Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 9: Nhện Vương Thảo
Một lúc sau, bọn Diệp Trần đã nhìn thấy hai con Răng Cưa Độc Thú đen xì nằm cách nhau mười mét, nhất thời ngừng thở.
Dưới sự chú ý của họ, Lưu Đào lấy ra từ trong ngực áo một chiếc hộp ngọc dài, mở ra, bên trong là năm gốc thực vật màu tím, có chín là, mùi hơi tanh, chính là bọ cạp độc thảo.
Cầm bò cạp độc thảo lên tay, Lưu Đào giải thích nói:
- Mùi vị của bọ cạp độc thảo truyền đi rất nhanh, chỉ cần có một con Răng Cưa Độc Thú ngửi được, chúng ta sẽ lập tức kéo dài khoảng cách, nếu không, bị con còn lại bao vây thì không ổn.
Qua ba hơi thở, con Răng Cưa Độc Thú gần họ nhất ngẩng đầu.
- Nó đến đấy.
Diêu Tinh lộ vẻ hưng phấn.
Giống như đang chơi trò chơi, Răng Cưa Độc Thú đi mười bước, mọi người lùi mười bước, Răng Cưa Độc Thú đi ba mươi bước, mọi người lùi ba mươi bước.
Nhìn xác con Răng Cưa Độc Thú trên mặt đất, Lưu Đào hút một hơi thật sâu, chỉ còn lại con Răng Cưa Độc Thú cuối cùng, hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Diệp Trần lạnh nhạt nói:
- Sẽ thuận lợi.
Lúc nãy trong lúc chiến đấu, Diêu Tinh không giúp được gì, là kiếm của Diệp Trần quá nhanh, lúc này nàng mặt đầy vẻ khao khát,
- Kiếm pháp của ngươi luyện thế nào vậy? Có thể dạy ta không?
Lưu Đào nhíu mày, Diêu sư muội quá lỗ mãng, vội vàng nói:
- Diêu sư muội, đừng đùa giỡn nữa, kiếm pháp đâu có thể dễ dàng truyền thụ.
Chân Linh Đại Lục nề nếp cực nghiêm, cho dù sư phụ dạy đồ đệ cũng không truyền thụ hết, huống hồ hai bên không hề quen biết.
Ai ngờ Diệp Trần nói:
- Cũng không có gì để dạy, nhưng nàng có thể mỗi ngày luyện tập kiếm pháp cơ bản một trăm lần, một tháng là thấy được hiệu quả.
- Thật sao.
Diêu Thanh không tin.
Diệp Trần cười cười, cũng không giải thích.
Con Răng Cưa Độc Thú trong sơn động lớn đến đáng sợ, chỉ riêng đầu nó thôi đã bằng một vại nước, hai con mắt như hai cái chuông đồng nổi vằn những chùm mạch máu, thô bạo hung tàn.
- Mọi người cùng xông lên.
Lưu Đào lao lên đầu tiên, bổ bốn chưởng vào Răng Cưa Độc Thú.
Liền sau đó là đao quang ánh tuyết, kiếm quang dày đặc, nhận quang vặn vẹo, như triều thủy công xuất, con Răng Cưa Độc Thú vốn đã bị Lưu Đào đánh lùi tru lên liên tiếp, đã lùi nay càng lùi thêm, phẫn nộ vô cùng, há miệng phun ra một đám khói độc lấp lánh lửa lửa quang màu tím.
Lưu Đào giật mình, lập tức vận nội khí toàn thân, giữa hai tay thấp thoáng xuất hiện một đường hồ quang màu đen, tất cả khói độc màu tím phun ra chạm vào hồ quang lập tức nổ tung, khiến hắn phải liên tiếp lùi lại phía sau, cánh tay tê rần, những người khác đâu ai dám đứng yên một chỗ, chật vật tháo chạy.
Đúng lúc này, Diệp Trần động, thân thể lướt ra, Tinh Cương Kiếm xuyên vào cái miệng vẫn còn chưa kịp khép vào của Răng Cưa Độc Thú, nhảy lên cao, cắt như cắt đậu phụ.
Răng Cưa Độc Thú giãy dụa mấy cái không cam lòng, đầu nghiêng sang một bên, khí tuyệt mệnh tàn.
- Chết rồi?
Lưu Đào thấy Diệp Trần không hành sự theo kế hoạch, tưởng hắn quên, ai ngờ một kiếm đã đánh ngã Răng Cưa Độc Thú.
Vẩy sạch dịch thể trên kiếm, Diệp Trần từ từ thu kiếm, nói:
- Răng Cưa Độc Thú phun xong khí độc sẽ phải dừng lại trong chớp mắt, bên trên miệng có có một lỗ thịt lớn bằng cái cốc, đó chính là nhược điểm lớn nhất của nó, thông thẳng đến tủy não. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đệ đệ song sinh Dương Võ bội phục nói:
- Lợi hại, giết xong hai con Răng Cưa Độc Thú là đã tìm ra nhược điểm chí mạng.
Diệp Trần nói:
- Tìm nhược điểm chí mạng là điều kiếm thủ phải nắm bắt.
- Ha ha, bất luận thế nào chúng ta đã giải quyết xong Răng Cưa Độc Thú.
Diêu Tinh cười nói.
Sơn động không sâu, chỉ khoảng bảy tám trượng.
Nhóm lên một đống lửa, Lưu Đào hút một hơi lãnh khí,
- Không phải là độc tâm thảo, mà là nhện vương thảo.
- Cái gì, nhện vương thảo, Lưu sư huynh, huynh có nhìn nhầm không.
Vương Văn ở phía sau kêu lên thảng thốt.
Lưu Đào xác nhận:
- Độc tâm thảo màu tím, hình như hoa lan, còn nhện vương thảo màu đen, phần lá nơi đỉnh ngọn nhìn giống như nhện độc, tuyệt đối không thể nhìn nhầm.
Nghe vậy, Diệp Trần từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ bình tĩnh cũng không khỏi thở gấp, độc tâm thảo mặc dù trân quý, nhưng cũng chỉ đáng hai ba ngàn lạng, rất có ích với những người tu luyện độc công, có thể coi là dược thảo quý hiếm. Nhưng nếu so sánh, thì phải dùng từ hiếm thấy để hình dung nhện vương thảo, không chỉ làm thuốc, phụ trợ độc kích tu luyện, đáng quý hơn, trong võ lâm chỉ có một môn âm độc võ kỹ tên là "Thiên Chu Vạn Độc Thủ", nhất định cần nhện vương thảo phụ trợ tu luyện mới có thể đạt đến cảnh giới đại thành, nếu như bị những người tu luyện Thiên Chu Vạn Độc Thủ biết trong tay họ có nhện vương thảo, đừng nói một vạn lạng bạc, cho dù nhiều hơn nữa họ cũng không do dự, đương nhiên, khả năng giết người cướp vật cũng rất cao.
Diêu Tinh lúc này nói:
- Lưu sư huynh, ở đây tối quá, muội nhìn không rõ.
- Cũng đúng, chúng ta ra ngoài.
Lưu Đào cẩn thận đào nhện vương thảo, sau đó đi ra ngoài sơn động.
Trong môi trường sáng sủa, diện mạo nhện vương thảo lần đều tiên bạo lộ rõ ràng trước mắt mọi người.
Cỏ cao bảy tấc, có bảy lá, toàn thân đen mực, thỉnh thoảng có thể thấy lưu quang lập lòe, trên ngọn nhện vương thảo quả vật hình dạng giống như một con nhện đen gục ở đó, nhìn qua, không thể phân biệt được là vật sống hay là vật chết, làm người ra sởn hết cả hai ốc.
- Đây chính là nhện vương thảo, đúng là đáng sợ thật!
Huynh đệ Dương Văn Dương Võ chép miệng.
Lưu Đào hồi tưởng nói:
- Năm ta bái nhập Kim Quang Môn, có may mắn nhìn thấy đại trưởng lão lấy được một gốc nhện vương thảo, giống y như gốc nhện vương thảo này, không ngờ hôm nay bản thân lại có một gốc.
Vương Hải Xuyên nhìn nhện vương thảo, liếm liếm môi,
- Một gốc nhện vương thảo chí ít cũng phải bán được một vạn lạng bạc, sáu người chia đều mỗi người một ngàn sáu trăm sáu mươi sáu lạng, ta nửa năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Bị Vương Hải Xuyên nói, Lưu Đào mới nhớ ra chuyện phải chia đều, nhìn Diệp Trần nói:
- Diệp huynh đệ, chúng ta đều có môn phái của riêng mình, liên hệ không tiện, mà Răng Cưa Độc Thú và nhện vương thảo phải mất một thời gian nữa mới có thể bán ra, chi bằng chúng ta trực tiếp chia bạc cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Diệp Trần không có hứng thú với nhện vương thảo, đồng ý luôn.
- Vậy được, hai con Răng Cưa Độc Thú bình thường đáng giá hai ngàn lạng bạc, một con tinh anh Răng Cưa Độc Thú đáng giá một ngàn năm trăm lạng, ngoài ra một gốc nhện vương thảo đáng giá một vạn lạng bạc, tổng cộng một vạn ba ngàn năm trăm lạng, sáu người chia đều mỗi người hai ngàn một trăm năm mươi lạng, cũng chính là hai trăm mười lăm lạng vàng, đây là một tấm kim phiếu mệnh giá một trăm lạng và một tấm mệnh giá mười lạng, đưa cho ngươi trước, Vương sư đệ, Dương sư đệ, và cả Diêu sư muội, mọi người lấy hết bạc trên người, đưa cho Diệp huynh đệ.
Mấy người gom góp, cuối cùng vẫn thiếu năm mươi lạng vàng, đành phải dùng nguyên liệu trên người một con Răng Cưa Độc Thú thay thế.
Nhận kim phiếu và nguyên liệu, lỗ tai Diệp Trần khẽ động, trầm giọng nói:
- Có người.
Dưới sự chú ý của họ, Lưu Đào lấy ra từ trong ngực áo một chiếc hộp ngọc dài, mở ra, bên trong là năm gốc thực vật màu tím, có chín là, mùi hơi tanh, chính là bọ cạp độc thảo.
Cầm bò cạp độc thảo lên tay, Lưu Đào giải thích nói:
- Mùi vị của bọ cạp độc thảo truyền đi rất nhanh, chỉ cần có một con Răng Cưa Độc Thú ngửi được, chúng ta sẽ lập tức kéo dài khoảng cách, nếu không, bị con còn lại bao vây thì không ổn.
Qua ba hơi thở, con Răng Cưa Độc Thú gần họ nhất ngẩng đầu.
- Nó đến đấy.
Diêu Tinh lộ vẻ hưng phấn.
Giống như đang chơi trò chơi, Răng Cưa Độc Thú đi mười bước, mọi người lùi mười bước, Răng Cưa Độc Thú đi ba mươi bước, mọi người lùi ba mươi bước.
Nhìn xác con Răng Cưa Độc Thú trên mặt đất, Lưu Đào hút một hơi thật sâu, chỉ còn lại con Răng Cưa Độc Thú cuối cùng, hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Diệp Trần lạnh nhạt nói:
- Sẽ thuận lợi.
Lúc nãy trong lúc chiến đấu, Diêu Tinh không giúp được gì, là kiếm của Diệp Trần quá nhanh, lúc này nàng mặt đầy vẻ khao khát,
- Kiếm pháp của ngươi luyện thế nào vậy? Có thể dạy ta không?
Lưu Đào nhíu mày, Diêu sư muội quá lỗ mãng, vội vàng nói:
- Diêu sư muội, đừng đùa giỡn nữa, kiếm pháp đâu có thể dễ dàng truyền thụ.
Chân Linh Đại Lục nề nếp cực nghiêm, cho dù sư phụ dạy đồ đệ cũng không truyền thụ hết, huống hồ hai bên không hề quen biết.
Ai ngờ Diệp Trần nói:
- Cũng không có gì để dạy, nhưng nàng có thể mỗi ngày luyện tập kiếm pháp cơ bản một trăm lần, một tháng là thấy được hiệu quả.
- Thật sao.
Diêu Thanh không tin.
Diệp Trần cười cười, cũng không giải thích.
Con Răng Cưa Độc Thú trong sơn động lớn đến đáng sợ, chỉ riêng đầu nó thôi đã bằng một vại nước, hai con mắt như hai cái chuông đồng nổi vằn những chùm mạch máu, thô bạo hung tàn.
- Mọi người cùng xông lên.
Lưu Đào lao lên đầu tiên, bổ bốn chưởng vào Răng Cưa Độc Thú.
Liền sau đó là đao quang ánh tuyết, kiếm quang dày đặc, nhận quang vặn vẹo, như triều thủy công xuất, con Răng Cưa Độc Thú vốn đã bị Lưu Đào đánh lùi tru lên liên tiếp, đã lùi nay càng lùi thêm, phẫn nộ vô cùng, há miệng phun ra một đám khói độc lấp lánh lửa lửa quang màu tím.
Lưu Đào giật mình, lập tức vận nội khí toàn thân, giữa hai tay thấp thoáng xuất hiện một đường hồ quang màu đen, tất cả khói độc màu tím phun ra chạm vào hồ quang lập tức nổ tung, khiến hắn phải liên tiếp lùi lại phía sau, cánh tay tê rần, những người khác đâu ai dám đứng yên một chỗ, chật vật tháo chạy.
Đúng lúc này, Diệp Trần động, thân thể lướt ra, Tinh Cương Kiếm xuyên vào cái miệng vẫn còn chưa kịp khép vào của Răng Cưa Độc Thú, nhảy lên cao, cắt như cắt đậu phụ.
Răng Cưa Độc Thú giãy dụa mấy cái không cam lòng, đầu nghiêng sang một bên, khí tuyệt mệnh tàn.
- Chết rồi?
Lưu Đào thấy Diệp Trần không hành sự theo kế hoạch, tưởng hắn quên, ai ngờ một kiếm đã đánh ngã Răng Cưa Độc Thú.
Vẩy sạch dịch thể trên kiếm, Diệp Trần từ từ thu kiếm, nói:
- Răng Cưa Độc Thú phun xong khí độc sẽ phải dừng lại trong chớp mắt, bên trên miệng có có một lỗ thịt lớn bằng cái cốc, đó chính là nhược điểm lớn nhất của nó, thông thẳng đến tủy não. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đệ đệ song sinh Dương Võ bội phục nói:
- Lợi hại, giết xong hai con Răng Cưa Độc Thú là đã tìm ra nhược điểm chí mạng.
Diệp Trần nói:
- Tìm nhược điểm chí mạng là điều kiếm thủ phải nắm bắt.
- Ha ha, bất luận thế nào chúng ta đã giải quyết xong Răng Cưa Độc Thú.
Diêu Tinh cười nói.
Sơn động không sâu, chỉ khoảng bảy tám trượng.
Nhóm lên một đống lửa, Lưu Đào hút một hơi lãnh khí,
- Không phải là độc tâm thảo, mà là nhện vương thảo.
- Cái gì, nhện vương thảo, Lưu sư huynh, huynh có nhìn nhầm không.
Vương Văn ở phía sau kêu lên thảng thốt.
Lưu Đào xác nhận:
- Độc tâm thảo màu tím, hình như hoa lan, còn nhện vương thảo màu đen, phần lá nơi đỉnh ngọn nhìn giống như nhện độc, tuyệt đối không thể nhìn nhầm.
Nghe vậy, Diệp Trần từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ bình tĩnh cũng không khỏi thở gấp, độc tâm thảo mặc dù trân quý, nhưng cũng chỉ đáng hai ba ngàn lạng, rất có ích với những người tu luyện độc công, có thể coi là dược thảo quý hiếm. Nhưng nếu so sánh, thì phải dùng từ hiếm thấy để hình dung nhện vương thảo, không chỉ làm thuốc, phụ trợ độc kích tu luyện, đáng quý hơn, trong võ lâm chỉ có một môn âm độc võ kỹ tên là "Thiên Chu Vạn Độc Thủ", nhất định cần nhện vương thảo phụ trợ tu luyện mới có thể đạt đến cảnh giới đại thành, nếu như bị những người tu luyện Thiên Chu Vạn Độc Thủ biết trong tay họ có nhện vương thảo, đừng nói một vạn lạng bạc, cho dù nhiều hơn nữa họ cũng không do dự, đương nhiên, khả năng giết người cướp vật cũng rất cao.
Diêu Tinh lúc này nói:
- Lưu sư huynh, ở đây tối quá, muội nhìn không rõ.
- Cũng đúng, chúng ta ra ngoài.
Lưu Đào cẩn thận đào nhện vương thảo, sau đó đi ra ngoài sơn động.
Trong môi trường sáng sủa, diện mạo nhện vương thảo lần đều tiên bạo lộ rõ ràng trước mắt mọi người.
Cỏ cao bảy tấc, có bảy lá, toàn thân đen mực, thỉnh thoảng có thể thấy lưu quang lập lòe, trên ngọn nhện vương thảo quả vật hình dạng giống như một con nhện đen gục ở đó, nhìn qua, không thể phân biệt được là vật sống hay là vật chết, làm người ra sởn hết cả hai ốc.
- Đây chính là nhện vương thảo, đúng là đáng sợ thật!
Huynh đệ Dương Văn Dương Võ chép miệng.
Lưu Đào hồi tưởng nói:
- Năm ta bái nhập Kim Quang Môn, có may mắn nhìn thấy đại trưởng lão lấy được một gốc nhện vương thảo, giống y như gốc nhện vương thảo này, không ngờ hôm nay bản thân lại có một gốc.
Vương Hải Xuyên nhìn nhện vương thảo, liếm liếm môi,
- Một gốc nhện vương thảo chí ít cũng phải bán được một vạn lạng bạc, sáu người chia đều mỗi người một ngàn sáu trăm sáu mươi sáu lạng, ta nửa năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Bị Vương Hải Xuyên nói, Lưu Đào mới nhớ ra chuyện phải chia đều, nhìn Diệp Trần nói:
- Diệp huynh đệ, chúng ta đều có môn phái của riêng mình, liên hệ không tiện, mà Răng Cưa Độc Thú và nhện vương thảo phải mất một thời gian nữa mới có thể bán ra, chi bằng chúng ta trực tiếp chia bạc cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Diệp Trần không có hứng thú với nhện vương thảo, đồng ý luôn.
- Vậy được, hai con Răng Cưa Độc Thú bình thường đáng giá hai ngàn lạng bạc, một con tinh anh Răng Cưa Độc Thú đáng giá một ngàn năm trăm lạng, ngoài ra một gốc nhện vương thảo đáng giá một vạn lạng bạc, tổng cộng một vạn ba ngàn năm trăm lạng, sáu người chia đều mỗi người hai ngàn một trăm năm mươi lạng, cũng chính là hai trăm mười lăm lạng vàng, đây là một tấm kim phiếu mệnh giá một trăm lạng và một tấm mệnh giá mười lạng, đưa cho ngươi trước, Vương sư đệ, Dương sư đệ, và cả Diêu sư muội, mọi người lấy hết bạc trên người, đưa cho Diệp huynh đệ.
Mấy người gom góp, cuối cùng vẫn thiếu năm mươi lạng vàng, đành phải dùng nguyên liệu trên người một con Răng Cưa Độc Thú thay thế.
Nhận kim phiếu và nguyên liệu, lỗ tai Diệp Trần khẽ động, trầm giọng nói:
- Có người.