Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 455: Diệp Trần ra tay (4)
Giờ khắc này, thời gian cũng phảng phất như ngừng lại.
- Thủy Thú Ba Đào Quyền khiến cho chiến lực của ta tăng lên gấp ba, mà lại tụ tập phòng ngự, công kích, thành một thể, xem ngươi ngăn cản kiểu gì?
Trải qua một phen giao thủ, Vương Xích rất rõ thực lực của Diệp Trần, cho nên hắn kiên quyết nhận định Diệp Trần không ngăn được, cho dù đổi thành bản thân hắn thì cũng tuyệt đối không ngăn được, Thủy Thú Ba Đào Quyền vừa ra, lấy yếu thắng mạnh cũng không phải nói chơi, huống chi thực lực của Diệp Trần cũng chỉ tương đương hắn thôi.
Đối mặt với quyền chiêu khủng bổ này, thần sắc Diệp Trần không chút biến hóa
- Ngươi cho rằng trước kia đã là toàn bộ thực lực của ta sao? Ta chưa bao giờ thích thi triển ra toàn bộ thực lực để đánh bại đối thủ, đối với ta mà nói thì lấy kĩ xảo để đánh bại đối phương thú hơn nhiều.
Kiếm ý phóng lên trời.
Không gian quanh thân Diệp Trần cũng có chút bắt đầu vặn vẹo, không thể nào thấy rõ thân ảnh của hắn, chỉ thấy không gian vặn vẹo rồi đột nhiên tản ra, Diệp Trần bước ra một bước, chém một kiếm về phía sau cái vòng xoáy khổng lồng, một kiếm này nghiêng nghiêng, không có chút hoa lệ nào, nhưng kiếm ý ẩn chứa trên đó đủ khiến cho tất cả mọi người phải động dung, cổ kiếm ý mạnh mẽ tuyệt đối này, rõ ràng vượt qua cực hạn mà cường giả Tinh Cực Cảnh có khả năng thừa nhận, đạt đến cấp bậc Linh Hải Cảnh, dưới sự tăng phúc của kiếm ý cực kì đáng sợ, một kiếm này của Diệp Trần nhanh đến không thể tưởng nổi, nặng đến không thể tưởng nổi.
Một kiếm ra, ý cảnh Thủy Thú Ba Đào Quyền lập tức bị phá nát.
Ầm ầm!
Hồ quang điện vừa thô vừa to uốn lượn nổ bắn ra, quyền kình của Vương Xích thoáng cái đã bị xé nát sạch sẽ, bản thân hắn lại bành trướng lên, phun ra một chút máu tươi.
- Ta không có cảm ứng sai! Đây là kiếm ý cấp kiếm hồn.
- Đúng vậy, đây thật là kiếm ý cấp kiếm hồn, chẳng lẽ hắn đã ngưng tụ kiếm hồn chính thức rồi sao, ta nhớ là kiếm khách ngưng tụ Kiếm Hồn so với vũ giả ngưng tụ Vũ Hồn còn khó hơn rất nhiều, có một vài kiếm khách tu vi tuy rằng đã đạt đến cấp độ Linh Hải Cảnh nhưng chưa hẳn có thể ngưng tụ kiếm hồn thành công.
- Lực công kích của kiếm ý vốn mạnh hơn võ đạo ý chí, giờ ngay cả đẳng cấp cũng kém hơn một cấp bậc, Vương Xích thua cũng không oan.
Phảng phất phong bạo cuốn trôi tất cả, một đời tuổi trẻ của từng vực đua nhau thảo luận.
Phương trận Lôi Vực, Mạc Tường kinh ngạc nhìn về phía Lôi Chi Công Chúa, hỏi:
- Hắn thật là ngưng tụ được Kiếm Hồn sao
Ý nghĩa của việc ngưng tụ kiếm hồn rất lớn, toàn bộ Nam Phương Vực Quần cũng chỉ có Thiên Thư công tử ngưng tụ được Vũ Hồn, ngay cả Lôi Chi Công Chúa và Cương Linh Tử cũng không thể làm được.
Lôi Chi Công Chúa lắc đầu
- Uy năng thì không hề kém cỏi kiếm hồn cấp kiếm ý, nhưng nếu cẩn thận cảm ứng thì vẫn có sự khác nhau rất nhỏ, nếu ta đoán không sai thì hắn hẳn là lĩnh ngộ thuộc tính kiếm ý, thuộc tính kiếm ý so với kiếm ý bình thường mạnh hơn mấy lần, có thể sánh được với kiếm hồn cấp kiếm ý.
- Thuộc tính kiếm ý!
Mạc Tường và Ân Tông Ly liếc nhau, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Một đời tuổi trẻ tới đây đại khái có thể chia làm ba cấp bậc, không khoa trương mà nói, Diệp Trần đã thuộc về cao thủ cấp bậc thứ ba, ưu thế về mặt kiếm hồn người khác khó có thể với tới được.
- Thuộc tính kiếm ý!
Người giật mình không phải chỉ có Mạc Tường và Ân Tông Ly, mà còn có hai thanh niên áo đen ngồi cùng một chỗ với Tư Không Thánh nữa. Với tư cách là một trong Tà Vương Lâu Thất Dạ, kiến thức của bọn hắn không hề tầm thường, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra được Diệp Trần còn không ngưng tụ kiếm hồn, cổ kiếm ý này cường đại như vậy là vì nó ẩn chứa thuộc tính sát lục mãnh liệt.
- Khó trách ngươi lại coi trọng hắn như vậy, nguyên lai hắn thật sự không phải là kiếm khách bình thường.
Đệ Thất Dạ chậm rãi thở ra một hơi, nói với Tư Không Thánh.
Ngón tay Tư Không Thánh nhẹ nhàng gõ bàn, nghe vậy nói:
- Từ mấy năm trước, ta đã biết ngay là đánh bại hắn cũng không dễ dàng, mà thực lực trước mắt hắn triển lộ ra cũng không đủ làm cho ta động dung, hi vọng hắn còn đòn sát thủ còn mạnh hơn nữa, nếu không thì thật không có ý nghĩa.
- Hắc hắc, ngươi thật sự là một tên điên!
Đệ Thất Dạ, Đệ Lục Dạ cười khổ.
Trên tràng.
Tình cảnh của Diệp Trần vàVương Xích hoàn toàn trái ngược.
Diệp Trần vẫn là bộ dáng tuấn tú phiêu dật như trước, trang bị trường kiếm, không nhiễm một hạt bụi, Vương Xích thì chật vật hơn nhiều, quần áo vỡ tan, bờ môi nhuốm máu, từng lọng tóc bị gió thổi tung, làm gì còn phong phạm bình tĩnh của Xích Thủy Tiểu Chân Nhân nữa chứ.
- Ngươi!
Một câu còn chưa nói xong, Vương Xích đã lần nữa nhổ ra một búng máu.
Hắn thật sự là tức đến hồ đồ rồi, trước kia thề son sắt là sẽ một chiêu đánh bại Diệp Trần, khiến đối phương không có chỗ trở mìn. Giờ không hoàn thành mục tiêu thì không nói làm gì, kết quả lại còn bị Diệp Trần một kiếm miểu sát. Kết cục hí kịch này chẳng khác nào hung hăng cho hắn một cái tát, khiến đầu óc của hắn choáng váng chỉ hận cả đời này không muốn tỉnh lại nữa.
- Sao có thể, sao ta lại thua trên tay hắn được, điều đó không có khả năng, ta là cao thủ trẻ tuổi đệ nhất của Vân Lan Vực, hắn chỉ là một tên cao thủ đến từ Nam Trác Vực thôi.
Sau khi nhổ ra một búng máu, cả người Vương Xích thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần.
Diệp Trần thở dài một hơi, bị mình đánh bại khó có thể chấp nhận như vậy sao? Không nói những thứ khác, ở đây ngoại trừ Tam đại thiên tài cấp Chân Long, những người khác căn bản không thể khiến hắn nổi lên chiến ý quá lớn, đương nhiên, phỏng chừng đại đa số mọi người đều không có rằng mình có thực lực đi khiêu chiến cao thủ cấp Chân Long.
- Vương Xích, ngươi thất bại, còn không đi xuống!
Lôi Chi Công Chúa nhắc nhở Vương Xích, miễn cho hắn tiếp tục mất mặt, đối phương tốt xấu gì cũng là thể diện của Vân Lan Vực.
Vương Xích ngẩng đầu, có chút mờ mịt.
Phương trận Kim Sa Vực, Cương Linh Tử một thân khí phách cười lạnh nói:
- Phế vật thua người lại thua trận.
- Hì hì!
Mỹ nữ tóc tím xinhd dẹp bên cạnh Cương Linh Tử cười nói:
- Không ngờ lại lệch một chút, không giống với thứ mình muốn chút nào, thất hồn lạc phách là việc không thể tránh được. Bất quá Diệp Trần này ngược lại cũng không đơn giản, dùng sức một mình, chiến bại Vân Lan Vực, tăng Nam Trác Vực lên đến cấp bậc thứ hai, dù là ngày sau Nam Trác Vực có người có thực lực siêu việt hắn thì cũng không thể nào quên được công lao của hắn.
- Vương Xích, cần gì phải chấp nhất như thế.
Nhưng vào lúc này Thiên Thư công tử lại nói chuyện, thanh âm của hắn tựa hồ ẩn chứa một loại sức mạnh to lớn minh tâm kiến tính, truyền đến tai mọi người liền lập tức nghiêm nghị, không sinh tạp niệm truyền đến tai Vương Xíc, ánh mắt tán loạn của Vương Xích dần dần ngưng tụ, khôi phục thần thái.
Đỏ mặt lên, Vương Xích biết rõ Thiên Thư công tử đã giúp hắn, không để hắn tiếp tục mất mặt, ôm quyền nói:
- Đa tạ!
Thiên Thư công tử nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, muốn cả đời không thua, phải có tinh thần bất khuất, lần này ngươi thật sự đã thua, đi xuống đi!
- Vâng!
Trên mặt Vương Xích đắng chát, lúc đi thoáng qua Diệp Trần, nói khẽ:
- Lần này là ngươi thắng, lần sau, ta tuyệt đối sẽ không thua đâu.
Diệp Trần không nói gì, đánh bại đối phương đã đủ rồi, không cần phải tiếp tục đả kích lòng tin của hắn.
- Đại sư huynh cũng thua!
Biểu lộ của Hoàng Khai Sơn so với Vương Xích càng thêm đắng chát, thi đấu lôi đài trên Lam Sơn Đảo, hắn thảm bại bởi Diệp Trần, một tia hoàn thủ cũng không có, vốn tưởng rằng Vũ Đạo Trà Hội lầnn ày, Đại sư huynh sẽ đánh bại Diệp Trần, để cho hắn có thể chứng kiến bộ dạng thất bại của Diệp Trầ, nhưng ông trời lại muốn đối nghịch với hắn, Đại sư huynh cường đại trong suy nghĩ của hắn cũng thật bại, bị thất bại một cách gọn gàng, không một tia gượng ép.
"Không nên dây vào hắn thì tốt hơn, căn bản không thể trêu chọc được. "
Hoàng Khai Sơn hạ quyết định, không trêu chọc Diệp Trần nữa, thực tế hắn cũng không dám trêu chọc Diệp Trần, nếu không há lại chờ Vương Xích đánh bại Diệp Trần.
- Phượng sư tỷ nói đúng, xem ra ánh mắt của Đại sư huynh không bằng Phượng sư tỷ a!
Thanh Trúc trêu chọc Lăng Hàn Dạ phía trước.
Lăng Hàn Dạ cười khổ một tiếng
- Ta đã nhìn lầm rồi, nếu Vương Xích cũng không phải đối thủ của hắn, thì ta cũng không thể nào, hắn không sai biệt lắm là cao thủ cấp bậc thứ ba.
Cao thủ cấp bậc thứ ba không nhiều, Lôi Vực có ba bốn, Phù Quang Vực hai ba người, Kim Sa Vực hai ba người, những vực khác mỗi vực có một người, hoặc là một người cũng không có. Giờ xuất hiện thêm Diệp Trần, về phần những cao thủ che dấu khác hiện giờ còn chưa bộc lộ ra, cao trào của Vũ Đạo Trà Hội còn xa xa chưa bắt đầu.
- Diệp Trần thắng, địa vị của Nam Trác Vực chúng ta vượt qua Vân Lan Vực rồi.
Mạc Linh Phong tương đối hưng phấn, so với chính mình đánh bại Vương Xích còn hưng phấn hơn.
Thác Bạt Khổ hắc hắc nói:
Nhìn kĩ đi! Vũ Đạo Trà Hội lần sau phải dựa vào các ngươi rồi.
- Vâng, ta nhất định sẽ cố gắng gấp bội.
Trước khi đến, Mạc Linh Phong hoặc nhiều hoặc ít cũng có vài phần ngạo khí, cho là mình không hề thua kém bất luận kẻ nào, điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể tham gia vào trận đấu Tiềm Long Bảng lần đó với bọn người Diệp Trần, hiện giờ hắn rốt cục đã hiểu rõ, muốn đạt tới trình độ của Nghiêm Xích Hỏa Lý Đạo Hiên thì phải liều mạng khổ tu, mỗi một thiên tài ở đây có người nào là ngộ tính thấp đâu chứ? Mà muốn đạt tới cấp bậc của Diệp Trần, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong đình đài bên cạnh, Lý Đạo Hiên nói:
- Hắn vẫn đi trước chúng ta, xem ra muốn đuổi theo hắn, cần phải tốn thời gian cả đời rồi.
Nghiêm Xích Hỏa kiên định nói:
- Cả đời cũng phải đuổi.
- Đuổi theo Diệp Trần, nhưng có một người khác cũng phải đuổi, chớ quên, hắn chính là người duy nhất ở Nam Trác Vực có thể cùng đánh đồng với Diệp Trần.
Lý Đạo Hiên nhìn về phía Tư Không Thánh thân mặc hắc bào, đối phương so với mấy năm trước càng thêm thần bí, mà hết thảy những thứ này đều là do Diệp Trần ban cho, nghĩ đến Tư Không Thánh cũng bị Diệp Trần bức đến trình độ này, Lý Đạo Hiên không bội phục không được.
Nghiêm Xích Hỏa cũng đã quên Tư Không Thánh, nói:
- Có người đuổi theo so với không có thì tốt hơn rất nhiều, nhất là kiến thức được bầu trời bên ngoài.
Lý Đạo Hiên gật gật đầu
- Đúng vậy, đuôi theo bước chân của bọn hắn, có thể khiến cho chúng ta tiến bộ nhanh hơn, ta cũng tin rằng, chúng ta nếu đã có thể đuổi theo họ thì nhất định có thể đuổi theo sau thế giới này.
Lý Đạo Hiên tự hỏi, nếu không có Diệp Trần thì... thực lực của hắn hiện giờ cũng không có cao như vậy, có áp lực mới có động lực, những lời này nói ở đâu cũng đều thích hợp.
Đánh bại Vương Xích, Diệp Trần đã liên tiếp thắng ba trận, thanh danh đuổi thẳng đến bọn người Ngự Thú công tử Mạc Tường.
- Còn không định đi xuống, hắn không định đánh thẳng một đường đấy chứ?
- Cuồng vọng, Xích Thủy Tiểu Chân Nhân tuy rằng lợi hại, nhưng người lợi hại hơn so với hắn không phải là không có, nhất là ba vực mạnh Lôi Vực, Phù Quang Vực và Kim Sa Vực Tam, người bài danh Top 5 ai không có thực lực tiếp cận hoặc vượt qua Xích Thủy Tiểu Chân Nhân chứ.
- Xem ra ba tràng thắng lợi khiến đầu óc của hắn ngất đi rồi, một lần tạo ra thanh danh cũng không phải dễ như vậy.
- Hắc hắc, chờ xem! Sẽ có người đánh cho hắn thanh tỉnh thôi, cũng không biết ngoại trừ Lôi Chi Công Chúa Thiên Thư công tử và Cương Linh Tử, thì người nào sẽ lên khiêu chiến hắn nữa.
Thấy Diệp Trần không có ý muốn xuống dưới, không ít người nổi giận, cho rằng Diệp Trần quá mức cuồng vọng, không để tất cả mọi người vào mắt
Diệp Trần không biết mọi người nghĩ gì, cho dù biết hắn cũng không để ý, hắn tiếp tục lưu lại không phải là vì trực tiếp khiêu chiến tam đại cao thủ cấp Chân Long, bởi vì Vũ Đạo Trà Hội cũng không phải là lôi đài thi đấu, ngươi muốn khiêu chiến người khác, cũng phải xem người khác có hứng hay không đã.
Mục đích hắn lưu lại chính là, tăng Nam Trác Vực lên đến đệ nhất của cấp bậc thứ hai.
Làm xong tất cả những việc này, tiếp theo hắn sẽ không đi quản cấp độ chiến đấu này nữa, cho dù hắn đi xuống thì cũng không ai dám xem thường Nam Trác Vực.
- Hừ, đánh bại một tên Vương Xích mà thôi, Hắc Kiếm Khách ta đến lĩnh giáo đây.
Một gã thanh niên thân mặc hắc y, lưng đeo hắc kiếm lướt ra, trên người hắn ngoại trừ kiếm thế lăng lệ ác liệt, còn có sát khí như muốn thôn phệ người khác, đó là sát khí có được từ việc giết ngàn vạn người, sát khí hợp cùng một chỗ với kiếm thế, tâm ý khẽ động, đã khiến người ta như sinh ra ảo giác.
Người tới chính là bài dánh thứ nhất ở Hắc Kim Vực - Hắc Kiếm Khách, lại được xưng là đứng đầu tứ kiệt Hắc Kim Vực, vẫn một mực đồn đãi thực lực của hắn tương đương với Vương Xích Lâm Hàn Dạ, nếu so với những người khác của Hắc Kim Vực thì cao hơn một cấp bậc.
- Ngươi chỉ dùng kiếm, ta cũng dùng kiếm, vậy nhìn xem kiếm của ai có lực sát thương hơn.
Hắc Kiếm Khách rất tự tin đối với kiếm pháp của mình, kiếm pháp của hắn không giống những người khác, chỉ truy cầu sát thương, hắn tin rằng sát nhân mới là mục tiêu cuối cùng của kiếm pháp.
Hô!
Nói vừa xong, Hắc Kiếm Khách đã rút đại kiếm màu đen ở sau lưng, một kiếm trùng trùng điệp điệp chém ra.
Cờ-rắc!
Mặt bàn nứt vỡ, kiếm quang màu đen mang theo khí tức sát lục lạnh thấu xương lập tức tung hoành ra ngoài, một đường chém đến, nhấc lên một tầng Phong Bạo.
- Cái gì, Hắc Kiếm Khách cũng lĩnh ngộ Sát Lục kiếm ý sao.
- Sát lục kiếm ý đấu với sát lục kiếm ý, khó trách Hắc Kiếm Khách tự tin như thế.
Trước khi chưa lĩnh ngộ được Sát Lục kiếm ý, thực lực của Hắc Kiếm Khách tương đương với Vương Xích, sau khi lĩnh ngộ được sát lục kiếm ý thì Vương Xích không cần nghĩ cũng biết không phải là đối thủ của Hắc Kiếm Khách. Vốn tưởng rằng Hắc Kim Vực so Vân Lan Vực và Phiêu Miểu Tuyết Vực yếu hơn một bậc, giờ Hắc Kiếm Khách vừa xuất tràng, liền nói cho mọi người, dưới sự dẫn dắt của hắn, Hắc Kim Vực tuyệt đối không phải Vân Lan Vực và Phiêu Miểu Tuyết Vực có thể sánh được.
Lách người tránh đi kiếm quang, Diệp Trần hơi kinh ngạc, đây là lần đầu hắn đối mặt với thuộc tính kiếm ý của người khác, hắn nhìn ra được, Hắc Kiếm Khách so Vương Xích thì mạnh hơn không ít.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Lại là một đạo kiếm quang màu đen lao ra, kiếm quang màu đen này vô cùng cuồng bạo, xoáy lên thành vòi rồng màu đen thê lương, một trái một phải đánh về phía Diệp Trần.
Quần áo bay phất phới, tóc dài màu đen bay múa, Diệp Trần nắm Lôi Trạch Kiếm, ngang quét qua.
Đùng!
Tiếng nổ mạnh rung trời truyền ra, lấy hai người làm trung tâm, không gian trở nên vặn vẹo, khí lưu bị cuốn vào trong, không cách nào chạy ra, mà vòng xoáy vòi rồng màu đen cũng đột nhiên nghiền nát, tàn phá bữa bãi tứ phía, không một chỗ hoàn hảo.
- Sát Lục Kiếm Ý thật là đáng sợ!
- Vũ Đạo Trà Hội lần này thật đúng là tàng long ngọa hổ, rõ ràng lại xuất hiện hai kiếm đạo kì tài tìm hiểu Sát Lục Kiếm Ý, thêm vào Kim Sa Vực Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác, ba người bọn họ chính là tam đại kiếm khách của Vũ Đạo Trà Hội lần này rồi.
- Ân, Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác quả thật không thể coi thường, một năm trước từng đánh bại Vạn Trác Minh bài danh thứ hai ở Kim Sa Vực, thực lực gần với Cương Linh Tử.
- Thủy Thú Ba Đào Quyền khiến cho chiến lực của ta tăng lên gấp ba, mà lại tụ tập phòng ngự, công kích, thành một thể, xem ngươi ngăn cản kiểu gì?
Trải qua một phen giao thủ, Vương Xích rất rõ thực lực của Diệp Trần, cho nên hắn kiên quyết nhận định Diệp Trần không ngăn được, cho dù đổi thành bản thân hắn thì cũng tuyệt đối không ngăn được, Thủy Thú Ba Đào Quyền vừa ra, lấy yếu thắng mạnh cũng không phải nói chơi, huống chi thực lực của Diệp Trần cũng chỉ tương đương hắn thôi.
Đối mặt với quyền chiêu khủng bổ này, thần sắc Diệp Trần không chút biến hóa
- Ngươi cho rằng trước kia đã là toàn bộ thực lực của ta sao? Ta chưa bao giờ thích thi triển ra toàn bộ thực lực để đánh bại đối thủ, đối với ta mà nói thì lấy kĩ xảo để đánh bại đối phương thú hơn nhiều.
Kiếm ý phóng lên trời.
Không gian quanh thân Diệp Trần cũng có chút bắt đầu vặn vẹo, không thể nào thấy rõ thân ảnh của hắn, chỉ thấy không gian vặn vẹo rồi đột nhiên tản ra, Diệp Trần bước ra một bước, chém một kiếm về phía sau cái vòng xoáy khổng lồng, một kiếm này nghiêng nghiêng, không có chút hoa lệ nào, nhưng kiếm ý ẩn chứa trên đó đủ khiến cho tất cả mọi người phải động dung, cổ kiếm ý mạnh mẽ tuyệt đối này, rõ ràng vượt qua cực hạn mà cường giả Tinh Cực Cảnh có khả năng thừa nhận, đạt đến cấp bậc Linh Hải Cảnh, dưới sự tăng phúc của kiếm ý cực kì đáng sợ, một kiếm này của Diệp Trần nhanh đến không thể tưởng nổi, nặng đến không thể tưởng nổi.
Một kiếm ra, ý cảnh Thủy Thú Ba Đào Quyền lập tức bị phá nát.
Ầm ầm!
Hồ quang điện vừa thô vừa to uốn lượn nổ bắn ra, quyền kình của Vương Xích thoáng cái đã bị xé nát sạch sẽ, bản thân hắn lại bành trướng lên, phun ra một chút máu tươi.
- Ta không có cảm ứng sai! Đây là kiếm ý cấp kiếm hồn.
- Đúng vậy, đây thật là kiếm ý cấp kiếm hồn, chẳng lẽ hắn đã ngưng tụ kiếm hồn chính thức rồi sao, ta nhớ là kiếm khách ngưng tụ Kiếm Hồn so với vũ giả ngưng tụ Vũ Hồn còn khó hơn rất nhiều, có một vài kiếm khách tu vi tuy rằng đã đạt đến cấp độ Linh Hải Cảnh nhưng chưa hẳn có thể ngưng tụ kiếm hồn thành công.
- Lực công kích của kiếm ý vốn mạnh hơn võ đạo ý chí, giờ ngay cả đẳng cấp cũng kém hơn một cấp bậc, Vương Xích thua cũng không oan.
Phảng phất phong bạo cuốn trôi tất cả, một đời tuổi trẻ của từng vực đua nhau thảo luận.
Phương trận Lôi Vực, Mạc Tường kinh ngạc nhìn về phía Lôi Chi Công Chúa, hỏi:
- Hắn thật là ngưng tụ được Kiếm Hồn sao
Ý nghĩa của việc ngưng tụ kiếm hồn rất lớn, toàn bộ Nam Phương Vực Quần cũng chỉ có Thiên Thư công tử ngưng tụ được Vũ Hồn, ngay cả Lôi Chi Công Chúa và Cương Linh Tử cũng không thể làm được.
Lôi Chi Công Chúa lắc đầu
- Uy năng thì không hề kém cỏi kiếm hồn cấp kiếm ý, nhưng nếu cẩn thận cảm ứng thì vẫn có sự khác nhau rất nhỏ, nếu ta đoán không sai thì hắn hẳn là lĩnh ngộ thuộc tính kiếm ý, thuộc tính kiếm ý so với kiếm ý bình thường mạnh hơn mấy lần, có thể sánh được với kiếm hồn cấp kiếm ý.
- Thuộc tính kiếm ý!
Mạc Tường và Ân Tông Ly liếc nhau, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Một đời tuổi trẻ tới đây đại khái có thể chia làm ba cấp bậc, không khoa trương mà nói, Diệp Trần đã thuộc về cao thủ cấp bậc thứ ba, ưu thế về mặt kiếm hồn người khác khó có thể với tới được.
- Thuộc tính kiếm ý!
Người giật mình không phải chỉ có Mạc Tường và Ân Tông Ly, mà còn có hai thanh niên áo đen ngồi cùng một chỗ với Tư Không Thánh nữa. Với tư cách là một trong Tà Vương Lâu Thất Dạ, kiến thức của bọn hắn không hề tầm thường, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra được Diệp Trần còn không ngưng tụ kiếm hồn, cổ kiếm ý này cường đại như vậy là vì nó ẩn chứa thuộc tính sát lục mãnh liệt.
- Khó trách ngươi lại coi trọng hắn như vậy, nguyên lai hắn thật sự không phải là kiếm khách bình thường.
Đệ Thất Dạ chậm rãi thở ra một hơi, nói với Tư Không Thánh.
Ngón tay Tư Không Thánh nhẹ nhàng gõ bàn, nghe vậy nói:
- Từ mấy năm trước, ta đã biết ngay là đánh bại hắn cũng không dễ dàng, mà thực lực trước mắt hắn triển lộ ra cũng không đủ làm cho ta động dung, hi vọng hắn còn đòn sát thủ còn mạnh hơn nữa, nếu không thì thật không có ý nghĩa.
- Hắc hắc, ngươi thật sự là một tên điên!
Đệ Thất Dạ, Đệ Lục Dạ cười khổ.
Trên tràng.
Tình cảnh của Diệp Trần vàVương Xích hoàn toàn trái ngược.
Diệp Trần vẫn là bộ dáng tuấn tú phiêu dật như trước, trang bị trường kiếm, không nhiễm một hạt bụi, Vương Xích thì chật vật hơn nhiều, quần áo vỡ tan, bờ môi nhuốm máu, từng lọng tóc bị gió thổi tung, làm gì còn phong phạm bình tĩnh của Xích Thủy Tiểu Chân Nhân nữa chứ.
- Ngươi!
Một câu còn chưa nói xong, Vương Xích đã lần nữa nhổ ra một búng máu.
Hắn thật sự là tức đến hồ đồ rồi, trước kia thề son sắt là sẽ một chiêu đánh bại Diệp Trần, khiến đối phương không có chỗ trở mìn. Giờ không hoàn thành mục tiêu thì không nói làm gì, kết quả lại còn bị Diệp Trần một kiếm miểu sát. Kết cục hí kịch này chẳng khác nào hung hăng cho hắn một cái tát, khiến đầu óc của hắn choáng váng chỉ hận cả đời này không muốn tỉnh lại nữa.
- Sao có thể, sao ta lại thua trên tay hắn được, điều đó không có khả năng, ta là cao thủ trẻ tuổi đệ nhất của Vân Lan Vực, hắn chỉ là một tên cao thủ đến từ Nam Trác Vực thôi.
Sau khi nhổ ra một búng máu, cả người Vương Xích thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần.
Diệp Trần thở dài một hơi, bị mình đánh bại khó có thể chấp nhận như vậy sao? Không nói những thứ khác, ở đây ngoại trừ Tam đại thiên tài cấp Chân Long, những người khác căn bản không thể khiến hắn nổi lên chiến ý quá lớn, đương nhiên, phỏng chừng đại đa số mọi người đều không có rằng mình có thực lực đi khiêu chiến cao thủ cấp Chân Long.
- Vương Xích, ngươi thất bại, còn không đi xuống!
Lôi Chi Công Chúa nhắc nhở Vương Xích, miễn cho hắn tiếp tục mất mặt, đối phương tốt xấu gì cũng là thể diện của Vân Lan Vực.
Vương Xích ngẩng đầu, có chút mờ mịt.
Phương trận Kim Sa Vực, Cương Linh Tử một thân khí phách cười lạnh nói:
- Phế vật thua người lại thua trận.
- Hì hì!
Mỹ nữ tóc tím xinhd dẹp bên cạnh Cương Linh Tử cười nói:
- Không ngờ lại lệch một chút, không giống với thứ mình muốn chút nào, thất hồn lạc phách là việc không thể tránh được. Bất quá Diệp Trần này ngược lại cũng không đơn giản, dùng sức một mình, chiến bại Vân Lan Vực, tăng Nam Trác Vực lên đến cấp bậc thứ hai, dù là ngày sau Nam Trác Vực có người có thực lực siêu việt hắn thì cũng không thể nào quên được công lao của hắn.
- Vương Xích, cần gì phải chấp nhất như thế.
Nhưng vào lúc này Thiên Thư công tử lại nói chuyện, thanh âm của hắn tựa hồ ẩn chứa một loại sức mạnh to lớn minh tâm kiến tính, truyền đến tai mọi người liền lập tức nghiêm nghị, không sinh tạp niệm truyền đến tai Vương Xíc, ánh mắt tán loạn của Vương Xích dần dần ngưng tụ, khôi phục thần thái.
Đỏ mặt lên, Vương Xích biết rõ Thiên Thư công tử đã giúp hắn, không để hắn tiếp tục mất mặt, ôm quyền nói:
- Đa tạ!
Thiên Thư công tử nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, muốn cả đời không thua, phải có tinh thần bất khuất, lần này ngươi thật sự đã thua, đi xuống đi!
- Vâng!
Trên mặt Vương Xích đắng chát, lúc đi thoáng qua Diệp Trần, nói khẽ:
- Lần này là ngươi thắng, lần sau, ta tuyệt đối sẽ không thua đâu.
Diệp Trần không nói gì, đánh bại đối phương đã đủ rồi, không cần phải tiếp tục đả kích lòng tin của hắn.
- Đại sư huynh cũng thua!
Biểu lộ của Hoàng Khai Sơn so với Vương Xích càng thêm đắng chát, thi đấu lôi đài trên Lam Sơn Đảo, hắn thảm bại bởi Diệp Trần, một tia hoàn thủ cũng không có, vốn tưởng rằng Vũ Đạo Trà Hội lầnn ày, Đại sư huynh sẽ đánh bại Diệp Trần, để cho hắn có thể chứng kiến bộ dạng thất bại của Diệp Trầ, nhưng ông trời lại muốn đối nghịch với hắn, Đại sư huynh cường đại trong suy nghĩ của hắn cũng thật bại, bị thất bại một cách gọn gàng, không một tia gượng ép.
"Không nên dây vào hắn thì tốt hơn, căn bản không thể trêu chọc được. "
Hoàng Khai Sơn hạ quyết định, không trêu chọc Diệp Trần nữa, thực tế hắn cũng không dám trêu chọc Diệp Trần, nếu không há lại chờ Vương Xích đánh bại Diệp Trần.
- Phượng sư tỷ nói đúng, xem ra ánh mắt của Đại sư huynh không bằng Phượng sư tỷ a!
Thanh Trúc trêu chọc Lăng Hàn Dạ phía trước.
Lăng Hàn Dạ cười khổ một tiếng
- Ta đã nhìn lầm rồi, nếu Vương Xích cũng không phải đối thủ của hắn, thì ta cũng không thể nào, hắn không sai biệt lắm là cao thủ cấp bậc thứ ba.
Cao thủ cấp bậc thứ ba không nhiều, Lôi Vực có ba bốn, Phù Quang Vực hai ba người, Kim Sa Vực hai ba người, những vực khác mỗi vực có một người, hoặc là một người cũng không có. Giờ xuất hiện thêm Diệp Trần, về phần những cao thủ che dấu khác hiện giờ còn chưa bộc lộ ra, cao trào của Vũ Đạo Trà Hội còn xa xa chưa bắt đầu.
- Diệp Trần thắng, địa vị của Nam Trác Vực chúng ta vượt qua Vân Lan Vực rồi.
Mạc Linh Phong tương đối hưng phấn, so với chính mình đánh bại Vương Xích còn hưng phấn hơn.
Thác Bạt Khổ hắc hắc nói:
Nhìn kĩ đi! Vũ Đạo Trà Hội lần sau phải dựa vào các ngươi rồi.
- Vâng, ta nhất định sẽ cố gắng gấp bội.
Trước khi đến, Mạc Linh Phong hoặc nhiều hoặc ít cũng có vài phần ngạo khí, cho là mình không hề thua kém bất luận kẻ nào, điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể tham gia vào trận đấu Tiềm Long Bảng lần đó với bọn người Diệp Trần, hiện giờ hắn rốt cục đã hiểu rõ, muốn đạt tới trình độ của Nghiêm Xích Hỏa Lý Đạo Hiên thì phải liều mạng khổ tu, mỗi một thiên tài ở đây có người nào là ngộ tính thấp đâu chứ? Mà muốn đạt tới cấp bậc của Diệp Trần, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong đình đài bên cạnh, Lý Đạo Hiên nói:
- Hắn vẫn đi trước chúng ta, xem ra muốn đuổi theo hắn, cần phải tốn thời gian cả đời rồi.
Nghiêm Xích Hỏa kiên định nói:
- Cả đời cũng phải đuổi.
- Đuổi theo Diệp Trần, nhưng có một người khác cũng phải đuổi, chớ quên, hắn chính là người duy nhất ở Nam Trác Vực có thể cùng đánh đồng với Diệp Trần.
Lý Đạo Hiên nhìn về phía Tư Không Thánh thân mặc hắc bào, đối phương so với mấy năm trước càng thêm thần bí, mà hết thảy những thứ này đều là do Diệp Trần ban cho, nghĩ đến Tư Không Thánh cũng bị Diệp Trần bức đến trình độ này, Lý Đạo Hiên không bội phục không được.
Nghiêm Xích Hỏa cũng đã quên Tư Không Thánh, nói:
- Có người đuổi theo so với không có thì tốt hơn rất nhiều, nhất là kiến thức được bầu trời bên ngoài.
Lý Đạo Hiên gật gật đầu
- Đúng vậy, đuôi theo bước chân của bọn hắn, có thể khiến cho chúng ta tiến bộ nhanh hơn, ta cũng tin rằng, chúng ta nếu đã có thể đuổi theo họ thì nhất định có thể đuổi theo sau thế giới này.
Lý Đạo Hiên tự hỏi, nếu không có Diệp Trần thì... thực lực của hắn hiện giờ cũng không có cao như vậy, có áp lực mới có động lực, những lời này nói ở đâu cũng đều thích hợp.
Đánh bại Vương Xích, Diệp Trần đã liên tiếp thắng ba trận, thanh danh đuổi thẳng đến bọn người Ngự Thú công tử Mạc Tường.
- Còn không định đi xuống, hắn không định đánh thẳng một đường đấy chứ?
- Cuồng vọng, Xích Thủy Tiểu Chân Nhân tuy rằng lợi hại, nhưng người lợi hại hơn so với hắn không phải là không có, nhất là ba vực mạnh Lôi Vực, Phù Quang Vực và Kim Sa Vực Tam, người bài danh Top 5 ai không có thực lực tiếp cận hoặc vượt qua Xích Thủy Tiểu Chân Nhân chứ.
- Xem ra ba tràng thắng lợi khiến đầu óc của hắn ngất đi rồi, một lần tạo ra thanh danh cũng không phải dễ như vậy.
- Hắc hắc, chờ xem! Sẽ có người đánh cho hắn thanh tỉnh thôi, cũng không biết ngoại trừ Lôi Chi Công Chúa Thiên Thư công tử và Cương Linh Tử, thì người nào sẽ lên khiêu chiến hắn nữa.
Thấy Diệp Trần không có ý muốn xuống dưới, không ít người nổi giận, cho rằng Diệp Trần quá mức cuồng vọng, không để tất cả mọi người vào mắt
Diệp Trần không biết mọi người nghĩ gì, cho dù biết hắn cũng không để ý, hắn tiếp tục lưu lại không phải là vì trực tiếp khiêu chiến tam đại cao thủ cấp Chân Long, bởi vì Vũ Đạo Trà Hội cũng không phải là lôi đài thi đấu, ngươi muốn khiêu chiến người khác, cũng phải xem người khác có hứng hay không đã.
Mục đích hắn lưu lại chính là, tăng Nam Trác Vực lên đến đệ nhất của cấp bậc thứ hai.
Làm xong tất cả những việc này, tiếp theo hắn sẽ không đi quản cấp độ chiến đấu này nữa, cho dù hắn đi xuống thì cũng không ai dám xem thường Nam Trác Vực.
- Hừ, đánh bại một tên Vương Xích mà thôi, Hắc Kiếm Khách ta đến lĩnh giáo đây.
Một gã thanh niên thân mặc hắc y, lưng đeo hắc kiếm lướt ra, trên người hắn ngoại trừ kiếm thế lăng lệ ác liệt, còn có sát khí như muốn thôn phệ người khác, đó là sát khí có được từ việc giết ngàn vạn người, sát khí hợp cùng một chỗ với kiếm thế, tâm ý khẽ động, đã khiến người ta như sinh ra ảo giác.
Người tới chính là bài dánh thứ nhất ở Hắc Kim Vực - Hắc Kiếm Khách, lại được xưng là đứng đầu tứ kiệt Hắc Kim Vực, vẫn một mực đồn đãi thực lực của hắn tương đương với Vương Xích Lâm Hàn Dạ, nếu so với những người khác của Hắc Kim Vực thì cao hơn một cấp bậc.
- Ngươi chỉ dùng kiếm, ta cũng dùng kiếm, vậy nhìn xem kiếm của ai có lực sát thương hơn.
Hắc Kiếm Khách rất tự tin đối với kiếm pháp của mình, kiếm pháp của hắn không giống những người khác, chỉ truy cầu sát thương, hắn tin rằng sát nhân mới là mục tiêu cuối cùng của kiếm pháp.
Hô!
Nói vừa xong, Hắc Kiếm Khách đã rút đại kiếm màu đen ở sau lưng, một kiếm trùng trùng điệp điệp chém ra.
Cờ-rắc!
Mặt bàn nứt vỡ, kiếm quang màu đen mang theo khí tức sát lục lạnh thấu xương lập tức tung hoành ra ngoài, một đường chém đến, nhấc lên một tầng Phong Bạo.
- Cái gì, Hắc Kiếm Khách cũng lĩnh ngộ Sát Lục kiếm ý sao.
- Sát lục kiếm ý đấu với sát lục kiếm ý, khó trách Hắc Kiếm Khách tự tin như thế.
Trước khi chưa lĩnh ngộ được Sát Lục kiếm ý, thực lực của Hắc Kiếm Khách tương đương với Vương Xích, sau khi lĩnh ngộ được sát lục kiếm ý thì Vương Xích không cần nghĩ cũng biết không phải là đối thủ của Hắc Kiếm Khách. Vốn tưởng rằng Hắc Kim Vực so Vân Lan Vực và Phiêu Miểu Tuyết Vực yếu hơn một bậc, giờ Hắc Kiếm Khách vừa xuất tràng, liền nói cho mọi người, dưới sự dẫn dắt của hắn, Hắc Kim Vực tuyệt đối không phải Vân Lan Vực và Phiêu Miểu Tuyết Vực có thể sánh được.
Lách người tránh đi kiếm quang, Diệp Trần hơi kinh ngạc, đây là lần đầu hắn đối mặt với thuộc tính kiếm ý của người khác, hắn nhìn ra được, Hắc Kiếm Khách so Vương Xích thì mạnh hơn không ít.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Lại là một đạo kiếm quang màu đen lao ra, kiếm quang màu đen này vô cùng cuồng bạo, xoáy lên thành vòi rồng màu đen thê lương, một trái một phải đánh về phía Diệp Trần.
Quần áo bay phất phới, tóc dài màu đen bay múa, Diệp Trần nắm Lôi Trạch Kiếm, ngang quét qua.
Đùng!
Tiếng nổ mạnh rung trời truyền ra, lấy hai người làm trung tâm, không gian trở nên vặn vẹo, khí lưu bị cuốn vào trong, không cách nào chạy ra, mà vòng xoáy vòi rồng màu đen cũng đột nhiên nghiền nát, tàn phá bữa bãi tứ phía, không một chỗ hoàn hảo.
- Sát Lục Kiếm Ý thật là đáng sợ!
- Vũ Đạo Trà Hội lần này thật đúng là tàng long ngọa hổ, rõ ràng lại xuất hiện hai kiếm đạo kì tài tìm hiểu Sát Lục Kiếm Ý, thêm vào Kim Sa Vực Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác, ba người bọn họ chính là tam đại kiếm khách của Vũ Đạo Trà Hội lần này rồi.
- Ân, Đoạt Mệnh Kiếm Khách Lãnh Trác quả thật không thể coi thường, một năm trước từng đánh bại Vạn Trác Minh bài danh thứ hai ở Kim Sa Vực, thực lực gần với Cương Linh Tử.