Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 216: Tổ tông
Trúc Thần phun ra một ngụm trà, nước trà đụng vào kết giới Diệp Tố vừa dâng lên lại bắn ngược trở về, mà giờ phút này bà cũng mặc kệ nước trà dính trên mặt, chỉ vội hỏi: “Ngươi từ đâu có……đạo lữ?”
Lần trước khi xuống hạ giới, bà thấy Diệp Tố không khác gì các tiểu cô nương độc thân mà.
À, không đúng, có.
Trong đầu Trúc Thần hiện ra một khuôn mặt cực xinh đẹp lại tự phụ, quan hệ của người đó với Diệp Tố vượt xa những người khác.
“Là Yêu Chủ đó?” Trọng Minh Thần so với Trúc Thần thì nhanh chóng hỏi thành lời, câu hỏi của ông súc tích, đánh thẳng vào trọng tâm, “Ý của con là……Yêu Chủ có liên quan đến tân Ngự Thần của Du gia sao?”
Trước đó chính là Yêu Chủ đã giúp bọn họ thoát khỏi vây khốn trong thông đạo, sau đó ba người vội vàng lo việc trấn áp nên lại quên mất chuyện này.
“Hắn tên là Du Phục Thời.” Diệp Tố quay đầu lại nói với hai vị trong xe.
“Du……” Trúc Thần chỉ vừa mới nói ra được một chữ liền trừng lớn mắt, sau đó hai tay nhanh chóng che miệng lại.
Hai vị Ngự Thần mới của Chung Ly gia và Du gia hạ phàm là chuyện mà chỉ có mấy nhà trên Thượng Trọng Thiên biết, về sau khi Chung Ly gia thu được tin báo rằng vị kia sắp phi thăng trở về thì lúc này tin tức mới được tiết lộ ra đến ồn ào huyên náo.
Tất nhiên theo đó tên của hai vị tân Ngự Thần cũng đã sớm truyền khắp Tam Trọng Thiên.
Tuy vị Ngự Thần của Chung gia phi thăng khi tuổi mới 28, nhưng đây là tính theo tuổi thượng giới, thế nên thời gian hạ phàm của hắn không chỉ vỏn vẹn có như vậy, dù sau một ngày trên thượng giới bằng đến mười năm dưới hạ giới, trong khi thời gian tân Ngự Thần từ thượng giới hạ phàm đã qua hơn mười năm.
Ngự Thần không giống với tán Thần phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể phi thăng lên, bọn họ sinh ra là đã ở Thượng Trọng Thiên, nếu muốn xuống hạ giới một chuyến cũng không phải là chuyện đơn giản, thông đạo sẽ không chịu nổi lực lượng của Ngự Thần, dễ dàng bị sụp đổ.
Thế nên tân Ngự Thần sau khi bị xuống hạ giới, muốn quay về cần một khoảng thời gian để ngưng tụ lại toàn bộ lực lượng của bản thân, hóa hình tỉnh lại, thời gian này không tính là ngắn.
“Khó trách……” Trọng Minh Thần lẩm bẩm, khó trách lần đó ở trong thông đạo hắn có thể nhẹ nhàng giải thoát cho bọn họ, lực lượng của Ngự Thần tất nhiên là nghiền ép tán Thần.
Lúc này Diệp Tố vốn đang chuẩn bị buông mành xuống thì kế bên lại có một chiếc xe ngựa do bạch mã kéo vụt qua, nàng chuyển ánh mắt nhìn theo thì liền đối diện với người ngồi trong xe ngựa.
Trong xe ngồi vài người, trong đó người vén mành lên là một nữ tử mỹ mạo, đang ngồi với Ngự Thần vừa mới phi thăng trở về, nhìn bộ dáng có vẻ là đang giới thiệu về thượng giới.
Chung Ly Khanh ngồi bên trong xe ngựa cảm nhận được có một đạo ánh mắt đang nhìn sang nên đột nhiên cũng giương mắt nhìn về phía Diệp Tố, hắn có một gương mặt anh tuấn sơ lãng, khi đôi mắt lạnh đảo tới thì mặc dù là Trọng Minh Thần đang ngồi trong xe bên này cũng cảm giác hô hấp như dừng lại trong chớp mắt.
Thế nhưng Diệp Tố một tay vẫn như cũ vén nửa bức mành, trong đáy mắt chỉ có hờ hững.
Mãi đến khi xe ngựa do chín thớt bạch mã kéo đi biến mất ở phía trước thì Trọng Minh Thần mới khôi phục lại từ cái liếc mắt vừa rồi, thấp giọng nói: “Không hổ là tân Ngự Thần.”
Diệp Tố lại nhìn theo hướng xe ngựa của Chung Ly gia biến mất hỏi: “Trong Tam Trọng Thiên có thần mã nào toàn thân màu đen hay không?” Nàng cũng muốn tổ chức đón tiểu sư đệ lên rầm rầm rộ rộ như thế.
“…… Có, nhưng rất hiếm thấy.” Trọng Minh Thần và Trúc Thần liếc nhìn nhau một cái mới đáp.
Có là được.
Diệp Tố thả mành xuống, dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng như vậy cũng khiến cho hai vị thượng Thần vốn muốn hỏi tiếp về chuyện của Du Phục Thời đành phải tạm thời yên lặng.
……
Xe ngựa bay chạy một đường thẳng tới Trung Trọng Thiên, đây có thể xem là nơi náo nhiệt nhất Tam Trọng Thiên, nhiều thế lực đan xen phức tạp.
Khi Diệp Tố bước xuống xe ngựa thì thấy trước mắt là một tòa đại viện, phía trên có tấm biển viết hai chữ “Phù Thế,” hiển nhiên là có ý nghĩa là Phù Thế đại lục.
Đại viện này nhìn lên thì tất nhiên không thể bằng những cung điện khí phái trên Thượng Trọng Thiên nhưng nhìn xuống thì cũng không thua kém ai, có thể xem là không tệ.
“Đây là địa bàn của đại lục chúng ta, tay nghề luyện khí của Thiên Cơ Môn mặc dù cũng có chút danh tiếng trong Tam Trọng Thiên.” Trúc Thần dẫn Diệp Tố vào đại viện, vừa đi vừa giải thích.
“Nhưng cũng phải nhờ các đồng hương Phù Thế khác tương trợ mới có thể đi đến được một bước như hôm nay.” Trọng Minh Thần ở phía sau tiếp lời.
Hai người dẫn Diệp Tố đi vào trong đại sảnh, bên trong có một chiếc bàn dài đã ngồi đầy người, bọn họ đã sớm nhận được tin tức nên từ sáng sớm đã chờ sẵn ở đây.
Trong số những người trong sảnh, ngoại trừ Đan Tông Thánh Thủ và Phật Ma Thần thì nàng không biết một ai cả.
À không, vẫn là nhận ra được vài người, vì chân dung của họ được treo trong Tàng Thư Các ở Thiên Cơ Môn.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.” Đan Tông Thánh Thủ đứng trong đại sảnh, quay đầu nhỏ giọng nói với Diệp Tố: “Ở đây đều là các Thần phi thăng lên từ tam giới giống như chúng ta.”
Diệp Tố khẽ gật đầu, nhìn lên người ngồi ở vị trí cao nhất, người nọ là một nữ tử khoảng hơn 30, khuôn mặt thanh tú, bàn tay trái không ngừng xoay hai viên hỏa châu.
“Đây chính là Thiên Cơ Môn Diệp Tố?” Đối phương cũng không câu nệ tiểu tiết, nói thẳng, “Ta là lão tổ tông của con.”
Diệp Tố: “……”
Trọng Minh Thần vội vàng khụ một tiếng, tiến lên giới thiệu: “Bà ấy là Thiên Cơ Thần, là tổ sư khai tông Thiên Cơ Môn.”
Diệp Tố cũng phản ứng lại, lập tức khom lưng chắp tay hô: “Bái kiến tổ tông.”
Thiên Cơ Thần vừa lòng gật gật đầu, nói với mấy người vẫn còn đang đứng: “Ngồi đi, con trông có tiền đồ hơn Trọng Minh đấy, hắn lần trước chỉ biết đứng đơ ra từ đầu đến cuối.”
Sau khi ngồi xuống nói chuyện, Diệp Tố phát hiện đây thật ra chỉ là một buổi gặp mặt tiếp đón đơn giản, thật ra khi có người từ hạ giới phi thăng lên thì sẽ có người chuyên dẫn bọn họ trở về.
Chỉ là lần này bởi vì hạ giới xảy ra chút vấn đề, hơn nữa Trọng Minh Thần cũng cảm thấy Diệp Tố rất nhanh sẽ phi thăng lên tới nên mới đích thân chờ trước Thăng Tiên Đài dưới Hạ Trọng Thiên.
“Thông đạo nối với hạ giới khi nào sẽ được mở lại?” Thấy mọi người đã hàn huyên qua một lượt, Diệp Tố dứt khoát hỏi.
Mọi người sửng sốt, sau đó Thiên Cơ Thần nói: “Khói lửa từ cuộc chiến tranh chấp của hai nhà Du, Chung Ly đã lan đến trên người các đại lục hạ giới khác như chúng ta, ít nhất phải chờ một thời gian nữa mới có thể mở ra.”
Tâm Diệp Tố dần dần chìm xuống, một ngày ở nơi này bằng mười năm dưới hạ giới, nàng muốn về vạn năm sau thì phải chờ hơn hai năm nữa mới được.
Chỉ là không biết tiểu sư đệ ở vạn năm trước đã đi đâu.
……
Sau khi Du Phục Thời chắn đạo lôi kiếp cuối cùng cho Diệp Tố thì trôi nổi trong dòng thời không, trong thời gian đó hắn có mở mắt ra một lần, có lẽ là do lực lượng cuồn cuộn ẩn chứa trong đạo lôi kiếp đó khiến hắn có thể tỉnh táo lại trong nháy mắt, cả hai tròng mắt đều hiện lên màu tím thuần khiết, thần sắc đạm mạc dị thường.
Hắn nhớ ra bản thân mình là ai.
Nhưng cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt đó mà thôi.
Tuy vậy, trong thời gian ngắn ngủi đó Du Phục Thời không chỉ biết chính mình là ai mà còn biết hướng đi của tam giới, cùng với việc Phù Thế đại lục đã bị người động tay chân nối liền nó với Bàn Luân Hồi ở thượng giới.
Nếu muốn phá vỡ vòng tuần hoàn này thì bản thân hắn phải phi thăng, lau đi thông tin về Phù Thế đại lục trên Bàn Luân Hồi.
Dù sao hắn cũng là Ngự Thần.
Du Phục Thời giơ lên một ngón tay, b ắn ra một sợi thần thức vào một nút thời gian, tia thần thức đó sẽ thay hắn đóng lại đại môn của Yêu giới, phòng ngừa bốn Thần bị trấn áp xâm nhập vào Yêu giới, thu hoạch Yêu khí.
Bất kế là Yêu khí, Ma khí hay là linh khí đều có thể bị Thần hấp thu, trở thành lực lượng tẩm bổ cho Thần thể.
Làm xong chuyện này Du Phục Thời mới chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi ý thức ngã vào một nút thời gian khác.
Đó chính là nút thời gian mà Huyền Âm chi thể bị cầm tù sắp bị phát hiện.
Ít nhất……tương lai hắn vẫn còn có thể một lần nữa gặp gỡ Diệp Tố.
……
Diệp Tố ở lại Trung Trọng Thiên, nhanh chóng tìm hiểu mọi thông tin về Tam Trọng Thiên, muốn tìm cơ hội hạ phàm.
Hạ Trọng Thiên ngoại trừ nơi đặt đầy Thăng Tiên Đài thì còn lại đều là những khu vực hung hiểm, thần tức cằn cỗi.
Những tán Thần dùng thủ đoạn hoặc các con đường tà đạo để phi thăng, thật ra cuối cùng cũng chỉ có thể quanh quẩn ở Hạ Trọng Thiên mà thôi, có người thậm chí nguyện ý làm tùy tùng để có thể lên hai Trọng Thiên bên trên.
Nói chung, phần lớn người có bản lĩnh đều tụ tập ở Trung Trọng Thiên, thần tức ở đây cũng tính là phong phú, cũng đủ để các tán Thần tu luyện.
Còn Thượng Trọng Thiên là nơi của các Ngự Thần, đương nhiên cũng không thiếu các tán Thần thực lực cực kỳ mạnh mẽ ngụ ở trên đó.
Ngự Thần tất nhiên cũng chia ba, bảy loại, mười năm trước, Chung Ly gia và Du gia nổ ra tranh đấu, cùng lúc đó hai nhà lại cùng có tân Ngự Thần xuất hiện, mà lại có lời đồn lực lượng của hai vị Ngự Thần mới ra đời vượt xa tất cả các Ngự Thần khác, sẽ trở thành sự tồn tại mạnh nhất Thượng Trọng Thiên.
Tuy nhiên, danh xưng mạnh nhất……thì chỉ có thể thuộc về một người.
Nghe nói năm đó hai nhà đấu đến ngươi chết ta sống, về sau vì nhiều nguyên do, hai nhà quyết định để hai tân Ngự Thần hạ xuống một phàm giới ngẫu nhiên, chờ bọn họ phi thăng trở về.
Hai nhà đánh cuộc thời gian phi thăng của hai người.
Hiện giờ Chung Ly Khanh đã trở về trước, một nửa lời đánh cuộc đã được thực hiện, Du gia mất đi một toà Thần Sơn.
Còn một nửa lời đánh cuộc còn lại chính là cuộc chiến tân Ngự Thần trở về trên Thượng Trọng Thiên ba năm sau.
Không phải đơn giản là hai tân Ngự Thần đơn đả độc đấu mà họ có thể chọn ra một nhóm tán Thần để tiến hành cuộc chiến.
Chỉ là hiện tại người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cuộc chiến này, Chung Ly gia tất thắng.
Trước không nhắc đến việc Chung Ly Khanh phi thăng lên trước mà là mười năm qua Du gia bị đả kích không ít, đa phần tán thần lợi hại ở Trung Trọng Thiên đều đã bị Chung Ly gia mời chào hết cả.
Du gia sẽ thua thôi!
Trừ khi trong ba năm tới từ hạ giới phi thăng lên không ít nhân vật lợi hại, và toàn bộ bọn họ phải đứng ở phía Du gia.
Nghĩ thôi cũng đã thấy không thể nào.
Diện tích của Thăng Tiên Đài càng lớn thì đại biểu số lượng thành Thần ở mảnh đại lục đó càng nhiều, mà Linh Cảnh đại lục đứng về phe Chung Ly gia chính là nơi có số người phi thăng thành Thần nhiều nhất, ngoài ra Linh Cảnh đại lục còn thông với năm mảnh đại lục khác, năm mảnh đại lục đó là vệ tinh phụ thuộc vào Linh Cảnh.
Chỉ cần không ngốc đều biết tất cả ưu thế đều đã bị Chung Ly gia chiếm hết.
Càng không cần nhắc tới khoảng thời gian trước Du gia trong một lần bại trận trước Chung Ly gia đã dẫn tới các thông đạo dẫn đến các đại lục có quan hệ gần gũi với Du gia bị đóng lại.
Đồng nghĩa với việc thượng giới không cách nào có thể chi viện cho hạ giới, xác suất thành Thần đã thấp càng bị giảm xuống hơn nữa.
Diệp Tố đứng trong bóng râm trong một con hẻm, nghe các tán Thần chung quanh nói chuyện phiếm, từ đó cũng hiểu được đại khái lai lịch của bốn hư ảnh Thần, chỉ sợ là có Thần đã bày mưu phái bọn họ đi xuống hủy hoại Phù Thế đại lục.
Còn vì sao phải làm vậy……
Tất nhiên là vì hạ giới nơi mà tân Ngự Thần Du gia đi xuống đã bị bại lộ.
Có người biết hắn ở Phù Thế đại lục.
Cả khuôn mặt Diệp Tố giấu dưới bóng râm, ánh mắt lạnh băng, Du gia đến bây giờ vẫn còn chưa có phản ứng gì chứng tỏ tám phần chắc chắn bọn đọ đã vô tình bị lộ ví trí hạ phàm mà chính họ lại không biết.
Không sao, thời hạn ba năm theo thời gian ở thượng giới thì vẫn còn kịp.
Việc đầu tiên nàng cần phải làm đó là xuống hạ giới giải quyết hư ảnh Thần, sau đó mang tiểu sư đệ về thượng giới.
Không, không chỉ mỗi tiểu sư đệ ……mà tất cả những người quen của nàng ở Phù Thế đại lục cũng phải lên đây hết mới được.
Diệp Tố chưa bao giờ là người ngồi yên chờ chết, trong lúc tìm kiếm cơ hội hạ giới, nàng cũng đồng thời ở trong đại viện Phù Thế liên tục luyện chế Thần Khí, không lãng phí một chút thời gian nào.
Mặc dù có là Thần thì cũng cần phải có vũ khí, đây lại là sở trưởng của Diệp Tố, huống chi trong đại viện còn có một hàng tổ tông của Thiên Cơ Môn, nàng tùy tay bắt lấy một người đều có thể học hỏi được rất nhiều.
Vì thế nhóm cựu Thần trong đại viện Phù Thế từ hôm đó liền bắt đầu cuộc sống bị bắt nghiên cứu giao lưu ngày đêm không ngừng.
Mệt mỏi? Không thể nào, Thần làm sao biết mệt?
Buồn ngủ? Việc đó lại càng không thể, Thần nhắm mắt trong giây lát là được, không thể lãng phí thời gian.
Diệp Tố còn thường xuyên ở trước mặt tổ tông này khen tổ tông kia lợi hại, phàm là luyện khí sư thì đều không thể chịu được khi nghe thấy kỹ thuật luyện khí của người khác cao cường hơn mình, cho dù là tổ tông của mình thì cũng không được.
Cuối cùng Diệp Tố còn dựng một tấm bia ở ngay cổng lớn, mỹ danh rằng là dùng để ghi lại số lượng Thần Khí mà các tổ tông luyện chế ra mỗi tháng.
Các tổ tông Thiên Cơ Môn thầm mắng trong lòng, nhưng không ai có thể gạt đi mặt mũi nói không luyện nữa, dù sao cũng không thể để đệ tử trẻ tuổi vượt mặt mình được, chỉ đành phải vùi đầu luyện khí.
Dưới sự lôi kéo của Diệp Tố, cuộc sống vốn dĩ bình tĩnh nhẹ trôi của đại viên Phù Thế trở nên rộn ràng hướng về phía trước, nhóm các luyện khí sư ngày ngày đêm đêm tranh cãi thảo luận, tranh thủ luyện chế ra Thần Khí tốt hơn, nhiều hơn.
Diệp đại sư tỷ từ vạn năm sau kéo áp lực đến vạn năm trước, lại từ hạ giới kéo lên đến thượng giới, xứng danh người thúc đẩy đệ nhất!
Lần trước khi xuống hạ giới, bà thấy Diệp Tố không khác gì các tiểu cô nương độc thân mà.
À, không đúng, có.
Trong đầu Trúc Thần hiện ra một khuôn mặt cực xinh đẹp lại tự phụ, quan hệ của người đó với Diệp Tố vượt xa những người khác.
“Là Yêu Chủ đó?” Trọng Minh Thần so với Trúc Thần thì nhanh chóng hỏi thành lời, câu hỏi của ông súc tích, đánh thẳng vào trọng tâm, “Ý của con là……Yêu Chủ có liên quan đến tân Ngự Thần của Du gia sao?”
Trước đó chính là Yêu Chủ đã giúp bọn họ thoát khỏi vây khốn trong thông đạo, sau đó ba người vội vàng lo việc trấn áp nên lại quên mất chuyện này.
“Hắn tên là Du Phục Thời.” Diệp Tố quay đầu lại nói với hai vị trong xe.
“Du……” Trúc Thần chỉ vừa mới nói ra được một chữ liền trừng lớn mắt, sau đó hai tay nhanh chóng che miệng lại.
Hai vị Ngự Thần mới của Chung Ly gia và Du gia hạ phàm là chuyện mà chỉ có mấy nhà trên Thượng Trọng Thiên biết, về sau khi Chung Ly gia thu được tin báo rằng vị kia sắp phi thăng trở về thì lúc này tin tức mới được tiết lộ ra đến ồn ào huyên náo.
Tất nhiên theo đó tên của hai vị tân Ngự Thần cũng đã sớm truyền khắp Tam Trọng Thiên.
Tuy vị Ngự Thần của Chung gia phi thăng khi tuổi mới 28, nhưng đây là tính theo tuổi thượng giới, thế nên thời gian hạ phàm của hắn không chỉ vỏn vẹn có như vậy, dù sau một ngày trên thượng giới bằng đến mười năm dưới hạ giới, trong khi thời gian tân Ngự Thần từ thượng giới hạ phàm đã qua hơn mười năm.
Ngự Thần không giống với tán Thần phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể phi thăng lên, bọn họ sinh ra là đã ở Thượng Trọng Thiên, nếu muốn xuống hạ giới một chuyến cũng không phải là chuyện đơn giản, thông đạo sẽ không chịu nổi lực lượng của Ngự Thần, dễ dàng bị sụp đổ.
Thế nên tân Ngự Thần sau khi bị xuống hạ giới, muốn quay về cần một khoảng thời gian để ngưng tụ lại toàn bộ lực lượng của bản thân, hóa hình tỉnh lại, thời gian này không tính là ngắn.
“Khó trách……” Trọng Minh Thần lẩm bẩm, khó trách lần đó ở trong thông đạo hắn có thể nhẹ nhàng giải thoát cho bọn họ, lực lượng của Ngự Thần tất nhiên là nghiền ép tán Thần.
Lúc này Diệp Tố vốn đang chuẩn bị buông mành xuống thì kế bên lại có một chiếc xe ngựa do bạch mã kéo vụt qua, nàng chuyển ánh mắt nhìn theo thì liền đối diện với người ngồi trong xe ngựa.
Trong xe ngồi vài người, trong đó người vén mành lên là một nữ tử mỹ mạo, đang ngồi với Ngự Thần vừa mới phi thăng trở về, nhìn bộ dáng có vẻ là đang giới thiệu về thượng giới.
Chung Ly Khanh ngồi bên trong xe ngựa cảm nhận được có một đạo ánh mắt đang nhìn sang nên đột nhiên cũng giương mắt nhìn về phía Diệp Tố, hắn có một gương mặt anh tuấn sơ lãng, khi đôi mắt lạnh đảo tới thì mặc dù là Trọng Minh Thần đang ngồi trong xe bên này cũng cảm giác hô hấp như dừng lại trong chớp mắt.
Thế nhưng Diệp Tố một tay vẫn như cũ vén nửa bức mành, trong đáy mắt chỉ có hờ hững.
Mãi đến khi xe ngựa do chín thớt bạch mã kéo đi biến mất ở phía trước thì Trọng Minh Thần mới khôi phục lại từ cái liếc mắt vừa rồi, thấp giọng nói: “Không hổ là tân Ngự Thần.”
Diệp Tố lại nhìn theo hướng xe ngựa của Chung Ly gia biến mất hỏi: “Trong Tam Trọng Thiên có thần mã nào toàn thân màu đen hay không?” Nàng cũng muốn tổ chức đón tiểu sư đệ lên rầm rầm rộ rộ như thế.
“…… Có, nhưng rất hiếm thấy.” Trọng Minh Thần và Trúc Thần liếc nhìn nhau một cái mới đáp.
Có là được.
Diệp Tố thả mành xuống, dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng như vậy cũng khiến cho hai vị thượng Thần vốn muốn hỏi tiếp về chuyện của Du Phục Thời đành phải tạm thời yên lặng.
……
Xe ngựa bay chạy một đường thẳng tới Trung Trọng Thiên, đây có thể xem là nơi náo nhiệt nhất Tam Trọng Thiên, nhiều thế lực đan xen phức tạp.
Khi Diệp Tố bước xuống xe ngựa thì thấy trước mắt là một tòa đại viện, phía trên có tấm biển viết hai chữ “Phù Thế,” hiển nhiên là có ý nghĩa là Phù Thế đại lục.
Đại viện này nhìn lên thì tất nhiên không thể bằng những cung điện khí phái trên Thượng Trọng Thiên nhưng nhìn xuống thì cũng không thua kém ai, có thể xem là không tệ.
“Đây là địa bàn của đại lục chúng ta, tay nghề luyện khí của Thiên Cơ Môn mặc dù cũng có chút danh tiếng trong Tam Trọng Thiên.” Trúc Thần dẫn Diệp Tố vào đại viện, vừa đi vừa giải thích.
“Nhưng cũng phải nhờ các đồng hương Phù Thế khác tương trợ mới có thể đi đến được một bước như hôm nay.” Trọng Minh Thần ở phía sau tiếp lời.
Hai người dẫn Diệp Tố đi vào trong đại sảnh, bên trong có một chiếc bàn dài đã ngồi đầy người, bọn họ đã sớm nhận được tin tức nên từ sáng sớm đã chờ sẵn ở đây.
Trong số những người trong sảnh, ngoại trừ Đan Tông Thánh Thủ và Phật Ma Thần thì nàng không biết một ai cả.
À không, vẫn là nhận ra được vài người, vì chân dung của họ được treo trong Tàng Thư Các ở Thiên Cơ Môn.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.” Đan Tông Thánh Thủ đứng trong đại sảnh, quay đầu nhỏ giọng nói với Diệp Tố: “Ở đây đều là các Thần phi thăng lên từ tam giới giống như chúng ta.”
Diệp Tố khẽ gật đầu, nhìn lên người ngồi ở vị trí cao nhất, người nọ là một nữ tử khoảng hơn 30, khuôn mặt thanh tú, bàn tay trái không ngừng xoay hai viên hỏa châu.
“Đây chính là Thiên Cơ Môn Diệp Tố?” Đối phương cũng không câu nệ tiểu tiết, nói thẳng, “Ta là lão tổ tông của con.”
Diệp Tố: “……”
Trọng Minh Thần vội vàng khụ một tiếng, tiến lên giới thiệu: “Bà ấy là Thiên Cơ Thần, là tổ sư khai tông Thiên Cơ Môn.”
Diệp Tố cũng phản ứng lại, lập tức khom lưng chắp tay hô: “Bái kiến tổ tông.”
Thiên Cơ Thần vừa lòng gật gật đầu, nói với mấy người vẫn còn đang đứng: “Ngồi đi, con trông có tiền đồ hơn Trọng Minh đấy, hắn lần trước chỉ biết đứng đơ ra từ đầu đến cuối.”
Sau khi ngồi xuống nói chuyện, Diệp Tố phát hiện đây thật ra chỉ là một buổi gặp mặt tiếp đón đơn giản, thật ra khi có người từ hạ giới phi thăng lên thì sẽ có người chuyên dẫn bọn họ trở về.
Chỉ là lần này bởi vì hạ giới xảy ra chút vấn đề, hơn nữa Trọng Minh Thần cũng cảm thấy Diệp Tố rất nhanh sẽ phi thăng lên tới nên mới đích thân chờ trước Thăng Tiên Đài dưới Hạ Trọng Thiên.
“Thông đạo nối với hạ giới khi nào sẽ được mở lại?” Thấy mọi người đã hàn huyên qua một lượt, Diệp Tố dứt khoát hỏi.
Mọi người sửng sốt, sau đó Thiên Cơ Thần nói: “Khói lửa từ cuộc chiến tranh chấp của hai nhà Du, Chung Ly đã lan đến trên người các đại lục hạ giới khác như chúng ta, ít nhất phải chờ một thời gian nữa mới có thể mở ra.”
Tâm Diệp Tố dần dần chìm xuống, một ngày ở nơi này bằng mười năm dưới hạ giới, nàng muốn về vạn năm sau thì phải chờ hơn hai năm nữa mới được.
Chỉ là không biết tiểu sư đệ ở vạn năm trước đã đi đâu.
……
Sau khi Du Phục Thời chắn đạo lôi kiếp cuối cùng cho Diệp Tố thì trôi nổi trong dòng thời không, trong thời gian đó hắn có mở mắt ra một lần, có lẽ là do lực lượng cuồn cuộn ẩn chứa trong đạo lôi kiếp đó khiến hắn có thể tỉnh táo lại trong nháy mắt, cả hai tròng mắt đều hiện lên màu tím thuần khiết, thần sắc đạm mạc dị thường.
Hắn nhớ ra bản thân mình là ai.
Nhưng cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt đó mà thôi.
Tuy vậy, trong thời gian ngắn ngủi đó Du Phục Thời không chỉ biết chính mình là ai mà còn biết hướng đi của tam giới, cùng với việc Phù Thế đại lục đã bị người động tay chân nối liền nó với Bàn Luân Hồi ở thượng giới.
Nếu muốn phá vỡ vòng tuần hoàn này thì bản thân hắn phải phi thăng, lau đi thông tin về Phù Thế đại lục trên Bàn Luân Hồi.
Dù sao hắn cũng là Ngự Thần.
Du Phục Thời giơ lên một ngón tay, b ắn ra một sợi thần thức vào một nút thời gian, tia thần thức đó sẽ thay hắn đóng lại đại môn của Yêu giới, phòng ngừa bốn Thần bị trấn áp xâm nhập vào Yêu giới, thu hoạch Yêu khí.
Bất kế là Yêu khí, Ma khí hay là linh khí đều có thể bị Thần hấp thu, trở thành lực lượng tẩm bổ cho Thần thể.
Làm xong chuyện này Du Phục Thời mới chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi ý thức ngã vào một nút thời gian khác.
Đó chính là nút thời gian mà Huyền Âm chi thể bị cầm tù sắp bị phát hiện.
Ít nhất……tương lai hắn vẫn còn có thể một lần nữa gặp gỡ Diệp Tố.
……
Diệp Tố ở lại Trung Trọng Thiên, nhanh chóng tìm hiểu mọi thông tin về Tam Trọng Thiên, muốn tìm cơ hội hạ phàm.
Hạ Trọng Thiên ngoại trừ nơi đặt đầy Thăng Tiên Đài thì còn lại đều là những khu vực hung hiểm, thần tức cằn cỗi.
Những tán Thần dùng thủ đoạn hoặc các con đường tà đạo để phi thăng, thật ra cuối cùng cũng chỉ có thể quanh quẩn ở Hạ Trọng Thiên mà thôi, có người thậm chí nguyện ý làm tùy tùng để có thể lên hai Trọng Thiên bên trên.
Nói chung, phần lớn người có bản lĩnh đều tụ tập ở Trung Trọng Thiên, thần tức ở đây cũng tính là phong phú, cũng đủ để các tán Thần tu luyện.
Còn Thượng Trọng Thiên là nơi của các Ngự Thần, đương nhiên cũng không thiếu các tán Thần thực lực cực kỳ mạnh mẽ ngụ ở trên đó.
Ngự Thần tất nhiên cũng chia ba, bảy loại, mười năm trước, Chung Ly gia và Du gia nổ ra tranh đấu, cùng lúc đó hai nhà lại cùng có tân Ngự Thần xuất hiện, mà lại có lời đồn lực lượng của hai vị Ngự Thần mới ra đời vượt xa tất cả các Ngự Thần khác, sẽ trở thành sự tồn tại mạnh nhất Thượng Trọng Thiên.
Tuy nhiên, danh xưng mạnh nhất……thì chỉ có thể thuộc về một người.
Nghe nói năm đó hai nhà đấu đến ngươi chết ta sống, về sau vì nhiều nguyên do, hai nhà quyết định để hai tân Ngự Thần hạ xuống một phàm giới ngẫu nhiên, chờ bọn họ phi thăng trở về.
Hai nhà đánh cuộc thời gian phi thăng của hai người.
Hiện giờ Chung Ly Khanh đã trở về trước, một nửa lời đánh cuộc đã được thực hiện, Du gia mất đi một toà Thần Sơn.
Còn một nửa lời đánh cuộc còn lại chính là cuộc chiến tân Ngự Thần trở về trên Thượng Trọng Thiên ba năm sau.
Không phải đơn giản là hai tân Ngự Thần đơn đả độc đấu mà họ có thể chọn ra một nhóm tán Thần để tiến hành cuộc chiến.
Chỉ là hiện tại người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cuộc chiến này, Chung Ly gia tất thắng.
Trước không nhắc đến việc Chung Ly Khanh phi thăng lên trước mà là mười năm qua Du gia bị đả kích không ít, đa phần tán thần lợi hại ở Trung Trọng Thiên đều đã bị Chung Ly gia mời chào hết cả.
Du gia sẽ thua thôi!
Trừ khi trong ba năm tới từ hạ giới phi thăng lên không ít nhân vật lợi hại, và toàn bộ bọn họ phải đứng ở phía Du gia.
Nghĩ thôi cũng đã thấy không thể nào.
Diện tích của Thăng Tiên Đài càng lớn thì đại biểu số lượng thành Thần ở mảnh đại lục đó càng nhiều, mà Linh Cảnh đại lục đứng về phe Chung Ly gia chính là nơi có số người phi thăng thành Thần nhiều nhất, ngoài ra Linh Cảnh đại lục còn thông với năm mảnh đại lục khác, năm mảnh đại lục đó là vệ tinh phụ thuộc vào Linh Cảnh.
Chỉ cần không ngốc đều biết tất cả ưu thế đều đã bị Chung Ly gia chiếm hết.
Càng không cần nhắc tới khoảng thời gian trước Du gia trong một lần bại trận trước Chung Ly gia đã dẫn tới các thông đạo dẫn đến các đại lục có quan hệ gần gũi với Du gia bị đóng lại.
Đồng nghĩa với việc thượng giới không cách nào có thể chi viện cho hạ giới, xác suất thành Thần đã thấp càng bị giảm xuống hơn nữa.
Diệp Tố đứng trong bóng râm trong một con hẻm, nghe các tán Thần chung quanh nói chuyện phiếm, từ đó cũng hiểu được đại khái lai lịch của bốn hư ảnh Thần, chỉ sợ là có Thần đã bày mưu phái bọn họ đi xuống hủy hoại Phù Thế đại lục.
Còn vì sao phải làm vậy……
Tất nhiên là vì hạ giới nơi mà tân Ngự Thần Du gia đi xuống đã bị bại lộ.
Có người biết hắn ở Phù Thế đại lục.
Cả khuôn mặt Diệp Tố giấu dưới bóng râm, ánh mắt lạnh băng, Du gia đến bây giờ vẫn còn chưa có phản ứng gì chứng tỏ tám phần chắc chắn bọn đọ đã vô tình bị lộ ví trí hạ phàm mà chính họ lại không biết.
Không sao, thời hạn ba năm theo thời gian ở thượng giới thì vẫn còn kịp.
Việc đầu tiên nàng cần phải làm đó là xuống hạ giới giải quyết hư ảnh Thần, sau đó mang tiểu sư đệ về thượng giới.
Không, không chỉ mỗi tiểu sư đệ ……mà tất cả những người quen của nàng ở Phù Thế đại lục cũng phải lên đây hết mới được.
Diệp Tố chưa bao giờ là người ngồi yên chờ chết, trong lúc tìm kiếm cơ hội hạ giới, nàng cũng đồng thời ở trong đại viện Phù Thế liên tục luyện chế Thần Khí, không lãng phí một chút thời gian nào.
Mặc dù có là Thần thì cũng cần phải có vũ khí, đây lại là sở trưởng của Diệp Tố, huống chi trong đại viện còn có một hàng tổ tông của Thiên Cơ Môn, nàng tùy tay bắt lấy một người đều có thể học hỏi được rất nhiều.
Vì thế nhóm cựu Thần trong đại viện Phù Thế từ hôm đó liền bắt đầu cuộc sống bị bắt nghiên cứu giao lưu ngày đêm không ngừng.
Mệt mỏi? Không thể nào, Thần làm sao biết mệt?
Buồn ngủ? Việc đó lại càng không thể, Thần nhắm mắt trong giây lát là được, không thể lãng phí thời gian.
Diệp Tố còn thường xuyên ở trước mặt tổ tông này khen tổ tông kia lợi hại, phàm là luyện khí sư thì đều không thể chịu được khi nghe thấy kỹ thuật luyện khí của người khác cao cường hơn mình, cho dù là tổ tông của mình thì cũng không được.
Cuối cùng Diệp Tố còn dựng một tấm bia ở ngay cổng lớn, mỹ danh rằng là dùng để ghi lại số lượng Thần Khí mà các tổ tông luyện chế ra mỗi tháng.
Các tổ tông Thiên Cơ Môn thầm mắng trong lòng, nhưng không ai có thể gạt đi mặt mũi nói không luyện nữa, dù sao cũng không thể để đệ tử trẻ tuổi vượt mặt mình được, chỉ đành phải vùi đầu luyện khí.
Dưới sự lôi kéo của Diệp Tố, cuộc sống vốn dĩ bình tĩnh nhẹ trôi của đại viên Phù Thế trở nên rộn ràng hướng về phía trước, nhóm các luyện khí sư ngày ngày đêm đêm tranh cãi thảo luận, tranh thủ luyện chế ra Thần Khí tốt hơn, nhiều hơn.
Diệp đại sư tỷ từ vạn năm sau kéo áp lực đến vạn năm trước, lại từ hạ giới kéo lên đến thượng giới, xứng danh người thúc đẩy đệ nhất!