Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 225: Trận chiến trở về
Thời gian gần đây, ai cũng có thể cảm nhận được sóng ngầm ở Thượng Trọng Thiên đang trào dâng mãnh liệt, đặc biệt là những người ở Chung Ly phủ đều muốn tìm cách nào đó thử xem lực lượng của tân Ngự Thần Du gia sâu cạn như thế nào.
“Trước đó các người đã biết hắn đi Phù Thế đại lục?” Chung Ly Khanh ngồi trên ỷ tọa cao nhất, nhìn chúng Ngự Thần hai bên.
Hắn là Ngự Thần mạnh nhất Chung Ly gia, mặc dù đương nhiệm Ngự Thủ là phụ thân hắn nhưng cũng chỉ có thể ngồi khuất bên dưới.
“Vốn dĩ cho rằng không có lôi phi thăng hắn sẽ không thể lên được đây.” Sắc mặt phụ thân của Chung Ly Khanh khó coi nói, ông ta còn cố ý đi đóng lại các thông đạo có thể thông với hạ giới của Du gia để phòng ngừa Du gia phát hiện Du Phục Thời ở Phù Thế đại lục thì sẽ hạ phàm tìm cách giúp hắn phi thăng.
Ai ngờ được lúc sau này lại có một tán Thần từ đâu nhảy ra đánh cược với bọn họ.
Tuy rằng lúc ấy ông ta cũng biết về việc đánh cược đó, nhưng ông không ngăn cản là vì không dự đoán được Chung Ly Khanh sẽ thua.
“Các người có phải còn động tay chân vào chuyện khác nữa hay không?” Chung Ly Khanh hỏi, từ nét mặt của phụ thân mình hắn có thể nhìn ra được chút gì đó.
“……Trước đó có phái xuống mấy tán Thần, muốn để bọn họ dùng cạn tài nguyên của Phù Thế đại lục.” Phụ thân của Chung Ly Khanh không được tự nhiên đáp, “Yên tâm, bọn họ cũng không biết mình bị cố ý thả xuống dưới, tra không đến được trên đầu chúng ta.”
“Động tay động chân không ít nhưng Du Phục Thời vẫn phi thăng lên đây.” Mẫu thân Chung Ly Khanh không vui nói, “Bên Lôi gia cũng đã tới cửa vài lần, muốn lấy lại quyền quản lý lôi phi thăng.”
Chung Ly Khanh nghe vậy thì nhíu mày: “Hắn lên đây cũng tốt, cho Du gia thua tâm phục khẩu phục, còn lôi phi thăng của Lôi gia thì cứ trả về cho họn họ đi.”
“Con đã gặp qua Du Phục Thời, cảm thấy hắn thế nào?” Phụ thân Chung Ly Khanh hỏi hắn.
“Không có sức uy hiếp.” Chung Ly Khanh nhớ lại không bao lâu trước đó hai người đã thấy nhau từ xa, “Lực lượng của con cao hơn hắn.”
Lực lượng của Ngự Thần là trời sinh, cộng thêm kế thừa huyết mạch, đặc biết là các Ngự Thần được sinh ra cùng thời kỳ thậm chí có thể cảm giác được lực lượng của đối phương.
Chung Ly Khanh vừa dứt lời thì các Ngự Thần bên dưới tức khắc thở phào một hơi nhẹ nhõm, sự lo lắng do vài lần thất thủ trước đó tạo nên rốt cuộc cũng tiêu tán.
Chỉ là những Ngự Thần này lại không biết rằng cảnh giới của Du Phục Thời trời sinh không hấp dẫn sự chú ý của người khác, lúc ở hạ giới cũng giống như tàng hình vậy, cũng không ai biết là Du Phục Thời không có độ lôi phi thăng, vừa thức tỉnh liền có thể trở lại thượng giới.
“Nghe nói có không ít tán Thần từ Phù Thế đại lục lên đây.” Chung Ly Khanh chuyển sang chuyện khác: “Loại tán Thần xảo trá như Diệp Tố vẫn cần phải cẩn thận. Những tán Thần trong Chung Ly phủ ta muốn tự mình chọn lại một lần nữa.”
Từ sau khi Chung Ly Khanh trở về, quyền lực bên trong Chung Ly phủ về cơ bản toàn bộ đã chuyển giao vào trong tay hắn, chuyện này cũng không ai phản đối, huống chi chính hắn muốn tham gia trận chiến trở về.
Quy tắc của trận chiến trở về rất đơn giản, hai bên cử ra một trăm tán Thần, do tân Ngự Thần làm thủ lĩnh, tất cả các loại thủ đoạn đều có thể lấy ra, bảo vệ lãnh địa của phe mình, đồng thời chiếm cứ được lãnh địa của đối phương thì tính là chiến thắng.
Cùng lúc đó, Du phủ đã bắt đầu huấn luyện đoàn chiến.
Diệp Tố ngồi yên không nhúc nhích nhìn bọn họ phối hợp đối chiến, Du Phục Thời thân là người dẫn đầu ban đầu còn nhìn chăm chú, thỉnh thoảng còn đột nhiên xuất hiện, phá chiêu của bọn họ.
Nhưng cũng chỉ được một lúc hắn liền không muốn động nữa, cọ ở bên cạnh Diệp Tố, nghênh ngang ngồi xuống cạnh nàng, tất nhiên không thể thiếu việc lấy vạt áo của nàng lót dưới đất.
Hai người ngồi song song bên ngoài sân, Diệp Tố còn đang nhìn Dịch Huyền và Từ Trình Ngọc ở giữa sân, hai người này không biết có phải ở dưới hạ giới rất thường xuyên so chiêu luận bàn hay không mà thoạt nhìn rất quen thuộc chiêu thức của đối phương.
Vị tiểu sư đệ nào đó chua đến sắp nổi bong bóng, âm thầm xích lại gần Diệp Tố hơn nữa, cánh tay của hai người dán sát vào nhau, trông cực kỳ thân mật, khắng khít.
“Tốc độ quá chậm.” Du Phục Thời nhìn Dịch Huyền ở đằng xa chua lè nói.
“Trong số các tán Thần không tính là chậm.” Ánh mắt của Diệp Tố vẫn dừng trên người Dịch Huyền và Từ Trình Ngọc, “Lúc trước ta đã từng giao thủ qua với vài tán Thần nổi danh của Chung Ly gia, tốc độ cũng khoảng đó mà thôi.”
Du Phục Thời: “……Tư thế đáp đất khó coi.”
Diệp Tố nhìn tư thế đáp đất có thể nói là hoàn mỹ của Dịch Huyền giải thích: “Vừa rồi là đệ ấy cố ý lùi về phía sau một bước để giảm bớt lực.”
Vị tiểu sư đệ nào đó dần dần trầm mặc, hắn cảm thấy Diệp Tố đã thay đổi, không còn là đại sư tỷ thương mình nhất nữa.
Hẳn là nhận thấy Du Phục Thời đột nhiên an tĩnh nên Diệp Tố mới bớt thời gian quay mặt qua nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Trong mắt nàng chỉ có một mình Dịch Huyền.” Du Phục Thời lập tức lên tiếng chỉ trích.
“Vừa rồi ta cũng nhìn Từ Trình Ngọc mà.” Diệp Tố nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, “Cũng nhìn mấy người Lữ Cửu nữa.”
Du Phục Thời: “……” Tức giận, nhưng lại không biết biểu đạt ra như thế nào!
“Thôi được rồi.” Diệp Tố giơ một ngón tay chọc chọc vào má phụng phịu của tiểu sư đệ, “Mau xì hơi ra nào, chỉ còn mấy tháng để mọi người luyện tập phối hợp với nhau mà thôi, trận chiến trở về không thể thua Chung Ly gia được.”
Một đạo lôi phi thăng kia ở Phù Thế đại lục không phải là kế lâu dài, đặc biệt là nó không thể một lúc đánh từ hai người trở lên, vẫn cần phải có Lôi gia của Thượng Trọng Thiên.
Thế nên đả kích Chung Ly gia là việc nhất định phải làm.
Du Phục Thời theo tay nàng nhích qua gần hơn nữa, đến khi dựa hẳn vào trên vai Diệp Tố mới an phận đáp lời: “Ừ.”
Du Ly Giáng vừa mới bước vào sân viện xem tình hình huấn luyện, thấy thế thì lập tức lộ ra bộ dáng không thể nào nhìn nổi: “……”
Nhi tử thật là……như đúc ra từ một khuôn với cha hắn.
Vừa lười lại kiều khí, còn dễ dàng ghen.
……
Ngày trận chiến trở về diễn ra, mười tám Ngự gia Thượng Trọng Thiên tất cả đều đến đông đủ, không ít tán Thần ở Trung Trọng Thiên cũng nhận được Khách Lệnh để lên xem.
Mấy người Trương Phong Phong tất nhiên cũng đi lên cổ vũ, Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ vừa nhìn về phía Du gia liền thấy ngay Diệp Tố, tức khắc hô to: “Đại sư tỷ!”
Giống y như tông môn đại bỉ năm đó, vừa nhiệt tình lại chân thành.
Diệp Tố từ xa nhìn về phía bọn họ, hai mắt cong cong, mỉm cười phất tay với bọn họ.
Còn những người khác trên Thượng Trọng Thiên, thật ra trong lòng đều đã chắc chắn Chung Ly phủ sẽ thắng.
Thần lực của Chung Ly Khanh rõ như ban ngày, lại là tân Ngự Thần trở về trước, tuy rằng lần trước Diệp Tố đã thắng nhưng hai người chân chính giao thủ cũng chẳng có mấy chiêu.
Thêm nữa……Trên người Du Phục Thời không có loại thần uy chói mắt bức người như đối phương, nghe nói hắn đã lên thượng giới hơn nửa năm nhưng mỗi ngày chỉ đi dạo khắp nơi, có thể ngồi thì sẽ không đứng, còn không chăm chỉ bằng tán Thần.
Không ai cảm thấy Du gia có thể thắng, ngoại trừ bản thân Du gia.
Khoảng không dưới Thần sơn cực kỳ rộng lớn, hai nhóm tán Thần của Chung Ly gia và Du gia tách ra đứng hai bên, trung gian cách nhau một khoảng lớn.
Trận chiến trở về sẽ diễn ra ở đây.
Chung Ly Ngự Thủ và Du Ngự Thủ, hai vị Ngự Thần đứng đối diện ở giữa hai nhóm người, một vị vung kiếm, một vị vung tay, thần lực được phóng thích ra.
Bắt đầu từ vị trí chân hai người đang đứng, thần lực vẽ ra hai đường rãnh thật sâu, cho đến khi chúng hội tụ lại thành một đường.
Mảnh đất trống rộng lớn dưới chân Thần sơn bị phân chia thành hai khối lãnh địa, do Du gia và Chung Ly gia mỗi bên chiếm cứ một nửa, các Ngự gia khác và nhóm tán Thần vây xem thì tất cả đứng trên vị trí đã được dựng lên trước đó trên Thần sơn.
Khi hai vị Ngự Thủ phi thân rời đi là trận chiến trở về cũng chính thức bắt đầu.
Chung Ly Khanh trực tiếp dẫn theo các tán Thần tiến thẳng về phía trung tâm, chuẩn bị chiếm lĩnh lãnh địa của Du gia, không hề lo lắng chút nào lãnh địa của mình sẽ bị chiếm cứ.
Diệp Tố thấy vậy cũng chuẩn bị tiến lên, lại bị Du Phục Thời kéo lại: “Ngự Thần để ta đối phó.”
Vừa nói hai mắt của hắn cũng đồng thơi hiện lên màu tím, Thần trong Tam Trọng Thiên chỉ cần vận dụng Thần lực thì sẽ xuất hiện tình huống này, chẳng qua màu sắc có đậm có nhạt.
Đôi mắt tím của Du Phục Thời giống như một loại đá quý thuần khiết, sạch sẽ nhất.
Diệp Tố ngẩn ra, một lúc sau mới đáp: “Được.”
Chúng Thần trên Thần sơn nhìn một màn kinh tâm động phách bên dưới mà kích động không thôi, mấy trăm tán Thần xông vào nhau, vô số kiếm ý, thần quang phát ra va chạm vào nhau chấn động một góc trời.
Càng không cần nói đến hai vị Ngự Thần.
Tất cả các tán Thần tự giác giành ra một khoảng không cho hai Ngự Thần, chung quanh Du Phục Thời và Chung Ly Khanh không có một ai khác.
“Thật ra ta là muốn đấu một trận với Diệp Tố.” Chung Ly Khanh rút kiếm ra, hai ngón tay của bàn tay trái để trên thân kiếm, chậm rãi kéo dọc theo mũi kiếm, nhìn về phía Du Phục Thời: “Nhưng mà cũng không sao, trước đánh bại ngươi, sau đó lại phế đi nàng ta cũng không muộn.”
Trong cuộc đời của Chung Ly Khanh từ lúc sinh ra tới nay, thất bại duy nhất của hắn là do Diệp Tố mang lại, hắn chưa bao giờ quên.
“Chỉ bằng ngươi?” Vốn dĩ Du Phục Thời cũng không định lãng phí miệng lưỡi nói chuyện với Chung Ly Khanh, dù sao hai người cũng chẳng quen biết gì, nhưng sau khi nghe hắn nói xong thì trên gương mặt trước nay tuấn mỹ thanh lãnh của hắn lại nhiều thêm một phần trào phúng, ánh mắt tím sâu không thấy đáy, “Ngay cả ta ngươi cũng không có cửa thắng đâu.”
Nói xong Du Phục Thời lập tức xoay cổ tay, mở bàn tay ra, thần thú Khấp Huyết kiếm nãy giờ không biết lăn lộn ở đâu trong nháy mắt bay trở về, an phận chủ động nằm trong tay hắn.
Trong nháy mắt này hai vị tân Ngự Thần đột nhiên phát ra Thần áp, thậm chí hai vị Ngự Thủ đã rời xa chiến trường cũng bị giật mình cả kinh.
“Thú vị đấy.” Chung Ly Khanh trước tiên là kinh ngạc với thanh kiếm trong tay Du Phục Thời, sau đó lại cảm nhận được Thần áp của hắn thế nhưng không hề thua kém chính mình, sự khinh thường trong lòng cũng tức khắc thu lại không còn một mảnh.
Dù sao cũng là tân Ngự Thần cùng thời với hắn, Thần lực tất nhiên sẽ không quá kém.
Du Phục Thời lại không có nghĩ nhiều như vậy, khóe mắt hắn khẽ lướt qua trên người Diệp Tố ở phía sau, theo đó thu hồi ánh mắt, tiếp chiêu mà Chung Ly Khanh đánh tới.
Kiếm quang sắc bén hiện lên, xông thẳng về phía Du Phục Thời, giống như nước lũ cuồn cuộn, bao bọc khí thế không thể ngăn cản.
Một kiếm này của Chung Ly Khanh chém tới, chấn động đến độ khiến các tán Thần xung quanh thoáng ngừng lại.
……Đây là lực lượng chân chính của Ngự Thần?
Đáng sợ, cường đại, khiến ai nấy đều không tự chủ mà sinh ra cảm giác bị áp chế, không cách nào có thể phản kháng.
Mười tám Ngự gia trên Thần sơn đều nhìn chằm chằm về phía Du Phục Thời, hắn có thể tránh thoát một kiếm này sao? Du thị cũng không am hiểu kiếm thuật.
Nhưng Du Phục Thời đứng giữa luồng kiếm quang lại không có nửa điểm hoảng sợ, hắn nắm Khấp Huyết kiếm, kéo ngang trước ngực, sau đó vung lên một kiếm phá vỡ kiếm quang của đối phương.
Lúc này Chung Ly Khanh đã đi đến trước mặt Du Phục Thời, liên tục tung ra vô số kiếm chiêu, hiển nhiên không hề nương tay một chút nào.
Nhưng mà, tuy rằng Du Phục Thời cầm kiếm với một vẻ lười nhác nhưng mỗi lần đều có thể đánh bật chiêu thức của đối phương.
Phía trên Thần sơn, tất cả ánh mắt của các Ngự Thần đều dồn về phía hai người, tất nhiên không ai lại dự đoán được Du Phục Thời thế mà lại có thể ngăn cản được kiếm của Chung Ly Khanh.
Ngay cả Dung Nhai đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi: “Không ngờ nhi tử lại thật sự biết dùng kiếm.” Ông còn tưởng nhi tử nhà minh đi theo mọi người luyện kiếm là vì muốn quấn lấy Diệp Tố mà thôi, dù sao năm đó ông cũng dùng cách y hệt để quấn lấy đạo lữ của mình.
Du Ly Giáng mặt không biểu tình nhìn lướt qua nam nhân bên cạnh: “Không phải ai cũng giống như ông.”
Dung Nhai dựa sát vào đạo lữ của mình, đắc ý dào dạt: “Dùng được là được.” Dù sao đạo lữ cũng bị chiêu này hạ gục.
Dưới Thần sơn, ánh mắt Chung Ly Khanh dần nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được Du Phục Thời hoàn toàn không bị kiếm ý của mình áp chế, thậm chí trước sau vẫn cứ mang một bộ dáng thong dong lười nhác như vậy.
Việc này khiến cho hắn cực kỳ tức giận, không khỏi một tay giả vờ vung kiếm chém về phía Du Phục Thời, tay khác lại đồng thời chưởng ra thần lực bàng bạc, đánh thẳng về phía ngực Du Phục Thời.
Một chưởng này là dốc hết toàn lực, chỉ cần đụng vào Du Phục Thời thì nhất định sẽ có thể khiến hắn trọng thương.
Chung Ly Khanh nghĩ đến đây thì trong mắt hiện lên một tia thương hại, một kích toàn lực của Ngự Thần, mặt dù đối phương là một Ngự Thần khác thì cũng khó mà nhận nổi.
Chỉ là mọi việc diễn ra lại không như hắn mong muốn, Du Phục Thời thế nhưng đột nhiên lại biến mất trước mắt hắn.
Chung Ly Khanh cứng đờ cả người, không kịp tự hỏi, chỉ có thể lập tức phóng ra thần thức bao trùm khắp sân đấu, nhưng lại chẳng thể tìm ra gì cả, tuy nhiên ngay sau đó nhờ vào sự nhạy cảm trước sinh tử mách bảo, hắn đột nhiên nghiêng người vung kiếm chém về phía sau.
Du Phục Thời từ phía sau lưng hắn đâm tới một kiếm, Chung Ly Khanh tuy rằng nghiêng người nhưng vẫn chậm một bước, ngực bị đâm thủng một lỗ, máu bắn tung tóe.
“Ngươi……” Chung Ly Khanh rốt cuộc cảm nhận được kiếm ý của Du Phục Thời, nó hiện diện khắp nơi, không chỗ nào là không có mặt, vừa lười nhác nhưng cũng lại rất nhanh nhạy.
Lúc này Diệp Tố và nhóm người Dịch Huyền đã đi đến đường ranh ở trung tâm.
Tán Thần của Chung Ly gia không hổ là nhân tài được lựa chọn mấy năm gần đây, đều là tinh anh trong các tinh anh, lại không phải phi thăng từ Phù Thế đại lục nên chiêu thức đều khá mới lạ.
Mấy người Liên Liên ban đầu còn chưa quen được, người tiến được xa nhất thế mà lại là Lữ Cửu, đấu pháp đối chiến yêu thích của nàng từ trước đến nay đều là không cần mạng, các tán Thần chung quanh trong lúc nhất thời bị khí thế điên cuồng này áp chế, thế nên nàng liền thành công vượt qua được ranh giới ở giữa hai bên lãnh địa.
Diệp Tố chính là dẫn theo người đi chi viện giúp nàng.
Còn lãnh địa của Du gia ở phía sau thì do Cốc Lương Thiên thủ hộ, thật ra hắn chỉ là không muốn xông lên phía trước, nhưng người cũng ở phía sau bảo vệ lãnh địa giống hắn còn có Trình Hoài An, thế nên hắn cũng không thể lười biếng, chỉ có thể dốc sức thiết lập trận pháp, ngăn cản không cho các tán Thần đối diện bước qua đây.
Bên dưới Thần sơn, một mảnh hỗn chiến.
“Đại sư tỷ, xông qua bên đối diện đi.” Hạ Nhĩ kích động hô to.
“Ngự, Thần, mới, là, quan, trọng.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, Tam Trọng Thiên ai không biết sự lợi hại của tân Ngự Thần đâu.
Tây Ngọc cầm gương soi tới soi lui nói: “Có đại sư tỷ ở đó, tiểu sư đệ nhất định sẽ không thua.”
Tiểu sư đệ tuy rằng có chút lười nhưng vẫn rất là sĩ diện.
“Sai.” Minh Lưu Sa chậm rãi phản bác, “Phải là có Dịch sư đệ ở đó, tiểu sư đệ mới sẽ không thua.”
Tiểu sư đệ chính là một bình giấm chua.
“Trước đó các người đã biết hắn đi Phù Thế đại lục?” Chung Ly Khanh ngồi trên ỷ tọa cao nhất, nhìn chúng Ngự Thần hai bên.
Hắn là Ngự Thần mạnh nhất Chung Ly gia, mặc dù đương nhiệm Ngự Thủ là phụ thân hắn nhưng cũng chỉ có thể ngồi khuất bên dưới.
“Vốn dĩ cho rằng không có lôi phi thăng hắn sẽ không thể lên được đây.” Sắc mặt phụ thân của Chung Ly Khanh khó coi nói, ông ta còn cố ý đi đóng lại các thông đạo có thể thông với hạ giới của Du gia để phòng ngừa Du gia phát hiện Du Phục Thời ở Phù Thế đại lục thì sẽ hạ phàm tìm cách giúp hắn phi thăng.
Ai ngờ được lúc sau này lại có một tán Thần từ đâu nhảy ra đánh cược với bọn họ.
Tuy rằng lúc ấy ông ta cũng biết về việc đánh cược đó, nhưng ông không ngăn cản là vì không dự đoán được Chung Ly Khanh sẽ thua.
“Các người có phải còn động tay chân vào chuyện khác nữa hay không?” Chung Ly Khanh hỏi, từ nét mặt của phụ thân mình hắn có thể nhìn ra được chút gì đó.
“……Trước đó có phái xuống mấy tán Thần, muốn để bọn họ dùng cạn tài nguyên của Phù Thế đại lục.” Phụ thân của Chung Ly Khanh không được tự nhiên đáp, “Yên tâm, bọn họ cũng không biết mình bị cố ý thả xuống dưới, tra không đến được trên đầu chúng ta.”
“Động tay động chân không ít nhưng Du Phục Thời vẫn phi thăng lên đây.” Mẫu thân Chung Ly Khanh không vui nói, “Bên Lôi gia cũng đã tới cửa vài lần, muốn lấy lại quyền quản lý lôi phi thăng.”
Chung Ly Khanh nghe vậy thì nhíu mày: “Hắn lên đây cũng tốt, cho Du gia thua tâm phục khẩu phục, còn lôi phi thăng của Lôi gia thì cứ trả về cho họn họ đi.”
“Con đã gặp qua Du Phục Thời, cảm thấy hắn thế nào?” Phụ thân Chung Ly Khanh hỏi hắn.
“Không có sức uy hiếp.” Chung Ly Khanh nhớ lại không bao lâu trước đó hai người đã thấy nhau từ xa, “Lực lượng của con cao hơn hắn.”
Lực lượng của Ngự Thần là trời sinh, cộng thêm kế thừa huyết mạch, đặc biết là các Ngự Thần được sinh ra cùng thời kỳ thậm chí có thể cảm giác được lực lượng của đối phương.
Chung Ly Khanh vừa dứt lời thì các Ngự Thần bên dưới tức khắc thở phào một hơi nhẹ nhõm, sự lo lắng do vài lần thất thủ trước đó tạo nên rốt cuộc cũng tiêu tán.
Chỉ là những Ngự Thần này lại không biết rằng cảnh giới của Du Phục Thời trời sinh không hấp dẫn sự chú ý của người khác, lúc ở hạ giới cũng giống như tàng hình vậy, cũng không ai biết là Du Phục Thời không có độ lôi phi thăng, vừa thức tỉnh liền có thể trở lại thượng giới.
“Nghe nói có không ít tán Thần từ Phù Thế đại lục lên đây.” Chung Ly Khanh chuyển sang chuyện khác: “Loại tán Thần xảo trá như Diệp Tố vẫn cần phải cẩn thận. Những tán Thần trong Chung Ly phủ ta muốn tự mình chọn lại một lần nữa.”
Từ sau khi Chung Ly Khanh trở về, quyền lực bên trong Chung Ly phủ về cơ bản toàn bộ đã chuyển giao vào trong tay hắn, chuyện này cũng không ai phản đối, huống chi chính hắn muốn tham gia trận chiến trở về.
Quy tắc của trận chiến trở về rất đơn giản, hai bên cử ra một trăm tán Thần, do tân Ngự Thần làm thủ lĩnh, tất cả các loại thủ đoạn đều có thể lấy ra, bảo vệ lãnh địa của phe mình, đồng thời chiếm cứ được lãnh địa của đối phương thì tính là chiến thắng.
Cùng lúc đó, Du phủ đã bắt đầu huấn luyện đoàn chiến.
Diệp Tố ngồi yên không nhúc nhích nhìn bọn họ phối hợp đối chiến, Du Phục Thời thân là người dẫn đầu ban đầu còn nhìn chăm chú, thỉnh thoảng còn đột nhiên xuất hiện, phá chiêu của bọn họ.
Nhưng cũng chỉ được một lúc hắn liền không muốn động nữa, cọ ở bên cạnh Diệp Tố, nghênh ngang ngồi xuống cạnh nàng, tất nhiên không thể thiếu việc lấy vạt áo của nàng lót dưới đất.
Hai người ngồi song song bên ngoài sân, Diệp Tố còn đang nhìn Dịch Huyền và Từ Trình Ngọc ở giữa sân, hai người này không biết có phải ở dưới hạ giới rất thường xuyên so chiêu luận bàn hay không mà thoạt nhìn rất quen thuộc chiêu thức của đối phương.
Vị tiểu sư đệ nào đó chua đến sắp nổi bong bóng, âm thầm xích lại gần Diệp Tố hơn nữa, cánh tay của hai người dán sát vào nhau, trông cực kỳ thân mật, khắng khít.
“Tốc độ quá chậm.” Du Phục Thời nhìn Dịch Huyền ở đằng xa chua lè nói.
“Trong số các tán Thần không tính là chậm.” Ánh mắt của Diệp Tố vẫn dừng trên người Dịch Huyền và Từ Trình Ngọc, “Lúc trước ta đã từng giao thủ qua với vài tán Thần nổi danh của Chung Ly gia, tốc độ cũng khoảng đó mà thôi.”
Du Phục Thời: “……Tư thế đáp đất khó coi.”
Diệp Tố nhìn tư thế đáp đất có thể nói là hoàn mỹ của Dịch Huyền giải thích: “Vừa rồi là đệ ấy cố ý lùi về phía sau một bước để giảm bớt lực.”
Vị tiểu sư đệ nào đó dần dần trầm mặc, hắn cảm thấy Diệp Tố đã thay đổi, không còn là đại sư tỷ thương mình nhất nữa.
Hẳn là nhận thấy Du Phục Thời đột nhiên an tĩnh nên Diệp Tố mới bớt thời gian quay mặt qua nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Trong mắt nàng chỉ có một mình Dịch Huyền.” Du Phục Thời lập tức lên tiếng chỉ trích.
“Vừa rồi ta cũng nhìn Từ Trình Ngọc mà.” Diệp Tố nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, “Cũng nhìn mấy người Lữ Cửu nữa.”
Du Phục Thời: “……” Tức giận, nhưng lại không biết biểu đạt ra như thế nào!
“Thôi được rồi.” Diệp Tố giơ một ngón tay chọc chọc vào má phụng phịu của tiểu sư đệ, “Mau xì hơi ra nào, chỉ còn mấy tháng để mọi người luyện tập phối hợp với nhau mà thôi, trận chiến trở về không thể thua Chung Ly gia được.”
Một đạo lôi phi thăng kia ở Phù Thế đại lục không phải là kế lâu dài, đặc biệt là nó không thể một lúc đánh từ hai người trở lên, vẫn cần phải có Lôi gia của Thượng Trọng Thiên.
Thế nên đả kích Chung Ly gia là việc nhất định phải làm.
Du Phục Thời theo tay nàng nhích qua gần hơn nữa, đến khi dựa hẳn vào trên vai Diệp Tố mới an phận đáp lời: “Ừ.”
Du Ly Giáng vừa mới bước vào sân viện xem tình hình huấn luyện, thấy thế thì lập tức lộ ra bộ dáng không thể nào nhìn nổi: “……”
Nhi tử thật là……như đúc ra từ một khuôn với cha hắn.
Vừa lười lại kiều khí, còn dễ dàng ghen.
……
Ngày trận chiến trở về diễn ra, mười tám Ngự gia Thượng Trọng Thiên tất cả đều đến đông đủ, không ít tán Thần ở Trung Trọng Thiên cũng nhận được Khách Lệnh để lên xem.
Mấy người Trương Phong Phong tất nhiên cũng đi lên cổ vũ, Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ vừa nhìn về phía Du gia liền thấy ngay Diệp Tố, tức khắc hô to: “Đại sư tỷ!”
Giống y như tông môn đại bỉ năm đó, vừa nhiệt tình lại chân thành.
Diệp Tố từ xa nhìn về phía bọn họ, hai mắt cong cong, mỉm cười phất tay với bọn họ.
Còn những người khác trên Thượng Trọng Thiên, thật ra trong lòng đều đã chắc chắn Chung Ly phủ sẽ thắng.
Thần lực của Chung Ly Khanh rõ như ban ngày, lại là tân Ngự Thần trở về trước, tuy rằng lần trước Diệp Tố đã thắng nhưng hai người chân chính giao thủ cũng chẳng có mấy chiêu.
Thêm nữa……Trên người Du Phục Thời không có loại thần uy chói mắt bức người như đối phương, nghe nói hắn đã lên thượng giới hơn nửa năm nhưng mỗi ngày chỉ đi dạo khắp nơi, có thể ngồi thì sẽ không đứng, còn không chăm chỉ bằng tán Thần.
Không ai cảm thấy Du gia có thể thắng, ngoại trừ bản thân Du gia.
Khoảng không dưới Thần sơn cực kỳ rộng lớn, hai nhóm tán Thần của Chung Ly gia và Du gia tách ra đứng hai bên, trung gian cách nhau một khoảng lớn.
Trận chiến trở về sẽ diễn ra ở đây.
Chung Ly Ngự Thủ và Du Ngự Thủ, hai vị Ngự Thần đứng đối diện ở giữa hai nhóm người, một vị vung kiếm, một vị vung tay, thần lực được phóng thích ra.
Bắt đầu từ vị trí chân hai người đang đứng, thần lực vẽ ra hai đường rãnh thật sâu, cho đến khi chúng hội tụ lại thành một đường.
Mảnh đất trống rộng lớn dưới chân Thần sơn bị phân chia thành hai khối lãnh địa, do Du gia và Chung Ly gia mỗi bên chiếm cứ một nửa, các Ngự gia khác và nhóm tán Thần vây xem thì tất cả đứng trên vị trí đã được dựng lên trước đó trên Thần sơn.
Khi hai vị Ngự Thủ phi thân rời đi là trận chiến trở về cũng chính thức bắt đầu.
Chung Ly Khanh trực tiếp dẫn theo các tán Thần tiến thẳng về phía trung tâm, chuẩn bị chiếm lĩnh lãnh địa của Du gia, không hề lo lắng chút nào lãnh địa của mình sẽ bị chiếm cứ.
Diệp Tố thấy vậy cũng chuẩn bị tiến lên, lại bị Du Phục Thời kéo lại: “Ngự Thần để ta đối phó.”
Vừa nói hai mắt của hắn cũng đồng thơi hiện lên màu tím, Thần trong Tam Trọng Thiên chỉ cần vận dụng Thần lực thì sẽ xuất hiện tình huống này, chẳng qua màu sắc có đậm có nhạt.
Đôi mắt tím của Du Phục Thời giống như một loại đá quý thuần khiết, sạch sẽ nhất.
Diệp Tố ngẩn ra, một lúc sau mới đáp: “Được.”
Chúng Thần trên Thần sơn nhìn một màn kinh tâm động phách bên dưới mà kích động không thôi, mấy trăm tán Thần xông vào nhau, vô số kiếm ý, thần quang phát ra va chạm vào nhau chấn động một góc trời.
Càng không cần nói đến hai vị Ngự Thần.
Tất cả các tán Thần tự giác giành ra một khoảng không cho hai Ngự Thần, chung quanh Du Phục Thời và Chung Ly Khanh không có một ai khác.
“Thật ra ta là muốn đấu một trận với Diệp Tố.” Chung Ly Khanh rút kiếm ra, hai ngón tay của bàn tay trái để trên thân kiếm, chậm rãi kéo dọc theo mũi kiếm, nhìn về phía Du Phục Thời: “Nhưng mà cũng không sao, trước đánh bại ngươi, sau đó lại phế đi nàng ta cũng không muộn.”
Trong cuộc đời của Chung Ly Khanh từ lúc sinh ra tới nay, thất bại duy nhất của hắn là do Diệp Tố mang lại, hắn chưa bao giờ quên.
“Chỉ bằng ngươi?” Vốn dĩ Du Phục Thời cũng không định lãng phí miệng lưỡi nói chuyện với Chung Ly Khanh, dù sao hai người cũng chẳng quen biết gì, nhưng sau khi nghe hắn nói xong thì trên gương mặt trước nay tuấn mỹ thanh lãnh của hắn lại nhiều thêm một phần trào phúng, ánh mắt tím sâu không thấy đáy, “Ngay cả ta ngươi cũng không có cửa thắng đâu.”
Nói xong Du Phục Thời lập tức xoay cổ tay, mở bàn tay ra, thần thú Khấp Huyết kiếm nãy giờ không biết lăn lộn ở đâu trong nháy mắt bay trở về, an phận chủ động nằm trong tay hắn.
Trong nháy mắt này hai vị tân Ngự Thần đột nhiên phát ra Thần áp, thậm chí hai vị Ngự Thủ đã rời xa chiến trường cũng bị giật mình cả kinh.
“Thú vị đấy.” Chung Ly Khanh trước tiên là kinh ngạc với thanh kiếm trong tay Du Phục Thời, sau đó lại cảm nhận được Thần áp của hắn thế nhưng không hề thua kém chính mình, sự khinh thường trong lòng cũng tức khắc thu lại không còn một mảnh.
Dù sao cũng là tân Ngự Thần cùng thời với hắn, Thần lực tất nhiên sẽ không quá kém.
Du Phục Thời lại không có nghĩ nhiều như vậy, khóe mắt hắn khẽ lướt qua trên người Diệp Tố ở phía sau, theo đó thu hồi ánh mắt, tiếp chiêu mà Chung Ly Khanh đánh tới.
Kiếm quang sắc bén hiện lên, xông thẳng về phía Du Phục Thời, giống như nước lũ cuồn cuộn, bao bọc khí thế không thể ngăn cản.
Một kiếm này của Chung Ly Khanh chém tới, chấn động đến độ khiến các tán Thần xung quanh thoáng ngừng lại.
……Đây là lực lượng chân chính của Ngự Thần?
Đáng sợ, cường đại, khiến ai nấy đều không tự chủ mà sinh ra cảm giác bị áp chế, không cách nào có thể phản kháng.
Mười tám Ngự gia trên Thần sơn đều nhìn chằm chằm về phía Du Phục Thời, hắn có thể tránh thoát một kiếm này sao? Du thị cũng không am hiểu kiếm thuật.
Nhưng Du Phục Thời đứng giữa luồng kiếm quang lại không có nửa điểm hoảng sợ, hắn nắm Khấp Huyết kiếm, kéo ngang trước ngực, sau đó vung lên một kiếm phá vỡ kiếm quang của đối phương.
Lúc này Chung Ly Khanh đã đi đến trước mặt Du Phục Thời, liên tục tung ra vô số kiếm chiêu, hiển nhiên không hề nương tay một chút nào.
Nhưng mà, tuy rằng Du Phục Thời cầm kiếm với một vẻ lười nhác nhưng mỗi lần đều có thể đánh bật chiêu thức của đối phương.
Phía trên Thần sơn, tất cả ánh mắt của các Ngự Thần đều dồn về phía hai người, tất nhiên không ai lại dự đoán được Du Phục Thời thế mà lại có thể ngăn cản được kiếm của Chung Ly Khanh.
Ngay cả Dung Nhai đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi: “Không ngờ nhi tử lại thật sự biết dùng kiếm.” Ông còn tưởng nhi tử nhà minh đi theo mọi người luyện kiếm là vì muốn quấn lấy Diệp Tố mà thôi, dù sao năm đó ông cũng dùng cách y hệt để quấn lấy đạo lữ của mình.
Du Ly Giáng mặt không biểu tình nhìn lướt qua nam nhân bên cạnh: “Không phải ai cũng giống như ông.”
Dung Nhai dựa sát vào đạo lữ của mình, đắc ý dào dạt: “Dùng được là được.” Dù sao đạo lữ cũng bị chiêu này hạ gục.
Dưới Thần sơn, ánh mắt Chung Ly Khanh dần nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được Du Phục Thời hoàn toàn không bị kiếm ý của mình áp chế, thậm chí trước sau vẫn cứ mang một bộ dáng thong dong lười nhác như vậy.
Việc này khiến cho hắn cực kỳ tức giận, không khỏi một tay giả vờ vung kiếm chém về phía Du Phục Thời, tay khác lại đồng thời chưởng ra thần lực bàng bạc, đánh thẳng về phía ngực Du Phục Thời.
Một chưởng này là dốc hết toàn lực, chỉ cần đụng vào Du Phục Thời thì nhất định sẽ có thể khiến hắn trọng thương.
Chung Ly Khanh nghĩ đến đây thì trong mắt hiện lên một tia thương hại, một kích toàn lực của Ngự Thần, mặt dù đối phương là một Ngự Thần khác thì cũng khó mà nhận nổi.
Chỉ là mọi việc diễn ra lại không như hắn mong muốn, Du Phục Thời thế nhưng đột nhiên lại biến mất trước mắt hắn.
Chung Ly Khanh cứng đờ cả người, không kịp tự hỏi, chỉ có thể lập tức phóng ra thần thức bao trùm khắp sân đấu, nhưng lại chẳng thể tìm ra gì cả, tuy nhiên ngay sau đó nhờ vào sự nhạy cảm trước sinh tử mách bảo, hắn đột nhiên nghiêng người vung kiếm chém về phía sau.
Du Phục Thời từ phía sau lưng hắn đâm tới một kiếm, Chung Ly Khanh tuy rằng nghiêng người nhưng vẫn chậm một bước, ngực bị đâm thủng một lỗ, máu bắn tung tóe.
“Ngươi……” Chung Ly Khanh rốt cuộc cảm nhận được kiếm ý của Du Phục Thời, nó hiện diện khắp nơi, không chỗ nào là không có mặt, vừa lười nhác nhưng cũng lại rất nhanh nhạy.
Lúc này Diệp Tố và nhóm người Dịch Huyền đã đi đến đường ranh ở trung tâm.
Tán Thần của Chung Ly gia không hổ là nhân tài được lựa chọn mấy năm gần đây, đều là tinh anh trong các tinh anh, lại không phải phi thăng từ Phù Thế đại lục nên chiêu thức đều khá mới lạ.
Mấy người Liên Liên ban đầu còn chưa quen được, người tiến được xa nhất thế mà lại là Lữ Cửu, đấu pháp đối chiến yêu thích của nàng từ trước đến nay đều là không cần mạng, các tán Thần chung quanh trong lúc nhất thời bị khí thế điên cuồng này áp chế, thế nên nàng liền thành công vượt qua được ranh giới ở giữa hai bên lãnh địa.
Diệp Tố chính là dẫn theo người đi chi viện giúp nàng.
Còn lãnh địa của Du gia ở phía sau thì do Cốc Lương Thiên thủ hộ, thật ra hắn chỉ là không muốn xông lên phía trước, nhưng người cũng ở phía sau bảo vệ lãnh địa giống hắn còn có Trình Hoài An, thế nên hắn cũng không thể lười biếng, chỉ có thể dốc sức thiết lập trận pháp, ngăn cản không cho các tán Thần đối diện bước qua đây.
Bên dưới Thần sơn, một mảnh hỗn chiến.
“Đại sư tỷ, xông qua bên đối diện đi.” Hạ Nhĩ kích động hô to.
“Ngự, Thần, mới, là, quan, trọng.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, Tam Trọng Thiên ai không biết sự lợi hại của tân Ngự Thần đâu.
Tây Ngọc cầm gương soi tới soi lui nói: “Có đại sư tỷ ở đó, tiểu sư đệ nhất định sẽ không thua.”
Tiểu sư đệ tuy rằng có chút lười nhưng vẫn rất là sĩ diện.
“Sai.” Minh Lưu Sa chậm rãi phản bác, “Phải là có Dịch sư đệ ở đó, tiểu sư đệ mới sẽ không thua.”
Tiểu sư đệ chính là một bình giấm chua.