Khúc Ước Nguyện - Trang 2
Chương 18: “nói cho anh biết tại sao em lại muốn yêu sớm.”
Editor: Yuu
Phó Doanh Xuyên bước vào phòng khám bệnh, luồng khí lạnh lập tức tràn ngập căn phòng.
Anh đứng ở cửa, trên mặt không chút biểu cảm, đôi mắt màu hổ phách lãnh đạm thoáng đảo một vòng, sau đó rơi trên người cô gái.
“Ngài, sao ngài lại…”
Bác sĩ nhíu mày, đứng dậy hỏi: “Anh tới khám bệnh sao? Xin lỗi, việc điều trị của bệnh nhân này còn chưa kết thúc, mời anh ra ngoài…”
“Người nhà.” Phó Doanh Xuyên trầm giọng nói, có chút lo lắng: “Người nhà, cô ấy.”
“Người nhà đến đúng lúc lắm.” Bác sĩ hạ giọng nói: “Mau đến giữ bệnh nhân lại giúp tôi. Nắn xương tương đối đau, không được nhúc nhích.”
Phó Doanh Xuyên bước đến bên cạnh Tô Diệu Ngôn.
Cô gái vô thức rụt cổ lại, thoạt nhìn trông rất sợ hãi. Người đàn ông nhíu mày, nhưng cũng không do dự mà đặt tay lên vai cô gái, giữ chặt cô lại. Lúc này, trái tim cô lại đập nhanh hơn.
Bác sĩ thấy vậy liền bắt đầu nắn xương, nhìn thấy cô gái run mạnh, nghi hoặc hỏi: “Chân rất đau sao? Không thể nào, sao có thể đau như vậy được?”
Tô Diệu Ngôn cắn môi không nói gì.
Nỗi đau vì bị gãy chân đã biến mất khi bàn tay người đàn ông nắm chặt lấy vai cô.
Tất cả các giác quan của cô đều dồn máu về phía vai, cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ đôi tay của người đàn ông qua mấy lớp áo vải, thậm chí cả nhịp đập của những đường gân trên mu bàn tay.
Đầy gợi cảm.
“Tình hình trên phim chụp như thế nào vậy?” Phó Doanh Xuyên hỏi, giọng điệu lộ ra chút lo lắng: “Cơn đau của cô ấy không biến mất, có thể là do tồn tại vấn đề khác nữa. Bác sĩ chẩn đoán lại lần nữa rồi điều trị được không.”
Bác sĩ cũng thắc mắc, vừa rồi đâu có như vậy, tại sao bây giờ lại run rẩy dữ đội?
Trong lúc hai người nói chuyện, bả vai của cô vẫn luôn bị đè lên, giống như một con mèo nhát gan và bất lực sắp bị người khác xâu xé.
“Bác sĩ, cháu, cháu không đau…” Cô nuốt nước miếng: “Cháu là, là, là lo lắng, sợ hãi thôi. Không phải đau đâu.”
Bác sĩ gật đầu, nhưng lại thầm nghĩ cô gái nhỏ này rất can đảm, không phải giả bộ bị đau. Nghĩ vậy, ông xem xét lại phim chụp một lần nữa, xác định rằng cần phải nắn xương lại, chuẩn bị làm một lần nữa.
Tô Diệu Ngôn nín thở, tự nói với mình rằng không được nhúc nhích.
Trước đó chân bị đau, cô hoàn toàn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ lại có thêm một người ở sau lưng, cô không biết liệu có phải mình càng kiên định càng nhạy cảm hơn không? Hoặc là khi không có ai có thể để cô dựa vào, đến lúc có rồi lại không kiên cường được nữa.
Phó Doanh Xuyên nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô gái, không nói gì.
“Chính là chỗ này.” Bác sĩ đã tìm được vị trí: “Người nhà giữ chặt.”
Tô Diệu Ngôn nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, tay của bác sĩ đặt trên chân cô đang định dùng sức, đột nhiên cô nghe thấy một câu nói lạnh như băng phát ra ở trên đỉnh đầu ——
“Đây là cái giá của việc yêu sớm.”
“!!!”
Tô Diệu Ngôn đột nhiên mở to mắt quay đầu lại nhìn, đồng thời một tiếng “răng rắc” vang lên, việc nắn xương đã hoàn thành.
“…”
Không có đau đớn gì cả.
“Xong rồi.” Bác sĩ vỗ vỗ tay, đứng thẳng người rồi ngồi trở lại ghế: “Ba ngày nữa tới tái khám. Uống thuốc thì vẫn phải uống, lấy loại…”
Lưu Vân Khiết đẩy cửa bước vào, nói xin lỗi: “Ngại quá, tôi đã về rồi. Học sinh… Ngài Phó?”
Phó Doanh Xuyên có vẻ ngoài chững chạc, không nói đến chuyện anh tới họp phụ huynh cho Mạnh Nguyễn ở trường đã gây ấn tượng mạnh thế nào, thì dù có đụng mặt anh ở trên đường cũng sẽ không thể quên được dáng vẻ ấy.
Phó Doanh Xuyên gật đầu, cũng không có ý định đáp lại, chỉ dặn dò bác sĩ ghi rõ từng loại thuốc một.
Tô Diệu Ngôn chỉ ngẩn người, ngồi thẳng suốt cả quá trình.
***
Phó Doanh Xuyên thanh toán toàn bộ chi phí.
Anh còn mua một chiếc xe lăn khiến Tô Diệu Ngôn cảm thấy mình như mắc phải một bệnh nan y nào đó, nhưng sự thật là cô đi đường cũng rất bất tiện, có xe lăn sẽ tốt hơn một chút.
Mọi người cùng đi ra khỏi bệnh viện.
Lão Thượng mở cửa xe chờ ở một bên. Lúc này, Lưu Vân Khiết gọi Phó Doanh Xuyên lại.
“Ngài Phó, dù sao ngài cũng không phải phụ huynh của em Tô Diệu Ngôn. Những chuyện kế tiếp vẫn nên giao cho tôi xử lý.”
Tô Diệu Ngôn gục đầu xuống, liếm đôi môi khô khốc, hít thở sâu. Phó Doanh Xuyên nói: “Tôi sẽ đưa cô bé về nhà, hơn nữa sẽ điều trị kịp thời cho cô bé. Bây giờ nếu cô giáo có thời gian thì chi bằng về thương lượng chuyện này với ban giám hiệu xem nên giải quyết như thế nào.”
Lưu Vân Khiết sửng sốt: “Cái gì? Giải quyết cái gì cơ?”
“Cô bé vốn dĩ đã bị thương ở chân, vì vậy sẽ chẳng ngu ngốc đến mức tự làm mình bị thương đâu?” Phó Doanh Xuyên nói một cách đơn giản, nhưng khí thế lại hùng hổ dọa người: “Nếu trường học không thể đưa ra lời giải thích và giải pháp hợp lý, các thành viên trong hội phụ huynh sẽ nhận được thư thông báo.”
“…”
Không đợi Lưu Vân Khiết trả lời, Phó Doanh Xuyên đã cúi người bế cô gái lên.
Tô Diệu Ngôn còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của người đàn ông, đột nhiên bị một cái ôm ấm áp “chặn đánh”, cô vô thức hét lên: “Anh làm gì vậy!”
Phó Doanh Xuyên sửng sốt, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Cho dù cái đầu không nhỏ, tay chân có dài như thế nào, nhưng so với một người đàn ông cao lớn cường tráng thì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt.
“Em có thể đi được không?” Phó Doanh Xuyên làm bộ đặt cô xuống.
Khóe miệng Tô Diệu Ngôn giật giật, mấu chốt lúc này chính là ra vẻ mình rất tội nghiệp.
Cô ôm lấy cổ người đàn không, chút tính khí vừa mới bộc phát vừa rồi không còn nữa, nhỏ giọng nói: “Không đi được.”
Phó Doanh Xuyên “thưởng” cho cô một ánh nhìn lạnh lùng. Cô cười gượng, được người đàn ông bế vào trong xe.
Lưu Vân Khiết ở bên ngoài nói: “Nếu ngài cho rằng có nguyên nhân gì đó, chi bằng mọi người cùng trở về trường học để thảo luận đi. Bây giờ ngài như vậy…”
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông lộ ra một chút.
“Điều tôi muốn không phải là thảo luận mà là kết quả.” Nói xong, xe từ từ rời đi.
***
Sân nhà ở dành cho người nhà nhân viên bệnh viện lúc 5 giờ bình yên một cách lạ thường.
Xe chạy đến lối vào của tòa nhà, Phó Doanh Xuyên một lần nữa bế Tô Diệu Ngôn xuống xe, còn xe lăn do lão Thượng phụ trách mang lên.
Căn nhà của Tô Diệu Ngôn là một căn ba phòng ngủ, một phòng khách tiêu chuẩn.
Đồ đạc trong nhà tuy không mới nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp và quy củ. Đâu đâu cũng thấy những thứ mang đặc điểm của con trai và con gái, chẳng hạn như bóng đá, hộp nhạc.
Phó Doanh Xuyên đặt cô xuống ghế sofa, ra lệnh cho lão Thượng đến nhà hàng mua chút đồ ăn.
“Không cần, không cần!” Tô Diệu Ngôn vội nói: “Trong nhà có đồ ăn, lát nữa mẹ em…”
“Bác sĩ Tô hôm nay trực ca đêm.” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói.
“…”
Mạnh Nguyễn có cần phải giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng như vậy không.
Trong phòng khách tối tăm không bật đèn.
Sự im lặng xung quanh làm âm thanh của thế giới bên ngoài tăng lên đến cực điểm, những cơn gió lay động hàng cỏ như tạo thành những đợt sóng to gió lớn.
Tô Diệu Ngôn khẽ nhúc nhích bàn chân, đau quá.
Cô thở dài, ngừng giãy giụa, nhẹ giọng nói: “Có thể phiền ngài mở đèn lên được không ạ? Công tắc ở phía trên tủ giày bên ngoài cửa.”
Người đàn ông không đi, chỉ cởi áo khoác ra đặt trên ghế sô pha.
Hoàng hôn mùa đông khác hoàn toàn so với mùa hè, mang đến cảm giác lười biếng, suy tàn. Vầng sáng màu da cam chiếu qua tấm rèm vải màu trắng sữa trong phòng khách, giống như một làn sương mềm bao phủ mọi thứ trong nhà.
Kể cả người đàn ông trước mặt.
Nhịp tim của Tô Diệu Ngôn thật vất vả mới bình tĩnh trở lại lại bắt đầu không an phận.
Cô nắm chặt tay vịn ghế sofa, không ngẩng đầu lên, nói: “Lại gây thêm phiền toái cho ngài rồi, em cũng không biết nên nói cái gì nữa. Thật sự em… Gần đây em khá xui xẻo. Đợi lát nữa em trai em về, ngài không cần ở đây với em nữa.”
Phó Doanh Xuyên lại ngồi xuống ghế sofa đơn, thản nhiên nhấc chân lên vắt chéo.
“…”
Trái tim Tô Diệu Ngôn đập như trống gõ, không phải anh đã phát giác ra chuyện gì rồi chứ? Tim cô như mắc lại trong cổ họng, sau lưng cũng đổ mồ hôi.
Hai người lặng lẽ đối mặt với nhau trong giây lát.
Ánh hoàng hôn nhanh chóng tan biến, thứ ánh sáng duy nhất trong phòng cũng biến mất, bóng tối lập tức tràn ra mọi nơi.
Tâm tư của Tô Diệu Ngôn rối bời. Nhưng cho dù rối bời như nào, cô cũng sẽ không thừa nhận cái suy nghĩ đó của mình. Hơn nữa, đối phương cũng chẳng phải Tây Sở Bá Vương (*), không thể nào cạy miệng cô được.
(*) Tây Sở Bá Vương: Hạng Tịch (232 TCN – 202 TCN), biểu tự là Vũ (羽), do đó ông được biết đến rộng rãi qua cái tên Hạng Vũ (項羽) hoặc Tây Sở Bá vương (西楚霸王), là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ Nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời Nhà Hán.
“Em…” Người đàn ông mở miệng.
“Em không có!”
“…”
Im lặng một hồi.
Tô Diệu Ngôn không dám nhìn vào mắt anh, chỉ sợ liếc mắt một cái, cô sẽ bị thu phục ngay trong nháy mắt.
Cô nắm lấy tay vịn đứng lên, nghiêm túc nói: “Cũng không còn sớm nữa, ngài nên về đi. Thực sự cảm ơn ngài…”
“Em,” Phó Doanh Xuyên ngắt lời cô: “Trí nhớ không tốt chút nào.”
“… Dạ?”
Phó Doanh Xuyên nhìn đôi mắt tràn ngập sự bối rối đang nheo lại của cô, biết rằng cô thực sự không nhớ mình đã đồng ý với anh cái gì. Nhưng, điều này cũng không quan trọng, còn một điều khác tương đối thú vị.
“Ngồi xuống.” Người đàn ông ra lệnh.
Tô Diệu Ngôn bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phó Doanh Xuyên bắt gặp vẻ mặt nhăn nhó của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, đứng dậy đi ra ngoài hành lang bật đèn trong phòng khách.
Sự xuất hiện của ánh sáng đã xua tan đi sự phiền muộn buồn tẻ trước đó
Phó Doanh Xuyên trở lại ghế sofa và ngồi xuống một lần nữa, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô gái một cách thờ ơ.
“Ngài, ngài có chuyện gì muốn nói sao?”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu: “Nói cho anh biết tại sao em lại muốn yêu sớm.”
Phó Doanh Xuyên bước vào phòng khám bệnh, luồng khí lạnh lập tức tràn ngập căn phòng.
Anh đứng ở cửa, trên mặt không chút biểu cảm, đôi mắt màu hổ phách lãnh đạm thoáng đảo một vòng, sau đó rơi trên người cô gái.
“Ngài, sao ngài lại…”
Bác sĩ nhíu mày, đứng dậy hỏi: “Anh tới khám bệnh sao? Xin lỗi, việc điều trị của bệnh nhân này còn chưa kết thúc, mời anh ra ngoài…”
“Người nhà.” Phó Doanh Xuyên trầm giọng nói, có chút lo lắng: “Người nhà, cô ấy.”
“Người nhà đến đúng lúc lắm.” Bác sĩ hạ giọng nói: “Mau đến giữ bệnh nhân lại giúp tôi. Nắn xương tương đối đau, không được nhúc nhích.”
Phó Doanh Xuyên bước đến bên cạnh Tô Diệu Ngôn.
Cô gái vô thức rụt cổ lại, thoạt nhìn trông rất sợ hãi. Người đàn ông nhíu mày, nhưng cũng không do dự mà đặt tay lên vai cô gái, giữ chặt cô lại. Lúc này, trái tim cô lại đập nhanh hơn.
Bác sĩ thấy vậy liền bắt đầu nắn xương, nhìn thấy cô gái run mạnh, nghi hoặc hỏi: “Chân rất đau sao? Không thể nào, sao có thể đau như vậy được?”
Tô Diệu Ngôn cắn môi không nói gì.
Nỗi đau vì bị gãy chân đã biến mất khi bàn tay người đàn ông nắm chặt lấy vai cô.
Tất cả các giác quan của cô đều dồn máu về phía vai, cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ đôi tay của người đàn ông qua mấy lớp áo vải, thậm chí cả nhịp đập của những đường gân trên mu bàn tay.
Đầy gợi cảm.
“Tình hình trên phim chụp như thế nào vậy?” Phó Doanh Xuyên hỏi, giọng điệu lộ ra chút lo lắng: “Cơn đau của cô ấy không biến mất, có thể là do tồn tại vấn đề khác nữa. Bác sĩ chẩn đoán lại lần nữa rồi điều trị được không.”
Bác sĩ cũng thắc mắc, vừa rồi đâu có như vậy, tại sao bây giờ lại run rẩy dữ đội?
Trong lúc hai người nói chuyện, bả vai của cô vẫn luôn bị đè lên, giống như một con mèo nhát gan và bất lực sắp bị người khác xâu xé.
“Bác sĩ, cháu, cháu không đau…” Cô nuốt nước miếng: “Cháu là, là, là lo lắng, sợ hãi thôi. Không phải đau đâu.”
Bác sĩ gật đầu, nhưng lại thầm nghĩ cô gái nhỏ này rất can đảm, không phải giả bộ bị đau. Nghĩ vậy, ông xem xét lại phim chụp một lần nữa, xác định rằng cần phải nắn xương lại, chuẩn bị làm một lần nữa.
Tô Diệu Ngôn nín thở, tự nói với mình rằng không được nhúc nhích.
Trước đó chân bị đau, cô hoàn toàn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ lại có thêm một người ở sau lưng, cô không biết liệu có phải mình càng kiên định càng nhạy cảm hơn không? Hoặc là khi không có ai có thể để cô dựa vào, đến lúc có rồi lại không kiên cường được nữa.
Phó Doanh Xuyên nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô gái, không nói gì.
“Chính là chỗ này.” Bác sĩ đã tìm được vị trí: “Người nhà giữ chặt.”
Tô Diệu Ngôn nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, tay của bác sĩ đặt trên chân cô đang định dùng sức, đột nhiên cô nghe thấy một câu nói lạnh như băng phát ra ở trên đỉnh đầu ——
“Đây là cái giá của việc yêu sớm.”
“!!!”
Tô Diệu Ngôn đột nhiên mở to mắt quay đầu lại nhìn, đồng thời một tiếng “răng rắc” vang lên, việc nắn xương đã hoàn thành.
“…”
Không có đau đớn gì cả.
“Xong rồi.” Bác sĩ vỗ vỗ tay, đứng thẳng người rồi ngồi trở lại ghế: “Ba ngày nữa tới tái khám. Uống thuốc thì vẫn phải uống, lấy loại…”
Lưu Vân Khiết đẩy cửa bước vào, nói xin lỗi: “Ngại quá, tôi đã về rồi. Học sinh… Ngài Phó?”
Phó Doanh Xuyên có vẻ ngoài chững chạc, không nói đến chuyện anh tới họp phụ huynh cho Mạnh Nguyễn ở trường đã gây ấn tượng mạnh thế nào, thì dù có đụng mặt anh ở trên đường cũng sẽ không thể quên được dáng vẻ ấy.
Phó Doanh Xuyên gật đầu, cũng không có ý định đáp lại, chỉ dặn dò bác sĩ ghi rõ từng loại thuốc một.
Tô Diệu Ngôn chỉ ngẩn người, ngồi thẳng suốt cả quá trình.
***
Phó Doanh Xuyên thanh toán toàn bộ chi phí.
Anh còn mua một chiếc xe lăn khiến Tô Diệu Ngôn cảm thấy mình như mắc phải một bệnh nan y nào đó, nhưng sự thật là cô đi đường cũng rất bất tiện, có xe lăn sẽ tốt hơn một chút.
Mọi người cùng đi ra khỏi bệnh viện.
Lão Thượng mở cửa xe chờ ở một bên. Lúc này, Lưu Vân Khiết gọi Phó Doanh Xuyên lại.
“Ngài Phó, dù sao ngài cũng không phải phụ huynh của em Tô Diệu Ngôn. Những chuyện kế tiếp vẫn nên giao cho tôi xử lý.”
Tô Diệu Ngôn gục đầu xuống, liếm đôi môi khô khốc, hít thở sâu. Phó Doanh Xuyên nói: “Tôi sẽ đưa cô bé về nhà, hơn nữa sẽ điều trị kịp thời cho cô bé. Bây giờ nếu cô giáo có thời gian thì chi bằng về thương lượng chuyện này với ban giám hiệu xem nên giải quyết như thế nào.”
Lưu Vân Khiết sửng sốt: “Cái gì? Giải quyết cái gì cơ?”
“Cô bé vốn dĩ đã bị thương ở chân, vì vậy sẽ chẳng ngu ngốc đến mức tự làm mình bị thương đâu?” Phó Doanh Xuyên nói một cách đơn giản, nhưng khí thế lại hùng hổ dọa người: “Nếu trường học không thể đưa ra lời giải thích và giải pháp hợp lý, các thành viên trong hội phụ huynh sẽ nhận được thư thông báo.”
“…”
Không đợi Lưu Vân Khiết trả lời, Phó Doanh Xuyên đã cúi người bế cô gái lên.
Tô Diệu Ngôn còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của người đàn ông, đột nhiên bị một cái ôm ấm áp “chặn đánh”, cô vô thức hét lên: “Anh làm gì vậy!”
Phó Doanh Xuyên sửng sốt, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Cho dù cái đầu không nhỏ, tay chân có dài như thế nào, nhưng so với một người đàn ông cao lớn cường tráng thì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt.
“Em có thể đi được không?” Phó Doanh Xuyên làm bộ đặt cô xuống.
Khóe miệng Tô Diệu Ngôn giật giật, mấu chốt lúc này chính là ra vẻ mình rất tội nghiệp.
Cô ôm lấy cổ người đàn không, chút tính khí vừa mới bộc phát vừa rồi không còn nữa, nhỏ giọng nói: “Không đi được.”
Phó Doanh Xuyên “thưởng” cho cô một ánh nhìn lạnh lùng. Cô cười gượng, được người đàn ông bế vào trong xe.
Lưu Vân Khiết ở bên ngoài nói: “Nếu ngài cho rằng có nguyên nhân gì đó, chi bằng mọi người cùng trở về trường học để thảo luận đi. Bây giờ ngài như vậy…”
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông lộ ra một chút.
“Điều tôi muốn không phải là thảo luận mà là kết quả.” Nói xong, xe từ từ rời đi.
***
Sân nhà ở dành cho người nhà nhân viên bệnh viện lúc 5 giờ bình yên một cách lạ thường.
Xe chạy đến lối vào của tòa nhà, Phó Doanh Xuyên một lần nữa bế Tô Diệu Ngôn xuống xe, còn xe lăn do lão Thượng phụ trách mang lên.
Căn nhà của Tô Diệu Ngôn là một căn ba phòng ngủ, một phòng khách tiêu chuẩn.
Đồ đạc trong nhà tuy không mới nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp và quy củ. Đâu đâu cũng thấy những thứ mang đặc điểm của con trai và con gái, chẳng hạn như bóng đá, hộp nhạc.
Phó Doanh Xuyên đặt cô xuống ghế sofa, ra lệnh cho lão Thượng đến nhà hàng mua chút đồ ăn.
“Không cần, không cần!” Tô Diệu Ngôn vội nói: “Trong nhà có đồ ăn, lát nữa mẹ em…”
“Bác sĩ Tô hôm nay trực ca đêm.” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói.
“…”
Mạnh Nguyễn có cần phải giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng như vậy không.
Trong phòng khách tối tăm không bật đèn.
Sự im lặng xung quanh làm âm thanh của thế giới bên ngoài tăng lên đến cực điểm, những cơn gió lay động hàng cỏ như tạo thành những đợt sóng to gió lớn.
Tô Diệu Ngôn khẽ nhúc nhích bàn chân, đau quá.
Cô thở dài, ngừng giãy giụa, nhẹ giọng nói: “Có thể phiền ngài mở đèn lên được không ạ? Công tắc ở phía trên tủ giày bên ngoài cửa.”
Người đàn ông không đi, chỉ cởi áo khoác ra đặt trên ghế sô pha.
Hoàng hôn mùa đông khác hoàn toàn so với mùa hè, mang đến cảm giác lười biếng, suy tàn. Vầng sáng màu da cam chiếu qua tấm rèm vải màu trắng sữa trong phòng khách, giống như một làn sương mềm bao phủ mọi thứ trong nhà.
Kể cả người đàn ông trước mặt.
Nhịp tim của Tô Diệu Ngôn thật vất vả mới bình tĩnh trở lại lại bắt đầu không an phận.
Cô nắm chặt tay vịn ghế sofa, không ngẩng đầu lên, nói: “Lại gây thêm phiền toái cho ngài rồi, em cũng không biết nên nói cái gì nữa. Thật sự em… Gần đây em khá xui xẻo. Đợi lát nữa em trai em về, ngài không cần ở đây với em nữa.”
Phó Doanh Xuyên lại ngồi xuống ghế sofa đơn, thản nhiên nhấc chân lên vắt chéo.
“…”
Trái tim Tô Diệu Ngôn đập như trống gõ, không phải anh đã phát giác ra chuyện gì rồi chứ? Tim cô như mắc lại trong cổ họng, sau lưng cũng đổ mồ hôi.
Hai người lặng lẽ đối mặt với nhau trong giây lát.
Ánh hoàng hôn nhanh chóng tan biến, thứ ánh sáng duy nhất trong phòng cũng biến mất, bóng tối lập tức tràn ra mọi nơi.
Tâm tư của Tô Diệu Ngôn rối bời. Nhưng cho dù rối bời như nào, cô cũng sẽ không thừa nhận cái suy nghĩ đó của mình. Hơn nữa, đối phương cũng chẳng phải Tây Sở Bá Vương (*), không thể nào cạy miệng cô được.
(*) Tây Sở Bá Vương: Hạng Tịch (232 TCN – 202 TCN), biểu tự là Vũ (羽), do đó ông được biết đến rộng rãi qua cái tên Hạng Vũ (項羽) hoặc Tây Sở Bá vương (西楚霸王), là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ Nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời Nhà Hán.
“Em…” Người đàn ông mở miệng.
“Em không có!”
“…”
Im lặng một hồi.
Tô Diệu Ngôn không dám nhìn vào mắt anh, chỉ sợ liếc mắt một cái, cô sẽ bị thu phục ngay trong nháy mắt.
Cô nắm lấy tay vịn đứng lên, nghiêm túc nói: “Cũng không còn sớm nữa, ngài nên về đi. Thực sự cảm ơn ngài…”
“Em,” Phó Doanh Xuyên ngắt lời cô: “Trí nhớ không tốt chút nào.”
“… Dạ?”
Phó Doanh Xuyên nhìn đôi mắt tràn ngập sự bối rối đang nheo lại của cô, biết rằng cô thực sự không nhớ mình đã đồng ý với anh cái gì. Nhưng, điều này cũng không quan trọng, còn một điều khác tương đối thú vị.
“Ngồi xuống.” Người đàn ông ra lệnh.
Tô Diệu Ngôn bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phó Doanh Xuyên bắt gặp vẻ mặt nhăn nhó của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, đứng dậy đi ra ngoài hành lang bật đèn trong phòng khách.
Sự xuất hiện của ánh sáng đã xua tan đi sự phiền muộn buồn tẻ trước đó
Phó Doanh Xuyên trở lại ghế sofa và ngồi xuống một lần nữa, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô gái một cách thờ ơ.
“Ngài, ngài có chuyện gì muốn nói sao?”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu: “Nói cho anh biết tại sao em lại muốn yêu sớm.”