao gia lập tức nổi lên một màn ánh sáng đen, nhanh chóng xông lên trời cao, tạo thành một cái hư ảnh Cửu Đầu Xà. "Ầm", Cửu Đầu Xà ở trên trời lập tức phát ra một tiếng rít gào vô hình, sau đó chui vào trong cơ thể lão.
Khí tức của Mao Tuyết Pha lập tức tăng lên, từ Kết Thai nhị trọng thiên nhanh chóng tăng lên tới Kết Thai tam trọng thiên, sau đó thoáng dừng lại, rồi lập tức lại đột phá hạn chế này tiến vào Thần Anh Cảnh!
Thần Anh nhất trọng thiên, Thần Anh nhị trọng thiên!
Rốt cục, khí tức của lão ổn định lại.
- Hắc hắc hắc hắc... Chu Hằng! Đây là nội tình của Mao gia ta, ngươi đấu với ta ở nơi này, chính là tự tìm đường chết! Mao Tuyết Pha cười lạnh. Hiện giờ trong thân thể lão tràn đầy lực lượng cuồng bạo, dường như một tinh tú rơi xuống lão cũng có thể một quyền đánh nổ tung!
Đương nhiên, lão chỉ là tăng lên trình tự linh lực tới Thần Anh nhị trọng thiên, lĩnh ngộ cảnh giới bản thân cũng không có tăng lên, nếu không người của Mao gia bất cứ lúc nào đều có thể đạt được lĩnh ngộ cảnh giới cao như vậy, mỗi người đều có thể đột phá Thần Anh Cảnh rồi!
Nhưng có lực lượng của Thần Anh nhị trọng thiên vậy là đủ rồi, lực lượng nghiền ép chênh lệch cấp bậc đủ để đánh diệt hết thảy!
Lão lấn tới, mặc cho xương cốt toàn thân lão phát ra tiếng nổ bùm bùm giòn tan, nhưng thân hình lại không có biến đổi chút nào!
- Ha ha ha... Con lừa đen lập tức cười đến lăn lộn trên đất.
Thổi phồng một hồi lâu, vẫn còn là một lão rác rưởi mà thôi!
Đúng vào lúc này, đứa nhỏ kia cuối cùng chạy sát tới, vung chủy thủ đâm vào cổ Mao Tuyết Pha.
"Ông!"
Mũi nhọn chủy thủ đâm vào cổ Mao Tuyết Pha, nhưng hoàn toàn không đâm thủng được!
Mao Tuyết Pha dù bị Chu Hằng chấn nhiếp, nhưng phòng ngự của Kết Thai Cảnh là cường đại cỡ nào, không phải võ giả Sơ Phân Cảnh nho nhỏ có thể đâm thủng? Lúc trước thời điểm Chu Hằng ở Linh Hải Cảnh, trong tay cầm chính là hắc kiếm vô kiên bất tồi, đều phải thi triển Lăng Thiên Cửu Thức, mới có thể chém chết Tẩm Huyết Thiên Quân không còn chút sức đánh trả!
- A... Đứa nhỏ kêu to, dùng hết toàn lực, "keng" một tiếng vang giòn tan, chủy thủ trong tay nó bị gãy thành hai đoạn, nhưng trên cổ Mao Tuyết Pha lại không hề có vết thương.
Mao Tuyết Pha đối với chuyện này cũng không tỏ vẻ đắc ý chút nào, lão chính là Kết Thai Cảnh, bản thân phòng ngự nếu như bị đứa nhỏ chỉ là Sơ Phân Cảnh dùng một thanh phàm khí đâm thủng, vậy đúng là không bằng lão tìm sợi dây treo cổ chết đi cho đỡ nhục!
Lúc này trên mặt của lão đầy vẻ sợ hãi. Lão hiện giờ chính là có lực lượng của Thần Anh nhị trọng thiên, như thế nào vẫn không thể nhúc nhích mảy may, giống như một phàm nhân bị tảng đá lớn đè ép, không thể nhúc nhích!
Chu Hằng... không phải Kết Thai Cảnh, mà là Thần Anh Cảnh!
Cuối cùng lão không thể tự chủ run rẩy lẩy bẩy, cả người phát lạnh.
- Ta muốn giết ngươi! Đứa nhỏ kia hai mắt đỏ ngầu, vung tay ném đoạn chủy thủ gãy, rồi không ngờ lại há to miệng cắn vào vai Mao Tuyết Pha.
Chu Hằng nhướng mày, tuy rằng hắn trấn áp Mao Tuyết Pha, nhưng Mao Tuyết Pha vẫn là Kết Thai Cảnh thứ thiệt, thân thể bị công kích tự nhiên sẽ sinh ra lực phản chấn, cái này đối với hắn mà nói bé nhỏ không đáng kể, nhưng với một võ giả Sơ Phân Cảnh thì đủ để chấn thành thịt nát xương tan!
Tuy nhiên, đứa nhỏ kia khẳng định không cắn rách da thịt của Mao Tuyết Pha, như vậy phản lực đó nhiều lắm chỉ làm cho nó gãy mấy cái răng, điểm đau khổ nho nhỏ đó thật ra cũng không sao.
"Phập", đứa nhỏ kia cắn vào.
- A...
Vang lên tiếng kêu đau đớn. Đứa nhỏ kia ngẩng đầu lên, trong miệng đầy máu tươi.
Chu Hằng, con lừa đen lại đều giật mình sửng sốt, bởi vì tiếng kêu đau đớn kia cũng không phải đứa nhỏ phát ra, mà là Mao Tuyết Pha!
Đứa nhỏ đúng là cắn đứt rời một miếng thịt trên vai Mao Tuyết Pha!
Điều này sao có thể!
Mao Tuyết Pha nhưng là Kết Thai Cảnh thứ thiệt, tuy rằng bị Chu Hằng áp chế, nhưng lực phòng ngự cũng không hề biến đổi, sao có thể bị một đứa nhỏ Sơ Phân Cảnh cắn dứt rời một miếng thịt?
Hơn nữa, đứa nhỏ này lại không có bị lực lượng phản chấn đánh văng ra ngoài, thật khó tin!
- Cắn chết ngươi! Cắn chết ngươi! Tiểu tử kia mắt càng lộ hung quang, giống như một con hung thú thượng cổ, lại cúi người xuống cắn một ngụm, hàm răng của nó quả thực chính là pháp khí Thần Anh Cảnh, mạnh mẽ xé mở phòng ngự của Mao Tuyết Pha!
Con lừa đen lẩm bẩm nói: - Chu tiểu tử! Tiểu tử này dường như còn biến thái hơn so với ngươi đấy!
Chu Hằng cũng khiếp sợ chưa tan, năng lực của đứa nhỏ này thật quá kinh khủng! Nếu đổi lại là hắn, khi còn là Sơ Phân Cảnh dù cầm hắc kiếm trong tay, khẳng định cũng không có khả năng chém vỡ phòng ngự của Kết Thai Cảnh.
Đây là quái thai gì vậy!
Mao Tuyết Pha kêu thảm thiết không ngừng. Mặc dù lão là Kết Thai Cảnh, nhưng bị người cắn xuống từng miếng từng miếng thịt, lại có mấy người có thể chịu đựng nổi? Không chỉ đau, mà còn là một loại tra tấn tinh thần! Nếu như bị một đứa nhỏ mạnh mẽ cắn hết sạch máu thịt trên thân mà chết, đây là kiểu chết bi thảm đến mức nào?
Cũng may Chu Hằng cũng không có ý muốn để tiểu tử kia biến thành dã thú, phất tay một cái, tiểu tử kia liền bay lên không trung. Hắn ném đứa nhỏ về phía con lừa đen, nói: - Con lừa! Ngươi trông chừng nó!
- Buông ta ra, ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!
Đứa nhỏ kia liên tục giãy giụa.
- Tiểu tử, an phận chút đi! Con lừa đen nói gằn.
- Con lừa thúi mau buông ta ra, nếu không ta ăn ngươi! Đứa nhỏ kia hai mắt hung quang lóng lánh, mở ra hàm răng trắng như tuyết.
Dù con lừa đen không sợ trời không sợ đất, nhưng bị đứa nhỏ này nhìn chằm chằm lại từ đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả thân lừa. Nó vội vàng vỗ một chân quát: - Tiểu tử cũng dám đe dọa bổn tọa!
Chu Hằng tế ra hắc kiếm, lưỡi kiếm xẹt qua, "lốc cốc", cái đầu Mao Tuyết Pha lập tức rời cổ rơi xuống lăn lông lốc, máu tươi phun trào.
Đứa nhỏ kia vừa thấy một màn như vậy, lúc này mới ngưng giãy giụa, nhưng cặp mắt hung ác vẫn còn nhìn chằm chằm vào trang viên Mao gia, lộ ra đằng đằng sát khí.
Chu Hằng có điểm đau đầu: đứa nhỏ 7, 8 tuổi vốn nên không sầu không lo, nhưng đứa nhỏ này có thể hung ác đến mức trực tiếp cắn người, thật đúng là lộ ra sát khí mãnh liệt từ trong thâm tâm.
Hắn nếu cho kỳ hạn mười phút, tự nhiên sẽ không nuốt lời, liền nói với đứa nhỏ: - Ngươi tên là gì?
Đứa nhỏ quay đầu nhìn về phía Chu Hằng, có lẽ bởi vì thấy Chu Hằng đánh chém Mao Tuyết Pha, ánh mắt nó nhìn về phía Chu Hằng cũng biến thành nhu hòa rất nhiều, nói: - Ta tên là Vương Hà, nhũ danh là Tên ăn tạp!
"Phốc..." con lừa đen lập tức sặc không khí.
Cái tên Tên ăn tạp này tuyệt đối là xứng đáng với tên! Hàm răng tiểu tử kia đến ngay cả phòng ngự của cường giả Kết Thai Cảnh đều có thể cắn thủng, bản thân còn không có bị thương tổn chút nào, đúng là yêu nghiệt mà!
- Cha mẹ ngươi đều bị Mao gia giết ư?
- Ừm! Tiểu ăn tạp nắm chặt hai nắm tay, răng cắn môi, trong mắt nước mắt rơi cuồn cuộn: - Ngày đó ta được mẫu thân giấu trong hầm ngầm ở dưới giường, mới tránh thoát một kiếp! Súc sinh Mao gia trước đút thuốc gì cho cha ta ăn, sau đó cha ta liền biến thành quái vật, cắn chết mẹ ta, tiếp theo mẹ ta cũng biến thành quái vật, cùng nhau đi theo súc sinh Mao gia!
- - - - - oOo- - - - -
Nếu gia tộc này tất cả đều là súc sinh, như vậy toàn bộ giết chết thì có sao!
Lão già áo xanh vừa mới đi ra kia chính là lão tổ Kết Thai Cảnh lưu lại trấn thủ Mao gia, tên là Mao Tuyết Pha, lão vừa nghe Mao Tri Vân nói ra hai chữ "Chu Hằng", liền ý thức được không ổn, vội vàng chạy ra, nhưng vẫn chậm rồi.
Nhìn Mao Tri Vân ngực nổ tung thành một cái lỗ lớn, Mao Tuyết Pha ánh mắt phát lạnh, nói: - Chu Hằng! Ngươi thật lớn gan, cũng dám đánh tới cửa Mao gia ta!
Lão không cảm ứng được khí tức của Chu Hằng, nghĩ rằng Chu Hằng vẫn là Kết Thai Cảnh, như vậy dĩ nhiên không thể ở khí thế rơi xuống hạ phong.
- Lão tặc... Chu Hằng còn chưa nói gì, tiểu tử kia đã kêu lên: - Trả tính mạng cha mẹ ta đây! Vừa kêu la nó vừa vọt tới hướng Mao Tuyết Pha, trong mắt như sắp phun ra lửa.
- Hừ! Mao Tuyết Pha nhìn thấy một đứa nhỏ chỉ có Sơ Phân Cảnh cũng dám ra tay với mình, lão không khỏi tức giận, động ý niệm trong đầu, hiện ra hư ảnh một con rắn, mở lớn cái miệng khổng lồ cắn tới phía đứa nhỏ.
Đứa nhỏ kia lại không sợ hãi, trên thân bộc phát ra dũng khí cường đại, ánh mắt kiên định.
Miệng rắn táp tới, nhưng còn không có đụng vào đứa nhỏ thì đã tan rã từng mảnh, rồi dường như va chạm vào một cái túi vô hình, cứ như vậy toàn bộ biến mất.
- Chu Hằng! Mao Tuyết Pha bất mãn hừ một tiếng, lão cảm ứng được Chu Hằng động thần ý, chính là đối phương ra tay hóa giải công kích của lão.
Đứa nhỏ vọt nhanh tới, giống như một mũi tên nhọn.
Mao Tuyết Pha cười lạnh: Chu Hằng thật cho rằng chỉ cần hắn không ngừng ra tay hóa giải, thì có thể để đứa nhỏ này đánh trúng mình sao? Chê cười! Lão vừa động tâm niệm, "rầm rầm...", từ trên người của lão trào ra ít nhất hơn một ngàn con Giao xà, điên cuồng gào thét vọt tới phía đứa nhỏ kia.
Công và thủ bất đồng lớn nhất chính là, chỉ cần lão công trúng một lần, đứa nhỏ kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bởi vậy, hai người dùng đứa nhỏ này làm công cụ so đấu, lão vốn ở trên bầu trời đánh xuống hẳn phải chiếm thượng phong!
Chu Hằng tươi cười, hắn cũng không có ý xem đứa nhỏ kia trở thành công cụ so đấu. Hơn nữa, Mao Tuyết Pha có tư cách gì so đấu với hắn? Hắn cũng vừa động tâm niệm, hàng vạn hàng ngàn con Giao xà kia giống như tuyết bị giội nước sôi, toàn bộ biến mất sạch sẽ!
Đứa nhỏ kia chính là quỷ linh tinh, biết Chu Hằng đang ra tay trợ giúp nó, dĩ nhiên càng không sợ hãi, quát to một tiếng, giơ cao chủy thủ trong tay xông tới.
- Hừ! Mao Tuyết Pha hừ một tiếng, trong mũi phun ra hai dòng khí, vọt tới hướng đứa nhỏ.
Chu Hằng vươn tay phải chụp cách không một cái, một áp lực kinh khủng hạ xuống, hai dòng khí kia lập tức biến mất, mà cả người Mao Tuyết Pha cũng bị áp lực này đè ép nằm úp sấp trên mặt đất, ngay cả một ngón tay đều không thể nhúc nhích.
"Làm sao có thể!" Mao Tuyết Pha hai mắt trợn lên, tràn đầy khó tin!
Những hạ nhân Mao gia kia cũng đều trợn trừng sắp lọt tròng mắt ra ngoài!
Mao Tuyết Pha là ai? Đây đường đường là lão tổ Kết Thai Cảnh đấy, chính là nhân vật có thể đi ngang khắp thiên hạ, cao cao tại thượng, giống như nửa tiên nhân! Thế mà tồn tại như vậy lại bị đè ép sát đất ở trước mắt bao người!
Cái này dù sao cũng không có khả năng là lão tự mình nằm xuống? Nếu không phải lão tự nguyện, vậy khẳng định là bị người đè bẹp xuống phía dưới!
Là Chu Hằng!
"Oái", tiểu tử này nhìn qua chỉ mới hơn 20 tuổi, làm sao có thể có lực lượng kinh khủng như vậy!
Mao Tuyết Pha lại vừa giận vừa sợ, điều này đối với hắn mà nói chính là sỉ nhục lớn lao, nhưng thực lực của Chu Hằng như thế nào mạnh như vậy, mạnh đến mức làm cho lão không có mảy may năng lực chống đỡ!
Không có biện pháp, chỉ có thể vận dụng nội tình của gia tộc!
Lão liền động tâm niệm, bên trên trang viên Mao gia lập tức nổi lên một màn ánh sáng đen, nhanh chóng xông lên trời cao, tạo thành một cái hư ảnh Cửu Đầu Xà. "Ầm", Cửu Đầu Xà ở trên trời lập tức phát ra một tiếng rít gào vô hình, sau đó chui vào trong cơ thể lão.
Khí tức của Mao Tuyết Pha lập tức tăng lên, từ Kết Thai nhị trọng thiên nhanh chóng tăng lên tới Kết Thai tam trọng thiên, sau đó thoáng dừng lại, rồi lập tức lại đột phá hạn chế này tiến vào Thần Anh Cảnh!
Thần Anh nhất trọng thiên, Thần Anh nhị trọng thiên!
Rốt cục, khí tức của lão ổn định lại.
- Hắc hắc hắc hắc... Chu Hằng! Đây là nội tình của Mao gia ta, ngươi đấu với ta ở nơi này, chính là tự tìm đường chết! Mao Tuyết Pha cười lạnh. Hiện giờ trong thân thể lão tràn đầy lực lượng cuồng bạo, dường như một tinh tú rơi xuống lão cũng có thể một quyền đánh nổ tung!
Đương nhiên, lão chỉ là tăng lên trình tự linh lực tới Thần Anh nhị trọng thiên, lĩnh ngộ cảnh giới bản thân cũng không có tăng lên, nếu không người của Mao gia bất cứ lúc nào đều có thể đạt được lĩnh ngộ cảnh giới cao như vậy, mỗi người đều có thể đột phá Thần Anh Cảnh rồi!
Nhưng có lực lượng của Thần Anh nhị trọng thiên vậy là đủ rồi, lực lượng nghiền ép chênh lệch cấp bậc đủ để đánh diệt hết thảy!
Lão lấn tới, mặc cho xương cốt toàn thân lão phát ra tiếng nổ bùm bùm giòn tan, nhưng thân hình lại không có biến đổi chút nào!
- Ha ha ha... Con lừa đen lập tức cười đến lăn lộn trên đất.
Thổi phồng một hồi lâu, vẫn còn là một lão rác rưởi mà thôi!
Đúng vào lúc này, đứa nhỏ kia cuối cùng chạy sát tới, vung chủy thủ đâm vào cổ Mao Tuyết Pha.
"Ông!"
Mũi nhọn chủy thủ đâm vào cổ Mao Tuyết Pha, nhưng hoàn toàn không đâm thủng được!
Mao Tuyết Pha dù bị Chu Hằng chấn nhiếp, nhưng phòng ngự của Kết Thai Cảnh là cường đại cỡ nào, không phải võ giả Sơ Phân Cảnh nho nhỏ có thể đâm thủng? Lúc trước thời điểm Chu Hằng ở Linh Hải Cảnh, trong tay cầm chính là hắc kiếm vô kiên bất tồi, đều phải thi triển Lăng Thiên Cửu Thức, mới có thể chém chết Tẩm Huyết Thiên Quân không còn chút sức đánh trả!
- A... Đứa nhỏ kêu to, dùng hết toàn lực, "keng" một tiếng vang giòn tan, chủy thủ trong tay nó bị gãy thành hai đoạn, nhưng trên cổ Mao Tuyết Pha lại không hề có vết thương.
Mao Tuyết Pha đối với chuyện này cũng không tỏ vẻ đắc ý chút nào, lão chính là Kết Thai Cảnh, bản thân phòng ngự nếu như bị đứa nhỏ chỉ là Sơ Phân Cảnh dùng một thanh phàm khí đâm thủng, vậy đúng là không bằng lão tìm sợi dây treo cổ chết đi cho đỡ nhục!
Lúc này trên mặt của lão đầy vẻ sợ hãi. Lão hiện giờ chính là có lực lượng của Thần Anh nhị trọng thiên, như thế nào vẫn không thể nhúc nhích mảy may, giống như một phàm nhân bị tảng đá lớn đè ép, không thể nhúc nhích!
Chu Hằng... không phải Kết Thai Cảnh, mà là Thần Anh Cảnh!
Cuối cùng lão không thể tự chủ run rẩy lẩy bẩy, cả người phát lạnh.
- Ta muốn giết ngươi! Đứa nhỏ kia hai mắt đỏ ngầu, vung tay ném đoạn chủy thủ gãy, rồi không ngờ lại há to miệng cắn vào vai Mao Tuyết Pha.
Chu Hằng nhướng mày, tuy rằng hắn trấn áp Mao Tuyết Pha, nhưng Mao Tuyết Pha vẫn là Kết Thai Cảnh thứ thiệt, thân thể bị công kích tự nhiên sẽ sinh ra lực phản chấn, cái này đối với hắn mà nói bé nhỏ không đáng kể, nhưng với một võ giả Sơ Phân Cảnh thì đủ để chấn thành thịt nát xương tan!
Tuy nhiên, đứa nhỏ kia khẳng định không cắn rách da thịt của Mao Tuyết Pha, như vậy phản lực đó nhiều lắm chỉ làm cho nó gãy mấy cái răng, điểm đau khổ nho nhỏ đó thật ra cũng không sao.
"Phập", đứa nhỏ kia cắn vào.
- A...
Vang lên tiếng kêu đau đớn. Đứa nhỏ kia ngẩng đầu lên, trong miệng đầy máu tươi.
Chu Hằng, con lừa đen lại đều giật mình sửng sốt, bởi vì tiếng kêu đau đớn kia cũng không phải đứa nhỏ phát ra, mà là Mao Tuyết Pha!
Đứa nhỏ đúng là cắn đứt rời một miếng thịt trên vai Mao Tuyết Pha!
Điều này sao có thể!
Mao Tuyết Pha nhưng là Kết Thai Cảnh thứ thiệt, tuy rằng bị Chu Hằng áp chế, nhưng lực phòng ngự cũng không hề biến đổi, sao có thể bị một đứa nhỏ Sơ Phân Cảnh cắn dứt rời một miếng thịt?
Hơn nữa, đứa nhỏ này lại không có bị lực lượng phản chấn đánh văng ra ngoài, thật khó tin!
- Cắn chết ngươi! Cắn chết ngươi! Tiểu tử kia mắt càng lộ hung quang, giống như một con hung thú thượng cổ, lại cúi người xuống cắn một ngụm, hàm răng của nó quả thực chính là pháp khí Thần Anh Cảnh, mạnh mẽ xé mở phòng ngự của Mao Tuyết Pha!
Con lừa đen lẩm bẩm nói: - Chu tiểu tử! Tiểu tử này dường như còn biến thái hơn so với ngươi đấy!
Chu Hằng cũng khiếp sợ chưa tan, năng lực của đứa nhỏ này thật quá kinh khủng! Nếu đổi lại là hắn, khi còn là Sơ Phân Cảnh dù cầm hắc kiếm trong tay, khẳng định cũng không có khả năng chém vỡ phòng ngự của Kết Thai Cảnh.
Đây là quái thai gì vậy!
Mao Tuyết Pha kêu thảm thiết không ngừng. Mặc dù lão là Kết Thai Cảnh, nhưng bị người cắn xuống từng miếng từng miếng thịt, lại có mấy người có thể chịu đựng nổi? Không chỉ đau, mà còn là một loại tra tấn tinh thần! Nếu như bị một đứa nhỏ mạnh mẽ cắn hết sạch máu thịt trên thân mà chết, đây là kiểu chết bi thảm đến mức nào?
Cũng may Chu Hằng cũng không có ý muốn để tiểu tử kia biến thành dã thú, phất tay một cái, tiểu tử kia liền bay lên không trung. Hắn ném đứa nhỏ về phía con lừa đen, nói: - Con lừa! Ngươi trông chừng nó!
- Buông ta ra, ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!
Đứa nhỏ kia liên tục giãy giụa.
- Tiểu tử, an phận chút đi! Con lừa đen nói gằn.
- Con lừa thúi mau buông ta ra, nếu không ta ăn ngươi! Đứa nhỏ kia hai mắt hung quang lóng lánh, mở ra hàm răng trắng như tuyết.
Dù con lừa đen không sợ trời không sợ đất, nhưng bị đứa nhỏ này nhìn chằm chằm lại từ đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả thân lừa. Nó vội vàng vỗ một chân quát: - Tiểu tử cũng dám đe dọa bổn tọa!
Chu Hằng tế ra hắc kiếm, lưỡi kiếm xẹt qua, "lốc cốc", cái đầu Mao Tuyết Pha lập tức rời cổ rơi xuống lăn lông lốc, máu tươi phun trào.
Đứa nhỏ kia vừa thấy một màn như vậy, lúc này mới ngưng giãy giụa, nhưng cặp mắt hung ác vẫn còn nhìn chằm chằm vào trang viên Mao gia, lộ ra đằng đằng sát khí.
Chu Hằng có điểm đau đầu: đứa nhỏ 7, 8 tuổi vốn nên không sầu không lo, nhưng đứa nhỏ này có thể hung ác đến mức trực tiếp cắn người, thật đúng là lộ ra sát khí mãnh liệt từ trong thâm tâm.
Hắn nếu cho kỳ hạn mười phút, tự nhiên sẽ không nuốt lời, liền nói với đứa nhỏ: - Ngươi tên là gì?
Đứa nhỏ quay đầu nhìn về phía Chu Hằng, có lẽ bởi vì thấy Chu Hằng đánh chém Mao Tuyết Pha, ánh mắt nó nhìn về phía Chu Hằng cũng biến thành nhu hòa rất nhiều, nói: - Ta tên là Vương Hà, nhũ danh là Tên ăn tạp!
"Phốc..." con lừa đen lập tức sặc không khí.
Cái tên Tên ăn tạp này tuyệt đối là xứng đáng với tên! Hàm răng tiểu tử kia đến ngay cả phòng ngự của cường giả Kết Thai Cảnh đều có thể cắn thủng, bản thân còn không có bị thương tổn chút nào, đúng là yêu nghiệt mà!
- Cha mẹ ngươi đều bị Mao gia giết ư?
- Ừm! Tiểu ăn tạp nắm chặt hai nắm tay, răng cắn môi, trong mắt nước mắt rơi cuồn cuộn: - Ngày đó ta được mẫu thân giấu trong hầm ngầm ở dưới giường, mới tránh thoát một kiếp! Súc sinh Mao gia trước đút thuốc gì cho cha ta ăn, sau đó cha ta liền biến thành quái vật, cắn chết mẹ ta, tiếp theo mẹ ta cũng biến thành quái vật, cùng nhau đi theo súc sinh Mao gia!
- - - - - oOo- - - - -