Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 1558: Bất hủ kiếm thể tầng thứ 10
"Chân Vũ Chí Tôn thật đúng là hào phóng đối với ngươi a."
Thanh âm Cuồng Tôn từ trong huyệt động truyền ra.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, nói: "Ta trước giờ cứ gọi ngươi là Cuồng Tôn, vậy ngươi có cái danh xưng gì tốt hơn để ta gọi không?"
"Ngươi có ý gì hả?"
"Ta muốn nói là, trong trí nhớ của ngươi có lẽ không có gì ngoài trí nhớ của một tên chí tôn điên loạn đâu, phải không?"
Hang động trong Hắc Phong Giản là nơi đã từng giam giữ những tà ma có cấp bậc Bán Thần, lần trước Diệp Trần đã từng gặp qua một số ý niệm đã phai nhạt từ tâm trí của một số Bán Thần trong động, bất quá ý niệm trong đầu cuối cùng vẫn chỉ là ý niệm trong đầu, còn Cuồng Tôn thì ngay lúc đó rất quang minh chứ không đến mức bị một cái “ý niệm trong đầu” kia xâm chiếm tâm trí. Nếu như Diệp Trần đoán không sai, Cuồng Tôn có lẽ đã dung hợp phải một thứ dị chủng Võ Đạo Nguyên Thần nào đó, vì thế cho nên trí nhớ mới bị hỗn loạn, không phân biệt rõ mình rốt cuộc là nhân loại hay là tà ma.
"Đúng thì sao, mà không đúng thì như thế nào?."
Phong ấn trong huyệt động được buông lỏng đi một ít, một tia tinh khí thần từ bên trong thoát ra.
"Chỉ là ta có chút hiếu kỳ mà thôi."
"Ngươi đã muốn biết thì ta đây sẽ nói cho ngươi biết."
Hống hống hống...
Tiếng cuồng phong gào khóc thảm thiết vang lên, một bóng người Bạch Ngân sắc tháo chạy về hướng Diệp Trần, nhưng trông nó lại tựa như một trận cuồng phong mà bạc vậy.
Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần!
Không ai biết được rằng, Cuồng Tôn Võ Đạo Nguyên Thần không phải là Thanh Đồng Võ Đạo Nguyên Thần, mà là một Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần. Diệp Trần cũng nhìn ra được, Võ Đạo Nguyên Thần của Cuồng Tôn so với Hủ Ma Thiên Tôn càng muốn tinh thuần hơn nhiều, phảng phất như được tạo thành từ một cây Ngân sắc cương châm vậy, lộ ra ngân sắc quang mang vô cùng sắc bén.
Tốc độ của bóng người Bạch Ngân sắc cực nhanh, chỉ thiểm lược một cái đã đem Diệp Trần cuốn đi vào vòng cuồng phong của nó, chợt sau đó xoay tròn mãnh liệt và co rút lại, “ông ông”… âm thanh chấn động làm cho hai bước tường nham bích phải run rẩy.
Diệp Trần mặt vẫn không đổi sắc, lập tức rút Thiên kiếm ra khỏi vỏ và bình thản đâm một kiếm vào bên trên bóng người Bạch Ngân sắc.
"Thánh khí!"
Bóng người Bạch Ngân sắc hét lên một tiếng, rồi lập tức kéo dài khoảng cách ra.
"Nếu như ngươi triệt để thoát ly khỏi phong ấn thì có lẽ ta sẽ kiêng kị ngươi một hai phần, nhưng hiện tại..." Diệp Trần thân hình lóe lên, vung vẩy Thiên kiếm huy sái ra kiếm quang tràn ngập.
Bóng người Bạch Ngân sắc có tốc độ mặc dù nhanh, nhưng như thế nào cũng không thể nhanh hơn tốc độ vung vẩy của Thiên kiếm, vì vậy đã bị thiết cắt ra thành mười khối tròn.
"Đáng giận!"
Mấy chục khối bóng người Bạch Ngân sắc nhanh chóng hướng phía huyệt động chui vào. Thực chất chúng chỉ là một bộ phận của Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần chứ không phải toàn bộ lực lượng, vì vậy căn bản đánh không lại uy năng Thánh khí. Trước đây, huyệt động dùng để phong ấn nó thì hiện tại đã trở thành chỗ tránh nạn của nó, dù sao Diệp Trần cũng không dám phá hư phong ấn, một khi phá hư phong ấn thì nguyên vẹn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần sẽ triệt để thoát khốn ra.
"Chạy đi đâu!"
Thiên kiếm trong tay Diệp Trần run lên, mấy trăm cánh hoa múi bay phất phới, cả âm thanh lẫn ánh sáng đều lập tức bất động, thế nhưng mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần quá cường đại, Kiếm Thế gần kề chỉ có thể lan đến một mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần ở gần nhất, toàn bộ các mảnh vỡ khác đều đã chui được vào huyệt động.
Đưa tay tóm lấy, Diệp Trần đã bắt được cái mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần này.
Xuy xuy xùy!
Phảng phất như bắt phải một con nhím gai, Kiếm Nguyên của Diệp Trần hệt như bị đâm vào trăm ngàn vết lở loét to lớn vậy.
"Cút đi!"
Hủy Diệt Kiếm Ý, Kiếm Nguyên cùng với Tâm lực bộc phát làm mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần nát vụn ra, chợt, Diệp Trần cầm Thiên kiếm quét vẽ ra một vòng tròn khép kín, khiến cho cái mảnh vỡ Võ Đạo Nguyên Thần vừa bị nổ vụn kia bị rơi vào trong kiếm giới của Thiên kiếm.
Kiếm giới của Thiên kiếm tuy nói không phải là rất tinh diệu, nhưng kết cấu của nó lại thập phần cường đại, dư sức phong ấn một mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần.
"Ngươi..! Ngươi sẽ phải hối hận vì điều này."
Trong huyệt động, Cuồng Tôn oán độc nói.
"Đó là chuyện sau này."
Thiên kiếm vào vỏ, tay Diệp Trần khẽ vẫy, Hắc Phong lệnh bài lập tức xuất hiện, sau một khắc, Hắc Phong lệnh bài nhẹ nhàng bay ra ngoài và dán lên bên ngoài huyệt động. Ngay tiếp đó, một cỗ lực lượng huyền diệu bắt đầu hình thành và bù đắp vào chỗ phong ấn bị hư hao, những huyệt động ở hai bên nham bích củang Hắc Phong Giản chỉ có thể phong ấn những kẻ tà ma có cấp bậc dưới Truyền Kỳ Chí Tôn mà thôi, vì vậy không cách nào phong ấn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, bất quá có Hắc Phong lệnh bài trấn giữ thì phong ấn sẽ có thể được gia cố lên một tầm cao hơn. Như vậy mới có đủ sức mạnh để phong ấn những “tù nhân” trong hang động Hắc Phong Giản.
"Lực lượng của Hắc Phong lệnh bài có đồng căn đồng nguyên cùng lực lượng của Hắc Phong Giản, không biết nó được chế tạo như thế nào nhỉ?" Thật lâu sau, Diệp Trần thu hồi Hắc Phong lệnh bài, trong lòng thầm nghĩ.
Hắc Phong lệnh bài cũng không phải là vật do Chân Vũ Chí Tôn sáng tạo ra, Chân Vũ Chí Tôn gần kề chỉ có được quyền quản lý mà thôi, nghe nói, lực lượng bên trong Hắc Phong lệnh bài chính là tuyệt mật của Nhân tộc.
...
Bên trong kiếm giới của Thiên kiếm.
Từ tầng thứ nhất đến tầng cuối cùng trong tkiếm giới ràn ngập từng điểm sáng, những điểm sáng này chính là những mảnh vỡ rất nhỏ của Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, bên trong mỗi một điểm sáng này đều ẩn chứa đại lượng tin tức.
Diệp Trần sở dĩ khiêu khích "Cuồng Tôn ", nguyên do cũng không phải là vì tâm huyết dâng trào, Cuồng Tôn cũng sẽ không vô duyên vô cớ điên tiết lên như vậy. Có lẽ có đến tám phần khả năng là hắn đã bị một tia dị chủng Nguyên Thần nào đó xâm lấn rồi, khi cả hai Nguyên Thần dung hợp lại với nhau sẽ làm cho thần trí bị hỗn loạn, phân không rõ bản mình rốt cuộc là ai. Mà Diệp Trần đã dám đến khiêu khích thì tất nhiên đã có mười phần nắm chắc, thứ nhất, phong ấn hai bên nham bích Hắc Phong Giản cũng không phải quá yếu, nếu như đối phương có thể thoát khốn thì đã sớm thoát ra rồi, đoán chừng là trong những năm gần đây đối phương mới bắt đầu tấn thăng đến cấp bậc Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, và đang chuẩn bị súc tích lực lượng để một lần hành động là có thể đột phá phong ấn, chạy ra khỏi Hắc Phong Giản. Một khi đối phương chạy thoát Hắc Phong Giản thì uy hiếp còn muốn lớn hơn so với Hủ Ma Thiên Tôn, một Võ Đạo Nguyên Thần mang theo một tia Bán Thần tà ma sẽ ẩn chứa lực lượng cùng tri thức nhiều vô kể, đến mức những thường nhân sẽ khó có thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng có chút kinh hãi, hắn kỳ thật không phải khẳng định chính xác mà chỉ là muốn thăm dò thoáng qua, nhưng kết quả lại câu được “một con cá lớn”, và cũng may mắn là hắn có được Thiên kiếm, nếu không thì “con cá lớn” này đã ăn tươi nuốt sống hắn rồi, và Võ Đạo Nguyên Thần của hắn cũng sẽ bị ăn sạch.
Lần thăm dò này có thể dùng một câu để hình dung, đó chính là “kẻ tài cao gan cũng lớn”.
"Trong hang động nguy hiểm hơn nhiều, vì vậy cứ nghiên cứu những mảnh vỡ Võ Đạo Nguyên Thần này là an toàn nhất rồi."
Ngoại trừ Cuồng Tôn ra, cơ hồ không có người nào nghiên cứu đám khói đen nhiều hơn so với Diệp Trần, cho nên Diệp Trần biết rõ trong hang động Hắc Phong Giản có rất nhiều nguy hiểm, căn bản không thể ở lâu trong đó được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Diệp Trần sẽ không lựa chọn đi vào các huyệt động. Hắn tuy có tự tin, thế nhưng khi đối mặt các tà Ma Nguyên thần có cấp bậc Bán Thần, thì sựu tự tin có đôi khi sẽ biến thành tự phụ, và trở nên giống như Cuồng Tôn vậy.
Một đạo!
Hai đạo!
Rất nhanh, Diệp Trần đã nghiên cứu mấy lần các điểm sáng từ tầng thứ nhất đến tầng thứ 10 trong kiếm giới của Thiên kiếm, trong đầu đã có thêm được số lượng rất nhiều thông tin về Luyện Thể cùng Luyện Thần rồi.
Luyện Thần chính là “tu luyện Võ Đạo Nguyên Thần”, Diệp Trần tạm thời gác qua một bên.
Rất nhanh, một năm qua đi.
"Không sai biệt lắm đã có thể đột phá rồi."
Ngày hôm đó, Diệp Trần mở hai mắt ra và chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí.
Không hổ là Võ Đạo Nguyên Thần của Bán Thần, tuy Cuồng Tôn không dung hợp quá nhiều thứ, nhưng lượng tin tức lại nhiều đến không cách nào đoán chừng hết được, còn nhiều hơn gấp trăm nghìn lần so với Truyền Kỳ Chí Tôn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, cả bên trên chiều sâu cũng cao hơn.
Bất Hủ Kiếm Ý chợt tỏa ra và phóng thẳng lên trời, còn Bất Hủ kiếm thể trên người Diệp Trần cũng bị chấn động mấy lần, “két” một tiếng, trên người chợt bị xé ra vô số vết rách, phảng phất trông như một mạng nhện trải rộng khắp thân thể Diệp Trần. Những vết rách càng lúc càng nhiều hơn, làm cho máu tươi không người chảy xuống, nhưng ngay sau đó, những vết rách này được trám liền lại, đám máu tươi một lần nữa đảo chiều và tiến vào trong cơ thể.
Bất Hủ kiếm thể tầng thứ 10, đột phá!
Vừa rồi, sở dĩ thân thể Diệp Trần xuất hiện vết rách, là vì cấu tạo thân thể bị phá vỡ quá nhanh, sau đó một lần nữa tổ hợp lại với nhau để trở nên cường đại và cứng rắn hơn.
Thanh âm Cuồng Tôn từ trong huyệt động truyền ra.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, nói: "Ta trước giờ cứ gọi ngươi là Cuồng Tôn, vậy ngươi có cái danh xưng gì tốt hơn để ta gọi không?"
"Ngươi có ý gì hả?"
"Ta muốn nói là, trong trí nhớ của ngươi có lẽ không có gì ngoài trí nhớ của một tên chí tôn điên loạn đâu, phải không?"
Hang động trong Hắc Phong Giản là nơi đã từng giam giữ những tà ma có cấp bậc Bán Thần, lần trước Diệp Trần đã từng gặp qua một số ý niệm đã phai nhạt từ tâm trí của một số Bán Thần trong động, bất quá ý niệm trong đầu cuối cùng vẫn chỉ là ý niệm trong đầu, còn Cuồng Tôn thì ngay lúc đó rất quang minh chứ không đến mức bị một cái “ý niệm trong đầu” kia xâm chiếm tâm trí. Nếu như Diệp Trần đoán không sai, Cuồng Tôn có lẽ đã dung hợp phải một thứ dị chủng Võ Đạo Nguyên Thần nào đó, vì thế cho nên trí nhớ mới bị hỗn loạn, không phân biệt rõ mình rốt cuộc là nhân loại hay là tà ma.
"Đúng thì sao, mà không đúng thì như thế nào?."
Phong ấn trong huyệt động được buông lỏng đi một ít, một tia tinh khí thần từ bên trong thoát ra.
"Chỉ là ta có chút hiếu kỳ mà thôi."
"Ngươi đã muốn biết thì ta đây sẽ nói cho ngươi biết."
Hống hống hống...
Tiếng cuồng phong gào khóc thảm thiết vang lên, một bóng người Bạch Ngân sắc tháo chạy về hướng Diệp Trần, nhưng trông nó lại tựa như một trận cuồng phong mà bạc vậy.
Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần!
Không ai biết được rằng, Cuồng Tôn Võ Đạo Nguyên Thần không phải là Thanh Đồng Võ Đạo Nguyên Thần, mà là một Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần. Diệp Trần cũng nhìn ra được, Võ Đạo Nguyên Thần của Cuồng Tôn so với Hủ Ma Thiên Tôn càng muốn tinh thuần hơn nhiều, phảng phất như được tạo thành từ một cây Ngân sắc cương châm vậy, lộ ra ngân sắc quang mang vô cùng sắc bén.
Tốc độ của bóng người Bạch Ngân sắc cực nhanh, chỉ thiểm lược một cái đã đem Diệp Trần cuốn đi vào vòng cuồng phong của nó, chợt sau đó xoay tròn mãnh liệt và co rút lại, “ông ông”… âm thanh chấn động làm cho hai bước tường nham bích phải run rẩy.
Diệp Trần mặt vẫn không đổi sắc, lập tức rút Thiên kiếm ra khỏi vỏ và bình thản đâm một kiếm vào bên trên bóng người Bạch Ngân sắc.
"Thánh khí!"
Bóng người Bạch Ngân sắc hét lên một tiếng, rồi lập tức kéo dài khoảng cách ra.
"Nếu như ngươi triệt để thoát ly khỏi phong ấn thì có lẽ ta sẽ kiêng kị ngươi một hai phần, nhưng hiện tại..." Diệp Trần thân hình lóe lên, vung vẩy Thiên kiếm huy sái ra kiếm quang tràn ngập.
Bóng người Bạch Ngân sắc có tốc độ mặc dù nhanh, nhưng như thế nào cũng không thể nhanh hơn tốc độ vung vẩy của Thiên kiếm, vì vậy đã bị thiết cắt ra thành mười khối tròn.
"Đáng giận!"
Mấy chục khối bóng người Bạch Ngân sắc nhanh chóng hướng phía huyệt động chui vào. Thực chất chúng chỉ là một bộ phận của Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần chứ không phải toàn bộ lực lượng, vì vậy căn bản đánh không lại uy năng Thánh khí. Trước đây, huyệt động dùng để phong ấn nó thì hiện tại đã trở thành chỗ tránh nạn của nó, dù sao Diệp Trần cũng không dám phá hư phong ấn, một khi phá hư phong ấn thì nguyên vẹn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần sẽ triệt để thoát khốn ra.
"Chạy đi đâu!"
Thiên kiếm trong tay Diệp Trần run lên, mấy trăm cánh hoa múi bay phất phới, cả âm thanh lẫn ánh sáng đều lập tức bất động, thế nhưng mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần quá cường đại, Kiếm Thế gần kề chỉ có thể lan đến một mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần ở gần nhất, toàn bộ các mảnh vỡ khác đều đã chui được vào huyệt động.
Đưa tay tóm lấy, Diệp Trần đã bắt được cái mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần này.
Xuy xuy xùy!
Phảng phất như bắt phải một con nhím gai, Kiếm Nguyên của Diệp Trần hệt như bị đâm vào trăm ngàn vết lở loét to lớn vậy.
"Cút đi!"
Hủy Diệt Kiếm Ý, Kiếm Nguyên cùng với Tâm lực bộc phát làm mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần nát vụn ra, chợt, Diệp Trần cầm Thiên kiếm quét vẽ ra một vòng tròn khép kín, khiến cho cái mảnh vỡ Võ Đạo Nguyên Thần vừa bị nổ vụn kia bị rơi vào trong kiếm giới của Thiên kiếm.
Kiếm giới của Thiên kiếm tuy nói không phải là rất tinh diệu, nhưng kết cấu của nó lại thập phần cường đại, dư sức phong ấn một mảnh vỡ Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần.
"Ngươi..! Ngươi sẽ phải hối hận vì điều này."
Trong huyệt động, Cuồng Tôn oán độc nói.
"Đó là chuyện sau này."
Thiên kiếm vào vỏ, tay Diệp Trần khẽ vẫy, Hắc Phong lệnh bài lập tức xuất hiện, sau một khắc, Hắc Phong lệnh bài nhẹ nhàng bay ra ngoài và dán lên bên ngoài huyệt động. Ngay tiếp đó, một cỗ lực lượng huyền diệu bắt đầu hình thành và bù đắp vào chỗ phong ấn bị hư hao, những huyệt động ở hai bên nham bích củang Hắc Phong Giản chỉ có thể phong ấn những kẻ tà ma có cấp bậc dưới Truyền Kỳ Chí Tôn mà thôi, vì vậy không cách nào phong ấn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, bất quá có Hắc Phong lệnh bài trấn giữ thì phong ấn sẽ có thể được gia cố lên một tầm cao hơn. Như vậy mới có đủ sức mạnh để phong ấn những “tù nhân” trong hang động Hắc Phong Giản.
"Lực lượng của Hắc Phong lệnh bài có đồng căn đồng nguyên cùng lực lượng của Hắc Phong Giản, không biết nó được chế tạo như thế nào nhỉ?" Thật lâu sau, Diệp Trần thu hồi Hắc Phong lệnh bài, trong lòng thầm nghĩ.
Hắc Phong lệnh bài cũng không phải là vật do Chân Vũ Chí Tôn sáng tạo ra, Chân Vũ Chí Tôn gần kề chỉ có được quyền quản lý mà thôi, nghe nói, lực lượng bên trong Hắc Phong lệnh bài chính là tuyệt mật của Nhân tộc.
...
Bên trong kiếm giới của Thiên kiếm.
Từ tầng thứ nhất đến tầng cuối cùng trong tkiếm giới ràn ngập từng điểm sáng, những điểm sáng này chính là những mảnh vỡ rất nhỏ của Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, bên trong mỗi một điểm sáng này đều ẩn chứa đại lượng tin tức.
Diệp Trần sở dĩ khiêu khích "Cuồng Tôn ", nguyên do cũng không phải là vì tâm huyết dâng trào, Cuồng Tôn cũng sẽ không vô duyên vô cớ điên tiết lên như vậy. Có lẽ có đến tám phần khả năng là hắn đã bị một tia dị chủng Nguyên Thần nào đó xâm lấn rồi, khi cả hai Nguyên Thần dung hợp lại với nhau sẽ làm cho thần trí bị hỗn loạn, phân không rõ bản mình rốt cuộc là ai. Mà Diệp Trần đã dám đến khiêu khích thì tất nhiên đã có mười phần nắm chắc, thứ nhất, phong ấn hai bên nham bích Hắc Phong Giản cũng không phải quá yếu, nếu như đối phương có thể thoát khốn thì đã sớm thoát ra rồi, đoán chừng là trong những năm gần đây đối phương mới bắt đầu tấn thăng đến cấp bậc Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, và đang chuẩn bị súc tích lực lượng để một lần hành động là có thể đột phá phong ấn, chạy ra khỏi Hắc Phong Giản. Một khi đối phương chạy thoát Hắc Phong Giản thì uy hiếp còn muốn lớn hơn so với Hủ Ma Thiên Tôn, một Võ Đạo Nguyên Thần mang theo một tia Bán Thần tà ma sẽ ẩn chứa lực lượng cùng tri thức nhiều vô kể, đến mức những thường nhân sẽ khó có thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng có chút kinh hãi, hắn kỳ thật không phải khẳng định chính xác mà chỉ là muốn thăm dò thoáng qua, nhưng kết quả lại câu được “một con cá lớn”, và cũng may mắn là hắn có được Thiên kiếm, nếu không thì “con cá lớn” này đã ăn tươi nuốt sống hắn rồi, và Võ Đạo Nguyên Thần của hắn cũng sẽ bị ăn sạch.
Lần thăm dò này có thể dùng một câu để hình dung, đó chính là “kẻ tài cao gan cũng lớn”.
"Trong hang động nguy hiểm hơn nhiều, vì vậy cứ nghiên cứu những mảnh vỡ Võ Đạo Nguyên Thần này là an toàn nhất rồi."
Ngoại trừ Cuồng Tôn ra, cơ hồ không có người nào nghiên cứu đám khói đen nhiều hơn so với Diệp Trần, cho nên Diệp Trần biết rõ trong hang động Hắc Phong Giản có rất nhiều nguy hiểm, căn bản không thể ở lâu trong đó được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Diệp Trần sẽ không lựa chọn đi vào các huyệt động. Hắn tuy có tự tin, thế nhưng khi đối mặt các tà Ma Nguyên thần có cấp bậc Bán Thần, thì sựu tự tin có đôi khi sẽ biến thành tự phụ, và trở nên giống như Cuồng Tôn vậy.
Một đạo!
Hai đạo!
Rất nhanh, Diệp Trần đã nghiên cứu mấy lần các điểm sáng từ tầng thứ nhất đến tầng thứ 10 trong kiếm giới của Thiên kiếm, trong đầu đã có thêm được số lượng rất nhiều thông tin về Luyện Thể cùng Luyện Thần rồi.
Luyện Thần chính là “tu luyện Võ Đạo Nguyên Thần”, Diệp Trần tạm thời gác qua một bên.
Rất nhanh, một năm qua đi.
"Không sai biệt lắm đã có thể đột phá rồi."
Ngày hôm đó, Diệp Trần mở hai mắt ra và chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí.
Không hổ là Võ Đạo Nguyên Thần của Bán Thần, tuy Cuồng Tôn không dung hợp quá nhiều thứ, nhưng lượng tin tức lại nhiều đến không cách nào đoán chừng hết được, còn nhiều hơn gấp trăm nghìn lần so với Truyền Kỳ Chí Tôn Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, cả bên trên chiều sâu cũng cao hơn.
Bất Hủ Kiếm Ý chợt tỏa ra và phóng thẳng lên trời, còn Bất Hủ kiếm thể trên người Diệp Trần cũng bị chấn động mấy lần, “két” một tiếng, trên người chợt bị xé ra vô số vết rách, phảng phất trông như một mạng nhện trải rộng khắp thân thể Diệp Trần. Những vết rách càng lúc càng nhiều hơn, làm cho máu tươi không người chảy xuống, nhưng ngay sau đó, những vết rách này được trám liền lại, đám máu tươi một lần nữa đảo chiều và tiến vào trong cơ thể.
Bất Hủ kiếm thể tầng thứ 10, đột phá!
Vừa rồi, sở dĩ thân thể Diệp Trần xuất hiện vết rách, là vì cấu tạo thân thể bị phá vỡ quá nhanh, sau đó một lần nữa tổ hợp lại với nhau để trở nên cường đại và cứng rắn hơn.