Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 8: Vụ Sát Hoa
Bốn người vẫn ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành, hằng ngày luyện chế pháp khí, lúc trước ở Thiên Cơ Môn tài liệu thiếu thốn, các đệ tử mất mấy tháng mới có thể tích cóp được một loại, cả năm trời cũng chỉ có thể luyện chế một, hai lần, điều này cũng giúp họ hình thành thói quen hạ thấp xác suất sai lầm xuống mức thấp nhất có thể, vì một lần thất bại sẽ phải chờ một, hai năm sau mới có thể luyện được.
Hiện tại mỗi lần đều có thể mua đủ tài liệu nên mọi người đều liều mạng cố gắng luyện chế.
Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ trong khoảng thời gian này không ngừng luyện khí, vậy mà đều đã ẩn ẩn đạt được Luyện Khí viên mãn, chỉ còn kém một bước là có thể Trúc Cơ.
Đối với những luyện khí sư muốn đột phá, luyện chế ra pháp khí càng tốt cơ hội đột phá càng cao. Trừ trường hợp ngộ đạo khi luyện khí khiến cảnh giới tăng lên, bình thường điều kiện cơ bản nhất để tăng cảnh giới đó chính có linh khí sung túc nuôi dưỡng.
Riêng Diệp Tố vẫn luôn vẽ phù chú để kiếm linh thạch.
Luyện chế pháp khí yêu cầu một lượng linh lực rất lớn, bọn họ ở trong miếu không có linh khí gì chỉ phải dựa hoàn toàn vào linh thạch.
Kim Cương Phù tuy có giá cao nhưng Diệp Tố lại không tiếp tục bán mà chỉ vẽ một ít phân cho sư đệ, sư muội dùng để phòng thân.
Trong tu chân giới khi có bí cảnh hay truyền thừa mở ra thường sẽ có người học được các bí kíp sở trường của môn phái khác mà một bước lên mây. Về phương diện này vốn dĩ cũng không cần quá để ý vì phần lớn đều là tùy duyên nhưng có vết xe đổ của tiền bối Thiên Cơ Môn bị người ta đuổi giết, Diệp Tố không muốn để Ngũ Hành Tông tìm được cớ ăn vạ đòi pháp khí của nàng nên cách vài ngày chỉ đem Tật Tốc Phù ra ngoài bán.
……
Hạ Nhĩ vừa mới khắc xong hoa văn lên thân kiếm, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Diệp Tố trở về: “Đại sư tỷ, tỷ cầm gì trong tay thế?”
“《 Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư 》?” Tây Ngọc thu lại linh lực, “Đại sư tỷ, nghe tên sách thôi cũng đã biết là gạt người.”
Diệp Tố nhìn quyển sách thật dày trong tay: “Cũng không đắt, chỉ có 3000 hạ phẩm linh thạch thôi.”
Chút linh thạch đó cũng chỉ có thể mua được sách dạy về kĩ thuật cấp thấp, Diệp Tố cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ cần có nội dung về một bùa chú hữu dụng thì cũng tính là kiếm lời rồi.
Hôm nay Diệp Tố đi vào thành một chuyến, đem Tật Tốc Phù mà nàng đã vẽ trong mấy ngày nay đi bán, nàng nhìn thấy trên đường có một sạp bày bên vỉa hè bán rất nhiều sách hoa hòe lòe loẹt, nàng đã chọn mua quyển “Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư” này.
Diệp Tố ném cho các sư đệ muội một túi bánh bao, “Chủ sạp có lật vài tờ cho ta xem thử, ta thấy các phù chú đồ cũng khá hoàn chỉnh.”
Lúc ấy nàng có phát họa qua một lần trong đầu, cảm thấy hẳn là phù chú đồ có thể dùng được.
“Cho, đệ, xem, thử.” Minh Lưu Sa thò qua nói.
Diệp Tố mở quyển phù chú bách khoa toàn thư ra, trang thứ nhất nàng đã xem qua, nhưng từ trang thứ hai trở đi những phù chú đồ trên sách đều là giả, một cái hoàn chỉnh cũng không có, quyển phù chú bách khoa toàn thư dày cộp này chỉ có vài tờ được chủ sạp “tùy ý” lật cho nàng xem là có thể dùng được.
Tuy rằng Tây Ngọc xem không hiểu phù chú nhưng tiểu cô nương cũng có thể rõ ràng nhìn ra được một chuyện: “Đại sư tỷ, phù chú đồ này giống hệt với phù chú đồ ở mấy trang trước.”
“Tỷ cũng thấy vậy.” Diệp Tố xé ra những trang có phù chú đồ hoàn chỉnh, “Vài tờ này có vẻ là thật, để ta thử xem.”
Nàng bày mấy trang phù chú đồ lên mặt đất, lấy ra bút giấy bắt đầu vẽ phù.
“Chuyển, Sát, Phù.” Minh Lưu Sa nghiêng đầu nhìn vài tờ phù chú đồ trên mặt đất, chậm rãi đọc tên của chúng, “Mê, Ngủ, Phù, Ha, Ha, Phù?”
Diệp Tố vẽ phù chú không gian nan như những phù sư bình thường khác, phảng phất như là cầm bút viết cái gì đó lên giấy mà thôi, chỉ trong chốc lát đã vẽ ra vài tờ phù hoàn chỉnh.
Nàng buông bút: “Ai tới thử xem?”
Minh Lưu Sa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chộp lấy tờ Ha Ha Phù, sau đó…… dán lên lưng Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ còn chưa kịp trợn mắt thì miệng đã bắt đầu: “Ha ha ha.” Cười giòn từng tiếng như gà gáy.
“Thật, sự, là, Ha, Ha, Phù, này.” Minh Lưu Sa không khỏi cảm thán.
Hạ Nhĩ phẫn nộ: “Ha ha ha?”
Diệp Tố hơi nhướng mày, hai ngón tay kẹp lấy Mê Ngủ Phù, phóng nó dán lên trán Minh Lưu Sa.
Minh Lưu Sa không có phòng bị, Mê Ngủ Phù vừa dán lên liền có hiệu quả, đầu cậu chàng trực tiếp cắm xuống mặt đất được Tây Ngọc nhanh tay dùng vỏ đao đỡ lại.
Hai loại phù đều hữu dụng, đều có thể thấy được kết quả rõ ràng, còn dư một tờ Chuyển Sát Phù, Diệp Tố đem nó bỏ vào túi trữ vật, không dùng thử: “Chỉ mới nghe nói qua đổi vận, chuyển sát nghe tên thôi đã cảm thấy không phải phù chú tốt lành gì.”
Hạ Nhĩ: “Ha ha.”
Tây Ngọc chậm rãi di chuyển vỏ đao giúp Minh Lưu Sa nằm trên mặt đất, lúc này mới thu tay về: “Đại sư tỷ, thời gian còn lại chỉ còn không đến một tháng nữa, tỷ đã nghĩ ra được sẽ luyện pháp khí gì cho kỳ sơ tuyển sắp tới chưa?”
Bọn họ một tháng trước chỉ chuyên tâm luyện pháp khí đi bán, sau đó cũng chú tâm hơn đến pháp khí cho vòng sơ tuyển, dù sau nó cũng quyết định có thể tiến vào Phá Nguyên Môn để thi đấu hay không. “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.” Diệp Tố đối với pháp khí không có yêu thích gì đặt biệt, chỉ có phân biệt làm và không làm, trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn bận rộn kiếm linh thạch, hơn phân nửa gửi về Thiên Cơ Môn, cũng chưa có linh cảm để luyện chế pháp khí gì.
Tây Ngọc không vội: “Đại sư tỷ, tỷ luyện kiếm hay đao đều được.” Đại sư tỷ luyện pháp khí từ trước đến nay đều lợi hại hơn bọn họ nhiều.
“Ha Ha Ha Ha!” Hạ Nhĩ dùng tiếng như gà náy của mình phụ họa theo nhưng vừa nghe được thanh âm của bản thân liền lấy tay che miệng lại.
Mười lăm phút sau Minh Lưu Sa tỉnh lại, kéo xuống lá phù trên trán, phù chú đồ trên lá phù đã biến mất, lá phù cầm trong tay nháy mắt liền hóa thành tro phiêu tán trong không trung.
Diệp Tố thấy thế, nhìn về lá bùa trên lưng Hạ Nhĩ, quả nhiên phù chú đồ cũng biến mất, nàng không duỗi tay chạm nhưng nó cũng tự mình biến thành tro.
Chúng không giống với Tật Tốc Phù được vẽ lúc trước.
Nàng không rõ là do phù đồ của Tật Tốc Phù đã trải qua biến hình hay vốn dĩ chỉ có vài loại phù này sẽ như vậy.
Diệp Tố chưa miệt mài theo đuổi, nàng còn có chuyện khác cần làm, nàng muốn đem tất cả những hoa văn biến hình hi hữu mà bản thân nhớ được khắc vào ngọc giản, phân cho sư đệ sư muội.
Vài ngày sau.
Diệp Tố thức dậy vào sáng sớm sau đó lay tỉnh các sư đệ sư muội còn ngủ say: “Ta đi ra ngoài dạo một chút.” Rồi nàng đứng dậy bước ra ngoài.
Ở ngoài thành có một ngọn núi có rừng cây um tùm, mấy tháng trước khi bọn họ ngự kiếm ngang qua nàng có nhìn thấy một sơn tuyền (dòng suối trong núi), hôm nay nàng đột nhiên liên tưởng đến quang cảnh ở đó khá giống với sau núi của Thiên Cơ Môn nên muốn đến đó xem thử.
Khi nàng đến chỗ sơn tuyền thì phát hiện có chút bất đồng, nước chảy ở sơn tuyền này tương đối bằng phằng, cộng thêm xung quanh có tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng râm ran tạo ra một cảm giác như đang ở trong thế ngoại đào nguyên vậy. So với phía sau núi tiêu điều của Thiên Cơ Môn thì tốt hơn rất nhiều, trước đây nàng có lần từng nghĩ Thiên Cơ Môn nghèo đến nỗi ngay cả chim chóc đều không muốn ghé đến sau núi.
Diệp Tố nhảy lên một tảng đá ở giữa dòng suối, ngửa đầu nhìn lên không trung, mặt trời chậm rãi ló dạng.
Bởi vì hơi nước của dòng sơn tuyền mà xung quanh Diệp Tố như được phủ một màng sương mù mỏng, dưới ánh nắng vàng nhạt của buổi sáng sớm màng sương càng hiện lên rõ ràng hơn, chỉ cần hít nhẹ một hơi, làn hơi nước tươi mát của rừng cây liền như thấm vào ruột gan.
Diệp Tố vươn tay xuyên qua làn sương mỏng manh, bỗng nhiên nàng có linh cảm muốn làm một kiện pháp khí, bất quá trong tay thiếu một vài tài liệu, cần phải vào thành để mua.
Sau khi suy nghĩ qua một lượt về các bộ phận của pháp khí, Diệp Tố xoay người chuẩn bị đi đến cửa hàng tài liệu trong Định Hải thành, nàng nhảy lên bờ từ tảng đá, bỗng dư quang nhìn thấy cái gì, bước chân tức khắc dừng lại.
Bên bờ suối có mọc một bụi cây lá to xanh mướt cao lớn, lá cây nhẹ rung trong nắng sớm, trong đó có một chiếc lá chìa thấp xuống mặt nước, thứ khiến nàng chú ý không phải là chiếc lá đó mà là một thứ gì đó đen thui trên bề mặt lá.
—— là một con rắn nhỏ.
Mặc dù cách xa nhưng Diệp Tố cũng có thể thấy rõ ràng toàn thân con rắn nhỏ đen nhánh như ngọc, nhắm hai mắt, lười biếng cuộn tròn trên phiến lá xanh, hơi nước hóa thành sương mù bao phủ lượn lờ xung quanh nó.
Tu chân có linh, con rắn nhỏ này thoạt nhìn giống như là một linh vật, cho dù không phải, một thân vảy như mặc ngọc đó cũng không phải vật thường.
Diệp Tố cũng không xa lạ với yêu thú linh vật nhưng nàng chưa từng thấy qua tư liệu gì về chủng loại của con rắn nhỏ này.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên người con rắn nhỏ, nền lá xanh tuyền phản chiếu lại thế nhưng lại tạo ra vài phần tiên khí, chẳng qua con rắn nhỏ hẳn là ngủ cũng không an ổn lắm, hất đuôi che lại hai mắt của mình.
Diệp Tố thế nhưng không hiểu vì sao lại có thể từ động tác của con rắn nhỏ có thể nhìn ra sự không kiên nhẫn, theo vị trí của chiếc đuôi che mắt nhìn lên mới phát hiện ra có một tia ánh sáng mặt trời chiếu xuống đó.
Cả bụi cây nhiều lá như vậy lại cố tình muốn chọn phiến lá thấp nhất này, bị mặt trời chiếu vào đôi mắt thì liền dùng đuôi chống đỡ, cả quá trình không hề mở mắt lấy một lần.
Thật là một chiếc tiểu hắc xà vừa lười lại vừa kiều khí.
Diệp Tố không tiếng động cười cười, vươn ra một đầu ngón tay, tại đầu ngón tay sương mù tụ lại thành giọt nước, nàng nhẹ nhàng bắn giọt nước vào một phiến lá khác khiến nó nghiêng xuống vừa vặn che đi tia nắng mặt trời kia.
Làm xong nàng liền phóng nhẹ bước chân rời đi, nàng không thấy được rằng con rắn nhỏ đã hạ đuôi xuống, đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng hình như rất thích ý mà lắc lắc nhẹ chiếc đuôi.
……
Vào đến Định Hải thành, Diệp Tố cơ hồ phải chạy đi khắp các cửa hàng tài liệu mới miễn cưỡng tìm đủ các tài liệu cần thiết: Băng Tơ, Điểm Kim Dịch cùng với Cánh Sa.
Ba loại tài liệu này không tính là quá trân quý nhưng có rất ít luyện khí sư dùng đến, đặc biệt là dùng ba loại cùng với nhau, thế nên đại đa số các cửa hàng không có sẵn hàng.
Băng Tơ cùng với Điểm Kim Dịch còn tính là dễ tìm nhưng Cánh Sa là hiếm nhất, cơ hồ không có luyện khí sư nào dùng hơn nữa giá thành lại không cao.
Diệp Tố cuối cùng ở một cửa hàng gọi là Văn Đông mới tìm được Cánh Sa.
“Đạo hữu chỉ cần Cánh Sa?” Chưởng quầy hỏi, “Có cần các tài liệu khác không?”
“Không cần, đã đủ rồi.”
Trong đầu đã định rõ pháp khí phải luyện như thế nào, Diệp Tố đi nhanh ra ngoài thành, khi qua khu núi có rừng cây rậm rạp, bước chân nàng thoáng dừng lại.
Dựa theo thói quen của chính mình nàng thích ở nơi có tiếng nước để luyện khí hoặc tu luyện, tuy nhiên nhớ tới con rắn nhỏ trên phiến lá to bên bờ suối, nàng cuối cùng vẫn chọn đi trở về phá miếu.
Động tĩnh khi luyện khí chắc chắn sẽ không nhỏ.
Mới vừa vào miếu Hạ Nhĩ liền ngẩng đầu hỏi: “Đại sư tỷ, tỷ đã đi đâu vậy?”
“Vào thành mua chút tài liệu, chuẩn bị làm pháp khí cho kì sơ tuyển.” Diệp Tố lấy mấy thứ tài liệu ra.
“Băng Tơ, Điểm Kim Dịch. “Tây Ngọc chạy đến nhìn kỹ, tầm mắt dừng lại ở bọc bùn màu xám: “Đây là……”
“Cánh, Sa.” Minh Lưu Sa nhận ra.
“Đúng vậy.” Diệp Tố nhắc nhở bọn họ, “Có một vài tài liệu phụ ít dùng nhưng cũng cần phải nhớ kĩ.”
Ba người này xem sách không ít nhưng chỉ giới hạn xem về phương diện bản thân hứng thú chứ không chịu xem thêm các loại sách khác.
Cánh Sa hiếm thấy, rất nhiều luyện khí sư cơ bản không dùng đến, chỉ có người am hiểu về luyện chế ám khí mới có khả năng nghe nói qua, dùng để điều hòa hoặc thay đổi màu sắc của pháp khí khi luyện chế.
Diệp Tố cầm lấy Băng Tơ, cho lên một ít Điểm Kim Dịch cùng với hỗn hợp khác, trong nháy mắt Băng Tơ từ màu trắng như tuyết liền biến thành màu vàng kim. Bước này khiến cho Băng Tơ có được tính dẻo dai cùng khả năng biến dạng của kim loại, nàng nâng đầu ngón tay, Băng Tơ biến sắc liền lơ lửng trong không trung, một bàn tay khác nâng lên linh hỏa, bắt đầu tạc khắc Băng Tơ,
Băng Tơ nguyên bản là một sợi dài mảnh, liền mạch như sợi tóc, Diệp Tố phải thao tác trên một bó Băng Tơ mà không hề có chút sai sót nào đủ thấy khả năng khống chế linh lực một cách chuẩn xác của nàng đáng sợ đến thế nào.
Việc tạc khắc này diễn ra suốt năm ngày, trong suốt quá trình Diệp Tố bóp nát hơn một vạn hạ phẩm linh thạch mà không động đến trung phẩm linh thạch.
Đến buổi sáng ngày thứ sáu, một tay nàng lấy Cánh Sa, dùng linh hỏa hòa tan sau đó cho vào khối Băng Tơ đã được tạc khắc xong.
Cánh Sa vừa đụng đến Băng Tơ thì màu sắc của Băng Tơ liền xảy ra biến hóa, từ màu vàng kim chuyển thành màu vàng kim nhạt, nhưng đến đây vẫn còn chưa xong.
Diệp Tố tiếp tục cho Cánh Sa vào, chờ đến khi Băng Tơ dần dần biến đen nhưng vẫn ẩn ẩn mang theo kim sắc, lúc này mới tính là hoàn thành.
Sau khi việc phối màu kết thúc, việc cần làm cuối cùng là sử dụng Điểm Kim Dịch bao lấy khối Băng Tơ theo từng tầng từng tầng một.
Sau khi Băng Tơ biến thành màu đen Diệp Tố đã có chủ ý tạo vẻ ngoài bao lấy nó thành hình dáng gì.
—— vòng tay hình một con rắn nhỏ màu đen đang nằm cuộn tròn.
“Đại sư tỷ, đã ổn chưa?” Tây Ngọc thật cẩn thận hỏi, Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhĩ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Diệp Tố cầm lấy vòng tay kim loại màu đen đứng lên nói: “Đi thử xem sao”
Ba người đứng sau lưng đại sư tỷ, chờ xem nàng thử pháp khí.
Diệp Tố đi đến một pho tượng vỡ trong miếu, đứng cách đó một khoảng rồi truyền linh lực vào vòng tay.
Từ phần đầu của vòng tay liền phun ra Băng Tơ, trong nháy mắt Băng Tơ nổ tung, giống như làn mưa bụi mỏng, tạo ra một mỹ cảm mông lung quỷ dị, nhưng mà ngay sau đó, những đám sương liền lộ ra hung tướng, mỗi một tia sương mù mỏng manh phảng phất như một con rắn nhỏ, hung tính mười phần, há to miệng cắn vào trên người pho tượng vỡ khiến nó vỡ vụn nát tan.
Ba người đứng sau quan sát cùng đồng loạt hít sâu một hơi, pháp khí này vừa có uy lực lớn vừa có mỹ cảm, quả nhiên không hổ là Đại sư tỷ ra tay.
Diệp Tố khẽ nâng tay, những xà ảnh nhỏ đâm vào bức tượng giống như bị cái gì đó lôi kéo, một lần nữa tụ lại, cuối cùng khôi phục thành Băng Tơ màu đen rút trở lại vào vòng tay trên tay Diệp Tố: “Thành công”.
“Đại sư tỷ, pháp khí này tên gọi là gì?” Minh Lưu Sa lần này hưng phấn đến nỗi không nói lắp nữa.
Diệp Tố nghĩ nghĩ rồi thuận miệng nói: “Vụ Sát Hoa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Con rắn nhỏ: Loạn dùng chân dung không xin phép? Chờ bị chính quyền mời uống trà đi!
Hiện tại mỗi lần đều có thể mua đủ tài liệu nên mọi người đều liều mạng cố gắng luyện chế.
Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ trong khoảng thời gian này không ngừng luyện khí, vậy mà đều đã ẩn ẩn đạt được Luyện Khí viên mãn, chỉ còn kém một bước là có thể Trúc Cơ.
Đối với những luyện khí sư muốn đột phá, luyện chế ra pháp khí càng tốt cơ hội đột phá càng cao. Trừ trường hợp ngộ đạo khi luyện khí khiến cảnh giới tăng lên, bình thường điều kiện cơ bản nhất để tăng cảnh giới đó chính có linh khí sung túc nuôi dưỡng.
Riêng Diệp Tố vẫn luôn vẽ phù chú để kiếm linh thạch.
Luyện chế pháp khí yêu cầu một lượng linh lực rất lớn, bọn họ ở trong miếu không có linh khí gì chỉ phải dựa hoàn toàn vào linh thạch.
Kim Cương Phù tuy có giá cao nhưng Diệp Tố lại không tiếp tục bán mà chỉ vẽ một ít phân cho sư đệ, sư muội dùng để phòng thân.
Trong tu chân giới khi có bí cảnh hay truyền thừa mở ra thường sẽ có người học được các bí kíp sở trường của môn phái khác mà một bước lên mây. Về phương diện này vốn dĩ cũng không cần quá để ý vì phần lớn đều là tùy duyên nhưng có vết xe đổ của tiền bối Thiên Cơ Môn bị người ta đuổi giết, Diệp Tố không muốn để Ngũ Hành Tông tìm được cớ ăn vạ đòi pháp khí của nàng nên cách vài ngày chỉ đem Tật Tốc Phù ra ngoài bán.
……
Hạ Nhĩ vừa mới khắc xong hoa văn lên thân kiếm, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Diệp Tố trở về: “Đại sư tỷ, tỷ cầm gì trong tay thế?”
“《 Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư 》?” Tây Ngọc thu lại linh lực, “Đại sư tỷ, nghe tên sách thôi cũng đã biết là gạt người.”
Diệp Tố nhìn quyển sách thật dày trong tay: “Cũng không đắt, chỉ có 3000 hạ phẩm linh thạch thôi.”
Chút linh thạch đó cũng chỉ có thể mua được sách dạy về kĩ thuật cấp thấp, Diệp Tố cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ cần có nội dung về một bùa chú hữu dụng thì cũng tính là kiếm lời rồi.
Hôm nay Diệp Tố đi vào thành một chuyến, đem Tật Tốc Phù mà nàng đã vẽ trong mấy ngày nay đi bán, nàng nhìn thấy trên đường có một sạp bày bên vỉa hè bán rất nhiều sách hoa hòe lòe loẹt, nàng đã chọn mua quyển “Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư” này.
Diệp Tố ném cho các sư đệ muội một túi bánh bao, “Chủ sạp có lật vài tờ cho ta xem thử, ta thấy các phù chú đồ cũng khá hoàn chỉnh.”
Lúc ấy nàng có phát họa qua một lần trong đầu, cảm thấy hẳn là phù chú đồ có thể dùng được.
“Cho, đệ, xem, thử.” Minh Lưu Sa thò qua nói.
Diệp Tố mở quyển phù chú bách khoa toàn thư ra, trang thứ nhất nàng đã xem qua, nhưng từ trang thứ hai trở đi những phù chú đồ trên sách đều là giả, một cái hoàn chỉnh cũng không có, quyển phù chú bách khoa toàn thư dày cộp này chỉ có vài tờ được chủ sạp “tùy ý” lật cho nàng xem là có thể dùng được.
Tuy rằng Tây Ngọc xem không hiểu phù chú nhưng tiểu cô nương cũng có thể rõ ràng nhìn ra được một chuyện: “Đại sư tỷ, phù chú đồ này giống hệt với phù chú đồ ở mấy trang trước.”
“Tỷ cũng thấy vậy.” Diệp Tố xé ra những trang có phù chú đồ hoàn chỉnh, “Vài tờ này có vẻ là thật, để ta thử xem.”
Nàng bày mấy trang phù chú đồ lên mặt đất, lấy ra bút giấy bắt đầu vẽ phù.
“Chuyển, Sát, Phù.” Minh Lưu Sa nghiêng đầu nhìn vài tờ phù chú đồ trên mặt đất, chậm rãi đọc tên của chúng, “Mê, Ngủ, Phù, Ha, Ha, Phù?”
Diệp Tố vẽ phù chú không gian nan như những phù sư bình thường khác, phảng phất như là cầm bút viết cái gì đó lên giấy mà thôi, chỉ trong chốc lát đã vẽ ra vài tờ phù hoàn chỉnh.
Nàng buông bút: “Ai tới thử xem?”
Minh Lưu Sa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chộp lấy tờ Ha Ha Phù, sau đó…… dán lên lưng Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ còn chưa kịp trợn mắt thì miệng đã bắt đầu: “Ha ha ha.” Cười giòn từng tiếng như gà gáy.
“Thật, sự, là, Ha, Ha, Phù, này.” Minh Lưu Sa không khỏi cảm thán.
Hạ Nhĩ phẫn nộ: “Ha ha ha?”
Diệp Tố hơi nhướng mày, hai ngón tay kẹp lấy Mê Ngủ Phù, phóng nó dán lên trán Minh Lưu Sa.
Minh Lưu Sa không có phòng bị, Mê Ngủ Phù vừa dán lên liền có hiệu quả, đầu cậu chàng trực tiếp cắm xuống mặt đất được Tây Ngọc nhanh tay dùng vỏ đao đỡ lại.
Hai loại phù đều hữu dụng, đều có thể thấy được kết quả rõ ràng, còn dư một tờ Chuyển Sát Phù, Diệp Tố đem nó bỏ vào túi trữ vật, không dùng thử: “Chỉ mới nghe nói qua đổi vận, chuyển sát nghe tên thôi đã cảm thấy không phải phù chú tốt lành gì.”
Hạ Nhĩ: “Ha ha.”
Tây Ngọc chậm rãi di chuyển vỏ đao giúp Minh Lưu Sa nằm trên mặt đất, lúc này mới thu tay về: “Đại sư tỷ, thời gian còn lại chỉ còn không đến một tháng nữa, tỷ đã nghĩ ra được sẽ luyện pháp khí gì cho kỳ sơ tuyển sắp tới chưa?”
Bọn họ một tháng trước chỉ chuyên tâm luyện pháp khí đi bán, sau đó cũng chú tâm hơn đến pháp khí cho vòng sơ tuyển, dù sau nó cũng quyết định có thể tiến vào Phá Nguyên Môn để thi đấu hay không. “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.” Diệp Tố đối với pháp khí không có yêu thích gì đặt biệt, chỉ có phân biệt làm và không làm, trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn bận rộn kiếm linh thạch, hơn phân nửa gửi về Thiên Cơ Môn, cũng chưa có linh cảm để luyện chế pháp khí gì.
Tây Ngọc không vội: “Đại sư tỷ, tỷ luyện kiếm hay đao đều được.” Đại sư tỷ luyện pháp khí từ trước đến nay đều lợi hại hơn bọn họ nhiều.
“Ha Ha Ha Ha!” Hạ Nhĩ dùng tiếng như gà náy của mình phụ họa theo nhưng vừa nghe được thanh âm của bản thân liền lấy tay che miệng lại.
Mười lăm phút sau Minh Lưu Sa tỉnh lại, kéo xuống lá phù trên trán, phù chú đồ trên lá phù đã biến mất, lá phù cầm trong tay nháy mắt liền hóa thành tro phiêu tán trong không trung.
Diệp Tố thấy thế, nhìn về lá bùa trên lưng Hạ Nhĩ, quả nhiên phù chú đồ cũng biến mất, nàng không duỗi tay chạm nhưng nó cũng tự mình biến thành tro.
Chúng không giống với Tật Tốc Phù được vẽ lúc trước.
Nàng không rõ là do phù đồ của Tật Tốc Phù đã trải qua biến hình hay vốn dĩ chỉ có vài loại phù này sẽ như vậy.
Diệp Tố chưa miệt mài theo đuổi, nàng còn có chuyện khác cần làm, nàng muốn đem tất cả những hoa văn biến hình hi hữu mà bản thân nhớ được khắc vào ngọc giản, phân cho sư đệ sư muội.
Vài ngày sau.
Diệp Tố thức dậy vào sáng sớm sau đó lay tỉnh các sư đệ sư muội còn ngủ say: “Ta đi ra ngoài dạo một chút.” Rồi nàng đứng dậy bước ra ngoài.
Ở ngoài thành có một ngọn núi có rừng cây um tùm, mấy tháng trước khi bọn họ ngự kiếm ngang qua nàng có nhìn thấy một sơn tuyền (dòng suối trong núi), hôm nay nàng đột nhiên liên tưởng đến quang cảnh ở đó khá giống với sau núi của Thiên Cơ Môn nên muốn đến đó xem thử.
Khi nàng đến chỗ sơn tuyền thì phát hiện có chút bất đồng, nước chảy ở sơn tuyền này tương đối bằng phằng, cộng thêm xung quanh có tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng râm ran tạo ra một cảm giác như đang ở trong thế ngoại đào nguyên vậy. So với phía sau núi tiêu điều của Thiên Cơ Môn thì tốt hơn rất nhiều, trước đây nàng có lần từng nghĩ Thiên Cơ Môn nghèo đến nỗi ngay cả chim chóc đều không muốn ghé đến sau núi.
Diệp Tố nhảy lên một tảng đá ở giữa dòng suối, ngửa đầu nhìn lên không trung, mặt trời chậm rãi ló dạng.
Bởi vì hơi nước của dòng sơn tuyền mà xung quanh Diệp Tố như được phủ một màng sương mù mỏng, dưới ánh nắng vàng nhạt của buổi sáng sớm màng sương càng hiện lên rõ ràng hơn, chỉ cần hít nhẹ một hơi, làn hơi nước tươi mát của rừng cây liền như thấm vào ruột gan.
Diệp Tố vươn tay xuyên qua làn sương mỏng manh, bỗng nhiên nàng có linh cảm muốn làm một kiện pháp khí, bất quá trong tay thiếu một vài tài liệu, cần phải vào thành để mua.
Sau khi suy nghĩ qua một lượt về các bộ phận của pháp khí, Diệp Tố xoay người chuẩn bị đi đến cửa hàng tài liệu trong Định Hải thành, nàng nhảy lên bờ từ tảng đá, bỗng dư quang nhìn thấy cái gì, bước chân tức khắc dừng lại.
Bên bờ suối có mọc một bụi cây lá to xanh mướt cao lớn, lá cây nhẹ rung trong nắng sớm, trong đó có một chiếc lá chìa thấp xuống mặt nước, thứ khiến nàng chú ý không phải là chiếc lá đó mà là một thứ gì đó đen thui trên bề mặt lá.
—— là một con rắn nhỏ.
Mặc dù cách xa nhưng Diệp Tố cũng có thể thấy rõ ràng toàn thân con rắn nhỏ đen nhánh như ngọc, nhắm hai mắt, lười biếng cuộn tròn trên phiến lá xanh, hơi nước hóa thành sương mù bao phủ lượn lờ xung quanh nó.
Tu chân có linh, con rắn nhỏ này thoạt nhìn giống như là một linh vật, cho dù không phải, một thân vảy như mặc ngọc đó cũng không phải vật thường.
Diệp Tố cũng không xa lạ với yêu thú linh vật nhưng nàng chưa từng thấy qua tư liệu gì về chủng loại của con rắn nhỏ này.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên người con rắn nhỏ, nền lá xanh tuyền phản chiếu lại thế nhưng lại tạo ra vài phần tiên khí, chẳng qua con rắn nhỏ hẳn là ngủ cũng không an ổn lắm, hất đuôi che lại hai mắt của mình.
Diệp Tố thế nhưng không hiểu vì sao lại có thể từ động tác của con rắn nhỏ có thể nhìn ra sự không kiên nhẫn, theo vị trí của chiếc đuôi che mắt nhìn lên mới phát hiện ra có một tia ánh sáng mặt trời chiếu xuống đó.
Cả bụi cây nhiều lá như vậy lại cố tình muốn chọn phiến lá thấp nhất này, bị mặt trời chiếu vào đôi mắt thì liền dùng đuôi chống đỡ, cả quá trình không hề mở mắt lấy một lần.
Thật là một chiếc tiểu hắc xà vừa lười lại vừa kiều khí.
Diệp Tố không tiếng động cười cười, vươn ra một đầu ngón tay, tại đầu ngón tay sương mù tụ lại thành giọt nước, nàng nhẹ nhàng bắn giọt nước vào một phiến lá khác khiến nó nghiêng xuống vừa vặn che đi tia nắng mặt trời kia.
Làm xong nàng liền phóng nhẹ bước chân rời đi, nàng không thấy được rằng con rắn nhỏ đã hạ đuôi xuống, đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng hình như rất thích ý mà lắc lắc nhẹ chiếc đuôi.
……
Vào đến Định Hải thành, Diệp Tố cơ hồ phải chạy đi khắp các cửa hàng tài liệu mới miễn cưỡng tìm đủ các tài liệu cần thiết: Băng Tơ, Điểm Kim Dịch cùng với Cánh Sa.
Ba loại tài liệu này không tính là quá trân quý nhưng có rất ít luyện khí sư dùng đến, đặc biệt là dùng ba loại cùng với nhau, thế nên đại đa số các cửa hàng không có sẵn hàng.
Băng Tơ cùng với Điểm Kim Dịch còn tính là dễ tìm nhưng Cánh Sa là hiếm nhất, cơ hồ không có luyện khí sư nào dùng hơn nữa giá thành lại không cao.
Diệp Tố cuối cùng ở một cửa hàng gọi là Văn Đông mới tìm được Cánh Sa.
“Đạo hữu chỉ cần Cánh Sa?” Chưởng quầy hỏi, “Có cần các tài liệu khác không?”
“Không cần, đã đủ rồi.”
Trong đầu đã định rõ pháp khí phải luyện như thế nào, Diệp Tố đi nhanh ra ngoài thành, khi qua khu núi có rừng cây rậm rạp, bước chân nàng thoáng dừng lại.
Dựa theo thói quen của chính mình nàng thích ở nơi có tiếng nước để luyện khí hoặc tu luyện, tuy nhiên nhớ tới con rắn nhỏ trên phiến lá to bên bờ suối, nàng cuối cùng vẫn chọn đi trở về phá miếu.
Động tĩnh khi luyện khí chắc chắn sẽ không nhỏ.
Mới vừa vào miếu Hạ Nhĩ liền ngẩng đầu hỏi: “Đại sư tỷ, tỷ đã đi đâu vậy?”
“Vào thành mua chút tài liệu, chuẩn bị làm pháp khí cho kì sơ tuyển.” Diệp Tố lấy mấy thứ tài liệu ra.
“Băng Tơ, Điểm Kim Dịch. “Tây Ngọc chạy đến nhìn kỹ, tầm mắt dừng lại ở bọc bùn màu xám: “Đây là……”
“Cánh, Sa.” Minh Lưu Sa nhận ra.
“Đúng vậy.” Diệp Tố nhắc nhở bọn họ, “Có một vài tài liệu phụ ít dùng nhưng cũng cần phải nhớ kĩ.”
Ba người này xem sách không ít nhưng chỉ giới hạn xem về phương diện bản thân hứng thú chứ không chịu xem thêm các loại sách khác.
Cánh Sa hiếm thấy, rất nhiều luyện khí sư cơ bản không dùng đến, chỉ có người am hiểu về luyện chế ám khí mới có khả năng nghe nói qua, dùng để điều hòa hoặc thay đổi màu sắc của pháp khí khi luyện chế.
Diệp Tố cầm lấy Băng Tơ, cho lên một ít Điểm Kim Dịch cùng với hỗn hợp khác, trong nháy mắt Băng Tơ từ màu trắng như tuyết liền biến thành màu vàng kim. Bước này khiến cho Băng Tơ có được tính dẻo dai cùng khả năng biến dạng của kim loại, nàng nâng đầu ngón tay, Băng Tơ biến sắc liền lơ lửng trong không trung, một bàn tay khác nâng lên linh hỏa, bắt đầu tạc khắc Băng Tơ,
Băng Tơ nguyên bản là một sợi dài mảnh, liền mạch như sợi tóc, Diệp Tố phải thao tác trên một bó Băng Tơ mà không hề có chút sai sót nào đủ thấy khả năng khống chế linh lực một cách chuẩn xác của nàng đáng sợ đến thế nào.
Việc tạc khắc này diễn ra suốt năm ngày, trong suốt quá trình Diệp Tố bóp nát hơn một vạn hạ phẩm linh thạch mà không động đến trung phẩm linh thạch.
Đến buổi sáng ngày thứ sáu, một tay nàng lấy Cánh Sa, dùng linh hỏa hòa tan sau đó cho vào khối Băng Tơ đã được tạc khắc xong.
Cánh Sa vừa đụng đến Băng Tơ thì màu sắc của Băng Tơ liền xảy ra biến hóa, từ màu vàng kim chuyển thành màu vàng kim nhạt, nhưng đến đây vẫn còn chưa xong.
Diệp Tố tiếp tục cho Cánh Sa vào, chờ đến khi Băng Tơ dần dần biến đen nhưng vẫn ẩn ẩn mang theo kim sắc, lúc này mới tính là hoàn thành.
Sau khi việc phối màu kết thúc, việc cần làm cuối cùng là sử dụng Điểm Kim Dịch bao lấy khối Băng Tơ theo từng tầng từng tầng một.
Sau khi Băng Tơ biến thành màu đen Diệp Tố đã có chủ ý tạo vẻ ngoài bao lấy nó thành hình dáng gì.
—— vòng tay hình một con rắn nhỏ màu đen đang nằm cuộn tròn.
“Đại sư tỷ, đã ổn chưa?” Tây Ngọc thật cẩn thận hỏi, Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhĩ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Diệp Tố cầm lấy vòng tay kim loại màu đen đứng lên nói: “Đi thử xem sao”
Ba người đứng sau lưng đại sư tỷ, chờ xem nàng thử pháp khí.
Diệp Tố đi đến một pho tượng vỡ trong miếu, đứng cách đó một khoảng rồi truyền linh lực vào vòng tay.
Từ phần đầu của vòng tay liền phun ra Băng Tơ, trong nháy mắt Băng Tơ nổ tung, giống như làn mưa bụi mỏng, tạo ra một mỹ cảm mông lung quỷ dị, nhưng mà ngay sau đó, những đám sương liền lộ ra hung tướng, mỗi một tia sương mù mỏng manh phảng phất như một con rắn nhỏ, hung tính mười phần, há to miệng cắn vào trên người pho tượng vỡ khiến nó vỡ vụn nát tan.
Ba người đứng sau quan sát cùng đồng loạt hít sâu một hơi, pháp khí này vừa có uy lực lớn vừa có mỹ cảm, quả nhiên không hổ là Đại sư tỷ ra tay.
Diệp Tố khẽ nâng tay, những xà ảnh nhỏ đâm vào bức tượng giống như bị cái gì đó lôi kéo, một lần nữa tụ lại, cuối cùng khôi phục thành Băng Tơ màu đen rút trở lại vào vòng tay trên tay Diệp Tố: “Thành công”.
“Đại sư tỷ, pháp khí này tên gọi là gì?” Minh Lưu Sa lần này hưng phấn đến nỗi không nói lắp nữa.
Diệp Tố nghĩ nghĩ rồi thuận miệng nói: “Vụ Sát Hoa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Con rắn nhỏ: Loạn dùng chân dung không xin phép? Chờ bị chính quyền mời uống trà đi!