Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 1494: Tam giới cửa khẩu
Sát khí càng
ngày càng mãnh liệt, Diệp Trần đã bắt đầu thấy một số ngôi sao bị phá hỏng, thấy
được thời gian bị chảy ngược dòng. Sát khí này từ sớm đã không phải là sát khí bình
thường, bởi nó ẩn chứa bên trong chính là ảo diệu vô thượng của vũ trụ.
Cố gắn chịu đựng sát khí, Diệp Trần tiếp tục tiến tới phía trước, Truyền Kỳ Chí Tôn mộ địa là nơi chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, dù là không chiếm được truyền thừa Tam Giới Chí Tôn, nhưng chỉ cần có thể kiến thức đến Tam Giới Sát Quyền chính thức thì cũng đã rất tốt rồi, cái này càng lợi ích hơn nhiều so với việc khổ tu mấy ngàn năm, dù sao võ học của những Truyền Kỳ Chí Tôn, mỗi một môn đều phải hao tổn hết tâm huyết mới có thể sáng tạo ra.
Ba! Ba!
Thời không sụp đổ, từng đoàn khí lưu hỗn độn được sinh ra, vũ trụ vốn được sinh ra từ sự hỗn độn giống như vậy. Tam Giới Sát Quyền cũng đã có thể phá hỏng một phạm vi nhỏ trong vũ trụ, đã có thể tiếp cận cực hạn thừa nhận của vũ trụ rồi.
Bỗng nhiên, một đoàn hỗn độn khí lưu hướng phía Diệp Trần vọt tới, ngay cả với năng lực của Diệp Trần thì cũng khó tránh khỏi, bởi vì đám Khí lưu Hỗn Độn này đã vượt qua thời không, đối diện với nó sẽ không có khả năng né tránh nào, trừ phi Diệp Trần có cùng cảnh giới với Tam giới Chí Tôn.
Hỗn Độn Khí lưu quét qua nhưng cũng không chôn vùi thân thể cùng linh hồn Diệp Trần, chỉ làm cho hắn tiến vào trong một không gian kỳ lạ, bên trong không gian lạ thường này là một đại dương mênh mông, cùng với một người trung niên mặc bạch y, sở hữu mái tóc cùng hai hàng mi và chòm râu dài trắng xóa.
"Tam Giới Sát Quyền chính là ba môn Vô Thượng quyền pháp dung hợp thành, theo thứ tự là Thiên Giới Sát Quyền, Địa Giới Sát Quyền, Nhân Giới Sát Quyền. Thiên Giới Sát Quyền phiêu miểu vô hình, có thể chuyển từ trạng thái hữu hình sang vô hình, tất cả đều nằm trong một ý niệm. Tiếp chiêu!”
Thân hình vị trung niên không lay động, nhưng lập tức một quyền được tung ra đánh thẳng về hướng Diệp Trần, tựa hồ ông đã dùng khí thế của mình để phát chiêu vậy.
Cái gì là hữu hình?
Cái gì là vô hình?
Ý nghĩa bên ngoài của nó thì ai cũng có thể lý giải, nhưng ý nghĩa sâu thẩm trong nó thì không có mấy ai có thể hiểu được.
Tại nhận thức của Diệp Trần, “hữu hình” tựu chính là có dấu vết mà lần theo, hết thảy đều phải căn cứ vào quy củ, còn “vô hình” thì chính là siêu thoát khỏi “quy củ”, nhưng chăm chú mà nói, hữu hình và vô hình cũng không có giới hạn để xác minh, có chăng chỉ là dựa vào cảm tính để đoán mà thôi.
Cho nên, Thiên Giới Sát Quyền hẳn là tâm lực lượng.
Tâm lực lượng có thể mạnh và cũng có thể yếu, tương ứng cũng sẽ có vạn phần quỷ dị.
Cùng đồng dạng như người trung niên, Diệp Trần thân bất động, dụng tâm lực lượng bắt đầu phản kích, trong nội tâm suy nghĩ điều gì thì ở chỗ này sẽ biến thành sự thật, nếu ở tại bên ngoài, Diệp Trần có thể sẽ không dám làm như thế, bởi vì không thể làm được.
Rầm rầm rầm...
Không có bất kỳ dấu hiệu nào nhưng khoảng không ở giữa hai người lại sinh ra vô số tiếng nổ lớn, “vô hình chiến đấu” đã bắt đầu rồi.
Không gian lạ lẫm này không có khái niệm về thời gian.
Hai người chiến đấu không biết trong thời gian bao lâu, những tiếng nổ mạnh dần dần bị trì hoãn xuống.
"Trẻ con thật là dễ dạy, lòng của ngươi đủ mạnh, có thể vượt qua khảo thí rồi."
Vị trung niên mỉm cười, thân hình tránh ra một bên, tại vị trí hắn đứng trước đó chợt xuất hiện ra một cái đại môn.
"Đa tạ đã dạy bảo."
Diệp Trần tiến vào đại môn.
Cảnh tượng trước mắt liền biến hóa, không còn là biển rộng mênh mông nữa, mà là một đại địa bí ẩn vô biên vô hạn, đứng tại vùng đất này sẽ có thể cảm nhận được lực lượng vô cùng vô tận của đại địa, có thể chứa đựng hết thảy vạn vật.
"Địa Giới Sát Quyền bí ẩn khôn cùng, lực lượng vô cùng vô tận, chi lực cực hạn, đó chính là tinh túy của Địa Giới Sát Quyền, không có bất kỳ biến hóa nào mà hoàn toàn là dùng lực để chiến thắng."
Người trung niên xuất hiện lần nữa, đối với Diệp Trần nói.
Diệp Trần như có điều suy nghĩ, căn cứ vào lời của vị trung niên, Diệp Trần đại khái suy đoán ra Địa Giới Sát Quyền ẩn chứa chính là Lực Lượng Áo Nghĩa, đương nhiên, lực lượng cũng quá mức mơ hồ, bởi bất luận là thứ vật thể có khả năng vận động nào cũng đều có lực lượng cả, cho nên cần phải có đầy đủ lực chịu tải thì mới có thể chứa nạp cỗ lực lượng này. Thiên Địa vạn vật là vô biên vô tận, vì vậy đại địa không thể nghi ngờ chính là vật thể có đủ lực chịu tải nhất, và “tâm phải như đại địa” thì mới có thể chịu tải được vạn vật.
"Tiếp chiêu!"
Người trung niên tay phải nắm lại, chậm rãi đánh tới một quyền.
Theo một quyền này xuất kích, khắp đại địa đều tựa hồ như đang di động về hướng Diệp Trần, lấn lướt đến mức không còn chỗ nào có thể trốn được.
"Ngũ Hành Kiếm Pháp, Thịnh Suy Hữu Thì!"
Đối mặt một quyền này, Diệp Trần chỉ có thể dùng kiếm pháp cường đại nhất để ứng phó, khi Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh Suy Hữu Thì xuất hiện, Âm Dương liền trở nên điên đảo, Ngũ Hành nghịch chuyển, kiệt lực áp chế khí thế quyền pháp cùng lực lượng của đối phương.
Một bước!
Hai bước!
Ba bước!
Mỗi một lần giao thủ, Diệp Trần buộc phải lui ra phía sau một bước, mười quyền của người trung niên rơi xuống, Diệp Trần phải lui về phía sau đúng mười bước.
"Quá mạnh mẽ, Thiên Giới Sát Quyền là tâm lực lượng nên có thể cường có thể yếu, nếu tâm cường thì sẽ vượt qua được khảo thí. Còn Địa Giới Sát Quyền thì lại là Thiên Địa lực lượng, là lực lượng cực hạn nhất, muốn vượt qua khảo thí thì nhất định phải đột phá bình cảnh vốn có."
Quyền thứ mười một đến!
Diệp Trần tỏa ra Kiếm Nguyên, dùng sức trảm tới một kiếm.
Oanh!
Đại địa bị xé nứt, còn Diệp Trần cả người bay ngược ra ngoài.
Quyền thứ 12!
Quyền thứ 13!
…
Quyền thứ 18!
Địa Giới Sát Quyền, một quyền sau mạnh hơn quyền trước, lực lượng là không có cực hạn, vì vậy Địa Giới Sát Quyền liền cũng không có cực hạn.
Quyền thứ 19!
Lúc quyền thứ 20 tiến đến, Diệp Trần cảm giác bản thân mình đã rơi vào thời khắc suy yếu nhất, thời điểm lúc này, nhân lực trở nên vô cùng nhỏ bé, đến mức không còn đáng để nhắc tới nữa.
Bất quá, nhân lực có hạn, nhưng Tâm lực lại vô hạn.
"Ngũ Hành Kiếm Pháp - Ngũ Hành trảm!"
Bàn chân bám thật sâu vào mặt đất, Diệp Trần nổi giận gầm lên một tiếng, Phi Thiên kiếm huy vũ nhìn như rất chậm nhưng thực tế lại vô cùng nhanh, hung mãnh trảm kích.
Một kiếm này mang theo lực sát thương vô cùng khủng bố, kiếm khí ngũ sắc bay xẹt qua đại địa khiến nó lập tức sụp đổ, tạo ra một khe rãnh thật sâu, cuối cùng trùng kích vào quyền kình khôn cùng.
Ầm ầm!
Thanh âm phảng phất như Khai Thiên Tích Địa vang lên, một ánh lửa khổng lồ hung mãnh bay đến tận chân trời, trông như luồng ánh lửa đầu tiên khai sáng Thiên Địa Hỗn Độn vậy, vô cùng sáng chói.
Trước mắt, Diệp Trần rốt cục đã thực hiện đột phá thành công, Ngũ Hành Kiếm Pháp đã được nâng cao thêm một bước, lĩnh ngộ ra Ngũ Hành trảm.
Ngũ Hành Trảm có thể đem Ngũ Hành áo nghĩa dung nhập vào trong kiếm chiêu và dùng tâm lực lượng khống chế, nếu Tâm lực không đủ thì không cách nào xuất động được một kiếm này, cảm ngộ mà Diệp Trần có được từ cuộc đối kháng với Thiên Giới Sát Quyền trước đó, đang được dung nhập vào trong kiếm pháp của hắn.
"Hảo kiếm pháp, hi vọng ngươi có thể tiếp tục thông qua Nhân giới cửa khẩu."
Người trung niên tránh ra một bên.
Thông qua quang môn, Diệp Trần đi vào một tầng cửa khẩu cuối cùng, Nhân giới cửa khẩu trong.
Đồng dạng với trước đó, người trung niên bắt đầu giới thiệu về Nhân Giới Sát Quyền, "Nhân Giới Sát Quyền có thể thay đổi liên tục, hung hiểm vạn phần. Ngươi chỉ có thể kiến thức đến để hiểu mà thôi."
Người trung niên đánh ra một quyền, quyền kình tầng tầng lớp lớp trông như Thiên Nữ Tán Hoa, bao phủ về hướng Diệp Trần. Ngay tại thời điểm Diệp Trần sắp phản kích, tất cả quyền kình đột nhiên hợp thành một thể, hóa thành một quyền kình cực lớn và trực tiếp công kích vào chính diện Diệp Trần, lúc này, Diệp Trần đã phản ứng chậm một nhịp nên Kiếm Nguyên của bản thân không được đề thăng lên đến cực hạn, vì vậy đã bị buộc phải tiếp chiêu.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, Diệp Trần cả người bị đánh bay lên chín tầng mây.
"Nhân Giới Sát Quyền huyền diệu ở một chữ “biến”, nếu nhìn không thấu chữ “biến” này thì ngươi tựu sẽ không có cơ hội phản kích nữa."
Vị trung niên một bên công kích, một bên tự thuật về ảo diệu của Nhân Giới Sát Quyền.
"Biến!"
Diệp Trần nhướng mày, trong quá khứ, hắn tại trên kỹ xảo chiến đấu gần như là “khinh thường” quần hùng, nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc đã nếm thử tư vị của việc bị “đè nén”. Nhân giới sát quyền của đối phương một khi xuất ra thì bản thân mình căn bản sẽ không có được thời gian để kịp thời phản ứng. Mặc dù mỗi lần như vậy thì lực lượng cũng không phải là mạnh nhất, nhưng nếu đem ra so sánh thì thế cuộc đã càng thêm bất lợi đối với mình rồi.
"Cái gì là biến chứ?"
Diệp Trần bắt đầu suy tư.
Nhân Giới Sát Quyền hung hiểm khó lường, lại có khả năng thay đổi liên tục, thậm chí có chút thời điểm nó đã hóa những cái không có khả năng trở thành có khả năng, đem khả năng hóa thành không có khả năng, tựa hồ cả thiên địa quy tắc cũng đều bị trói buộc bất trụ bởi Nhân Giới Sát Quyền rồi.
"Thiên Địa quy tắc!"
Diệp Trần trong đầu lóe lên Linh quang.
“Không tệ, đúng là Thiên Địa quy tắc”.
Cố gắn chịu đựng sát khí, Diệp Trần tiếp tục tiến tới phía trước, Truyền Kỳ Chí Tôn mộ địa là nơi chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, dù là không chiếm được truyền thừa Tam Giới Chí Tôn, nhưng chỉ cần có thể kiến thức đến Tam Giới Sát Quyền chính thức thì cũng đã rất tốt rồi, cái này càng lợi ích hơn nhiều so với việc khổ tu mấy ngàn năm, dù sao võ học của những Truyền Kỳ Chí Tôn, mỗi một môn đều phải hao tổn hết tâm huyết mới có thể sáng tạo ra.
Ba! Ba!
Thời không sụp đổ, từng đoàn khí lưu hỗn độn được sinh ra, vũ trụ vốn được sinh ra từ sự hỗn độn giống như vậy. Tam Giới Sát Quyền cũng đã có thể phá hỏng một phạm vi nhỏ trong vũ trụ, đã có thể tiếp cận cực hạn thừa nhận của vũ trụ rồi.
Bỗng nhiên, một đoàn hỗn độn khí lưu hướng phía Diệp Trần vọt tới, ngay cả với năng lực của Diệp Trần thì cũng khó tránh khỏi, bởi vì đám Khí lưu Hỗn Độn này đã vượt qua thời không, đối diện với nó sẽ không có khả năng né tránh nào, trừ phi Diệp Trần có cùng cảnh giới với Tam giới Chí Tôn.
Hỗn Độn Khí lưu quét qua nhưng cũng không chôn vùi thân thể cùng linh hồn Diệp Trần, chỉ làm cho hắn tiến vào trong một không gian kỳ lạ, bên trong không gian lạ thường này là một đại dương mênh mông, cùng với một người trung niên mặc bạch y, sở hữu mái tóc cùng hai hàng mi và chòm râu dài trắng xóa.
"Tam Giới Sát Quyền chính là ba môn Vô Thượng quyền pháp dung hợp thành, theo thứ tự là Thiên Giới Sát Quyền, Địa Giới Sát Quyền, Nhân Giới Sát Quyền. Thiên Giới Sát Quyền phiêu miểu vô hình, có thể chuyển từ trạng thái hữu hình sang vô hình, tất cả đều nằm trong một ý niệm. Tiếp chiêu!”
Thân hình vị trung niên không lay động, nhưng lập tức một quyền được tung ra đánh thẳng về hướng Diệp Trần, tựa hồ ông đã dùng khí thế của mình để phát chiêu vậy.
Cái gì là hữu hình?
Cái gì là vô hình?
Ý nghĩa bên ngoài của nó thì ai cũng có thể lý giải, nhưng ý nghĩa sâu thẩm trong nó thì không có mấy ai có thể hiểu được.
Tại nhận thức của Diệp Trần, “hữu hình” tựu chính là có dấu vết mà lần theo, hết thảy đều phải căn cứ vào quy củ, còn “vô hình” thì chính là siêu thoát khỏi “quy củ”, nhưng chăm chú mà nói, hữu hình và vô hình cũng không có giới hạn để xác minh, có chăng chỉ là dựa vào cảm tính để đoán mà thôi.
Cho nên, Thiên Giới Sát Quyền hẳn là tâm lực lượng.
Tâm lực lượng có thể mạnh và cũng có thể yếu, tương ứng cũng sẽ có vạn phần quỷ dị.
Cùng đồng dạng như người trung niên, Diệp Trần thân bất động, dụng tâm lực lượng bắt đầu phản kích, trong nội tâm suy nghĩ điều gì thì ở chỗ này sẽ biến thành sự thật, nếu ở tại bên ngoài, Diệp Trần có thể sẽ không dám làm như thế, bởi vì không thể làm được.
Rầm rầm rầm...
Không có bất kỳ dấu hiệu nào nhưng khoảng không ở giữa hai người lại sinh ra vô số tiếng nổ lớn, “vô hình chiến đấu” đã bắt đầu rồi.
Không gian lạ lẫm này không có khái niệm về thời gian.
Hai người chiến đấu không biết trong thời gian bao lâu, những tiếng nổ mạnh dần dần bị trì hoãn xuống.
"Trẻ con thật là dễ dạy, lòng của ngươi đủ mạnh, có thể vượt qua khảo thí rồi."
Vị trung niên mỉm cười, thân hình tránh ra một bên, tại vị trí hắn đứng trước đó chợt xuất hiện ra một cái đại môn.
"Đa tạ đã dạy bảo."
Diệp Trần tiến vào đại môn.
Cảnh tượng trước mắt liền biến hóa, không còn là biển rộng mênh mông nữa, mà là một đại địa bí ẩn vô biên vô hạn, đứng tại vùng đất này sẽ có thể cảm nhận được lực lượng vô cùng vô tận của đại địa, có thể chứa đựng hết thảy vạn vật.
"Địa Giới Sát Quyền bí ẩn khôn cùng, lực lượng vô cùng vô tận, chi lực cực hạn, đó chính là tinh túy của Địa Giới Sát Quyền, không có bất kỳ biến hóa nào mà hoàn toàn là dùng lực để chiến thắng."
Người trung niên xuất hiện lần nữa, đối với Diệp Trần nói.
Diệp Trần như có điều suy nghĩ, căn cứ vào lời của vị trung niên, Diệp Trần đại khái suy đoán ra Địa Giới Sát Quyền ẩn chứa chính là Lực Lượng Áo Nghĩa, đương nhiên, lực lượng cũng quá mức mơ hồ, bởi bất luận là thứ vật thể có khả năng vận động nào cũng đều có lực lượng cả, cho nên cần phải có đầy đủ lực chịu tải thì mới có thể chứa nạp cỗ lực lượng này. Thiên Địa vạn vật là vô biên vô tận, vì vậy đại địa không thể nghi ngờ chính là vật thể có đủ lực chịu tải nhất, và “tâm phải như đại địa” thì mới có thể chịu tải được vạn vật.
"Tiếp chiêu!"
Người trung niên tay phải nắm lại, chậm rãi đánh tới một quyền.
Theo một quyền này xuất kích, khắp đại địa đều tựa hồ như đang di động về hướng Diệp Trần, lấn lướt đến mức không còn chỗ nào có thể trốn được.
"Ngũ Hành Kiếm Pháp, Thịnh Suy Hữu Thì!"
Đối mặt một quyền này, Diệp Trần chỉ có thể dùng kiếm pháp cường đại nhất để ứng phó, khi Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh Suy Hữu Thì xuất hiện, Âm Dương liền trở nên điên đảo, Ngũ Hành nghịch chuyển, kiệt lực áp chế khí thế quyền pháp cùng lực lượng của đối phương.
Một bước!
Hai bước!
Ba bước!
Mỗi một lần giao thủ, Diệp Trần buộc phải lui ra phía sau một bước, mười quyền của người trung niên rơi xuống, Diệp Trần phải lui về phía sau đúng mười bước.
"Quá mạnh mẽ, Thiên Giới Sát Quyền là tâm lực lượng nên có thể cường có thể yếu, nếu tâm cường thì sẽ vượt qua được khảo thí. Còn Địa Giới Sát Quyền thì lại là Thiên Địa lực lượng, là lực lượng cực hạn nhất, muốn vượt qua khảo thí thì nhất định phải đột phá bình cảnh vốn có."
Quyền thứ mười một đến!
Diệp Trần tỏa ra Kiếm Nguyên, dùng sức trảm tới một kiếm.
Oanh!
Đại địa bị xé nứt, còn Diệp Trần cả người bay ngược ra ngoài.
Quyền thứ 12!
Quyền thứ 13!
…
Quyền thứ 18!
Địa Giới Sát Quyền, một quyền sau mạnh hơn quyền trước, lực lượng là không có cực hạn, vì vậy Địa Giới Sát Quyền liền cũng không có cực hạn.
Quyền thứ 19!
Lúc quyền thứ 20 tiến đến, Diệp Trần cảm giác bản thân mình đã rơi vào thời khắc suy yếu nhất, thời điểm lúc này, nhân lực trở nên vô cùng nhỏ bé, đến mức không còn đáng để nhắc tới nữa.
Bất quá, nhân lực có hạn, nhưng Tâm lực lại vô hạn.
"Ngũ Hành Kiếm Pháp - Ngũ Hành trảm!"
Bàn chân bám thật sâu vào mặt đất, Diệp Trần nổi giận gầm lên một tiếng, Phi Thiên kiếm huy vũ nhìn như rất chậm nhưng thực tế lại vô cùng nhanh, hung mãnh trảm kích.
Một kiếm này mang theo lực sát thương vô cùng khủng bố, kiếm khí ngũ sắc bay xẹt qua đại địa khiến nó lập tức sụp đổ, tạo ra một khe rãnh thật sâu, cuối cùng trùng kích vào quyền kình khôn cùng.
Ầm ầm!
Thanh âm phảng phất như Khai Thiên Tích Địa vang lên, một ánh lửa khổng lồ hung mãnh bay đến tận chân trời, trông như luồng ánh lửa đầu tiên khai sáng Thiên Địa Hỗn Độn vậy, vô cùng sáng chói.
Trước mắt, Diệp Trần rốt cục đã thực hiện đột phá thành công, Ngũ Hành Kiếm Pháp đã được nâng cao thêm một bước, lĩnh ngộ ra Ngũ Hành trảm.
Ngũ Hành Trảm có thể đem Ngũ Hành áo nghĩa dung nhập vào trong kiếm chiêu và dùng tâm lực lượng khống chế, nếu Tâm lực không đủ thì không cách nào xuất động được một kiếm này, cảm ngộ mà Diệp Trần có được từ cuộc đối kháng với Thiên Giới Sát Quyền trước đó, đang được dung nhập vào trong kiếm pháp của hắn.
"Hảo kiếm pháp, hi vọng ngươi có thể tiếp tục thông qua Nhân giới cửa khẩu."
Người trung niên tránh ra một bên.
Thông qua quang môn, Diệp Trần đi vào một tầng cửa khẩu cuối cùng, Nhân giới cửa khẩu trong.
Đồng dạng với trước đó, người trung niên bắt đầu giới thiệu về Nhân Giới Sát Quyền, "Nhân Giới Sát Quyền có thể thay đổi liên tục, hung hiểm vạn phần. Ngươi chỉ có thể kiến thức đến để hiểu mà thôi."
Người trung niên đánh ra một quyền, quyền kình tầng tầng lớp lớp trông như Thiên Nữ Tán Hoa, bao phủ về hướng Diệp Trần. Ngay tại thời điểm Diệp Trần sắp phản kích, tất cả quyền kình đột nhiên hợp thành một thể, hóa thành một quyền kình cực lớn và trực tiếp công kích vào chính diện Diệp Trần, lúc này, Diệp Trần đã phản ứng chậm một nhịp nên Kiếm Nguyên của bản thân không được đề thăng lên đến cực hạn, vì vậy đã bị buộc phải tiếp chiêu.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, Diệp Trần cả người bị đánh bay lên chín tầng mây.
"Nhân Giới Sát Quyền huyền diệu ở một chữ “biến”, nếu nhìn không thấu chữ “biến” này thì ngươi tựu sẽ không có cơ hội phản kích nữa."
Vị trung niên một bên công kích, một bên tự thuật về ảo diệu của Nhân Giới Sát Quyền.
"Biến!"
Diệp Trần nhướng mày, trong quá khứ, hắn tại trên kỹ xảo chiến đấu gần như là “khinh thường” quần hùng, nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc đã nếm thử tư vị của việc bị “đè nén”. Nhân giới sát quyền của đối phương một khi xuất ra thì bản thân mình căn bản sẽ không có được thời gian để kịp thời phản ứng. Mặc dù mỗi lần như vậy thì lực lượng cũng không phải là mạnh nhất, nhưng nếu đem ra so sánh thì thế cuộc đã càng thêm bất lợi đối với mình rồi.
"Cái gì là biến chứ?"
Diệp Trần bắt đầu suy tư.
Nhân Giới Sát Quyền hung hiểm khó lường, lại có khả năng thay đổi liên tục, thậm chí có chút thời điểm nó đã hóa những cái không có khả năng trở thành có khả năng, đem khả năng hóa thành không có khả năng, tựa hồ cả thiên địa quy tắc cũng đều bị trói buộc bất trụ bởi Nhân Giới Sát Quyền rồi.
"Thiên Địa quy tắc!"
Diệp Trần trong đầu lóe lên Linh quang.
“Không tệ, đúng là Thiên Địa quy tắc”.