Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 11: Việc tốt khác của ra ngoài rèn luyện
- Muốn chết.
Người nói là Vương Hải Xuyên, Thanh Long Kích trên tay quét ngang một vòng, đánh lùi những kẻ đang vây công hắn, sau đó thân thể lại xoay một vòng, một chiêu hồi mã thương đâm thẳng về phía đôi phương.
Lần này người đàn ông cao lớn không dám chậm trễ, phải biết Thiết Bố Sam luyện thế nào cũng không thể khiến thân thể biến thành sắt thép, vũ khí bình thường hắn không sợ, nhưng bị một thứ sắc nhọn đâm vào thì vẫn chết như thường, huống hồ một chiêu này của Vương Hải Xuyên sắc bén bá đạo, dù là thiết giáp cũng thủng.
Hai tay tạo thành hình chữ thập, người đàn ông cao lớn nắm lấy thân Thanh Long Kích, không để cho nó tiến thêm một tấc.
Bắt được cơ hội, Lưu Đào bay người đáp xuống trước mặt đối phương, một quyền nhẹ nhàng ấn lên.
Phốc!
Như thiết chùy nện da, khóe miệng người đàn ông cao lớn trào ra một tia máu, ngực bị ấn ra một vết bàn tay mờ mờ, tím bầm một mảng.
Đúng lúc này, hai người đàn ông hung ác khác thừa cơ lao đến chỗ Lưu Đào.
Lưu Đào thầm kêu không xong, lúc nãy mặc dù một quyền đả thương người đàn ông cao lớn, nhưng hai tay cũng bị lực phản tác làm cho tê rần, nhất thời không nhấc lên được.
Vương Hải Xuyên cũng không còn lực, người đàn ông hung ác vừa rồi bị hắn đánh lùi bây giờ quay lại phản kích điên cuồng, khiến hắn có cảm giác không sao ngăn cản nổi.
Diêu Tinh và hai huynh đệ song sinh thì vẫn chống đỡ được, dù sao họ cũng là cục diện một chọi một.
Thấy Lưu Đào sắp bị kích sát, một đường kiếm quang chói mắt đột nhiên bắn đến, vặn vẹo trên không hai lần, hai người đàn ông hung ác cổ tóe máu, ngã thẳng xuống đất.
Một kiếm đắc thủ, Diệp Trần không hề dừng lại, một chiêu "Tầm Khích" đấm trúng tim một người đàn ông hung ác, giúp Vương Hải Xuyên loại bỏ áp lực.
- Đa tạ!
Lưu Đào vừa từ cõi chết trở về sắc mặt vẫn còn chút tái, cảm kích nói.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Giết chết bọn chúng rồi nói.
Kì thực sau khi giết Ma Ngũ, vận mệnh của chúng sớm đã được xác định, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.
Chỉ một lúc, trừ người đàn ông tu luyện Thiết Bố Sam, những kẻ còn lại đều đã chết hết, bên Diệp Trần trừ hắn và Lưu Đào, những người còn lại hoặc ít hoặc nhiều đều bị mang chút thương.
- Chạy đi đâu!
Vương Hải Xuyên phát hiện người đàn ông cao lớn định chạy, Thanh Long Kích dài hai mét mang theo âm thanh xé gió bén nhọn bắn ra.
Xoạt!
Người đàn ông cao lớn thân kinh bách trận, kinh nghiệm phong phú, thân thể hơi nghiêng, một lần nữa may mắn tránh được Thanh Long Kích.
Nhưng thoát được hòa thượng trốn không qua miếu thờ, Diệp Trần thân đi theo kiếm, một kiếm phá vỡ Thiết Bố Sam của đối phương, đâm xuyên tim hắn.
Nguy cơ giải trừ, bọn Lưu Đào thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng không khỏi sợ hãi, chỉ với sức một người mà giết chết cả người đàn ông xấu xí Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười và người đàn ông cao lớn mình đồng da sắt, chiến đấu lực kiểu này thực sự quá đáng sợ. Kim Quang Môn đệ tử ngoại môn số một cũng không thể làm được, thậm chí ngay cả người được tấn thăng làm đệ tử nội môn cũng chưa chắc làm được. Hơn nữa cho dù làm được, cũng chưa chắc có thể rút lui an toàn, đâu giống Diệp Trần, thâm tàng bất lộ.
- Diệp huynh đệ, Lưu Đào ta chưa từng bội phục ai bao giờ, hôm nay coi như ta phục ngươi.
Lưu Đào thành thật nói.
Diệp Trần không phủ nhận luôn, cười nhạt một tiếng.
Đám đại hán mang lại cho họ khoảng hơn ba ngàn lạng nữa, chia đều mỗi người hơn năm trăm, coi như thu nhập ngoài ý muốn.
- Các vị, xin phép cáo từ.
Nhận đủ ngân lượng, Diệp Trần không muốn hợp tác thêm nữa mà chuẩn bị đan thương độc mã xông vào sơn mạch yên tĩnh, tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu.
Lưu Đào nói:
- Cũng được, bọn ta đang chuẩn bị về, một mình ngươi cẩn thận chút.
Lúc sắp chia tay, Diêu Tinh không kìm được nói:
- Diệp Trần, nhớ tới chỗ bọn ta chơi nhé!
Diệp Trần gật gật đầu:
- Có cơ hội sẽ đến.
Rất nhanh, đã không còn thấy bóng dáng mấy người, Diệp Trần thầm nghĩ: Mới đi ra ngoài chưa được bao lâu mà đã kiếm được hai ngàn bảy trăm lạng bạc, đủ để mua một số nguyên liệu dùi mài thân thể, còn linh dược có lợi cho việc luyện khí, những thứ đó ít nhất cũng phải hơn vạn lạng, căn bản không mua nổi.
Dứt bỏ những thứ đó ra khỏi đầu, điều khiến Diệp Trần ngạc nhiên nhất là lần đầu tiên giết người tại sao không thấy có quá nhiều cảm giác, không lẽ cũng là do linh hồn lực.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần thực sự không thể lý giải.
Sơn mạch yên tĩnh rộng một ngàn dặm vuông, yêu thú vô số, theo Diệp Trần biết, một trăm dặm vòng ngoài trên cơ bản chỉ có yêu thú cấp một hai, tỷ suất đụng phải yêu thú cấp ba rất ít, con Răng Cưa Độc Thú lớn như vậy mà cũng không phải yêu thú cấp ba, chỉ có thể coi là sắp thành yêu thú cấp ba. Giữa hai trăm đến năm trăm dặm chính là hiểm địa, yêu thú cấp ba đến cấp năm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, với thực lực hiện tại của hắn, gặp phải chỉ có duy nhất một con đường chết.
Sau năm trăm dặm, là cấm địa thực sự, mấy chục năm trước từng có đại thế lực phái cao thủ vào thăm dò, tìm kiếm một số thảo dược quý hiếm, không may gặp phải một con yêu thú cấp bảy Diện Yêu Ngưu, hơn một trăm người chỉ có một người chạy thoát, nhưng cũng chỉ sống được mấy ngày, nguyên nhân là yêu khí trong người quá thịnh, phát cuồng mà chết, từ đó, không còn ai dám vào nữa.
Mười dặm đường, Diệp Trần chém giết ba con yêu thú, một trong số đó là yêu thú cấp hai Cuồng Bạo Ngưu, bị Diệp Trần kéo hai sừng, dùng nắm đấm giết chết.
Thu thập xong nguyên liệu yêu thú, Diệp Trần không vào sâu hơn nữa mà lựa chọn đi ngang, hắn không muốn đụng phải yêu thú cấp ba trở lên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ngày thứ ba, khiêng theo một túi da lớn, Diệp Trần lên đường trở về, hướng thẳng Thanh Phong Trấn.
...
Linh Dược Hiên là cửa hàng duy nhất ở Thanh Phong Trấn mua bán dược liệu, diện tích không quá lớn, cửa hàng cũng không quá xa hoa, nhưng luận tài lực, tuyệt đối là số một.
Dù sao thế giới này quần thể có tiền nhất chính là võ giả, mà hơn một nửa ngân lượng trên người võ giả đều dùng cho dược liệu phụ trợ tu luyện hoặc đan dược, tiền tiêu như rác không biết nhíu mày, đối với họ mà nói, bạc hết rồi có thể kiếm thêm, tu vi tăng lên là cơ hội hiếm có.
Cất bước tiến vào Linh Dược Hiên, Diệp Trần nhíu mày.
Trong cửa hàng người ra vào hối hả, phần lớn đều là võ sĩ thân khoác kình y, còn có thiếu gia phú quý, có hai người Diệp Trần nhìn không thấu, có lẽ là võ giả cấp bậc Ngưng Chân Cảnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đến bên quầy, Diệp Trần đặt túi da đựng nguyên liệu yêu thú lên trên.
- Chưởng quầy, bán nguyên liệu yêu thú.
Chưởng quầy là một vị lão giả có tuổi, thân khoắc hắc bào viền vàng, khí chất trầm ổn, ông đi tới mở túi da, vừa đếm nguyên liệu, vừa tính giá:
- Nguyên liệu Răng Cưa Độc Thú trị giá năm trăm hai mươi lạng, nguyên liệu Sói Trụi Đuôi tám mươi lăm lạng, nguyên liệu Cuồng Bạo Ngưu ba trăm tám mươi lạng,...., tổng cộng là một ngàn sáu trăm năm mươi lạng.
Diệp Trần nói:
- Đổi hết thành kim phiếu cho ta.
Người nói là Vương Hải Xuyên, Thanh Long Kích trên tay quét ngang một vòng, đánh lùi những kẻ đang vây công hắn, sau đó thân thể lại xoay một vòng, một chiêu hồi mã thương đâm thẳng về phía đôi phương.
Lần này người đàn ông cao lớn không dám chậm trễ, phải biết Thiết Bố Sam luyện thế nào cũng không thể khiến thân thể biến thành sắt thép, vũ khí bình thường hắn không sợ, nhưng bị một thứ sắc nhọn đâm vào thì vẫn chết như thường, huống hồ một chiêu này của Vương Hải Xuyên sắc bén bá đạo, dù là thiết giáp cũng thủng.
Hai tay tạo thành hình chữ thập, người đàn ông cao lớn nắm lấy thân Thanh Long Kích, không để cho nó tiến thêm một tấc.
Bắt được cơ hội, Lưu Đào bay người đáp xuống trước mặt đối phương, một quyền nhẹ nhàng ấn lên.
Phốc!
Như thiết chùy nện da, khóe miệng người đàn ông cao lớn trào ra một tia máu, ngực bị ấn ra một vết bàn tay mờ mờ, tím bầm một mảng.
Đúng lúc này, hai người đàn ông hung ác khác thừa cơ lao đến chỗ Lưu Đào.
Lưu Đào thầm kêu không xong, lúc nãy mặc dù một quyền đả thương người đàn ông cao lớn, nhưng hai tay cũng bị lực phản tác làm cho tê rần, nhất thời không nhấc lên được.
Vương Hải Xuyên cũng không còn lực, người đàn ông hung ác vừa rồi bị hắn đánh lùi bây giờ quay lại phản kích điên cuồng, khiến hắn có cảm giác không sao ngăn cản nổi.
Diêu Tinh và hai huynh đệ song sinh thì vẫn chống đỡ được, dù sao họ cũng là cục diện một chọi một.
Thấy Lưu Đào sắp bị kích sát, một đường kiếm quang chói mắt đột nhiên bắn đến, vặn vẹo trên không hai lần, hai người đàn ông hung ác cổ tóe máu, ngã thẳng xuống đất.
Một kiếm đắc thủ, Diệp Trần không hề dừng lại, một chiêu "Tầm Khích" đấm trúng tim một người đàn ông hung ác, giúp Vương Hải Xuyên loại bỏ áp lực.
- Đa tạ!
Lưu Đào vừa từ cõi chết trở về sắc mặt vẫn còn chút tái, cảm kích nói.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Giết chết bọn chúng rồi nói.
Kì thực sau khi giết Ma Ngũ, vận mệnh của chúng sớm đã được xác định, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.
Chỉ một lúc, trừ người đàn ông tu luyện Thiết Bố Sam, những kẻ còn lại đều đã chết hết, bên Diệp Trần trừ hắn và Lưu Đào, những người còn lại hoặc ít hoặc nhiều đều bị mang chút thương.
- Chạy đi đâu!
Vương Hải Xuyên phát hiện người đàn ông cao lớn định chạy, Thanh Long Kích dài hai mét mang theo âm thanh xé gió bén nhọn bắn ra.
Xoạt!
Người đàn ông cao lớn thân kinh bách trận, kinh nghiệm phong phú, thân thể hơi nghiêng, một lần nữa may mắn tránh được Thanh Long Kích.
Nhưng thoát được hòa thượng trốn không qua miếu thờ, Diệp Trần thân đi theo kiếm, một kiếm phá vỡ Thiết Bố Sam của đối phương, đâm xuyên tim hắn.
Nguy cơ giải trừ, bọn Lưu Đào thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng không khỏi sợ hãi, chỉ với sức một người mà giết chết cả người đàn ông xấu xí Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười và người đàn ông cao lớn mình đồng da sắt, chiến đấu lực kiểu này thực sự quá đáng sợ. Kim Quang Môn đệ tử ngoại môn số một cũng không thể làm được, thậm chí ngay cả người được tấn thăng làm đệ tử nội môn cũng chưa chắc làm được. Hơn nữa cho dù làm được, cũng chưa chắc có thể rút lui an toàn, đâu giống Diệp Trần, thâm tàng bất lộ.
- Diệp huynh đệ, Lưu Đào ta chưa từng bội phục ai bao giờ, hôm nay coi như ta phục ngươi.
Lưu Đào thành thật nói.
Diệp Trần không phủ nhận luôn, cười nhạt một tiếng.
Đám đại hán mang lại cho họ khoảng hơn ba ngàn lạng nữa, chia đều mỗi người hơn năm trăm, coi như thu nhập ngoài ý muốn.
- Các vị, xin phép cáo từ.
Nhận đủ ngân lượng, Diệp Trần không muốn hợp tác thêm nữa mà chuẩn bị đan thương độc mã xông vào sơn mạch yên tĩnh, tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu.
Lưu Đào nói:
- Cũng được, bọn ta đang chuẩn bị về, một mình ngươi cẩn thận chút.
Lúc sắp chia tay, Diêu Tinh không kìm được nói:
- Diệp Trần, nhớ tới chỗ bọn ta chơi nhé!
Diệp Trần gật gật đầu:
- Có cơ hội sẽ đến.
Rất nhanh, đã không còn thấy bóng dáng mấy người, Diệp Trần thầm nghĩ: Mới đi ra ngoài chưa được bao lâu mà đã kiếm được hai ngàn bảy trăm lạng bạc, đủ để mua một số nguyên liệu dùi mài thân thể, còn linh dược có lợi cho việc luyện khí, những thứ đó ít nhất cũng phải hơn vạn lạng, căn bản không mua nổi.
Dứt bỏ những thứ đó ra khỏi đầu, điều khiến Diệp Trần ngạc nhiên nhất là lần đầu tiên giết người tại sao không thấy có quá nhiều cảm giác, không lẽ cũng là do linh hồn lực.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần thực sự không thể lý giải.
Sơn mạch yên tĩnh rộng một ngàn dặm vuông, yêu thú vô số, theo Diệp Trần biết, một trăm dặm vòng ngoài trên cơ bản chỉ có yêu thú cấp một hai, tỷ suất đụng phải yêu thú cấp ba rất ít, con Răng Cưa Độc Thú lớn như vậy mà cũng không phải yêu thú cấp ba, chỉ có thể coi là sắp thành yêu thú cấp ba. Giữa hai trăm đến năm trăm dặm chính là hiểm địa, yêu thú cấp ba đến cấp năm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, với thực lực hiện tại của hắn, gặp phải chỉ có duy nhất một con đường chết.
Sau năm trăm dặm, là cấm địa thực sự, mấy chục năm trước từng có đại thế lực phái cao thủ vào thăm dò, tìm kiếm một số thảo dược quý hiếm, không may gặp phải một con yêu thú cấp bảy Diện Yêu Ngưu, hơn một trăm người chỉ có một người chạy thoát, nhưng cũng chỉ sống được mấy ngày, nguyên nhân là yêu khí trong người quá thịnh, phát cuồng mà chết, từ đó, không còn ai dám vào nữa.
Mười dặm đường, Diệp Trần chém giết ba con yêu thú, một trong số đó là yêu thú cấp hai Cuồng Bạo Ngưu, bị Diệp Trần kéo hai sừng, dùng nắm đấm giết chết.
Thu thập xong nguyên liệu yêu thú, Diệp Trần không vào sâu hơn nữa mà lựa chọn đi ngang, hắn không muốn đụng phải yêu thú cấp ba trở lên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ngày thứ ba, khiêng theo một túi da lớn, Diệp Trần lên đường trở về, hướng thẳng Thanh Phong Trấn.
...
Linh Dược Hiên là cửa hàng duy nhất ở Thanh Phong Trấn mua bán dược liệu, diện tích không quá lớn, cửa hàng cũng không quá xa hoa, nhưng luận tài lực, tuyệt đối là số một.
Dù sao thế giới này quần thể có tiền nhất chính là võ giả, mà hơn một nửa ngân lượng trên người võ giả đều dùng cho dược liệu phụ trợ tu luyện hoặc đan dược, tiền tiêu như rác không biết nhíu mày, đối với họ mà nói, bạc hết rồi có thể kiếm thêm, tu vi tăng lên là cơ hội hiếm có.
Cất bước tiến vào Linh Dược Hiên, Diệp Trần nhíu mày.
Trong cửa hàng người ra vào hối hả, phần lớn đều là võ sĩ thân khoác kình y, còn có thiếu gia phú quý, có hai người Diệp Trần nhìn không thấu, có lẽ là võ giả cấp bậc Ngưng Chân Cảnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đến bên quầy, Diệp Trần đặt túi da đựng nguyên liệu yêu thú lên trên.
- Chưởng quầy, bán nguyên liệu yêu thú.
Chưởng quầy là một vị lão giả có tuổi, thân khoắc hắc bào viền vàng, khí chất trầm ổn, ông đi tới mở túi da, vừa đếm nguyên liệu, vừa tính giá:
- Nguyên liệu Răng Cưa Độc Thú trị giá năm trăm hai mươi lạng, nguyên liệu Sói Trụi Đuôi tám mươi lăm lạng, nguyên liệu Cuồng Bạo Ngưu ba trăm tám mươi lạng,...., tổng cộng là một ngàn sáu trăm năm mươi lạng.
Diệp Trần nói:
- Đổi hết thành kim phiếu cho ta.