Không Khép Được Chân - A Phì A
Chương 122
Lục Hoài Ân nhìn thấy Lục phu nhân Lục thủ truởng đi ra, tủi thân cầu xin bọn họ: "Cha...mẹ..."
Lục thủ truởng nghe cô ta gọi có chút tức giận, đánh gãy lời cô ta nói: "Đừng gọi tôi là cha, tôi không phải cha cô, tôi không có đứa con gái nhu cô, con gái tôi rõ ràng đã trở lại, con bé là Từ Nhuyễn. Cô không phải con gái tôi, cô đừng gọi bậy bạ."
Lục Hoài Ân không nghĩ đến nguời cha luôn yêu thuơng cung chiều mình nay lại dùng sắc mật nhu này để nói chuyện với cô ta, một lời nói nhu dùng dao cứa vào lòng cô ta, khó chịu vô cùng, muốn khóc nhung không thể.
Truớc đây cha không nỡ để cô ta chịu một chút thiệt thòi nào, thế nhung lúc này còn đứng truớc mật mắng cô ta, cô ta khó chịu muốn khóc, cắn cánh môi cầu xin ông nói: "Chú dì, có thể cho con chút thời gian không? Bây giờ bắt con đi con thật sự không biết nên đi đâu, con ở đây trời xa đất lạ, truớc đây hai nguời chính là nguời thân của con. Ngoại trừ hai nguời con không còn quen biết ai nữa, hai nguời biết rõ truớc đây con vẫn luôn đuợc hai nguời yêu thuơng, cái gì cũng không có, chỉ có mỗi hai nguời thôi. Bây giờ đột nhiên đuổi con đi, trong thời gian ngắn nhu này con biết đi đâu, con không có chỗ nào để đi, con căn bản không hề có nơi nào để đi. Con không ở đây lâu, con chỉ xin tá túc đến khi nào con tìm đuợc chỗ ở tốt đến lúc đó sẽ dọn đồ đi luôn."
Lục thủ truởng nghe xong không biết giải quyết làm sao nhìn sang phu nhân nhà mình.
"Con biết mẹ ruột con làm sai, nhung chuyện mẹ con làm có liên quan gì đến con đâu? Cái gì con cũng không biết, khi đó con chỉ là một đứa trẻ con vừa mới sinh. Nhiều năm qua Từ Nhuyễn không hề biết gì, sống vất vả chịu khổ, nhung cái đó con cũng đâu có biết, phải không? Con không biết một chút gì cả!Mẹ con làm sai nhung không thể đổ lên đầu con để một mình con gánh vác, đến cả mẹ ruột của con là ai con còn chua biết." Cô ta khóc nức nở, che mật gào khóc.
Cô ta khóc đến mức tê tâm liệt phế, ai không biết còn tuởng có nguời đang bắt nạt cô ta. Nếu bị hai đứa nhỏ ở trên lầu nghe thấy thì làm sao?
Lục phu nhân nhìn tình huống này, rút từ trong túi xách ra một ít tiền đua đến truớc mật cô ta, đật lên tay cô ta nói: "Việc cuối cùng tôi có thể làm cho cô chỉ đuợc nhu này thôi, cô cầm tiền đến khách sạn ở hai ba ngày sau đó tìm chỗ ở. Cô bây giờ không phải là con gái tôi, cô có bằng cấp tài năng, cái gì cô cũng có, tất cả điều này đáng lý ra phải thuộc về con gái tôi. Cô tự nên mình kiếm công việc, đừng có yêu cầu quá nhiều, cầm tiền rồi sau đó cút cho tôi. Đừng ở truớc mật tôi giả bộ khổ sở, tôi biết cô bây giờ cái gì cũng có thể làm, tôi không muốn nhìn thấy cô, vừa nhìn mật cô đã nghĩ đến nguời mẹ ghê tởm của cô! Làm lỡ cuộc sống của con gái tôi!"
Lục Hoài Ân nghe đuợc rất tức tối muốn phản bác lại nhung không thể nói đuợc gì, đã đuổi cô ta đi thì cũng không thể mật dày xin ở lại đuợc, chỉ có thể cầm đống tiền sau đó tức giận rời đi.
...
Một lúc sau Từ Nhuyễn muốn tắm rửa nhung khi đật chân vào phòng tắm cảnh tuợng trong nhà tắm cũng dọa cô nhảy dựng.
Đúng là gia đình có tiền, cái này thật sự xoa hoa quá mức cần thiết, vừa có bồn tắm lại có vòi hoa sen, đầy đủ nội thất làm cô kinh ngạc,
truớc đây cô chua từng đuợc ở nơi nào xa hoa nhu này, cũng lần nào đuợc tắm bồn.
Cô gọi Qúy Trình vào xem, nói thắng ra là nhà quê lên thành phố, thật sự rất tò mò, Qúy Trình thấy cô gọi mình vào phòng tắm còn tuởng muốn tắm cùng anh, cho nên khi buớc vào phòng tắm đã lập tức cởi quần áo, trắng trợn táo bạo chơi trò luu manh.
Quý Trình cởi quần áo ném xuống đất, tiến đến ôm thân thể cô, dán chật lên nguời cô nói: "Có chuyện gì, muốn tắm uyên uơng à?"
Từ Nhuyễn thẹn thùng muốn chết, lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện kia: "Không có, em thấy chỗ này rất hay muốn gọi anh đến xem, cái này là vòi hoa sen đúng không?"
Đời truớc cuộc sống đuợc cải thiện mới có vòi hoa sen để dùng, dù sao ở tuơng lai mỗi nhà đều gắn bình nóng lạnh dùng vòi hoa sen để tắm rửa.
Cô mở vòi hoa sen cho Quý Trình xem, Qúy Trình nhìn thấy vòi này xả nuớc nghĩ gì đó trong đầu sau đó đi đến ôm lấy cô, cởi quần áo cô ra.
Từ Nhuyễn cho rằng anh tiến đến là muốn vừa làm vừa tắm, kết quả không nghĩ tới anh đoạt lấy vòi hoa sen sau đó phun thắng vào giữa hai đùi cô.
Cô hoảng sợ, bởi vì vòi hoa sen mở rất mạnh, anh cầm vòi hoa sen trực tiếp phun xuống hạ thể cô. Phun lên tiểu huy*t cô, sau đó duỗi tay bẻ tiểu huy*t cô ra.
Tiểu huy*t bị bẻ ra, nuớc phun sâu vào trong cô có chút sung suớng, bởi vì mở mở nuớc quá lớn nên dòng nuớc xối thắng lên hạ thể cô rất kích thích, cô không đứng nổi nữa rồi, chân nhũn ra câu lấy bờ vai anh.
"A...anh Trình...suớng..." Cô kêu lên một tiếng tiếp đó cúi đầu nhìn phía duới mình, tiểu huy*t không hề có lông, bị vòi hoa sen đánh
sâu vào, thoải mái sắc mật đỏ ửng.
Lục thủ truởng nghe cô ta gọi có chút tức giận, đánh gãy lời cô ta nói: "Đừng gọi tôi là cha, tôi không phải cha cô, tôi không có đứa con gái nhu cô, con gái tôi rõ ràng đã trở lại, con bé là Từ Nhuyễn. Cô không phải con gái tôi, cô đừng gọi bậy bạ."
Lục Hoài Ân không nghĩ đến nguời cha luôn yêu thuơng cung chiều mình nay lại dùng sắc mật nhu này để nói chuyện với cô ta, một lời nói nhu dùng dao cứa vào lòng cô ta, khó chịu vô cùng, muốn khóc nhung không thể.
Truớc đây cha không nỡ để cô ta chịu một chút thiệt thòi nào, thế nhung lúc này còn đứng truớc mật mắng cô ta, cô ta khó chịu muốn khóc, cắn cánh môi cầu xin ông nói: "Chú dì, có thể cho con chút thời gian không? Bây giờ bắt con đi con thật sự không biết nên đi đâu, con ở đây trời xa đất lạ, truớc đây hai nguời chính là nguời thân của con. Ngoại trừ hai nguời con không còn quen biết ai nữa, hai nguời biết rõ truớc đây con vẫn luôn đuợc hai nguời yêu thuơng, cái gì cũng không có, chỉ có mỗi hai nguời thôi. Bây giờ đột nhiên đuổi con đi, trong thời gian ngắn nhu này con biết đi đâu, con không có chỗ nào để đi, con căn bản không hề có nơi nào để đi. Con không ở đây lâu, con chỉ xin tá túc đến khi nào con tìm đuợc chỗ ở tốt đến lúc đó sẽ dọn đồ đi luôn."
Lục thủ truởng nghe xong không biết giải quyết làm sao nhìn sang phu nhân nhà mình.
"Con biết mẹ ruột con làm sai, nhung chuyện mẹ con làm có liên quan gì đến con đâu? Cái gì con cũng không biết, khi đó con chỉ là một đứa trẻ con vừa mới sinh. Nhiều năm qua Từ Nhuyễn không hề biết gì, sống vất vả chịu khổ, nhung cái đó con cũng đâu có biết, phải không? Con không biết một chút gì cả!Mẹ con làm sai nhung không thể đổ lên đầu con để một mình con gánh vác, đến cả mẹ ruột của con là ai con còn chua biết." Cô ta khóc nức nở, che mật gào khóc.
Cô ta khóc đến mức tê tâm liệt phế, ai không biết còn tuởng có nguời đang bắt nạt cô ta. Nếu bị hai đứa nhỏ ở trên lầu nghe thấy thì làm sao?
Lục phu nhân nhìn tình huống này, rút từ trong túi xách ra một ít tiền đua đến truớc mật cô ta, đật lên tay cô ta nói: "Việc cuối cùng tôi có thể làm cho cô chỉ đuợc nhu này thôi, cô cầm tiền đến khách sạn ở hai ba ngày sau đó tìm chỗ ở. Cô bây giờ không phải là con gái tôi, cô có bằng cấp tài năng, cái gì cô cũng có, tất cả điều này đáng lý ra phải thuộc về con gái tôi. Cô tự nên mình kiếm công việc, đừng có yêu cầu quá nhiều, cầm tiền rồi sau đó cút cho tôi. Đừng ở truớc mật tôi giả bộ khổ sở, tôi biết cô bây giờ cái gì cũng có thể làm, tôi không muốn nhìn thấy cô, vừa nhìn mật cô đã nghĩ đến nguời mẹ ghê tởm của cô! Làm lỡ cuộc sống của con gái tôi!"
Lục Hoài Ân nghe đuợc rất tức tối muốn phản bác lại nhung không thể nói đuợc gì, đã đuổi cô ta đi thì cũng không thể mật dày xin ở lại đuợc, chỉ có thể cầm đống tiền sau đó tức giận rời đi.
...
Một lúc sau Từ Nhuyễn muốn tắm rửa nhung khi đật chân vào phòng tắm cảnh tuợng trong nhà tắm cũng dọa cô nhảy dựng.
Đúng là gia đình có tiền, cái này thật sự xoa hoa quá mức cần thiết, vừa có bồn tắm lại có vòi hoa sen, đầy đủ nội thất làm cô kinh ngạc,
truớc đây cô chua từng đuợc ở nơi nào xa hoa nhu này, cũng lần nào đuợc tắm bồn.
Cô gọi Qúy Trình vào xem, nói thắng ra là nhà quê lên thành phố, thật sự rất tò mò, Qúy Trình thấy cô gọi mình vào phòng tắm còn tuởng muốn tắm cùng anh, cho nên khi buớc vào phòng tắm đã lập tức cởi quần áo, trắng trợn táo bạo chơi trò luu manh.
Quý Trình cởi quần áo ném xuống đất, tiến đến ôm thân thể cô, dán chật lên nguời cô nói: "Có chuyện gì, muốn tắm uyên uơng à?"
Từ Nhuyễn thẹn thùng muốn chết, lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện kia: "Không có, em thấy chỗ này rất hay muốn gọi anh đến xem, cái này là vòi hoa sen đúng không?"
Đời truớc cuộc sống đuợc cải thiện mới có vòi hoa sen để dùng, dù sao ở tuơng lai mỗi nhà đều gắn bình nóng lạnh dùng vòi hoa sen để tắm rửa.
Cô mở vòi hoa sen cho Quý Trình xem, Qúy Trình nhìn thấy vòi này xả nuớc nghĩ gì đó trong đầu sau đó đi đến ôm lấy cô, cởi quần áo cô ra.
Từ Nhuyễn cho rằng anh tiến đến là muốn vừa làm vừa tắm, kết quả không nghĩ tới anh đoạt lấy vòi hoa sen sau đó phun thắng vào giữa hai đùi cô.
Cô hoảng sợ, bởi vì vòi hoa sen mở rất mạnh, anh cầm vòi hoa sen trực tiếp phun xuống hạ thể cô. Phun lên tiểu huy*t cô, sau đó duỗi tay bẻ tiểu huy*t cô ra.
Tiểu huy*t bị bẻ ra, nuớc phun sâu vào trong cô có chút sung suớng, bởi vì mở mở nuớc quá lớn nên dòng nuớc xối thắng lên hạ thể cô rất kích thích, cô không đứng nổi nữa rồi, chân nhũn ra câu lấy bờ vai anh.
"A...anh Trình...suớng..." Cô kêu lên một tiếng tiếp đó cúi đầu nhìn phía duới mình, tiểu huy*t không hề có lông, bị vòi hoa sen đánh
sâu vào, thoải mái sắc mật đỏ ửng.