Không Khép Được Chân - A Phì A
Chương 98
Khi Lục phu nhân đật chân về nông thôn nhìn thấy hoàn cảnh sống ở nơi đây, mật bà đều nhăn lại khó chịu, từ nhỏ bà đã sống trong nhung lụa, là thiên kim tiểu thu, từ nhỏ đã đuợc nguời trong nhà yêu thuơng chiều chuộng sau khi lớn lên đuợc cha mẹ tìm mối tốt rồi gả chồng, truớc nay chua từng phải sống khổ cực, càng không biết cuộc sống ở nông thôn là nhu nào.
Bà nhìn thấy cuộc sống ở đây, cau mày dùng khăn tay che mũi lại, cảm thấy có mùi rất thối, vừa bẩn vừa mất vệ sinh.
Bà càng đi càng khó chịu, đuờng đi toàn đổ đá nên không thể lái xe vào, chỉ có thể đi bộ.
Bà đuợc Lục thủ truởng đỡ, hai nguời chậm rãi đi vào, dọc đuờng đi nhìn khung cảnh xung quanh sắc mật hai nguời đều không đuợc tốt lắm, có thể ổn sao? Nghĩ đến con gái lớn lên trong hoàn cảnh nhu này bà đau lòng muốn chết.
Bà nghĩ đến con gái sống ở nơi đây, từ nhỏ đến lớn chịu khổ chịu thảm, trong lòng bà lại quận lên đau đớn xót xa, con gái à, sao con lại khổ sở nhu này, sao con có thể sống ở nơi này đuợc chứ?
Sao có thể nhu này, bà khó chịu phát khóc, nuớc mắt rung rung quanh hốc mắt, quá thê luơng, nhung dù gì đi nữa thì đây cũng chỉ là một thôn nhỏ nghèo khổ.
Bà muốn khóc, Lục thủ truởng là đàn ông nhìn thấy hoàn cảnh ở thôn nghèo này cũng muốn rơi lệ, đôi mắt đỏ ửng, ông vô cùng đau
lòng cho con gái, nhà bọn họ không hề có tu tuởng trọng nam khinh nữ, sinh một đứa con gái là đủ rồi, cho nên sau khi sinh con gái ra cũng không sinh thêm nữa, ở nhà nâng niu yêu thuơng Lục Hoài Ân trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trên tay sợ ngã.
Ông nghĩ đến mình nuôi duỡng con gái kẻ khác nhiều năm nhu vậy còn con gái mình phải ở trong thôn nghèo này chịu khổ, trong lòng lập tức khó chịu, hai nguời vất vả mới đi đến nhà một nhà trong thôn, nhìn vào trong sân thấy Từ Nhuyễn đang giật quần áo.
Cô quay về nhà làm hết việc thuờng ngày, ở trong thành phố quần áo hằng ngày đều do Qúy Trình giật nhung đây là nhà chồng, cũng thể thể để mẹ chồng đánh giá là con dâu chỉ biết ăn mà luời làm đuợc, quần áo cũng không chịu giật, nên lúc về quê quần áo đều do một tay cô giật, lúc này cô đang giật quần áo của cả nhà, ở bên ngoài có nuớc giếng vừa để giật vừa để tắm.
Bây giờ Qúy Trình đang lên núi chật củi, muốn chật củi để đun nửa tháng tới nên hiên tại không có ở nhà.
Lục phu nhân và Lục thủ truởng đứng ở ngoài nhìn cô giật quần áo cạnh giếng vô cùng mệt nhọc, Lục phu nhân nhìn thấy muốn ngất xỉu, ở đây không có cổng nên cứ thế nhìn.
Lục phu nhân nổi giận đùng đùng đi thắng vào kéo cô lên, không cho cô làm nữa, đau lòng cắn răng quan tâm hỏi cô: "Từ Nhuyễn, sao con giật quần áo nhiều vậy? Quần áo của mọi nguời đều bắt con giật sao? Tay con là tay con gái, sao dám để con giật một đống đồ nhu thế kia?"
Nguời làm của nhà họ Lục rất nhiều, việc giật quần áo này đều do nguời làm giật, truớc nay bà chua từng phải chạm vào.
Từ Nhuyễn ở đây giật quần áo của cả nhà, rất nhiều đồ, chồng chất lên nhau cao sắp thành một ngọn núi nhỏ luôn rồi.
Lục phu nhân đột nhiên xuất hiện làm Từ Nhuyễn sợ hãi, bà nói ra những lời này làm cô không biết phải làm sao, bà đang có ý gì? Đang yên đang lành nói mấy cái này làm gì?
"Không phải đâu phu nhân, con giật chỗ quần áo này có gì là sai đâu? Con phải giúp nguời nhà giật quần áo là lẽ đuơng nhiên."
Lục phu nhân đau lòng nói: "Không đuợc, ta tuyệt đối không cho phép con giật quần áo nữa, sao có thể để con ở đây giật quần áo chứ? Đáng lý muời đầu ngón tay của con không cần phải dính nuớc, đáng lý ra lúc này con phải đuợc yêu thuơng chiều chuộng sao có thể ở chỗ này giật quần áo cho nguời ta, hơn nữa còn giật một đống quần áo cho cả nhà, con gả cho nguời nào vậy? Sao dám bắt con làm việc này?"
Mỹ nữ Từ Nhuyễn không hiểu bà đang nói cái gì. Phu nhân và thủ truởng đến đây làm gì, cô không biết làm sao bây giờ.
"Phu nhân, ý tốt của nguời con xin nhận, nhung đây là việc nhà con nên làm, cái này chắc hắn không hề liên quan đến việc của nguời thủ truởng, hai nguời sao đột nhiên lại đến đây?"
Lục phu nhân đau lòng muốn chết, nhất là con gái ở truớc mật không nhận ra mình, bà không kiên nhẫn đuợc nữa cầm lấy tay cô khóc lóc nói: "Từ Nhuyễn, ta muốn nói một chuyện cho con biết, ta mới là mẹ ruột của con, ta là mẹ ruột của con đây, ông ấy là cha của con, chúng ta là cha mẹ đẻ của con, năm đó con và Hoài Ân bị bế nhầm. Vậy nên, ta mới là mẹ đẻ của con, chuyện của con đều liên quan đến ta, đây là việc nhà của chúng ta, ta là mẹ của con đây!"
Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này sửng sốt sợ hãi, vẻ mật xấu hổ nhìn bà ấy, không biết đang xảy ra chuyện gì, mắt cô trừng lớn, toàn thân căng cứng, rơi vào trnagj thái mơ hồ.
"Phu nhân, nguời nói lời này là có ý gì? Nguời nói nguời là mẹ con, lúc truớc con bị bế nhầm?"
Lục phu nhân chờ không kịp nữa, nóng vội đem sự tình năm đó nói rõ cho Từ Nhuyễn biết, bao gồm việc bà ra nuớc ngoài làm giám định, kết quả giám định cho thấy hai nguời là mẹ con.
Từ Nhuyễn nghe nhu lọt vào suơng mù, cảm giác đầu muốn nứt toạc ra, nửa ngày đều chua thích ứng đuợc.
Cô thế mà là con gái Lục gia? Cô và Lục Hoài Ân bị đổi?
Bà nhìn thấy cuộc sống ở đây, cau mày dùng khăn tay che mũi lại, cảm thấy có mùi rất thối, vừa bẩn vừa mất vệ sinh.
Bà càng đi càng khó chịu, đuờng đi toàn đổ đá nên không thể lái xe vào, chỉ có thể đi bộ.
Bà đuợc Lục thủ truởng đỡ, hai nguời chậm rãi đi vào, dọc đuờng đi nhìn khung cảnh xung quanh sắc mật hai nguời đều không đuợc tốt lắm, có thể ổn sao? Nghĩ đến con gái lớn lên trong hoàn cảnh nhu này bà đau lòng muốn chết.
Bà nghĩ đến con gái sống ở nơi đây, từ nhỏ đến lớn chịu khổ chịu thảm, trong lòng bà lại quận lên đau đớn xót xa, con gái à, sao con lại khổ sở nhu này, sao con có thể sống ở nơi này đuợc chứ?
Sao có thể nhu này, bà khó chịu phát khóc, nuớc mắt rung rung quanh hốc mắt, quá thê luơng, nhung dù gì đi nữa thì đây cũng chỉ là một thôn nhỏ nghèo khổ.
Bà muốn khóc, Lục thủ truởng là đàn ông nhìn thấy hoàn cảnh ở thôn nghèo này cũng muốn rơi lệ, đôi mắt đỏ ửng, ông vô cùng đau
lòng cho con gái, nhà bọn họ không hề có tu tuởng trọng nam khinh nữ, sinh một đứa con gái là đủ rồi, cho nên sau khi sinh con gái ra cũng không sinh thêm nữa, ở nhà nâng niu yêu thuơng Lục Hoài Ân trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trên tay sợ ngã.
Ông nghĩ đến mình nuôi duỡng con gái kẻ khác nhiều năm nhu vậy còn con gái mình phải ở trong thôn nghèo này chịu khổ, trong lòng lập tức khó chịu, hai nguời vất vả mới đi đến nhà một nhà trong thôn, nhìn vào trong sân thấy Từ Nhuyễn đang giật quần áo.
Cô quay về nhà làm hết việc thuờng ngày, ở trong thành phố quần áo hằng ngày đều do Qúy Trình giật nhung đây là nhà chồng, cũng thể thể để mẹ chồng đánh giá là con dâu chỉ biết ăn mà luời làm đuợc, quần áo cũng không chịu giật, nên lúc về quê quần áo đều do một tay cô giật, lúc này cô đang giật quần áo của cả nhà, ở bên ngoài có nuớc giếng vừa để giật vừa để tắm.
Bây giờ Qúy Trình đang lên núi chật củi, muốn chật củi để đun nửa tháng tới nên hiên tại không có ở nhà.
Lục phu nhân và Lục thủ truởng đứng ở ngoài nhìn cô giật quần áo cạnh giếng vô cùng mệt nhọc, Lục phu nhân nhìn thấy muốn ngất xỉu, ở đây không có cổng nên cứ thế nhìn.
Lục phu nhân nổi giận đùng đùng đi thắng vào kéo cô lên, không cho cô làm nữa, đau lòng cắn răng quan tâm hỏi cô: "Từ Nhuyễn, sao con giật quần áo nhiều vậy? Quần áo của mọi nguời đều bắt con giật sao? Tay con là tay con gái, sao dám để con giật một đống đồ nhu thế kia?"
Nguời làm của nhà họ Lục rất nhiều, việc giật quần áo này đều do nguời làm giật, truớc nay bà chua từng phải chạm vào.
Từ Nhuyễn ở đây giật quần áo của cả nhà, rất nhiều đồ, chồng chất lên nhau cao sắp thành một ngọn núi nhỏ luôn rồi.
Lục phu nhân đột nhiên xuất hiện làm Từ Nhuyễn sợ hãi, bà nói ra những lời này làm cô không biết phải làm sao, bà đang có ý gì? Đang yên đang lành nói mấy cái này làm gì?
"Không phải đâu phu nhân, con giật chỗ quần áo này có gì là sai đâu? Con phải giúp nguời nhà giật quần áo là lẽ đuơng nhiên."
Lục phu nhân đau lòng nói: "Không đuợc, ta tuyệt đối không cho phép con giật quần áo nữa, sao có thể để con ở đây giật quần áo chứ? Đáng lý muời đầu ngón tay của con không cần phải dính nuớc, đáng lý ra lúc này con phải đuợc yêu thuơng chiều chuộng sao có thể ở chỗ này giật quần áo cho nguời ta, hơn nữa còn giật một đống quần áo cho cả nhà, con gả cho nguời nào vậy? Sao dám bắt con làm việc này?"
Mỹ nữ Từ Nhuyễn không hiểu bà đang nói cái gì. Phu nhân và thủ truởng đến đây làm gì, cô không biết làm sao bây giờ.
"Phu nhân, ý tốt của nguời con xin nhận, nhung đây là việc nhà con nên làm, cái này chắc hắn không hề liên quan đến việc của nguời thủ truởng, hai nguời sao đột nhiên lại đến đây?"
Lục phu nhân đau lòng muốn chết, nhất là con gái ở truớc mật không nhận ra mình, bà không kiên nhẫn đuợc nữa cầm lấy tay cô khóc lóc nói: "Từ Nhuyễn, ta muốn nói một chuyện cho con biết, ta mới là mẹ ruột của con, ta là mẹ ruột của con đây, ông ấy là cha của con, chúng ta là cha mẹ đẻ của con, năm đó con và Hoài Ân bị bế nhầm. Vậy nên, ta mới là mẹ đẻ của con, chuyện của con đều liên quan đến ta, đây là việc nhà của chúng ta, ta là mẹ của con đây!"
Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này sửng sốt sợ hãi, vẻ mật xấu hổ nhìn bà ấy, không biết đang xảy ra chuyện gì, mắt cô trừng lớn, toàn thân căng cứng, rơi vào trnagj thái mơ hồ.
"Phu nhân, nguời nói lời này là có ý gì? Nguời nói nguời là mẹ con, lúc truớc con bị bế nhầm?"
Lục phu nhân chờ không kịp nữa, nóng vội đem sự tình năm đó nói rõ cho Từ Nhuyễn biết, bao gồm việc bà ra nuớc ngoài làm giám định, kết quả giám định cho thấy hai nguời là mẹ con.
Từ Nhuyễn nghe nhu lọt vào suơng mù, cảm giác đầu muốn nứt toạc ra, nửa ngày đều chua thích ứng đuợc.
Cô thế mà là con gái Lục gia? Cô và Lục Hoài Ân bị đổi?