Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 594: Long chi viêm



Trên một ngọn khoáng sơn, Hải Vô Nhai nhìn thấy đâu đâu cũng là khoáng thạch trân quý cùng linh thảo sinh trưởng trên khoáng thạch, không khỏi bật cười.
Bắt đầu từ cấm địa xa nhất, năm người liên tục tìm kiếm cấm địa, cấm địa trong Man Hoang Cổ Địa đúng là rất nguy hiểm, nhưng dưới sự liên thủ của năm người, chưa có cục diện nào mà họ không ứng phó được, thu hoạch phong phú.
- Nguyên liệu luyện chế thuốc giải vô ảnh độc ta đã tìm được hơn nửa, có lẽ sẽ còn tìm được nhiều hơn.
Vô ảnh độc là kì độc số một thiên hạ, đến Sinh Tử Cảnh vương giả cũng không có cách cứu chữa, nguyên liệu luyện chế thuốc giải rất trân quý và khó kiếm.
Quét hết một lượt cấm địa, năm người bay sang cấm địa khác.
Cách đó ngàn dặm có một địa động khổng lồ, có thể nghe thấy những tiếng long ngâm loáng thoáng truyền ra từ đó, bên ngoài địa động, nguyên khí đủ mọi màu sắc hội tụ thành long hình, lởn vởn phi đằng, không ít yêu thú bay qua địa động, bị thanh âm làm cho hoảng sợ.
Soạt soạt soạt!
Một đám người bay đến.
- Long khí nồng quá, nơi này chắc là di tích long huyết.
Đám người đó không phải ai khác, chính là Thiên Hổ nhất tộc Mặc Sĩ Lâu và Thanh nhãn bạch lang Ngạo gia Ngao Vô Bại mà năm người Yến Phượng Phượng đã gặp trên đường đến Man Hoang Cổ Địa.
Mặc Sĩ Lâu cười nói:
- Di tích long huyết có nhiều Long huyết thảo, số Long huyết thảo này có rất nhiều tác dụng với bán yêu chúng ta, nếu có thể tìm được thêm Long cốt ngọc tuý thì càng tốt.
Ngao Vô Bại nói:
- Từng ấy năm trôi qua, Long cốt ngọc tuý có lẽ sớm đã biến thành hoá thạch.
- Tỷ suất mặc dù nhỏ nhưng không có nghĩa là không tồn tại, chúng ta vào thôi.
Mặc Sĩ Lâu cảm nhận được bên trong địa động có không ít yêu thú cường đại, lập tức vận chân nguyên, sau lưng xuất hiện một hư ảnh mãnh hổ, mãnh hổ trên lưng có cánh, con ngươi màu kim sắc, bất nộ tự uy.
Sau lưng Ngao Vô Bại cũng xuất hiện một hư ảnh thanh nhãn bạch lang, rõ ràng, hư ảnh thanh nhãn bạch lang của Ngao Vô Bại cường đại, đáng sợ hơn cái mà Diệp Trần đã gặp rất nhiều lần, thể hình lớn hơn bốn năm phần, đôi mắt thanh sắc không có bất cứ tình cảm gì.
Mấy người phía sau đều là bán yêu, lần lượt kích phát hư ảnh huyết mạch, có người là gấu, có người là ưng.
Nửa canh giờ sau, lại có một nhóm nữa đến, là năm người Diệp Trần.
- Long huyết, là di tích long huyết.
Yến Phượng Phượng là những người đầu tiên cảm nhận được long khí đang lượn vòng trong thiên không.
Bước vào bên trong long huyết, năm người lần nữa phát hiện, có người đến trước họ một bước, hơn nữa cách đó không lâu.
- Chậc chậc, người đến thực lực không yếu, con hoả long lang này mất mạng chỉ bởi một vuốt, xương cốt lại còn nát bét.
Hải Vô Nhai quỳ xuống, cẩn thận quan sát thân phận yêu thú đã chết.
Hoả long lang, lang yêu có long chi huyết mạch.
- Mọi người cẩn thận, nơi này long khí cực đặc, làm suy yếu khả năng dò xét của linh hồn lực.
Yến Phượng Phượng nhíu mày nói, linh hồn lực của nàng chỉ có thể phúc xạ vài trăm mét, hơn nữa không phải một vòng tròn hoàn mỹ, mà là bất quy tắc.
- Đi sang bên này!
Trước mặt xuất hiện hai ngã rẽ, trong đó một ngã rẽ đi thêm hơn ngàn mét xuất hiện mấy thi thể yêu thú, Diệp Trần không muốn phải đụng độ nhóm kia sớm nên lựa chọn ngã rẽ còn lại.
Rống!
Quả nhiên, ngã rẽ này chưa có ai đi qua, một con long tích gai lập tức chui ra.
- Muốn chết!
Thanh hoả trên tay Yến Phượng Phượng biến thành một chiếc long trảo thanh sắc, một vuốt giết chết long tích gai.
- Người không thể đánh giá bằng vẻ bề ngoài, trạng thái nhân hình của Yến Phượng Phượng nhìn thì có vẻ cao quý yếu ớt, nhưng lúc động thủ thì vô cùng tàn bạo, cũng đúng, thanh phượng là yêu thú, bản chất yêu thú tương đối hiếu chiến.
Diệp Trần nhìn tử trạng long tích gai, cười khổ một tiếng.
Bên trong long huyết tràn đầy long khí, một số yêu thú cường đại chiếm cứ nơi này, dần dần hút hết long khí bên trong, diễm hoá ra long chi huyết mạch, sở hữu long chi huyết mạch, đẳng cấp không nâng cao, nâng cao là chiến lực, những yêu thú vốn đã sở hữu long chi huyết mạch sống trong này như hổ thêm cánh, xưng vương xưng bá.
Tiếp tục đi thêm bảy tám dặm, một con long trảo yêu ngưu đầy tính áp bách chặn đừng trước mặt năm người. Trong mắt nó tràn ngập huyết quang, tàn bạo hung ác, nó cảm ứng được một tia long chi lực trong người Diệp Trần, Yến Phượng Phượng thì càng không cần phải nói, trong người đều là thanh phụng chi lực thuần chính, ăn hai người này, thực lực của nó tuyệt đối tăng lên một tầng, có hi vọng trở thành nửa bước yêu vương.
- Long trảo yêu ngưu. Không ngờ lại nhìn thấy nó trong này, bên ngoài sắp tuyệt chủng rồi.
- Đáng tiếc, yêu thú sở hữu long chi huyết mạch khó thuần phục hơn những yêu thú khác, nếu không làm nó bị thương, tuyệt đối không thể đưa nó ra khỏi Man Hoang Cổ Địa.
Thuần phục yêu thú phải thuần phục từ nhỏ, yêu thú trưởng thành gần như không thể, yêu thú sở hữu long chi huyết mạch chưa từng nghe nói có người thuần phục thành công.
- Ngao!
Trong ngự thú bài, thực mộng lang gào thét, nó có hứng thú với long trảo yêu ngưu hơn cả long tích gai, long tích gai chỉ là hấp thu long khí, diễm hoá ra long chi huyết mạch, long trảo yêu ngưu bản thân đã ẩn hàm long chi huyết mạch, đến móng cũng đã long trảo hoá.
Long trảo yêu ngưu không dễ đối phó, nói một cách nghiêm túc, ở đây không ai là đối thủ của nó, nhưng nếu năm người liên thủ, long trảo yêu ngưu chỉ có nước thất bại.
- Niết bàn chi hoả!
Yến Phượng Phượng hoá thành thanh phụng chi thân, một ngụm hoả diễm thanh hồng sắc phun ra, đánh lên ngực long trảo yêu ngưu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Xuỳ xuỳ!
Phòng ngự đáng sợ của long trảo yêu ngưu bị đốt, một phần não cháy đen.
- Sinh sinh bất tức!
Tây cầm lôi kiếp kiếm, Diệp Trần lần thứ mười hai đánh trúng ngực long trảo yêu ngưu, mũi kiếm đâm ngập vào trong, xuyên qua nội tạng.
Long trảo yêu ngưu sinh mệnh lực cực cường, trước khi chết còn vung long trảo cự đại về phía Diệp Trần, trảo ảnh hỗn tạp yêu lực và long lực khoá chặt một phương không gian.
- Phá!
Tay trái điểm vào hư không ngưng cố, Diệp Trần đi xuyên qua nó, tránh khỏi trảo ảnh công kích.
Một trảo không trúng, long trảo yêu ngưu sinh mệnh lực triệt để hao tẫn, ngã lăn ra đất.
- Con yêu ngưu này đáng chết, làm ta bị thương nặng như vậy.
Trong năm người, Diệp Trần, Yến Phượng Phượng và Hải Vô Nhau là những người chấn đấu cận thân với long trảo yêu ngưu, Lăng Thiên Hạo và Quan Cầm đứng xa hỗ trợ, Yến Phượng Phượng tốc độ thiên hạ vô song, long trảo yêu ngưu đương nhiên không thể làm gì được nàng, Diệp Trần năng lực tránh né cũng siêu việt, mỗi lần đều khéo léo tránh sang một bên, Hải Vô Nhai thì không được may mắn như vậy, bị long trảo yêu ngưu một trảo tóm lên ngực, nếu như không phải Yến Phượng Phượng kịp thời cứu viện, một trảo này tuyệt đối nghiến nát tất cả xương cốt, nội tạng của hắn.
- May mà trước đó lấy được một trái sinh tử nhân nhục bạch cốt thiên nguyên bạch quả, nếu không chỉ có nước mở đường về phủ.
Hít ngược một hơi lãnh khí, Hải Vô Nhau nuốt một trái bạch quả to bằng quả trứng, vốn dĩ hắn định để dành thiên nguyên bạch quả, không nỡ dùng luôn, chỉ là so với bảo vật trong di tích long huyết, một trái thiên nguyên bạch quả chẳng là gì.
Một khắc sau, Hải Vô Nhai hoàn toàn hồi phục, năm người tiếp tục lên đường.
...
- Con thanh lân long sư vừa rồi đáng sợ quá, chúng ta năm người liên thủ mà mới kích sát được nó.
Trong một ngã rẽ khác, một thanh niên bán yêu run rẩy nói.
Mặc Sĩ Lâu nói:
- Thanh lân long sư đúng là lợi hại, đáng tiếc đối thủ của nó là chúng ta.
Thanh lân long sư chiến lực vượt trội long trảo yêu ngưu, yêu thú họ bò thiên phú chiến đấu dù sao vẫn yếu hơn yêu thú họ sư.
- Mấy tháng không gặp, huyết mạch thiên hổ của Mặc Sĩ huynh càng tinh thuần, chỉ sợ cách đại thành không còn xa nữa.
Ngao Vô Bại và Mặc Sĩ Lâu vừa là người hợp tác vừa là đối thủ cạnh tranh, lúc nãy chiến đấu với thanh lân long sư, Mặc Sĩ Lâu một trảo đánh nát đầu đối phương, tình cảnh thập phần đáng sợ, Ngao Vô Bại đoán, thực lực Mặc Sĩ Lâu đã cao hơn hắn một chút, đương nhiên, sinh tử quyết chiến, ai thắng ai thua vẫn chưa nói trước.
Mặc Sĩ Lâu cười nói:
- Nếu như không có ngươi đứng cạnh hỗ trợ, ta cũng không làm gì được nó, nếu ta đoán không lầm, ngươi đã ngưng tụ một tia thanh nhãn bạch lang chi lực, dựa vào thanh nhãn bạch lang chi lực, ngươi có thể nhân lang hoá trong một thời gian ngắn.
- Ha ha, Mặc Sĩ huynh không phải cũng như vậy sao.
Hình trạng cuối cùng của bán yêu là bán yếu hoá, một nửa là người, một nửa là yêu thú, như vậy, chiến lực mới là đỉnh phong.
Đi một lúc, phía trước sáu người lại xuất hiện một ngã rẽ.
...
- Nhiều ngã rẽ quá, chúng ta sắp đi được một trăm dặm rồi!
Bên Diệp Trần cũng thường xuyên phải đưa ra lựa chọn, chúng nhân đành phải đi theo trực giác của mình.
Một ngã rẽ, lại một ngã rẽ nữa.
Không hay không biết, năm người lúc này đã đến được nơi sâu nhất, phía trước họ không còn ngã rẽ nào nữa, mà là một thế giới dưới lòng đất cực kì rộng lớn, thế giới này bao hàm rất nhiều hiện tượng hung ác, có dung nham, có độc thuỷ mục cốt, có thần phong róc cốt, còn có từng đàn liệt hoả long điểu bay lượn trên thiên không.
- Dung nham này có chút đặc thù, liệt hoả long điểu chưa thấy lại gần.
Hải Vô Nhai cảm nhận được một tia kì lạ.
Chiu!
Diệp Trần rung tay bắn ra một mảnh vụn sắt.
Mảnh vụn sắt nhanh như lưu quang, nhưng vừa tiếp cận vùng trời bên trên nham thạch nóng chảy, lập tức rơi thẳng xuống, dung hoá thành tro bụi.
- Lực hút siêu cường.
Diệp Trần nhíu mày.
- Chỉ là dung nham thôi mà, có dung nham nào có thể đột phá được chân nguyên hộ thể của chúng ta?
Lăng Thiên Hạo thờ ơ nói.
Yến Phượng Phượng lườm Lăng Thiên Hạo,
- Lăng sư đệ, nếu như đệ một mình tiến lên, tám mươi phần trăm sẽ chết trong đó, dung nham này, không phải dung nham bình thường, thậm chí còn không phải dung nham. Mà là sức mạnh hoả diễm sau khi trải qua cao độ áp súc, hình thành long chi viêm.
- Long chi viêm?
Bốn người Diệp Trần động dung.
Yến Phượng Phượng giải thích:
- Long là yêu thú trong truyền thuyết, đại bộ phận chúng đều có thể phun lửa, lửa phun ra chính là long chi viêm, một tia long chi viêm pha loãng, có thể hoá thành một một biển lửa. Luận lực phá hoại, phượng hoàng tổ tiên ta cũng không bằng, đây là năng lực thiên phú của rồng.
- Đáng sợ thật đấy.
Chúng nhân đều hiểu, cho dù là thứ nước ôn hoà nhất, trải qua áp súc đều bạo phát uy năng đáng sợ, đừng nói long chi viêm.
- Vậy chúng ta đi qua bằng cách nào?
Quan Cầm ngoẹo đầu hỏi.
Yến Phượng Phượng cười nói:
- Các ngươi quên, bản thể của ta là thanh phụng à, sức mạnh hoả diễm đối với ta mà nói không có tính sát thương, long chi viêm mặc dù đáng sợ, nhưng không phải long chi viêm phun ra từ miệng rồng. Hai bên có một số khác biệt, ta đưa các ngươi qua.
Nói đoạn, Yến Phượng Phượng nhảy lên, hoá thành một con thanh phượng khổng lồ, toàn thân quấn đầy thanh sắc hoả diễm, cao quý cường đại.
- Lên đi!
Trong tình huống thông thường, Yến Phượng Phượng không bao giờ chở người, nhưng bây giờ là ngoại lệ.
Nghe vậy, năm người nhảy lên lưng Yến Phượng Phượng.
Sưu!
Yến Phượng Phượng vỗ cánh, bay sang bờ bên kia của dòng dung nham, trên đường, Yến Phượng Phượng cũng không chịu được lực hút từ nham thạch nóng chảy. Bị ép bay sát xuống, nhưng hoả chi viêm và thanh sắc hoả diễm dung hoà lẫn nhau, nên cuối cùng vẫn bình an vô sự.
Rất nhanh, năm người sáng đến bờ bên kia.
Cách đó đúng năm trăm dặm, Mặc Sĩ Lâu và Ngao Vô Bại cũng bị dòng dung nham ngăn cản, không thể tiến lên phía trước.
- Chỉ là dung nham mà thôi, nhìn ta đây.
Thanh niên với một con hắc ưng cự đại sau lưng tung thân hình, dùng tốc độ nhanh nhất bay quả, định một hơi lao sang bờ bên kia.
Á!
Vừa đến trung tâm dòng, thanh niên bán yêu lập tức rơi thẳng xuống, bị dung nham đốt thành hư vô, thanh âm theo đó tắt ngấm.
- Không thể nào, là dung nham gì vậy?
Bốn người Mặc Sĩ Lâu, Ngao Vô Bại thất sắc.
Mặc Sĩ Lâu mắt lộ vẻ suy tư.
- Cái này, không lẽ là long chi viêm!
Mặc Sĩ Lâu nghĩ ra điều gì, buột miệng nói.
- Mặc Sĩ huynh, huynh nói long chi viêm này có liên quan đến rồng?
Người biết về long chi viêm không nhiều, dù sao long là yêu thú trong truyền thuyết, chúng nhân đều chỉ là nhìn thấy trên cổ tịch.
Mặc Sĩ Lâu nói:
- Long chi viêm, sức mạnh hoả diễm cường đại nhất, lực phá hoại còn đáng sợ hơn phượng hoàng chi hoả, một tia long chi viêm có thể luyện hoá tất cả chúng ta thành tro bụi.
- Không lẽ chúng ta đành dừng bước ở đây.
Ai cũng hiểu, phía trước chắc chắn có bảo vật, chẳng ai muốn bị giữ bên ngoài.
Nhíu nhíu mày, Mặc Sĩ Lâu nói:
- Dòng long chi viêm này không biết tồn tại bao lâu, uy năng chắc chắn không thể bằng được trước kia để xem lực phá hoại của nó mạnh cỡ nào.
Mặc Sĩ Lâu lấy từ linh giới trữ vật ra một món thượng phẩm bảo khí, ném vào dòng dung nham.
Xì xì!
Thượng phẩm bảo khí mà Linh Hải Cảnh đại năng cũng khó có thể phá hoại dung hoà với tốc độ chóng mặt, sau một cái chớp mắt, tan biến hoàn toàn.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người đều phải nín thở.
- Một cái chớp mắt, đủ cho chúng ta mượn lực, nhưng theo độ rộng của dòng dung nham này, một người có lẽ phải dùng hết năm món thượng phẩm bảo khí.
- Liều, không có gì phải tiếc.
- Đúng, bên trong khẳng định có bảo vật hiếm thấy, không thể bỏ qua.
Thân là thiên tài thiên võ vực, năm người cũng có vốn liếng của riêng mình, thượng phẩm bảo khí không thiếu, đương nhiên, trong lòng vẫn thấy đau, những món thượng phẩm bảo khí này mặc dù không dùng, nhưng đem đấu giá vẫn bán được vài chục vạn thượng phẩm linh thạch, tuyệt đối là một món tài phú trung đẳng.
Cứ như vậy, năm người qua sông một cách thuận lợi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...