Không Hẹn Mà Đến
Chương 16: Phong Ba 04
Buổi tối, Nguyễn Chân Chân đang xem chương trình truyền hình cùng với cha mẹ, Tô Văn đột nhiên gọi điện cho cô. Lúc đầu cô không để ý, cầm điện thoại đi về phòng mình, vừa mới nối máy, còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Tô Văn trực tiếp hỏi: “Cậu chưa lên mạng à?”
Nguyễn Chân Chân hơi ngơ ngác: “Chưa á, có chuyện gì vậy?”
Giọng Tô Văn lộ vẻ lo lắng, trả lời: “Cậu lên xem hot search về nghĩa trang Hằng Châu trên Weibo đi.”
Trong lòng Nguyễn Chân Chân có dự cảm không lành, cúp điện thoại, vội vàng mở ứng dụng Weibo, quả nhiên thấy trên bảng hot search có một tin về “Nghĩa trang Hằng Châu”, bấm vào đó là một đoạn video, ảnh màn hình dừng ngay lúc cô giơ tay tát Hứa Hân Ninh.
Tay Nguyễn Chân Chân run rẩy, bấm vào đoạn video đó.
Đây rõ ràng là một video được quay bằng điện thoại từ xa, camera hơi rung lắc mơ hồ, âm thanh cũng lộn xộn không rõ. Trong đám người, một cô gái trẻ bị người ta lôi kéo, hướng về phía một đôi nam nữ gần đó mắng mỏ: “Hài cốt anh tôi còn chưa lạnh, chị ta đã cặp kè với người đàn ông khác, còn dẫn đàn ông đến tận mộ của anh tôi, sao lại thành tôi không hiểu chuyện rồi? Tôi không tát chị ta một bạt tai, là đã quá hiểu chuyện rồi…”
Đoạn video chỉ có hai phút ngắn ngủi, nhưng đối với Nguyễn Chân Chân mà nói, dường như đã trôi qua một thế kỷ.
Video vừa đăng lên chưa đầy nửa tiếng, phía dưới đã có hàng ngàn bình luận, cái trên cùng viết là: Blogger V5, tôi tình cờ hóng được drama tại hiện trường, drama hấp dẫn quá nên quên quay video lại. Nghe nói nữ chính là người vô ơn, chồng vừa mất liền đuổi bố mẹ chồng ra khỏi nhà, chiếm đoạt toàn bộ tài sản, dẫn tình nhân tới dan díu với nhau, em chồng tức giận chịu không nổi nên mới bộc phát trước mộ anh trai.
Dưới bình luận có đủ loại phản hồi, có mắng mỏ có chửi rủa, còn có “người trong cuộc” liên tục nhảy ra cung cấp thông tin, ngay cả họ tên của Nguyễn Chân Chân cũng bị người ta nói ra.
Điện thoại của cô lại vang lên, hiển thị là Cao Tuấn gọi đến.
“Chân Chân, nghe tôi nói.” Giọng nói anh nghiêm túc và điềm tĩnh, mang theo ngữ điệu ra lệnh, “Bây giờ cô xóa hoặc ẩn tất cả nội dung Weibo, đừng để lại bài đăng nào! Tốt nhất là đổi tên luôn!”
Giọng Nguyễn Chân Chân run rẩy mất kiểm soát: “Tôi sẽ tố cáo bọn họ, bọn họ đang bịa đặt, vu khống tôi.”
“Đừng đưa ra bất kỳ phản hồi nào, dù là trực tuyến hay ngoại tuyến. Chuyện này cứ giao cho tôi! Việc cô cần làm bây giờ là xóa thông tin trên mạng của mình, càng nhanh càng tốt, tắt bình luận và tin nhắn riêng tư trên Weibo, sau đó ngắt kết nối mạng, không đọc hay nghe bất cứ điều gì.” Cao Tuấn trầm giọng nói.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng.” Anh ngắt lời cô, dừng một chút, tiếp tục nói, “Hãy tin tôi, tôi là luật sư, biết cách xử lý những chuyện như này. Đừng lo, mọi chuyện sẽ sớm qua thôi.”
Cô nắm chặt điện thoại, im lặng hồi lâu, cuối cùng đáp lời: “Được, tôi nghe anh.”
“Chân Chân,” Anh gọi tên cô lần nữa, hơi dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói, “Thực xin lỗi, tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Nguyễn Chân Chân không nói gì, yên lặng cúp điện thoại.
Tay cô run rẩy, bắt đầu xóa nội dung Weibo, may là cô không chơi Weibo nhiều, tuy đã đăng ký số điện thoại, nhưng chỉ thỉnh thoảng lên xem tin tức, nội dung trên Weibo rất ít, xóa một lát là hết. Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của chương trình truyền hình, trong tiếng cười nói vui vẻ chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nghe thấy thì giật mình, lập tức đi ra ngoài, đến phòng khách mới nhận ra đó là âm thanh trong tivi.
Mẹ thấy cô đột nhiên chạy ra đây, liền phát hiện sự bất thường của cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy con?”
Cô suy nghĩ một hồi, xác định là giấu không được, nên bèn kể sơ lược chuyện trên mạng với cha mẹ, lại sợ bọn họ bị doạ, nói thêm: “Chuyện chỉ vừa bắt đầu, không biết sẽ lan rộng đến mức nào, Cao Tuấn và Tô Văn đều đang hỗ trợ xử lý, chắc sẽ sớm lắng xuống thôi. Nhưng vì an toàn, điện thoại của ba mẹ nên tạm thời tắt đi.”
Cha mẹ Nguyễn nhìn nhìn nhau, nhất thời có chút ngây ngốc, vẫn là mẹ Nguyễn phản ứng trước, hoang mang hỏi: “Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Nói thật, Nguyễn Chân Chân cũng không biết có cần báo cảnh sát hay không. Nếu báo cảnh sát, thì phải báo như thế nào đây? Cô cân nhắc rồi đưa ra quyết định: “Tạm thời chờ tin tức của Cao Tuấn trước.” Tuy cô có nghi ngờ anh, nhưng cũng có sự tín nhiệm khó hiểu, anh đã nói sẽ xử lý, thì chắc sẽ xử lý thỏa đáng.
Nguyễn Chân Chân thu điện thoại của cha mẹ, hối bọn họ đi ngủ sớm, nhưng bản thân lại nằm trên giường trằn trọc, lòng rối như tơ vò, căn bản không thể ngủ được.
Đêm nay dài dằng dặc, mỗi phút mỗi giây đều là giày vò. Bắt đầu từ nửa đêm, có nhiều số điện thoại lạ gọi vào di động của Nguyễn Chân Chân, nhắn tin chửi bới, cô không thể tắt máy, dứt khoát đặt điện thoại ở chế độ chơi game, chỉ sử dụng chức năng lên mạng.
Rất nhanh, Tô Văn đã gửi cho cô một tin nhắn thoại trên WeChat: “Tớ nghi ngờ có người âm thầm giở trò, mua thủy quân[1], liên tục có những acc phụ lấy thân phận ‘người trong cuộc’ nhảy ra thêm mắm dặm muối, đổ dầu vào lửa, không chỉ có tài khoản Weibo, mà số điện thoại của cậu cũng bị lộ.”
[1] Nguyên văn《水军》: là những người được một tổ chức hay cá nhân nào đó trả tiền để viết những bình luận thiếu tính khách quan, nhằm mục đích định hướng dư luận theo ý mình.
Từng đòn một giáng thẳng xuống, khiến Nguyễn Chân Chân gần như tê liệt. Cô suy nghĩ một lát, bình tĩnh trả lời: “Cậu nói là Hứa Hân Ninh?”
Tô Văn không khẳng định cũng không phủ định, chỉ hỏi cô: “Cậu còn đắc tội với người nào không?”
Tính tình Nguyễn Chân Chân dịu dàng, luôn đối tốt với mọi người, đừng nói là đắc tội, cho dù là vài lời khó nghe cũng chưa từng nói với người khác. Cô cố gắng nhớ lại, vẫn không nhớ được mình có kẻ thù nào: “Mấy người Hứa Du Ninh mắc nợ thì sao? Có khi nào là bọn họ thừa cơ giở trò không?”
Tô Văn trả lời: “Chắc không phải bọn họ. Bây giờ dư luận trên mạng chỉ nói là cậu có lỗi với người chồng đã khuất và Hứa gia như thế nào, nếu có người nhắc tới vụ kiện nợ nần của cậu thì lại là chuyện tốt, vừa vặn chứng minh Hứa Du Ninh có lỗi với cậu.”
“Vưu Cương thì sao?” Nguyễn Chân Chân lại hỏi.
Hai vợ chồng Vưu Cương luôn cho rằng cô đã giấu hết số tiền mà Hứa Du Ninh vay, không chừng sẽ bỏ đá xuống giếng, trút giận một phen.
Tô Văn suy nghĩ một lát, trả lời: “Không thể xác định.”
Một lúc sau, cô lại gửi một đoạn tin nhắn văn bản thật dài: Chân Chân, cơn bão dư luận trên mạng đã hình thành, chỉ trông cậy vào Cao Tuấn tìm người xóa bài thì không thể lắng xuống. Tớ có ý này, cậu xem coi có khả thi hay không. Tớ sẽ dùng acc chính của mình để bác bỏ tin đồn cho cậu, nói rõ chuyện Hứa Du Ninh mắc nợ và thân phận thật sự của Cao Tuấn, sau đó nhờ những người bạn có đại V[2] của tớ chia sẻ, xem có thể xoay chuyển dư luận hay không…
[2] Nguyên văn《大V》: chỉ những tài khoản Weibo đã được chứng minh thân phận thật, có sức ảnh hưởng và nắm giữ một lượng người theo dõi nhất định.
Tô Văn là một nhà văn có chút tiếng tăm, tài khoản Weibo có hàng triệu người theo dõi, nếu cô ấy ra mặt đính chính, lại nhờ bạn bè chia sẻ, ít nhiều sẽ có hiệu quả.
Nguyễn Chân Chân chần chừ nói: “Làm như vậy sẽ liên lụy đến cậu.”
“Không cần lo lắng cho tớ, tớ cũng không phải chưa từng cãi nhau với người khác trên mạng.” Tô Văn cười cười, “Nhưng mà, dư luận trên mạng là một con dao hai lưỡi, một khi hai bên xảy ra tranh cãi, có thể khiến cho sự việc ngày càng nóng hơn, quyền riêng tư của cậu sẽ bị rò rỉ nhiều hơn.”
Thực ra không cần cô ấy nhắc nhở, Nguyễn Chân Chân cũng hiểu rõ, tranh cãi với cư dân mạng chẳng khác gì ôm rơm chữa cháy, chỉ làm cho mọi việc căng thẳng hơn. Cao Tuấn cũng vì lo lắng điều này, nên mới yêu cầu cô không đưa ra bất kỳ phản hồi nào.
Tô Văn chờ nửa ngày cũng không thấy cô trả lời, bèn gửi hai dấu chấm hỏi tới.
Nguyễn Chân Chân mím chặt môi, sau khi do dự, trả lời cô ấy: Không, không cần bác bỏ tin đồn.
Cô mở danh bạ ra, tìm kiếm số điện thoại của Hứa Hân Ninh, dùng di động của mẹ gọi đến. Tuy điện thoại vang lên vài tiếng mới kết nối, nhưng khi nghe thấy câu “A lô” sáng ngời của Hứa Hân Ninh, Nguyễn Chân Chân đã chắc chắn rằng cô ta không hề ngủ.
Nguyễn Chân Chân theo bản năng nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, 3 giờ 26 phút.
Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không nói nửa lời vô nghĩa: “Hứa Hân Ninh, xóa bình luận của cô đi.”
Trong điện thoại thoáng im lặng, sau đó liền vang lên giọng nói tức giận của Hứa Hân Ninh: “Bệnh thần kinh à, tôi không biết chị đang nói cái gì.”
“Cô biết, cô biết rõ tôi đang nói cái gì.” Giọng cô bình tĩnh, không vội không giận, “Đừng tưởng rằng dùng acc phụ thì tôi không biết đó là cô.”
Hứa Hân Ninh thấy phủ nhận không được, thì bật cười hả hê: “Video không phải tôi quay, cũng không phải tôi đăng, tôi chỉ là người qua đường hóng drama, chị tìm tôi, có phải tìm nhầm người rồi không?”
“Anh trai cô tự sát.” Nguyễn Chân Chân đột nhiên không đầu không đuôi nói, cô không cho Hứa Hân Ninh cơ hội phản ứng, tiếp tục nói, “Anh ấy lợi dụng quyền hạn để tham gia cho vay tư nhân, mắc một khoản nợ lớn không thể trả, cùng đường bí lối, mới lựa chọn tự sát.”
“Chị nói láo!” Hứa Hân Ninh giận dữ nói.
Nguyễn Chân Chân không hề bị cô ta làm ảnh hưởng, giọng nói bình tĩnh như trước: “Lần đầu tiên anh ấy tự sát không thành, chính là lần đột nhiên hạ đường huyết ngất xỉu, sau đó tôi phát hiện lịch sử tìm kiếm của anh ấy trên máy tính, là làm thế nào để hạ đường huyết dẫn đến tử vong.”
Lần đó Hứa Du Ninh được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, tình trạng vô cùng nguy hiểm, cha mẹ và em gái Hứa gia biết được tin đều chạy tới Nam Châu thăm anh. Tuy rằng Hứa Hân Ninh vẫn không chịu tin lời Nguyễn Chân Chân nói, nhưng khí thế rõ ràng đã yếu đi: “Chị nói dối, bây giờ anh trai tôi không còn, chị muốn nói gì chẳng được?”
Nguyễn Chân Chân hoàn toàn không để ý cô ta, chỉ lạnh giọng nói: “Tôi giấu chuyện này, vì muốn để lại chút thể diện cuối cùng cho Hứa Du Ninh. Cô tự mình suy nghĩ đi, một khi vạch trần chuyện này, sẽ có ảnh hưởng gì đến anh cô, đến Hứa gia, thậm chí là cô?”
Chết vì tai nạn xe hơi là một chuyện, mà bị nợ nần ép đến tự sát lại là một chuyện khác, chưa kể Hứa gia sẽ mất hết danh dự, ngay cả mấy trăm nghìn tiền trợ cấp tử tuất cũng không có.
Hứa Hân Ninh không phải là một đứa trẻ, đương nhiên có thể hiểu rõ lợi hại trong đó. Nhưng cô thật sự không thể chấp nhận hiện thực này, oán hận nói: “Họ Nguyễn kia, đừng giả vờ tốt bụng như vậy, chị luôn miệng nói suy nghĩ cho Hứa gia chúng tôi, nhưng thực ra không phải vì chính mình sao?”
“Vì chính mình?” Nguyễn Chân Chân không nhịn được nhẹ giọng cười nhạo, hỏi ngược lại, “Tôi thì được ích lợi gì?”
Hứa Hân Ninh bị hỏi đến á khẩu, không trả lời được.
Nguyễn Chân Chân lại lạnh giọng nói: “Hứa Hân Ninh, tôi nói với cô lần cuối cùng, đừng ép tôi nữa. Bây giờ tôi là một góa phụ, gánh một khoản nợ khổng lồ, cả đời này không thể trả hết. Cuộc sống tôi đã bị anh trai cô hủy hoại, tôi không ngại kéo thêm vài người nữa chết cùng.”
Có lẽ là bị cô dọa sợ, Hứa Hân Ninh không nói gì nữa.
Nguyễn Chân Chân cúp máy, kiệt sức nằm xuống giường, yên lặng nhìn chằm chằm trần nhà. Rõ ràng vừa nói lời cay độc như vậy, nhưng lại không thấy thoải mái chút nào.
Sáng hôm sau, Cao Tuấn gọi điện cho cô, nói: “Những blogger và tài khoản tiếp thị đăng video đều đã xóa Weibo, video cũng bị cấm, đừng lo lắng, thứ cư dân mạng thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, qua hai ngày, sẽ không còn ai nhớ tới chuyện này nữa.”
Cô trầm mặc, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Cao Tuấn, tôi cảm thấy việc này không phải là tình cờ, mà là có người đứng sau thao túng, thêm dầu vào lửa.”
Trong điện thoại yên tĩnh một hồi, lát sau mới nghe Cao Tuấn hỏi cô: “Sao lại nói như vậy?”
Cô không nói được lý do, nhưng vẫn có phán đoán này. Nếu xảy ra quá nhiều sự trùng hợp liên tiếp nhau, thì những sự trùng hợp này không phải là ngẫu nhiên nữa, mà là sự sắp xếp tỉ mỉ của vài người.
“Tôi sẽ tìm ra người này.” Cô lẩm bẩm, “Dù sớm hay muộn.”
Cơn bão mạng này, phải mất ba ngày mới lắng xuống.
Nguyễn Chân Chân ở lại quê nhà cho đến ngày tám, phải trấn an và hứa hẹn với cha mẹ đủ đường, mới có thể lên tàu cao tốc trở về Nam Châu. Chuyến tàu khởi hành vào buổi trưa và đến nơi vào buổi tối, vốn nói là Tô Văn đến ga tàu đón, không ngờ khi bước ra lại nhìn thấy Cao Tuấn. Anh cao gầy, đứng trong đám đông khá bắt mắt, cô liếc một cái liền nhìn thấy, vẫn đang ngây người, anh đã đi lên cầm lấy hành lý trong tay cô.
“Đi thôi, Tô Văn có việc đột xuất, không thể tới đón cô.” Giọng anh bình thường, kéo hành lý tiến lên vài bước, thấy cô không đuổi theo liền dừng lại, quay người nhướng mày nhìn cô, “Sao vậy?”
“Sao anh lại đến Nam Châu?” Nguyễn Chân Chân hỏi anh.
Cao Tuấn cười cười, trả lời: “Có một số việc cần phải xử lý nên đến đây.”
Nguyễn Chân Chân hoàn toàn không tin lý do này, hình như Cao Tuấn cũng nhận ra cô không tin, nụ cười dần dần đông lại ở khóe môi. Anh đứng đó yên lặng quan sát cô, đột nhiên nói: “Nguyễn Chân Chân, cô nhất quyết phải ép tôi nói ra sự thật sao? Không sai, cô đoán đúng rồi, tôi đến Nam Châu là vì cô. Tôi lo lắng cho cô, lại không có cớ đi Hằng Châu lần nữa, nên liền chạy tới đây chờ cô.”
Nguyễn Chân Chân không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, nhất thời có chút luống cuống.
Anh đến gần cô một bước, cúi đầu như cười như không hỏi cô: “Thế nào, có hài lòng chưa?”
Cô không thể trả lời, bỗng nhiên có chút thẹn quá hóa giận, lạnh lùng liếc anh một cái, giận dữ vòng qua anh tiến lên phía trước. Cao Tuấn kéo hành lý chậm rãi đi theo sau, đến khi ra khỏi cửa nhà ga, thấy Nguyễn Chân Chân không chút do dự quay sang trái, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: “Bên phải.”
Dưới chân Nguyễn Chân Chân khựng lại, quay người nhìn anh.
“Xe ở bên phải.” Anh giải thích.
Cô cất bước quay lại, đi tới đứng trước mặt anh, ngẩng đầu yên lặng nhìn anh. “Cao Tuấn,” Cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình thản, “Tôi rất không thích…” Rất không thích cái gì, cô không thể nói nữa, một lát sau, vành mắt hơi đỏ lên.
Cao Tuấn trầm mặc nhìn cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Nguyễn Chân Chân không phải là một người dây dưa không dứt, anh đã xin lỗi, cô cũng không muốn vướng mắc việc này nữa, nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng lại dâng lên sự tủi thân cùng oán giận khó hiểu, cô không thể đ è xuống được, trái lại còn vọt thẳng lên hốc mắt. Cô không muốn khóc trước mặt Cao Tuấn nữa, vội vàng quay đầu đi, kìm nén lại, nói: “Không sao, đi thôi.”
Cô nói xong liền xoay người tiến lên, vừa đi được hai bước, Cao Tuấn đột nhiên nắm lấy cánh tay cô từ phía sau, ra sức kéo cô vào lòng rồi vòng tay ôm lấy.
Động tác này của anh không hề báo trước, khiến cô lập tức cứng đờ, theo bản năng muốn thoát khỏi anh, không ngờ lại bị anh ôm chặt hơn. Anh cao hơn cô rất nhiều, cằm vừa vặn đè l3n đỉnh tóc cô, cứ đặt lên như vậy, bàn tay giữ sau đầu cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
Bên ngoài nhà ga có nhiều người qua lại, tư thế thân mật như vậy lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường. Trong lòng cô rối bời, nhưng cũng không dám giãy giụa quá mức, chỉ có thể hạ thấp giọng mắng: “Anh mau buông tôi ra!”
Anh không trả lời, cũng không buông cô ra, chỉ nhỏ giọng lặp lại: “Xin lỗi.”
Đây đã là lần thứ hai anh xin lỗi cô trong tối nay, điều này lại khiến Nguyễn Chân Chân xấu hổ, như thể cô đang làm lớn chuyện, so đo từng li từng tí, nên mới khiến anh nghiêm túc như vậy. Cô chống tay lên ngực anh, cố gắng ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng anh cứ kiên quyết ấn cô vào trong ngực, không chịu để cô rời đi. Sau nhiều lần nỗ lực, cô đành phải ngừng giãy giụa, có chút bất lực dựa vào người anh. Hồi lâu sau, Cao Tuấn mới buông cô ra, không giải thích gì cả, chỉ lấy xe chở cô về nhà.
Hai người im lặng suốt dọc đường, anh lái xe đến dưới lầu nhà cô, lại xách hành lý đưa cô lên lầu, đứng ở hành lang nói với cô: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Cô đang tìm chìa khóa trong túi xách, nghe vậy quay đầu nhìn anh, hơi ngẩn người, lúc này mới hiểu được ý tốt của anh. Đã nhiều ngày không có người trong nhà, bây giờ lại là đêm khuya, lỡ như có ai vào nhà, cô mở cửa sẽ gặp phải nguy hiểm đầu tiên. Chắc hẳn anh đã nghĩ đến điểm này, cho nên mới bảo cô đưa chìa khóa để anh mở cửa, đứng chắn trước mặt cô.
Trong lòng cô không khỏi có chút cảm động, cụp mắt lấy chìa khóa nhà ra, đưa tới tay anh, lặng lẽ lùi ra sau lưng anh, nhìn anh cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay tròn hai vòng rưỡi, sau đó thong thả mà kiên định đẩy cửa nhà ra.