Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 1486: Đột phá, thực lực vô địch (hạ)
(Hạ)
Diệp Trần tất nhiên không điên loạn, hắn bây giờ chỉ còn cách Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên một bước ngắn, chỉ cần đột phá qua thì thiên kiếp tự nhiên sẽ tan thành mây khói, việc hút lấy đại lượng lôi điện thiên kiếp tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng ngược lại có thể gia tăng tốc đột phá. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì chỉ cần một mình Hạo Khắc Thần Hoàng thôi cũng có thể tận dùng thời cơ giết chết hắn, dù sao Bất Diệt lực lượng trong cơ thể hắn đã không còn nhiều nữa.
Thoáng cái hấp thu quá nhiều tia chớp cũng không phải là chuyện đùa, thân thể Diệp Trần đã bắt đầu có cảm giác bị tan chảy từ trong ra ngoài. Từ lục phủ ngũ tạng, huyết nhục cốt cách cho đến hạt tánh mạng cơ bản nhất, nguyên khí…toàn bộ đều tràn ngập tia chớp thiên kiếp, giờ khắc này, Diệp Trần chỉ có cảm giác cả thân thể mình là một mảnh trống rỗng.
"Phá!"
Nhìn như rất bình thường, nhưng thật ra tại một sát na kia, hình thái tánh mạng của Diệp Trần chợt đại biến, một cỗ uy áp kinh khủng tới cực điểm phun trào ra, bao phủ cả thập phương thiên địa.
Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, thành!
Toàn bộ lôi điện thiên kiếp trong cơ thể đã bị Diệp Trần luyện hóa, sự tình này khiến cho Kiếm Nguyên của cấp bậc Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên trở nên vô cùng vững chắc, hoàn toàn không có chút mông lung nào, ngay cả Linh khu cũng thoáng cái bước qua cảnh giới Thất giai đỉnh phong, đạt đến Bát giai sơ kỳ, nếu đổi thành những người khác thì tuyệt nhiên sẽ không được như thế, nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Trần gặp phải thiên kiếp thật sự vô cùng cường đại, trong nó ẩn chứa vũ trụ ý chí cũng đặc biệt nhiều. “Trong rủi có may”, đây đúng là đạo lý đó.
"Thất trọng thiên là “khống chế bản thân”, như vậy bát trọng thiên hẳn là “khống chế Thiên Địa” rồi."
Ngay một khắc đạt tới bát trọng thiên, Thiên Địa vũ trụ tại trong mắt Diệp Trần bắt đầu xuất hiện biến hóa mới, ngay cả Thời Không Áo Nghĩa, cũng đều tựa hồ rõ ràng hơn rất nhiều, khó trách Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả không cần Không Gian Áo Nghĩa đạt đến viên mãn vẫn có thể thuấn di, loại lực lượng khống chế đối với thiên địa này đã giúp cho bọn hắn tiêu trừ một bộ phận trở ngại của không gian.
Vô số mây đen thiên kiếp bao phủ hàng loạt tinh cầu cũng nhanh chóng tan đi, ánh mắt Diệp Trần liền rơi vào trên ba người Hạo Khắc Thần Hoàng.
"Lúc này không đi thì đợi đến khi nào nữa."
Hạo Khắc Thần Hoàng cũng không đi quản Vạn Xà Ma Tổ cùng Thiên Tà lão quái, thân hình lập tức lóe lên liền xuất hiện tại bên ngoài mấy tỷ dặm.
"Chạy thoát sao?"
Hạo Khắc Thần Hoàng mới vừa xuất hiện trở lại thì đã bị một kiếm đã đâm trúng mi tâm, tốc độ của hắn nhanh, Diệp Trần lại càng nhanh hơn.
“Phanh” một tiếng!
Trúng chiêu, thân thể Hạo Khắc Thần Hoàng lập tức nổ tung thành phấn vụn, Bất Diệt lực lượng cũng bị phá hủy không còn một mảnh. Bát trọng thiên kiếm nguyên phối hợp thêm Bát giai Hủy Diệt Kiếm Ý đã triệt để làm Hạo Khắc Thần Hoàng biến mất khỏi thế giới này.
U Minh Thánh Nhãn mở ra, Diệp Trần chứng kiến Vạn Xà Ma Tổ đang phi tốc bỏ trốn nhưng cũng không đuổi theo, chỉ thấy tay trái hắn huy vũ, lập tức thời không xung quanh bắt đầu biến hình thành một thanh ảo ảnh kiếm, đâm thẳng tới vùng không gian chỗ Vạn Xà Ma Tổ cách đó vạn trượng.
Cùng chung số phận với Hạo Khắc Thần Hoàng, Vạn Xà Ma Tổ thân thể nổ tung thành phấn vụn, Trữ Vật Linh Giới cùng Hoàng cấp Bảo Khí quý giá của hắn lập cách không tức xuất hiện ở trong tay Diệp Trần.
Về phần Thiên Tà lão quái không cần Diệp Trần giết, đối phương đã lọt vào vòng cắn trả của Chú Sát Thuật nên đã chết trước hai tên kia một bước.
Ba gã Chuẩn Tôn, tám gã đỉnh cấp Hoàng giả đã cùng chết trong trận chiến đấu này.
Diệp Trần tuy không biết thực lực cụ thể của mình đã đạt đến mức nào, nhưng hắn tự tin rằng, hắn không sợ bất luận kẻ nào dưới cấp bậc Chí Tôn, đương nhiên vô địch thì có lẽ vẫn không có khả năng, nhưng dù là vô địch Chuẩn Tôn thì cũng không cách nào đơn giản áp chế được hắn.
Tám mươi năm này là một đoạn thời kì long trời lỡ đất, không chỉ có Diệp Trần đột nhiên tăng mạnh thực lực, mọi người của Thần Chi Nhạc Viên cũng đồng dạng như vậy. Những người mà Diệp Trần quen biết, đại bộ phận đều đã đi ra khỏi Thần Chi Nhạc Viên, bởi vì bọn họ đều đã đạt đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên. Người cũ ra đi, người mới lại đến, đến hôm nay tại Thần Chi Nhạc Viên, những người mà Diệp Trần biết mặt đã không còn được bao nhiêu người nữa.
Trong những người mà Diệp Trần quen biết, quả nhiên vẫn A Cửu là người có thành tựu cao nhất, nghe nói võ đạo ảo ảnh của hắn đã tăng từ năm đạo biến thành mười đạo, được hắn gọi là “Thập cường võ đạo”. Lúc trước khi hai người chiến đấu với nhau, hắn chỉ có thể thi triển tối đa là bốn đạo. Theo sát phía sau chính là Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm cùng với Độc Cô Tuyệt, cả hai đều là đao khách, có thể nói là nhất thời tỏa sáng mãnh liệt. Cả hai đều lấy mục tiêu siêu việt đối phương để phấn đấu, nhưng trước mắt mà nói, Lãnh Phi Phàm vẫn chiếm thế thượng phong nhiều hơn, dù sao luận về căn cơ thì Lãnh Phi Phàm thâm hậu hơn nhiều, còn Độc Cô Tuyệt chủ yếu là vì cất bước quá muộn, hắn có thể đạt đến thành tựu như hiện tại thì đã làm cho thiên hạ phải vô cùng khiếp sợ rồi.
Từ Tĩnh và Mộ Dung Khuynh Thành cũng không tệ, ngoài ra còn có những người Đạm Đài Minh Nguyệt, Khương Thiên, Liễu Vô Kiếm cùng với Tuyết Kiếm Vương.
Mặt khác, vào hai mươi năm trước, Thạch Nhân Đế cũng đã đột phá thành công đã đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, nghe nói là tại bên trên sàn đấu giá hắn đã tốn hao một cái giá cực lớn để mua được một cây Hoàng đạo linh căn còn sót lại dược lực, miễn cưỡng cũng có thể dùng để đột phá gông cùm xiềng xích. Bất quá căn cơ của hắn đã bị tổn hại từ trước nên sau khi trở thành bát trọng thiên Hoàng giả, tu vi cũng yếu hơn rất nhiều so với bát trọng thiên Hoàng giả bình thường, cần phải bỏ ra một thời gian rất dài khổ luyện mới có thể chữa trị được.
Như không phải là vì Chí Tôn Thánh Địa mà Thạch Nhân Đế vội vàng đột phá cảnh giới.
Thời gian Chí Tôn Thánh Địa mở ra rất nhanh sẽ tới gần, hào phú gia tộc khắp nơi tại Tam đại Sinh Mệnh tinh vực đều không tiếc mọi thứ để bồi dưỡng những hậu bối có tiềm lực. Chí Tôn Thánh Địa cứ một vạn năm mới mở ra một lần, nếu bỏ qua lần này thì sẽ phải chờ tới một vạn năm sau mới có cơ hội mới, tài phú vạn năm tích lũy trong gia tộc giờ đã đến thời điểm phải dùng đến rồi, có thể nói đây chính là thời điểm thích hợp nhất.
Long tộc cũng triệu hồi Từ Tĩnh về, chuẩn bị dốc toàn lực bồi dưỡng cho nàng, giúp cho nàng đột phá đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên trước khi Chí Tôn Thánh Địa mở ra. Tuy nói nuông chiều sẽ làm cho hư, đối với tương lai tất sẽ có hại, thế nhưng so với những thứ nhận được từ Chí Tôn Thánh Địa thì “chút nuông” chiều kia tựu không đáng giá nhắc tới rồi, nếu bỏ qua Chí Tôn Thánh Địa thì căn cơ dù có sâu hơn dày hơn nữa thì như thế nào chứ, số phận vẫn cứ khiếm khuyết mà thôi.
Không phải ai cũng đều có thể làm được như Diệp Trần, căn cơ so với bất luận kẻ nào cũng đều muốn thâm hậu hơn nhiều, rồi lại có thể ở trong thời gian ngắn mà đột phá…
Có thể nói, tuyệt đại bộ phận thiên tài Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên có tiềm lực, đều chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là vững chắc căn cơ, thẳng đến tám chín thành nắm chắc thì mới đột phá.
Hoặc là “nuông chiều cho hư”, không đi bận tâm những sự tình ngày sau, chỉ cần có năm thành nắm chắc thì tựu đã toàn lực liều mạng rồi.
Đương nhiên, “nuông chiều cho hư” cũng phải nhìn xem cội nguồn căn cơ này có phải là căn cơ nhất định hay không, nếu không đúng như vậy thì dù có dùng nhiều bảo vật hơn nữa thì cũng vô dụng mà thôi. Dù nói thế nào thì tu vi vẫn là chú trọng đến chất lượng, không có khả năng đến một điểm khổ cực cũng đều không chịu nổi, việc thoáng cái đã đột phá một trọng thiên này lên một trọng thiên khác là không bao giờ xảy ra, cho dù là có khả năng này đi nữa thì cũng không thể tạo ra một cường giả bình thường được, loại cường giả bình thường này, tại Tam đại Sinh Mệnh tinh vực nếu không có một vạn, thì cũng có tám ngàn đấy.
Long tộc bồi dưỡng Từ Tĩnh, Diệp Trần cũng không tiếc hết thảy chuẩn bị bồi dưỡng cho Mộ Dung Khuynh Thành.
Lần đột phá cảnh giới này, Diệp Trần đã hao phí hơn ba mươi tỷ Nguyên thạch, trên người còn thừa lại trên dưới tám tỷ mà thôi, tăng thêm số Nguyên thạch mà phòng đấu giá chưa chuyển đến, tổng cộng cũng có mấy chục tỷ. Với mấy chục tỷ Nguyên thạch này, Diệp Trần quyết định dùng toàn bộ để mua một ít bảo vật giúp gia tăng căn cơ và tu vi lên thật nhanh.
Mộ Dung Khuynh Thành đã đột phá đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên cũng từ ba mươi năm trước, coi như cũng đã có một điểm căn cơ, nếu không thì Diệp Trần cũng không có biện pháp hỗ trợ.
Thời gian ngày từng ngày đi qua.
Trong nháy mắt, khoảng cách Chí Tôn Thánh Địa mở ra chỉ còn lại cuối cùng một năm.
Mộ Dung Khuynh Thành dưới sự bồi dưỡng toàn lực của Diệp Trần, cuối cùng cũng đạt đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên đỉnh phong, đã có thể thử đột phá một lần. Vì thế, Diệp Trần đã chuẩn bị thêm cho nàng ba viên Hoàng đạo thần đan, không sai biệt lắm có thể gia tăng một thành tỷ lệ đột phá trong thời gian ngắn, như vậy Mộ Dung Khuynh Thành sẽ có ba lượt cơ hội, nếu ba lượt qua đi mà muốn đột phá thì tựu sẽ rất khó khăn vì Hoàng đạo thần đan cả đời chỉ có thể nuốt ba viên mà thôi.
Diệp Trần tất nhiên không điên loạn, hắn bây giờ chỉ còn cách Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên một bước ngắn, chỉ cần đột phá qua thì thiên kiếp tự nhiên sẽ tan thành mây khói, việc hút lấy đại lượng lôi điện thiên kiếp tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng ngược lại có thể gia tăng tốc đột phá. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì chỉ cần một mình Hạo Khắc Thần Hoàng thôi cũng có thể tận dùng thời cơ giết chết hắn, dù sao Bất Diệt lực lượng trong cơ thể hắn đã không còn nhiều nữa.
Thoáng cái hấp thu quá nhiều tia chớp cũng không phải là chuyện đùa, thân thể Diệp Trần đã bắt đầu có cảm giác bị tan chảy từ trong ra ngoài. Từ lục phủ ngũ tạng, huyết nhục cốt cách cho đến hạt tánh mạng cơ bản nhất, nguyên khí…toàn bộ đều tràn ngập tia chớp thiên kiếp, giờ khắc này, Diệp Trần chỉ có cảm giác cả thân thể mình là một mảnh trống rỗng.
"Phá!"
Nhìn như rất bình thường, nhưng thật ra tại một sát na kia, hình thái tánh mạng của Diệp Trần chợt đại biến, một cỗ uy áp kinh khủng tới cực điểm phun trào ra, bao phủ cả thập phương thiên địa.
Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, thành!
Toàn bộ lôi điện thiên kiếp trong cơ thể đã bị Diệp Trần luyện hóa, sự tình này khiến cho Kiếm Nguyên của cấp bậc Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên trở nên vô cùng vững chắc, hoàn toàn không có chút mông lung nào, ngay cả Linh khu cũng thoáng cái bước qua cảnh giới Thất giai đỉnh phong, đạt đến Bát giai sơ kỳ, nếu đổi thành những người khác thì tuyệt nhiên sẽ không được như thế, nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Trần gặp phải thiên kiếp thật sự vô cùng cường đại, trong nó ẩn chứa vũ trụ ý chí cũng đặc biệt nhiều. “Trong rủi có may”, đây đúng là đạo lý đó.
"Thất trọng thiên là “khống chế bản thân”, như vậy bát trọng thiên hẳn là “khống chế Thiên Địa” rồi."
Ngay một khắc đạt tới bát trọng thiên, Thiên Địa vũ trụ tại trong mắt Diệp Trần bắt đầu xuất hiện biến hóa mới, ngay cả Thời Không Áo Nghĩa, cũng đều tựa hồ rõ ràng hơn rất nhiều, khó trách Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả không cần Không Gian Áo Nghĩa đạt đến viên mãn vẫn có thể thuấn di, loại lực lượng khống chế đối với thiên địa này đã giúp cho bọn hắn tiêu trừ một bộ phận trở ngại của không gian.
Vô số mây đen thiên kiếp bao phủ hàng loạt tinh cầu cũng nhanh chóng tan đi, ánh mắt Diệp Trần liền rơi vào trên ba người Hạo Khắc Thần Hoàng.
"Lúc này không đi thì đợi đến khi nào nữa."
Hạo Khắc Thần Hoàng cũng không đi quản Vạn Xà Ma Tổ cùng Thiên Tà lão quái, thân hình lập tức lóe lên liền xuất hiện tại bên ngoài mấy tỷ dặm.
"Chạy thoát sao?"
Hạo Khắc Thần Hoàng mới vừa xuất hiện trở lại thì đã bị một kiếm đã đâm trúng mi tâm, tốc độ của hắn nhanh, Diệp Trần lại càng nhanh hơn.
“Phanh” một tiếng!
Trúng chiêu, thân thể Hạo Khắc Thần Hoàng lập tức nổ tung thành phấn vụn, Bất Diệt lực lượng cũng bị phá hủy không còn một mảnh. Bát trọng thiên kiếm nguyên phối hợp thêm Bát giai Hủy Diệt Kiếm Ý đã triệt để làm Hạo Khắc Thần Hoàng biến mất khỏi thế giới này.
U Minh Thánh Nhãn mở ra, Diệp Trần chứng kiến Vạn Xà Ma Tổ đang phi tốc bỏ trốn nhưng cũng không đuổi theo, chỉ thấy tay trái hắn huy vũ, lập tức thời không xung quanh bắt đầu biến hình thành một thanh ảo ảnh kiếm, đâm thẳng tới vùng không gian chỗ Vạn Xà Ma Tổ cách đó vạn trượng.
Cùng chung số phận với Hạo Khắc Thần Hoàng, Vạn Xà Ma Tổ thân thể nổ tung thành phấn vụn, Trữ Vật Linh Giới cùng Hoàng cấp Bảo Khí quý giá của hắn lập cách không tức xuất hiện ở trong tay Diệp Trần.
Về phần Thiên Tà lão quái không cần Diệp Trần giết, đối phương đã lọt vào vòng cắn trả của Chú Sát Thuật nên đã chết trước hai tên kia một bước.
Ba gã Chuẩn Tôn, tám gã đỉnh cấp Hoàng giả đã cùng chết trong trận chiến đấu này.
Diệp Trần tuy không biết thực lực cụ thể của mình đã đạt đến mức nào, nhưng hắn tự tin rằng, hắn không sợ bất luận kẻ nào dưới cấp bậc Chí Tôn, đương nhiên vô địch thì có lẽ vẫn không có khả năng, nhưng dù là vô địch Chuẩn Tôn thì cũng không cách nào đơn giản áp chế được hắn.
Tám mươi năm này là một đoạn thời kì long trời lỡ đất, không chỉ có Diệp Trần đột nhiên tăng mạnh thực lực, mọi người của Thần Chi Nhạc Viên cũng đồng dạng như vậy. Những người mà Diệp Trần quen biết, đại bộ phận đều đã đi ra khỏi Thần Chi Nhạc Viên, bởi vì bọn họ đều đã đạt đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên. Người cũ ra đi, người mới lại đến, đến hôm nay tại Thần Chi Nhạc Viên, những người mà Diệp Trần biết mặt đã không còn được bao nhiêu người nữa.
Trong những người mà Diệp Trần quen biết, quả nhiên vẫn A Cửu là người có thành tựu cao nhất, nghe nói võ đạo ảo ảnh của hắn đã tăng từ năm đạo biến thành mười đạo, được hắn gọi là “Thập cường võ đạo”. Lúc trước khi hai người chiến đấu với nhau, hắn chỉ có thể thi triển tối đa là bốn đạo. Theo sát phía sau chính là Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm cùng với Độc Cô Tuyệt, cả hai đều là đao khách, có thể nói là nhất thời tỏa sáng mãnh liệt. Cả hai đều lấy mục tiêu siêu việt đối phương để phấn đấu, nhưng trước mắt mà nói, Lãnh Phi Phàm vẫn chiếm thế thượng phong nhiều hơn, dù sao luận về căn cơ thì Lãnh Phi Phàm thâm hậu hơn nhiều, còn Độc Cô Tuyệt chủ yếu là vì cất bước quá muộn, hắn có thể đạt đến thành tựu như hiện tại thì đã làm cho thiên hạ phải vô cùng khiếp sợ rồi.
Từ Tĩnh và Mộ Dung Khuynh Thành cũng không tệ, ngoài ra còn có những người Đạm Đài Minh Nguyệt, Khương Thiên, Liễu Vô Kiếm cùng với Tuyết Kiếm Vương.
Mặt khác, vào hai mươi năm trước, Thạch Nhân Đế cũng đã đột phá thành công đã đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên, nghe nói là tại bên trên sàn đấu giá hắn đã tốn hao một cái giá cực lớn để mua được một cây Hoàng đạo linh căn còn sót lại dược lực, miễn cưỡng cũng có thể dùng để đột phá gông cùm xiềng xích. Bất quá căn cơ của hắn đã bị tổn hại từ trước nên sau khi trở thành bát trọng thiên Hoàng giả, tu vi cũng yếu hơn rất nhiều so với bát trọng thiên Hoàng giả bình thường, cần phải bỏ ra một thời gian rất dài khổ luyện mới có thể chữa trị được.
Như không phải là vì Chí Tôn Thánh Địa mà Thạch Nhân Đế vội vàng đột phá cảnh giới.
Thời gian Chí Tôn Thánh Địa mở ra rất nhanh sẽ tới gần, hào phú gia tộc khắp nơi tại Tam đại Sinh Mệnh tinh vực đều không tiếc mọi thứ để bồi dưỡng những hậu bối có tiềm lực. Chí Tôn Thánh Địa cứ một vạn năm mới mở ra một lần, nếu bỏ qua lần này thì sẽ phải chờ tới một vạn năm sau mới có cơ hội mới, tài phú vạn năm tích lũy trong gia tộc giờ đã đến thời điểm phải dùng đến rồi, có thể nói đây chính là thời điểm thích hợp nhất.
Long tộc cũng triệu hồi Từ Tĩnh về, chuẩn bị dốc toàn lực bồi dưỡng cho nàng, giúp cho nàng đột phá đến Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên trước khi Chí Tôn Thánh Địa mở ra. Tuy nói nuông chiều sẽ làm cho hư, đối với tương lai tất sẽ có hại, thế nhưng so với những thứ nhận được từ Chí Tôn Thánh Địa thì “chút nuông” chiều kia tựu không đáng giá nhắc tới rồi, nếu bỏ qua Chí Tôn Thánh Địa thì căn cơ dù có sâu hơn dày hơn nữa thì như thế nào chứ, số phận vẫn cứ khiếm khuyết mà thôi.
Không phải ai cũng đều có thể làm được như Diệp Trần, căn cơ so với bất luận kẻ nào cũng đều muốn thâm hậu hơn nhiều, rồi lại có thể ở trong thời gian ngắn mà đột phá…
Có thể nói, tuyệt đại bộ phận thiên tài Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên có tiềm lực, đều chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là vững chắc căn cơ, thẳng đến tám chín thành nắm chắc thì mới đột phá.
Hoặc là “nuông chiều cho hư”, không đi bận tâm những sự tình ngày sau, chỉ cần có năm thành nắm chắc thì tựu đã toàn lực liều mạng rồi.
Đương nhiên, “nuông chiều cho hư” cũng phải nhìn xem cội nguồn căn cơ này có phải là căn cơ nhất định hay không, nếu không đúng như vậy thì dù có dùng nhiều bảo vật hơn nữa thì cũng vô dụng mà thôi. Dù nói thế nào thì tu vi vẫn là chú trọng đến chất lượng, không có khả năng đến một điểm khổ cực cũng đều không chịu nổi, việc thoáng cái đã đột phá một trọng thiên này lên một trọng thiên khác là không bao giờ xảy ra, cho dù là có khả năng này đi nữa thì cũng không thể tạo ra một cường giả bình thường được, loại cường giả bình thường này, tại Tam đại Sinh Mệnh tinh vực nếu không có một vạn, thì cũng có tám ngàn đấy.
Long tộc bồi dưỡng Từ Tĩnh, Diệp Trần cũng không tiếc hết thảy chuẩn bị bồi dưỡng cho Mộ Dung Khuynh Thành.
Lần đột phá cảnh giới này, Diệp Trần đã hao phí hơn ba mươi tỷ Nguyên thạch, trên người còn thừa lại trên dưới tám tỷ mà thôi, tăng thêm số Nguyên thạch mà phòng đấu giá chưa chuyển đến, tổng cộng cũng có mấy chục tỷ. Với mấy chục tỷ Nguyên thạch này, Diệp Trần quyết định dùng toàn bộ để mua một ít bảo vật giúp gia tăng căn cơ và tu vi lên thật nhanh.
Mộ Dung Khuynh Thành đã đột phá đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên cũng từ ba mươi năm trước, coi như cũng đã có một điểm căn cơ, nếu không thì Diệp Trần cũng không có biện pháp hỗ trợ.
Thời gian ngày từng ngày đi qua.
Trong nháy mắt, khoảng cách Chí Tôn Thánh Địa mở ra chỉ còn lại cuối cùng một năm.
Mộ Dung Khuynh Thành dưới sự bồi dưỡng toàn lực của Diệp Trần, cuối cùng cũng đạt đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên đỉnh phong, đã có thể thử đột phá một lần. Vì thế, Diệp Trần đã chuẩn bị thêm cho nàng ba viên Hoàng đạo thần đan, không sai biệt lắm có thể gia tăng một thành tỷ lệ đột phá trong thời gian ngắn, như vậy Mộ Dung Khuynh Thành sẽ có ba lượt cơ hội, nếu ba lượt qua đi mà muốn đột phá thì tựu sẽ rất khó khăn vì Hoàng đạo thần đan cả đời chỉ có thể nuốt ba viên mà thôi.