Không Làm Thế Thân - Trang 3
Chương 38
Lâm Hi đặc biệt muốn vặn mở đầu hắn nhìn xem bên trong là gì.
Sáng sớm ánh nắng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, toàn bộ nội thất trong nhà bị chiếu thành ánh sáng vàng. Tưởng Lâm Dữ nhiệt liệt ôm hoa hồng đỏ đứng ở ánh mặt trời, hắn lớn lên thật sự rất đẹp. Tóc mái màu đen che ở trước trán, lông mi dưới mắt đen dày đào hoa sâu không thấy đáy, sống mũi cao thẳng đeo mắt kính thoạt nhìn có vài phần cấm dục lạnh lùng.
Chỉ là thực chán ghét.
Lâm Hi nhíu mày.
“Buổi sáng ngày hôm qua tôi gặp mặt Chu Minh Nghiên là hy vọng cô ta về sau không đến làm phiền em, cô ta về sau cũng sẽ lại không đến làm phiền em.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói trầm thấp, hắn tạm dừng một lát nói, “Em không cần nghĩ nhiều.”
Lâm Hi còn nhìn hắn, trong ánh mắt không có bất luận cảm xúc gì.
Cô vì cái gì sẽ nghĩ nhiều? Cô một chút cũng không nghĩ ra! Cùng với Chu Minh Nghiên có quan hệ gì? Hắn đang nói cái gì?
Tưởng Lâm Dữ người này có phải quá cuồng công việc hay không lâu lắm không có nghỉ cuối tuần, không biết hôm nay là thứ bảy sao?
Từng cái từng cái thông đạo La Mã, hắn lại cố tình hướng tử lộ đi.
“Em.” Tưởng Lâm Dữ đưa hoa ra phía trước, nhìn chằm chằm Lâm Hi, hầu kết hoạt động tiếng nói khàn khàn, “Thích hoa không?”
Lâm Hi còn không có động, tóc dài xõa trên vai, có một ít hỗn độn, nhưng mặt càng nhỏ. Mặc áo thun ngủ màu hồng nhạt, đi trên một đôi dép lê màu hồng nhạt. Tưởng Lâm Dữ lần đầu tiên thấy cô trong bộ dạng như vậy, trắng trẻo mũm mĩm như hài tử, không có giống như trong quá khứ giỏi giang không chút cẩu thả, vì thế trong chốc lát hắn nhìn cô nhiều hơn.
“Tặng cho em.”
Lâm Hi dứt khoát đóng cửa phòng lại, đem Tưởng Lâm Dữ nhốt ngoài cửa cô hít sâu, “Tưởng Lâm Dữ, anh lại làm phiền tôi, tôi báo cảnh sát.”
“Bữa sáng với hoa để trước cửa, 9 giờ tôi phải bay, đi một chuyến đến Berlin, bên hợp tác có xảy ra ít vấn đề.” Tưởng Lâm Dữ nhìn cửa khóa chặt nhíu mày, thư kí Trần ra cái chủ ý ngu xuẩn gì! Thư kí Giản không thích hoa, cô đối với loại đồ dùng không thực tế này cũng không có hứng thú, “Không thích hoa thì để ở cửa, nhân viên thu dọn lát nữa tới đây sẽ thu dọn.”
Im lặng hồi lâu, Lâm Hi cho rằng hắn đã đi rồi.
“Hề Hề.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói chìm xuống, “Tôi đi rồi.”
Lâm Hi trở lại phòng ngủ bổ nhào lên trên giường, cuốn chăn đem mình bọc thành ve nhộng, cô không có khí rời giường, hơn 7 giờ rời giường cũng là đồng hồ sinh học bình thường của cô.
Cô đem mặt chôn ở trong cái gối mềm xốp, nhắm mắt lại.
Tưởng Lâm Dữ chưa tặng hoa cho cô bao giờ, bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tưởng Lâm Dữ cũng không có nghĩ tới tặng một bông hoa.
Thời điểm cô khát vọng Tưởng Lâm Dữ tặng hoa nhất, Tưởng Lâm Dữ một cây cỏ đuôi chó cũng chưa tặng. Cô mới vừa tốt nghiệp đã thích Tưởng Lâm Dữ, 22 tuổi, vẫn là tuổi mơ mộng.
Ai mà không muốn có hoa? Tâm ai mà không có một chút hư vinh? Cô cũng có khát vọng thô tục và thấp kém, hy vọng bạn trai mình có thể ở thời điểm Lễ Tình Nhân ôm bó hoa thật lớn ở dưới lầu công ty chờ cô.
Kiểu tình yêu nhiệt huyết, mãnh liệt toàn thân lộ ra những hành động yêu đương , cô chưa từng có trải qua.
14 tháng 2, 7 tháng 7 âm, 11 tháng 11, những ngày này mỗi một người đều có hoa, cô cái gì cũng không có. Cô ở văn phòng tăng ca đến đêm khuya, đến đêm khuya tắt máy tính, nhìn đồng hồ một phút một giây đi đến 12 giờ.
Kết thúc, không có hoa cũng không có tin nhắn, thậm chí hắn cũng không hỏi một câu, hôm nay là ngày mấy?
Bọn họ là bạn giường, Giản Hề không có đãi ngộ bạn gái.
Cùng Tưởng Lâm Dữ trải qua ngày lễ gì? Tết Thanh Minh, ngày Quốc Tế Lao Động, Tết Trung Thu, ngày quốc khánh, tết Nguyên Đán, Tết Âm Lịch, tết Nguyên Tiêu, những ngày nghỉ quy định của nhà nước, hắn chỉ có thể nhớ mấy ngày này.
Có thể không rõ ràng sao? Nhà nước quy định nghỉ, không được nghỉ phải tăng tiền lương gấp ba. Giản Hề là thư kí của hắn, nhân viên của hắn, quà tặng ngày lễ hình như là phúc lợi nhân viên, đại khái là nhà nước quy định tăng tiền lương gấp ba đổi thành quà tặng đưa cho cô.
Bọn họ chia tay, Tưởng Lâm Dữ nói thích cô, bắt đầu đưa bữa sáng tặng hoa.
9 giờ rưỡi, nhân viên bất động sản gọi điện thoại hỏi cô đồ vật để trước cửa, muốn dọn đi hay không.Ban đầu Lâm Hi muốn để người ta cầm ném đi, nói được một nửa nhấp môi dưới nói, “Để đó đi, lát nữa tôi đi lấy.”
“Còn có đồ ăn, để ở bên ngoài không an toàn.” Nhân viên bất động sản nói, “Cô nên sớm lấy vào nhà.”
“Được.”
Lâm Hi tắm rửa xong mặc áo tắm dài mở cửa, để trước cửa là bó hoa hồng đỏ to đến khoa trương, bên cạnh là túi giấy có bữa sáng. Lâm Hi nhìn trong chốc lát, thở ra một hơi, mang theo túi giấy vào, lại quay ra mang hoa vào.
Hoa nặng hơn trong tưởng tượng, Lâm Hi ôm về phòng ngồi dưới đất tháo giấy đóng gói.
Hoa lại không có tội, xinh xinh đẹp đẹp sinh trưởng, bị người ta đến cắt xuống rồi đóng gói, hiện tại lại muốn đối mặt vận mệnh thùng rác.
Lâm Hi đi theo Chu Oánh học cắm hoa, cô mang kéo với bình hoa để trên sàn nhà phòng khách, ngồi ở trên thảm cắt cành lá dư thừa của hoa hồng, cắm vào bình hoa.
Tổng cộng 104 đóa.
Lâm Hi cắm đủ ba bình mới xong, cô đem tàn dư ném vào thùng rác. Chu Oánh gọi điện thoại bảo cô đi qua, Lâm Hi đứng dậy thay quần áo xách túi ra cửa.
Cuối tuần là các phu nhân nhà giàu gặp mặt, Chu Oánh mang cô đi theo hội tụ với các phu nhân nhà giàu kia. Cắm hoa vẽ tranh đánh đàn xong uống trà chiều, mỗi người đều khoe hài tử của mình, Lâm Hi ứng phó với các bà còn mệt hơn ứng phó trong tiệc rượu.
Lâm Hi hết sức chuyên chú uống trà ăn điểm tâm, đánh giá các tác phẩm.
“Hi Nhi là năm 92?” Lý phu nhân ở đối diện mở miệng, “Cùng A Huy của nhà chúng tôi không sai biệt lắm.”
“So với A Huy nhỏ hơn ba tuổi, A Huy với Hạo Dương cùng một năm.” Chu Oánh trả lời.
“Hi Nhi có bạn trai chưa?”
Lâm Hi trực tiếp sặc, vội vàng lấy giấy lau vết nước bên miệng.
“Hi Nhi chúng tôi còn nhỏ.” Chu Oánh giúp Lâm Hi vỗ sống lưng, ôn nhu nói, “Chậm một chút.”
“27 cũng không phải đặc biệt nhỏ.” Lý phu nhân nghe được Chu Oánh nói còn nhỏ rất ngạc nhiên, 27 tuổi còn nhỏ? “Nên có bạn trai, A Huy nhà chúng tôi cùng với Hi Nhi rất xứng đôi, gia thế cũng xứng đôi, nếu không các người nhìn một chút?”
Sắc mặt Chu Oánh lập tức thay đổi, hoá ra vì chuyện này nên chờ đợi đã lâu.
“27 tuổi sao lại không nhỏ? Hi Nhi chúng tôi vẫn là hài tử.” Trong mắt Chu Oánh, Lâm Hi chính là tiểu hài tử, tiểu hài tử vừa mới tìm được trở về lại có người tới giới thiệu đối tượng, chỉ có bệnh tâm thần, “Tôi coi Hi Nhi cùng với A Huy không thích hợp.”
“A Huy chúng tôi làm sao?”
“A dì, mấy năm tới con cũng không có tính toán kết hôn, cảm ơn ngài quan tâm.” Lâm Hi nói ra kế hoạch tương lai, mỉm cười khéo léo, “Sự nghiệp là quan trọng.”
“Nữ hài tử không cần vất vả như vậy.” Lý phu nhân tựa lưng chầm chậm uống trà, “Sự nghiệp để nam nhân gánh vác là được, nữ hài tử chủ yếu nên gả cho nam nhân tốt.”
“Tôi lại không nghĩ như vậy, nam nữ đều nên có sự nghiệp của chính mình.” Chu Oánh ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén, “Có người cả đời cho rằng đó là toàn bộ thế giới, lại không biết bên ngoài trời cao biển rộng, rực rỡ đầy màu sắc.”
“Yến tước an tri hồng hộc trí.” Chu Oánh uống một ngụm trà, “Hi Nhi, con thích gây dựng sự nghiệp. Hôn nhân chỉ là dệt hoa trên gấm của đời người, tuyệt đối không phải duy nhất.”
Yến tước an tri hồng hộc: chim én và chim sẻ làm sao biết được cái chí khí của chim hồng và chim hộc
Lý phu nhân sắc mặt khó coi, một câu cũng nói không nên lời.
Vốn dĩ còn có tiệc tối, 5 giờ chiều Chu Oánh nói đau đầu, mang Lâm Hi rời đi trước.
Lên xe Chu Oánh buông tay xuống, dựa vào chỗ ngồi, “Không cần để ý bà ta, con còn nhỏ, thời điểm này không cần bàn tới chuyện cưới hỏi. Huống chi Lý Huy cũng không phải người tốt gì, mẹ nghe Hạo Dương nói, hắn thế mà lại hoa tâm. Người nào, dám trèo cao lên chúng ta.”
“Con biết.” Lâm Hi cười nắm lấy bàn tay Chu Oánh, cảm thấy bà ngoạn đặc biệt tốt, ngày thường ôn nhu thế nhưng sẽ dỗi người, “Mẹ biết bọn họ đã nhiều năm, mỗi lần thấy hắn, bạn gái bên người đều không phải cùng là một người.”
“Loại người này không thể nhận, muốn tìm nam hài tử sạch sẽ.” Chu Oánh vội vàng xua tay, e sợ bị Lý gia dính lên, “Người này là như thế nào, đối với chuyện tình cảm một chút cũng không phụ trách.”
Tài xế lái xe đi ra ngoài, Lâm Hi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
“Hi Nhi.”
“Dạ?”
“Con có người mình thích không?”
Lâm Hi lắc đầu, “Không có, con càng thích làm sự nghiệp.”
Chu Oánh nắm tay Lâm Hi thở dài nói, “Làm sự nghiệp rất vất vả, nếu con thích, vậy đi, mụ mụ ủng hộ con, ai cũng không dám nói lời ong tiếng ve về con. Doanh nhân phụ nữ có nhiều, vì cái gì nữ nhân phải có hạn chế tuổi? Nam nhân không có? Phải đối xử bình đẳng, đều không có.”
Lâm Hi nhìn bà trong chốc lát, đầu dựa vào trên vai Chu Oánh.
Chu Oánh hơi dừng lại, ngay sau đó cái mũi có chút chua. Khi còn nhỏ nữ nhi thích ghé vào trong lồng ngực bà, dựa vào trên vai bà, cuộn thành một đoàn nho nhỏ. Mất tích 24 năm, trưởng thành, tìm được trở về bọn họ lại không có thân cận như vậy.
“Nhất định phải tìm người yêu thương con, chân thành, thật lòng yêu con. Cả đời chỉ yêu một người là con , đem con để ở trong lòng bàn tay che chở, người như vậy con mới có thể sống tốt với hắn. Trên phương diện tình cảm không cần ủy khuất chính mình, đây là việc không thể ủy khuất. Cũng không cần vì kết hôn mà kết hôn, vì tìm đối tượng mà tìm đối tượng, con nhất định phải bởi vì tình yêu mà lựa chọn một nửa kia.”
Quan điểm này của mẫu thân, cô là lần đầu tiên nghe được. Cô lớn lên trong hoàn cảnh hẹp hòi không xong như vậy, hầu như không có người nói về nam nữ, nói về tình yêu. Những người trước kia cô tiếp xúc, đại bộ phận đều giống Lý phu nhân.
“Mẹ cùng ba con…… Ở bên nhau như thế nào?”
“Mẹ theo đuổi ông ấy.” Ban đầu đôi mắt Chu oánh có chút hồng, nói đến cái này lập tức cười, bà khẽ nâng cằm có chút kiêu ngạo, “Ba con khi còn trẻ rất tuấn tú, mẹ là nhất kiến chung tình, mẹ liền chủ động theo đuổi ông ấy.”
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn bà, chớp chớp mắt, thật sự không thể tưởng tượng được.
“Lớn lên soái học tập lại rất tốt, rất nhiều nữ sinh theo đuổi ông ấy, mẹ là người thứ nhất đến trước mặt ông ấy đưa thư tình.”
Lâm Hi trợn mắt há mồm, kích thích như vậy sao?
“Ca ca con thua xa ba con, không thừa hưởng tinh túy từ ba ba con, thua xa thời trẻ của ba ba con nha.” Chu Oánh nhớ lại một chút nói, “Hiện tại truyền thông khen nam diễn viên minh tinh trước không có người sau cũng không có người theo kịp, so với ông ấy đều kém xa.”
Đây được gọi là nhan khống.
“Mẹ đuổi theo ba ba bao lâu?” Cái niên đại kia thế nhưng nữ chủ động theo đuổi, Chu Oánh cũng lớn mật không bị người khác cản trở.
“Hơn một năm, từ lớp 11 bắt đầu. Cấp ba năm ấy mẹ muốn đi nước Mỹ du học, mẹ liền hỏi ông ấy, nguyện ý cùng mẹ ở bên nhau, chúng ta cùng đi nước Mỹ. Không ở cùng nhau, về sau không bao giờ liên hệ, mẹ muốn đem những gì liên quan tới ông ấy hết thảy đều ném xuống.”
Lâm Hi ngồi dậy nhìn Chu Oánh.
“Sau đó ông ấy cùng mẹ báo danh cùng trường đại học, cùng đi nước Mỹ, liền ở bên nhau.” Chu Oánh cười đôi mắt cong, tràn đầy hạnh phúc, “Ba con chính là không nói yêu, ngay từ đầu ông ấy đã thích mẹ. Sau này, mẹ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng ba con, thời đại kia tạo thành rất nhiều bi kịch. Nhà ba con trải qua qua rất nhiều việc, ông ấy tự ti, gia đình của mẹ điều kiện tốt hơn một chút, giữa chúng ta có chênh lệch khoảng cách.”
“Có người mình yêu thích cũng có thể đuổi theo, không thử xem sao biết phần cảm tình này có phải thuộc về con hay không?” Chu Oánh sờ sờ tóc Lâm Hi nói, “Hưởng thụ tình yêu mới là hạnh phúc thực sự.”
Chu Oánh quá tự tin, bà là nữ nhân tự tin lại xinh đẹp.
Giản Hề chưa từng có tự tin như vậy, cô thích một người cũng không dám nói ra, cô sợ tình cảm rơi vào hư vô, cô sợ bị trào phúng, cô sợ hai bàn tay trắng.
Chu Oánh ôm Lâm Hi, có rất nhiều lời nói muốn nói, lại nói không nên lời.
24 năm kia qua đi, làm Lâm Hi biến thành tiểu hài tử mẫn cảm lại tự ti.
“Bảo bối, vô luận con muốn làm cái gì, con chỉ cần lo làm, mụ mụ vĩnh viễn ủng hộ con.”
Lâm Hi cũng không có muốn làm gì, cô chỉ nghĩ đi Hoài Thành, Tưởng Lâm Dữ lại đưa bữa sáng cho cô, cô muốn mang theo đao dài 50 mét đi đến nước Đức chém Tưởng Lâm Dữ.
Tưởng Lâm Dữ đi nước Đức, hạng mục L3 xảy ra vấn đề. Đối phương bên nước Đức tạm thời sửa hợp đồng, yêu cầu hợp tác nghiên cứu phát minh, muốn độc quyền. Tưởng Lâm Dữ đi nước Đức nói chuyện này, trước kia Lâm Hi ở Thượng Dữ đã lo lắng vấn đề này khi Tưởng Lâm Dữ chưa ký hợp đồng, nhưng tình huống lúc ây rất phức tạp, đổng sự khắp nơi gây áp lực, hắn cũng quá tự tin.
Vốn dĩ Lâm Hi cho rằng hắn đi nước Đức hoạt động đưa bữa sáng hoạt động sẽ kết thúc, ai có thể nghĩ đến, ngừng một ngày cuối tuần. 7h10 phút sáng thứ hai, cơm hộp đúng giờ tới, so với giúp việc Lâm gia tới còn nhanh hơn.
Bữa sáng hắn đưa rất đơn điệu, cũng may Lâm Hi không kén ăn, mới có thể ăn nửa tháng.
Đầu tháng mười tháng có một ngày lễ nhỏ nghỉ dài hạn, kết thúc kỳ nghỉ Lâm Hi phải đi Hoài Thành. 7 giờ sáng Lâm Thế cùng với Chu Oánh lái xe đi Hoài Thành, xem xét hoàn cảnh cư trú của Lâm Hi, thuận tiện đi nghỉ phép ở khu Tây Sơn hai ngày. Ban đầu bọn họ là muốn mang Lâm Hi đi cùng, Lâm Hi nghe được khu nghỉ Tây Sơn liền cự tuyệt.
Thời gian này đại bộ phận mọi người đi Tây Sơn chủ yếu đi về suối nước nóng, phu thê người ta ân ái, cô không ngại chính mình cản trở sao?
Vừa lúc đầu tháng 10 Lâm Hạo Dương về nước, Lâm Hạo Dương bồi Lâm Hi qua ngày mười một, cha mẹ cứ yên tâm đi Hoài Thành.
Trước tiên Lâm Hi hẹn thời gian đón Lâm Hạo Dương, hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm. Lâm Hạo Dương bay tới trễ một chút, 11 giờ buổi tối mới đến Yến Thành. Lâm Hi lái xe đi sân bay, nửa đường trời bắt đầu mưa, toàn bộ mặt đất đều ướt.
Ngày mưa rất dễ xảy ra tai nạn xe cộ, kẹt xe đặc biệt lợi hại.
Kế hoạch của cô trước tiên ra đến sân bay ngâm nước nóng, 11 giờ rưỡi Lâm Hi lái xe chạy trên đường đến sân bay, bên này không thể dừng xe, một bên cô vừa đi về phía trước một bên gọi điện thoại cho Lâm Hạo Dương.
Đột nhiên nhìn thấy ven đường có hai nam nhân đang đứng, một đen một trắng, Lâm Hạo Dương mặc áo thun màu trắng với quần jean, một tay bỏ trong túi lười biếng đứng, một tay kia cầm di động gọi điện thoại cho Lâm Hi. Bên cạnh là Tưởng Lâm Dữ mặc áo sơ mi màu đen với quần dài, đứng thẳng tắp, trong tầm tay cầm rương hành lý, hơi thở lạnh lùng.
Khí chất hoàn toàn bất đồng, mạc danh hài hòa.
Lâm Hi có một chút hoài nghi, hai người kia giống như hưởng tuần trăng mật đã trở lại.
Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì.
Ngày hội vui sướng nha!