Không làm thế thân – Hứa Quân Tam Sinh - truyen full -
Chương 34
Dần dà, cả đoàn làm phim ai cũng biết tình cảm Thẩm Yến dành cho Nguyễn Tri Vi. Người đố kỵ, người ước ao, kẻ lại tò mò,… mà trong đó người mừng cho Nguyễn Tri Vi nhất là Tiếu Mông Mông.
“Ôi mẹ ơi, cứ nghĩ đến việc Thẩm Yến đang theo đuổi cậu là tớ lại thấy không chân thật. Mọi chuyện như đang mơ ấy! Một Thẩm Yến thủ đoạn tàn nhẫn, gian xảo trên bản tin hay đưa vậy mà ở hiện thực lại đang theo đuổi bạn của tớ. An Duyệt Nhiên ghen tị đỏ mắt rồi kia kìa. Vi Vi, cậu làm tốt lắm, dễ dàng đồng ý quá đàn ông sẽ không biết quý trọng, cậu phải làm giá trước đã!”
Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi cúi đầu chăm chú đọc kịch bản, ăn ý không tiếp lời. Tiếu Mông Mông vẫn chưa biết chuyện Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến từng qua lại với nhau, mà bản thân Nguyễn Tri Vi cũng không muốn nhắc tới.
Thôi cứ để Tiếu Mông Mông nghĩ vậy đi.
“Phải rồi Vi Vi, trước kia cậu từng kể với tớ là cậu có crush rồi đúng không, vậy tớ dám chắc tên đó không thể ưu tú như Thẩm Yến được. Nếu tên đó không tốt thì cậu buông tay đi. Còn về phần Thẩm Yến thì cậu phải xem xét anh ta thật kỹ vào đấy, loại công tử nhà giàu như này chẳng biết nghiêm túc được đến đâu. Không thể dễ dàng đồng ý với anh ta được.”
Tiếu Mông Mông đâu biết, hai người đó thật ra là một.
“Tớ buông người đó rồi.” Cuối cùng Nguyễn Tri Vi vẫn phải mở miệng đáp lại câu nói “Nếu tên đó không tốt thì cậu buông tay đi!” của Tiếu Mông Mông.
Sau vài giây ngập ngừng, Nguyễn Tri Vi lại nói tiếp: “Với cả, cho dù Thẩm Yến có làm gì đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không đồng ý với anh ta đâu.”
Câu đó, là để trả lời câu nói cuối của Tiếu Mông Mông.
Tiếng Nguyễn Tri Vi không lớn nhưng rất quả quyết, đôi mắt xinh đẹp như nai ánh lên vẻ kiên định, tựa như không gì có thể lay chuyển được ý định của cô.
Tiếu Mông Mông sửng sốt. Lúc này cô rất muốn hỏi bạn mình “tại sao”, nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nhiều lời của Nguyễn Tri Vi, lời muốn nói lại tắc trong cổ họng.
Đúng lúc này Tiếu Mông Mông nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô quay đầu xem thử rồi vội giật tay áo Nguyễn Tri Vi báo hiệu: “Thẩm Yến đến rồi.”
Vừa dứt câu, Thẩm Yến đã tới trước mặt hai cô.
Hôm nay Thẩm Yến mặc áo sơ mi màu đỏ rượu được làm từ vải nhung, trên cổ đeo cà vạt sẫm màu nhưng cũng không thắt chặt nghiêm túc, đơn giản mà xa hoa, khiến anh trông không quá nghiêm chỉnh mà rất đỗi thong dong.
Có vẻ như anh vừa tới đoàn làm phim, nhiệt độ ngoài trời lại cao nên tay áo sơ mi được cuộn lên để lộ ra một phần cánh tay. Phần băng gạc quấn quanh bên tay trái anh đã không còn dày như lúc ban đầu nữa. Trên người anh thoang thoảng mùi hương ấm áp của ánh mặt trời hòa quyện cùng với mùi thuốc lá nhè nhẹ, khá dễ ngửi.
Trên tay Thẩm Yến là một hộp thức ăn được bọc giấy bạc, hương thơm ấy len lỏi qua khe hở thoát ra ngoài, mùi thịt tôm thơm lừng kết hợp với vị sữa béo ngậy ngon miệng cực kỳ dậy mùi.
Bây giờ là mười rưỡi sáng, các diễn viên còn một cảnh quay nữa cần thực hiện trước khi nghỉ ăn cơm trưa nên tề tựu đông đủ hết ở đây. Nhưng vì sát giờ cơm nên ai nấy ngửi được hương thơm cũng thấy hơi đói, đến Tiếu Mông Mông còn trộm nuốt nước miếng một cái.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự không ai thèm ngẩng lên nhìn Thẩm Yến, các diễn viên khác trông thấy cảnh tượng đó không khỏi nhỏ giọng bàn tán. Nhưng Thẩm Yến nào quan tâm tới ánh mắt của người khác, anh đi tới đặt hộp thức ăn xuống trước mặt Nguyễn Tri Vi, nói: “Gần đây có nhà hàng Quảng Đông mới mở, bạn bè anh ai cũng bảo ăn rất ngon. Bên đó không có dịch vụ gọi đồ ăn về nên anh xếp hàng mua cho em một phần rồi, em ăn thử xem có ngon không.”
Bảo là thản nhiên nhưng thực chất Thẩm Yến vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt Nguyễn Tri Vi, muốn được thấy sự dao động trong tình cảm của cô.
Nhưng, không có.
Thậm chí cô còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Tiếu Mông Mông len lén quan sát sắc mặt Thẩm Yến. Không thể phủ nhận được một điều rằng người đàn ông này rất đẹp trai, chỉ cần anh ta cúi xuống nhìn bạn, đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên đã ngầm mang theo sức hấp dẫn chẳng thể chối từ. Có điều, lúc này đây, sắc mặt anh rất khó coi, làm vơi bớt đi vẻ phong lưu vốn có.
Thẩm Yến im lặng một lúc, thấy Nguyễn Tri Vi không để tâm liền nói: “Anh để ở đây, nếu em không thích ăn thì vứt đi.”
Dứt câu, anh xoay người rời đi. Nhưng vừa đi được hai bước, anh lại nghe thấy ở phía sau có tiếng người đứng dậy. Thẩm Yến vô thức quay lại nhìn, từ tận sâu trong đáy lòng anh vẫn có chút gì đó khấp khởi chờ mong.
Ấy vậy mà, ngay giây sau anh nhìn thấy…
Nguyễn Tri Vi đứng lên cầm theo hộp thức ăn được bọc cẩn thận bằng giấy bạc, đi tới bên cạnh thùng rác, dứt khoát ném thẳng đồ vào đó.
Đúng vậy, cô ném.
Khi ấy, cô hành động rất lưu loát, không chút do dự.
Sau đó, Nguyễn Tri Vi quay lại chỗ ngồi tiếp tục đọc kịch bản, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Các diễn viên khác trong đoàn phim đang âm thầm xem kịch hay thấy thế không khỏi hít sâu một hơi, phía xa xa có cả An Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm thùng rác.
Đến Tô Ngự cũng phải ngẩng lên nhìn Nguyễn Tri Vi một cái nhưng cô lại quá đỗi bình thản. Cô chỉ vào lời thoại trong tờ kịch bản, nhẹ nhàng nói với cậu ta rằng: “Chúng ta diễn thử đoạn này nhé?”
Tô Ngự không từ chối: “Được, chúng ta thử xem.”
Thẩm Yến đứng ở đằng xa nhìn thấy hết thảy.
Tim anh như bị chày gỗ đập một phát đau nhói.
Bạn thấy không, khi đối mặt với người khác, lúc nào Nguyễn Tri Vi cũng dịu dàng kiên nhẫn, chẳng hạn như với Tô Ngự, với Tiếu Mông Mông, với tất cả các diễn viên khác trong đoàn làm phim, hay thậm chí là cả chó mèo cô cũng đối xử một cách hết sức nhẹ nhàng.
Duy chỉ có anh là cô tuyệt tình.
Thẩm Yến đưa mắt nhìn về phía thùng rác, hộp thức ăn bọc giấy bạc bị nhấn chìm trong đó không thấy được. Anh vô thức nghiến chặt răng, bặm môi đè nén tâm trạng.
Thẩm Yến biết, nếu anh không khống chế cảm xúc thì sẽ ngày một đẩy Nguyễn Tri Vi đi xa mình.
Không sao, không sao hết.
Thẩm Yến tự thuyết phục bản thân. Chỉ là bị từ chối thôi mà, không hề hấn gì hết.
Quách Kỳ cũng đã nói với anh rồi, phải kiềm chế tính tình, nhường nhịn cô ấy mới níu kéo được. Nếu như thật sự có thể kéo cô quay về, thì nhịn một chút cũng không vấn đề gì.
Tuy nghĩ vậy nhưng lòng Thẩm Yến vẫn không mấy dễ chịu.
Phía bên kia, Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đang nghiêm túc khớp thoại với nhau, Tiếu Mông Mông ngồi cạnh nghe được lúc thì thấy nhàm chán, đầu nghĩ vẩn vơ không biết giờ sắc mặt Thẩm Yến như thế nào.
Trong một phút bất chợt, bỗng dưng Tiếu Mông Mông rất muốn quay đầu lại nhìn sắc mặt Thẩm Yến và cô cũng đã làm như thế thật. Quay người lại xem, cô thấy Thẩm Yến vẫn đứng yên nhìn về phía này không nhúc nhích, ánh mắt anh nhìn đăm đăm thùng rác.
Con ngươi đen láy nhìn xuống, dáng vẻ trông cứ như… cứ như một chú chó con bị bỏ rơi vậy.
Không hiểu sao trong khoảnh khắc đó, Tiếu Mông Mông lại thấy Thẩm Yến hơi đáng thương.
*
Thẩm Yến cố chấp hơn những gì Nguyễn Tri Vi tưởng.
Nguyễn Tri Vi cho rằng với tính khí nóng nảy của Thẩm Yến, chỉ sau vài ba lần bị cô từ chối anh sẽ nổi đóa rồi bỏ quách đi cho xong nhưng không ngờ anh vẫn nhẫn nhịn tiếp tục xuất hiện trước mặt cô.
Nếu như không phải người tới có khuôn mặt y đúc Thẩm Yến thì cô thật sự hoài nghi đây không phải Thẩm Yến mà cô từng quen.
Ấn tượng nhất là có một lần cô phải quay phim dưới mưa, quay xong toàn thân lạnh toát, rời khỏi vị trí diễn mà hắt xì hơi liên tục, phía bên kia có cả Tiếu Mông Mông và Thẩm Yến đang cầm khăn chờ.
Thẩm Yến đứng nhích lên phía trước, Tiếu Mông Mông thấy vậy liền lẳng lặng thu khăn lui về sau.
Chờ Nguyễn Tri Vi đi tới gần, Thẩm Yến phủ luôn khăn lên đầu cô, nói: “Cầm lau tóc đi.”
Nhưng mỗi khi đối mặt với Thẩm Yến, cô luôn giữ vững nguyên tắc là: Không nhìn, không nghe, không quan tâm. Ngay lúc anh giơ tay vung khăn lên, cô nghiêng đầu né, anh thả tay, cô tránh đi, khăn lông cứ thế đáp thẳng xuống mặt đất.
Chiếc khăn lông cao cấp mềm mại, trắng tinh sạch sẽ được sản xuất tại Bồ Đào Nha rơi thẳng xuống đất, tích tắc sau đã xuất hiện vết ố bẩn thấy rõ do bụi bặm trên mặt đất bám lên.
Nguyễn Tri Vi không quay đầu lại nhìn Thẩm Yến, cô bước thẳng tới chỗ Tiếu Mông Mông, nhận lấy chiếc khăn mua với giá 10 đồng ở siêu thị trong tay cô bạn, thản nhiên lau tóc.
Tiếu Mông Mông hết nhìn Nguyễn Tri Vi đang đứng cạnh lại quay qua nhìn Thẩm Yến ở sau lưng cô bạn, gãi đầu đầy bối rối.
Lưỡng lự mất mấy giây Tiếu Mông Mông mới ghé vào tai Nguyễn Tri Vi, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, cậu quay lại xem đi. Cứ bị cậu từ chối là sắc mặt anh ấy lại như vậy đấy, tớ nghĩ cậu nên nhìn thấy.”
“Hả?” Nguyễn Tri Vi chưa hiểu ý bạn.
“Quay người lại nhìn đi.”
Nguyễn Tri Vi tưởng phía sau có cái gì nên quay lại luôn, nhưng vừa quay được nửa người, liếc mắt nhìn trong phút chốc, cô hiểu ngay ý định của Tiếu Mông Mông.
Đúng là cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Thẩm Yến.
Anh nhặt chiếc khăn bẩn rơi trên đất lên, yên lặng đi tới cạnh thùng rác ném vào. Suốt quá trình ấy, anh cụp mắt hành động, làm toàn thân tản ra cảm giác không thể nói thành lời.
Nói thế nào nhỉ? Cảm giác ấy rất lạ lẫm, người vốn hành động bừa bãi, lúc nào cũng ngạo nghễ ngông nghênh giờ lại nhẫn nhịn đến ti tiện.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Tri Vi còn có ảo giác người này không phải Thẩm Yến.
Thẩm Yến sao lại hèn mọn như vậy chứ? Anh trước kia cao ngạo lắm mà.
Kể từ đêm mưa ấy, kể từ sau nụ cười khó hiểu của Thẩm Yến lúc đó, anh luôn có những hành động làm Nguyễn Tri Vi thấy khó hiểu.
Sao anh không tha cho cô? Cô chỉ là thế thân thôi, anh đâu cần thiết phải hành động tới mức đó.
Lúc này Thẩm Yến như cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tri Vi, lập tức quay người nhìn lại. Nhưng trước khi cả hai đối mắt, Nguyễn Tri Vi đã xoay người, dời tầm mắt sang hướng khác.
Tiếu Mông Mông không nhịn được hỏi: “Cậu thấy chưa? Tớ thấy lạ lắm, sao Thẩm Yến lại chật vật thế… Với cả Vi Vi này, tớ thấy, ừm, cách cư xử của cậu cũng khác với tớ nghĩ lắm, quá tuyệt tình. Không thích thì chúng ta làm bạn cũng được mà, làm bạn với công tử nhà giàu như anh ta không phải sẽ tốt cho cậu hơn sao? Đối xử với người ta như kẻ thù thế này quả thật không giống phong cách của cậu.”
Nguyễn Tri Vi thầm nhắc lại lời Tiếu Mông Mông trong lòng, cô tuyệt tình ư?
Nhưng khi mới bắt đầu, cô không như vậy.
Cô từng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Thẩm Yến, trao cho anh tất cả, cảm xúc lúc nào cũng bị anh chi phối, yêu đến đánh mất bản thân. Cô đối xử với anh tốt như vậy để đổi lại được gì chứ?
Kết quả như ngày hôm nay âu cũng là anh gieo gió gặt bão thôi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi bình tĩnh hơn, thản nhiên nói: “Một nhát cắt đứt cũng tốt mà.”
Rồi cô lại bảo: “Mông Mông, chúng ta đi thôi.”
Tiếu Mông Mông đi theo Nguyễn Tri Vi rời khỏi trường quay. Trước khi đi, cô ngoái đầu lại nhìn Thẩm Yến, thấy anh móc bao thuốc lá trong túi ra, cúi đầu châm lửa.
Đứng ở xa xa, Tiếu Mông Mông mơ hồ thấy anh bật cười tự giễu, cúi đầu ngậm điếu thuốc trong miệng trông vô cùng cô đơn.
Người ta thường bảo, uống rượu hút thuốc là để giải sầu, vậy nên Thẩm Yến hút thuốc, cũng là để giải sầu ư?
“Ôi mẹ ơi, cứ nghĩ đến việc Thẩm Yến đang theo đuổi cậu là tớ lại thấy không chân thật. Mọi chuyện như đang mơ ấy! Một Thẩm Yến thủ đoạn tàn nhẫn, gian xảo trên bản tin hay đưa vậy mà ở hiện thực lại đang theo đuổi bạn của tớ. An Duyệt Nhiên ghen tị đỏ mắt rồi kia kìa. Vi Vi, cậu làm tốt lắm, dễ dàng đồng ý quá đàn ông sẽ không biết quý trọng, cậu phải làm giá trước đã!”
Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi cúi đầu chăm chú đọc kịch bản, ăn ý không tiếp lời. Tiếu Mông Mông vẫn chưa biết chuyện Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến từng qua lại với nhau, mà bản thân Nguyễn Tri Vi cũng không muốn nhắc tới.
Thôi cứ để Tiếu Mông Mông nghĩ vậy đi.
“Phải rồi Vi Vi, trước kia cậu từng kể với tớ là cậu có crush rồi đúng không, vậy tớ dám chắc tên đó không thể ưu tú như Thẩm Yến được. Nếu tên đó không tốt thì cậu buông tay đi. Còn về phần Thẩm Yến thì cậu phải xem xét anh ta thật kỹ vào đấy, loại công tử nhà giàu như này chẳng biết nghiêm túc được đến đâu. Không thể dễ dàng đồng ý với anh ta được.”
Tiếu Mông Mông đâu biết, hai người đó thật ra là một.
“Tớ buông người đó rồi.” Cuối cùng Nguyễn Tri Vi vẫn phải mở miệng đáp lại câu nói “Nếu tên đó không tốt thì cậu buông tay đi!” của Tiếu Mông Mông.
Sau vài giây ngập ngừng, Nguyễn Tri Vi lại nói tiếp: “Với cả, cho dù Thẩm Yến có làm gì đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không đồng ý với anh ta đâu.”
Câu đó, là để trả lời câu nói cuối của Tiếu Mông Mông.
Tiếng Nguyễn Tri Vi không lớn nhưng rất quả quyết, đôi mắt xinh đẹp như nai ánh lên vẻ kiên định, tựa như không gì có thể lay chuyển được ý định của cô.
Tiếu Mông Mông sửng sốt. Lúc này cô rất muốn hỏi bạn mình “tại sao”, nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nhiều lời của Nguyễn Tri Vi, lời muốn nói lại tắc trong cổ họng.
Đúng lúc này Tiếu Mông Mông nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô quay đầu xem thử rồi vội giật tay áo Nguyễn Tri Vi báo hiệu: “Thẩm Yến đến rồi.”
Vừa dứt câu, Thẩm Yến đã tới trước mặt hai cô.
Hôm nay Thẩm Yến mặc áo sơ mi màu đỏ rượu được làm từ vải nhung, trên cổ đeo cà vạt sẫm màu nhưng cũng không thắt chặt nghiêm túc, đơn giản mà xa hoa, khiến anh trông không quá nghiêm chỉnh mà rất đỗi thong dong.
Có vẻ như anh vừa tới đoàn làm phim, nhiệt độ ngoài trời lại cao nên tay áo sơ mi được cuộn lên để lộ ra một phần cánh tay. Phần băng gạc quấn quanh bên tay trái anh đã không còn dày như lúc ban đầu nữa. Trên người anh thoang thoảng mùi hương ấm áp của ánh mặt trời hòa quyện cùng với mùi thuốc lá nhè nhẹ, khá dễ ngửi.
Trên tay Thẩm Yến là một hộp thức ăn được bọc giấy bạc, hương thơm ấy len lỏi qua khe hở thoát ra ngoài, mùi thịt tôm thơm lừng kết hợp với vị sữa béo ngậy ngon miệng cực kỳ dậy mùi.
Bây giờ là mười rưỡi sáng, các diễn viên còn một cảnh quay nữa cần thực hiện trước khi nghỉ ăn cơm trưa nên tề tựu đông đủ hết ở đây. Nhưng vì sát giờ cơm nên ai nấy ngửi được hương thơm cũng thấy hơi đói, đến Tiếu Mông Mông còn trộm nuốt nước miếng một cái.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự không ai thèm ngẩng lên nhìn Thẩm Yến, các diễn viên khác trông thấy cảnh tượng đó không khỏi nhỏ giọng bàn tán. Nhưng Thẩm Yến nào quan tâm tới ánh mắt của người khác, anh đi tới đặt hộp thức ăn xuống trước mặt Nguyễn Tri Vi, nói: “Gần đây có nhà hàng Quảng Đông mới mở, bạn bè anh ai cũng bảo ăn rất ngon. Bên đó không có dịch vụ gọi đồ ăn về nên anh xếp hàng mua cho em một phần rồi, em ăn thử xem có ngon không.”
Bảo là thản nhiên nhưng thực chất Thẩm Yến vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt Nguyễn Tri Vi, muốn được thấy sự dao động trong tình cảm của cô.
Nhưng, không có.
Thậm chí cô còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Tiếu Mông Mông len lén quan sát sắc mặt Thẩm Yến. Không thể phủ nhận được một điều rằng người đàn ông này rất đẹp trai, chỉ cần anh ta cúi xuống nhìn bạn, đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên đã ngầm mang theo sức hấp dẫn chẳng thể chối từ. Có điều, lúc này đây, sắc mặt anh rất khó coi, làm vơi bớt đi vẻ phong lưu vốn có.
Thẩm Yến im lặng một lúc, thấy Nguyễn Tri Vi không để tâm liền nói: “Anh để ở đây, nếu em không thích ăn thì vứt đi.”
Dứt câu, anh xoay người rời đi. Nhưng vừa đi được hai bước, anh lại nghe thấy ở phía sau có tiếng người đứng dậy. Thẩm Yến vô thức quay lại nhìn, từ tận sâu trong đáy lòng anh vẫn có chút gì đó khấp khởi chờ mong.
Ấy vậy mà, ngay giây sau anh nhìn thấy…
Nguyễn Tri Vi đứng lên cầm theo hộp thức ăn được bọc cẩn thận bằng giấy bạc, đi tới bên cạnh thùng rác, dứt khoát ném thẳng đồ vào đó.
Đúng vậy, cô ném.
Khi ấy, cô hành động rất lưu loát, không chút do dự.
Sau đó, Nguyễn Tri Vi quay lại chỗ ngồi tiếp tục đọc kịch bản, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Các diễn viên khác trong đoàn phim đang âm thầm xem kịch hay thấy thế không khỏi hít sâu một hơi, phía xa xa có cả An Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm thùng rác.
Đến Tô Ngự cũng phải ngẩng lên nhìn Nguyễn Tri Vi một cái nhưng cô lại quá đỗi bình thản. Cô chỉ vào lời thoại trong tờ kịch bản, nhẹ nhàng nói với cậu ta rằng: “Chúng ta diễn thử đoạn này nhé?”
Tô Ngự không từ chối: “Được, chúng ta thử xem.”
Thẩm Yến đứng ở đằng xa nhìn thấy hết thảy.
Tim anh như bị chày gỗ đập một phát đau nhói.
Bạn thấy không, khi đối mặt với người khác, lúc nào Nguyễn Tri Vi cũng dịu dàng kiên nhẫn, chẳng hạn như với Tô Ngự, với Tiếu Mông Mông, với tất cả các diễn viên khác trong đoàn làm phim, hay thậm chí là cả chó mèo cô cũng đối xử một cách hết sức nhẹ nhàng.
Duy chỉ có anh là cô tuyệt tình.
Thẩm Yến đưa mắt nhìn về phía thùng rác, hộp thức ăn bọc giấy bạc bị nhấn chìm trong đó không thấy được. Anh vô thức nghiến chặt răng, bặm môi đè nén tâm trạng.
Thẩm Yến biết, nếu anh không khống chế cảm xúc thì sẽ ngày một đẩy Nguyễn Tri Vi đi xa mình.
Không sao, không sao hết.
Thẩm Yến tự thuyết phục bản thân. Chỉ là bị từ chối thôi mà, không hề hấn gì hết.
Quách Kỳ cũng đã nói với anh rồi, phải kiềm chế tính tình, nhường nhịn cô ấy mới níu kéo được. Nếu như thật sự có thể kéo cô quay về, thì nhịn một chút cũng không vấn đề gì.
Tuy nghĩ vậy nhưng lòng Thẩm Yến vẫn không mấy dễ chịu.
Phía bên kia, Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đang nghiêm túc khớp thoại với nhau, Tiếu Mông Mông ngồi cạnh nghe được lúc thì thấy nhàm chán, đầu nghĩ vẩn vơ không biết giờ sắc mặt Thẩm Yến như thế nào.
Trong một phút bất chợt, bỗng dưng Tiếu Mông Mông rất muốn quay đầu lại nhìn sắc mặt Thẩm Yến và cô cũng đã làm như thế thật. Quay người lại xem, cô thấy Thẩm Yến vẫn đứng yên nhìn về phía này không nhúc nhích, ánh mắt anh nhìn đăm đăm thùng rác.
Con ngươi đen láy nhìn xuống, dáng vẻ trông cứ như… cứ như một chú chó con bị bỏ rơi vậy.
Không hiểu sao trong khoảnh khắc đó, Tiếu Mông Mông lại thấy Thẩm Yến hơi đáng thương.
*
Thẩm Yến cố chấp hơn những gì Nguyễn Tri Vi tưởng.
Nguyễn Tri Vi cho rằng với tính khí nóng nảy của Thẩm Yến, chỉ sau vài ba lần bị cô từ chối anh sẽ nổi đóa rồi bỏ quách đi cho xong nhưng không ngờ anh vẫn nhẫn nhịn tiếp tục xuất hiện trước mặt cô.
Nếu như không phải người tới có khuôn mặt y đúc Thẩm Yến thì cô thật sự hoài nghi đây không phải Thẩm Yến mà cô từng quen.
Ấn tượng nhất là có một lần cô phải quay phim dưới mưa, quay xong toàn thân lạnh toát, rời khỏi vị trí diễn mà hắt xì hơi liên tục, phía bên kia có cả Tiếu Mông Mông và Thẩm Yến đang cầm khăn chờ.
Thẩm Yến đứng nhích lên phía trước, Tiếu Mông Mông thấy vậy liền lẳng lặng thu khăn lui về sau.
Chờ Nguyễn Tri Vi đi tới gần, Thẩm Yến phủ luôn khăn lên đầu cô, nói: “Cầm lau tóc đi.”
Nhưng mỗi khi đối mặt với Thẩm Yến, cô luôn giữ vững nguyên tắc là: Không nhìn, không nghe, không quan tâm. Ngay lúc anh giơ tay vung khăn lên, cô nghiêng đầu né, anh thả tay, cô tránh đi, khăn lông cứ thế đáp thẳng xuống mặt đất.
Chiếc khăn lông cao cấp mềm mại, trắng tinh sạch sẽ được sản xuất tại Bồ Đào Nha rơi thẳng xuống đất, tích tắc sau đã xuất hiện vết ố bẩn thấy rõ do bụi bặm trên mặt đất bám lên.
Nguyễn Tri Vi không quay đầu lại nhìn Thẩm Yến, cô bước thẳng tới chỗ Tiếu Mông Mông, nhận lấy chiếc khăn mua với giá 10 đồng ở siêu thị trong tay cô bạn, thản nhiên lau tóc.
Tiếu Mông Mông hết nhìn Nguyễn Tri Vi đang đứng cạnh lại quay qua nhìn Thẩm Yến ở sau lưng cô bạn, gãi đầu đầy bối rối.
Lưỡng lự mất mấy giây Tiếu Mông Mông mới ghé vào tai Nguyễn Tri Vi, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, cậu quay lại xem đi. Cứ bị cậu từ chối là sắc mặt anh ấy lại như vậy đấy, tớ nghĩ cậu nên nhìn thấy.”
“Hả?” Nguyễn Tri Vi chưa hiểu ý bạn.
“Quay người lại nhìn đi.”
Nguyễn Tri Vi tưởng phía sau có cái gì nên quay lại luôn, nhưng vừa quay được nửa người, liếc mắt nhìn trong phút chốc, cô hiểu ngay ý định của Tiếu Mông Mông.
Đúng là cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Thẩm Yến.
Anh nhặt chiếc khăn bẩn rơi trên đất lên, yên lặng đi tới cạnh thùng rác ném vào. Suốt quá trình ấy, anh cụp mắt hành động, làm toàn thân tản ra cảm giác không thể nói thành lời.
Nói thế nào nhỉ? Cảm giác ấy rất lạ lẫm, người vốn hành động bừa bãi, lúc nào cũng ngạo nghễ ngông nghênh giờ lại nhẫn nhịn đến ti tiện.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Tri Vi còn có ảo giác người này không phải Thẩm Yến.
Thẩm Yến sao lại hèn mọn như vậy chứ? Anh trước kia cao ngạo lắm mà.
Kể từ đêm mưa ấy, kể từ sau nụ cười khó hiểu của Thẩm Yến lúc đó, anh luôn có những hành động làm Nguyễn Tri Vi thấy khó hiểu.
Sao anh không tha cho cô? Cô chỉ là thế thân thôi, anh đâu cần thiết phải hành động tới mức đó.
Lúc này Thẩm Yến như cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tri Vi, lập tức quay người nhìn lại. Nhưng trước khi cả hai đối mắt, Nguyễn Tri Vi đã xoay người, dời tầm mắt sang hướng khác.
Tiếu Mông Mông không nhịn được hỏi: “Cậu thấy chưa? Tớ thấy lạ lắm, sao Thẩm Yến lại chật vật thế… Với cả Vi Vi này, tớ thấy, ừm, cách cư xử của cậu cũng khác với tớ nghĩ lắm, quá tuyệt tình. Không thích thì chúng ta làm bạn cũng được mà, làm bạn với công tử nhà giàu như anh ta không phải sẽ tốt cho cậu hơn sao? Đối xử với người ta như kẻ thù thế này quả thật không giống phong cách của cậu.”
Nguyễn Tri Vi thầm nhắc lại lời Tiếu Mông Mông trong lòng, cô tuyệt tình ư?
Nhưng khi mới bắt đầu, cô không như vậy.
Cô từng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Thẩm Yến, trao cho anh tất cả, cảm xúc lúc nào cũng bị anh chi phối, yêu đến đánh mất bản thân. Cô đối xử với anh tốt như vậy để đổi lại được gì chứ?
Kết quả như ngày hôm nay âu cũng là anh gieo gió gặt bão thôi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi bình tĩnh hơn, thản nhiên nói: “Một nhát cắt đứt cũng tốt mà.”
Rồi cô lại bảo: “Mông Mông, chúng ta đi thôi.”
Tiếu Mông Mông đi theo Nguyễn Tri Vi rời khỏi trường quay. Trước khi đi, cô ngoái đầu lại nhìn Thẩm Yến, thấy anh móc bao thuốc lá trong túi ra, cúi đầu châm lửa.
Đứng ở xa xa, Tiếu Mông Mông mơ hồ thấy anh bật cười tự giễu, cúi đầu ngậm điếu thuốc trong miệng trông vô cùng cô đơn.
Người ta thường bảo, uống rượu hút thuốc là để giải sầu, vậy nên Thẩm Yến hút thuốc, cũng là để giải sầu ư?