Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 43: Quy Tông Ấn
Diệp Tố ngồi ở mép giường, trầm ngâm nhìn Du Phục Thời.
Tu sĩ bình thường khi hấp thu yêu đan sẽ cần thời gian để luyện hóa, chứ không phải hấp thu sạch sẽ trong nháy mắt như vậy.
Vô luận nhìn từ góc độ nào thì thân phận của hắn đều không đơn giản, vả lại còn chưa từng xuất hiện qua trong nguyên tác.
Trong nguyên tác mạch truyện chủ đạo chỉ xoay quanh nam nữ chính, các đại năng lợi hại cũng chỉ được miêu tả trong mấy dòng, bất quá Diệp Tố chắc chắn Du Phục Thời tuyệt đối không phải là đại năng nào của tu chân giới hoặc ma giới.
—— bởi vì Tử Lê Anh Mộc.
Ở phần sau của nguyên tác có đoạn Ninh Thiển Dao lấy viên Tử Lê Anh Mộc trên cổ nghiền nát hòa với máu Huyền Âm chi thể của cô ta luyện chế ra một thanh ngụy thần kiếm cho Lục Trầm Hàn, thanh kiếm vừa ra liền áp chế toàn bộ tu chân giới, Tân Thẩm Chi chính là chết dưới thanh kiếm này.
Độ trân quý của Tử Lê Anh Mộc thì không cần bàn tới nữa, thế nhưng Du Phục Thời lại lấy ra hẳn một cái rương, so sánh của hạt châu của Ninh Thiển Dao thì hạt châu của nàng ta như là đồ thừa vậy.
Đồ vật mà hai phái tứ tông của tu chân giới đều không thể lấy ra được vậy mà bị Du Phục Thời ném ở một góc đựng sắt vụn đồng nát của Diệp Tố, hắn không có khả năng là người tu chân giới, càng không có khả năng là ma tu vốn dĩ vật tư khan hiếm phải thường xuyên tranh đoạt với tu sĩ.
Lần đó khi nhìn thấy rương Tử Lê Anh Mộc, nàng đã hoài nghi Du Phục Thời là yêu, chẳng qua hoài nghi cùng xác thực là hai việc khác nhau.
Hiện giờ nhìn thấy hắn trong nháy mắt hấp thu sạch sẽ yêu đan, không muốn xác nhận cũng khó.
Quả nhiên là yêu.
Diệp Tố một lần nữa hồi tưởng nội dung trong nguyên tác, trong sách những chuyện về Yêu giới cũng không được miêu tả quá nhiều.
Trong nguyên tác chỉ có một đoạn tình tiết về Yêu giới đó là Yêu giới vô chủ, các chủng tộc làm theo ý mình, Hồ Vương trong lúc tranh đoạt quyền lực bị thương mất trí nhớ, chạy lạc ra khỏi Yêu giới, ngoài ý muốn kết khế ước thú với Ninh Thiển Dao. Sau đó Hồ Vương chạy qua chạy lại giữa Yêu giới và tu chân giới, thường thường kiêm thêm nhiệm vụ làm công cụ thúc đẩy sự ghen tuông của nam chủ với nữ chủ.
Diệp Tố hoàn hồn nhìn Du Phục Thời nằm trên giường, tiểu sư đệ tuy rằng đầu óc không quá thông minh, lại còn thất học, nhưng hắn nhất định không phải là con hồ ly đó.
Hồ ly không ngủ đông, mà trong nguyên tác còn miêu tả trên cằm của Hồ Vương có một vết sẹo.
Du Phục Thời vẫn mãi không tỉnh, Diệp Tố dứt khoát nhét viên yêu đan còn lại vào trong tay hắn, yêu đan lại một lần nữa nhanh chóng biến mất.
Lần này, qua ba mươi phút, Du Phục Thời rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố, hắn chậm rì rì ngồi dậy, mái tóc đen nhánh thả ở sau người, cả người toát ra vẻ thanh quý lười nhát mà không tự biết, đúng lý hợp tình lên tiếng: “Ta đói bụng.”
Diệp Tố: “……”
Yêu nghiệt này sợ là lúc muốn làm việc gì đó ở thời điểm mấu chốt cũng có thể quên, cuối cùng phun ra một câu hắn đói bụng.
Diệp Tố lấy ra Tích Cốc Đan cùng với túi Càn Khôn mới đưa cho Du Phục Thời: “Vừa rồi ngươi đã dùng hai viên yêu đan.”
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, muốn nhìn xem hắn có hoảng loạn chút nào hay không.
Kết quả Du Phục Thời chỉ hơi nhíu mày: “Ta không phải yêu đan gì cũng dùng đâu.” Trong lời nói tràn đầy ghét bỏ.
Diệp Tố trầm mặc, là nàng xem trọng hắn rồi sao, cái gì âm mưu với chả dương mưu, một tên yêu thất học có thể hiểu được mấy trò này sao? Trong đầu lúc nào cũng chỉ có ăn với ngủ.
“Ngươi là yêu gì?” Diệp Tố đứng lên, dứt khoát hỏi thẳng.
Du Phục Thời cầm túi Càn Khôn mới lên, ngắm nghía trái phải, làm bộ không nghe thấy Diệp Tố hỏi chuyện.
Được rồi, không phủ nhận cũng không thừa nhận, rất nhất quán phương pháp của thất học.
“Có phải ngươi đang mắng ta đúng không?” Du Phục Thời bỗng nhiên quay đầu chất vấn Diệp Tố.
“Không có, nếu ngươi tỉnh rồi thì mấy ngày nữa chúng ta sẽ tiếp tục đi về hướng đông.” Đại sư tỷ bỗng nhiên cúi người nhìn chằm chằm tiểu sư đệ thất học, “Tiểu yêu cũng phải tu luyện.”
Du Phục Thời nhíu mày nhìn phàm nhân xoay người rời đi, tiểu yêu gì chứ? Hắn rõ ràng là đại yêu.
……
Trong mấy ngày này Diệp Tố cùng ba người Minh Lưu Sa cấp tốc luyện chế mười lăm thanh Súng Phun Phù để giao cho Hoàng Nhị Tiền trước khi rời đi.
“Yên tâm, không qua bao lâu Súng Phun Phù nhất định sẽ truyền khắp giới phù sư trung lưu.” Hoàng Nhị Tiền thề son sắt.
“Hy vọng là như thế.” Diệp Tố thuận miệng nói.
Hoàng Nhị Tiền lấy ra một túi linh thạch đưa cho Diệp Tố: “Đây là bảy thành linh thạch nhờ bán tài liệu yêu thú vừa rồi.”
Diệp Tố mở ra liền thấy linh thạch tràn đầy lấp lánh: “Mới có mấy ngày mà đã bán hết rồi sao?”
“Đương nhiên, gì chứ đường tiêu thụ thì Hoàng Nhị Tiền ta vẫn phải có.” Hoàng Nhị Tiền nhìn Diệp Tố, “Ta chờ ngày mà Thiên Cơ Môn một lần nữa quật khởi, đến lúc đó Văn Đông tài liệu hành có thể quang minh chính đại mua bán tài liệu.”
Văn Đông tài liệu hành vốn dĩ có rất nhiều cửa hàng trải rộng khắp tu chân giới, vậy mà hiện tại chỉ còn có một cửa hàng ở Định Hải Thành còn tính là hoàn chỉnh, nếu không nhờ Phá Nguyên Môn thỉnh thoảng sẽ ra tay bảo hộ thì có lẽ bọn họ đã sớm biến mất trên Phù Thế đại lục.
Sau khi cáo biệt Hoàng Nhị Tiền đoàn người Diệp Tố tiếp tục đi về hướng đông, trên đường không buông tha bất luận một tiểu bí cảnh nào, những bí cảnh sau này không có gặp phải ngoài ý muốn nào, tất cả đều là bí cảnh bình thường.
Hai tháng sau.
“Đại sư tỷ sao vẫn còn chưa đột phá.” Vừa ra tới từ bí cảnh, Hạ Nhĩ hơi buồn rầu nói, “Này không đúng a.”
Lữ Cửu trải qua vài lần chiến đấu cận kề sinh tử cũng đã đột phá được Kim Đan sơ kỳ, vốn dĩ Nguyên Anh tan vỡ Từ Trình Ngọc cũng một lần nữa hồi phục, tiệm cận đến mức tiến giai lên Nguyên Anh.
“Thôi đi.” Mã Tòng Thu đi theo bọn họ thời gian dài như vậy, cũng hiểu được phần nào tình hình của mọi người, “Diệp Tố mới đến Trúc Cơ trung kỳ bao lâu đâu chứ, người bình thường ai mà không phải mất năm ba năm mới có thể đột phá, ngươi tưởng chỉ cần hấp thụ chút linh khí là có thể một đường đột phá thẳng tiến sao?”
Hạ Nhĩ hừ một tiếng, khẽ nhếch cằm: “Thật ngại quá, đại sư tỷ của ta là thiên tài, không giống với người bình thường.”
“Đừng nổ nữa.” Diệp Tố duỗi tay che mặt Hạ Nhĩ, đẩy hắn sang một bên, “Mấy món tài liệu tìm được trong bí cảnh lần này sẽ không bán, ta cần dùng lên Nguyệt Nha Sạn.”
Minh Lưu Sa và Tây Ngọc tất nhiên không có ý kiến.
“Xếp hạng của Toàn Gia Anh lại cao lên.” Tây Ngọc nhìn Bách Thanh Bảng trong truyền tin ngọc điệp nói, “Hai tháng hai lần thăng hạng, hắn khá lợi hại đấy chứ.”
Tháng trước xếp hạng của Toàn Gia Anh tăng một bậc, tháng này tăng hai bậc, hiện tại vị trí của hắn trên Bách Thanh Bảng là 147.
Nói cách khác trong thời gian ngắn ngủn hai tháng hắn làm ra được hai kiện pháp khí, mà kiện sau còn tốt hơn kiện trước.
“Còn hai người Trảm Kim Tông thì sao?” Diệp Tố hỏi.
“Tháng trước Trang Văn Tuyên cùng Hoa Đại Ngọc đều thụt xuống một bậc, tháng này……Hoa Đại Ngọc xếp hạng 109, Trang Văn Tuyên xếp hạng 123.” Tây Ngọc nhìn nhìn trên bảng nói.
Vị trí từ 100 đến 200 trên Bách Thang Bảng cơ bản đều là xếp hạng của các luyên khí sư Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ luyện khí sư có thể tăng được một bậc trên đó là đã khó lường, vậy mà hai người Trảm Kim Tông vừa động liền tăng hơn mười bậc.
“Hai người đó hẳn là đã Kim Đan kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể tăng hạng nhanh như vậy.” Diệp Tố rũ mắt đè tay của tiểu sư đệ đang định thò vào túi Càn Khôn của nàng, “50 chữ, Thiên Cơ Môn không có đệ tử thất học.”
Du Phục Thời từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra một chồng giấy, trên đó đều là chữ mà hắn viết.
Diệp Tố: “……”
Vậy là trong bí cảnh, người khác đều liều mạng đoạt bảo, đoạt tài nguyên, hắn ở sau lưng luyện chữ?
Diệp Tố cũng chỉ có thể buông tay, Du Phục Thời lúc này mới vừa lòng lấy ra Vụ Sát Hoa từ túi Càn Khôn của phàm nhân đeo lên tay.
“Diệp Tố, cô có đề tên lên Bách Thanh Bảng không?” Từ Trình Ngọc đứng bên cạnh tò mò hỏi.
Hắn tuy là kiếm tu nhưng cũng có nghe nói tới Bách Thanh Bảng của luyện khí sư.
“Ta không có.” Diệp Tố tạm thời không muốn thu hút sự chú ý của Trảm Kim Tông, bọn họ hiện tại gióng trống khua chiêng tiến vào bí cảnh tu luyện, bên kia nhiều nhất cho rằng bọn họ do bị cùng đường bí lối mà thôi, nếu còn biểu hiện thiên phú, thực lực không yếu chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị chèn ép không còn đường ngóc đầu lên được.
Ít nhất phải đợi đến khi Thiên Cơ Môn hoàn toàn tiến vào tầm mắt của mọi người, đến lúc đó Trảm Kim Tông cùng Toàn Điển hành không có cách nào trắng trợn chèn ép mới được.
“Từ huynh, điều kiện để có thể tham gia tông môn đại bỉ là gì?” Diệp Tố cất đi xấp giấy luyện chữ của Du Phục Thời vào túi Càn Khôn, xoay người hỏi Từ Trình Ngọc.
Tông môn đại bỉ mỗi mười năm tổ chức một lần, khoảng cách đến lần tiếp theo còn có khoảng hai năm.
“Tông môn đại bỉ?” Từ Trình Ngọc không rõ lắm vì sao nàng lại hỏi về cái này, bất quá vẫn nghiêm túc giải thích, “Điều kiện duy nhất để tham gia đại bỉ chính là phải từ một trăm tuổi trở xuống và cảnh giới từ Kim Đan kỳ trở lên, các đệ tử của tông môn sẽ đại biểu tông phái của chính mình tham gia, các tán tu sẽ tham gia dưới danh nghĩa Vô Danh tông, bốn phía đông tây nam bắc mỗi nơi có danh ngạch một ngàn người, tháng ba năm sau sẽ bắt đầu tuyển chọn.”
Diệp Tố gật gật đầu: “Vậy là nếu ta muốn tham gia tông môn đại bỉ thì đầu tiên phải đạt được Kim Đan kỳ đúng không?”
“Cô muốn tham gia tông môn đại bỉ?” Mã Tòng Thu đứng phía trước quay đầu khiếp sợ nói, “Trước giờ chưa từng có luyện khí sư tham gia.”
“Mã sư đệ!” Từ Trình Ngọc hô một tiếng, ý bảo Mã Tòng Thu đừng nói nữa.
“Vốn dĩ là vậy mà.” Mã Tòng Thu nhỏ giọng nói thầm, “Luyện khí sư tham gia thì có thể làm gì chứ, múa linh hỏa sao?”
Diệp Tố nghe được rõ ràng nhưng cũng không thèm để ý, chỉ hỏi tiếp: “Tông môn đại bỉ cụ thể sẽ thi cái gì?”
“Tham gia tông môn đại bỉ có kiếm tu, phật tu, phù tu, thuật tu, ngẫu nhiên cũng có đan tu giành được vị trí để tham gia. Xác thật chưa từng thấy có luyện khí sư tham gia, bất quá Diệp Tố cô biết vẽ phù có lẽ có thể tham gia.” Từ Trình Ngọc nói, “Kỳ thật tông môn đại bỉ xét đến cùng là so cảnh giới cao thấp cùng với khả năng nắm giữ linh lực mà thôi.”
Diệp Tố hiểu rõ, trong nguyên tác Dịch Huyền đại biểu Ngô Kiếm Phái còn Ninh Thiển Dao lại tham gia dưới danh nghĩa Vô Danh Tông với các tán tu, hai người đều lấy thân phận kiếm tu tham gia tông môn đại bỉ, không có quan hệ gì đến Thiên Cơ Môn.
“Kế tiếp chúng ta có thể đi Quy Tông Thành nhìn thử xem, nơi đó là thành của phù tu, nếu có bí cảnh có lẽ có thể tìm được một ít phù chú thuật.” Từ Trình Ngọc đưa ra kiến nghị.
“Được.” Diệp Tố cũng đang có ý này.
……
Quy Tông Thành, lấy từ cụm ngũ hành quy tông, từ cái tên thì có thể thấy được địa vị của Ngũ Hành Tông trong thành.
Khác với Đồ Thủ Thành bàng bạc kiếm ý, đoàn người đứng trước Quy Tông Thành, ngửa đầu nhìn tấm biển trên cửa thành, không phải là một biển tên bình thường mà trên đó có một đạo phù chú, trên đó có ba chữ.
Nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ thấy uy nghiêm chính khí, tiêu tán hết thảy tâm ma, nhưng nếu nhìn quá lâu sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sinh ra ảo giác.
“Nơi này chính là Quy Tông Thành.” Từ Trình Ngọc ngửa đầu nhìn ba chữ phức tạp trên phù chú, “Tục truyền đây chính là phù chú do khai sơn sư tổ của Ngũ Hành Sơn chấp bút, ba chữ ở giữa chính là “Quy Tông Thành.””
“Quy Tông Ấn.” Du Phục Thời đứng ở sau Diệp Tố bỗng nhiên nói một câu.
Diệp Tố quay đầu nhìn lại: “Cái gì?”
Du Phục Thời lấy ra giấy luyện chữ, viết lên đó một hàng chữ đưa cho Diệp Tố.
—— không phải Quy Tông Thành.
“Năm chữ.” Du Phục Thời chỉ vào chữ trên giấy nói.
Diệp Tố: “……”
Nàng lại ngửa đầu nhìn thoáng qua phù chú trên cổng thành, nghiêng đầu thu lại tờ giấy: “Không tính.”
Mấy người ở đằng trước không nghe rõ Du Phục Thời nói gì, tất cả đều đang tập trung vào phù chú trên cổng thành, Từ Trình Ngọc có nghe thấy được nhưng khi quay đầu lại thì thấy Diệp Tố không có biểu hiện gì khác lạ nên cũng không quá để bụng câu nói của Du Phục Thời.
Tiến vào Quy Tông Thành, mọi người liền có thể dễ dàng cảm nhận được một cổ đạo ý vô hình không nói nên lời, trên đường người đến người đi tấp nập, ít có người mang theo pháp khí mà phần lớn mọi người trên tay đều cầm phù chú.
“Có nghe nói gì chưa? Nữ nhi duy nhất của Ngũ Hành Tông tông chủ thích đệ nhất đệ tử thế hệ này của Côn Luân Phái, Lục Trầm Hàn đấy.”
“Lục Trầm Hàn? Không phải nói hắn có tình ý với đệ tử Hợp Hoan Tông sao?”
Một nhóm phù tu ngồi trong quán trà bát quái cười nói, thanh âm to tới độ từ tầng hai truyền xuống dưới đường.
Diệp Tố nghe thấy vậy thì hơi nhướng mày, nam chủ đây là bắt đầu khởi động con đường chinh phục hậu cung của hắn rồi sao?
Tu sĩ bình thường khi hấp thu yêu đan sẽ cần thời gian để luyện hóa, chứ không phải hấp thu sạch sẽ trong nháy mắt như vậy.
Vô luận nhìn từ góc độ nào thì thân phận của hắn đều không đơn giản, vả lại còn chưa từng xuất hiện qua trong nguyên tác.
Trong nguyên tác mạch truyện chủ đạo chỉ xoay quanh nam nữ chính, các đại năng lợi hại cũng chỉ được miêu tả trong mấy dòng, bất quá Diệp Tố chắc chắn Du Phục Thời tuyệt đối không phải là đại năng nào của tu chân giới hoặc ma giới.
—— bởi vì Tử Lê Anh Mộc.
Ở phần sau của nguyên tác có đoạn Ninh Thiển Dao lấy viên Tử Lê Anh Mộc trên cổ nghiền nát hòa với máu Huyền Âm chi thể của cô ta luyện chế ra một thanh ngụy thần kiếm cho Lục Trầm Hàn, thanh kiếm vừa ra liền áp chế toàn bộ tu chân giới, Tân Thẩm Chi chính là chết dưới thanh kiếm này.
Độ trân quý của Tử Lê Anh Mộc thì không cần bàn tới nữa, thế nhưng Du Phục Thời lại lấy ra hẳn một cái rương, so sánh của hạt châu của Ninh Thiển Dao thì hạt châu của nàng ta như là đồ thừa vậy.
Đồ vật mà hai phái tứ tông của tu chân giới đều không thể lấy ra được vậy mà bị Du Phục Thời ném ở một góc đựng sắt vụn đồng nát của Diệp Tố, hắn không có khả năng là người tu chân giới, càng không có khả năng là ma tu vốn dĩ vật tư khan hiếm phải thường xuyên tranh đoạt với tu sĩ.
Lần đó khi nhìn thấy rương Tử Lê Anh Mộc, nàng đã hoài nghi Du Phục Thời là yêu, chẳng qua hoài nghi cùng xác thực là hai việc khác nhau.
Hiện giờ nhìn thấy hắn trong nháy mắt hấp thu sạch sẽ yêu đan, không muốn xác nhận cũng khó.
Quả nhiên là yêu.
Diệp Tố một lần nữa hồi tưởng nội dung trong nguyên tác, trong sách những chuyện về Yêu giới cũng không được miêu tả quá nhiều.
Trong nguyên tác chỉ có một đoạn tình tiết về Yêu giới đó là Yêu giới vô chủ, các chủng tộc làm theo ý mình, Hồ Vương trong lúc tranh đoạt quyền lực bị thương mất trí nhớ, chạy lạc ra khỏi Yêu giới, ngoài ý muốn kết khế ước thú với Ninh Thiển Dao. Sau đó Hồ Vương chạy qua chạy lại giữa Yêu giới và tu chân giới, thường thường kiêm thêm nhiệm vụ làm công cụ thúc đẩy sự ghen tuông của nam chủ với nữ chủ.
Diệp Tố hoàn hồn nhìn Du Phục Thời nằm trên giường, tiểu sư đệ tuy rằng đầu óc không quá thông minh, lại còn thất học, nhưng hắn nhất định không phải là con hồ ly đó.
Hồ ly không ngủ đông, mà trong nguyên tác còn miêu tả trên cằm của Hồ Vương có một vết sẹo.
Du Phục Thời vẫn mãi không tỉnh, Diệp Tố dứt khoát nhét viên yêu đan còn lại vào trong tay hắn, yêu đan lại một lần nữa nhanh chóng biến mất.
Lần này, qua ba mươi phút, Du Phục Thời rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố, hắn chậm rì rì ngồi dậy, mái tóc đen nhánh thả ở sau người, cả người toát ra vẻ thanh quý lười nhát mà không tự biết, đúng lý hợp tình lên tiếng: “Ta đói bụng.”
Diệp Tố: “……”
Yêu nghiệt này sợ là lúc muốn làm việc gì đó ở thời điểm mấu chốt cũng có thể quên, cuối cùng phun ra một câu hắn đói bụng.
Diệp Tố lấy ra Tích Cốc Đan cùng với túi Càn Khôn mới đưa cho Du Phục Thời: “Vừa rồi ngươi đã dùng hai viên yêu đan.”
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, muốn nhìn xem hắn có hoảng loạn chút nào hay không.
Kết quả Du Phục Thời chỉ hơi nhíu mày: “Ta không phải yêu đan gì cũng dùng đâu.” Trong lời nói tràn đầy ghét bỏ.
Diệp Tố trầm mặc, là nàng xem trọng hắn rồi sao, cái gì âm mưu với chả dương mưu, một tên yêu thất học có thể hiểu được mấy trò này sao? Trong đầu lúc nào cũng chỉ có ăn với ngủ.
“Ngươi là yêu gì?” Diệp Tố đứng lên, dứt khoát hỏi thẳng.
Du Phục Thời cầm túi Càn Khôn mới lên, ngắm nghía trái phải, làm bộ không nghe thấy Diệp Tố hỏi chuyện.
Được rồi, không phủ nhận cũng không thừa nhận, rất nhất quán phương pháp của thất học.
“Có phải ngươi đang mắng ta đúng không?” Du Phục Thời bỗng nhiên quay đầu chất vấn Diệp Tố.
“Không có, nếu ngươi tỉnh rồi thì mấy ngày nữa chúng ta sẽ tiếp tục đi về hướng đông.” Đại sư tỷ bỗng nhiên cúi người nhìn chằm chằm tiểu sư đệ thất học, “Tiểu yêu cũng phải tu luyện.”
Du Phục Thời nhíu mày nhìn phàm nhân xoay người rời đi, tiểu yêu gì chứ? Hắn rõ ràng là đại yêu.
……
Trong mấy ngày này Diệp Tố cùng ba người Minh Lưu Sa cấp tốc luyện chế mười lăm thanh Súng Phun Phù để giao cho Hoàng Nhị Tiền trước khi rời đi.
“Yên tâm, không qua bao lâu Súng Phun Phù nhất định sẽ truyền khắp giới phù sư trung lưu.” Hoàng Nhị Tiền thề son sắt.
“Hy vọng là như thế.” Diệp Tố thuận miệng nói.
Hoàng Nhị Tiền lấy ra một túi linh thạch đưa cho Diệp Tố: “Đây là bảy thành linh thạch nhờ bán tài liệu yêu thú vừa rồi.”
Diệp Tố mở ra liền thấy linh thạch tràn đầy lấp lánh: “Mới có mấy ngày mà đã bán hết rồi sao?”
“Đương nhiên, gì chứ đường tiêu thụ thì Hoàng Nhị Tiền ta vẫn phải có.” Hoàng Nhị Tiền nhìn Diệp Tố, “Ta chờ ngày mà Thiên Cơ Môn một lần nữa quật khởi, đến lúc đó Văn Đông tài liệu hành có thể quang minh chính đại mua bán tài liệu.”
Văn Đông tài liệu hành vốn dĩ có rất nhiều cửa hàng trải rộng khắp tu chân giới, vậy mà hiện tại chỉ còn có một cửa hàng ở Định Hải Thành còn tính là hoàn chỉnh, nếu không nhờ Phá Nguyên Môn thỉnh thoảng sẽ ra tay bảo hộ thì có lẽ bọn họ đã sớm biến mất trên Phù Thế đại lục.
Sau khi cáo biệt Hoàng Nhị Tiền đoàn người Diệp Tố tiếp tục đi về hướng đông, trên đường không buông tha bất luận một tiểu bí cảnh nào, những bí cảnh sau này không có gặp phải ngoài ý muốn nào, tất cả đều là bí cảnh bình thường.
Hai tháng sau.
“Đại sư tỷ sao vẫn còn chưa đột phá.” Vừa ra tới từ bí cảnh, Hạ Nhĩ hơi buồn rầu nói, “Này không đúng a.”
Lữ Cửu trải qua vài lần chiến đấu cận kề sinh tử cũng đã đột phá được Kim Đan sơ kỳ, vốn dĩ Nguyên Anh tan vỡ Từ Trình Ngọc cũng một lần nữa hồi phục, tiệm cận đến mức tiến giai lên Nguyên Anh.
“Thôi đi.” Mã Tòng Thu đi theo bọn họ thời gian dài như vậy, cũng hiểu được phần nào tình hình của mọi người, “Diệp Tố mới đến Trúc Cơ trung kỳ bao lâu đâu chứ, người bình thường ai mà không phải mất năm ba năm mới có thể đột phá, ngươi tưởng chỉ cần hấp thụ chút linh khí là có thể một đường đột phá thẳng tiến sao?”
Hạ Nhĩ hừ một tiếng, khẽ nhếch cằm: “Thật ngại quá, đại sư tỷ của ta là thiên tài, không giống với người bình thường.”
“Đừng nổ nữa.” Diệp Tố duỗi tay che mặt Hạ Nhĩ, đẩy hắn sang một bên, “Mấy món tài liệu tìm được trong bí cảnh lần này sẽ không bán, ta cần dùng lên Nguyệt Nha Sạn.”
Minh Lưu Sa và Tây Ngọc tất nhiên không có ý kiến.
“Xếp hạng của Toàn Gia Anh lại cao lên.” Tây Ngọc nhìn Bách Thanh Bảng trong truyền tin ngọc điệp nói, “Hai tháng hai lần thăng hạng, hắn khá lợi hại đấy chứ.”
Tháng trước xếp hạng của Toàn Gia Anh tăng một bậc, tháng này tăng hai bậc, hiện tại vị trí của hắn trên Bách Thanh Bảng là 147.
Nói cách khác trong thời gian ngắn ngủn hai tháng hắn làm ra được hai kiện pháp khí, mà kiện sau còn tốt hơn kiện trước.
“Còn hai người Trảm Kim Tông thì sao?” Diệp Tố hỏi.
“Tháng trước Trang Văn Tuyên cùng Hoa Đại Ngọc đều thụt xuống một bậc, tháng này……Hoa Đại Ngọc xếp hạng 109, Trang Văn Tuyên xếp hạng 123.” Tây Ngọc nhìn nhìn trên bảng nói.
Vị trí từ 100 đến 200 trên Bách Thang Bảng cơ bản đều là xếp hạng của các luyên khí sư Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ luyện khí sư có thể tăng được một bậc trên đó là đã khó lường, vậy mà hai người Trảm Kim Tông vừa động liền tăng hơn mười bậc.
“Hai người đó hẳn là đã Kim Đan kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể tăng hạng nhanh như vậy.” Diệp Tố rũ mắt đè tay của tiểu sư đệ đang định thò vào túi Càn Khôn của nàng, “50 chữ, Thiên Cơ Môn không có đệ tử thất học.”
Du Phục Thời từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra một chồng giấy, trên đó đều là chữ mà hắn viết.
Diệp Tố: “……”
Vậy là trong bí cảnh, người khác đều liều mạng đoạt bảo, đoạt tài nguyên, hắn ở sau lưng luyện chữ?
Diệp Tố cũng chỉ có thể buông tay, Du Phục Thời lúc này mới vừa lòng lấy ra Vụ Sát Hoa từ túi Càn Khôn của phàm nhân đeo lên tay.
“Diệp Tố, cô có đề tên lên Bách Thanh Bảng không?” Từ Trình Ngọc đứng bên cạnh tò mò hỏi.
Hắn tuy là kiếm tu nhưng cũng có nghe nói tới Bách Thanh Bảng của luyện khí sư.
“Ta không có.” Diệp Tố tạm thời không muốn thu hút sự chú ý của Trảm Kim Tông, bọn họ hiện tại gióng trống khua chiêng tiến vào bí cảnh tu luyện, bên kia nhiều nhất cho rằng bọn họ do bị cùng đường bí lối mà thôi, nếu còn biểu hiện thiên phú, thực lực không yếu chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị chèn ép không còn đường ngóc đầu lên được.
Ít nhất phải đợi đến khi Thiên Cơ Môn hoàn toàn tiến vào tầm mắt của mọi người, đến lúc đó Trảm Kim Tông cùng Toàn Điển hành không có cách nào trắng trợn chèn ép mới được.
“Từ huynh, điều kiện để có thể tham gia tông môn đại bỉ là gì?” Diệp Tố cất đi xấp giấy luyện chữ của Du Phục Thời vào túi Càn Khôn, xoay người hỏi Từ Trình Ngọc.
Tông môn đại bỉ mỗi mười năm tổ chức một lần, khoảng cách đến lần tiếp theo còn có khoảng hai năm.
“Tông môn đại bỉ?” Từ Trình Ngọc không rõ lắm vì sao nàng lại hỏi về cái này, bất quá vẫn nghiêm túc giải thích, “Điều kiện duy nhất để tham gia đại bỉ chính là phải từ một trăm tuổi trở xuống và cảnh giới từ Kim Đan kỳ trở lên, các đệ tử của tông môn sẽ đại biểu tông phái của chính mình tham gia, các tán tu sẽ tham gia dưới danh nghĩa Vô Danh tông, bốn phía đông tây nam bắc mỗi nơi có danh ngạch một ngàn người, tháng ba năm sau sẽ bắt đầu tuyển chọn.”
Diệp Tố gật gật đầu: “Vậy là nếu ta muốn tham gia tông môn đại bỉ thì đầu tiên phải đạt được Kim Đan kỳ đúng không?”
“Cô muốn tham gia tông môn đại bỉ?” Mã Tòng Thu đứng phía trước quay đầu khiếp sợ nói, “Trước giờ chưa từng có luyện khí sư tham gia.”
“Mã sư đệ!” Từ Trình Ngọc hô một tiếng, ý bảo Mã Tòng Thu đừng nói nữa.
“Vốn dĩ là vậy mà.” Mã Tòng Thu nhỏ giọng nói thầm, “Luyện khí sư tham gia thì có thể làm gì chứ, múa linh hỏa sao?”
Diệp Tố nghe được rõ ràng nhưng cũng không thèm để ý, chỉ hỏi tiếp: “Tông môn đại bỉ cụ thể sẽ thi cái gì?”
“Tham gia tông môn đại bỉ có kiếm tu, phật tu, phù tu, thuật tu, ngẫu nhiên cũng có đan tu giành được vị trí để tham gia. Xác thật chưa từng thấy có luyện khí sư tham gia, bất quá Diệp Tố cô biết vẽ phù có lẽ có thể tham gia.” Từ Trình Ngọc nói, “Kỳ thật tông môn đại bỉ xét đến cùng là so cảnh giới cao thấp cùng với khả năng nắm giữ linh lực mà thôi.”
Diệp Tố hiểu rõ, trong nguyên tác Dịch Huyền đại biểu Ngô Kiếm Phái còn Ninh Thiển Dao lại tham gia dưới danh nghĩa Vô Danh Tông với các tán tu, hai người đều lấy thân phận kiếm tu tham gia tông môn đại bỉ, không có quan hệ gì đến Thiên Cơ Môn.
“Kế tiếp chúng ta có thể đi Quy Tông Thành nhìn thử xem, nơi đó là thành của phù tu, nếu có bí cảnh có lẽ có thể tìm được một ít phù chú thuật.” Từ Trình Ngọc đưa ra kiến nghị.
“Được.” Diệp Tố cũng đang có ý này.
……
Quy Tông Thành, lấy từ cụm ngũ hành quy tông, từ cái tên thì có thể thấy được địa vị của Ngũ Hành Tông trong thành.
Khác với Đồ Thủ Thành bàng bạc kiếm ý, đoàn người đứng trước Quy Tông Thành, ngửa đầu nhìn tấm biển trên cửa thành, không phải là một biển tên bình thường mà trên đó có một đạo phù chú, trên đó có ba chữ.
Nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ thấy uy nghiêm chính khí, tiêu tán hết thảy tâm ma, nhưng nếu nhìn quá lâu sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sinh ra ảo giác.
“Nơi này chính là Quy Tông Thành.” Từ Trình Ngọc ngửa đầu nhìn ba chữ phức tạp trên phù chú, “Tục truyền đây chính là phù chú do khai sơn sư tổ của Ngũ Hành Sơn chấp bút, ba chữ ở giữa chính là “Quy Tông Thành.””
“Quy Tông Ấn.” Du Phục Thời đứng ở sau Diệp Tố bỗng nhiên nói một câu.
Diệp Tố quay đầu nhìn lại: “Cái gì?”
Du Phục Thời lấy ra giấy luyện chữ, viết lên đó một hàng chữ đưa cho Diệp Tố.
—— không phải Quy Tông Thành.
“Năm chữ.” Du Phục Thời chỉ vào chữ trên giấy nói.
Diệp Tố: “……”
Nàng lại ngửa đầu nhìn thoáng qua phù chú trên cổng thành, nghiêng đầu thu lại tờ giấy: “Không tính.”
Mấy người ở đằng trước không nghe rõ Du Phục Thời nói gì, tất cả đều đang tập trung vào phù chú trên cổng thành, Từ Trình Ngọc có nghe thấy được nhưng khi quay đầu lại thì thấy Diệp Tố không có biểu hiện gì khác lạ nên cũng không quá để bụng câu nói của Du Phục Thời.
Tiến vào Quy Tông Thành, mọi người liền có thể dễ dàng cảm nhận được một cổ đạo ý vô hình không nói nên lời, trên đường người đến người đi tấp nập, ít có người mang theo pháp khí mà phần lớn mọi người trên tay đều cầm phù chú.
“Có nghe nói gì chưa? Nữ nhi duy nhất của Ngũ Hành Tông tông chủ thích đệ nhất đệ tử thế hệ này của Côn Luân Phái, Lục Trầm Hàn đấy.”
“Lục Trầm Hàn? Không phải nói hắn có tình ý với đệ tử Hợp Hoan Tông sao?”
Một nhóm phù tu ngồi trong quán trà bát quái cười nói, thanh âm to tới độ từ tầng hai truyền xuống dưới đường.
Diệp Tố nghe thấy vậy thì hơi nhướng mày, nam chủ đây là bắt đầu khởi động con đường chinh phục hậu cung của hắn rồi sao?