Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 139: Thiên lôi tán nhân, Xích Cổ sa mạc



- Vâng!
Ngữ khí đệ tử chấp sự khiêm tốn, vốn dĩ hắn không cần phải lấy lòng đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm, chỉ là đối diện với Diệp Trần, kính ý tự nhiên biểu lộ, nghĩ cũng khó trách, ở Chân Linh Đại Lục, cường giả bao giờ cũng được người khác tôn kính, cho dù là tuyệt thế thiên tài, gặp phải cường giả tầng thứ cao hơn, cũng phải duy trì kính ý nhất định, nếu không chính là không biết sống chết, lúc nào cũng có thể bị người khác bóp chết.
Dưới sự hướng dẫn của đệ tử chấp sự, Diệp Trần đi đến đại sảnh.
Trong đại sảnh.
Chu Mai, La Hàn Sơn và Tử Tĩnh đều đang có mặt ở đó, bên cạnh là một số trưởng lão nội môn, trên ghế chủ tọa là tông chủ La Hành Liệt khí thế như sơn.
- Chào tông chủ, chào các vị trưởng lão.
Diệp Trần chắp tay cúi người.
La Hành Liệt gật gật đầu.
- Ngày mai chính là thời điểm đi Thiên Mộng cổ địa, trước đó, ta muốn chào các ngươi một tiếng, Thiên Mộng cổ địa địa thế phức tạp, trong núi có khả năng sẽ xuất hiện cung điện, trong nước cũng có khả năng có huyệt, dưới lòng đất còn có thể xuất hiện bảo khố, có lúc một gốc cây nói không chừng là lối vào, có lúc cần phải tránh né đại thạch, có lúc nhảy xuống núi cũng có thể đi vào, tóm lại, ở đó bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra, lúc nào cũng phải duy trì tâm trí bình tĩnh, không được tự đâm đầu vào trận.
- Vâng!
Bốn người Diệp Trần gật đầu.
La Hành Liệt nói tiếp:
- Thiên Mộng cổ địa bảo vật rất nhiều, bí tịch vô số, bảo các ngươi cống hiến không rõ ràng không thể, cho nên căn cứ giá trị vật phẩm công hiến, tông môn sẽ cho các ngươi một lượng linh thạch nhất định, ví dụ nhân cấp địa giai bí tịch, thông thường có thể đổi năm mươi miếng hạ phẩm linh thạch, bí tịch địa cấp sơ giai có thể đổi ba mươi miếng hạ phẩm linh thạch, địa cấp trung giai bí tịch vô cùng hiếm gặp, trong Thiên Mộng cổ địa cũng rất khó kiếm, có thể đổi ba ngàn miếng trung phẩm linh thạch, những vảo vật linh dược khác cũng như vậy, đương nhiên, bí tịch cống hiến cho tông môn, các ngươi tự mình có thể tu luyện, chỉ là không được truyền cho người khác mà thôi, hiểu chưa?
- Hiểu!
Mặc dù biết những thứ đó đáng giá rất nhiều linh thạch nhưng Diệp Trần vẫn không khỏi kinh ngạc, xem ra lần này tông môn chuẩn bị hạ huyết bản, có điều Thiên Mộng cổ địa không phải chỗ vui chơi, đệ tử của chín quốc gia đều vào trong đó, giết chóc là chuyện bình thường, nhất là những đệ tử mang theo trọng vật trong người lại càng phải cẩn trọng.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người xuất phát.
Lần này đội ngũ hộ tống đặc biệt lớn, có mười trưởng lão nội môn, năm mươi trưởng lão ngoại môn, ngồi trên tám con Thiên phong thứu, xuyên qua vân tầng.
Ba ngày sau, Thiên phong thứu rời khỏi Thiên Phong Quốc, đi tới ngoại cảnh.
- Thiên Phong Quốc ngoại cảnh, nguy hiểm lúc nào cũng tồn tại, mọi người cẩn thận chút.
Đại trưởng lão vận chân khí, quát lạnh nói.
- Vâng!
Một số trưởng lão từng đi qua Nam Trác Vực nên cũng có kinh nghiệm.
Thiên phong thứu lực lớn vô cùng, yêu khí hùng hậu, trên lưng mang theo tám người mà như vô vật, chỉ là liên tục duy trì phi hành tốc độ cao, biết cứ loài nào cũng sẽ cảm thấy mệt, thông thường qua một hai ngày, Đại trưởng lão sẽ tìm một nơi dừng chân, ngày thứ hai tiếp tục lên đường.
Đì đùng!
Sấm sét nhoáng nhoàng, điện quang như xà.
Trên tầng mây, Thiên phong thứu an nhiên phi hành, nó là ngũ cấp phi hành yêu thú, không có chuyện ngày mưa không thể phi hành, huống hồ cự ly của chúng so với mặt đất bây giờ đã là vạn mét, bị một vài tia sét đánh vào chẳng phải chuyện gì lớn.
La Hàn Sơn ngẩng đầy nhìn, cười nói:
- Nghe nói trời có ba tầng, tầng thứ nhất là kinh tuyệt thiên, kinh tuyệt thiên bao hàm tuyết, băng, hỏa, phong bốn loại cự chí nguyên khí, cuồng bạo dị thường, không phải Tinh Cấp Cảnh võ giả trở lên, sẽ bị nổ tung, trên nữa là tầng thứ hai là Thái cực thiên, Tinh Cấp Cảnh võ giả cũng không thể lên, nhất định phải là Linh Hải Cảnh võ giả, tầng cao nhất mới là Thiên đỉnh thiên, trừ phi Sinh Tử Cảnh võ giả, bất cứ người nào lên đều là một con đường chết, đến linh hồn cũng không còn.
Kinh tuyệt thiên, Thái cực thiên, Thiên đỉnh thiên!
Diệp Trần nhìn Từ Tĩnh,
- Từ Tĩnh sư tỷ Tam thiên kim sát công của tỷ có lẽ căn cứ vào ba tầng này sáng lập nhỉ?
Từ Tĩnh thản nhiên nói:
- Tam thiên kim sát công sao có thể sánh được với ba tầng trời, chỉ là lấy tên như vậy mà thôi, luận nội hàm, còn kém xa.
Xoẹt!
Một tia sét đột nhiên đánh về phía bọn Diệp Trần, bị Đại trưởng lão giơ tay tiêu diệt, hắn nói:
- Chỉ cần không ở trong Kinh tuyệt thiên, những lôi điện này uy lực không lớn, không cần lo lắng.
- Chân Linh Đại Lục thật đa màu đa vẻ, có quá nhiều thứ mình không biết.
Trong lòng Diệp Trần cảm khái, ở thế giới của hắn, lôi điện đối với người thường mà nói rất đáng sợ, ai bị lôi điện đánh trúng, trên cơ bản đều tử vong, hơn nữa lôi điện của thế giới đó thua xa lôi điện của Chân Linh Đại Lục, dù sao một thiên địa nguyên khí thiếu thốn, một thiên địa nguyên khí nồng đậm, căn bản không cùng một tầng thứ, nhưng là bây giờ, một đường lôi điện dễ dàng bị Đại trưởng lão tiêu diệt, được tận mắt thấy điều này thật sự kinh ngạc không thôi.
Dưới vân tầng đã bắt đầu mưa, chúng nhân ở trên vân tầng, không cần phải lo lắng việc này.
Thiên phong thứu không biết đã bay bao nhiêu thời gian, khí lưu phía trước đột nhiên hỗn loạn.
Mắt thường có thể thấy, một đường phong trụ xám ngắt từ bên trên chúc thẳng xuống, bên trong sấm sét nhoáng nhoàng, điện quang trong suốt, nhìn rõ bóng người bên trong.
- Tinh Cấp Cực võ giả! Mọi người nhường đường.
Đại trưởng lão sắc mặt vụt biến, chỉ huy Thiên phong thứu đi đường vòng, không dám trực tiếp tiến lên.
Phong trụ tan rã, sấm sét nhỏ dần, nhân ảnh đột nhiên xuất hiện phía trước mọi người, là một người trung niên da vàng như nến, thân hình bình thường, bên ngoài khoác một tấm đại lam bào, mái tóc đen vẫn còn ánh lên những tia lửa điện, mang đến cho người ta cảm giác áp bách về tâm hồn, không dám có bất kì suy nghĩ phản kháng nào.
- Các ngươi là ai?
Đại trưởng lão sắc mặt hơi tái, chắp tay cung kính nói:
- Làm phiền tiền bối, lão hủ là Thiên Phong Quốc Lưu Vân Tông Đại trưởng lão.
- Lưu Vân Tông!
Trung niên cười vang,
- Thì ra là quỷ tông môn của Nhàn Vân Tử, ta là bạn cũ của hắn, các ngươi có thể gọi ta là Thiên lôi tán nhân.
Thiên lôi tán nhân!
Thật là một cái tên bá đạo, Diệp Trần thầm nghĩ.
Đại trưởng lão thần tình nhẹ nhõm,
- Thì ra là Thiên lôi tán nhân tiền bối, ngày còn trẻ, ta từng nghe Thái thượng trưởng lão nhắc đến ngài, Nhất thủ khống thiên lôi, danh chấn Nam Trác Vực!
Thiên lôi tán nhân trợn mắt,
- Nhàn Vân Tử lão quỷ cứ thích khuếch đại, mấy chục năm trước ta có là gì, lúc đó Cửu U Giáo mới là nhất, ta chạy còn chẳng kịp nữa là, đúng rồi, các ngươi đến Xích Cổ sa mạc hả! Mấy tên tiểu quỷ này không tệ, bồi dưỡng cho tốt nhé.
Bốn người Diệp Trần là những đệ tử ưu tú nhất Lưu Vân Tông, trừ Phỉ Thúy Cốc, không hề thua kém ba đại tông môn còn lại, Thiên lôi tán nhân mới nhìn đã nhận ra hư thực, không khỏi gật gật đầu.
- Đúng như tiền bối nói, bọn ta đang đến Xích Cổ sa mạc, Thiên Mộng cổ địa mười năm mở một lần, cơ hội hiếm có.
Đại trưởng tuổi đã nhiều, Thiên lôi tán nhân nhìn giống như chưa quá năm mươi, vậy mà đứng cạnh đối phương, Đại trưởng lão lại giống vãn bối.
- Được rồi, ta còn phải tiếp tục toái luyện chân khí, các ngươi đi đi!
Thiên lôi tán nhân phẩy tay áo, thân hóa lôi đình, bay thẳng lên cao không vạn mét, tạo thành một lổ hỏng trên tầng khí lưu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bùm bùm!
Bên trong lỗ hổng lóe lên một cái, lôi đình rạng rỡ sinh uy, nhìn mà không khỏi khiếp sợ.
- Đi thôi!
Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, thôi động Thiên phong thứu dưới chân.
Trên đường.
Đại trưởng lão đột nhiên nói:
- Các ngươi đừng nhìn vẻ ngoài của Thiên lôi tán nhân tiền bối như vậy mà tưởng còn trẻ, tuổi thực của hắn đã hơn một trăm, nguyên nhân rất đơn giản, võ giả bước vào Tinh Cực Cảnh vô tai vô nan, sống hai trăm năm không thành vấn đề, cho nên tuổi thực và bề ngoài cách nhau một lần.
- Những cảnh giới sau này khó thăng vậy sao? Thiên lôi tán nhân đã hơn một trăm tuổi mà vẫn chưa tấn thăng lên tầng thứ cao hơn.
Diệp Trần có chút xúc động.
- Chân Linh Đại Lục võ giả vô số, chín mươi chín phần trăm kẹt dưới Bão Nguyên Cảnh, số còn lại lại có chín mươi chín phần trăm kẹt dưới Tinh Cực Cảnh, phổ cấp khó hơn lên trời, đương nhiên, bất cứ việc gì đều có trường hợp ngoại lệ, mỗi thời đại đều có một số yêu nghiệt, đối với họ mà nói, tấn cấp dễ như ăn cơm uống nước, đơn giản không còn gì đơn giản hơn, một trăm năm qua chỉ có Huyền Hậu tấn thăng lên Sinh Tử Cảnh, nàng chính là bất thế thiên tài, mấy chục năm ngắn ngủi đã phong vương xưng hậu, thậm xưng truyền kì, thiên tài yêu nghiệt từng sóng vai tuy rằng không bằng nàng, nhưng trên cơ bản cũng đạt đến Linh Hải Cảnh tầng thứ.
Chu Mai y phục thêu hoa cười nói:
- Thiên phú ngộ tính đúng là quan trọng, nhưng vẫn phải có kì ngộ kinh nhân, nếu không cho dù kinh tài kinh diễm, cũng khó đăng đỉnh, Diệp sư đệ, lần này Thiên Mộng cố địa miễn cưỡng là một lần cơ hội, có kì ngộ, có thể bớt nhiều năm khổ luyện cũng không biết chừng.
Diệp Trần gật đầu đồng ý, Chu Mai nói không sai, muốn nhanh tấn cấp, thì phải có kì ngộ, kì ngộ thực chất có thể quy nạp vào tài nguyên, chỉ có nhiều tài nguyên mới có thể tinh tiến dũng mãnh, hậu kình cường đại, nếu không đợi tiềm lực qua đi, so với người thường cũng chẳng nhanh hơn là mấy.
...
Sa mạc vô biên, vầng thái dương trên cao tỏa ánh nắng liên tục.
Sức nóng làm cho không khí cũng trở nên vặn vẹo, hạt cát trơn tuột như gương.
- Sa mạc Xích Cổ đã tồn tại từ thời thượng cổ, thường xuyên có hảo nguyên khí phong bạo sản sinh, không nên ở trên vân tầng, xuống thôi!
Vừa đến sa mạc Xích Cổ, Đại trưởng lão đã ra lệnh cho tám con Thiên phong thứu từ vân tầng bay xuống.
Vù vù vù...
Cuồng phong nóng rực lướt qua, chi dù có chân khí hộ thể, mọi người đều cảm thấy một chút nhiệt ý, phải biết đây mới chỉ là biên giới sa mạc Xích Cổ, nhiệt độ mới chỉ bằng một phần mười khu vực trung tâm.
Không thể không nói, có lúc vận khí tệ, uống nước lạnh cũng giắt răng.
Thiên phong thứu mới bay được gần năm trăm dặm, từng trận hỏa diễm cường quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, chụp cả nhóm người vào trong.
- Đây là hỏa nguyên khí phong bạo, mọi người cùng nhau động thủ phá vỡ nó.
Quát lên một tiếng lớn, Đại trưởng lão thân thể tự nhiên thẳng đứng, hai chân đứng rộng bằng vai, sau khi hít một hơi thật sâu, một ngón tay chỉ về phía trước, sau đó vẽ một đường vào không trung.
Xì xì!
Một thứ thanh âm như tiếng xé vải vang lên, hỏa nguyên khí phong bạo bị tử sắc quang tuyến cắt thành hai nửa, tán loạn ra ngoài.
Lúc này, Tứ trưởng lão không dám động nhiều, hắn tu luyện là hỏa hệ chân khí, có khả năng tương trợ hỏa nguyên khí, bình thường đối địch còn có thể sử dụng, bây giờ chỉ cần không cẩn thận, nói không chừng còn nướng chín mọi người.
Những trưởng lão khác lần lượt thi triển tuyệt học, từng mảng khí kình thi nhau đánh lên thiên không, chặn đứng không cho hỏa nguyên khí phong bạo mở rộng, từng bước tiêu diệt, trong đó, Diệp Trần cũng tiện tay đánh ra một mảng khí kình, đả kích hắn là, mảng khí kình chưa lại gần hỏa nguyên khí phong bạo đã bị nó làm cho bốc hơi.
Xông qua hỏa nguyên khí phong bạo, lưng áo mọi người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, Thiên phong thứu dưới chân cũng không hơn gì, một vài nơi lông vũ cháy xém, may mà không bị thương vào trong da thịt.
Sa mạc Xích Cổ rộng bảy tám vạn dặm, so với Thiên Phong Quốc lớn hơn rất nhiều, nghe nói thời kì thượng cổ, diện tích còn rộng hơn, trên năm mươi vạn dặm vuông, trên sa mạc chỉ có một quốc gia, gọi là Xích Cổ đế quốc, chỉ là sau này đế quốc diệt vong, sa mạc Xích Cổ cũng dần thu nhỏ, trở thành hình dạng bây giờ.
Xa xa, mọi người đã nhìn thấy đường hư không thanh hồng, thẳng đứng như cột trụ trời.
- Thanh hồng hiện, Thiên Mộng cổ địa ba ngày nữa là mở, chúng ta bay qua đó tìm nơi hạ trại.
Đại trưởng lão ánh mắt kinh nhân, đã nhìn thấy bên cạnh thanh hồng đang có không ít người.
Một lúc sau, Thiên phong thứu đáp xuống.
Diệp Trần ngẩng đầu, thanh hồng thực sự quá lớn, không biết nó được hình thành như thế nào, vị trí nơi thanh hồng tiếp xúc với sa mạch, có một quang môn hư huyễn, cao ba mươi ba trượng, rộn năm mươi lăm trượng, đóng kín.
Bốn phía thanh hồng đã có mấy ngàn người dựng trại, họ mặc những bộ trang phục khác nhau, có người thân khoác hoàng sắc kình bào, có hắc sắc y phục, có lam sắc, cũng có bạch sắc tử sắc, hoa văn thêu trên tay áo cũng khác nhau, đại biểu họ không cùng tông môn.
Lúc này, người của Phỉ Thúy Cốc đã đến trước một bước, họ là thế lực trong Thiên Phong Quốc, cách sa mạc Xích Cổ gần nhất, đương nhiên, gần cũng chỉ là cách nói tương đối, lộ trình vài chục vạn dặm vẫn phải đi, dù sao nguyên từ biên giới sa mạch đến trung tâm sa mạc đã có bảy tám vạnh dặm đường.
Đệ tử Phỉ Thúy Cốc đến tám người, Diệp Trần nhận ra ba người, là Phỉ Thúy Cốc Phỉ Thúy công tử Trang Phỉ, Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng, Cơ Tuyết Nhạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...