Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)



Giờ phút này Diệp Tố đứng ở giữa, hai bên là tiểu sư đệ cũ và mới, nội tâm nàng cảm thấy lời của tiểu sư đệ cũ rất chính xác, cứ mãi nắm tay Du Phục Thời xác thật có chút không hợp lẽ lắm.
Nàng đang định buông tay thì đột nhiên Du Phục Thời đứng bên phải xoay bàn tay nắm lấy tay nàng, nhìn vào trên không có vài người ngự kiếm bay qua: “Diệp Tố, hiện giờ chưa có tàu bay nhưng ở đây có thể ngự kiếm.”
Diệp Tố vừa rồi còn khoác lác khi nào có tiền sẽ làm tàu bay lớn cho tiểu sư đệ: “……Được, ta chở đệ đi lên.”
Vì thế Diệp Tố không dắt tay tiểu sư đệ mới nữa mà đổi thành Du Phục Thời đứng ở phía sau nắm quần áo của đại sư tỷ.
“Đại sư tỷ cũng đứng một ngày rồi, để ta ngự kiếm mang hắn đi lên.” Dịch Huyền duỗi tay định kéo Du Phục Thời xuống nhưng lại bị né tránh.
Du Phục Thời liếc mắt nhìn hắn, đứng ở sau lưng Diệp Tố, vẻ mặt chán ghét nói ra một câu: “Đồ xấu xí nhiều chuyện.”
“……” Tay Dịch Huyền nắm chặt kiếm, tựa hồ ngay sau đó sẽ lập tức rút kiếm ra bổ về phía Du Phục Thời.
“Đại sư tỷ, hai người về trước nghỉ ngơi đi.” Hạ Nhĩ tiến lên ngăn Dịch Huyền lại, phòng ngừa phát sinh tình huống đồng môn tương tàn.
Chờ sau khi Diệp Tố cùng Du Phục Thời rời đi, Minh Lưu Sa mới tiến tới gần, chậm rì rì nói: “Tiểu sư đệ mới tốt số hơn đệ nhiều.”
Tây Ngọc huých Minh Lưu Sa một cái, giải thích: “Là do tiểu sư đệ ngày thường đều lười như vậy nên tỷ ấy cũng quen rồi, đại sư tỷ cũng không trị được hắn nên đành phải thuận theo.”
Nốt ruồi đỏ giữa mày Dịch Huyền như diễm lệ hơn vài phần, hắn ngước mắt: “Tiểu sư đệ có tham gia tông môn đại bỉ không?”
Hạ Nhĩ vò đầu: “Chắc là sẽ không, cũng không thấy tiểu sư đệ có bản lĩnh gì.”
“Ngủ.” Minh Lưu Sa ở phía sau chậm rãi bổ sung.
“Đúng vậy, tiểu sư đệ ngủ rất được.” Hạ Nhĩ gật đầu tán đồng, “Có thể ngủ từ sáng tới tối, từ xuân ngủ tới đông.”
Ngay cả Tây Ngọc cũng nhịn không được mà tham gia thảo luận: “Nếu thi ngủ tiểu sư đệ nhất định có thể giành hạng nhất.”
Thì ra là một tên vô dụng, Dịch Huyền rũ mắt, không so đo chuyện vừa rồi nữa.
……
Tên vô dụng lúc này đã vào phòng, lại bắt đầu chuẩn bị ngủ, trên tay còn nắm Vụ Sát Hoa, phảng phất là bảo vật bồi ngủ vậy.
Du Phục Thời vung tay, chung quanh liền dâng lên một tầng kết giới trong suốt, hắn nửa nằm sấp trên giường, tóc đen trải dài tới eo, mái tóc óng ả tựa như tơ lụa thượng hạng nhất.
Một lúc sau người trên giường đột nhiên biến mất, trên giường chỉ còn lại bộ quần áo màu tím rộng thùng thình, Vụ Sát Hoa lẻ loi lăn lộc cộc trên giường, giống như vừa mới rơi từ trong tay xuống.
Ngay sau đó mọt cái đuôi màu đen vươn ra từ dưới đống quần áo, câu lấy Vụ Sát Hoa.
Dưới quần áo là một con tiểu hắc xà gần như giống Vụ Sát Hoa như đúc đang cuốn lấy vòng tay, nó há mồm cắn cắn phần đầu của Vụ Sát Hoa, một lát sau có lẽ cảm thấy không thú vị nữa nên bèn quấn cả người lên vòng tay, ngủ rồi.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng dưới quần áo thì chỉ sợ sẽ nghĩ là trên vòng tay hình xà lại có thêm một tầng hoa văn hình rắn sống động như thật.
Luồng khí tím trên người tiểu hắc xà từng chút từng chút chui vào trong Vụ Sát Hoa, có cái gì đó đang dần thay đổi, nhưng bề ngoài thì tựa hồ chẳng phát sinh cái gì.
……
Diệp Tố ở phòng cách vách đã tiến vào trong Hắc Ám Giới, nàng đang học phù chú, trong giới đã xuất hiện mặt tường phù chú thứ ba.
Tuy nàng muốn ba người Minh Lưu Sa nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng trên thực tế bản thân Diệp Tố lại chẳng có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, luyện khí cùng học phù chú mỗi phương diện đều không hề ngơi nghỉ.
Thiên Cơ Môn vẫn còn chưa được vực dậy, bọn họ phải nhanh chóng nâng cao thực lực mới không bị người khác tùy ý xâu xé.
Phù chú trên mặt tường thứ ba rõ ràng mức độ phức tạp đã tăng cao nhưng Diệp Tố lại cảm thấy đơn giản.
Sau khi bổ khuyết các tấm bia đá trong Hoang Thành bí cảnh, trình độ xem hiểu phù chú của nàng tựa hồ đã tiến bộ không ít, có đôi khi trong lúc nhập định những phù văn trên những tấm bia đá đó cũng xuất hiện trước mắt nàng.
Đứng trước mặt tường phù văn, Diệp Tố nhấn mở phù chú, vẽ theo từng nét từng nét một, cứ như thế mất mấy ngày sau mới ra tới.
Trong khoảng thời gian này Từ Trình Ngọc cũng có tới tìm nàng, hắn đoán Diệp Tố hẳn là đang nhập định tu luyện nên chỉ ở bên ngoài nói vài câu với mấy người Minh Lưu Sa rồi rời đi.
“Bởi vậy mới nói tiểu sư đệ ngủ rất giỏi.” Hạ Nhĩ ngồi trước bàn trong sân lắc đầu, “Đại sư tỷ tu luyện mấy ngày là tiểu sư đệ có thể ngủ mấy ngày.”
“Nói không chừng tiểu sư đệ tỉnh lại là sẽ tiến giai đó, giống như lần trước không một tiếng động đột nhiên tăng lên Kim Đan kỳ.” Tây Ngọc chống cằm nói.
Ba người sau khi đến Ngô Kiếm Phái điên cuồng tu luyện không biết ngày đêm như vậy có một phần là do bị tiểu sư đệ k1ch thích. Bởi vì bọn họ chưa lên được Kim Đan kỳ nên không thể đi theo đại sư tỷ tiến vào bí cảnh, nhưng tiểu sư đệ lúc ấy vừa lúc tới được Kim Đan kỳ nên có thể lưu lại với tỷ ấy.
“Sư đệ, đệ luyện kiếm xong rồi?” Hạ Nhĩ nhìn thấy Dịch Huyền đứng ở cửa viện, phất tay chào hỏi.
Dịch Huyền bước vào trong viện, hắn mặc một thân trường bào màu đen, thắt lưng ôm sát vòng eo chắc khỏe, trên người còn mang theo nhiệt khí sau khi luyện công.
Thân hình thiếu hiên thoạt nhìn đơn bạc nhưng lại tràn ngập lực lượng, một đầu tóc dài được buộc gọn cực kỳ hợp quy tắc, khuôn mặt trầm tĩnh, chẳng qua nốt ruồi giữa mày quá mức diễm lệ nên làm khí thế trầm lãnh trên người hắn bị hòa tan vài phần.
Dịch Huyền nhìn về phía phòng Diệp Tố: “Đại sư tỷ vẫn còn nhập định?”
Hạ Nhĩ gật gật đầu, nói chắc nịch: “Ta đoán đại sư tỷ chắc chắn là sắp tiến giai.”
Lần này sau khi nhóm người ra khỏi Hoang Thành bí cảnh, trừ Ngũ Hành Tông Liên Liên thì những người khác đều không có động tĩnh, khó tránh khiến người khác nghĩ nhiều.
Từ Trình Ngọc đã bẩm báo lại mọi chuyện phát sinh trong bí cảnh cho sư phụ cùng các đại trưởng lão, Dịch Huyền có một sư phụ là trưởng lão Ngô Kiếm Phái nên tất nhiên cũng biết được chuyện bọn họ gặp phải nguy hiểm trong Hoang Thành bí cảnh.
Hắn không nghĩ tới thiên phú của Diệp Tố đối với phù chú có thể so được ngang tay với hai thân truyền đệ tử Ngũ Hành Tông, từ nhỏ đến lớn, tựa hồ không có chuyện gì mà đại sư tỷ không làm được.
“Tiểu sư đệ suốt ngày ngủ, như vậy không tốt.” Ánh mắt Dịch Huyền dời sang cửa phòng cách vách, từ khi Du Phục Thời xuất hiện hắn liền cảm thấy chán ghét vị tiểu sư đệ mới này.
Dịch Huyền tuyệt sẽ không thừa nhận vì Du Phục Thời đoạt mất vị trí tiểu sư đệ nên mới chán ghét hắn.
“Nhưng, có thể, ngủ, chính, là, công, pháp, tu, luyện, của, hắn.” Minh Lưu Sa ngửa đầu uống cạn chén trà nhỏ trên tay, “Giống, quy, tức, công, vậy.”
*Quy tức công: công pháp thở như rùa, thường được miêu tả trong các truyện kiếm hiệp là một chiêu giảm thiểu nhịp thở, che giấu hơi thở.
“Đệ chưa bao giờ nghe qua công pháp nào luyện khi ngủ.” Dịch Huyền cất bước đi đến phòng Du Phục Thời.
Ba người trong viện cũng không ngăn cản, thậm chí còn đồng loạt đứng lên, theo sát phía sau ngũ sư đệ, châu đầu ghé tai muốn nhìn xem tiểu sư đệ đang làm gì trong phòng.
“Như thế này không tốt lắm đâu.” Tây Ngọc giả vờ như muốn ngăn trở.
“Lỡ như tiểu sư đệ thật sự đang tu luyện, quấy rầy thật không tốt.” Hạ Nhĩ cũng “nỗ lực” khuyên nhủ.
Vẫn là Minh Lưu Sa trực tiếp nhất, làm bộ té một cái, ngã trên người Dịch Huyền, đẩy hắn chúi về phía trước, đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, Du Phục Thời biếng nhác ngồi dậy, nửa ngồi dựa vào đầu giường, nhìn bốn người bên ngoài, nhíu mày phun ra một chữ: “Ồn.”
Tây Ngọc là người đầu tiên phản ứng lại, cô nhóc che mũi xoay người: “Tiểu sư đệ, thực xin lỗi, ta đi ngay.”
Nàng đi không xong, vì đụng phải Diệp Tố.
Diệp Tố vừa ra khỏi phòng thì thấy mấy người này tụ tập trước cửa phòng cách vách, liền đi tới: “Mấy đứa tụm lại ở đây làm gì đó?”
“Ngũ sư đệ nói muốn gọi tiểu sư đệ dậy.” Minh Lưu Sa chỉ nói một câu sau đó liền bỏ chạy.
Tây Ngọc và Hạ Nhĩ cũng học theo, lòng bàn chân như bôi dầu, thoắt cái đã không thấy đâu, trước cửa chỉ còn lại Dịch Huyền cùng Diệp Tố.
Diệp Tố nhìn vào trong phòng, liền thấy trên người tiểu sư đệ đang khoác bộ trường bào tím, cả người xộc xệch, tóc tai lộn xộn, thế nhưng gương mặt hắn lại cực kỳ thanh quý lãng sơ, hai loại cảm giác đối ngược đặt cạnh nhau thế nhưng lại tạo ra sự quyến rũ khó nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...