Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 1229: Dĩ nhược chiến cường, nội tâm không kiếm
nội tâm không kiếm
Đ-A-N-G...G!
Tà đao cùng Địa Sát Cự Kiếm mỗi bên bằng cuồng mãnh tư thái của mình trùng kích vào nhau, trong lúc nhất thời, Hỏa Tinh hợp thành một đường rất quỷ dị bộc phát lên mà văng khắp nơi, phảng phất như trật tự không gian chỗ đó đều bị làm rối loạn, lực đạo truyền lại bắt đầu trở nên kỳ quái…đứng trong vòng quỹ tích này thì bất luận kẻ nào cũng đừng mong có thể được nguyên vẹn mà đi ra.
PHỐC!
Một ngụm máu tươi lạnh như băng phun ra, Âm Phong Tà Đế bị Địa Sát Cự Kiếm kích lăng không bay ngược ra sau, thoáng cái chui vào đến trong sương mù xa xâm, Địa Sát Cự Kiếm có chút dừng lại, rồi lại dùng một tốc độ nhanh hơn đối phương gấp mấy lần tật trảm đi qua, đến mức trên mặt đất của những nơi mà cự kiếm vụt qua đều bị kình lực vẽ ra một đường rồi vỡ ra một vết kiếm vừa thô vừa to. Cả đám sương mù lập tức bị tách ra, bất luận thứ vật chất gì ngăn cản một kiếm này đều chuốc lấy sự hủy diệt.
"Nộ Hải Cuồng Lan!"
Âm Phong Tà Đế tuy bị đánh bay ra ngoài, nhưng trong một sát na khi rơi xuống đất đã lập tức khu động tà đao lần nữa công kích, lần này, đao kình mặc dù không hung tàn như lần trước đó, nhưng càng phát ra vẻ Cuồng Bạo vô cùng, giống như một cơn thịnh nộ tràn ngập đất trời, vần vũ không dứt. Với tư cách Tà Linh tộc đao đạo cao thủ, Âm Phong Tà Đế tại trên nghiên cứu võ học cũng thập phần cao minh, Địa Sát Cự Kiếm có lực đạo nhìn như vô kiên bất tồi, nhưng vẫn bị hắn dùng Nguyệt Hữu Viên Khuyết hung tàn nhất để triệt tiêu một bộ phận lực lượng, uy năng còn lại không đủ tám phần so với lúc trước. Chính vì lực đạo không ngớt không dứt kia mà hắn có thể dễ dàng thi triển Nộ Hải Cuồng Lan để đón đánh, tạo ra sóng đao kình sau lại cao hơn sóng trước.
Đương đương đương đương đương!
Đao thứ nhất trúng mục tiêu là Địa Sát Cự Kiếm, Âm Phong Tà Đế ngay sau đó phát ra thứ hai đao, đao thứ ba, tốc độ đao càng lúc càng nhanh, phảng phất như vĩnh viễn không có chừng mực, trong nháy mắt khoảng chừng đã có mười bảy đao đánh trúng vào Địa Sát Cự Kiếm.
Phanh!
Đến đao thứ mười tám phát ra thì Địa Sát Cự Kiếm đã bị phách hoành bay ra ngoài, bất quá Âm Phong Tà Đế cũng không chịu nổi, mười bảy đao phía trước, hắn cũng không phải lông tóc ít bị tổn thương, chỉ là hắn biết rõ, hiện tại không thể lui, vừa lui là xem như đao thế bị sĩ nhục, mà lại cũng ngăn không được Địa Sát Cự Kiếm tiến lên. Tất nhiên sẽ bị một kiếm xuyên tim.
Đã trảm bay Địa Sát Cự Kiếm, Âm Phong Tà Đế rốt cục cũng áp chế không nổi thương thế, hai tay từng khúc bị bạo liệt, trên ngực cũng xuất hiện một cái lỗ máu, nguyên lai Địa Sát Cự Kiếm tuy không thể công kích được bản thể của Âm Phong Tà Đế, nhưng kiếm kình vô kiên bất tồi đã truyền đưa tới, nếu không phải bị Nộ Hải Cuồng Lan đao kình không ngớt của Âm Phong Tà Đế ngăn chặn, thì một kiếm này có thể lại để cho Âm Phong Tà Đế bị trọng thương không nhỏ, thượng diện Hủy Diệt kiếm ý cũng không phải thứ ăn chay.
"Tốt cho một chiêu Ngự Kiếm Thuật!" Âm Phong Tà Đế sắc mặt tái nhợt, hai mắt bắn ra hừng hực âm trầm sát cơ.
"Ngươi cũng vậy"
Ngụ ý sâu xa, Âm Phong Tà Đế đao pháp thật sự cũng không được tốt lắm. Bá tuyệt không so sánh thì kì thực là không thông hiểu đạo lí, chỉ có thể hù dọa một chút cảnh giới võ học mà người ta không bì kịp của hắn. Nhưng đối với tà lực cường đại của đối phương, tà đạo ý chí cũng quỷ bí vô cùng, ngược lại có thể đem bộ đao pháp này phát huy đến một loại tình trạng thập phần hung tàn.
"Cũng không biết, liệu ngươi kế tiếp còn có thể phát huy ra một kiếm như vậy nữa không" Âm Phong Tà Đế sao lại há có thể nhìn không ra, cái Ngự Kiếm Thuật này cần phải hấp thu Địa Nguyên sát khí dưới nền đất, nếu không có Địa Nguyên sát khí thì hắn tùy tiện dùng một đao là có thể đơn giản phá vỡ chiêu này, mà hắn đã biết nhược điểm của một kiếm này, há lại sẽ để cho Diệp Trần có cơ hội hấp thu Địa Nguyên sát khí.
"Mỏi mắt mong chờ là được."
Diệp Trần đưa tay huy vũ, Tử sắc Cự Kiếm lăng không phân giải, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm màu tím rơi trên tay hắn, hắn có thể dùng Địa Sát kiếm thuật làm bị thương Âm Phong Tà Đế, chủ yếu là vì dưới tình huống đối phương còn chưa biết rõ đối với Địa Sát kiếm thuật. Hiện tại đối phương đã hiểu rõ nhược điểm của Địa Sát kiếm thuật thì hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội súc tích lực lượng.
Phải biết rằng, hắn sở dĩ có thể dùng chiêu này đánh trọng thương Hư Hoàng là vì chiến lực bản thể Hư Hoàng cũng không bằng hắn, hắn đại khái có thể một bên đánh, một bên dùng Địa Sát Cự Kiếm đi hấp thu Địa Nguyên sát khí. Nhưng Âm Phong Tà Đế không phải kẻ mà Hư Hoàng có thể so sánh, từ việc đối phương có thể nỗ lực chống lại Địa Sát Cự Kiếm liền có thể biết rõ, chiến lực của hắn cao gấp mấy lần Hư Hoàng.
Không có Thiên Hạt kiếm nơi tay thì chắc chắn Diệp Trần hoàn toàn trăm phần không phải đối thủ của Âm Phong Tà Đế, một khi hắn dùng Địa Sát kiếm thuật hấp thu Địa Nguyên sát khí, Âm Phong Tà Đế tất nhiên sẽ tại trong lúc này mà trọng thương thậm chí đánh chết hắn, đến lúc đó, Địa Sát kiếm thuật tự thân sụp đổ, trừ phi hắn có chuôi cực phẩm bảo kiếm thứ hai.
Dù sao Thiết Huyết ngân lam kiếm như thế nào có thể cùng so sánh với cực phẩm bảo kiếm.
Cho nên, chỉ có trong tay nắm Thiên Hạt kiếm, Diệp Trần mới có tiềm lực đánh một trận, về phần dùng Thiên Hạt kiếm thi triển ra Địa Sát kiếm thuật thì tự nhiên không thể tiếp tục, chỉ có thể đem Thiết Huyết ngân lam kiếm thi triển ra Địa Sát kiếm thuật, nhưng có dùng thì cũng vô dụng mà thôi vì lực lượng không đủ mạnh.
"Tốt, lần này nhìn ngươi như thế nào tiếp Nguyệt Hữu Viên Khuyết của ta."
Âm Phong Tà Đế kêu to một tiếng, cả người hắn như đao quang, người đi đến đâu đao mang màu xám thê lương theo đến đó. Tại giữa hai người diễn sinh ra một vòng trăng khuyết oanh hướng Diệp Trần.
Đối diện một đao hung tàn của Âm Phong Tà Đế, ánh mắt Diệp Trần ngưng trọng, nhưng cũng không chậm tay, không, phải nói là động tác trên tay hắn lúc này nhanh đến đỉnh phong, rõ ràng là Âm Phong Tà Đế xuất đao trước, nhưng ngược lại lại thành ra kiếm kình của Diệp Trần phát sau mà đến trước, thẳng đến chỗ sơ hở của ánh đao.
Đ-A-N-G...G! Đao kiếm giao kích, ánh lửa màu lục bích bộc phát dâng lên, nương theo đó là âm nhu khí kình vô cùng ác liệt, Thuỷ Hoả Vô Tình của Diệp Trần đơn giản bị ánh đao đối phương xoắn tán thành từng sợi nhỏ, kiếm kình nửa bước cũng khó tiến thêm, mà bản thân của hắn trên khóe miệng bắt đầu tiết ra một tia máu tươi, liên tiếp lui ra phía sau tám bước mới bỏ qua được đao kình.
Âm Phong Tà Đế cũng không thể thừa thắng mà truy kích, cũng không phải hắn không muốn, mà là làm không được, bởi vì bản thân hắn cũng buộc phải lui về phía sau ba bước.
Một kiếm này của Diệp Trần có ẩn chứa Thủy Hỏa dung hợp kiếm kình, có tính hủy diệt đột biến, cảnh giới kiếm pháp có cấp độ cao đến không thể tưởng tượng, nhưng điều thực sự để cho hắn giật mình không phải ở kiếm pháp của Diệp Trần, dù sao kiếm pháp càng lợi hại nhưng trụ cột chênh lệch quá nhiều thì cũng không làm nên chuyện gì, để cho hắn giật mình chính là, rõ ràng là hắn phát chiêu trước, nhưng đến cuối cùng như thế nào lại biến thành đối phương đánh đến trước, đem sơ hở chính mình ra nghênh đón.
Khoé miệng Diệp Trần phun ra một tia máu tươi, đao kình của đối phương tuy có thể chấn cho khí huyết hắn sôi trào, nhưng cũng không cách nào làm cho hắn bị thương, mà hắn chỉ dựa vào cảnh giới “Tay không kiếm, nội tâm không kiếm” là đủ để phát sau mà đến trước một bước, đánh trúng sơ hở khiến cho đao kình đối phương chỉ có thể phát huy đến bảy tám phần bộ dạng.
Nói cách khác, lực công kích của Diệp Trần kì thực so với Âm Phong Tà Đế yếu hơn không ít, sở dĩ có thể một kích bức lui Âm Phong Tà Đế ba bước là đúng thực dựa vào cảnh giới kiếm đạo tối cao.
Có đôi khi, lực công kích cao cũng không nhất định có thể phát huy được toàn bộ tác dụng.
"Đáng giận, đón thêm Nộ Hải Cuồng Lan của ta đây."
Âm Phong Tà Đế đối với cường giả Chân Linh thế giới, thập phần chán ghét, những người này có trụ cột đều không bì kịp với hắn, nhưng chẳng biết tại sao, năm đó lúc nguyên một đám bọn hắn có võ đạo cảnh giới thập phần cao đến đoạt xá thể xác Chân Thủy Đại Đế, hắn từng cùng đối phương bộc phát qua một trận chiến vô cùng khủng bố, nhưng khi đó linh hồn Chân Thủy Đại Đế bị thụ bị thương nên chiến lực tối đa chỉ có thể phát huy đến tám phần bộ dạng, vốn Âm Phong Tà Đế cho rằng, hắn đơn giản là có thể lần nữa trọng thương Chân Thủy Đại Đế, sau đó đoạt xá thể xác đối phương.
Nhưng nào có thể đoán được, Chân Thủy Đại Đế chiến lực tuy không bằng hắn, nhưng lại nương tựa vào võ đạo cảnh giới cao siêu mà đơn giản có thể cùng hắn đánh đến một ngày một đêm, cuối cùng bị kiệt lực mới mất đi lực phản kháng, cái này đối với hắn là một sự sỉ nhục to lớn, nhưng để cho hắn thật sự bị sỉ nhục chính là, Chân Thủy Đại Đế bị mất đi lực phản kháng, còn hắn cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, bằng không cũng sẽ không ngủ đông, ở ẩn đến vạn năm, lãng phí rất nhiều thời gian một cách vô ích như vậy.
Hiện tại, trụ cột của Diệp Trần so với Chân Thủy Đại Đế đều còn kém hơn rất nhiều, cảnh giới võ học cũng xa xa không bì kịp với Chân Thủy Đại Đế, nhưng là ở kiếm đạo lại đạt cảnh giới thượng thừa, rõ ràng đã đạt đến đẳng cấp của Chân Thủy Đại Đế, thậm chí còn hơn cả cổ nhân.
Nguyệt Hữu Viên Khuyết mạnh mẽ hung tàn, nhưng lực đạo chỉ có một, còn Nộ Hải Cuồng Lan, luận về tính hung tàn thì không bì kịp Nguyệt Hữu Viên Khuyết, nhưng luận về trạng thái đao kình không ngớt thì Nguyệt Hữu Viên Khuyết lại cao hơn gấp 10 lần. Âm Phong Tà Đế kiêng kị cảnh giới kiếm đạo của Diệp Trần, bắt đầu có ý định đánh nhanh thắng nhanh, dùng một lớp đao kình mạnh hơn bao phủ Diệp Trần, hắn không tin, Diệp Trần có thể đem Nộ Hải Cuồng Lan xé rách nát hoàn toàn.
Phương xa, Huyền Hậu cùng Ma Hoa Hoàng một bên điều tức, một bên đang xem cuộc chiến, đồng thời đề phòng lấy Thiên Tà, một khi Thiên Tà ra tay, các nàng tất nhiên cũng gia nhập chiến đấu, các nàng trong nội tâm rất rõ ràng, bây giờ là Âm Phong Tà Đế cùng Diệp Trần quyết chiến, nếu các nàng mạo muội ra tay, chẳng những làm yếu đi khí thế Diệp Trần, mà lại càng làm tình hình bề bộn hơn, Âm Phong Tà Đế tùy tiện một đao là có thể làm cho các nàng trọng thương, chiến lực thua sút quá lớn thì dùng kỹ xảo gì cũng không làm nên chuyện.
Lập tức vô biên ánh đao như nổi giận hướng phía Diệp Trần chém đi qua, Ma Hoa Hoàng cùng Huyền Hậu cũng không khỏi căng thẳng trong lòng, không phải bọn họ đối với Diệp Trần không tín nhiệm, chủ yếu là Âm Phong Tà Đế không phải người bình thường, đây là một kẻ tà ma từng gây tổn hại lớn nhất cho Chân Linh thế giới, nếu như Âm Phong Tà Đế là sóng to gió lớn, thì như vậy Diệp Trần tựu là một thuyền lá nhỏ dưới con sóng to gió lớn đó, tuy nhiên nương tựa theo kỹ xảo, thủy chung bảo vệ cho thuyền không bị dìm ngập. Nhưng là loại cục diện này, quả thực nguy hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thận, tựu là thuyền hủy người vong.
"Đáng tiếc cho một nhân vật tuyệt thế, tựu chỉ là thời gian của ngươi không đầy đủ mà thôi."
Thiên Tà đối với Diệp Trần có phần kiêng kị, còn muốn tại phía trên cả Âm Phong Tà Đế, sau khi cắn nuốt linh hồn của Tịch Diệt Ma Đế, hắn đã nhận được đại bộ phận trí nhớ của Tịch Diệt Ma Đế, tự nhiên đối với Diệp Trần cũng hiểu được nhiều chi tiết, hắn không phải không thừa nhận nếu như cho Diệp Trần thêm thời gian thì hào quang của hắn sẽ đủ để chiếu rọi cổ kim, những nhân vật tuyệt thế đã chết kia đều chưa hẳn đã bì kịp được hắn.
Ánh đao mang tất cả tà ác cuồng bạo như chém hết thiên hạ, oánh kích tới, Diệp Trần thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, có lẽ đối với hắn mà nói, chiến đấu đã trở thành tánh mạng của hắn, bước vào võ đạo đỉnh phong, kiếm đạo đỉnh phong, là sứ mạng của hắn, dù là Thiên Băng Địa Liệt, Mạt Nhật Hàng Lâm cũng đừng mơ tưởng có thể làm cho hắn thất kinh.
Xoẹt!
Thiên Hạt kiếm xuất kích, một màn phát sinh khiến người ta phải kinh hoàng, thân thể Diệp Trần giống như là ảo ảnh, cùng một kiếm kia là tràn ngập vô số thân ảnh đi ra, từng thân ảnh Diệp Trần đều có động tác xuất kiếm vô cùng giống nhau, bọn hắn hoặc là phi thân lên, hoặc là thân thể bên cạnh chuyển dời, hoặc là trọng tâm hạ thấp, hoặc là thân ảnh thiểm lược, trong chốc lát, vô số kiếm quang tràn vào trong ánh đao nộ hải.
"Ầm Ào Ào"! Vô biên ánh đao bị nghiền nát, đông đảo thân ảnh Diệp Trần hợp lại làm một.
"Điều này sao có thể chứ?" Âm Phong Tà Đế bất ngờ đến quên cả tiếp tục công kích, Diệp Trần mang đến cho hắn rung động quá lớn, bay thẳng vào tâm linh. Với tư cách là người phát động Nộ Hải Cuồng Lan, hắn biết rõ, Diệp Trần mỗi một kiếm đều là nhằm vào nhược điểm Nộ Hải Cuồng Lan mà đến, sóng kình ngập trời nhìn như không thể địch nổi nhưng lại ẩn chứa trong đó vô số lực biến hóa, Diệp Trần chỉ trong nháy mắt mà có thể đem vô số lực biến hóa đó phá hư sạch sẽ, cơn sóng kình ngập trời mất đi lực đạo, lập tức sụp đổ tan rã, khí thế như trước mãnh liệt như không thứ gì có thể đỡ được thì giờ đã biến mất hoàn toàn.
Đ-A-N-G...G!
Tà đao cùng Địa Sát Cự Kiếm mỗi bên bằng cuồng mãnh tư thái của mình trùng kích vào nhau, trong lúc nhất thời, Hỏa Tinh hợp thành một đường rất quỷ dị bộc phát lên mà văng khắp nơi, phảng phất như trật tự không gian chỗ đó đều bị làm rối loạn, lực đạo truyền lại bắt đầu trở nên kỳ quái…đứng trong vòng quỹ tích này thì bất luận kẻ nào cũng đừng mong có thể được nguyên vẹn mà đi ra.
PHỐC!
Một ngụm máu tươi lạnh như băng phun ra, Âm Phong Tà Đế bị Địa Sát Cự Kiếm kích lăng không bay ngược ra sau, thoáng cái chui vào đến trong sương mù xa xâm, Địa Sát Cự Kiếm có chút dừng lại, rồi lại dùng một tốc độ nhanh hơn đối phương gấp mấy lần tật trảm đi qua, đến mức trên mặt đất của những nơi mà cự kiếm vụt qua đều bị kình lực vẽ ra một đường rồi vỡ ra một vết kiếm vừa thô vừa to. Cả đám sương mù lập tức bị tách ra, bất luận thứ vật chất gì ngăn cản một kiếm này đều chuốc lấy sự hủy diệt.
"Nộ Hải Cuồng Lan!"
Âm Phong Tà Đế tuy bị đánh bay ra ngoài, nhưng trong một sát na khi rơi xuống đất đã lập tức khu động tà đao lần nữa công kích, lần này, đao kình mặc dù không hung tàn như lần trước đó, nhưng càng phát ra vẻ Cuồng Bạo vô cùng, giống như một cơn thịnh nộ tràn ngập đất trời, vần vũ không dứt. Với tư cách Tà Linh tộc đao đạo cao thủ, Âm Phong Tà Đế tại trên nghiên cứu võ học cũng thập phần cao minh, Địa Sát Cự Kiếm có lực đạo nhìn như vô kiên bất tồi, nhưng vẫn bị hắn dùng Nguyệt Hữu Viên Khuyết hung tàn nhất để triệt tiêu một bộ phận lực lượng, uy năng còn lại không đủ tám phần so với lúc trước. Chính vì lực đạo không ngớt không dứt kia mà hắn có thể dễ dàng thi triển Nộ Hải Cuồng Lan để đón đánh, tạo ra sóng đao kình sau lại cao hơn sóng trước.
Đương đương đương đương đương!
Đao thứ nhất trúng mục tiêu là Địa Sát Cự Kiếm, Âm Phong Tà Đế ngay sau đó phát ra thứ hai đao, đao thứ ba, tốc độ đao càng lúc càng nhanh, phảng phất như vĩnh viễn không có chừng mực, trong nháy mắt khoảng chừng đã có mười bảy đao đánh trúng vào Địa Sát Cự Kiếm.
Phanh!
Đến đao thứ mười tám phát ra thì Địa Sát Cự Kiếm đã bị phách hoành bay ra ngoài, bất quá Âm Phong Tà Đế cũng không chịu nổi, mười bảy đao phía trước, hắn cũng không phải lông tóc ít bị tổn thương, chỉ là hắn biết rõ, hiện tại không thể lui, vừa lui là xem như đao thế bị sĩ nhục, mà lại cũng ngăn không được Địa Sát Cự Kiếm tiến lên. Tất nhiên sẽ bị một kiếm xuyên tim.
Đã trảm bay Địa Sát Cự Kiếm, Âm Phong Tà Đế rốt cục cũng áp chế không nổi thương thế, hai tay từng khúc bị bạo liệt, trên ngực cũng xuất hiện một cái lỗ máu, nguyên lai Địa Sát Cự Kiếm tuy không thể công kích được bản thể của Âm Phong Tà Đế, nhưng kiếm kình vô kiên bất tồi đã truyền đưa tới, nếu không phải bị Nộ Hải Cuồng Lan đao kình không ngớt của Âm Phong Tà Đế ngăn chặn, thì một kiếm này có thể lại để cho Âm Phong Tà Đế bị trọng thương không nhỏ, thượng diện Hủy Diệt kiếm ý cũng không phải thứ ăn chay.
"Tốt cho một chiêu Ngự Kiếm Thuật!" Âm Phong Tà Đế sắc mặt tái nhợt, hai mắt bắn ra hừng hực âm trầm sát cơ.
"Ngươi cũng vậy"
Ngụ ý sâu xa, Âm Phong Tà Đế đao pháp thật sự cũng không được tốt lắm. Bá tuyệt không so sánh thì kì thực là không thông hiểu đạo lí, chỉ có thể hù dọa một chút cảnh giới võ học mà người ta không bì kịp của hắn. Nhưng đối với tà lực cường đại của đối phương, tà đạo ý chí cũng quỷ bí vô cùng, ngược lại có thể đem bộ đao pháp này phát huy đến một loại tình trạng thập phần hung tàn.
"Cũng không biết, liệu ngươi kế tiếp còn có thể phát huy ra một kiếm như vậy nữa không" Âm Phong Tà Đế sao lại há có thể nhìn không ra, cái Ngự Kiếm Thuật này cần phải hấp thu Địa Nguyên sát khí dưới nền đất, nếu không có Địa Nguyên sát khí thì hắn tùy tiện dùng một đao là có thể đơn giản phá vỡ chiêu này, mà hắn đã biết nhược điểm của một kiếm này, há lại sẽ để cho Diệp Trần có cơ hội hấp thu Địa Nguyên sát khí.
"Mỏi mắt mong chờ là được."
Diệp Trần đưa tay huy vũ, Tử sắc Cự Kiếm lăng không phân giải, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm màu tím rơi trên tay hắn, hắn có thể dùng Địa Sát kiếm thuật làm bị thương Âm Phong Tà Đế, chủ yếu là vì dưới tình huống đối phương còn chưa biết rõ đối với Địa Sát kiếm thuật. Hiện tại đối phương đã hiểu rõ nhược điểm của Địa Sát kiếm thuật thì hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội súc tích lực lượng.
Phải biết rằng, hắn sở dĩ có thể dùng chiêu này đánh trọng thương Hư Hoàng là vì chiến lực bản thể Hư Hoàng cũng không bằng hắn, hắn đại khái có thể một bên đánh, một bên dùng Địa Sát Cự Kiếm đi hấp thu Địa Nguyên sát khí. Nhưng Âm Phong Tà Đế không phải kẻ mà Hư Hoàng có thể so sánh, từ việc đối phương có thể nỗ lực chống lại Địa Sát Cự Kiếm liền có thể biết rõ, chiến lực của hắn cao gấp mấy lần Hư Hoàng.
Không có Thiên Hạt kiếm nơi tay thì chắc chắn Diệp Trần hoàn toàn trăm phần không phải đối thủ của Âm Phong Tà Đế, một khi hắn dùng Địa Sát kiếm thuật hấp thu Địa Nguyên sát khí, Âm Phong Tà Đế tất nhiên sẽ tại trong lúc này mà trọng thương thậm chí đánh chết hắn, đến lúc đó, Địa Sát kiếm thuật tự thân sụp đổ, trừ phi hắn có chuôi cực phẩm bảo kiếm thứ hai.
Dù sao Thiết Huyết ngân lam kiếm như thế nào có thể cùng so sánh với cực phẩm bảo kiếm.
Cho nên, chỉ có trong tay nắm Thiên Hạt kiếm, Diệp Trần mới có tiềm lực đánh một trận, về phần dùng Thiên Hạt kiếm thi triển ra Địa Sát kiếm thuật thì tự nhiên không thể tiếp tục, chỉ có thể đem Thiết Huyết ngân lam kiếm thi triển ra Địa Sát kiếm thuật, nhưng có dùng thì cũng vô dụng mà thôi vì lực lượng không đủ mạnh.
"Tốt, lần này nhìn ngươi như thế nào tiếp Nguyệt Hữu Viên Khuyết của ta."
Âm Phong Tà Đế kêu to một tiếng, cả người hắn như đao quang, người đi đến đâu đao mang màu xám thê lương theo đến đó. Tại giữa hai người diễn sinh ra một vòng trăng khuyết oanh hướng Diệp Trần.
Đối diện một đao hung tàn của Âm Phong Tà Đế, ánh mắt Diệp Trần ngưng trọng, nhưng cũng không chậm tay, không, phải nói là động tác trên tay hắn lúc này nhanh đến đỉnh phong, rõ ràng là Âm Phong Tà Đế xuất đao trước, nhưng ngược lại lại thành ra kiếm kình của Diệp Trần phát sau mà đến trước, thẳng đến chỗ sơ hở của ánh đao.
Đ-A-N-G...G! Đao kiếm giao kích, ánh lửa màu lục bích bộc phát dâng lên, nương theo đó là âm nhu khí kình vô cùng ác liệt, Thuỷ Hoả Vô Tình của Diệp Trần đơn giản bị ánh đao đối phương xoắn tán thành từng sợi nhỏ, kiếm kình nửa bước cũng khó tiến thêm, mà bản thân của hắn trên khóe miệng bắt đầu tiết ra một tia máu tươi, liên tiếp lui ra phía sau tám bước mới bỏ qua được đao kình.
Âm Phong Tà Đế cũng không thể thừa thắng mà truy kích, cũng không phải hắn không muốn, mà là làm không được, bởi vì bản thân hắn cũng buộc phải lui về phía sau ba bước.
Một kiếm này của Diệp Trần có ẩn chứa Thủy Hỏa dung hợp kiếm kình, có tính hủy diệt đột biến, cảnh giới kiếm pháp có cấp độ cao đến không thể tưởng tượng, nhưng điều thực sự để cho hắn giật mình không phải ở kiếm pháp của Diệp Trần, dù sao kiếm pháp càng lợi hại nhưng trụ cột chênh lệch quá nhiều thì cũng không làm nên chuyện gì, để cho hắn giật mình chính là, rõ ràng là hắn phát chiêu trước, nhưng đến cuối cùng như thế nào lại biến thành đối phương đánh đến trước, đem sơ hở chính mình ra nghênh đón.
Khoé miệng Diệp Trần phun ra một tia máu tươi, đao kình của đối phương tuy có thể chấn cho khí huyết hắn sôi trào, nhưng cũng không cách nào làm cho hắn bị thương, mà hắn chỉ dựa vào cảnh giới “Tay không kiếm, nội tâm không kiếm” là đủ để phát sau mà đến trước một bước, đánh trúng sơ hở khiến cho đao kình đối phương chỉ có thể phát huy đến bảy tám phần bộ dạng.
Nói cách khác, lực công kích của Diệp Trần kì thực so với Âm Phong Tà Đế yếu hơn không ít, sở dĩ có thể một kích bức lui Âm Phong Tà Đế ba bước là đúng thực dựa vào cảnh giới kiếm đạo tối cao.
Có đôi khi, lực công kích cao cũng không nhất định có thể phát huy được toàn bộ tác dụng.
"Đáng giận, đón thêm Nộ Hải Cuồng Lan của ta đây."
Âm Phong Tà Đế đối với cường giả Chân Linh thế giới, thập phần chán ghét, những người này có trụ cột đều không bì kịp với hắn, nhưng chẳng biết tại sao, năm đó lúc nguyên một đám bọn hắn có võ đạo cảnh giới thập phần cao đến đoạt xá thể xác Chân Thủy Đại Đế, hắn từng cùng đối phương bộc phát qua một trận chiến vô cùng khủng bố, nhưng khi đó linh hồn Chân Thủy Đại Đế bị thụ bị thương nên chiến lực tối đa chỉ có thể phát huy đến tám phần bộ dạng, vốn Âm Phong Tà Đế cho rằng, hắn đơn giản là có thể lần nữa trọng thương Chân Thủy Đại Đế, sau đó đoạt xá thể xác đối phương.
Nhưng nào có thể đoán được, Chân Thủy Đại Đế chiến lực tuy không bằng hắn, nhưng lại nương tựa vào võ đạo cảnh giới cao siêu mà đơn giản có thể cùng hắn đánh đến một ngày một đêm, cuối cùng bị kiệt lực mới mất đi lực phản kháng, cái này đối với hắn là một sự sỉ nhục to lớn, nhưng để cho hắn thật sự bị sỉ nhục chính là, Chân Thủy Đại Đế bị mất đi lực phản kháng, còn hắn cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, bằng không cũng sẽ không ngủ đông, ở ẩn đến vạn năm, lãng phí rất nhiều thời gian một cách vô ích như vậy.
Hiện tại, trụ cột của Diệp Trần so với Chân Thủy Đại Đế đều còn kém hơn rất nhiều, cảnh giới võ học cũng xa xa không bì kịp với Chân Thủy Đại Đế, nhưng là ở kiếm đạo lại đạt cảnh giới thượng thừa, rõ ràng đã đạt đến đẳng cấp của Chân Thủy Đại Đế, thậm chí còn hơn cả cổ nhân.
Nguyệt Hữu Viên Khuyết mạnh mẽ hung tàn, nhưng lực đạo chỉ có một, còn Nộ Hải Cuồng Lan, luận về tính hung tàn thì không bì kịp Nguyệt Hữu Viên Khuyết, nhưng luận về trạng thái đao kình không ngớt thì Nguyệt Hữu Viên Khuyết lại cao hơn gấp 10 lần. Âm Phong Tà Đế kiêng kị cảnh giới kiếm đạo của Diệp Trần, bắt đầu có ý định đánh nhanh thắng nhanh, dùng một lớp đao kình mạnh hơn bao phủ Diệp Trần, hắn không tin, Diệp Trần có thể đem Nộ Hải Cuồng Lan xé rách nát hoàn toàn.
Phương xa, Huyền Hậu cùng Ma Hoa Hoàng một bên điều tức, một bên đang xem cuộc chiến, đồng thời đề phòng lấy Thiên Tà, một khi Thiên Tà ra tay, các nàng tất nhiên cũng gia nhập chiến đấu, các nàng trong nội tâm rất rõ ràng, bây giờ là Âm Phong Tà Đế cùng Diệp Trần quyết chiến, nếu các nàng mạo muội ra tay, chẳng những làm yếu đi khí thế Diệp Trần, mà lại càng làm tình hình bề bộn hơn, Âm Phong Tà Đế tùy tiện một đao là có thể làm cho các nàng trọng thương, chiến lực thua sút quá lớn thì dùng kỹ xảo gì cũng không làm nên chuyện.
Lập tức vô biên ánh đao như nổi giận hướng phía Diệp Trần chém đi qua, Ma Hoa Hoàng cùng Huyền Hậu cũng không khỏi căng thẳng trong lòng, không phải bọn họ đối với Diệp Trần không tín nhiệm, chủ yếu là Âm Phong Tà Đế không phải người bình thường, đây là một kẻ tà ma từng gây tổn hại lớn nhất cho Chân Linh thế giới, nếu như Âm Phong Tà Đế là sóng to gió lớn, thì như vậy Diệp Trần tựu là một thuyền lá nhỏ dưới con sóng to gió lớn đó, tuy nhiên nương tựa theo kỹ xảo, thủy chung bảo vệ cho thuyền không bị dìm ngập. Nhưng là loại cục diện này, quả thực nguy hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thận, tựu là thuyền hủy người vong.
"Đáng tiếc cho một nhân vật tuyệt thế, tựu chỉ là thời gian của ngươi không đầy đủ mà thôi."
Thiên Tà đối với Diệp Trần có phần kiêng kị, còn muốn tại phía trên cả Âm Phong Tà Đế, sau khi cắn nuốt linh hồn của Tịch Diệt Ma Đế, hắn đã nhận được đại bộ phận trí nhớ của Tịch Diệt Ma Đế, tự nhiên đối với Diệp Trần cũng hiểu được nhiều chi tiết, hắn không phải không thừa nhận nếu như cho Diệp Trần thêm thời gian thì hào quang của hắn sẽ đủ để chiếu rọi cổ kim, những nhân vật tuyệt thế đã chết kia đều chưa hẳn đã bì kịp được hắn.
Ánh đao mang tất cả tà ác cuồng bạo như chém hết thiên hạ, oánh kích tới, Diệp Trần thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, có lẽ đối với hắn mà nói, chiến đấu đã trở thành tánh mạng của hắn, bước vào võ đạo đỉnh phong, kiếm đạo đỉnh phong, là sứ mạng của hắn, dù là Thiên Băng Địa Liệt, Mạt Nhật Hàng Lâm cũng đừng mơ tưởng có thể làm cho hắn thất kinh.
Xoẹt!
Thiên Hạt kiếm xuất kích, một màn phát sinh khiến người ta phải kinh hoàng, thân thể Diệp Trần giống như là ảo ảnh, cùng một kiếm kia là tràn ngập vô số thân ảnh đi ra, từng thân ảnh Diệp Trần đều có động tác xuất kiếm vô cùng giống nhau, bọn hắn hoặc là phi thân lên, hoặc là thân thể bên cạnh chuyển dời, hoặc là trọng tâm hạ thấp, hoặc là thân ảnh thiểm lược, trong chốc lát, vô số kiếm quang tràn vào trong ánh đao nộ hải.
"Ầm Ào Ào"! Vô biên ánh đao bị nghiền nát, đông đảo thân ảnh Diệp Trần hợp lại làm một.
"Điều này sao có thể chứ?" Âm Phong Tà Đế bất ngờ đến quên cả tiếp tục công kích, Diệp Trần mang đến cho hắn rung động quá lớn, bay thẳng vào tâm linh. Với tư cách là người phát động Nộ Hải Cuồng Lan, hắn biết rõ, Diệp Trần mỗi một kiếm đều là nhằm vào nhược điểm Nộ Hải Cuồng Lan mà đến, sóng kình ngập trời nhìn như không thể địch nổi nhưng lại ẩn chứa trong đó vô số lực biến hóa, Diệp Trần chỉ trong nháy mắt mà có thể đem vô số lực biến hóa đó phá hư sạch sẽ, cơn sóng kình ngập trời mất đi lực đạo, lập tức sụp đổ tan rã, khí thế như trước mãnh liệt như không thứ gì có thể đỡ được thì giờ đã biến mất hoàn toàn.