Không Có Tiền Ly Hôn
Chương 76
Adrian đích thân dẫn binh xuất chinh, để Fayn ở lại tinh khu Navi trấn thủ đại bản doanh. Khi Adrian đăng tải lá thư kia lên, hai người cũng đang dùng kênh liên lạc quân đội để kết nối với nhau.
“Có cần phái thêm binh không?” Fayn không đợi Adrian mở miệng đã nói, “Toàn quân đã chuẩn bị sẵn sàng trạng thái chiến đấu. Trong số binh lực còn lại, một nửa đã tiến đến biên giới tinh khu Labor hết rồi, chỉ chờ cậu ra lệnh thôi.”
“Quân đoàn mười hai thì sao?” Adrian hỏi.
Fayn sững sờ, anh ta không ngờ rằng Adrian sẽ hỏi đến quân đoàn mười hai, đây là quân đoàn được vũ trang hạng nặng, có thể nói gần một phần tư quân phí đều dành cho quân đoàn này. Quân đoàn mười hai tuyệt đối là quân đoàn có lực công kích mạnh nhất quân đội Navi, một trong những quân đoàn có lực uy hiếp lớn nhất. Bình thường quân đoàn này đều trấn thủ trong tinh khu Navi chứ không tuỳ tiện bị điều đi.
“Họ cũng đang trong trạng thái chờ lệnh trong quân khu chúng ta, không ở tinh khu Labor.” Fayn nói.
“Lệnh cho quân đoàn mười hai đến tiền tuyến, chuẩn bị vào đội ngũ ra trận.” Adrian ra lệnh, “Chờ họ về vị trí thì lập tức xuất phát, tới các trường học biểu tình bị tinh khu trấn áp trước. Không cần nhanh, cứ dọc theo con đường phồn hoa nhất mà đi, nhất định phải để truyền thông chụp rõ được hạm đội của chúng ta.”
Fayn và Adrian kề vai chiến đấu rất nhiều, sớm đã có ăn ý, anh ta đã hiểu hết ý hắn, gật đầu nói: “Hiểu rồi chỉ huy.”
Adrian lại dặn dò chi tiết tác chiến, Fayn tiếp thu từng cái rồi vội cúp máy đi bố trí.
“Còn bao lâu nữa sẽ ra khỏi khu tín hiệu?” Adrian hỏi.
Lính điều khiển bên cạnh thao tác trên màn hình, trả lời: “Dựa theo tốc độ trước mắt của chúng ta thì còn mười sáu phút.”
Vẫn còn chút thời gian. Adrian gật đầu, trở lại phòng mình, bấm số của Chung Yến.
Cuộc gọi được kết nối, Chung Yến hỏi: “Ad? Bên anh đã xử lý ổn thỏa hết chưa?”
Chung Yến đi đường vòng qua các khu vực có tín hiệu, y nhất định cũng đã thấy bức thư kia, biết trước mặt Adrian đang ở vị trí có tín hiệu nhưng lại hoàn toàn không chủ động liên hệ với Adrian —— y không có kinh nghiệm hành quân, nhưng cũng biết thời gian này Adrian nhất định cần liên hệ với hậu phương.
Trong lòng Adrian như bị đâm vào một cái. Lúc Chung Yến hỏi câu này không hề có chút ý mỉa mai hay chỉ trích nào, giọng dịu dàng bình thản như thể đang hỏi hắn ‘đã ăn cơm chưa’ vậy. Bên anh đã xử lý ổn thỏa chưa, như thể đương nhiên mà đẩy mình xuống vị trí phía sau.
Cuộc đời Chung Yến từ trước cho đến nay không nhận được bao nhiêu thiện ý và yêu thương cả. Năm mười bảy tuổi y gặp được người bạn đầu tiên chịu cho y những thứ đó, bèn coi người nọ thành cả thế giới của mình —— Adrian thường cảm thấy tình cảm Chung Yến dành cho mình không chỉ là tình cảm giữa bạn đời bình thường. Cũng không phải hắn hoài nghi Chung Yến không yêu mình, mà là ngược lại, Chung Yến dành tất cả niềm yêu cho hắn. Tình yêu vốn dành cho người thân, bạn bè, người yêu, thậm chí là tình yêu con người đồng loại, đều dành cả cho hắn.
Adrian vẫn còn nhớ cảm giác khi mình và Chung Yến nên duyên là như thế nào. Hắn gần như không khống chế được tính cách của mình trước mặt mọi người, nhưng Chung Yến thì khác. Lúc hắn dối vờ khoe khoang với Chung Yến rằng mình trước đó đã có bạn tình, Chung Yến cũng không có phản ứng nào đặc biệt. Y không phải là người khoan dung, nhưng lại bao dung Adrian mọi điều. Adrian bỗng thấy lòng âm ỉ đau đớn, nỗi đau nghẹn trong cổ họng hắn, khiến hắn nói không thành lời.
“Sao thế anh?” Chung Yến chờ mấy giây nhưng vẫn không thấy Adrian lên tiếng, lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao? Bên anh gặp rắc rồi gì ư?”
“Không có rắc rối gì, chỉ là…” Adrian che mặt ngồi trên giường trong phòng mình, thì thầm nói, “Anh nhớ em lắm.”
Chung Yến lập tức im lặng, một lát sau y mới dùng giọng các thêm nhẹ nhàng hơn nói: “Chúng ta mới tách ra có mấy tiếng thôi.”
“Anh biết.”
“Không lâu đâu, đợi khi chuyện thành em và anh sẽ có thể gặp nhau.”
“Anh biết.”
“Thật nhiều thật nhiều năm sau, chúng ta cũng sẽ mãi bên nhau.”
“Anh biết.” Adrian nói. Adrian chưa từng biết hoá ra cảm xúc nhớ nhung cũng có thể mãnh liệt đến thế, “Nhưng anh vẫn rất nhớ em. Anh hối hận lắm, hối hận vì không ôm em nhiều thêm lúc em đi, chỉ mấy giây thôi cũng được.”
Nơi Adrian không thấy, Chung Yến đang ngồi trên phi thuyền trôi nổi ở một phương khác của vũ trụ, thính tai y dần đỏ bừng lên. Y nghe ra được cảm xúc của Adrian rất kém, nhưng đau lòng xong lại không khỏi hơi… vui vẻ.
Anh ấy đang buồn kia mà, sao mình có thể vui được! Chung Yến nghiêm túc kiểm điểm bản thân, nghĩ rồi lại nói: “Anh còn chưa mở vali ra đâu đúng không?”
“Chưa, sao vậy?”
“À… Chưa mở thì, thì…”
“Giờ anh mở đây.” Adrian vừa nói vừa mở vali ra, liếc thấy trên đống quần áo tràn đầy Chung Yến nhét cho hắn là một cục lông trắng.
Adrian nâng cục lông tròn trịa xù lông chỉ to bằng nửa quả đấm kia lên, lúc này mới phát hiện trên đó còn móc một sợi dây, có vẻ như là một món trang sức. Hắn đánh giá cục lông này, hỏi Chung Yến: “Đây là gì vậy? Quả lông màu trắng ấy.”
“Em cứ tưởng anh mở vali đã thấy rồi.” Chung Yến hơi xấu hổ. Adrian mở vali ngay khi nghe y nói làm y cảm giác mình như đứa trẻ ngây thơ đang tranh công vậy. Y ngượng ngùng đáp: “Là món trang sức may mắn bằng lông em tự làm đó. Anh cũng biết trong văn hoá thượng cổ, người ta tin rằng chân thỏ có thể đem lại may mắn mà. Thế nên em cố ý thu thập lông trên chân của Thỏ bự để làm, em không thạo việc lắm, còn hơi xấu nữa…”
Adrian nói ngay: “Xấu chỗ nào? Ai dám nói đồ em làm xấu! Quả bóng này nhìn tròn trịa dễ thương lắm mà! Anh nhất định sẽ đeo nó bên người mỗi ngày.”
Nếu lúc này Chung Yến biết hắn nói là đeo trên người, chứ không phải mang trên người, thì nhất định sẽ ngăn cản hắn. Đáng tiếc y lại tưởng ý của Adrian là mỗi ngày đều để trong túi, bởi vậy cũng ngầm thừa nhận như thế. Tới sau này y phát hiện được hiểu lầm thì đã không kịp nữa rồi, bởi toàn quân đội Navi khi đó đều biết ‘Trước khi ra chiến trường, vị kia nhà chỉ huy nhặt lông chân thỏ nhà mình làm thành đồ trang sức cho chỉ huy mang theo’. Đến mức về sau người nhà các quân nhân khác cũng không chịu yếu thế, tạo nên trào lưu bạn đời tự làm trang sức lông treo ngoài quân phục các chiến sĩ tới mãi vài năm về sau. Chẳng qua đây là về sau.
“Không phải bóng lông, là đuôi thỏ mà.” Chung Yến ngượng ngùng giải thích, “Thời gian hơi gấp, em lại mới học nữa. Ban đầu định làm một con thỏ kia, nhưng phức tạp quá nên chỉ làm đuôi thỏ.”
Adrian nhìn qua cục lông xù tròn vo trên tay, có những chỗ còn lông chưa đều nhau, căn bản không thể nhìn ra cục lông trắng này là thứ gì. Từ bỏ suy nghĩ tìm ưu điểm trên vật này, hắn ra sức thổi phồng: “Ôi trời, cái đuôi thỏ này đúng là giống đuôi thỏ nhà mình ư như đúc! Đây là món đầu em làm thật sao? Quá là đẹp! Anh biết ngay em học gì cũng nhanh mà!”
Chung Yến nghe mà cười không dứt miệng: “Em biết trình độ của mình rồi, chỉ là đồ lấy may thôi, anh đừng có ba xạo nữa.”
“Anh nói thật mà.” Adrian đảm bảo nói, hắn nhìn giờ, “Anh sắp ra khỏi khu vực có tín hiệu rồi, em đến Thủ đô tinh mọi chuyện phải cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi, anh cũng vậy nhé. Vừa vặn em cũng ra khỏi khu vực tín hiệu rồi, gọi lại sau nhé.”
Cúp máy xong, Adrian dùng một phút có tín hiệu cuối cùng để tra xem trang sức bằng lông là thứ gì, thêm truyền thuyết thượng cổ chân thỏ đem lại may mắn nó ra sao. Hắn trân trọng thưởng thức quả bóng bằng lông mà Chung Yến tỉ mỉ nhặt từng sợi. Lúc đầu hắn định treo trên eo, phát hiện không đủ dễ thấy bèn dứt khoát cài lên ngực trái; thấy trông quá lỗ liễu, hắn lại tỉ mỉ nghiên cứu quân phục của mình, cuối cùng quyết định treo trên nút túi áo bên tay trái.
Lần này Adrian xuất chinh mang theo ba quân đoàn, đối với tổng binh lực của họ không tính là quá đông, nhưng vì để đảm bảo tốc độ di chuyển thì đây đã là cực hạn. Vả lại ba quân đoàn này vốn chính là quân chủ lực tinh nhuệ. Lúc này hai vị quân đoàn trưởng của quân đoàn một và quân đoàn ba đang bàn chuyện trong phòng họp, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
“Chỉ huy!” Hai quân đoàn trưởng trông thấy hắn tới, cùng đứng lên cúi chào. Adrian trả bán lễ cho họ, nói: “Ngồi đi, không có việc gì đâu. Hai người cứ bàn chuyện tiếp đi, tôi chỉ có chuyện muốn hỏi chút thôi…”
Hắn dừng một chút, lại không nghĩ ra điều gì muốn hỏi, mấy giây sau mới tỉnh queo nói tiếp: “Hỏi xem chúng ta còn bao lâu nữa mới đến.”
Quân đoàn trưởng quân đoàn một: “…”
Quân đoàn trưởng quân đoàn ba: “…”
Loại chuyện này cớ gì không tới khoang điều khiển mà hỏi? Bọn anh ta có chịu trách nhiệm vụ này đâu?
Adrian như vô ý tới gần hai người, lại như cố tình nghiêng nửa người trái về phía họ. Quân phục của quân đội Navi là màu đen, quả bóng lông màu trắng trên túi hắn cực kỳ dễ thấy. Quân đoàn trưởng quân đoàn một là người lão luyện, phát giác chuyện này không đơn giản nên không mở miệng. Quân đoàn trưởng quân đoàn ba chung quy vẫn còn trẻ, không hề nghĩ ngợi hỏi: “Chỉ huy, quả bóng lông treo trên áo anh là gì thế?”
“Bóng gì mà bóng? Đây là đuôi thỏ, biết ngay là cậu chưa nuôi thỏ bao giờ mà.” Adrian không chỉ nuôi một con thỏ đắc ý lắm, “Người nhà làm cho ấy mà, dùng đuôi Thỏ khổng lồ vũ trụ nhà tôi nuôi để làm ra thôi —— hầy, Chung Yến chẳng hiểu sao cứ làm mấy thứ vô dụng này. Tôi đã nói không cần làm đâu rồi, chẳng phải trong văn hoá thượng cổ chân thỏ có thể đem lại may mắn thôi sao. Thế mà em ấy cứ nhất nhất phải nhặt lông thỏ để làm cho tôi, các anh nghe có khổ không cơ chứ. À phải rồi, ban đầu em ấy cũng không biết làm đâu, chẳng qua vì muốn cho tôi thêm chút may mắn nên mới cố ý đi học. Mấy anh biết không, mấy cái đồ trang sức bằng lông này để làm phải rất kỳ công, lại còn dễ bị thương lắm…”
Quân đoàn trưởng quân đoàn một che mặt không đành lòng nhìn thẳng. Chỉ khổ quân đoàn trưởng quân đoàn ba độc thân từ trong bụng mẹ bất thình lình bị nhồi cơm chó đến đơ người, ngây ngốc nghe Adrian tự đắc nói tròn năm phút. Nói xong, Adrian còn chưa thoả mãn hỏi: “Mà sao hai anh lại ở đây? Quân đoàn trưởng quân đoàn hai đâu?”
“Anh ấy về phòng trước rồi!” Quân đoàn trưởng quân đoàn ba không chút do dự bán đứng hành tung bạn mình.
Adrian hài lòng gật đầu, nói: “Tôi đi hỏi anh ta xem anh ta có biết bao lâu nữa thì tới không.”
Một tiếng sau, tất cả các sĩ quan cấp cao trên quân hạm đều bị ép biết quả bóng lông trắng kia không phải bóng mà là đuôi thỏ, rằng truyền thuyết chân thỏ may mắn ra sao, cùng với vị trong nhà chỉ huy đã nhặt lông chân Thỏ khổng lồ vũ trụ thế nào.
- Hết chương 76-
“Có cần phái thêm binh không?” Fayn không đợi Adrian mở miệng đã nói, “Toàn quân đã chuẩn bị sẵn sàng trạng thái chiến đấu. Trong số binh lực còn lại, một nửa đã tiến đến biên giới tinh khu Labor hết rồi, chỉ chờ cậu ra lệnh thôi.”
“Quân đoàn mười hai thì sao?” Adrian hỏi.
Fayn sững sờ, anh ta không ngờ rằng Adrian sẽ hỏi đến quân đoàn mười hai, đây là quân đoàn được vũ trang hạng nặng, có thể nói gần một phần tư quân phí đều dành cho quân đoàn này. Quân đoàn mười hai tuyệt đối là quân đoàn có lực công kích mạnh nhất quân đội Navi, một trong những quân đoàn có lực uy hiếp lớn nhất. Bình thường quân đoàn này đều trấn thủ trong tinh khu Navi chứ không tuỳ tiện bị điều đi.
“Họ cũng đang trong trạng thái chờ lệnh trong quân khu chúng ta, không ở tinh khu Labor.” Fayn nói.
“Lệnh cho quân đoàn mười hai đến tiền tuyến, chuẩn bị vào đội ngũ ra trận.” Adrian ra lệnh, “Chờ họ về vị trí thì lập tức xuất phát, tới các trường học biểu tình bị tinh khu trấn áp trước. Không cần nhanh, cứ dọc theo con đường phồn hoa nhất mà đi, nhất định phải để truyền thông chụp rõ được hạm đội của chúng ta.”
Fayn và Adrian kề vai chiến đấu rất nhiều, sớm đã có ăn ý, anh ta đã hiểu hết ý hắn, gật đầu nói: “Hiểu rồi chỉ huy.”
Adrian lại dặn dò chi tiết tác chiến, Fayn tiếp thu từng cái rồi vội cúp máy đi bố trí.
“Còn bao lâu nữa sẽ ra khỏi khu tín hiệu?” Adrian hỏi.
Lính điều khiển bên cạnh thao tác trên màn hình, trả lời: “Dựa theo tốc độ trước mắt của chúng ta thì còn mười sáu phút.”
Vẫn còn chút thời gian. Adrian gật đầu, trở lại phòng mình, bấm số của Chung Yến.
Cuộc gọi được kết nối, Chung Yến hỏi: “Ad? Bên anh đã xử lý ổn thỏa hết chưa?”
Chung Yến đi đường vòng qua các khu vực có tín hiệu, y nhất định cũng đã thấy bức thư kia, biết trước mặt Adrian đang ở vị trí có tín hiệu nhưng lại hoàn toàn không chủ động liên hệ với Adrian —— y không có kinh nghiệm hành quân, nhưng cũng biết thời gian này Adrian nhất định cần liên hệ với hậu phương.
Trong lòng Adrian như bị đâm vào một cái. Lúc Chung Yến hỏi câu này không hề có chút ý mỉa mai hay chỉ trích nào, giọng dịu dàng bình thản như thể đang hỏi hắn ‘đã ăn cơm chưa’ vậy. Bên anh đã xử lý ổn thỏa chưa, như thể đương nhiên mà đẩy mình xuống vị trí phía sau.
Cuộc đời Chung Yến từ trước cho đến nay không nhận được bao nhiêu thiện ý và yêu thương cả. Năm mười bảy tuổi y gặp được người bạn đầu tiên chịu cho y những thứ đó, bèn coi người nọ thành cả thế giới của mình —— Adrian thường cảm thấy tình cảm Chung Yến dành cho mình không chỉ là tình cảm giữa bạn đời bình thường. Cũng không phải hắn hoài nghi Chung Yến không yêu mình, mà là ngược lại, Chung Yến dành tất cả niềm yêu cho hắn. Tình yêu vốn dành cho người thân, bạn bè, người yêu, thậm chí là tình yêu con người đồng loại, đều dành cả cho hắn.
Adrian vẫn còn nhớ cảm giác khi mình và Chung Yến nên duyên là như thế nào. Hắn gần như không khống chế được tính cách của mình trước mặt mọi người, nhưng Chung Yến thì khác. Lúc hắn dối vờ khoe khoang với Chung Yến rằng mình trước đó đã có bạn tình, Chung Yến cũng không có phản ứng nào đặc biệt. Y không phải là người khoan dung, nhưng lại bao dung Adrian mọi điều. Adrian bỗng thấy lòng âm ỉ đau đớn, nỗi đau nghẹn trong cổ họng hắn, khiến hắn nói không thành lời.
“Sao thế anh?” Chung Yến chờ mấy giây nhưng vẫn không thấy Adrian lên tiếng, lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao? Bên anh gặp rắc rồi gì ư?”
“Không có rắc rối gì, chỉ là…” Adrian che mặt ngồi trên giường trong phòng mình, thì thầm nói, “Anh nhớ em lắm.”
Chung Yến lập tức im lặng, một lát sau y mới dùng giọng các thêm nhẹ nhàng hơn nói: “Chúng ta mới tách ra có mấy tiếng thôi.”
“Anh biết.”
“Không lâu đâu, đợi khi chuyện thành em và anh sẽ có thể gặp nhau.”
“Anh biết.”
“Thật nhiều thật nhiều năm sau, chúng ta cũng sẽ mãi bên nhau.”
“Anh biết.” Adrian nói. Adrian chưa từng biết hoá ra cảm xúc nhớ nhung cũng có thể mãnh liệt đến thế, “Nhưng anh vẫn rất nhớ em. Anh hối hận lắm, hối hận vì không ôm em nhiều thêm lúc em đi, chỉ mấy giây thôi cũng được.”
Nơi Adrian không thấy, Chung Yến đang ngồi trên phi thuyền trôi nổi ở một phương khác của vũ trụ, thính tai y dần đỏ bừng lên. Y nghe ra được cảm xúc của Adrian rất kém, nhưng đau lòng xong lại không khỏi hơi… vui vẻ.
Anh ấy đang buồn kia mà, sao mình có thể vui được! Chung Yến nghiêm túc kiểm điểm bản thân, nghĩ rồi lại nói: “Anh còn chưa mở vali ra đâu đúng không?”
“Chưa, sao vậy?”
“À… Chưa mở thì, thì…”
“Giờ anh mở đây.” Adrian vừa nói vừa mở vali ra, liếc thấy trên đống quần áo tràn đầy Chung Yến nhét cho hắn là một cục lông trắng.
Adrian nâng cục lông tròn trịa xù lông chỉ to bằng nửa quả đấm kia lên, lúc này mới phát hiện trên đó còn móc một sợi dây, có vẻ như là một món trang sức. Hắn đánh giá cục lông này, hỏi Chung Yến: “Đây là gì vậy? Quả lông màu trắng ấy.”
“Em cứ tưởng anh mở vali đã thấy rồi.” Chung Yến hơi xấu hổ. Adrian mở vali ngay khi nghe y nói làm y cảm giác mình như đứa trẻ ngây thơ đang tranh công vậy. Y ngượng ngùng đáp: “Là món trang sức may mắn bằng lông em tự làm đó. Anh cũng biết trong văn hoá thượng cổ, người ta tin rằng chân thỏ có thể đem lại may mắn mà. Thế nên em cố ý thu thập lông trên chân của Thỏ bự để làm, em không thạo việc lắm, còn hơi xấu nữa…”
Adrian nói ngay: “Xấu chỗ nào? Ai dám nói đồ em làm xấu! Quả bóng này nhìn tròn trịa dễ thương lắm mà! Anh nhất định sẽ đeo nó bên người mỗi ngày.”
Nếu lúc này Chung Yến biết hắn nói là đeo trên người, chứ không phải mang trên người, thì nhất định sẽ ngăn cản hắn. Đáng tiếc y lại tưởng ý của Adrian là mỗi ngày đều để trong túi, bởi vậy cũng ngầm thừa nhận như thế. Tới sau này y phát hiện được hiểu lầm thì đã không kịp nữa rồi, bởi toàn quân đội Navi khi đó đều biết ‘Trước khi ra chiến trường, vị kia nhà chỉ huy nhặt lông chân thỏ nhà mình làm thành đồ trang sức cho chỉ huy mang theo’. Đến mức về sau người nhà các quân nhân khác cũng không chịu yếu thế, tạo nên trào lưu bạn đời tự làm trang sức lông treo ngoài quân phục các chiến sĩ tới mãi vài năm về sau. Chẳng qua đây là về sau.
“Không phải bóng lông, là đuôi thỏ mà.” Chung Yến ngượng ngùng giải thích, “Thời gian hơi gấp, em lại mới học nữa. Ban đầu định làm một con thỏ kia, nhưng phức tạp quá nên chỉ làm đuôi thỏ.”
Adrian nhìn qua cục lông xù tròn vo trên tay, có những chỗ còn lông chưa đều nhau, căn bản không thể nhìn ra cục lông trắng này là thứ gì. Từ bỏ suy nghĩ tìm ưu điểm trên vật này, hắn ra sức thổi phồng: “Ôi trời, cái đuôi thỏ này đúng là giống đuôi thỏ nhà mình ư như đúc! Đây là món đầu em làm thật sao? Quá là đẹp! Anh biết ngay em học gì cũng nhanh mà!”
Chung Yến nghe mà cười không dứt miệng: “Em biết trình độ của mình rồi, chỉ là đồ lấy may thôi, anh đừng có ba xạo nữa.”
“Anh nói thật mà.” Adrian đảm bảo nói, hắn nhìn giờ, “Anh sắp ra khỏi khu vực có tín hiệu rồi, em đến Thủ đô tinh mọi chuyện phải cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi, anh cũng vậy nhé. Vừa vặn em cũng ra khỏi khu vực tín hiệu rồi, gọi lại sau nhé.”
Cúp máy xong, Adrian dùng một phút có tín hiệu cuối cùng để tra xem trang sức bằng lông là thứ gì, thêm truyền thuyết thượng cổ chân thỏ đem lại may mắn nó ra sao. Hắn trân trọng thưởng thức quả bóng bằng lông mà Chung Yến tỉ mỉ nhặt từng sợi. Lúc đầu hắn định treo trên eo, phát hiện không đủ dễ thấy bèn dứt khoát cài lên ngực trái; thấy trông quá lỗ liễu, hắn lại tỉ mỉ nghiên cứu quân phục của mình, cuối cùng quyết định treo trên nút túi áo bên tay trái.
Lần này Adrian xuất chinh mang theo ba quân đoàn, đối với tổng binh lực của họ không tính là quá đông, nhưng vì để đảm bảo tốc độ di chuyển thì đây đã là cực hạn. Vả lại ba quân đoàn này vốn chính là quân chủ lực tinh nhuệ. Lúc này hai vị quân đoàn trưởng của quân đoàn một và quân đoàn ba đang bàn chuyện trong phòng họp, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
“Chỉ huy!” Hai quân đoàn trưởng trông thấy hắn tới, cùng đứng lên cúi chào. Adrian trả bán lễ cho họ, nói: “Ngồi đi, không có việc gì đâu. Hai người cứ bàn chuyện tiếp đi, tôi chỉ có chuyện muốn hỏi chút thôi…”
Hắn dừng một chút, lại không nghĩ ra điều gì muốn hỏi, mấy giây sau mới tỉnh queo nói tiếp: “Hỏi xem chúng ta còn bao lâu nữa mới đến.”
Quân đoàn trưởng quân đoàn một: “…”
Quân đoàn trưởng quân đoàn ba: “…”
Loại chuyện này cớ gì không tới khoang điều khiển mà hỏi? Bọn anh ta có chịu trách nhiệm vụ này đâu?
Adrian như vô ý tới gần hai người, lại như cố tình nghiêng nửa người trái về phía họ. Quân phục của quân đội Navi là màu đen, quả bóng lông màu trắng trên túi hắn cực kỳ dễ thấy. Quân đoàn trưởng quân đoàn một là người lão luyện, phát giác chuyện này không đơn giản nên không mở miệng. Quân đoàn trưởng quân đoàn ba chung quy vẫn còn trẻ, không hề nghĩ ngợi hỏi: “Chỉ huy, quả bóng lông treo trên áo anh là gì thế?”
“Bóng gì mà bóng? Đây là đuôi thỏ, biết ngay là cậu chưa nuôi thỏ bao giờ mà.” Adrian không chỉ nuôi một con thỏ đắc ý lắm, “Người nhà làm cho ấy mà, dùng đuôi Thỏ khổng lồ vũ trụ nhà tôi nuôi để làm ra thôi —— hầy, Chung Yến chẳng hiểu sao cứ làm mấy thứ vô dụng này. Tôi đã nói không cần làm đâu rồi, chẳng phải trong văn hoá thượng cổ chân thỏ có thể đem lại may mắn thôi sao. Thế mà em ấy cứ nhất nhất phải nhặt lông thỏ để làm cho tôi, các anh nghe có khổ không cơ chứ. À phải rồi, ban đầu em ấy cũng không biết làm đâu, chẳng qua vì muốn cho tôi thêm chút may mắn nên mới cố ý đi học. Mấy anh biết không, mấy cái đồ trang sức bằng lông này để làm phải rất kỳ công, lại còn dễ bị thương lắm…”
Quân đoàn trưởng quân đoàn một che mặt không đành lòng nhìn thẳng. Chỉ khổ quân đoàn trưởng quân đoàn ba độc thân từ trong bụng mẹ bất thình lình bị nhồi cơm chó đến đơ người, ngây ngốc nghe Adrian tự đắc nói tròn năm phút. Nói xong, Adrian còn chưa thoả mãn hỏi: “Mà sao hai anh lại ở đây? Quân đoàn trưởng quân đoàn hai đâu?”
“Anh ấy về phòng trước rồi!” Quân đoàn trưởng quân đoàn ba không chút do dự bán đứng hành tung bạn mình.
Adrian hài lòng gật đầu, nói: “Tôi đi hỏi anh ta xem anh ta có biết bao lâu nữa thì tới không.”
Một tiếng sau, tất cả các sĩ quan cấp cao trên quân hạm đều bị ép biết quả bóng lông trắng kia không phải bóng mà là đuôi thỏ, rằng truyền thuyết chân thỏ may mắn ra sao, cùng với vị trong nhà chỉ huy đã nhặt lông chân Thỏ khổng lồ vũ trụ thế nào.
- Hết chương 76-