Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ
Chương 18: Thê tử của phú thương Giang Nam
Triệu Uyển Như không ngờ, nàng mới chỉ vừa nói qua, ca ca thế nhưng đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng.
Nàng nín khóc rồi mỉm cười nói: "Huynh nói thật sao?"
"Này thì có gì mà phải nói dối? Chỉ là đến lúc đó có lẽ phải ủy khuất Uyển Uyển nhà ta rồi, đường đường là thiên kim đại tiểu thư phủ tướng quân, sau này lại chỉ có thể làm một tiểu kiều thê của phú thương Giang Nam thôi."
Triệu Uyển Như "A......." một tiếng: "Phú thương Giang Nam?"
Triệu Viêm cười, chọt lên chóp mũi nàng: "Muội nghĩ gia sản của chúng ta chỉ có mấy căn nhà ở kinh thành thôi sao?"
Hắn thì thầm vào tai Triệu Uyển Như: "Ở Giang Nam có một trang viên lớn, khi mới xây xong ta đã nghĩ đến chuyện đưa muội đi xem rồi, nhưng bao năm nay chưa có cơ hội. Đợi mọi chuyện yên ổn, chúng ta sẽ sống ở đó. Nếu như muội không thích, trung tâm Giang Nam phố xá sầm uất chúng ta cũng có một đống nhà để ở, mấy năm nay vẫn luôn là Chu thúc giúp đỡ ta xử lý, còn có cửa hàng tơ lụa và vài tiệm trang sức, cả con phố đó đều là của nhà chúng ta. Đến lúc đó ta sẽ dẫn muội đi xem, được không?"
Triệu Uyển Như kinh ngạc: "Nhiều như vậy?"
"Đồ ngốc, không thì muội nghĩ chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi đó mà ca ca nuôi nổi muội?"
Triệu Uyển Như mừng rỡ ra mặt, nàng hận không thể qua đó xem ngay bây giờ.
Triệu Viêm nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, tâm trạng cũng tốt lên một chút. Hắn vẫn luôn coi muội muội là cục cưng bảo bối, thứ gì tốt cũng muốn dành cho nàng.
Hắn chỉ hy vọng muội muội nhà mình có thể sống như tiên nữ, mỗi ngày trang điểm đẹp xinh, có y phục yêu thích để mặc, có trang sức ưa thích để dùng, sống một đời thoải mái dễ chịu, không cần phải sầu nọ sầu kia.
Triệu Viêm cúi xuống hôn trán nàng lần nữa.
Hắn nhớ đến chuyện của Phù Diêu: "Phù Diêu bên kia, nếu muội nói nàng ta là người của hoàng đế phái đến, vậy ta có một kế này."
Ánh mắt nàng sáng lên: "Huynh nói đi."
"Nếu hoàng đế đã không yên tâm với nhà của chúng ta, cố ý phái người tới giám sát, chi bằng chúng ta ——"
Triệu Viêm ở bên tai nàng to nhỏ một phen, Triệu Uyển Như càng nghe ánh mắt càng sáng, chờ đến khi nghe xong toàn bộ kế hoạch của hắn, nàng cười như con mèo vừa bắt được cá, vui vẻ không thôi.
Trưa hôm đó, nàng đến địa lao, Phù Diêu vừa thấy nàng đến liền quỳ xuống cầu xin: "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ thật sự không có ý muốn làm hại tướng quân."
"Không muốn làm hại? Không muốn làm hại vậy độc trên người huynh ấy là từ đâu mà tới?" Triệu Uyển Như giáng xuống một cái tát.
Phù Diêu chỉ cho hắn uống xuân dược cho nên nàng nghe xong cũng không khỏi sửng sốt: "Độc? Độc gì cơ?"
"Hừ, đã chết đến nơi vẫn còn dám giảo biện! Chính là Ngũ Độc Tán hiểm ác nhất thế gian, sau khi trúng phải sẽ vô sinh suốt đời, nội công liền mất hết, không thể cầm kiếm nữa, ngươi còn dám nói ngươi không biết sao?"
Phù Diêu lúc này là thật sự không biết, nàng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ là bởi vì không thể kịp thời giải độc, dẫn tới độc hỏa công tâm*, tổn hại thân thể hắn?
*độc hỏa công tâm: độc xâm nhập vào cơ thể
Chủ yếu là trước kia chưa từng nghe nói đến trường hợp không kịp giải xuân dược, cho nên Phù Diêu cũng không dám chắc chắn, chỉ cảm thấy trừ bỏ nguyên nhân này cũng không còn lí do nào khác. Phù Diêu đỏ mắt nói: "Trời đất chứng giám, tướng quân là ân nhân cứu mạng ta, dù cho ta có một trăm cái lá gan, ta cũng không dám làm hại hắn. Tiểu thư nếu không tin, ta nguyện lấy cái chết chứng minh!"
Nói rồi, nàng lao đầu vào tường.
Nàng không ngốc, cú đập này cùng lắm thì hôn mê nửa ngày, sẽ không có việc gì, nàng chỉ muốn lấy việc này làm lung lạc Uyển Như. Quả nhiên, nàng mới gào to một tiếng, Triệu Uyển Như liền phất phất tay nói: "Ta cũng đâu nói là sẽ không tin ngươi? Chỉ là ca ca ta đột nhiên trúng độc, ta trong lúc cấp bách khó tránh khỏi mất kiểm soát."
Triệu Uyển Như cho người thả nàng ra, lau nước mắt nói: "Giờ ca ca ta thân thể không tốt, ta là nữ nhi, không chống đỡ nổi tướng quân phủ lớn thế này. Ngày sau không biết phải làm sao, nếu ngươi có chỗ tốt thì cứ rời đi thôi, không cần phải lưu lại đây nữa."
Phù Diêu tất nhiên không đồng ý, nàng lập tức tỏ rõ quyết tâm sống chết cùng với phủ tướng quân, chỉ là ngay trong đêm đó, tin tức tướng quân trúng độc, thân mình bị hao tổn, cả đời này không thể giao hợp cũng không thể luyện võ đã truyền đến tai hoàng đế. Hoàng đế đại hỉ, lệnh cho Phù Diêu tiếp tục giám sát, có chuyện gì thì phải bẩm báo lập tức.
Suốt một tháng sau đó, những gì Phù Diêu thấy trong phủ tướng quân quả thật là một bầu không khí u ám. Tướng quân thường hay phát giận, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, cũng chỉ có tiểu thư có thể một mình tiến đến trấn an hắn đôi chút.
Hắn cơm cũng không ăn, mỗi ngày lấy rượu tiêu sầu, thỉnh thoảng lắm mới thấy bước ra khỏi cửa, cũng không có gặp ai, nhìn xác thật giống như mới chịu một cú sốc lớn.
Nàng nín khóc rồi mỉm cười nói: "Huynh nói thật sao?"
"Này thì có gì mà phải nói dối? Chỉ là đến lúc đó có lẽ phải ủy khuất Uyển Uyển nhà ta rồi, đường đường là thiên kim đại tiểu thư phủ tướng quân, sau này lại chỉ có thể làm một tiểu kiều thê của phú thương Giang Nam thôi."
Triệu Uyển Như "A......." một tiếng: "Phú thương Giang Nam?"
Triệu Viêm cười, chọt lên chóp mũi nàng: "Muội nghĩ gia sản của chúng ta chỉ có mấy căn nhà ở kinh thành thôi sao?"
Hắn thì thầm vào tai Triệu Uyển Như: "Ở Giang Nam có một trang viên lớn, khi mới xây xong ta đã nghĩ đến chuyện đưa muội đi xem rồi, nhưng bao năm nay chưa có cơ hội. Đợi mọi chuyện yên ổn, chúng ta sẽ sống ở đó. Nếu như muội không thích, trung tâm Giang Nam phố xá sầm uất chúng ta cũng có một đống nhà để ở, mấy năm nay vẫn luôn là Chu thúc giúp đỡ ta xử lý, còn có cửa hàng tơ lụa và vài tiệm trang sức, cả con phố đó đều là của nhà chúng ta. Đến lúc đó ta sẽ dẫn muội đi xem, được không?"
Triệu Uyển Như kinh ngạc: "Nhiều như vậy?"
"Đồ ngốc, không thì muội nghĩ chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi đó mà ca ca nuôi nổi muội?"
Triệu Uyển Như mừng rỡ ra mặt, nàng hận không thể qua đó xem ngay bây giờ.
Triệu Viêm nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, tâm trạng cũng tốt lên một chút. Hắn vẫn luôn coi muội muội là cục cưng bảo bối, thứ gì tốt cũng muốn dành cho nàng.
Hắn chỉ hy vọng muội muội nhà mình có thể sống như tiên nữ, mỗi ngày trang điểm đẹp xinh, có y phục yêu thích để mặc, có trang sức ưa thích để dùng, sống một đời thoải mái dễ chịu, không cần phải sầu nọ sầu kia.
Triệu Viêm cúi xuống hôn trán nàng lần nữa.
Hắn nhớ đến chuyện của Phù Diêu: "Phù Diêu bên kia, nếu muội nói nàng ta là người của hoàng đế phái đến, vậy ta có một kế này."
Ánh mắt nàng sáng lên: "Huynh nói đi."
"Nếu hoàng đế đã không yên tâm với nhà của chúng ta, cố ý phái người tới giám sát, chi bằng chúng ta ——"
Triệu Viêm ở bên tai nàng to nhỏ một phen, Triệu Uyển Như càng nghe ánh mắt càng sáng, chờ đến khi nghe xong toàn bộ kế hoạch của hắn, nàng cười như con mèo vừa bắt được cá, vui vẻ không thôi.
Trưa hôm đó, nàng đến địa lao, Phù Diêu vừa thấy nàng đến liền quỳ xuống cầu xin: "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ thật sự không có ý muốn làm hại tướng quân."
"Không muốn làm hại? Không muốn làm hại vậy độc trên người huynh ấy là từ đâu mà tới?" Triệu Uyển Như giáng xuống một cái tát.
Phù Diêu chỉ cho hắn uống xuân dược cho nên nàng nghe xong cũng không khỏi sửng sốt: "Độc? Độc gì cơ?"
"Hừ, đã chết đến nơi vẫn còn dám giảo biện! Chính là Ngũ Độc Tán hiểm ác nhất thế gian, sau khi trúng phải sẽ vô sinh suốt đời, nội công liền mất hết, không thể cầm kiếm nữa, ngươi còn dám nói ngươi không biết sao?"
Phù Diêu lúc này là thật sự không biết, nàng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ là bởi vì không thể kịp thời giải độc, dẫn tới độc hỏa công tâm*, tổn hại thân thể hắn?
*độc hỏa công tâm: độc xâm nhập vào cơ thể
Chủ yếu là trước kia chưa từng nghe nói đến trường hợp không kịp giải xuân dược, cho nên Phù Diêu cũng không dám chắc chắn, chỉ cảm thấy trừ bỏ nguyên nhân này cũng không còn lí do nào khác. Phù Diêu đỏ mắt nói: "Trời đất chứng giám, tướng quân là ân nhân cứu mạng ta, dù cho ta có một trăm cái lá gan, ta cũng không dám làm hại hắn. Tiểu thư nếu không tin, ta nguyện lấy cái chết chứng minh!"
Nói rồi, nàng lao đầu vào tường.
Nàng không ngốc, cú đập này cùng lắm thì hôn mê nửa ngày, sẽ không có việc gì, nàng chỉ muốn lấy việc này làm lung lạc Uyển Như. Quả nhiên, nàng mới gào to một tiếng, Triệu Uyển Như liền phất phất tay nói: "Ta cũng đâu nói là sẽ không tin ngươi? Chỉ là ca ca ta đột nhiên trúng độc, ta trong lúc cấp bách khó tránh khỏi mất kiểm soát."
Triệu Uyển Như cho người thả nàng ra, lau nước mắt nói: "Giờ ca ca ta thân thể không tốt, ta là nữ nhi, không chống đỡ nổi tướng quân phủ lớn thế này. Ngày sau không biết phải làm sao, nếu ngươi có chỗ tốt thì cứ rời đi thôi, không cần phải lưu lại đây nữa."
Phù Diêu tất nhiên không đồng ý, nàng lập tức tỏ rõ quyết tâm sống chết cùng với phủ tướng quân, chỉ là ngay trong đêm đó, tin tức tướng quân trúng độc, thân mình bị hao tổn, cả đời này không thể giao hợp cũng không thể luyện võ đã truyền đến tai hoàng đế. Hoàng đế đại hỉ, lệnh cho Phù Diêu tiếp tục giám sát, có chuyện gì thì phải bẩm báo lập tức.
Suốt một tháng sau đó, những gì Phù Diêu thấy trong phủ tướng quân quả thật là một bầu không khí u ám. Tướng quân thường hay phát giận, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, cũng chỉ có tiểu thư có thể một mình tiến đến trấn an hắn đôi chút.
Hắn cơm cũng không ăn, mỗi ngày lấy rượu tiêu sầu, thỉnh thoảng lắm mới thấy bước ra khỏi cửa, cũng không có gặp ai, nhìn xác thật giống như mới chịu một cú sốc lớn.