Không Hẹn Mà Đến
Chương 8
Tối qua, Cao Tuấn đã đoán trước việc vợ chồng Vưu Cương sẽ gọi đến hỏi vụ cảnh sát giả, vì vậy Nguyễn Chân Chân không ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, liền bắt máy: “A lô?”
Vưu Cương trực tiếp hỏi: “Chị dâu, chị có ý gì?”
Nguyễn Chân Chân giả ngu, hỏi ngược lại: “Ý gì là sao? Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu Vưu Cương không tốt, rõ ràng đã tức giận, “Chị còn giả vờ gì nữa? Nguyễn Chân Chân, trước kia tôi không nhìn ra chị là loại người này! Bộ chị hỏi gì tôi đều không trả lời à, hay tôi cố tình giấu chị? Chị tìm cảnh sát giả lừa tôi có vui không?”
“Cảnh sát giả? Cảnh sát giả nào?” Nguyễn Chân Chân lại hỏi, cố ý dừng một chút, như thể vừa mới hiểu ra, kinh ngạc nói, “Ý cậu là cảnh sát Chu Lượng?”
“Cảnh sát Chu gì chứ! Hôm nay tôi đến Đội hình sự của Cục công an hỏi, ở đó căn bản không có người này!” Vưu Cương phẫn nộ nói.
Cao Tuấn đã dặn Nguyễn Chân Chân giả ngu là được, nhưng đầu Nguyễn Chân Chân chợt loé, tạm thời thay đổi sách lược, cố ý hỏi: “Cậu đi hỏi thật sao? Chắc chắn anh ta là cảnh sát giả mạo?”
Vưu Cương cười khẩy, sửa lời cô: “Không phải giả mạo, mà là căn bản không có người này. Nguyễn Chân Chân, chị không biết đi tìm hiểu trước khi lừa người khác à? Tốt xấu gì cũng tìm một…”
“Vưu Cương!” Nguyễn Chân Chân ngắt lời anh ta, trầm giọng nói, “Tôi không có lừa cậu, chính tôi cũng bị lừa. Tối qua có trộm vào nhà tôi, tôi báo cảnh sát, sau khi người của 110 đi rồi, Chu Lượng đó mới tới, nói mình là cảnh sát của chi cục Tân Hải, ngoài việc hỏi tôi về vụ trộm, còn hỏi một số chuyện liên quan đến Hứa Du Ninh.”
Cô nói quá chân thật, lập tức lừa được Vưu Cương, anh ta chần chừ, hỏi: “Thật sao? Chị cũng không biết người đó là cảnh sát giả?”
“Tôi lừa cậu làm gì?” Nguyễn Chân Chân giả vờ tức giận, lại hoang mang hỏi, “Nếu người này là cảnh sát giả, sao hắn biết chuyện có trộm vào nhà tôi? Vưu Cương, chắc cậu không biết, hôm qua trộm vào nhà tôi, nhưng lại không trộm đồ quý giá đi, tôi thấy… giống như đang tìm thứ gì đó vậy.”
“Tìm thứ gì đó?” Vưu Cương tựa hồ cũng căng thẳng theo.
“Đúng, giống như đang tìm thứ gì đó.” Giọng nói Nguyễn Chân Chân lộ vẻ hoảng loạn, hơi dừng lại, rồi đột nhiên hỏi, “Vưu Cương, cậu nói xem, có phải Hứa Du Ninh còn giấu tôi chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia bỗng im ắng, một lát sau, mới nghe Vưu Cương cười gượng nói: “Chị dâu, chị lại nghĩ lung tung gì vậy? Anh Hứa có thể giấu chị chuyện gì a?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ là có cảm giác này, nếu không, tự dưng đâu ra một cảnh sát giả?” Nguyễn Chân Chân ngơ ngác nói.
Trong điện thoại vẫn không có âm thanh, qua một lúc, Vưu Cương trực tiếp cúp máy.
Nãy giờ, Tô Văn luôn ghé tai vào nghe cuộc đối thoại, thấy tình hình này, không khỏi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chân Chân, nhẹ giọng nói: “Nhất định Vưu Cương còn biết chuyện khác…”
Nguyễn Chân Chân cũng cảm thấy Vưu Cương đang giấu chuyện gì đó, cô trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm: “Hứa Du Ninh còn giấu tớ chuyện gì đây?”
“Ôi trời!” Tô Văn lại kêu lên một tiếng, “Cậu truyền hết dịch rồi!”
Hai người chỉ lo nói chuyện, dịch truyền hết khi nào cũng không hay. Tô Văn vội đứng dậy gọi y tá, đợi một lúc lâu, mới có y tá đến rút kim cho Nguyễn Chân Chân, lại dặn dò: “Trở về uống nước và nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tô Văn thay Nguyễn Chân Chân đáp lời, đỡ cô đi ra ngoài: “Cậu đừng về nhà, đến chỗ tớ ở vài ngày đi.”
“Không về nhà? Chẳng lẽ cứ để cho mấy người đó tha hồ lục lọi nhà tớ sao?” Nguyễn Chân Chân cười lạnh, ném tăm bông trên mu bàn tay vào thùng rác hành lang, “Tớ phải trở về, để coi bọn họ muốn tìm cái gì, để xem bọn họ có dám giết người hay không.”
Cô tránh khỏi cái đỡ của Tô Văn, sải bước về phía trước, dù được bọc trong áo khoác dày, nhưng bóng lưng vẫn rất gầy yếu. Tô Văn thở dài một hơi, chạy vài bước đuổi theo: “Sao cậu lại bướng như vậy?”
Nguyễn Chân Chân lạnh mặt, tiếp tục tiến lên phía trước, không có ý định thay đổi.
Tô Văn thấy không thuyết phục được, đành phải thỏa hiệp nói: “Vậy tớ về nhà với cậu, bầu bạn bên cạnh cậu, như vậy được chứ?”
Nguyễn Chân Chân dừng lại, quay người nghiêm túc nhìn cô: “Nếu đối phương thật sự muốn đến nhà, vậy có thêm cậu thì có ích gì? Tô Văn, cậu không cần lo cho tớ, chuyện tới nước này, tớ cũng không còn gì phải sợ. Yên tâm, trong lòng tớ hiểu rõ.”
Tô Văn bất lực, suy nghĩ một chút, lại đề nghị: “Cậu nên thay khóa cửa đi, như vậy cũng an tâm một chút.”
Nguyễn Chân Chân không muốn bạn thân quá lo lắng cho mình, nghe vậy gật đầu, thoải mái đáp: “Được.”
Hai người ra khỏi bệnh viện, trực tiếp tìm thợ sửa khóa về nhà, thay lõi khóa cửa chống trộm. Lúc này Tô Văn mới yên tâm hơn chút, kiểm tra các phòng một lượt, sau đó vào bếp định nấu bữa tối cho Nguyễn Chân Chân, đến khi mở tủ lạnh ra, lại không nhịn được kêu lên: “Tủ lạnh cậu muốn sạch hơn ví tiền cậu luôn rồi! Nguyễn Chân Chân, cậu uống nước để sống qua ngày đấy à?”
Tối qua khi Nguyễn Chân Chân nấu mì cho Cao Tuấn đã dùng hết rau trong tủ lạnh, bây giờ chỉ còn lại vài quả trứng gà lẻ loi trong hộp bảo quản.
Nguyễn Chân Chân đã hơn một ngày chưa ăn gì, trước đó do sốt cao nên không có cảm giác, bây giờ nhiệt độ hạ xuống, mới cảm thấy mệt và đói. Cô nửa nằm trên sô pha, không còn hơi sức để mở miệng đáp, mặc kệ Tô Văn trong bếp hô to gọi nhỏ.
Tô Văn đi ra khỏi bếp, tức giận trừng mắt nhìn cô, hỏi: “Nói đi, muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Chân Chân cười yếu ớt: “Với tay nghề của cậu, có thể nấu gì cho tớ đây? Đừng tốn sức nữa, đặt đồ ăn giao tới đi.”
Có thể nói Tô Văn là dân chuyên trong việc đặt đồ ăn bên ngoài, cô móc điện thoại ra, đặt xong bữa tối trong một nốt nhạc. Trong lúc đợi thức ăn giao tới, lại nghĩ đến Cao Tuấn, không nhịn được hỏi: “Tình hình bên Cao Tuấn thế nào rồi? Cả ngày nay không thấy hai người liên lạc, hay là cậu gọi cho người ta một cuộc đi?”
Nguyễn Chân Chân rủ mắt không nói.
Tô Văn đi vòng ra trước, dựa vào lưng ghế sô pha, gọi cô: “Này, bớt giả câm giả điếc với tớ, người ta cũng không làm gì cậu, còn giúp cậu rất tận tình, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
Nguyễn Chân Chân há miệng, muốn nói lại thôi. Tô Văn thấy cô như vậy không khỏi vui vẻ, ngả người ra sau, nhìn chằm chằm cô: “Nguyễn Chân Chân, giữa cậu và tớ còn có lời gì khó nói à?”
Đương nhiên có lời khó nói. Việc mượn tiền, cho dù đối phương là bạn học cấp ba, là bạn thân nhiều năm, cũng khiến người ta khó mà mở miệng. Nhưng phạm vi giao tiếp của cô không rộng, xung quanh chỉ có mỗi Tô Văn được xem là tri kỷ, ngoài cô ấy, thật sự không biết mượn tiền của ai nữa, còn chưa biết mượn được hay không.
Nguyễn Chân Chân mím mím môi, lời đến miệng lại nuốt trở về, chỉ nói: “Cậu quay về đi, chuyện giữa tớ và Cao Tuấn, cậu đừng xen vào kiếm chuyện.”
Tô Văn nhướng mày: “Xen vào kiếm chuyện?”
“Ừ.”
“Được, cậu muốn làm gì thì làm, tớ mặc kệ cậu.” Tô Văn có vẻ hơi cáu, xách túi đi ra ngoài. Đến cửa thì dừng lại, quay người trịnh trọng nói với cô: “Nguyễn Chân Chân, hôm nay cậu là bệnh nhân, tớ không so đo với cậu, cậu tịnh tâm suy nghĩ lại, đến khi nghĩ kỹ rồi, đừng quên xin lỗi đàng hoàng với tớ.”
Nguyễn Chân Chân giương mắt về phía cô ấy, nhìn nhìn một hồi, lại không nhịn được “Xùy” một tiếng bật cười.
Tô Văn vừa bực mình vừa buồn cười, giơ túi xách lên giả vờ muốn ném qua, tức giận mắng: “Con nhỏ không có lương tâm, còn dám cười à.”
“Ăn bữa tối rồi hẵng đi, cậu đặt nhiều như vậy, đừng lãng phí.” Nguyễn Chân Chân cười nói.
Tô Văn vứt giày, đi trở lại, đặt mông ngồi bên cạnh cô, lạnh mặt hỏi: “Nói đi, vừa nãy cậu ngập ngừng, rốt cuộc là muốn nói gì với tớ?”
Nguyễn Chân Chân ngẩng đầu thở dài: “Cậu có dư tiền không? Cho tớ mượn trả Cao Tuấn trước, nợ ân tình anh ta cũng thôi đi, đừng nợ thêm tiền nữa.”
“Cậu mượn tiền Cao Tuấn à?” Tô Văn ngạc nhiên nói.
Nguyễn Chân Chân lắc đầu: “Không phải mượn tiền, vì tớ mà quần áo anh ấy bị rách, tớ muốn trả tiền quần áo cho anh ấy.”
“Ồ, ra là vậy, cũng dễ thôi, cậu cần bao nhiêu?” Tô Văn không để tâm, lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho Nguyễn Chân Chân, lại oán trách cô, “Chỉ có chút chuyện nhỏ này, mà cứ im lặng nãy giờ, đáng không?”
Nguyễn Chân Chân cười cười: “Cho tớ mượn 50 nghìn trước đi.”
Tô Văn nghe vậy sững sờ, hoài nghi mình nghe nhầm số: “Bao nhiêu?”
“50 nghìn.” Nguyễn Chân Chân lặp lại.
“Chờ một chút, không phải tớ không có 50 nghìn tệ này, tớ chỉ tò mò…” Tô Văn giải thích, “50 nghìn tệ này đều là tiền quần áo của Cao Tuấn hả?”
Nguyễn Chân Chân cười khổ gật đầu, tìm hình ảnh lưu trong điện thoại cho cô ấy xem: “Một chiếc áo khoác đã hơn 30 nghìn, tính cả áo vest và áo sơ mi bên trong, 50 nghìn tệ là ước tính khiêm tốn rồi.”
Tô Văn kinh ngạc tặc lưỡi, oán hận nói: “Mẹ nó, một đại lão gia cũng mặc quần áo đắt như vậy, đây là có tiền mà không biết tiêu thế nào nè!” Tuy cô ấy nói vậy, nhưng vẫn dứt khoát chuyển 50 nghìn tệ cho bạn thân, lại nhắc nhở, “Cậu tính khấu hao cho anh ta, nếu không chúng ta đòi đồ cũ về, sau đó tìm người vá đồ lại, đăng lên web bán hàng secondhand, biết đâu còn có thể bán thêm chút tiền nữa.”
Trong lòng Nguyễn Chân Chân vừa cảm động vừa buồn cười, nhìn nhìn Tô Văn, nghiêm túc nói: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý, tớ không biết khi nào mới có thể trả tiền cho cậu nữa.”
Tiền trong nhà đều bị Hứa Du Ninh làm cho trống rỗng, trên người cô còn mấy vụ kiện nợ nần, một khi vụ kiện được phán quyết, cô không có tiền trả, e là đến tiền lương cũng bị cưỡng chế, tới lúc đó, chỉ để lại cho cô một khoản sinh hoạt phí cơ bản, muốn tích góp tiền trả cho Tô Văn, không biết khó khăn đến nhường nào.
Tô Văn liếc cô một cái, không vui nói: “Vậy có thể làm gì đây? Cậu đã mở miệng rồi, tớ cũng không nói không cho mượn. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau viết giấy nợ cho tớ đi!”
Dựa vào quan hệ của hai người, tờ giấy nợ này chỉ là hình thức, Nguyễn Chân Chân đứng dậy khỏi sô pha, đến thư phòng viết một tờ giấy nợ nghiêm chỉnh, sau đó đi ra, đưa cho Tô Văn. “Cậu cất đi.”
Tô Văn nhét bừa giấy nợ vào túi da, nói: “Tớ không làm qua loa với cậu, viết giấy nợ là một nguyên tắc. Nhưng số tiền này hiện tại tớ chưa cần dùng đến, cậu không phải vội, khi nào có thì đưa tớ là được.”
Đang nói, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Văn ra hiệu cho Nguyễn Chân Chân ngồi xuống, sau đó đi về phía cửa. “Chắc là đồ ăn giao tới rồi, hôm nay giao khá nhanh đấy.” Cô vừa nói vừa mở cửa, nhìn thấy người đến thì không khỏi sửng sốt, “Anh là…”
Người đàn ông ngoài cửa cũng hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh phản ứng lại, khẽ cười hỏi: “Là Tô Văn phải không? Tôi là Cao Tuấn.”
“Ah! Cao Tuấn? Xin chào.” Tô Văn nói xong, vội vàng tránh sang một bên, “Mau vào đi, mới nói về anh với Chân Chân xong, vừa khéo anh cũng đến. Trông anh thay đổi không ít so với lúc đi học, tôi mém chút không nhận ra.”
Cao Tuấn cười cười: “Trông đẹp trai hơn à?”
“Chà, đẹp trai đại phát, chẳng trách người ta nói mỗi người béo là một cổ phiếu tiềm năng.” Tô Văn cười đáp, nửa thật nửa đùa, “Thật hối hận a, trước kia bỏ lỡ cơ hội tốt, không vớ lấy sớm.”
Nguyễn Chân Chân nghe thấy động tĩnh ở cửa, đứng dậy khỏi sô pha, nhìn Cao Tuấn một cái, ánh mắt lướt qua cánh tay anh, hỏi: “Vết thương của anh sao rồi?”
“À, không sao đâu.” Cao Tuấn nhàn nhạt nói.
Nói xong hai câu này, hai người đều không còn lời để nói, đồng loạt trầm mặc.
Bầu không khí đột nhiên khó xử, Tô Văn nhìn Nguyễn Chân Chân, lại nhìn Cao Tuấn, con ngươi đảo một cái, cười nói: “Cao Tuấn, anh đến rất đúng lúc, tôi có hẹn với biên tập của nhà xuất bản, phải tới gặp người ta. Nếu anh không bận, thì ở lại giúp tôi trông nom Nguyễn Chân Chân một lát.”
Cô nói xong, không đợi Nguyễn Chân Chân phản ứng, túm lấy cái túi trên sô pha đi ra ngoài, lại quay đầu dặn dò Cao Tuấn: “Anh nhớ trông cô ấy uống thuốc, qua một lúc thì nhắc cô ấy đo thân nhiệt. Bác sĩ nói, nếu lại phát sốt, thì phải đến bệnh viện ngay.”
Cao Tuấn gật đầu đáp: “Được.”
“À, tôi có đặt đồ ăn giao tới, anh vẫn chưa ăn tối đúng không? Nếu không chê thì cứ ăn tạm ở đây đi, đợi sau này hẹn một bữa, tôi làm chủ xị, đãi hai người một bữa thịnh soạn.” Tô Văn lại nói.
Cao Tuấn chỉ cười nhẹ, mím môi không nói.
Tô Văn lại vẫy vẫy tay với Nguyễn Chân Chân, không lưu luyến mở cửa đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Nguyễn Chân Chân và Cao Tuấn, nháy mắt yên tĩnh đi. Nguyễn Chân Chân hơi lúng túng, ra hiệu cho Cao Tuấn cứ tự nhiên ngồi, tìm lời để nói: “Anh đi gặp khách hàng rồi à?”
Cao Tuấn gật gật đầu: “Gặp rồi.”
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Hồi chiều Vưu Cương gọi điện cho tôi, anh ta đến Cục công an hỏi thăm, sau đó trở về chất vấn tôi chuyện cảnh sát giả.”
Cao Tuấn nhàn nhạt cười: “Bình thường, cô không để lộ chứ?”
“Tôi làm theo lời anh dặn, có điều…” Nguyễn Chân Chân c ắn môi dưới, tiếp tục nói, “Tôi lại lừa anh ta một chút, phát hiện anh ta hình như còn biết chuyện gì đó.”
Lông mày kiếm của Cao Tuấn khẽ nhướng, lập tức hứng thú: “Chuyện gì?”
Nguyễn Chân Chân lắc đầu nói: “Cụ thể thì không biết, nhưng chắc là chuyện Hứa Du Ninh giấu tôi, không phải chuyện mấy vụ kiện.”
Cao Tuấn chậm rãi gật đầu, lại ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Cô hỏi đồn cảnh sát chưa? Bên Lục Dương có tin tức gì không? Rốt cuộc là cậu ta sao?”
“Vẫn chưa có tin tức, tôi cũng không để ý hỏi.” Nguyễn Chân Chân đáp.
Lời còn chưa dứt, chuông cửa lại vang lên, cô đứng dậy nhìn, là đồ ăn Tô Văn đặt giao tới. Nguyễn Chân Chân lấy đồ ăn vào, lại hỏi Cao Tuấn: “Anh cũng chưa ăn tối đúng không? Vậy cùng ăn chút đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Cao Tuấn không khách sáo, cởi áo khoác đặt sang một bên, đi theo cô đến bàn ăn.
Bởi vì Nguyễn Chân Chân phát sốt, Tô Văn đều đặt các món ăn thanh đạm, ngoài ra còn có hai hộp cháo thơm ngon, rất hợp khẩu vị Cao Tuấn. Nguyễn Chân Chân không thích dùng hộp thức ăn nhanh, lại vào bếp lấy chén đ ĩa, đổ hết thức ăn ra đó, lúc này mới ngồi xuống đối diện anh, nói: “Ăn đi.”
Hai người yên lặng ăn bữa tối, khi sắp ăn xong, Cao Tuấn giương mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô nói hôm trước vừa mở cửa liền cảm thấy trong nhà có người, không tiến vào mà chạy ra ngoài, sau đó liên lạc với phòng điều khiển trong thang máy, chạy khỏi toà nhà không lâu thì đụng mặt bảo vệ đến kiểm tra, phải không?”
Nguyễn Chân Chân hơi sững sờ, không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Phải, chạy dọc theo đường chính không xa đã gặp được bảo vệ.”
“Chắc chắn hắn ta không có đi thang máy xuống?” Cao Tuấn lại hỏi.
“Không có.” Nguyễn Chân Chân lắc đầu, tập trung nhớ lại, khẳng định lần nữa, “Không có đi thang máy. Khi tôi và bảo vệ vội vàng trở lại, thang máy tôi đi vẫn dừng ở tầng 1, cái còn lại đang ở tầng 4.”
Cao Tuấn nói: “Vừa nãy trước khi vào nhà cô, tôi cố ý thử một chút, bắt đầu từ lối thoát hiểm chạy xuống 26 tầng, cần ít nhất hơn hai phút, tính cả thời gian hắn ra ngoài khóa cửa, không mất ba phút không xuống được tầng 1. Chẳng phải cô rất nhanh đã gặp được bảo vệ sao? Không thấy bất kỳ kẻ khả nghi nào trốn khỏi tòa nhà à?”
“Không thấy.” Nguyễn Chân Chân rất chắc chắn với điểm này, lại bổ sung, “Hơn nữa, đèn kích hoạt bằng âm thanh của lối thoát hiểm đều tắt, không có ai đi qua nơi đó.”
Cao Tuấn kéo khóe môi, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ: “Vậy tên trộm đi đâu rồi? Cũng không thể bay đi phải không?”
Nguyễn Chân Chân giương mắt nhìn anh, hỏi: “Anh có suy đoán gì không?”
Cao Tuấn gật đầu: “Nếu tôi đoán không sai, hắn đã chạy trốn bằng thang máy.”
Nguyễn Chân Chân nhíu mày suy ngẫm: “Ý anh là hắn đi thang máy xuống tầng 4, sau đó thì chạy xuống?”
Cao Tuấn cười cười: “Tôi thấy chúng ta không cần đoán bừa ở đây, nếu hắn đi thang máy xuống, camera trong thang máy nhất định sẽ ghi lại, chi bằng đến trung tâm giám sát toà nhà, xem video giám sát lúc đó là biết.”
Nguyễn Chân Chân do dự một chút, dứt khoát đứng dậy khỏi bàn, nói: “Đi!”
Hai người mặc áo khoác đi ra ngoài, khi vào thang máy, Nguyễn Chân Chân liếc qua áo khoác của Cao Tuấn, thấy vết rách bắt mắt trên cánh tay, không nhịn được hỏi: “Ngày mai có thời gian không? Tôi cùng anh đi mua chiếc áo khoác.”
Cao Tuấn cúi đầu nhìn tay áo mình, thờ ơ nói: “Không cần, tôi thấy như vậy càng thể hiện cá tính, đi trên đường tỷ lệ ngoái đầu nhìn tăng lên rõ rệt.”
Nụ cười Nguyễn Chân Chân có chút cứng ngắc, kiên trì nói: “Vẫn nên mua cái mới đi, không thể mặc cái này đi gặp khách hàng được, còn có áo vest và áo sơ mi bên trong, tôi cũng mua đền cho anh.”
“Cô đền cho tôi?” Cao Tuấn hỏi cô.
“Ừm, tôi đền cho anh.” Cô gật đầu, lại thẳng thắn nói, “Hại anh bị thương tôi rất áy náy, không thể để anh thiệt hại tiền của nữa. Không phải tôi khách sáo với anh, mà thật lòng không muốn nợ anh quá nhiều.”
Cao Tuấn nhìn nhìn cô, bỗng cười khẽ một tiếng, đáp: “Được rồi, vậy ngày mai cô đi mua với tôi.”
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã đến tầng 1, Cao Tuấn nhìn lướt qua đồng hồ, nói: “26 giây, tốc độ thang máy của tiểu khu này khá nhanh.” Anh nói, lại giương mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, “Cô dựa theo tình hình hôm trước, chạy đến nơi cô gặp mặt bảo vệ, chúng ta tính toán thời gian một chút.”
“Được.” Nguyễn Chân Chân đáp, cửa thang máy vừa mở, trực tiếp chạy ra ngoài. Cô lao khỏi cửa khu, dọc theo hành lang trước tòa nhà, rẽ vào con đường chính của tiểu khu, vọt lên phía trước thêm bốn năm chục mét, lúc này mới dừng lại, quay đầu nói với Cao Tuấn đang theo sau: “Chắc đến chỗ này là gặp.”
“Mới có 50 giây thôi.” Cao Tuấn nói.
Toà B nơi Nguyễn Chân Chân ở nằm khá sát phía trước, cũng gần phòng bảo vệ ở cổng, bảo vệ nghe lời cầu cứu của cô vội vàng chạy tới, gần như là đụng mặt cô ở chỗ này.
Cao Tuấn quay đầu nhìn con đường khi đến: “Cộng thêm thời gian cô với bảo vệ đi trở lại, chắc cũng chưa đến hai phút.”
“Thời gian phải dài thêm chút nữa, sau khi nhìn thấy bảo vệ thì tôi ngồi bệt xuống đất, chân mềm nhũn, nhất thời không đứng dậy nổi, mất không ít thời gian.” Nguyễn Chân Chân giải thích, yên lặng tính toán một chút, lại nói, “Nhưng ba phút thì gần đến trước toà nhà rồi.”
“Nếu người đó đi thang bộ xuống, lẽ ra nên đụng phải cô và bảo vệ.”
Nguyễn Chân Chân đồng ý với suy luận của anh: “Trừ phi hắn cũng đi thang máy xuống, sau đó trốn ra bằng con đường khác trước khi tôi mang bảo vệ trở về. Đi thôi! Đến xem camera giám sát!”
Trung tâm giám sát nằm trong phòng bảo vệ ở cổng, nhà Nguyễn Chân Chân bị trộm hai ngày liền, bảo vệ trực ban cũng đã biết cô. Nghe cô nói muốn xem camera giám sát thang máy tối hôm trước, rất thoải mái tìm video sao lưu của hai thang máy, cố ý điều chỉnh mốc thời gian giống nhau, cùng lúc phát cho hai người họ xem.
Tối hôm đó, Nguyễn Chân Chân ở nhà Tô Văn tới khuya mới quay về, cộng thêm đường trơn khó lái, về đến nhà đã gần nửa đêm. Khi đó, trong tiểu khu không còn ai qua lại, trong video thang máy cũng không có động tĩnh.
Vào khoảng 1 giờ 2 phút, cửa thang máy số 1 mở ra, bóng dáng Nguyễn Chân Chân xuất hiện dưới camera, cô đeo chiếc túi da lớn, đứng đối diện với cửa, ngoài việc lấy di động ra xem một cái, cũng không có động tác khác.
Thang máy đi lên một mạch, dừng lại ở tầng 26, cô bước ra khỏi thang máy, một lúc sau, lại đột nhiên lao vào thang máy, hoảng hốt nhấn nút thang máy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa thang máy.
Nguyễn Chân Chân giải thích với Cao Tuấn: “Khi tôi mở cửa thì phát hiện cửa không khóa, cảm thấy trong nhà có người, vội vàng khóa cửa lại, sau đó chạy ra ngoài, thang máy vừa đi vẫn dừng ở tầng 26, tôi liền vọt vào, sợ có người đuổi theo phía sau, lúc đó rất là kinh hãi.”
“Nhìn thang máy còn lại kìa.” Cao Tuấn trầm giọng nói.
Video giám sát thang máy còn lại đang phát đồng thời, sau khi thang máy Nguyễn Chân Chân đi xuống tầng 1, cô vội vã lao ra không lâu, cửa thang máy còn lại đột nhiên lặng lẽ mở ra.
“Là tầng 26!” Bảo vệ không nhịn được kêu lên.
Mặc dù chỉ xem video ghi hình, mặc dù ở đây có Cao Tuấn và bảo vệ, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh không tiếng động kia, Nguyễn Chân Chân vẫn không khỏi kéo căng da đầu, toàn thân đều đông cứng.
Thứ đầu tiên xuất hiện dưới camera là một chiếc ô màu đen, có một người che ô đen bước nhanh vào thang máy, ấn nút dưới cùng của bảng điều khiển. Hắn vẫn đứng bất động ở đó, cho đến khi cửa thang máy lại mở ra, để lộ nền nhà bằng nhựa màu xanh lá bên ngoài.
“Là nhà để xe dưới tầng hầm!” Bảo vệ la lên.
Bất luận là đại sảnh hay các tầng khác, nền nhà ngoài thang máy đều được lát gạch men bóng loáng, chỉ có nền nhà để xe ngầm là lát bằng tấm nhựa xanh, nháy mắt đã phân biệt được. Người nọ ra khỏi thang máy, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, hắn đột nhiên quay về, thò cánh tay ra khỏi ô, dùng bàn tay đeo găng ấn nút thang máy, sau đó vội vàng rời đi.
Thang máy trống rỗng đi lên, khi cánh cửa mở ra lần nữa, nền nhà bên ngoài đã trở thành gạch men sáng bóng.
Nguyễn Chân Chân đột nhiên hiểu tại sao thang máy đó dừng ở tầng 4 khi cô mang bảo vệ quay lại. Đầu tiên, người kia đi thang máy thẳng xuống tầng hầm, sau đó cố ý ấn nút tầng 4, để thang máy trống đi lên đó, khiến bọn họ lầm tưởng nó vốn đã dừng ở tầng 4.
Toàn bộ quá trình chưa đầy 30 giây, mà trong khoảng thời gian này, người đó luôn đứng dưới ô, ngoại trừ đôi chân không thể che đậy và cánh tay thò vào thang máy, thì không còn bộ phận khác bị lộ ra ngoài.
Hắn chuẩn bị chu toàn, bình tĩnh thong dong, cùng tâm tư kín đáo, xảo quyệt gian trá.
Bảo vệ đều ngây ngốc ra đó, hồi lâu sau mới định thần lại, kinh ngạc nói: “Vậy đêm hôm trước nhà cô thật sự bị người ta đột nhập rồi!”
Nguyễn Chân Chân không để ý đến bảo vệ, chỉ quay đầu nhìn Cao Tuấn.
Cao Tuấn hỏi bảo vệ: “Còn lối nào để ra khỏi tầng hầm không?”
“Có. Ngoài mỗi thang máy của khu đều có thể đi thẳng đến tầng hầm, mỗi bên tòa nhà còn có thang an toàn để ra vào nhà xe, một là vì yêu cầu cứu hoả, hai là để thuận tiện cho chủ sở hữu.” Bảo vệ trả lời.
“Vậy cửa ra vào tiểu khu thì sao?” Cao Tuấn lại hỏi.
Bảo vệ đáp: “Cửa ra vào tiểu khu đều nằm trên mặt đất, tổng cộng có ba cái, ngoại trừ cửa đông và cửa nam là xe cộ có thể ra vào, phía bắc là một cửa nhỏ chỉ có người mới đi qua được, hơn nữa, để tiết kiệm nhân lực, vẫn luôn đóng cửa.”
“Có thể xem camera giám sát của cửa ra vào không?” Nguyễn Chân Chân hỏi, “Coi có người cầm ô đen đi ra hay không.”
Bảo vệ lại điều chỉnh thời gian của video giám sát cửa đông và cửa nam, tiếp tục xem mười mấy phút nữa, cũng không thấy người nào cầm ô đen đi ra ngoài, thậm chí thời điểm đó không có ai ra vào tiểu khu.
“Thật kỳ quái, người đi đâu rồi?” Bảo vệ cũng nghi hoặc, “Chẳng lẽ chính là người trong tiểu khu này, vốn dĩ không có rời đi?”
Nguyễn Chân Chân chậm rãi lắc đầu, lại hỏi: “Giám sát cửa bắc đâu? Có thể xem qua không?”
Bảo vệ hơi sững người, vẻ mặt khó xử: “Cửa bắc vẫn luôn khóa, không thể đi qua cửa đó.”
Nguyễn Chân Chân biết tình hình cửa bắc, nghe vậy phản bác: “Bên cửa bắc là hàng rào sắt, cũng không cao, người có thể trèo qua.”
Bảo vệ ấp a ấp úng, nhưng vẫn không chịu mở giám sát cửa bắc.
Cao Tuấn nhìn nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Cửa bắc không có camera giám sát phải không?”
Bảo vệ lập tức lộ vẻ bối rối, giải thích: “Có camera giám sát, chỉ là lúc trước bị hỏng rồi, còn chưa kịp sửa. Hơn nữa, cho dù không bị hỏng, e rằng cũng không có ích lắm. Anh thấy tên trộm kia vừa vào thang máy đã cầm ô, rõ ràng để trốn camera, dù hắn thật sự đào tẩu qua cửa bắc, cũng sẽ không lộ ra sơ hở.”
Anh ta nói đều là tình hình thực tế, camera trong thang máy cách hắn gần như vậy cũng không quay được gì, mấy camera bên ngoài càng không quay rõ được.
Nguyễn Chân Chân và Cao Tuấn cảm ơn bảo vệ, ra khỏi phòng bảo vệ đi về nhà. Nguyễn Chân Chân nhíu mày suy nghĩ, lẩm bẩm: “Chắc chắn người này không phải tới đây lần đầu, rõ ràng hắn rất quen thuộc tiểu khu này, biết cách tránh camera trong thang máy, cũng biết để ra khỏi tầng hầm, ngoài cửa khu ra còn có lối khác.”
Cao Tuấn yên lặng gật đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
“Chính là Lục Dương!” Nguyễn Chân Chân lại khẳng định suy đoán của mình.
Cao Tuấn giương mắt nhìn cô, hỏi: “Lý do là gì?”
Nguyễn Chân Chân đáp: “Trước đây, khi Hứa Du Ninh ra ngoài xã giao uống say, Lục Dương thường xuyên lái xe đưa anh ấy về, cậu ta rất quen thuộc với tầng hầm tiểu khu, hẳn là biết có lối khác đi ra ngoài. Hơn nữa, khả năng cao cậu ta có chìa khóa trong tay.”
Cao Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ, cong môi cười nhẹ: “Có lý.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa khu, thực ra, mỗi cửa khu đều được trang bị hệ thống kiểm soát ra vào, nhưng luôn có người chê phiền phức, thường xuyên dùng đá chặn cửa, để cho cửa chống trộm đóng không chặt, lúc mở cũng không cần chìa khóa. Nguyễn Chân Chân nhìn thấy bất giác nhíu mày, tiến lên đá văng cục đá bị kẹt ở khe cửa, bất mãn lầu bầu: “Thật thiếu ý thức, cũng không nghĩ đến sự an toàn của người khác.”
Cao Tuấn cười cười, nói: “Cửa này có khoá cũng không có tác dụng gì, trong tiểu khu có nhiều lối đi đến tầng hầm, mà tầng hầm lại có thang máy đi lên nhà, cho dù cửa khu có khóa cũng không ngăn được người có tâm.”
Nguyễn Chân Chân sững sờ, ngơ ngác nói: “Đúng là như vậy.”
Khi vào thang máy, Cao Tuấn đột nhiên dừng lại, đứng bên ngoài thang máy, bắt chước tư thế trong video, thò tay vào ấn nút thang máy. Tuy Nguyễn Chân Chân không hiểu dụng ý của anh, nhưng vẫn giúp anh ấn giữ nút mở cửa thang máy, yên lặng chờ đợi.
Anh thử đi thử lại vài lần, sau đó mới vào thang máy, giương mắt thấy cô hiếu kỳ nhìn mình, chỉ cười cười.
Nguyễn Chân Chân không hỏi nhiều, chỉ đi thang máy lên lầu. Mở cửa vào nhà, có lẽ nhiệt độ trong và ngoài chênh lệch quá lớn, cô bất giác hắt hơi hai cái.
Cao Tuấn nhìn nhìn cô, nhắc nhở: “Cô nên đi đo thân nhiệt rồi.”
“Không sao, có sốt hay không tôi có thể cảm nhận được.” Tuy Nguyễn Chân Chân nói vậy, nhưng cũng sợ mình lại sốt lên, sau khi cởi áo khoác liền đi vào thư phòng lấy nhiệt kế, tùy ý kẹp vào trong nách, rồi đi ra tiếp tục phân tích vụ án với Cao Tuấn, “Không phải Vưu Cương nói lúc anh ta gọi điện cho Hứa Du Ninh, bên cạnh Hứa Du Ninh có người sao? Anh nói xem có phải Lục Dương không? Nếu là như vậy, mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng!”
Nếu người trong xe Hứa Du Ninh là Lục Dương, thì mọi chuyện đều hợp lý. Sau khi Hứa Du Ninh gặp chuyện, Lục Dương là người đầu tiên đến hiện trường, lợi dụng sự hỗn loạn lấy chìa khóa, sau đó phát hiện mấy ngày nay cô đi sớm về muộn, liền lẻn vào nhà cô lục tìm đồ đạc.
Cậu ta đến tìm gì đây? Sổ cái à?
Nguyễn Chân Chân dựa vào khung cửa, trầm tư suy nghĩ, trước mắt như có sương mù, cô càng đi sâu thì càng dày đặc. Nếu Lục Dương ở trong xe Hứa Du Ninh trước vụ tai nạn, vậy cậu ta xuống xe khi nào và ở đâu? Tại sao cậu ta lại xuống xe giữa chừng? Lẽ nào đã lường trước việc Hứa Du Ninh xảy ra tai nạn sao?
“Được rồi.” Cao Tuấn đột nhiên lên tiếng nói.
“Hả?” Nguyễn Chân Chân hơi sững sờ, “Cái gì?”
Cao Tuấn giơ ngón tay chỉ vào nách cô: “Tôi nói nhiệt kế của cô, đủ lâu rồi, cô có thể lấy ra.”
Lúc này cô mới phản ứng lại, vội lấy nhiệt kế ra, nhìn nhiệt độ, không nhịn được khẽ mắng một câu, thật sự sợ cái gì là đến cái đó, thân nhiệt lại tăng lên, cột thủy ngân sắp qua 39 độ C.
Cao Tuấn đi tới, lấy nhiệt kế trong tay cô nhìn, sau đó xoay người đi về phía cửa, giơ tay lấy áo khoác của cô trên móc, nói: “Đi thôi, đến bệnh viện.”
“Không cần, cứ quan sát tiếp đi.” Nguyễn Chân Chân mới trở về từ bệnh viện không lâu, nghĩ tới tình hình bệnh viện liền có chút e dè. Với lại trời đã tối rồi, đến bệnh viện nữa thì không biết khi nào mới về được. “Chắc tại mấy ngày nay điều dưỡng không tốt, giờ tôi nghỉ ngơi trước, xem tình hình thế nào rồi nói.”
Cao Tuấn đứng đó bất động, chỉ cầm áo khoác nhìn cô. Nguyễn Chân Chân giằng co với anh một lát, thấy anh hoàn toàn không có ý thỏa hiệp, đành phải ngoan ngoãn đi tới nhận áo khoác mặc vào, khóa cửa theo anh đến bệnh viện.
Xe của Tô Văn đã lái đi, may mà Cao Tuấn có lái xe tới, đậu ở bên ngoài tiểu khu. Hai người đi thẳng tới, đến khi ngồi vào xe, Nguyễn Chân Chân liền lạnh run người, ban đầu cơ thể chỉ run rẩy mất kiểm soát, sau đó, ngay cả hàm răng cũng va lập cập lập cập.
“Rất lạnh?” Cao Tuấn liếc cô một cái, chỉnh điều hoà trong xe lên mức ấm nhất, nhưng xe vừa mới khởi động, động cơ còn chưa nóng lên, điều hòa chỉ thổi ra gió lạnh.
Nguyễn Chân Chân rùng mình, quấn chặt áo khoác hơn, miệng nói: “Vẫn ổn.”
Cao Tuấn hơi chần chừ, cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cô, lại nói: “Cô điều chỉnh ghế ngồi, nằm xuống một lát đi.”
Đầu óc cô mơ mơ màng màng, đưa tay xuống hông ghế, lần mò nút điều chỉnh, nhưng mò nửa ngày cũng không thấy, đành run rẩy hỏi anh: “Nút đâu? Điều chỉnh thế nào?”
Anh đã lái xe lên đường, nghe vậy hơi ngẩn ra: “Bên hông không có sao?”
“Mò không thấy.” Nguyễn Chân Chân có chút buồn bực, dứt khoát từ bỏ, “Kệ đi, cứ như vậy thôi, khỏi nằm.”
Cao Tuấn dừng xe bên đường, tháo dây an toàn ra, nghiêng người về phía cô, một tay chống lưng ghế cô, tay kia vươn ra lần mò hông ghế phụ: “Để tôi.”
Mặc dù anh cao và cánh tay anh dài, nhưng nghiêng người qua thế này, gần như cả người anh đều bao phủ trước người cô. Mới đầu Nguyễn Chân Chân sửng sốt, sau đó liền cứng đờ người ra. Hai người cách nhau quá gần, đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau. Anh chỉ lo cúi đầu tìm nút bấm bên hông ghế, dường như không chú ý tới sự quẫn bách của cô, sau hồi lâu, mới đột nhiên kêu lên: “Tìm được rồi!”
Nguyễn Chân Chân chỉ cảm thấy sau lưng trống rỗng, thân thể vô lực ngả ra sau, mà Cao Tuấn cũng không có chuẩn bị, cánh tay chống lưng ghế nhất thời không có chỗ mượn lực, người cũng nhào xuống, suýt chút nữa nện lên người cô.
Hai người đối mặt với nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời đều đóng băng ở đó. Vẫn là Cao Tuấn phản ứng nhanh hơn, bình tĩnh ngồi lại ghế lái, nói: “Cô nằm một lát đi, đến bệnh viện tôi sẽ gọi cô.”
Tuy đầu óc Nguyễn Chân Chân choáng váng, nhưng cũng không hồ đồ, biết loại tình huống này càng nói nhiều càng lúng túng, dứt khoát không nhiều lời, chỉ nhắm mắt lại, đáp: “Được.”
Xe lại lên đường, anh đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ khám bệnh cho cô vẫn còn chưa tan ca, thấy cô quay lại nhanh như vậy, cũng không ngạc nhiên, mặt không biểu cảm hỏi: “Lại phát sốt à?”
Nguyễn Chân Chân sốt đến bây giờ, đã qua giai đoạn lạnh run, chỉ cảm thấy dưới chân bủn rủn, sắp đứng không nổi rồi, vì vậy Cao Tuấn đáp thay cô: “Vâng, vừa nãy ở nhà đo nhiệt độ đã gần 39 độ, nhiệt độ bây giờ hình như còn cao hơn vừa nãy.”
Bác sĩ liếc nhìn Nguyễn Chân Chân, trực tiếp đưa cho cô một xấp chỉ định kiểm tra, sau khi chạy lên chạy xuống lầu, lấy được kết quả kiểm tra, bác sĩ khoa ngoại trú đã tan ca, bọn họ đành phải cầm kết quả đi tìm bác sĩ trực ban ở khoa nội trú.
Bác sĩ trực ban nhìn kết quả kiểm tra, lại xem bệnh án của Nguyễn Chân Chân trên máy tính: “Cúm kết hợp nhiễm khuẩn, tình trạng của cô rất nghiêm trọng, tôi đổi đơn thuốc cho cô, tiếp tục truyền dịch đi.”
Lần này, dung dịch nhiều hơn ban ngày rất nhiều, trong phòng bệnh lại không có giường trống, Nguyễn Chân Chân chỉ có thể ngồi ngoài hành lang truyền dịch. Trong dung dịch chắc có thêm thuốc hạ sốt, thân nhiệt dần dần hạ xuống, cô cũng tỉnh táo không ít, thấy Cao Tuấn ở bên cạnh trông coi, vô cùng áy náy, nói: “Anh trở về nghỉ ngơi đi, không cần ở cùng tôi.”
Cao Tuấn đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Nguyễn Chân Chân mím môi, không nói gì, chỉ dùng một tay tìm điện thoại trong túi xách, vừa bật sáng màn hình, lại nghe Cao Tuấn nói: “Đừng gọi Tô Văn tới đây, ban nãy tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, nói cô không sao.”
Nguyễn Chân Chân không nói, chỉ quay đầu nhìn anh.
Anh nói: “Tôi hiểu cô không muốn làm phiền tôi, cũng muốn giữ khoảng cách với tôi, bất quá, đã hơn nửa đêm rồi, gọi Tô Văn một cô gái chạy tới đây, cô có yên tâm không?”
Nguyễn Chân Chân rủ mắt, do dự một lát, đặt điện thoại trở lại.
Cao Tuấn yên lặng nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Có phải Tô Văn đã nói gì với cô không?”
Cô khó hiểu, quay đầu nhìn anh, vô thức nhướng mày: “Hả?”
Anh nhẹ nhàng kéo khóe môi, nhìn chằm chằm cô, không nhanh không chậm nói: “Có phải cô ấy đã nói, hồi cấp ba, tôi từng thích thầm cô…”
Hết Chương 8