Không làm thế thân – Hứa Quân Tam Sinh - truyen full -
Chương 14
Bên dưới tấm ảnh là chú thích của chủ post: [Người đàn ông này là Thẩm Yến, là một trong số bốn người được mệnh danh là Tứ thiếu Bắc Thành, là cậu Hai nhà họ Thẩm vừa giàu vừa đẹp trai. Tôi mới hóng hớt được tin là trước kia Thẩm Yến và Bạch Khởi học cùng trường cấp ba dành cho giới quý tộc. Chuyện anh ấy theo đuổi Bạch Khởi tất cả mọi người đều biết, tặng đủ các loại quà, huênh hoang có tiếng vô cùng. Sau này Bạch Khởi vì trốn anh ấy mới ra nước ngoài, Thẩm Yến cũng vì chuyện này mà chịu tổn thương một thời gian dài. Giờ thì Bạch Khởi về rồi, anh ấy cũng tới ngay sân bay. Ái chà chà, tình yêu đích thực đó!]
[Chuyện tình ngược luyến tàn tâm của giới thượng lưu à? Máu chó vãi, không ngờ anh thiếu gia này lại si tình tới thế.]
Nguyễn Tri Vi nhìn chằm chằm đoạn văn.
Hơi lạnh từng chút một len vào tim cô, ngưng tụ thành vô số băng nhọn đâm vào trái tim yếu ớt.
Máu chưa kịp chảy ra đã đông cứng cùng tim, ngừng đập.
Cô vốn tưởng Thẩm Yến chỉ không quan tâm tới mình, không đặt cô trong lòng. Nhưng giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh đã chạm tới giới hạn của cô.
Hóa ra, anh cũng rất si tình, nhưng đối tượng không phải cô, mà là Bạch Khởi.
Cô chỉ là người không được anh yêu thôi.
Bên dưới bài đăng có người bình luận.
[Tôi không thích tính Bạch Khởi lắm. Quá kiêu căng! Nhưng chắc mấy anh trai nhà giàu thích kiểu này, đúng là thèm ngược!]
[Ớ, thôn em mất mạng, thành người rừng luôn rồi! Bạch Khởi là ai thế? Cô này trông giông giống cô diễn viên họ Nguyễn lần trước lên hot search, không phải cùng một người hả?]
[Đáp lời lầu trên: Không phải đâu, em xin ôm Vi Vi khỏi trốn này. Diễn viên không tiếng tăm như chị ấy không xứng đứng cạnh đạo diễn nổi tiếng ạ. Không khéo có người lại bảo chúng em ké fame mất.]
…
Bài đăng có hơn 700 bình luận, Nguyễn Tri Vi kéo đọc từng cái một, mỗi câu mỗi chữ đều như dao cứa vào lòng cô, khoét tới đau đớn.
Thẩm Yến yêu Bạch Khởi, mà cô lại có khuôn mặt hao hao cô ta. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Yến đã sẵn sàng thay cô chi trả tiền thuốc men, dù cho sau đấy cô biết anh không phải người thích làm việc tốt…
Nhưng lúc đó cô không nghi ngờ gì. Mãi đến giờ cô mới hiểu, Thẩm Yến giúp cô, chỉ vì cô giống Bạch Khởi mà thôi.
Còn cô những tưởng Thẩm Yến là phép màu trời ban, lún sâu tới cùng.
Nguyễn Tri Vi tắt điện thoại đi, sức lực toàn thân như bị rút cạn. Cô trượt người theo dọc bờ tường, ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy đầu gối, cúi gằm mặt.
Nước mắt lăn dài trên mặt, chảy xuống miệng để cô nếm được vị mặn chát, đắng ngắt tới buồn nôn.
Theo như thời gian bài đăng đề cập thì ngày Bạch Khởi về nước cũng là ngày cô hẹn Thẩm Yến đi ăn mừng đóng máy. Lúc đó anh đột ngột lỡ hẹn là vì đi đón Bạch Khởi ư? Cô gọi cho anh, anh lại đang trong một cuộc trò chuyện khác, đấy có phải là lúc anh gọi điện cho cô ta không?
Cô dùng chút pin cuối cùng gọi điện cho anh, vậy mà lúc đó anh lại nói chuyện điện thoại với Bạch Khởi, biến cô thành một trò hề.
Sau đó lúc ở bệnh viện, Thẩm Yến cũng nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi ngay. Đó cũng là Bạch Khởi gọi đến sao?
Cô là gì chứ? Cô là ai trong cuộc đời anh?
Bạch Khởi gọi một cuộc anh đã vội vàng chạy đi. Còn hàng trăm cuộc điện thoại của cô lại vô giá trị. Ở bên Thẩm Yến hai năm không danh không phận, hèn mọn cẩn thận để đổi lại được cái danh thế thân ư?
Nguyễn Tri Vi không muốn dính dáng gì tới hai chữ thế thân, nhưng dường như trong lòng Thẩm Yến, cô chẳng là cái thá gì.
Hai mắt Nguyễn Tri Vi ầng ậc nước. Cô cắn môi ngăn cho mình không khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt chảy xuống như những hạt ngọc. Hai tay vòng chặt ôm lấy cơ thể cùng với sự thầm nhủ, đừng khóc, đừng khóc.
Có gì mà phải khóc chứ? Biết rõ chân tướng rồi, cô phải vui lên mới đúng.
Nhưng vô dụng thôi. Chóp mũi chua xót, cổ họng đắng ngắt, trái tim tê liệt vì đau đớn, đau tới không thở nổi.
Chợt, Nguyễn Tri Vi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Yến đã nhìn cô chằm chằm hồi lâu. Có phải lúc đó, anh đang nhìn xuyên qua cô, tìm kiếm một hình bóng khác không?
Trên đời này không có gì là vô cớ, anh tốt với cô là vì gương mặt này.
Còn cô thì yêu anh, hạnh phúc vì anh, rung động vì anh, mất mát cũng vì anh.
Giờ ngẫm lại mới thấy, mấy năm qua, Thẩm Yến chẳng tốt với cô chút nào. Anh không nghe điện thoại của cô, không trả lời tin nhắn, có hứng thì tới trêu chọc, mất hứng thì thái độ đổi thành như gần như xa. Cô không khác gì thú cưng được anh nuôi dưỡng. Anh không đặt cô trong lòng, còn cô thì dốc toàn lực muốn anh vui.
Thế mà cô còn tự an ủi mình là Thẩm Yến khi yêu là như thế. Anh không biết chăm sóc, còn cô thì nỗ lực đào từ trong đống thủy tinh vụn vỡ ra chút kẹo ngọt, dùng nó như chất cấm làm tê liệt bản thân.
Tới giờ cô mới hiểu, lòng mình sẽ đau đớn nhường nào khi bị anh tổn thương, và cũng hiểu được anh không phải không biết chăm sóc.
Anh chỉ không chăm sóc cô thôi.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng động lạch cạch ồn ã, có lẽ là dì giúp việc đi mua thức ăn về rồi. Nguyễn Tri Vi gạt tay lau nước mắt, đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Sau đó, cô xả nước.
Dì giúp việc vào nhà nghe tiếng nước xả ào ào trong nhà vệ sinh không khỏi ngạc nhiên, chẳng phải sáng nay Vi Vi tắm rồi à?
Dì giúp việc đang định vào bếp lại đi giật lùi mấy bước, nghi ngờ nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh một lúc, sao bà lại mơ hồ… nghe thấy tiếng khóc nhỉ?
Sau đó, bà lắc đầu ngán ngẩm, chắc gặp ảo giác rồi.
…
Sau khi khóc to một trận, nước mắt Nguyễn Tri Vi cạn kiệt, tình yêu với Thẩm Yến cũng tan biến.
Thật ra, sau quá nhiều lần thất vọng, cô sớm đã không còn thích Thẩm Yến như lúc ban đầu. Thẩm Yến luôn không ngừng mài mòn tình yêu cô dành cho anh, chỉ là cô luôn nhớ tới giây phút gặp anh ở bệnh viện, nhớ tới Thẩm Yến bước tới như Chúa cứu thế nên mới tự nhủ với bản thân rằng, mình vẫn thương anh. Sau đấy, cô bám víu vào đó tiếp tục lao về phía anh như thiêu thân lao vào lửa, để bản thân đau đớn tới mất cảm giác,
Giờ xem ra, hoàn cảnh khiến cô rung động trước kia cũng là giả.
Cô liều mạng tìm lại ký ức lại chợt nhận ra, khoảnh khắc Thẩm Yến đứng ngược sáng, xuất hiện ở cửa cầu thang đã phai mờ, cô chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ khi ấy nữa.
Chỉ có một luồng sáng mơ hồ lướt qua, như thể ấy chỉ là một cảnh trong mơ, tỉnh giấc mộng tan tất cả lại hóa hư không.
Và giờ, là lúc tỉnh mộng.
Nguyễn Tri Vi lẳng lặng nhìn bản thân trong gương, hai mắt sưng đỏ, mặt mày toàn nước mắt, đầu tóc rũ rượi.
Cô hít một hơi thật sâu, lôi túi trang điểm ra bắt đầu trang điểm.
Thẩm Yến thích cô đánh kiểu son màu trà sữa(1), trông dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng lần này Nguyễn Tri Vi lại chọn son tông đỏ.
Anh thích cô trang điểm nhẹ nhàng nghiêng tone hồng, thích cô đánh má hồng nũng nịu, không thích cô kẻ mắt. Nhưng giờ Nguyễn Tri Vi lại chọn kiểu trang điểm tone cam, không những thế còn phải kẻ mắt.
Cô không giỏi kẻ mắt nên bút chạm vào đuôi mắt lại run, kẻ lệch một đường.
Cô lau đường kẻ, tiếp tục vẽ, kiên trì vẽ hết lần này tới lần khác. Gương mặt cô phản chiếu trong gương vẫn thanh tú xinh xắn, chỉ là khi trước nó mang vẻ trang nhã uyển chuyển, còn giờ trông rạng rỡ có sức sống hơn.
Cô bướng bỉnh muốn kẻ mắt cho bằng được, như thể kẻ không thành công, quyết không ra ngoài.
Cuối cùng, chẳng biết qua bao lâu, đường kẻ mắt của cô mới miễn cưỡng nhìn chấp nhận được. Xong xuôi, cô đánh thêm lớp son đỏ, làm nổi bật lên lớp trang điểm.
Cùng một khuôn mặt nhưng khí chất khác biệt, một Nguyễn Tri Vi hoàn toàn mới.
Cô gọi điện thoại lại cho Hướng Cẩm Thu: “Alo, Cẩm Thu à. Ừm, tớ không sao, nhưng chắc tớ sẽ qua nhà cậu ở một thời gian ngắn vì tớ không muốn để cha mẹ lo lắng. Chờ tớ tìm được nhà sẽ chuyển ra ngoài sau.”
Hướng Cẩm Thu đồng ý ngay tức thì: “Nhà tớ luôn mở rộng cửa chào đón cậu tới.”
Nghe giọng qua điện thoại là Hướng Cẩm Thu biết Nguyễn Tri Vi vừa khóc. Tiếng nghe khàn khàn nhưng cũng không nức nở như trước nữa.
Đổi lại, nghe vô cùng tỉnh táo.
Hướng Cẩm Thu cười bảo: “Vi Vi, cuối cùng cậu cũng bừng tỉnh rồi. Nữ thần từ điển của đại học A phải thế này mới đúng chứ, một đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể lại gần. Tớ vẫn nhớ rất rõ ngày đấy có biết bao nhiêu nam sinh ở các học viện khác tới chặn đường cậu ở ký túc xá, dũng cảm tỏ tình, nhưng cậu lại dứt khoát từ chối từng người một. Dùng âm thanh ngọt ngào nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất.”
Nhớ lại ngày ấy, Nguyễn Tri Vi không khỏi nhếch môi cười nhẹ. Bề ngoài trông cô dịu dàng, vô hại nên nhiều nam sinh nghĩ cô dễ ức hiếp, luôn mặt dày theo đuổi làm đủ trò, nhưng có ai ngờ đâu khi từ chối cô lại dứt khoát như vậy.
Sau này thích Thẩm Yến, cô càng ngày càng đánh mất bản thân. Cô để bản thân chịu ấm ức, lúc nào cũng dè dặt nhìn trước ngó sau, cẩn thận từng li từng tí, không dám càn quấy với Thẩm Yến. Đến cả tức giận cũng phải nuốt vào bụng tự mình tiêu hóa. Ấm ức quá nhiều khiến cô sắp quên mất trước đây mình là người như thế nào rồi.
Bây giờ, cô sẽ không thế nữa.
“Tớ gửi địa chỉ cho cậu để lát cậu tới nhé. Nay tớ vẫn chưa viết chương mới, chờ buổi tối cậu tới chúng ta ra ngoài ăn món gì ngon ngon ha. Chúc mừng Vi Vi trở về làm chính mình, đá bay một thằng khốn nạn. Chờ cậu tới đó!”
Nguyễn Tri Vi đáp: “Được. Tối nay gặp.”
Nói xong, Nguyễn Tri Vi mở cửa, đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cô liếc mắt nhìn quanh phòng khách, thấy ngay trước vali bình thường mình hay dùng để đi công tác.
Cô tiến tới, mở vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã thu dọn luôn bàn chải đánh răng của mình. Lúc đấy, cô cũng thấy luôn bên cạnh có chiếc bàn chải màu đen. Đây là đồ đôi cô mua để dùng với Thẩm Yến nhưng anh có vẻ không thích nên gần như không đụng tới.
Cô thoáng khựng lại mấy giây rồi dứt khoát cầm hai chiếc bàn chải lên ném thẳng vào thùng rác.
Tiếp đấy, cô vào phòng ngủ tìm quần áo. Cô không đụng tới hàng quần áo Thẩm Yến mua cho mình mà nhấc hết đồ mình tự mua xuống, xếp lại gọn gàng bỏ vào vali hành lý.
Tốc độ dọn dẹp của cô rất nhanh. Ném hết đồ đôi vào thùng rác, đồ cá nhân như quần áo, sách vớ, máy tính xách tay thì đặt gọn vào vali, nhoáng một cái là dọn dẹp xong.
Quần áo, túi xách, đồ trang sức hàng hiệu Thẩm Yến mua cho cô cô để nguyên ở vị trí cũ, thẻ ngân hàng có hơn 1 triệu cô cũng không sử dụng tới, tới lúc rời đi cô chọn đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách.
Cô kéo vali hành lý ra ngoài, đi tới chỗ huyền quan thì dì giúp việc nghe thấy tiếng động ló đầu ra, kỳ quái hỏi: “Vi Vi, sắp ăn cơm rồi, con định đi đâu thế? Dì vừa làm xong sữa đu đủ cho con này.”
Sữa đu đủ? Cô không nhớ mình bảo muốn uống.
Nhưng điều này không quan trọng.
Nguyễn Tri Vi cười nói với dì: “Dì à, dì đừng làm phần của con nữa nhé.”
“Hả?” Dì giúp việc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Không ăn à? Thế Vi Vi, mai con muốn ăn gì? Để dì làm cho con ăn.”
Cô khựng lại, một lát sau mới mở miệng nói: “Sau này không cần làm đồ ăn cho con nữa ạ.”
Nguyễn Tri Vi đứng ở huyền quan xỏ giày, cụp mắt, cười bảo: “Chắc là một thời gian nữa sẽ có cô gái khác dọn vào đây đấy.”
Đấy là chuyện của Thẩm Yến. Bạch Khởi là người anh yêu mà không có được, cho dù cô ta có làm tổn thương anh, anh vẫn yêu cô ta sâu đậm. Thế nên, về sau có đưa được người về hay không, phải xem bản lĩnh của anh đến đâu rồi.
Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô.
Nguyễn Tri Vi phát hiện ra, khi mình nghĩ tới chuyện đó, tim đã không còn đau quặn nữa. Có lẽ, nỗi đau này chẳng thấm vào đâu so với lúc trước, sau khi trải qua thời điểm đau đớn nhất, cái này chỉ như hạt cát giữa sa mạc thôi.
Nói một hồi, Nguyễn Tri Vi cũng đi giày xong, tiếng bánh xe vali hành lý lăn trên mặt đất nghe vô cùng chói tai. Dì giúp việc không hiểu chuyện gì xảy ra, đi dần tới chỗ cô muốn khuyên nhủ mấy câu nhưng nhìn Nguyễn Tri Vi thế này, bà lại chẳng nói nên lời.
Trước kia Nguyễn Tri Vi trông ngoan ngoãn đáng yêu, dịu dàng hiền huệ, lấp lánh tựa như vì sao, cho dù thân mang ánh sáng, phần lớn thời gian vẫn xoay quanh Thẩm Yến, vì anh mà sáng lên.
Còn hiện tại, cô thay đổi cách trang điểm, chọn kiểu tone cam nổi bật, son đỏ diễm lệ, tươi sáng bắt mắt, hô biến bản thân thành ánh trăng. Tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng đó lại là ánh sáng ánh lên vì bản thân.
Nguyễn Tri Vi vẫy tay chào tạm biệt dì giúp việc lần cuối. Cô chào dì bằng nụ cười thiện lương ấm áp nhất. Dì thật sự rất tốt với cô.
Tất cả mọi người đều đối xử với cô tốt hơn Thẩm Yến.
Cô đi ra khỏi căn biệt thự đã gắn bó hai năm. Dọc theo đường đi, cô lấy di động ra, vào wechat tìm phần trò chuyện với Thẩm Yến, hủy ghim cuộc trò chuyện. Hủy rồi mới thấy phần tin nhắn trôi tuột về sau, bọn họ rất lâu rồi không nói gì với nhau.
Sau đó, Nguyễn Tri Vi gửi tin nhắn cho anh:
“Thẩm Yến, chúng ta chia tay đi.”
[Chuyện tình ngược luyến tàn tâm của giới thượng lưu à? Máu chó vãi, không ngờ anh thiếu gia này lại si tình tới thế.]
Nguyễn Tri Vi nhìn chằm chằm đoạn văn.
Hơi lạnh từng chút một len vào tim cô, ngưng tụ thành vô số băng nhọn đâm vào trái tim yếu ớt.
Máu chưa kịp chảy ra đã đông cứng cùng tim, ngừng đập.
Cô vốn tưởng Thẩm Yến chỉ không quan tâm tới mình, không đặt cô trong lòng. Nhưng giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh đã chạm tới giới hạn của cô.
Hóa ra, anh cũng rất si tình, nhưng đối tượng không phải cô, mà là Bạch Khởi.
Cô chỉ là người không được anh yêu thôi.
Bên dưới bài đăng có người bình luận.
[Tôi không thích tính Bạch Khởi lắm. Quá kiêu căng! Nhưng chắc mấy anh trai nhà giàu thích kiểu này, đúng là thèm ngược!]
[Ớ, thôn em mất mạng, thành người rừng luôn rồi! Bạch Khởi là ai thế? Cô này trông giông giống cô diễn viên họ Nguyễn lần trước lên hot search, không phải cùng một người hả?]
[Đáp lời lầu trên: Không phải đâu, em xin ôm Vi Vi khỏi trốn này. Diễn viên không tiếng tăm như chị ấy không xứng đứng cạnh đạo diễn nổi tiếng ạ. Không khéo có người lại bảo chúng em ké fame mất.]
…
Bài đăng có hơn 700 bình luận, Nguyễn Tri Vi kéo đọc từng cái một, mỗi câu mỗi chữ đều như dao cứa vào lòng cô, khoét tới đau đớn.
Thẩm Yến yêu Bạch Khởi, mà cô lại có khuôn mặt hao hao cô ta. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Yến đã sẵn sàng thay cô chi trả tiền thuốc men, dù cho sau đấy cô biết anh không phải người thích làm việc tốt…
Nhưng lúc đó cô không nghi ngờ gì. Mãi đến giờ cô mới hiểu, Thẩm Yến giúp cô, chỉ vì cô giống Bạch Khởi mà thôi.
Còn cô những tưởng Thẩm Yến là phép màu trời ban, lún sâu tới cùng.
Nguyễn Tri Vi tắt điện thoại đi, sức lực toàn thân như bị rút cạn. Cô trượt người theo dọc bờ tường, ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy đầu gối, cúi gằm mặt.
Nước mắt lăn dài trên mặt, chảy xuống miệng để cô nếm được vị mặn chát, đắng ngắt tới buồn nôn.
Theo như thời gian bài đăng đề cập thì ngày Bạch Khởi về nước cũng là ngày cô hẹn Thẩm Yến đi ăn mừng đóng máy. Lúc đó anh đột ngột lỡ hẹn là vì đi đón Bạch Khởi ư? Cô gọi cho anh, anh lại đang trong một cuộc trò chuyện khác, đấy có phải là lúc anh gọi điện cho cô ta không?
Cô dùng chút pin cuối cùng gọi điện cho anh, vậy mà lúc đó anh lại nói chuyện điện thoại với Bạch Khởi, biến cô thành một trò hề.
Sau đó lúc ở bệnh viện, Thẩm Yến cũng nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi ngay. Đó cũng là Bạch Khởi gọi đến sao?
Cô là gì chứ? Cô là ai trong cuộc đời anh?
Bạch Khởi gọi một cuộc anh đã vội vàng chạy đi. Còn hàng trăm cuộc điện thoại của cô lại vô giá trị. Ở bên Thẩm Yến hai năm không danh không phận, hèn mọn cẩn thận để đổi lại được cái danh thế thân ư?
Nguyễn Tri Vi không muốn dính dáng gì tới hai chữ thế thân, nhưng dường như trong lòng Thẩm Yến, cô chẳng là cái thá gì.
Hai mắt Nguyễn Tri Vi ầng ậc nước. Cô cắn môi ngăn cho mình không khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt chảy xuống như những hạt ngọc. Hai tay vòng chặt ôm lấy cơ thể cùng với sự thầm nhủ, đừng khóc, đừng khóc.
Có gì mà phải khóc chứ? Biết rõ chân tướng rồi, cô phải vui lên mới đúng.
Nhưng vô dụng thôi. Chóp mũi chua xót, cổ họng đắng ngắt, trái tim tê liệt vì đau đớn, đau tới không thở nổi.
Chợt, Nguyễn Tri Vi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Yến đã nhìn cô chằm chằm hồi lâu. Có phải lúc đó, anh đang nhìn xuyên qua cô, tìm kiếm một hình bóng khác không?
Trên đời này không có gì là vô cớ, anh tốt với cô là vì gương mặt này.
Còn cô thì yêu anh, hạnh phúc vì anh, rung động vì anh, mất mát cũng vì anh.
Giờ ngẫm lại mới thấy, mấy năm qua, Thẩm Yến chẳng tốt với cô chút nào. Anh không nghe điện thoại của cô, không trả lời tin nhắn, có hứng thì tới trêu chọc, mất hứng thì thái độ đổi thành như gần như xa. Cô không khác gì thú cưng được anh nuôi dưỡng. Anh không đặt cô trong lòng, còn cô thì dốc toàn lực muốn anh vui.
Thế mà cô còn tự an ủi mình là Thẩm Yến khi yêu là như thế. Anh không biết chăm sóc, còn cô thì nỗ lực đào từ trong đống thủy tinh vụn vỡ ra chút kẹo ngọt, dùng nó như chất cấm làm tê liệt bản thân.
Tới giờ cô mới hiểu, lòng mình sẽ đau đớn nhường nào khi bị anh tổn thương, và cũng hiểu được anh không phải không biết chăm sóc.
Anh chỉ không chăm sóc cô thôi.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng động lạch cạch ồn ã, có lẽ là dì giúp việc đi mua thức ăn về rồi. Nguyễn Tri Vi gạt tay lau nước mắt, đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Sau đó, cô xả nước.
Dì giúp việc vào nhà nghe tiếng nước xả ào ào trong nhà vệ sinh không khỏi ngạc nhiên, chẳng phải sáng nay Vi Vi tắm rồi à?
Dì giúp việc đang định vào bếp lại đi giật lùi mấy bước, nghi ngờ nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh một lúc, sao bà lại mơ hồ… nghe thấy tiếng khóc nhỉ?
Sau đó, bà lắc đầu ngán ngẩm, chắc gặp ảo giác rồi.
…
Sau khi khóc to một trận, nước mắt Nguyễn Tri Vi cạn kiệt, tình yêu với Thẩm Yến cũng tan biến.
Thật ra, sau quá nhiều lần thất vọng, cô sớm đã không còn thích Thẩm Yến như lúc ban đầu. Thẩm Yến luôn không ngừng mài mòn tình yêu cô dành cho anh, chỉ là cô luôn nhớ tới giây phút gặp anh ở bệnh viện, nhớ tới Thẩm Yến bước tới như Chúa cứu thế nên mới tự nhủ với bản thân rằng, mình vẫn thương anh. Sau đấy, cô bám víu vào đó tiếp tục lao về phía anh như thiêu thân lao vào lửa, để bản thân đau đớn tới mất cảm giác,
Giờ xem ra, hoàn cảnh khiến cô rung động trước kia cũng là giả.
Cô liều mạng tìm lại ký ức lại chợt nhận ra, khoảnh khắc Thẩm Yến đứng ngược sáng, xuất hiện ở cửa cầu thang đã phai mờ, cô chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ khi ấy nữa.
Chỉ có một luồng sáng mơ hồ lướt qua, như thể ấy chỉ là một cảnh trong mơ, tỉnh giấc mộng tan tất cả lại hóa hư không.
Và giờ, là lúc tỉnh mộng.
Nguyễn Tri Vi lẳng lặng nhìn bản thân trong gương, hai mắt sưng đỏ, mặt mày toàn nước mắt, đầu tóc rũ rượi.
Cô hít một hơi thật sâu, lôi túi trang điểm ra bắt đầu trang điểm.
Thẩm Yến thích cô đánh kiểu son màu trà sữa(1), trông dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng lần này Nguyễn Tri Vi lại chọn son tông đỏ.
Anh thích cô trang điểm nhẹ nhàng nghiêng tone hồng, thích cô đánh má hồng nũng nịu, không thích cô kẻ mắt. Nhưng giờ Nguyễn Tri Vi lại chọn kiểu trang điểm tone cam, không những thế còn phải kẻ mắt.
Cô không giỏi kẻ mắt nên bút chạm vào đuôi mắt lại run, kẻ lệch một đường.
Cô lau đường kẻ, tiếp tục vẽ, kiên trì vẽ hết lần này tới lần khác. Gương mặt cô phản chiếu trong gương vẫn thanh tú xinh xắn, chỉ là khi trước nó mang vẻ trang nhã uyển chuyển, còn giờ trông rạng rỡ có sức sống hơn.
Cô bướng bỉnh muốn kẻ mắt cho bằng được, như thể kẻ không thành công, quyết không ra ngoài.
Cuối cùng, chẳng biết qua bao lâu, đường kẻ mắt của cô mới miễn cưỡng nhìn chấp nhận được. Xong xuôi, cô đánh thêm lớp son đỏ, làm nổi bật lên lớp trang điểm.
Cùng một khuôn mặt nhưng khí chất khác biệt, một Nguyễn Tri Vi hoàn toàn mới.
Cô gọi điện thoại lại cho Hướng Cẩm Thu: “Alo, Cẩm Thu à. Ừm, tớ không sao, nhưng chắc tớ sẽ qua nhà cậu ở một thời gian ngắn vì tớ không muốn để cha mẹ lo lắng. Chờ tớ tìm được nhà sẽ chuyển ra ngoài sau.”
Hướng Cẩm Thu đồng ý ngay tức thì: “Nhà tớ luôn mở rộng cửa chào đón cậu tới.”
Nghe giọng qua điện thoại là Hướng Cẩm Thu biết Nguyễn Tri Vi vừa khóc. Tiếng nghe khàn khàn nhưng cũng không nức nở như trước nữa.
Đổi lại, nghe vô cùng tỉnh táo.
Hướng Cẩm Thu cười bảo: “Vi Vi, cuối cùng cậu cũng bừng tỉnh rồi. Nữ thần từ điển của đại học A phải thế này mới đúng chứ, một đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể lại gần. Tớ vẫn nhớ rất rõ ngày đấy có biết bao nhiêu nam sinh ở các học viện khác tới chặn đường cậu ở ký túc xá, dũng cảm tỏ tình, nhưng cậu lại dứt khoát từ chối từng người một. Dùng âm thanh ngọt ngào nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất.”
Nhớ lại ngày ấy, Nguyễn Tri Vi không khỏi nhếch môi cười nhẹ. Bề ngoài trông cô dịu dàng, vô hại nên nhiều nam sinh nghĩ cô dễ ức hiếp, luôn mặt dày theo đuổi làm đủ trò, nhưng có ai ngờ đâu khi từ chối cô lại dứt khoát như vậy.
Sau này thích Thẩm Yến, cô càng ngày càng đánh mất bản thân. Cô để bản thân chịu ấm ức, lúc nào cũng dè dặt nhìn trước ngó sau, cẩn thận từng li từng tí, không dám càn quấy với Thẩm Yến. Đến cả tức giận cũng phải nuốt vào bụng tự mình tiêu hóa. Ấm ức quá nhiều khiến cô sắp quên mất trước đây mình là người như thế nào rồi.
Bây giờ, cô sẽ không thế nữa.
“Tớ gửi địa chỉ cho cậu để lát cậu tới nhé. Nay tớ vẫn chưa viết chương mới, chờ buổi tối cậu tới chúng ta ra ngoài ăn món gì ngon ngon ha. Chúc mừng Vi Vi trở về làm chính mình, đá bay một thằng khốn nạn. Chờ cậu tới đó!”
Nguyễn Tri Vi đáp: “Được. Tối nay gặp.”
Nói xong, Nguyễn Tri Vi mở cửa, đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cô liếc mắt nhìn quanh phòng khách, thấy ngay trước vali bình thường mình hay dùng để đi công tác.
Cô tiến tới, mở vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã thu dọn luôn bàn chải đánh răng của mình. Lúc đấy, cô cũng thấy luôn bên cạnh có chiếc bàn chải màu đen. Đây là đồ đôi cô mua để dùng với Thẩm Yến nhưng anh có vẻ không thích nên gần như không đụng tới.
Cô thoáng khựng lại mấy giây rồi dứt khoát cầm hai chiếc bàn chải lên ném thẳng vào thùng rác.
Tiếp đấy, cô vào phòng ngủ tìm quần áo. Cô không đụng tới hàng quần áo Thẩm Yến mua cho mình mà nhấc hết đồ mình tự mua xuống, xếp lại gọn gàng bỏ vào vali hành lý.
Tốc độ dọn dẹp của cô rất nhanh. Ném hết đồ đôi vào thùng rác, đồ cá nhân như quần áo, sách vớ, máy tính xách tay thì đặt gọn vào vali, nhoáng một cái là dọn dẹp xong.
Quần áo, túi xách, đồ trang sức hàng hiệu Thẩm Yến mua cho cô cô để nguyên ở vị trí cũ, thẻ ngân hàng có hơn 1 triệu cô cũng không sử dụng tới, tới lúc rời đi cô chọn đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách.
Cô kéo vali hành lý ra ngoài, đi tới chỗ huyền quan thì dì giúp việc nghe thấy tiếng động ló đầu ra, kỳ quái hỏi: “Vi Vi, sắp ăn cơm rồi, con định đi đâu thế? Dì vừa làm xong sữa đu đủ cho con này.”
Sữa đu đủ? Cô không nhớ mình bảo muốn uống.
Nhưng điều này không quan trọng.
Nguyễn Tri Vi cười nói với dì: “Dì à, dì đừng làm phần của con nữa nhé.”
“Hả?” Dì giúp việc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Không ăn à? Thế Vi Vi, mai con muốn ăn gì? Để dì làm cho con ăn.”
Cô khựng lại, một lát sau mới mở miệng nói: “Sau này không cần làm đồ ăn cho con nữa ạ.”
Nguyễn Tri Vi đứng ở huyền quan xỏ giày, cụp mắt, cười bảo: “Chắc là một thời gian nữa sẽ có cô gái khác dọn vào đây đấy.”
Đấy là chuyện của Thẩm Yến. Bạch Khởi là người anh yêu mà không có được, cho dù cô ta có làm tổn thương anh, anh vẫn yêu cô ta sâu đậm. Thế nên, về sau có đưa được người về hay không, phải xem bản lĩnh của anh đến đâu rồi.
Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô.
Nguyễn Tri Vi phát hiện ra, khi mình nghĩ tới chuyện đó, tim đã không còn đau quặn nữa. Có lẽ, nỗi đau này chẳng thấm vào đâu so với lúc trước, sau khi trải qua thời điểm đau đớn nhất, cái này chỉ như hạt cát giữa sa mạc thôi.
Nói một hồi, Nguyễn Tri Vi cũng đi giày xong, tiếng bánh xe vali hành lý lăn trên mặt đất nghe vô cùng chói tai. Dì giúp việc không hiểu chuyện gì xảy ra, đi dần tới chỗ cô muốn khuyên nhủ mấy câu nhưng nhìn Nguyễn Tri Vi thế này, bà lại chẳng nói nên lời.
Trước kia Nguyễn Tri Vi trông ngoan ngoãn đáng yêu, dịu dàng hiền huệ, lấp lánh tựa như vì sao, cho dù thân mang ánh sáng, phần lớn thời gian vẫn xoay quanh Thẩm Yến, vì anh mà sáng lên.
Còn hiện tại, cô thay đổi cách trang điểm, chọn kiểu tone cam nổi bật, son đỏ diễm lệ, tươi sáng bắt mắt, hô biến bản thân thành ánh trăng. Tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng đó lại là ánh sáng ánh lên vì bản thân.
Nguyễn Tri Vi vẫy tay chào tạm biệt dì giúp việc lần cuối. Cô chào dì bằng nụ cười thiện lương ấm áp nhất. Dì thật sự rất tốt với cô.
Tất cả mọi người đều đối xử với cô tốt hơn Thẩm Yến.
Cô đi ra khỏi căn biệt thự đã gắn bó hai năm. Dọc theo đường đi, cô lấy di động ra, vào wechat tìm phần trò chuyện với Thẩm Yến, hủy ghim cuộc trò chuyện. Hủy rồi mới thấy phần tin nhắn trôi tuột về sau, bọn họ rất lâu rồi không nói gì với nhau.
Sau đó, Nguyễn Tri Vi gửi tin nhắn cho anh:
“Thẩm Yến, chúng ta chia tay đi.”