Khương Khanh - Nguyệt Lộc
Chương 4
Nhưng hôm nay…
Hắn lại tự tay đeo cho ta những xích sắt này, nhốt ta ở Triều Dương điện.
Chỉ vì lúc hắn mới lên Đế vị.
Tạ Vân Nhi náo loạn muốn tự sát, nàng ta để lại di thư nói rằng mình yêu Chu Nguyên Kỳ như thế nào, nghĩ đến việc sau này không được ở bên hắn liền thương tâm đến nỗi muốn kết thúc cuộc đời mình, mong chờ duyên phận kiếp sau.
Đương nhiên, nàng ta không c.h.ế.t được.
Sợi dây thừng nhỏ vừa kéo liền đứt kia đã bịt mắt Chu Nguyên Kỳ, cũng chặt đứt tình cảm cuối cùng giữa chúng ta.
Muốn để Tạ Vân Nhi từ bỏ ý niệm tự sát, cũng chỉ có một biện pháp.
Là đích nữ Thừa tướng, làm sao có thể chỉ làm Phi?
Càng miễn bàn đến việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, Thừa tướng cũng giúp đỡ hắn không ít, vốn là đệ nhất công thần.
Nếu nữ nhi của lão đã muốn tiến cung, nhất định phải là Hoàng Hậu.
Dường như đây là sự thật mà tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận.
Cho nên vị trí Hoàng Hậu, dưới sự áy náy của Chu Nguyên Kỳ, cuối cùng đã dành cho nàng ta.
Ta là người hiện đại, lớn lên dưới lá cờ đỏ.
Đương nhiên không có thói quen chia sẻ trượng phu với người khác.
Bất luận là làm Hoàng Hậu hay là làm phi tử.
Ta chỉ nhớ đến chàng thiếu niên trước kia từng nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, từng hứa hẹn với ta rằng cuộc đời này tuyệt không nạp thiếp, cuộc đời này chỉ có một mình ta.
Ta còn từng nói với hắn: “Nếu chàng thay lòng đổi dạ, ta nhất định sẽ rời đi.”
Ta sẽ làm như vậy.
Ta không lạ gì vị trí Quý phi.
Nếu như người này không thể hoàn toàn thuộc về mình ta, thà rằng ta không cần còn hơn.
Nhưng ta đã chứng kiến một đường gian khổ của hắn, trong lòng thầm nghĩ hảo tụ hảo tán, từ nay về sau không gặp lại hắn nữa.
Ta còn thu thập xong túi y phục, lén rời khỏi kinh thành.
Từ nay về sau núi cao sông dài, cho dù ta không về được thời hiện đại nhưng tích góp mấy năm nay cũng đủ để cho ta sống sót thật tốt trong triều đại xa lạ này.
Nhưng Chu Nguyên Kỳ lại ngăn ta trước một bước.
Ở cửa thành, hai mắt hắn đỏ tươi, rít gào nói không cho phép ta rời đi.
Còn nhốt ta ở Triều Dương điện.
Hắn nó cho dù ta có c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở bên cạnh hắn, càng miễn bàn đến việc còn sống, tuyệt đối không thể rời đi.
Hoàng quyền dưới chế độ phong kiến luôn kinh người như vậy.
Hắn chỉ cần nói không thả người thì sẽ có rất nhiều thị vệ canh chừng ta, ta không đi đâu được.
Bên ngoài Triều Dương điện cũng mai phục vô số ám vệ.
Suốt ba tháng, Tạ Vân Nhi đã làm chủ trung cung, hôm nay chính là đại hôn.
Pháo hoa ngập trời, đẹp không sao tả xiết nhưng tân nương không phải ta.
Và trong mùa đông lạnh lẽo này…
Bị nhốt ở Triều Dương điện, xích sắt trói tứ chi, quả nhiên là vừa lạnh vừa đau.
Thấy ta không nói lời nào, Chu Nguyên Kỳ cũng có chút tức giận.
“Khương Nghênh, nàng hận ta như vậy sao?”
Hắn vặn mạnh cằm ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Người trước mắt từng là người trong lòng ta.
Ta và hắn cùng nhau đi qua bảy năm, chứng kiến rất nhiều âm mưu quỷ kế, cũng từng mổ n.g.ự.c đối phương, thổ lộ chân tình, đồng hội đồng thuyền, tất cả đều đã từng trải qua.
Ta nghĩ mình sẽ có một kết thúc hoàn hảo.
Nhưng nào ngờ…
Lòng người sẽ thay đổi, cho dù đã từng yêu sâu đậm như vậy.
Chu Nguyên Kỳ buông tay ra, sau đó ngồi bên cạnh ta, không để ý đến việc ta kháng cự mà dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y của ta.
“A Nghênh, chúng ta vất vả lắm mới đi tới ngày hôm nay, vì sao nàng phải giận dỗi chứ?”