Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 802: Ngự sử song kiếm,nguy ky lai lâm (hạ)
Hắn nhìn ra được, thực lực của Quỷ Mộc Vương tuy là vô cùng đáng sợ, nhưng tốc độ của hắn thì lại khá chậm, từ lúc mới bắt đầu tới giờ đều đứng yên một chỗ.
Băng!
Qủy Mộc Vương một quyền đánh văng Hoàng kim kiếm, lại không thể ngăn được trường kiếm màu xanh kia, yêu lực hộ thể bị bóc vỡ một khối lớn, kiếm khí lưu lại một vệt máu trên vai của hắn, cắt đứt dây leo bay ra ngoài.
- Lợi dụng Ngự Kiếm Thuật chấn động yêu lực hộ thể của ta, sau đó thi triển Ngự kiếm thuật để công phá.
Yêu lực hộ thể của Qủy Mộc Vương rất lợi hại, dưới tình huống bình thường thì Ngự kiếm thuật rất khó mà công phá được yêu lực hộ thể của hắn, cho nên vì phải đối bính với Ngự Kiếm Thuật, cho nên yêu lực hộ thể mới bất ổn, cho phi kiếm có thể thừa dịp đó, nếu như không phải vai của hắn mọc ra một đoạn dây leo thì chỉ sợ không thể chỉ đơn giản là một vết máu như vậy, mà là một miếng thịt rồi.
- Tán hồn quyền!
- Tán Hồn Diệt phách!
Thân thể của Qủy Mộc Vương vẫn không động, đấm ra hai quyền liên hoàn, cái nào cũng mang theo kình quyền rất bá đạo.
Diệp Trần không dám chậm trễ, thi triển hết bản lĩnh của mình ra, một người khống chế hai thanh phi kiếm, Hoàng kim kiếm hóa thành cự kiếm, trường kiếm màu xanh thì chia ra làm ba, chia ra làm năm, kiếm ảnh tràn ngập, tương đương với cỗ lực lượng của Qủy Mộc Vương, nhất thời, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Đương nhiên, cũng chỉ có linh hồn lực đạt tới trình độ như Diệp Trần thì mới có thể một mình khống chế hai thanh phi kiếm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bất quá, mặc dù như thế thì Diệp Trần cũng cảm thấy không được tốt cho lắm, trước mắt nhìn như cân sức cân tài, nhưng Qủy Mộc Vương dù sao cũng là Bán Bộ Vương Giả, mỗi một quyền đều thế đại lực trầm, hắn cần phải dốc hết toàn lực mới có thể ngăn cản được, nếu như không phải có bất tử chi thân, nếu như không phải trong thần long huân chương có chứa một phần ba chân nguyên thì hắn đã sớm thất bại rồi.
Bên ngoài quả cầu bằng dây leo phát ra tiếng nổ lớn.
Ba người Yến Phượng Phượng và Mộ Dung Khuynh Thành dĩ điểm phá diện, bắt đầu công kích quả cầu bằng dây leo, ba người phối hợp ăn ý, đầu tiên là dùng niết bàn chi hỏa để đốt dây, Qủy Mộc Vương bất đắc dĩ, phân tâm điều khiển dây, làm cho đống dây leo bị đốt rơi xuống, thừa cơ hội này, Mộ Dung Khuynh Thành và Thái huyền phong Phong chủ Lâm Cao Minh liền cuồng oanh loạn tạc, muốn nổ xuyên quả cầu bằng dây leo này, cũng chính vì ba người bọn họ hợp lực công kích mới khiến cho Qủy Mộc Vương có chỗ phân tâm, không thể toàn tâm toàn ý công kích Diệp Trần, nếu không thì áp lực của Diệp Trần lại càng lớn.
- Các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi chết.
Yêu lực của Qủy Mộc Vương bừng bừng bộc phát, cuộn lại thành một quả cầu dây leo biết cử động, vô số dây leo giống như một cây roi, co lại hướng về phía ba người, đám dây leo này ẩn chứa yêu lực của Bán Bộ Vương Giả, lực sát thương rất khủng bố, không thua gì một kích toàn lực của một tên tông sư hàng đầu, hàng trăm dây cùng đánh tới, dù thực lực của ba người có cao cường cũng bị ép phải liên tục lùi về sau, không cách nào tới gần.
Thực lực của Bán Bộ yêu vương làm ba người khiếp sợ không thôi.
Lấy một địch bốn mà vẫn chiếm thượng phong.
- Huyền không ấn!
Đột nhiên.
Bên ngoài quả cây dây leo xuất hiện một chưởng ấn cực lớn, nghiền nát dây léo, khiến chúng bay loạn khắp nơi, đen khịt một mảnh, còn Qủy Mộc Vương ở trong thì sắc mặt tái nhợt, khí huyết sôi trào không thôi.
Hóa ra là Tần Liễu đã ra tay, dùng một cái Huyền không ấn đánh lên quả cầu dây leo, thực lực của Tần Liễu không kém hơn Qủy Mộc Vương, Qủy Mộc Vương lại phân tâm ra hai bên, một bên kịch chiến chính diện với Diệp Trần, một bên điều khiển dây leo tấn công ba người Mộ Dung Khuynh Thành, vội vàng không kịp chuẩn bị nên phải chịu thiệt thòi.
- Ngũ kiếm tề phát!
Diệp Trần nắm lấy cơ hội, Hoàng kim kiếm cùng với trường kiếm màu xanh đều tự động chia làm năm, mười đạo kiếm ảnh lao về phía Qủy Mộc Vương!
Thương thương thương thương...
Phốc suy!
Phốc suy!
Sau một loạt tiếng kim loại va chạm vào nhau là lúc yêu lực hộ thể bắt đầu chống đỡ không nổi, bị chém ra vài lỗ hổng, kiếm khí sắc bén liền chui vào, xâm nhập vào bản thể của Qủy Mộc Vương.
- PHÁ...!
Qủy Mộc Vương chế trụ khí huyết, phóng ra yêu lực, giải trừ nguy cơ lần này.
Cứ như vậy, Qủy Mộc Vương, lão giả thấp bé, Tần Liễu, Diệp Trần, ba người Mộ Dung Khuynh Thành, tổng cộng bảy người, toàn bộ đều bị dồn vào một cuộc chiến dai dẳng, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Bên này đánh tới thiên hôn địa ám, bên ngoài rừng cây, từng đạo nhân ảnh bị hấp dẫn tới, bên tây bắc là lão giả gầy cùng với thanh niên có phù văn màu lưu ly ở trán, phía tây là Kim Tuyệt Vương và cao thủ Tà Vương Lâu, phía bắc là Hình Vương và cao thủ của Ngục môn, còn những hướng khác thì có vài đạo nhân ảnh rải rác, có Bán Bộ Vương Giả của tông môn ngũ phẩm, có thân ảnh là Bán Bộ Vương Giả, nhất thời, có gần mười vị Bán Bộ Vương Giả hội tụ tới đây.
- Ha ha, xem ra là có bảo bối gì tốt xuất thế, bằng không thì cũng sẽ không đánh kịch liệt như vậy.
Kim Tuyệt Vương nhếch mép cười lớn, liếm liếm môi.
- Nếu như thực lực không mạnh thì giết hết cũng không sao.
Sát khí của Hình Vương là nặng nhất, há miệng là nói muốn giết hết bọn Diệp Trần.
- A? là Qủy Mộc Vương!
Phía xa, lão giả gầy nhìn thấy quả cầu dây leo trong rừng, nói.
- Qủy Mộc Vương, người này rất mạnh sao?
Thanh niên hỏi.
Lão giả gầy nói:
- Qủy Mộc Vương là Bán Bộ yêu vương do một cây quỷ mộc tu thành, trời sinh có thể hấp thụ sinh cơ để làm bản thân lớn mạnh, tuyệt chiêu thiên phú của hắn chính là phóng thích dây leo, tạo thành một quả cầu lớn, vây địch nhân ở bên trong, còn một số dây leo sẽ cắm rễ trong lòng đất, rút đi sinh cơ của cây cỏ bốn phía, giảm bớt tiêu hao cho yêu lực của Qủy Mộc Vương, là tên rất khó chơi, gặp phải hắn, nếu có thể không đánh thì tốt nhất là không đánh.
Tốc độ của mọi người cực kỳ nhanh, chỉ một lát sau đã tới gần chiến địa khoảng một trăm dặm.
- Không ổn, nhiều Bán Bộ Vương Giả như vậy.
Tần Liễu biến sắc, đột nhiên kéo dài khoảng cách.
- Sao hả, ngươi sợ sao?
Lão giả gầy thở ra một hơi, mạnh miệng nói.
Sắc mặt của Tần Liễu không hòa nhã, nói:
- Ngươi xem bốn phía đi.
Nghe vậy, lão giả gầy liền phóng xuất linh hồn lực ra bốn phía, sau một khác, sắc mặt của hắn thay đổi mấy lần, cảm giác trong phạm vi này chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bảy tám vị Bán Bộ Vương Giả, mỗi tên đều không thể xem thường, còn có hai tên, khí tức vô cùng khủng bố, không kém hơn Tần Liễu chút nào, bất quá rất nhanh, hắn lại cười âm hiểm.
Băng!
Qủy Mộc Vương một quyền đánh văng Hoàng kim kiếm, lại không thể ngăn được trường kiếm màu xanh kia, yêu lực hộ thể bị bóc vỡ một khối lớn, kiếm khí lưu lại một vệt máu trên vai của hắn, cắt đứt dây leo bay ra ngoài.
- Lợi dụng Ngự Kiếm Thuật chấn động yêu lực hộ thể của ta, sau đó thi triển Ngự kiếm thuật để công phá.
Yêu lực hộ thể của Qủy Mộc Vương rất lợi hại, dưới tình huống bình thường thì Ngự kiếm thuật rất khó mà công phá được yêu lực hộ thể của hắn, cho nên vì phải đối bính với Ngự Kiếm Thuật, cho nên yêu lực hộ thể mới bất ổn, cho phi kiếm có thể thừa dịp đó, nếu như không phải vai của hắn mọc ra một đoạn dây leo thì chỉ sợ không thể chỉ đơn giản là một vết máu như vậy, mà là một miếng thịt rồi.
- Tán hồn quyền!
- Tán Hồn Diệt phách!
Thân thể của Qủy Mộc Vương vẫn không động, đấm ra hai quyền liên hoàn, cái nào cũng mang theo kình quyền rất bá đạo.
Diệp Trần không dám chậm trễ, thi triển hết bản lĩnh của mình ra, một người khống chế hai thanh phi kiếm, Hoàng kim kiếm hóa thành cự kiếm, trường kiếm màu xanh thì chia ra làm ba, chia ra làm năm, kiếm ảnh tràn ngập, tương đương với cỗ lực lượng của Qủy Mộc Vương, nhất thời, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Đương nhiên, cũng chỉ có linh hồn lực đạt tới trình độ như Diệp Trần thì mới có thể một mình khống chế hai thanh phi kiếm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bất quá, mặc dù như thế thì Diệp Trần cũng cảm thấy không được tốt cho lắm, trước mắt nhìn như cân sức cân tài, nhưng Qủy Mộc Vương dù sao cũng là Bán Bộ Vương Giả, mỗi một quyền đều thế đại lực trầm, hắn cần phải dốc hết toàn lực mới có thể ngăn cản được, nếu như không phải có bất tử chi thân, nếu như không phải trong thần long huân chương có chứa một phần ba chân nguyên thì hắn đã sớm thất bại rồi.
Bên ngoài quả cầu bằng dây leo phát ra tiếng nổ lớn.
Ba người Yến Phượng Phượng và Mộ Dung Khuynh Thành dĩ điểm phá diện, bắt đầu công kích quả cầu bằng dây leo, ba người phối hợp ăn ý, đầu tiên là dùng niết bàn chi hỏa để đốt dây, Qủy Mộc Vương bất đắc dĩ, phân tâm điều khiển dây, làm cho đống dây leo bị đốt rơi xuống, thừa cơ hội này, Mộ Dung Khuynh Thành và Thái huyền phong Phong chủ Lâm Cao Minh liền cuồng oanh loạn tạc, muốn nổ xuyên quả cầu bằng dây leo này, cũng chính vì ba người bọn họ hợp lực công kích mới khiến cho Qủy Mộc Vương có chỗ phân tâm, không thể toàn tâm toàn ý công kích Diệp Trần, nếu không thì áp lực của Diệp Trần lại càng lớn.
- Các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi chết.
Yêu lực của Qủy Mộc Vương bừng bừng bộc phát, cuộn lại thành một quả cầu dây leo biết cử động, vô số dây leo giống như một cây roi, co lại hướng về phía ba người, đám dây leo này ẩn chứa yêu lực của Bán Bộ Vương Giả, lực sát thương rất khủng bố, không thua gì một kích toàn lực của một tên tông sư hàng đầu, hàng trăm dây cùng đánh tới, dù thực lực của ba người có cao cường cũng bị ép phải liên tục lùi về sau, không cách nào tới gần.
Thực lực của Bán Bộ yêu vương làm ba người khiếp sợ không thôi.
Lấy một địch bốn mà vẫn chiếm thượng phong.
- Huyền không ấn!
Đột nhiên.
Bên ngoài quả cây dây leo xuất hiện một chưởng ấn cực lớn, nghiền nát dây léo, khiến chúng bay loạn khắp nơi, đen khịt một mảnh, còn Qủy Mộc Vương ở trong thì sắc mặt tái nhợt, khí huyết sôi trào không thôi.
Hóa ra là Tần Liễu đã ra tay, dùng một cái Huyền không ấn đánh lên quả cầu dây leo, thực lực của Tần Liễu không kém hơn Qủy Mộc Vương, Qủy Mộc Vương lại phân tâm ra hai bên, một bên kịch chiến chính diện với Diệp Trần, một bên điều khiển dây leo tấn công ba người Mộ Dung Khuynh Thành, vội vàng không kịp chuẩn bị nên phải chịu thiệt thòi.
- Ngũ kiếm tề phát!
Diệp Trần nắm lấy cơ hội, Hoàng kim kiếm cùng với trường kiếm màu xanh đều tự động chia làm năm, mười đạo kiếm ảnh lao về phía Qủy Mộc Vương!
Thương thương thương thương...
Phốc suy!
Phốc suy!
Sau một loạt tiếng kim loại va chạm vào nhau là lúc yêu lực hộ thể bắt đầu chống đỡ không nổi, bị chém ra vài lỗ hổng, kiếm khí sắc bén liền chui vào, xâm nhập vào bản thể của Qủy Mộc Vương.
- PHÁ...!
Qủy Mộc Vương chế trụ khí huyết, phóng ra yêu lực, giải trừ nguy cơ lần này.
Cứ như vậy, Qủy Mộc Vương, lão giả thấp bé, Tần Liễu, Diệp Trần, ba người Mộ Dung Khuynh Thành, tổng cộng bảy người, toàn bộ đều bị dồn vào một cuộc chiến dai dẳng, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Bên này đánh tới thiên hôn địa ám, bên ngoài rừng cây, từng đạo nhân ảnh bị hấp dẫn tới, bên tây bắc là lão giả gầy cùng với thanh niên có phù văn màu lưu ly ở trán, phía tây là Kim Tuyệt Vương và cao thủ Tà Vương Lâu, phía bắc là Hình Vương và cao thủ của Ngục môn, còn những hướng khác thì có vài đạo nhân ảnh rải rác, có Bán Bộ Vương Giả của tông môn ngũ phẩm, có thân ảnh là Bán Bộ Vương Giả, nhất thời, có gần mười vị Bán Bộ Vương Giả hội tụ tới đây.
- Ha ha, xem ra là có bảo bối gì tốt xuất thế, bằng không thì cũng sẽ không đánh kịch liệt như vậy.
Kim Tuyệt Vương nhếch mép cười lớn, liếm liếm môi.
- Nếu như thực lực không mạnh thì giết hết cũng không sao.
Sát khí của Hình Vương là nặng nhất, há miệng là nói muốn giết hết bọn Diệp Trần.
- A? là Qủy Mộc Vương!
Phía xa, lão giả gầy nhìn thấy quả cầu dây leo trong rừng, nói.
- Qủy Mộc Vương, người này rất mạnh sao?
Thanh niên hỏi.
Lão giả gầy nói:
- Qủy Mộc Vương là Bán Bộ yêu vương do một cây quỷ mộc tu thành, trời sinh có thể hấp thụ sinh cơ để làm bản thân lớn mạnh, tuyệt chiêu thiên phú của hắn chính là phóng thích dây leo, tạo thành một quả cầu lớn, vây địch nhân ở bên trong, còn một số dây leo sẽ cắm rễ trong lòng đất, rút đi sinh cơ của cây cỏ bốn phía, giảm bớt tiêu hao cho yêu lực của Qủy Mộc Vương, là tên rất khó chơi, gặp phải hắn, nếu có thể không đánh thì tốt nhất là không đánh.
Tốc độ của mọi người cực kỳ nhanh, chỉ một lát sau đã tới gần chiến địa khoảng một trăm dặm.
- Không ổn, nhiều Bán Bộ Vương Giả như vậy.
Tần Liễu biến sắc, đột nhiên kéo dài khoảng cách.
- Sao hả, ngươi sợ sao?
Lão giả gầy thở ra một hơi, mạnh miệng nói.
Sắc mặt của Tần Liễu không hòa nhã, nói:
- Ngươi xem bốn phía đi.
Nghe vậy, lão giả gầy liền phóng xuất linh hồn lực ra bốn phía, sau một khác, sắc mặt của hắn thay đổi mấy lần, cảm giác trong phạm vi này chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bảy tám vị Bán Bộ Vương Giả, mỗi tên đều không thể xem thường, còn có hai tên, khí tức vô cùng khủng bố, không kém hơn Tần Liễu chút nào, bất quá rất nhanh, hắn lại cười âm hiểm.