Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tố đi tới Tàng Điển Các, đây là việc làm đầu tiên mỗi ngày của nàng.
Thiên Cơ Môn nghèo thì nghèo thật, nhưng rốt cuộc cũng đã từng miễn cưỡng được xem như là một đại môn phái, cái gì nên có đều có, Tàng Điển Các ước chừng có năm tầng, bên trong cơ bản đều là bí tịch về luyện khí.
Diệp Tố vừa mới rảo bước đến cửa lớn của Tàng Điển Các liền nghe thấy một thanh âm khàn khàn từ bên cạnh truyền đến: “Trúc Cơ rồi”.
Nàng quay đầu nhìn sang thì thấy một nam nhân thon gầy, tóc ngắn, đang một tay đẩy một xe sách, là Vu Phong Hải, người canh giữ Tàng Điển Các.
Vị canh giữ Tàng Điển Các này tư lịch còn cao hơn cả trưởng môn, tục truyền cảnh giới đã đạt tới Hợp Thể hậu kỳ, từ 500 năm trước đã thủ vệ Tàng Điển Các, bởi vì có ông ở đây nên mới không có người dám đánh chủ ý lên Tàng Điển Các của Thiên Cơ Môn.
Tuy nhiên sư phụ nói Vu Phong Hải cũng không phải là người Thiên Cơ Môn, ở lại chỉ là vì báo ân.
Trong nguyên tác vào ngày Thiên Cơ Môn diệt môn, Vu Phong Hải không có ở đây, nghe nói là đi gặp người nào đó.
Vu Phong Hải lấy sách trên bàn cạnh cửa lớn của Tàng Điện Các sửa sang lại gọn gàng rồi bỏ vào sọt trong xe: “Thiên Cơ Môn không có linh khí, mấy năm nay một chút linh mạch sót lại cũng đã gần như không còn, về sau con muốn tu luyện lên cao sẽ rất phiền toái.”
Chỗ tốt nhất của một đại tông môn chính là có linh mạch hỗ trợ tu luyện, nếu không so với tán tu phải dựa linh thạch tu luyện sẽ không có gì khác nhau cả.
Cảnh giới ở tu chân giới chia ra gồm: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, cuối cùng là độ kiếp thành tiên.
Từ Trúc Cơ bắt đầu cần phải có linh mạch cung cấp lượng lớn linh khí mới có khả năng tu luyện thành Kim Đan, cái linh mạch mỏng đến đáng thương của Thiên Cơ Môn chỉ có thể đủ cung cấp cho môn phái vận hành mà thôi, hiện giờ đã cơ hồ không cách nào có thể trợ giúp đệ tử tu luyện.
Linh mạch đều là tài nguyên quan trọng mà các tông môn nắm chắc trong tay, mặc dù trình độ luyện khí của chưởng môn đã vượt cấp đến Hóa Thần sơ kỳ nhưng cũng không đủ đổi về một linh mạch.
Hơn nữa linh thạch thượng phẩm trở lên cũng đều bị các đại tông môn nắm giữ, chỉ có một ít tán tu có bản lĩnh mới có thể tranh được một ít, nhưng loại người này tuyệt đại đa số cuối cùng cũng sẽ nghĩ mọi cách để trở thành khách khanh của các đại tông môn, dựa vào các linh mạch để tu luyện.
Bởi vì linh thạch có tốt thế nào đi nữa cũng không bằng linh khí dồi dào của linh mạch, trừ trường hợp dư thừa linh thạch.
“Vu thủ vệ, tụi con ba ngày sau muốn xuống núi đi rèn luyện, thuận tiện bái phỏng các tông môn.” Diệp Tố nhe răng cười, “Nói không chừng lúc trở về cảnh giới có thể tăng cao.”
Vu Phong Hải nhìn Diệp Tố không hề có chút chướng ngại tâm lý nào, tay cầm sách không khỏi run run: “……” Ông gần như là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình Thiên Cơ Môn sa đọa.
Chưởng môn ‘làm gương tốt’, khó trách đệ tử cũng một bộ dáng vô sỉ thế này!
“Muốn xem sách thì đi vào, đừng có lắc lư ở cửa.” Vu Phong Hải lạnh nhạt phất tay áo nói.
Diệp Tố sớm biết tính tình Vu thủ vệ thay đổi thất thường, cũng không để bụng vừa rồi là ông chủ động bắt chuyện trước, nâng bước đi lên tầng thứ năm.
Bốn tầng dưới của Tàng Điển Các là những thư tịch thập phần chính thống về luyện khí, nhưng đến tầng thứ năm toàn bộ sách ở đây đều là bút ký do các thiên tài tiền bối ghi chép lại từ hơn 500 năm trước, chữ viết thiên kỳ bách quái, rồng bay phượng múa không nói, mà còn có rất nhiều nội dung tả bí lù, không chỉ riêng về luyện khí nữa.
Luyện khí yêu cầu vô số tài liệu, Thiên Cơ Môn ngay cả linh khí đều phải đi cọ, tài liệu càng là thiếu đến đáng thương, cho nên Diệp Tố trên cơ bản chỉ xem lý thuyết mà không luyện, hơn nữa nàng có bản lĩnh đã gặp qua là không quên, nên mười năm qua toàn bộ sách ở Tàng Điển Các nàng cũng đã xem đến thất thất bát bát.
Hiện tại chỉ còn tầng năm là vẫn chưa xem được nhiều, trên kệ toàn là các bút kí miêu tả rất nhiều thứ kì lạ cổ quái của các tiền bối.
Chẳng hạn như quyển bút ký trong tay Diệp Tố hiện tại, trên đó viết trước khi luyện khí hoàn tất, có thể dung nhập phù thuật vào, nhưng mà dung nhập như thế nào thì lại không viết. Vì từ tờ tiếp theo vị tiền bối này bắt đầu than khó than khổ trên bút ký của mình.
【…… Chỉ là học trộm một chút phù thuật Ngũ Hành Tông không cần mà thôi, còn thuận tiện giúp bọn hắn khôi phục đoạn phù bị thiếu, vậy mà lại muốn đuổi giết ta? Đúng là không nói lý mà! 】
Ngũ Hành Tông, một trong hai phái tứ tông, am hiểu phù thuật, vị tiền bối này chạy tới học trộm bản lĩnh của môn phái khác, không bị đuổi giết mới là lạ đó.
Diệp Tố tiếp tục lật một tờ, chữ viết càng lúc càng rối loạn, mấy trăm năm trôi qua nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy rõ sự phẫn nộ của đương sự.
【 Thật không thể hiểu được! Ai mà không biết những phù thuật kinh đó đều là những thư tịch Ngũ Hành Tông không cần, cho người ngoài truyền đọc. Ta mua một quyển phù thuật kinh trên sạp bên lề đường, lại dùng tốt hơn đám người bổn tông bọn hắn, có thể trách ta sao? Haiz, làm ta chỉ còn cách đưa ngọc bài đã luyện tốt cho bọn hắn xem như bồi thường. 】
Thì ra không phải là học trộm, Diệp Tố nhíu mày, vị tiền bối này hẳn là đã bị người Ngũ Hành Tông dọa sợ.
Bí tịch mua trên sạp phần lớn đều là hàng giả, có là thật đi nữa cũng chỉ là vài công pháp cấp thấp bị nội môn vứt bỏ, thậm chí có công pháp đến ngoại môn đệ tử còn không thèm liếc mắt một cái.
Diệp Tố tiếp tục lật về sau thì thấy toàn bộ phần sau của quyển bút ký này là đồ giải (hình minh họa) của một chiếc Mặc Ngọc Bài, ngoài ra còn trộn lẫn các loại biến hình của một loại phù thuật.
Phù thuật này là một loại Tật Tốc Phù cấp thấp, nguyên bản nó chỉ là một loại phù thuật râu ria mà thôi, sau khi dùng có thể chạy nhanh vài dặm, đối với người Ngũ Hành Tông mà nói, căn bản chẳng có tác dụng gì, bọn họ còn có phù thuật tốt hơn như vậy nhiều. Nhưng sau khi được vị tiền bối này cải tạo, vận dụng vào trong vũ khí, Tật Tốc Phù đột nhiên có tác dụng lớn.
Đeo Mặc Ngọc Bài trên người, rót vào chân khí, tốc độ di chuyển sẽ tăng lên nhanh chóng, cảnh giới càng cao, tốc độ di chuyển càng nhanh, không giống phù chú bình thường dùng được một lần rồi thôi, cái này có thể dùng vĩnh cửu.
Diệp Tố ngồi xổm trên mặt đất xem hết quyển bút ký mới phát hiện ra vị tiền bối này sau đó còn cải tiến Tật Tốc Phù vài lần.
Đến tờ cuối cùng, Tật Tốc Phù hoàn toàn thành hình, phía dưới có tái bút:【 Tật Tốc Phù bản cải tiến, không giới hạn cảnh giới, thời hạn hiệu lực mười lăm phút. 】
Bản Tật Tốc Phù ban đầu vốn chỉ dành cho cảnh giới Luyện Khí kỳ, mọi người đều biết công pháp hoặc những vật phẩm linh tinh phù hợp Trúc Cơ trở lên thường không bao giờ có thể đến được ngoài sạp ven đường, có vô dụng hơn đi nữa ít nhất cũng phải vào các tiệm cầm đồ.
Diệp Tố đặt quyển này xuống, tiếp tục lật đọc quyển tiếp theo, từ trước đến nay nàng đọc sách đều rất mau, cơ bản đọc qua một lần liền có thể nhớ kỹ, đến lúc trời tối, một loạt sách trên kệ đã được nàng xem xong rồi.
Lúc bước ra Tàng Điển Các, Diệp Tố nhìn nhìn sang bàn bên cạnh đại môn, Vu thủ vệ không có ở đó, chắc là đi sửa sang lại thư tịch.
Trở lại phòng của mình, Tật Tốc Phù đó vẫn như cũ hiện lên trong đầu Diệp Tố.
Trong ấn tượng của Diệp Tố, phù thuật cấp thấp yêu cầu tài liệu rất đơn giản, một tờ giấy vàng, một cây bút lông cùng với chu sa.
Bút lông và chu sa nàng có, còn giấy vàng thì……
Diệp Tố đứng dậy đi đến cách vách, gõ gõ cửa: “Nhị sư đệ, có trong phòng không?”
Một lát sau, người bên trong mới chậm rãi ra tới mở cửa: “Đại —— sư —— tỷ.”
Diệp Tố thoáng nhìn vào phòng thấy trên bàn có đặt mấy bọc đồ: “Đệ đã chuẩn bị hành lý rồi à?”
Minh Lưu Sa chậm rì rì nói: “Đi, ra, ngoài, cần, mang, nhiều, đồ, một, chút.”
“Tháng trước không phải đệ có mua một đống giấy nguyên bảo sao, có còn không? Cho ta mượn một chút.” Diệp Tố trực tiếp hỏi.
Nhị sư đệ làm gì cũng cẩn thận, chỉ có một điểm không tốt chính là cả ngày nói chuyện cứ nhảy từng chữ từng chữ, đệ ấy trước kia còn gạt người nói là mình bị cà lăm, được không ít người đồng tình, đặc biệt là tam sư muội, về sau mọi người mới biết thật ra là đệ ấy cố ý, lúc chân chính nói chuyện thì lưu loát không ai bì kịp.
Tháng trước chậu hoa mà Minh Lưu Sa trồng đã chết, hắn đi dưới chân núi mua một đống giấy nguyên bảo về, nói là muốn đốt cho chậu hoa, vừa đốt ngày đầu tiên đã bị tam sư muội tấu cho một trận.
Bởi vì bồn hoa mà Minh Lưu Sa trồng đặt ở trên bệ cửa sổ, đối diện phòng của tam sư muội, gió thổi qua, tất cả tro giấy đều bay vào phòng muội ấy.
“Vẫn, còn.” Minh Lưu Sa chậm rãi xoay người, từ dưới giường lấy ra một đống giấy nguyên bảo bẹp dúm, đây là bị tam sư muội chính chân dẫm bẹp, “Đại, sư, tỷ, hoa, của, tỷ, cũng, chết, hả?”
Hai năm trước không biết chưởng môn sư phụ lấy đâu ra hoa hoa cỏ cỏ, phân cho nhóm đệ tử mỗi người một chậu.
“Chậu hoa của tỷ chết năm trước rồi.” Diệp Tố lấy giấy nguyên bảo rồi xoay người rời đi, còn không mau đi thì nghe nhị sư đệ nói một hồi nàng lên cơn suyễn mất.
Cầm giấy nguyên bảo trở lại phòng, Diệp Tố đi đến án thư, đem hình dạng giấy nguyên bảo hủy đi, cắt lại thành lá phù, cầm lấy bút lông, chấm chấm chu sa, giơ bút trên giấy vàng, trong đầu nàng một lần nữa hồi tưởng lại phù thuật đồ trên trang bút ký cuối cùng, sau đó đặt bút.
Không khí trong phòng tức khắc dị động, vô số ánh sáng hội tụ thành một luồng rót vào thân bút, theo ngòi bút di chuyển mà chảy vào đường vẽ trên lá phù.
Diệp Tố đắm chìm vào quá trình phác họa phù thuật, không phát giác ra điều khác thường.
Từ đầu tới cuối, một bút lưu loát cấu thành phù đồ, sau khi họa xong, phù đồ trên giấy vàng giống như đúc phù đồ trên bút ký.
Diệp Tố không hiểu rõ về phù thuật, đơn giản chỉ là nghe nói qua, có chút ấn tượng mà thôi, càng không biết trong giới phù sư từ trước đến nay có lưu truyền một câu nói:
Một bút thiên địa động, nhị bút quỷ thần kinh, tam bút bình thiên hạ, tứ bút độ thương sinh. ①
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Câu “Một bút thiên địa động, nhị bút quỷ thần kinh, tam bút bình thiên hạ, bốn bút độ thương sinh” đến từ phù thuật Baidu.
Không phải ai cũng đều có thể đề bút liên kết thiên địa linh khí, tiện đà chuyển hóa vào trong lá phù.
Người có thiên phú liên kết linh khí trong thiên địa mới có thể mở ra con đường tu luyện phù sư.
……
Phù vẽ ra có vẻ không sai so với trên bút ký, Diệp Tố cầm lá phù lên, cẩn thận đánh giá, thầm nghĩ.
Tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ là nếu phù thuật dễ dàng như vậy thì phù sư đã sớm chạy đầy đường rồi.
Diệp Tố lắc lắc đầu, tùy tay đặt lá phù đã vẽ sang bên cạnh, chuẩn bị lên giường đả tọa tu luyện.
Lúc này một làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ mở phía sau án thư, thổi bay lá phù trên bàn, dính vào sau lưng Diệp Tố.
Diệp Tố chỉ vừa mới xoay người nhấc chân, chỉ cảm thấy phía sau bỗng nhiên truyền đến một cổ lực đạo cực lớn, đẩy nàng đi về trước, hoàn toàn vô pháp tự khống chế.
Năm thân truyền đệ tử của Cửu Huyền Phong đều trú cùng một viện to, một dãy thẳng hàng, từ phòng đại sư tỷ là đầu tiên đến phòng cuối cùng là của tiểu sư đệ. Kết cấu phòng của Diệp Tố chính là giường đặt ở giữa phòng, án thư ở góc bên trái, ngoài tường phía bên phải chính là phòng của nhị sư đệ.
Diệp Tố bị lá phù dán lên hoàn toàn không kịp phản ứng, nháy mắt liền tông thẳng ra ngoài.
‘ Đùng, đùng, đùng……’
Chết tiệt ——
Nàng trơ mắt nhìn chính mình xuyên qua tường phòng phía bên phải, một đường đâm thẳng đến cuối cùng dừng lại trên mặt tường của phòng tiểu sư đệ.
Tường của năm phòng đều bị cứng rắn đâm ra một đám lỗ to, còn là lỗ hình người.
Minh Lưu Sa chậm rãi quay đầu nhìn hai cái lỗ trên hai bức tường phòng của mình, chậm rì rì nói: “Ủa, sao, luồng, gió?”
Lúc này tam sư muội và tứ sư đệ trong phòng bị kinh động, nhanh chóng chạy ra xem, thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang khảm trên tường trong phòng tiểu sư đệ, mà tiểu sư đệ đang đứng ở mép giường, áo ngoài chỉ mới cởi một nữa, quay đầu mặt không cảm xúc nhìn người bị dính trên tường.
“Đại sư tỷ?” Thiếu niên mặt tròn bước đến trước cửa phát ra âm thanh nghi vấn đầu tiên, là tứ sư đệ Hạ Nhĩ.
Diệp Tố đã đâm tường đâm tới ngốc, nỗ lực giãy giụa ra khỏi tường, thật vất vả mới rút được tay chân ra, nhưng nguyên cái đầu vẫn còn kẹt trong tường.
Nàng chống tay lên tường, cố gắng rút đầu ra.
“Đại sư tỷ, tỷ chảy máu mũi rồi.” Thiếu nữ mang trâm hoa đứng phía sau Hạ Nhĩ, tam sư muội Tây Ngọc chỉ vào mũi của Diệp Tố, tốt bụng nhắc nhở.
“…… Ừ.” Diệp Tố nghĩ thầm, nàng không chỉ chảy máu mũi mà còn gãy xương.
Nhưng nàng không có nói ra, bởi vì giây tiếp theo nàng đã thẳng tắp ngã xuống đất, không chớp mắt mà nhìn nóc nhà, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Lúc này Nhị sư đệ mới chậm rì rì đi đến cửa phòng Dịch Huyền, nhìn người trên mặt đất, hỏi: “Đại, sư, tỷ, tỷ, tẩu, hỏa, nhập, ma, hả?”
“Đại sư tỷ của đệ đã chết.” Diệp Tố vừa mở miệng thì một cỗ máu tươi liền tràn ra.
Tứ sư đệ Hạ Nhĩ tiến tới, nâng Diệp Tố dậy: “Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Diệp Tố giơ tay lau mặt nhưng máu tràn ra càng thêm nghiêm trọng, nàng dứt khoát không dùng tay, vén áo lên thấm máu, “Tường phòng ngày mai sẽ giúp mọi người sửa lại, ta về trước chữa thương cái đã.”
Diệp Tố khập khiễng muốn bước ra khỏi phòng Dịch Huyền.
Lúc này Dịch Huyền đã khoác lại áo ngoài, hắn bước lên nhặt lá phù đã bị thiêu một nửa trên mặt đất, hỏi nàng: “Đây là cái gì?”
Diệp Tố quay đầu lại nhìn một góc lá phù quen thuộc, rốt cuộc hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì: “…… Là phù chú.”
“Phù chú?” Hạ Nhĩ thò đầu qua hứng thú hỏi, “Đại sư tỷ, tỷ từ đâu mà có linh thạch mua phù chú.”
Cả môn phái từ trên xuống dưới người nghèo nhất chính là đại sư tỷ.
“Sao trên lá phù này lại có cái dấu chân?” Tây Ngọc nhìn nửa lá bùa, cảm thấy dấu chân có chút quen thuộc.
Nhị sư đệ Minh Lưu Sa nhìn qua liền nói “Đây, là, giấy, nguyên, bảo, bị, tam, sư, muội, dẫm, bẹp.”
Mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đồng thời hướng ánh mắt về phía Diệp Tố, chờ đợi một lời giải thích.
Diệp Tố khụ một tiếng, thừa nhận nói: “…… Không phải mua, là phù do ta vẽ.”
“Đại sư tỷ, tỷ còn biết vẽ phù?” Là người sùng bái Diệp Tố nhất Cửu Huyền Phong, trong mắt Hạ Nhĩ liền lộ ra vẻ tôn sùng.
“Nhìn thấy trên một quyển bút ký trong Tàng Điển Các, ta chỉ tùy tiện vẽ lại mà thôi.” Diệp Tố sờ sờ mũi, đau đến nhe răng, lập tức buông tay, “Ta về trước đây, mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
“Đồ của tỷ, cầm đi.” Dịch Huyền mặt không biểu tình ném lá phù cho Diệp Tố.
Diệp Tố nghiêng người giơ hai ngón tay, nháy mắt kẹp lấy lá phù bay tới: “Yên tâm, sáng mai sẽ giúp mọi người tu bổ lại tường.”
Thiên Cơ Môn nghèo thì nghèo thật, nhưng rốt cuộc cũng đã từng miễn cưỡng được xem như là một đại môn phái, cái gì nên có đều có, Tàng Điển Các ước chừng có năm tầng, bên trong cơ bản đều là bí tịch về luyện khí.
Diệp Tố vừa mới rảo bước đến cửa lớn của Tàng Điển Các liền nghe thấy một thanh âm khàn khàn từ bên cạnh truyền đến: “Trúc Cơ rồi”.
Nàng quay đầu nhìn sang thì thấy một nam nhân thon gầy, tóc ngắn, đang một tay đẩy một xe sách, là Vu Phong Hải, người canh giữ Tàng Điển Các.
Vị canh giữ Tàng Điển Các này tư lịch còn cao hơn cả trưởng môn, tục truyền cảnh giới đã đạt tới Hợp Thể hậu kỳ, từ 500 năm trước đã thủ vệ Tàng Điển Các, bởi vì có ông ở đây nên mới không có người dám đánh chủ ý lên Tàng Điển Các của Thiên Cơ Môn.
Tuy nhiên sư phụ nói Vu Phong Hải cũng không phải là người Thiên Cơ Môn, ở lại chỉ là vì báo ân.
Trong nguyên tác vào ngày Thiên Cơ Môn diệt môn, Vu Phong Hải không có ở đây, nghe nói là đi gặp người nào đó.
Vu Phong Hải lấy sách trên bàn cạnh cửa lớn của Tàng Điện Các sửa sang lại gọn gàng rồi bỏ vào sọt trong xe: “Thiên Cơ Môn không có linh khí, mấy năm nay một chút linh mạch sót lại cũng đã gần như không còn, về sau con muốn tu luyện lên cao sẽ rất phiền toái.”
Chỗ tốt nhất của một đại tông môn chính là có linh mạch hỗ trợ tu luyện, nếu không so với tán tu phải dựa linh thạch tu luyện sẽ không có gì khác nhau cả.
Cảnh giới ở tu chân giới chia ra gồm: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, cuối cùng là độ kiếp thành tiên.
Từ Trúc Cơ bắt đầu cần phải có linh mạch cung cấp lượng lớn linh khí mới có khả năng tu luyện thành Kim Đan, cái linh mạch mỏng đến đáng thương của Thiên Cơ Môn chỉ có thể đủ cung cấp cho môn phái vận hành mà thôi, hiện giờ đã cơ hồ không cách nào có thể trợ giúp đệ tử tu luyện.
Linh mạch đều là tài nguyên quan trọng mà các tông môn nắm chắc trong tay, mặc dù trình độ luyện khí của chưởng môn đã vượt cấp đến Hóa Thần sơ kỳ nhưng cũng không đủ đổi về một linh mạch.
Hơn nữa linh thạch thượng phẩm trở lên cũng đều bị các đại tông môn nắm giữ, chỉ có một ít tán tu có bản lĩnh mới có thể tranh được một ít, nhưng loại người này tuyệt đại đa số cuối cùng cũng sẽ nghĩ mọi cách để trở thành khách khanh của các đại tông môn, dựa vào các linh mạch để tu luyện.
Bởi vì linh thạch có tốt thế nào đi nữa cũng không bằng linh khí dồi dào của linh mạch, trừ trường hợp dư thừa linh thạch.
“Vu thủ vệ, tụi con ba ngày sau muốn xuống núi đi rèn luyện, thuận tiện bái phỏng các tông môn.” Diệp Tố nhe răng cười, “Nói không chừng lúc trở về cảnh giới có thể tăng cao.”
Vu Phong Hải nhìn Diệp Tố không hề có chút chướng ngại tâm lý nào, tay cầm sách không khỏi run run: “……” Ông gần như là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình Thiên Cơ Môn sa đọa.
Chưởng môn ‘làm gương tốt’, khó trách đệ tử cũng một bộ dáng vô sỉ thế này!
“Muốn xem sách thì đi vào, đừng có lắc lư ở cửa.” Vu Phong Hải lạnh nhạt phất tay áo nói.
Diệp Tố sớm biết tính tình Vu thủ vệ thay đổi thất thường, cũng không để bụng vừa rồi là ông chủ động bắt chuyện trước, nâng bước đi lên tầng thứ năm.
Bốn tầng dưới của Tàng Điển Các là những thư tịch thập phần chính thống về luyện khí, nhưng đến tầng thứ năm toàn bộ sách ở đây đều là bút ký do các thiên tài tiền bối ghi chép lại từ hơn 500 năm trước, chữ viết thiên kỳ bách quái, rồng bay phượng múa không nói, mà còn có rất nhiều nội dung tả bí lù, không chỉ riêng về luyện khí nữa.
Luyện khí yêu cầu vô số tài liệu, Thiên Cơ Môn ngay cả linh khí đều phải đi cọ, tài liệu càng là thiếu đến đáng thương, cho nên Diệp Tố trên cơ bản chỉ xem lý thuyết mà không luyện, hơn nữa nàng có bản lĩnh đã gặp qua là không quên, nên mười năm qua toàn bộ sách ở Tàng Điển Các nàng cũng đã xem đến thất thất bát bát.
Hiện tại chỉ còn tầng năm là vẫn chưa xem được nhiều, trên kệ toàn là các bút kí miêu tả rất nhiều thứ kì lạ cổ quái của các tiền bối.
Chẳng hạn như quyển bút ký trong tay Diệp Tố hiện tại, trên đó viết trước khi luyện khí hoàn tất, có thể dung nhập phù thuật vào, nhưng mà dung nhập như thế nào thì lại không viết. Vì từ tờ tiếp theo vị tiền bối này bắt đầu than khó than khổ trên bút ký của mình.
【…… Chỉ là học trộm một chút phù thuật Ngũ Hành Tông không cần mà thôi, còn thuận tiện giúp bọn hắn khôi phục đoạn phù bị thiếu, vậy mà lại muốn đuổi giết ta? Đúng là không nói lý mà! 】
Ngũ Hành Tông, một trong hai phái tứ tông, am hiểu phù thuật, vị tiền bối này chạy tới học trộm bản lĩnh của môn phái khác, không bị đuổi giết mới là lạ đó.
Diệp Tố tiếp tục lật một tờ, chữ viết càng lúc càng rối loạn, mấy trăm năm trôi qua nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy rõ sự phẫn nộ của đương sự.
【 Thật không thể hiểu được! Ai mà không biết những phù thuật kinh đó đều là những thư tịch Ngũ Hành Tông không cần, cho người ngoài truyền đọc. Ta mua một quyển phù thuật kinh trên sạp bên lề đường, lại dùng tốt hơn đám người bổn tông bọn hắn, có thể trách ta sao? Haiz, làm ta chỉ còn cách đưa ngọc bài đã luyện tốt cho bọn hắn xem như bồi thường. 】
Thì ra không phải là học trộm, Diệp Tố nhíu mày, vị tiền bối này hẳn là đã bị người Ngũ Hành Tông dọa sợ.
Bí tịch mua trên sạp phần lớn đều là hàng giả, có là thật đi nữa cũng chỉ là vài công pháp cấp thấp bị nội môn vứt bỏ, thậm chí có công pháp đến ngoại môn đệ tử còn không thèm liếc mắt một cái.
Diệp Tố tiếp tục lật về sau thì thấy toàn bộ phần sau của quyển bút ký này là đồ giải (hình minh họa) của một chiếc Mặc Ngọc Bài, ngoài ra còn trộn lẫn các loại biến hình của một loại phù thuật.
Phù thuật này là một loại Tật Tốc Phù cấp thấp, nguyên bản nó chỉ là một loại phù thuật râu ria mà thôi, sau khi dùng có thể chạy nhanh vài dặm, đối với người Ngũ Hành Tông mà nói, căn bản chẳng có tác dụng gì, bọn họ còn có phù thuật tốt hơn như vậy nhiều. Nhưng sau khi được vị tiền bối này cải tạo, vận dụng vào trong vũ khí, Tật Tốc Phù đột nhiên có tác dụng lớn.
Đeo Mặc Ngọc Bài trên người, rót vào chân khí, tốc độ di chuyển sẽ tăng lên nhanh chóng, cảnh giới càng cao, tốc độ di chuyển càng nhanh, không giống phù chú bình thường dùng được một lần rồi thôi, cái này có thể dùng vĩnh cửu.
Diệp Tố ngồi xổm trên mặt đất xem hết quyển bút ký mới phát hiện ra vị tiền bối này sau đó còn cải tiến Tật Tốc Phù vài lần.
Đến tờ cuối cùng, Tật Tốc Phù hoàn toàn thành hình, phía dưới có tái bút:【 Tật Tốc Phù bản cải tiến, không giới hạn cảnh giới, thời hạn hiệu lực mười lăm phút. 】
Bản Tật Tốc Phù ban đầu vốn chỉ dành cho cảnh giới Luyện Khí kỳ, mọi người đều biết công pháp hoặc những vật phẩm linh tinh phù hợp Trúc Cơ trở lên thường không bao giờ có thể đến được ngoài sạp ven đường, có vô dụng hơn đi nữa ít nhất cũng phải vào các tiệm cầm đồ.
Diệp Tố đặt quyển này xuống, tiếp tục lật đọc quyển tiếp theo, từ trước đến nay nàng đọc sách đều rất mau, cơ bản đọc qua một lần liền có thể nhớ kỹ, đến lúc trời tối, một loạt sách trên kệ đã được nàng xem xong rồi.
Lúc bước ra Tàng Điển Các, Diệp Tố nhìn nhìn sang bàn bên cạnh đại môn, Vu thủ vệ không có ở đó, chắc là đi sửa sang lại thư tịch.
Trở lại phòng của mình, Tật Tốc Phù đó vẫn như cũ hiện lên trong đầu Diệp Tố.
Trong ấn tượng của Diệp Tố, phù thuật cấp thấp yêu cầu tài liệu rất đơn giản, một tờ giấy vàng, một cây bút lông cùng với chu sa.
Bút lông và chu sa nàng có, còn giấy vàng thì……
Diệp Tố đứng dậy đi đến cách vách, gõ gõ cửa: “Nhị sư đệ, có trong phòng không?”
Một lát sau, người bên trong mới chậm rãi ra tới mở cửa: “Đại —— sư —— tỷ.”
Diệp Tố thoáng nhìn vào phòng thấy trên bàn có đặt mấy bọc đồ: “Đệ đã chuẩn bị hành lý rồi à?”
Minh Lưu Sa chậm rì rì nói: “Đi, ra, ngoài, cần, mang, nhiều, đồ, một, chút.”
“Tháng trước không phải đệ có mua một đống giấy nguyên bảo sao, có còn không? Cho ta mượn một chút.” Diệp Tố trực tiếp hỏi.
Nhị sư đệ làm gì cũng cẩn thận, chỉ có một điểm không tốt chính là cả ngày nói chuyện cứ nhảy từng chữ từng chữ, đệ ấy trước kia còn gạt người nói là mình bị cà lăm, được không ít người đồng tình, đặc biệt là tam sư muội, về sau mọi người mới biết thật ra là đệ ấy cố ý, lúc chân chính nói chuyện thì lưu loát không ai bì kịp.
Tháng trước chậu hoa mà Minh Lưu Sa trồng đã chết, hắn đi dưới chân núi mua một đống giấy nguyên bảo về, nói là muốn đốt cho chậu hoa, vừa đốt ngày đầu tiên đã bị tam sư muội tấu cho một trận.
Bởi vì bồn hoa mà Minh Lưu Sa trồng đặt ở trên bệ cửa sổ, đối diện phòng của tam sư muội, gió thổi qua, tất cả tro giấy đều bay vào phòng muội ấy.
“Vẫn, còn.” Minh Lưu Sa chậm rãi xoay người, từ dưới giường lấy ra một đống giấy nguyên bảo bẹp dúm, đây là bị tam sư muội chính chân dẫm bẹp, “Đại, sư, tỷ, hoa, của, tỷ, cũng, chết, hả?”
Hai năm trước không biết chưởng môn sư phụ lấy đâu ra hoa hoa cỏ cỏ, phân cho nhóm đệ tử mỗi người một chậu.
“Chậu hoa của tỷ chết năm trước rồi.” Diệp Tố lấy giấy nguyên bảo rồi xoay người rời đi, còn không mau đi thì nghe nhị sư đệ nói một hồi nàng lên cơn suyễn mất.
Cầm giấy nguyên bảo trở lại phòng, Diệp Tố đi đến án thư, đem hình dạng giấy nguyên bảo hủy đi, cắt lại thành lá phù, cầm lấy bút lông, chấm chấm chu sa, giơ bút trên giấy vàng, trong đầu nàng một lần nữa hồi tưởng lại phù thuật đồ trên trang bút ký cuối cùng, sau đó đặt bút.
Không khí trong phòng tức khắc dị động, vô số ánh sáng hội tụ thành một luồng rót vào thân bút, theo ngòi bút di chuyển mà chảy vào đường vẽ trên lá phù.
Diệp Tố đắm chìm vào quá trình phác họa phù thuật, không phát giác ra điều khác thường.
Từ đầu tới cuối, một bút lưu loát cấu thành phù đồ, sau khi họa xong, phù đồ trên giấy vàng giống như đúc phù đồ trên bút ký.
Diệp Tố không hiểu rõ về phù thuật, đơn giản chỉ là nghe nói qua, có chút ấn tượng mà thôi, càng không biết trong giới phù sư từ trước đến nay có lưu truyền một câu nói:
Một bút thiên địa động, nhị bút quỷ thần kinh, tam bút bình thiên hạ, tứ bút độ thương sinh. ①
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Câu “Một bút thiên địa động, nhị bút quỷ thần kinh, tam bút bình thiên hạ, bốn bút độ thương sinh” đến từ phù thuật Baidu.
Không phải ai cũng đều có thể đề bút liên kết thiên địa linh khí, tiện đà chuyển hóa vào trong lá phù.
Người có thiên phú liên kết linh khí trong thiên địa mới có thể mở ra con đường tu luyện phù sư.
……
Phù vẽ ra có vẻ không sai so với trên bút ký, Diệp Tố cầm lá phù lên, cẩn thận đánh giá, thầm nghĩ.
Tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ là nếu phù thuật dễ dàng như vậy thì phù sư đã sớm chạy đầy đường rồi.
Diệp Tố lắc lắc đầu, tùy tay đặt lá phù đã vẽ sang bên cạnh, chuẩn bị lên giường đả tọa tu luyện.
Lúc này một làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ mở phía sau án thư, thổi bay lá phù trên bàn, dính vào sau lưng Diệp Tố.
Diệp Tố chỉ vừa mới xoay người nhấc chân, chỉ cảm thấy phía sau bỗng nhiên truyền đến một cổ lực đạo cực lớn, đẩy nàng đi về trước, hoàn toàn vô pháp tự khống chế.
Năm thân truyền đệ tử của Cửu Huyền Phong đều trú cùng một viện to, một dãy thẳng hàng, từ phòng đại sư tỷ là đầu tiên đến phòng cuối cùng là của tiểu sư đệ. Kết cấu phòng của Diệp Tố chính là giường đặt ở giữa phòng, án thư ở góc bên trái, ngoài tường phía bên phải chính là phòng của nhị sư đệ.
Diệp Tố bị lá phù dán lên hoàn toàn không kịp phản ứng, nháy mắt liền tông thẳng ra ngoài.
‘ Đùng, đùng, đùng……’
Chết tiệt ——
Nàng trơ mắt nhìn chính mình xuyên qua tường phòng phía bên phải, một đường đâm thẳng đến cuối cùng dừng lại trên mặt tường của phòng tiểu sư đệ.
Tường của năm phòng đều bị cứng rắn đâm ra một đám lỗ to, còn là lỗ hình người.
Minh Lưu Sa chậm rãi quay đầu nhìn hai cái lỗ trên hai bức tường phòng của mình, chậm rì rì nói: “Ủa, sao, luồng, gió?”
Lúc này tam sư muội và tứ sư đệ trong phòng bị kinh động, nhanh chóng chạy ra xem, thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang khảm trên tường trong phòng tiểu sư đệ, mà tiểu sư đệ đang đứng ở mép giường, áo ngoài chỉ mới cởi một nữa, quay đầu mặt không cảm xúc nhìn người bị dính trên tường.
“Đại sư tỷ?” Thiếu niên mặt tròn bước đến trước cửa phát ra âm thanh nghi vấn đầu tiên, là tứ sư đệ Hạ Nhĩ.
Diệp Tố đã đâm tường đâm tới ngốc, nỗ lực giãy giụa ra khỏi tường, thật vất vả mới rút được tay chân ra, nhưng nguyên cái đầu vẫn còn kẹt trong tường.
Nàng chống tay lên tường, cố gắng rút đầu ra.
“Đại sư tỷ, tỷ chảy máu mũi rồi.” Thiếu nữ mang trâm hoa đứng phía sau Hạ Nhĩ, tam sư muội Tây Ngọc chỉ vào mũi của Diệp Tố, tốt bụng nhắc nhở.
“…… Ừ.” Diệp Tố nghĩ thầm, nàng không chỉ chảy máu mũi mà còn gãy xương.
Nhưng nàng không có nói ra, bởi vì giây tiếp theo nàng đã thẳng tắp ngã xuống đất, không chớp mắt mà nhìn nóc nhà, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Lúc này Nhị sư đệ mới chậm rì rì đi đến cửa phòng Dịch Huyền, nhìn người trên mặt đất, hỏi: “Đại, sư, tỷ, tỷ, tẩu, hỏa, nhập, ma, hả?”
“Đại sư tỷ của đệ đã chết.” Diệp Tố vừa mở miệng thì một cỗ máu tươi liền tràn ra.
Tứ sư đệ Hạ Nhĩ tiến tới, nâng Diệp Tố dậy: “Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Diệp Tố giơ tay lau mặt nhưng máu tràn ra càng thêm nghiêm trọng, nàng dứt khoát không dùng tay, vén áo lên thấm máu, “Tường phòng ngày mai sẽ giúp mọi người sửa lại, ta về trước chữa thương cái đã.”
Diệp Tố khập khiễng muốn bước ra khỏi phòng Dịch Huyền.
Lúc này Dịch Huyền đã khoác lại áo ngoài, hắn bước lên nhặt lá phù đã bị thiêu một nửa trên mặt đất, hỏi nàng: “Đây là cái gì?”
Diệp Tố quay đầu lại nhìn một góc lá phù quen thuộc, rốt cuộc hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì: “…… Là phù chú.”
“Phù chú?” Hạ Nhĩ thò đầu qua hứng thú hỏi, “Đại sư tỷ, tỷ từ đâu mà có linh thạch mua phù chú.”
Cả môn phái từ trên xuống dưới người nghèo nhất chính là đại sư tỷ.
“Sao trên lá phù này lại có cái dấu chân?” Tây Ngọc nhìn nửa lá bùa, cảm thấy dấu chân có chút quen thuộc.
Nhị sư đệ Minh Lưu Sa nhìn qua liền nói “Đây, là, giấy, nguyên, bảo, bị, tam, sư, muội, dẫm, bẹp.”
Mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đồng thời hướng ánh mắt về phía Diệp Tố, chờ đợi một lời giải thích.
Diệp Tố khụ một tiếng, thừa nhận nói: “…… Không phải mua, là phù do ta vẽ.”
“Đại sư tỷ, tỷ còn biết vẽ phù?” Là người sùng bái Diệp Tố nhất Cửu Huyền Phong, trong mắt Hạ Nhĩ liền lộ ra vẻ tôn sùng.
“Nhìn thấy trên một quyển bút ký trong Tàng Điển Các, ta chỉ tùy tiện vẽ lại mà thôi.” Diệp Tố sờ sờ mũi, đau đến nhe răng, lập tức buông tay, “Ta về trước đây, mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
“Đồ của tỷ, cầm đi.” Dịch Huyền mặt không biểu tình ném lá phù cho Diệp Tố.
Diệp Tố nghiêng người giơ hai ngón tay, nháy mắt kẹp lấy lá phù bay tới: “Yên tâm, sáng mai sẽ giúp mọi người tu bổ lại tường.”