Không Thể Phản Kháng - Trang 3
Chương 24: Chương 24
Vì luôn bị trói trong phòng nên Lâm Đường không biết bên ngoài thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu chỉ biết dưới sự xâm phạm của quỷ nam, cậu sống một ngày bằng cả một năm.
Cùng lúc đó, Lâm Đường cũng kinh hãi nhận ra mình đang dần phát triển theo hướng không còn là người mà quỷ nam đã nói.
Đã rất lâu cậu không cảm thấy đói khát rồi.
Không phải lúc nào quỷ nam cũng ở trong phòng, có lẽ hắn cũng có việc cần xử lý.
Những lúc như thế, Lâm Đường sẽ kéo lê tấm thân trần trụi chứa đầy tinh dịch ra cửa sổ ý đồ chạy trốn, nhưng chỉ phí công.
Sau cùng, cậu đều sẽ bị quỷ nam tức giận kéo về giường.
Quỷ nam nắm cằm Lâm Đường, sắc mặt âm trầm, chất vấn: “Tại sao cậu còn muốn trốn?”
Lâm Đường vừa khóc “hu hu” vừa kéo cái áo dài trắng của quỷ nam: “Xin, xin lỗi… Tôi sai rồi, tôi…” Câu nói của cậu bị cú thúc đột ngột từ phía sau chặt đứt.
Vì bị xỏ xuyên một thời gian dài nên cửa sau của Lâm Đường luôn ở trạng thái không khép lại được.
Quỷ nam dễ dàng biến tất cả phẫn nộ thành tình dục, đâm chọc cậu đến rên la loạn xạ trên giường.
Hắn bóp cổ Lâm Đường, ép cậu phải ngẩng đầu.
Khi nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt tối tăm của quỷ nam hệt như hai hạt ngọc trai đen được khảm vào hốc mắt trắng dã.
Hắn vô cùng tức giận: “Cậu lại muốn chạy đi đâu? Cậu có thể trốn đến chỗ nào? Chỉ cần cậu còn ở trong biệt thự này, tôi vĩnh viễn có thể bắt cậu trở về!”
Quỷ nam hung hăng xâm phạm Lâm Đường, trong lòng nảy sinh uất hận cùng phẫn nộ khó lý giải.
Sao lại muốn trốn, ở lại không tốt à? Ở lại, kề cận bên mình, như thế có gì không tốt?
Thời gian làm quỷ của quỷ nam rất dài, thậm chí còn dài hơn cả đời người của hắn, thế nên hắn không hiểu được nỗi sợ hãi của con người đối với tử vong.
Không biết vì sao, hắn chợt nhớ đến tên khốn mới bị mình giết chết chưa lâu, lòng sinh hờn dỗi.
Sao Lâm Đường bằng lòng ở bên tên kia mà lại không chịu ở lại với mình? Bọn hắn có gì khác nhau? Đều đi cưỡng bức người khác cả.
Quỷ nam không sao hiểu nổi.
Hắn chết khi còn rất trẻ, căn bản chưa hiểu tình yêu là gì, huống hồ ngay từ đầu, hắn cũng không định tìm kiếm thứ ái tình vô dụng ở Lâm Đường.
Hắn chỉ muốn một món đồ chơi nghe lời, không bao giờ phản kháng.
Giờ hắn đã có một món đồ chơi nhát gan đến không thể phản kháng, nhưng hắn lại tức giận trước sự sợ sệt và từ chối của đối phương.
Quỷ quái đều cố chấp, huống hồ quỷ nam còn là ác quỷ oán khí ngập trời.
Hắn tham lam lại bướng bỉnh, muốn thu hoạch được thật nhiều từ Lâm Đường.
Hắn nắm cằm cậu, kéo cậu lại gần mình, ra lệnh: “Nói cậu thích tôi, nói cậu sẽ vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tôi.”
Lâm Đường khóc đến sưng cả mắt, run rẩy thừa nhận sự xâm phạm của ác quỷ bên trên, chỉ biết khóc “hu hu” chứ chẳng nói nổi một câu đầy đủ.
Loại im lặng này bị quỷ nam cho là từ chối, sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn: “Nói! Nói cậu thích tôi!”
Lâm Đường nâng mí mắt đỏ hoe, hít mũi, nói: “Thích, thích anh…”
Nghe người nọ thốt ra lời mình mong muốn, quỷ nam cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Hắn là ác quỷ tồn tại để làm việc ác, quỷ tính và nhân tính còn sót lại cùng chi phối hắn.
Hiện giờ, nhìn Lâm Đường khóc vừa đáng thương vừa chật vật, hắn hiếm khi trỗi dậy tính người.
Quỷ nam bắt đầu nhẹ nhàng hơn, vừa vuốt ve gương mặt ướt sũng của Lâm Đường, vừa dịu giọng hỏi: “Không quát nạt cậu, sao cậu lại khóc?”
Lâm Đường hoảng sợ nhìn hắn, càng thêm sợ hãi trước tính khí thất thường của quỷ nam.
Trong khoảng thời gian này, ít nhất cậu cũng đã nhận thức được một điều: quỷ và người khác biệt, tâm trạng của hắn biến hóa không ngừng và hoàn toàn không theo quy luật nào.
Quỷ nam dán gương mặt trẻ trung và đẹp đẽ của mình lên mặt Lâm Đường, che giấu vài phần hung ác, nhưng tà tính trên mặt lại không thể che lấp: “Nào, bảo bối ngoan, cậu phải nghe lời nhé.
Dù sao chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Bàn tay lạnh lẽo của hắn sờ lên bụng Lâm Đường.
Cảm giác lạnh như băng khiến cậu run lên.
Quỷ nam sờ rồi lại sờ, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, hệt như một hồ nước hun hút không thấy đáy.
“Chúng ta là người một nhà mà.”
Có ba, có mẹ, còn có con.