Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 17: 17: Bạch Đế
Mà đứng tại góc độ của một người quản lý âm nhạc.
Lâm Hi cũng không rõ bài hát này nếu tung ra thị trường sẽ đạt được thành tựu gì, được đón nhận hay là chê bai.
Điều này không liên quan gì đến năng lực, nàng đã trải qua vô số bài hát nhưng phần lớn rất khó để dự đoán trước phản ứng của thị trường, có tiếng vọng hay thất bại ê chề.
Nếu thị trường được dự đoán dễ dàng như vậy, thì sẽ không có một lượng lớn các bài hát bị bỏ vào sọt rác sau khi được phát hành, yên lặng ở một góc tường không ai thèm ngó.
Ai khi sáng tác và khi đưa bản nhạc chính mình vào đều muốn người người nghe được sao?
Đặc biệt, những bài hát giai điệu làm người ta trùng xuống cảm xúc, gần như thuần túy đi theo con đường trữ tình như « Tiêu Sầu » thì lại càng khó đoán trước phản ứng của thị trường.
Điều duy nhất Lâm Hi có thể khẳng định, chính là bài hát này nhất định sẽ có người thích, sự khác biệt đơn giản là có bao nhiêu người sẽ thích bài hát này mà thôi.
Bởi vì bài hát « Tiêu Sầu » này được Lâm Hi nghe xong rất ưu tú.
Ưu tú đến mức Lâm Hi thậm chí có chút không thể tin được đây là một bài hát mới của một người mới!
Chẳng lẽ đệ đệ là thiên tài?
Ca khúc này sẽ làm cho người nghe thay đổi trạng thái tâm niệm chính mình sao?
Liên tiếp nghe đi nghe bài hát năm lần, Lâm Hi rốt cục cũng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Trí Bạch.
Điện thoại kết nối.
Lâm Hi nhẹ giọng nói: "Bài hát viết không tệ.”
Lâm Trí Bạch cười cười, "Khi nào thì phát hành?”
Lâm Hi nói, "Chờ bộ phận tuyên truyền bên kia chuẩn bi xong tiêu đề tuyên truyền liền sẽ phát hành.”
Tiêu đề giới thiệu?
Lâm Trí Bạch không cần suy nghĩ nói: “Rút dao chém nước, nước càng chảy.
— Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.”
Lâm Hi khẽ giật mình.
Trong lòng ngẫm nghĩ câu nói này, đúng là càng nghĩ thì càng cảm thấy chuẩn không cần chỉnh.
Lại nghĩ đến lời bài hát « Tiêu Sầu » kia, tâm tình nàng có chút phức tạp nói: "Đệ đệ của ta đã trưởng thành rồi.
”
Lâm Trí Bạch không nói gì.
Lâm Hi suy nghĩ một chút đề nghị: "Người quen biết ngươi không ít người, hoặc là ngươi dùng nghệ danh đi, có thể tránh được một ít phiền toái.
”
"Cũng được.
Gọi là Tiểu Hắc Tử được sao?
Cái tên này không hợp làm đại sự.
Vậy gọi là Bạch đệ thì thế nào?”
Lâm Trí Bạch trong lòng bất đắc dĩ, thỉnh thoảng Lâm Hi sẽ gọi hắn bằng cái tên như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là nghệ danh: "Ngươi thích là được rồi.
”
"Quyết định như vậy đi."
Lâm Hi cúp điện thoại bỗng nhiên đứng lên thu lại nụ cười trên môi, khôi phục uy nghiêm của một trưởng bộ phận, đầu ngón tay dùng sức ấn máy gọi trên bàn.
"Trưởng bộ phận?"
Ngoài cửa trợ lý bước vào..
Lâm Hi gằn từng chữ nói: "Nói với các phòng ban tập trung kết hợp lại, bộ âm nhạc số mười ba chuẩn bị phát hành ca khúc!”
"Đã rõ!"
Trợ lý chuẩn bị quay người.
Lâm Hi liền gọi trợ lý lại: "Ngươi lấy bài hát « Tiêu Sầu » này, chỉnh sửa tiêu đề giới thiệu lại một chút rồi đưa ta, bên chỗ nhạc sĩ vừa nói với ta là muốn dùng nghệ danh để phát hành ca khúc.”
"Đã rõ."
Trợ lý nhanh chóng lấy danh sách tư liệu tới.
Lâm Hi lấy bút ra điền vào danh sách tư liệu một phen, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng, đem nó giao cho trợ lý: "Trợ lý, đã chuẩn bị chưa? Đêm nay liền phát hành!"
Trợ lý cầm tờ tư liệu chạy ra ngoài, trên đường nhịn không được nhìn thoáng qua nội dung ghi bên trên.
Tên bài hát: Tiêu Sầu
Viết lời: Bạch Đế
Sáng tác: Bạch Đế
Soạn nhạc: Bạch Đế
Hỏa Thiêu Vân.
Đừng hiểu lầm, đây là tên không phải là đang miêu tả bầu trời đầy tầng mây đỏ.
Hỏa Thiêu Vân là tên của một công ty, tên đầy đủ gọi là Hỏa Thiêu Vân Music, nhưng bản thân Hỏa Thiêu Vân không sản xuất âm nhạc, bọn họ chỉ là người kinh doanh dựa vào âm nhạc, nói một cách đơn giản chính là làm kinh doanh ứng dụng nghe nhạc.
Tần Châu có vô số ứng dụng nghe nhạc.
Và số lượng người dùng của ứng dụng nghe nhạc Hỏa Thiêu Vân có thể được xếp hạng trong top ba.
Bất kỳ ngành công nghiệp nào nếu có thể nằm được tại top ba trong ngành, đều là thành tích cực kỳ phi thường——
Ví dụ như ba gã khổng lồ của nghành giải trí Tần Châu:
Thần Thoại Entertainment
Nathan Entertainment
Thiên Quang Entertainment
Có người cười nói ba công ty này cộng lại với nhau chính là toàn bộ giới giải trí của Tần Châu, đương nhiên theo một ý nghĩa nào đó thì đây cũng có thể xem như là sự thật.
Mà Hỏa Thiêu Vân cùng ba gã khổng lồ kia đều có hợp tác.
Mỗi khi có bài hát mới nào dưới trướng của ba gã khổng lỗ muốn phát hành, Hỏa Thiêu Vân đều là một trong những nền tảng hợp tác ưa thích của bọn họ.
Ngày hôm nay
Thời điểm gần tan tầm.
Trong văn phòng của Hỏa Thiêu Vân, các nhân viên đang trò chuyện phiếm, từ từ gi ết chết thời gian cuối cùng của ngày làm việc, đây chính là thời gian hạnh phúc nhất của bọn họ mỗi ngày.
"Chậc chậc."
"Bảng xếp hạng mùa giải tháng này không có gì đột phá."
"Đứng đầu bảng mùa giải là Thiên Quang, đã khóa chặt tốp tốp rồi, số liệu của mấy bài hát sau cũng rất ổn định, bất quá vị trí thứ mười và thứ mười một lại có khoảng cách rất gần, làm chúng ta không đoán được ai có thể chiến thắng cuối cùng."
"Vị trí thứ mười một cũng là bài hát của bên Nathan."