Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 206: Phá trận
Hạt châu rơi xuống đầy đất, gương mặt cực kỳ bình thường dưới lớp ảo thuật của Bồng Lai chưởng sử cũng không thể khống chế được cảm xúc khiếp sợ, ông vô thức lui về sau một bước, Bàn Âm Dương tức khắc biến mất.
Ông chỉ vừa mới bắt đầu tính toán, thậm chí còn chưa nhìn tới được mệnh cách của Diệp Tố thì đã gặp phải cản trở vô hình.
Bồng Lai chưởng sử nhìn chằm chằm Diệp Tố, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tố ông đã cảm thấy có dị, nhưng tiểu cô nương là trời sinh thức hải, lại mới hơn hai mươi tuổi đã tới Độ Kiếp sơ kỳ.
Người như thế này thế gian hiếm cớ, có điểm khác với người thường cũng là hiển nhiên.
“Chưởng sử, thế nào?” Diệp Tố hỏi.
Bồng Lai chưởng sử triệu ra linh lực trong lòng bàn tay, đảo qua mặt đất, những hạt châu rơi rụng liền trở về trên tay ông, vừa rồi khi tính toán ông đã mơ hồ thấy được một vài thứ, nhưng không cách nào nhìn rõ, thời gian quá ngắn.
Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Bồng Lai chưởng sử mới nói câu đầu tiên: “Ngươi……là ai?”
“Ta?” Diệp Tố cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về tiểu hắc xà đang cọ trên ngón tay cái của mình, “Người muốn thành Thần.”
Những lời này từ miệng nàng nói ra lại không khiến người ta cảm thấy cuồng vọng mà chỉ có cảm giác kiên định.
Sương mù mỗi lúc một đậm hơn, Bồng Lai chưởng sử đứng ở đối diện hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Một người kiên định muốn thành Thần sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới ông muốn tính mệnh cách.
Diệp Tố ngước mắt nhìn gương mặt bình thường của Bồng Lai chưởng sử, theo bản năng nhớ tới Bồng Lai chưởng sử ở vạn năm sau, không nhịn được lại lo lắng không biết tình hình bên kia đã như thế nào.
“Nếu Bồng Lai nhìn trộm Thần, có phải sẽ mất năng lực tính toán tương lai đúng không?” Diệp Tố đột nhiên hỏi.
Bàn tay ẩn trong sương mù của Bồng Lai chưởng sử siết chặt các hạt phật châu, bất kể là nhìn trộm thần hay là mất đi năng lực tính toán tương lai, ý nào cũng đủ làm ông ngây ngẩn cả người.
“Năng lực tính toán tương lai của Bồng Lai vốn chính là nhờ vào Thiên Đạo, nếu vô ý tính toán phải Thần, sẽ trả giá đại giới.” Bồng Lai chưởng sử nói xong dừng một chút mới tiếp tục, “Sẽ không mất đi năng lực tính toán.”
Lực lượng của Thần quá mức khổng lồ, sẽ không dễ dàng xuống tay với hạ giới.
“Chưởng sử có tính toán xem sư tổ đang ở đâu không?” Diệp Tố hỏi.
Tiểu cô nương là đại đồ đệ của Trương Phong Phong, vậy sư tổ ý chỉ chính là……Trọng Minh Thần!
Bồng Lai chưởng sử theo bản năng muốn hô một câu hoang đường, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Tố ông lại do dự: “Vì sao?”
“Ta muốn biết sư tổ vì sao lại không tới.”
Sương mù mỗi lúc một dày đặc hơn, hai người đứng đối diện nhau, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì chỉ sợ đã không còn nhìn thấy đối phương nữa.
Bồng Lai chưởng sử bóp nát số phật châu trong tay, khiến chúng biến thành bột phấn rơi lả tả đầy đất, sau đó ông vươn ra hai ngón tay, linh lực như ẩn như hiện, từ đầu ngón tay bỗng chốc toát ra hai sợ ánh sáng một trắng một đen bay lên cao, cuối cùng tiến vào trong hai mắt của chưởng sử.
Diệp Tố ẩn ẩn nhận thấy linh lực dao động, lại chỉ rũ mắt an tĩnh trêu đùa tiểu hắc xà trên cổ tay.
Bồng Lai chưởng sử chợt mở hai mắt, nhìn về phía Diệp Tố, ông đã mở Thần Nhãn, lấy thọ mệnh làm đại giới, muốn thấy rõ đối phương, nhưng trong nháy mắt khi nhìn Diệp Tố ông lại một lần nữa lui về sau vài bước, giơ tay che hai mắt lại, máu không ngừng tràn ra từ các kẽ ngón tay.
Sau lưng tiểu cô nương ẩn hiện mây tía ngập trời, đây là dấu hiệu sẽ thành Thần, có một lần Bồng Lai chưởng sử gặp qua tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn, sau lưng ông ấy cũng có dấu hiệu giống như vậy, không đến mười năm sau đó, tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn liền phi thăng thành Trọng Minh Thần.
Nhưng mà phía sau Diệp Tố không chỉ có mỗi như thế, “khí” của tiểu cô nương dây dưa phức tạp, Bồng Lai chưởng sử thậm chí còn thấy được khí vận của tam giới nhè nhẹ quấn quanh người nàng.
Bồng Lai chưởng sử nhắm mắt, nhớ lại hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy.
Chỉ cần mấy tía của người này biến mất, thế cục của tam giới sẽ bị lật úp.
“Chưởng sử?” Diệp Tố nghe thấy động tĩnh, gọi ông một tiếng.
“Không sao.” Bồng Lai chưởng sử cố gắng bình tĩnh nội tâm đang quay cuồng, sau khi hòa hoãn hơn ông mới nói: “Việc này một mình ta không thể làm được, cần phải mượn sức Bồ Đề thần thụ.”
Toàn bộ Bồng Lai thế nhưng lại không nhận thấy được tam giới có gì khác thường.
Trong sương mù, Diệp Tố nhẹ nhàng chạm chạm vào tiểu hắc xà: “Đệ đi cùng chưởng sử đến Bồng Lai đi.”
Du Phục Thời bỗng nhiên hóa thành hình người đứng bên cạnh Diệp Tố: “Vì sao?”
“Đệ đi Bồng Lai chờ ta, chờ ta lấy……huyết ngọc, luyện chế một thanh kiếm cho đệ.” Diệp Tố trấn an hắn nói.
Du Phục Thời nghe thấy nàng muốn luyện kiếm cho mình thì quả nhiên lòng hiếu kỳ dâng cao, đồng ý đi theo Bồng Lai chưởng sử.
“Hắn là Yêu Chủ Yêu giới.” Diệp Tố chủ động giới thiệu với Bồng Lai chưởng sử, “Nếu có chuyện gì xảy ra có lẽ hắn có thể giúp đỡ.”
Thực lực của Du Phục Thời cao cường, hiện tại vẫn còn nhiều thứ chưa nắm được rõ, có lẽ hắn có thể giúp đỡ.
Bồng Lai chưởng sử nghe vậy thì nhìn qua Du Phục Thời, ông nhớ rõ vừa rồi Quy Vương nói Yêu Chủ đang bế quan.
Không ngờ lại là một người ông nhìn không thấu.
Bồng Lai chưởng sử còn có thể tính ra được vài thứ từ Diệp Tố, nhưng đối với Du Phục Thời thì chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Diệp Tố dặn dò Du Phục Thời phải nhớ gõ mõ, niệm thanh tâm văn.
“Vậy ngươi nhớ tới tìm ta sớm một chút.” Trước khi rời đi, Du Phục Thời nghiêm túc nói với Diệp Tố.
“Được.” Diệp Tố cười đồng ý.
Sương mù dần dần tan đi, Bồng Lai chưởng sử và tiểu sư đệ hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, mà Diệp Tố đứng một mình trên khoảng đất trống, xung quanh không một bóng người.
……
Bên kia, bốn vị thượng Thần sau khi dạo quanh tu chân giới một vòng thì rất nhanh đã quay lại, chuẩn bị giảng đạo để đệ tử tam giới lĩnh ngộ.
“Bồng Lai chưởng sử vì sao lại không có mặt?” Phong Kiếm Thần ngồi ở phía trên hỏi.
Một vị Bồng Lai thánh sứ đứng dậy nói: “Chưởng sử đột nhiên cảm nhận thấy hi vọng tiến giai, đã trở về Bồng Lai bế quan.”
Diệp Tố cúi đầu giơ tay che lại khóe miệng, cớ này đúng là trăm dùng trăm thiêng, tam giới đều biết chuyện tiến giai đôi khi chỉ cần kém một chút thôi, bỏ lỡ chính là hoàn toàn mất đi cơ hội.
Mặc dù là thượng Thần cũng không tiện mở miệng trách móc.
“Nếu đã như vậy thì buổi giảng đạo bắt đầu thôi.” Phong Kiếm Thần nói.
Khối huyết ngọc vẫn còn lơ lửng giữa đại điện, tất cả các đệ tử đều tiến vào điện ngồi xuống, Liệt Khẩu Thần và Âm Thực Thần liên thủ bày trận.
“Người nào phá được trận đầu tiên sẽ có thể nhận được khối huyết ngọc này.” Phong Kiếm Thần tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói.
Diệp Tố và ba người Minh Lưu Sa ngồi ở sát rìa một bên, mới vừa ngồi xuống, còn chưa nhập định thì Kính Thần ở bên trên nhìn về phía nàng cười nói: “Diệp Tố, ngươi ngồi ở giữa đi.”
Không những được thượng Thần nhớ tên mà còn có thể khiến thượng Thần mở miệng sắp xếp chỗ ngồi ở chính giữa, các đệ tử chung quanh đều sôi nổi quay đầu nhìn Diệp Tố, trong mắt đều tỏa ra hâm mộ.
Trong lúc nhất thời Diệp Tố không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Kính Thần trên cao, tựa hồ như vẫn chưa hiểu vì sao phải làm như vậy.
Lúc này Phong Kiếm Thần lại nói: “ Người là người xuất sắc trong số các đệ tử, nên ngồi vào giữa làm một tấm gương tốt.”
Hai vị thượng thần đều đã lên tiếng, Diệp Tố không thể không đứng dậy đi vòng qua những đệ tử khác đến ngồi vào vị trí ở giữa nhất, cũng là vị trí cách huyết ngọc gần nhất.
Cũng tốt.
Diệp Tố rũ mắt nghĩ thầm, nếu có vấn đề gì nàng cũng có thể sớm phát hiện ra.
Các đệ tử ngồi kín đại điện, trận pháp giảng đạo được khởi động, ánh sáng trận pháp bao trùm lên toàn bộ các đệ tử, tông chủ và các trưởng lão của tam giới yên lặng ngồi một bên chờ.
Khi trận pháp khởi động, Diệp Tố phát hiện các đệ tử chung quanh đã chìm vào nhập định, nàng cũng theo đó bắt đầu nhập định.
Đợi khi nàng mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở dưới một địa lao.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Tố đó là quen thuộc, nàng đi về phía trước, một giá chữ thập nhiễm đỏ máu đập vào mắt, và thứ càng thêm quen thuộc đó chính là người bị trói trên đó, máu từ hai tay không ngừng nhỏ tí tách xuống chậu đựng bên dưới.
…… Tiểu sư đệ.
Diệp Tố dùng sức nhắm hai mắt lại, khi mở ra vẫn là cảnh tượng này.
So với lúc ở vạn năm sau Bồng Lai chưởng sử dùng Bàn Âm Dương cho nàng xem hình ảnh này thì giờ phút này Diệp Tố thậm chí có thể ngửi được mùi tanh ngọt tràn ngập khắp địa lao.
Các thượng Thần chỉ nói là giảng đạo mà không nói gì thêm, nhưng theo lẽ thường thì cơ bản hẳn là đạo vấn tâm.
Có người trong nội tâm tồn tại sự việc hoặc người nào đó khiến bản thân sợ hãi, cũng có người tâm tràn đầy tiếc nuối không nguôi, bọn họ sẽ lựa chọn quên đi hoặc né tránh.
Vấn tâm khấu đạo, đối mặt với nội tâm sâu nhất của bản thân.
Chất chứa sâu trong đáy lòng nàng chính là chuyện này?
Diệp Tố chậm rãi đi đến trước giá chữ thập, nhưng mà lúc này đột nhiên từ hai bên trong địa lao có tu sĩ xông ra công kích nàng.
Bọn họ có thể nhìn thấy nàng? Hay chỉ là hư ảnh biến ra từ nội tâm?
Diệp Tố một lần nữa nhắm mắt lại, khi mở mắt ra những người này cũng không biến mất, có một thanh kiếm đã chém tới, nàng giơ tay lên chắn lại, cánh tay lập tức bị cắt qua một đường, máu nhỏ xuống đất.
“……”
Diệp Tố cúi đầu nhìn vết máu trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ trên giá chữ thập, trong đầu có một suy nghĩ thoáng qua nhưng công kích đánh tới dồn dập khiến nàng không đủ thời gian tự hỏi, chỉ dành phải xử lí hết đám người trong địa lao trước.
Thực lực của những người này không tính là quá cao, Diệp Tố rất nhanh giải quyết sạch sẽ, nàng vứt thanh kiếm dính đầy máu tươi vừa rồi đoạt được, chậm rãi bước về phía tiểu sư đệ trên giá chữ thập.
Nàng nhìn người trên giá chữ thập thật lâu, mãi đến khi hắn tỉnh lại, một đôi mắt đen nhánh cứ vậy an tĩnh nhìn Diệp Tố, cũng không nói lời nào.
Diệp Tố nhấc tay chạm chạm vào mặt hắn, trong ánh mắt còn mang theo ôn nhu, nhưng ngay sau đó lại chuyển tay bóp chặt yết hầu hắn, chậm rãi dựa đến gần bên tai hắn lạnh lùng nói: “Linh thể huyết ngọc?”
Người trên giá chữ thập bị bóp cổ đến sắp tắt thở, tức khắc biến mất trong tay Diệp Tố, sau đó lại xuất hiện từ phía sau nàng, há mồm to xông tới muốn cắn.
Cùng lúc đó bộ dáng của hắn cũng thay đổi, không còn là hình ảnh của tiểu sư đệ, nếu những người ở vạn năm sau nhìn thấy chắc chắn sẽ phát hiện ra đây chính là Khấp Huyết kiếm linh, chẳng qua ánh mắt không giống.
Nhưng mà thần thức của Diệp Tố đã vượt xa cảnh giới của nàng, bản thân nàng còn chưa rõ lắm nhưng linh thể này có thể cảm nhận được thần thức đang công kích hắn thế nhưng đã đạt đến cảnh giới của Thần.
Thần thức của người này sao lại mạnh như vậy?!
Trong đại điện, toàn bộ các đệ tử đều đả tọa nhập định, không ít người lộ ra vẻ mặt thống khổ, chỉ riêng Diệp Tố vẫn bình thản ngồi đó trong khi thần thức lại đang đánh nhau túi bụi với linh thể của huyết ngọc.
Linh thể huyết ngọc phạm phải vào tối kỵ của Diệp Tố, giờ phút này bị nàng xách lên đập, ánh mắt vốn dĩ tà khí nay lại lộ ra vẻ mờ mịt.
Không đúng, hắn vốn dĩ nên hút cạn lực lượng của các đệ tử mới đúng, chứ không phải ở đây bị người liên tục tấn công, đánh không kịp đỡ.
Cái gọi là truyền đạo chỉ là giả, vốn mục đích là vây khốn các đệ tử để khiến nhìn từ ngoài vào sẽ tưởng các đệ tử không có năng lực chống cự, không qua được cửa ải vấn tâm, từ đó lực lượng thần thức bị cắn nuốt.
Diệp Tố bóp cổ của linh thể đã bầm dập mặt mũi, mặt không biểu tình nói: “Ta còn thiếu một thanh kiếm, chất liệu của ngươi không tồi.”
Linh thể huyết ngọc: “……” Tiêu đời rồi.
Vì sao lại có Thần trà trộn vào trận pháp?
Linh thể chỉ có thể cảm nhận được thần thức mà không nhìn rõ được cảnh giới của Diệp Tố, kế hoạch hút khô mọi người cứ thế bị thất bại.
Sau đó Diệp Tố ở trong trận pháp đột nhiên mở mắt, phi thân nhảy lên, bắt lấy khối huyết ngọc đang trôi lơ lửng trên không trung giữa điện, ấn nó xuống mặt đất.
Mọi người ngồi xem bên ngoài bị dọa nhảy dựng, không ai nghĩ tới lại có người phá trận nhanh như vậy.
“Chúc mừng.” Ma tộc nhìn thấy là một tu sĩ, chán nản xoay sang tu chân giới chắp tay chúc mừng.
Diệp Tố đứng bên cạnh khối huyết ngọc, ngửa đầu nói với các Thần đang ngồi trên cao: “Thượng Thần, vậy là khối huyết ngọc này thuộc về ta đúng không?
Mãi đến lúc này, trên mặt Phong Kiếm Thần mới rốt cuộc xuất hiện cảm xúc khác, một bàn tay ông ta khẽ siết chặt thành ghế, nhìn chằm chằm Diệp Tố nói: “Tất nhiên.”
Diệp Tố công khai trước mặt mọi người thu huyết ngọc vào trong túi Càn Khôn, nàng đảo mắt nhìn qua các đệ tử vẫn còn đang nhập định, xoay người nhấc chân định định bước ra ngoài pháp trận.
Không ngoài dự liệu, nàng không ra được.
Diệp Tố quay đầu nhìn lại: “Thượng Thần?”
Kính Thần ngửa đầu nhìn Kỳ Nguyện trận trên không, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, trận vẫn còn chưa kết xong.”
Khi bà ta vừa dứt lời, Phong Kiếm Thần liền triệu hồi ra một thanh kiếm, đâm về phía Diệp Tố.
Lực lượng của Thần, mặc dù Diệp Tố đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị kiếm ý làm cho trọng thương.
“Thượng thần?!”
Chưởng môn và các trưởng lão Thiên Cơ Môn vốn đang ngồi xem thấy một màn này liền đồng loạt đứng lên, Trương Phong Phong muốn xông vào trận mang Diệp Tố ra nhưng không thành công.
Diệp Tố lau đi vết máu bên miệng, chậm rãi đứng lên, nàng ra hiệu cho Trương Phong Phong đừng tiến vào, sau đó nhìn bốn Thần bên trên: “Thượng Thần làm gì vậy?”
“Đều là con kiến dưới đại đạo mà thôi.” Phong Kiếm Thần sửa sửa ống tay áo, sau đó bật người nhảy lên, nổi lên sát tâm với tất cả mọi người trong điện.
“Tế trận?” Kính Thần hỏi Phong Kiếm Thần.
Âm Thực Thần bên cạnh đã không nhịn được nữa, hai tay phóng thích ra thần lực, sinh mệnh của mọi người trong đại điện bị cắn nuốt điên cuồng mà không có chút cơ hội phản kháng nào.
Diệp Tố nhìn chằm chằm các Thần, đây là thực lực mạnh nhất của bọn họ?
Bỗng, từ không trung ở nơi ra truyền đến thanh âm thứ gì đó vỡ nát, cái gọi là Kỳ Nguyện trận bắt đầu tiêu tán, Kính Thần ngẩn ra trong giây lát sau đó lập tức phản ứng lại: “Bọn họ chạy đến rồi!”
Sắc mặt của Phong Kiếm Thần trầm xuống: “Có thể nhốt được bọn chúng một lần thì cũng có thể nhốt được lần thứ hai.”
Ba Thần còn lại cũng phi thân lên dừng ở giữa không trung, Âm Thực Thần và Liệt Khẩu Thần một lần nữa bấm tay kết trận, Kính Thần vẫn muốn phục hồi lại Kỳ Nguyện trận “cầu phúc” của bà ta.
Ánh sáng tím chói mắt lại tỏa lên từ nơi xa, lại có Thần xuống tam giới.
Ông chỉ vừa mới bắt đầu tính toán, thậm chí còn chưa nhìn tới được mệnh cách của Diệp Tố thì đã gặp phải cản trở vô hình.
Bồng Lai chưởng sử nhìn chằm chằm Diệp Tố, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tố ông đã cảm thấy có dị, nhưng tiểu cô nương là trời sinh thức hải, lại mới hơn hai mươi tuổi đã tới Độ Kiếp sơ kỳ.
Người như thế này thế gian hiếm cớ, có điểm khác với người thường cũng là hiển nhiên.
“Chưởng sử, thế nào?” Diệp Tố hỏi.
Bồng Lai chưởng sử triệu ra linh lực trong lòng bàn tay, đảo qua mặt đất, những hạt châu rơi rụng liền trở về trên tay ông, vừa rồi khi tính toán ông đã mơ hồ thấy được một vài thứ, nhưng không cách nào nhìn rõ, thời gian quá ngắn.
Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Bồng Lai chưởng sử mới nói câu đầu tiên: “Ngươi……là ai?”
“Ta?” Diệp Tố cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về tiểu hắc xà đang cọ trên ngón tay cái của mình, “Người muốn thành Thần.”
Những lời này từ miệng nàng nói ra lại không khiến người ta cảm thấy cuồng vọng mà chỉ có cảm giác kiên định.
Sương mù mỗi lúc một đậm hơn, Bồng Lai chưởng sử đứng ở đối diện hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Một người kiên định muốn thành Thần sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới ông muốn tính mệnh cách.
Diệp Tố ngước mắt nhìn gương mặt bình thường của Bồng Lai chưởng sử, theo bản năng nhớ tới Bồng Lai chưởng sử ở vạn năm sau, không nhịn được lại lo lắng không biết tình hình bên kia đã như thế nào.
“Nếu Bồng Lai nhìn trộm Thần, có phải sẽ mất năng lực tính toán tương lai đúng không?” Diệp Tố đột nhiên hỏi.
Bàn tay ẩn trong sương mù của Bồng Lai chưởng sử siết chặt các hạt phật châu, bất kể là nhìn trộm thần hay là mất đi năng lực tính toán tương lai, ý nào cũng đủ làm ông ngây ngẩn cả người.
“Năng lực tính toán tương lai của Bồng Lai vốn chính là nhờ vào Thiên Đạo, nếu vô ý tính toán phải Thần, sẽ trả giá đại giới.” Bồng Lai chưởng sử nói xong dừng một chút mới tiếp tục, “Sẽ không mất đi năng lực tính toán.”
Lực lượng của Thần quá mức khổng lồ, sẽ không dễ dàng xuống tay với hạ giới.
“Chưởng sử có tính toán xem sư tổ đang ở đâu không?” Diệp Tố hỏi.
Tiểu cô nương là đại đồ đệ của Trương Phong Phong, vậy sư tổ ý chỉ chính là……Trọng Minh Thần!
Bồng Lai chưởng sử theo bản năng muốn hô một câu hoang đường, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Tố ông lại do dự: “Vì sao?”
“Ta muốn biết sư tổ vì sao lại không tới.”
Sương mù mỗi lúc một dày đặc hơn, hai người đứng đối diện nhau, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì chỉ sợ đã không còn nhìn thấy đối phương nữa.
Bồng Lai chưởng sử bóp nát số phật châu trong tay, khiến chúng biến thành bột phấn rơi lả tả đầy đất, sau đó ông vươn ra hai ngón tay, linh lực như ẩn như hiện, từ đầu ngón tay bỗng chốc toát ra hai sợ ánh sáng một trắng một đen bay lên cao, cuối cùng tiến vào trong hai mắt của chưởng sử.
Diệp Tố ẩn ẩn nhận thấy linh lực dao động, lại chỉ rũ mắt an tĩnh trêu đùa tiểu hắc xà trên cổ tay.
Bồng Lai chưởng sử chợt mở hai mắt, nhìn về phía Diệp Tố, ông đã mở Thần Nhãn, lấy thọ mệnh làm đại giới, muốn thấy rõ đối phương, nhưng trong nháy mắt khi nhìn Diệp Tố ông lại một lần nữa lui về sau vài bước, giơ tay che hai mắt lại, máu không ngừng tràn ra từ các kẽ ngón tay.
Sau lưng tiểu cô nương ẩn hiện mây tía ngập trời, đây là dấu hiệu sẽ thành Thần, có một lần Bồng Lai chưởng sử gặp qua tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn, sau lưng ông ấy cũng có dấu hiệu giống như vậy, không đến mười năm sau đó, tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn liền phi thăng thành Trọng Minh Thần.
Nhưng mà phía sau Diệp Tố không chỉ có mỗi như thế, “khí” của tiểu cô nương dây dưa phức tạp, Bồng Lai chưởng sử thậm chí còn thấy được khí vận của tam giới nhè nhẹ quấn quanh người nàng.
Bồng Lai chưởng sử nhắm mắt, nhớ lại hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy.
Chỉ cần mấy tía của người này biến mất, thế cục của tam giới sẽ bị lật úp.
“Chưởng sử?” Diệp Tố nghe thấy động tĩnh, gọi ông một tiếng.
“Không sao.” Bồng Lai chưởng sử cố gắng bình tĩnh nội tâm đang quay cuồng, sau khi hòa hoãn hơn ông mới nói: “Việc này một mình ta không thể làm được, cần phải mượn sức Bồ Đề thần thụ.”
Toàn bộ Bồng Lai thế nhưng lại không nhận thấy được tam giới có gì khác thường.
Trong sương mù, Diệp Tố nhẹ nhàng chạm chạm vào tiểu hắc xà: “Đệ đi cùng chưởng sử đến Bồng Lai đi.”
Du Phục Thời bỗng nhiên hóa thành hình người đứng bên cạnh Diệp Tố: “Vì sao?”
“Đệ đi Bồng Lai chờ ta, chờ ta lấy……huyết ngọc, luyện chế một thanh kiếm cho đệ.” Diệp Tố trấn an hắn nói.
Du Phục Thời nghe thấy nàng muốn luyện kiếm cho mình thì quả nhiên lòng hiếu kỳ dâng cao, đồng ý đi theo Bồng Lai chưởng sử.
“Hắn là Yêu Chủ Yêu giới.” Diệp Tố chủ động giới thiệu với Bồng Lai chưởng sử, “Nếu có chuyện gì xảy ra có lẽ hắn có thể giúp đỡ.”
Thực lực của Du Phục Thời cao cường, hiện tại vẫn còn nhiều thứ chưa nắm được rõ, có lẽ hắn có thể giúp đỡ.
Bồng Lai chưởng sử nghe vậy thì nhìn qua Du Phục Thời, ông nhớ rõ vừa rồi Quy Vương nói Yêu Chủ đang bế quan.
Không ngờ lại là một người ông nhìn không thấu.
Bồng Lai chưởng sử còn có thể tính ra được vài thứ từ Diệp Tố, nhưng đối với Du Phục Thời thì chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Diệp Tố dặn dò Du Phục Thời phải nhớ gõ mõ, niệm thanh tâm văn.
“Vậy ngươi nhớ tới tìm ta sớm một chút.” Trước khi rời đi, Du Phục Thời nghiêm túc nói với Diệp Tố.
“Được.” Diệp Tố cười đồng ý.
Sương mù dần dần tan đi, Bồng Lai chưởng sử và tiểu sư đệ hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, mà Diệp Tố đứng một mình trên khoảng đất trống, xung quanh không một bóng người.
……
Bên kia, bốn vị thượng Thần sau khi dạo quanh tu chân giới một vòng thì rất nhanh đã quay lại, chuẩn bị giảng đạo để đệ tử tam giới lĩnh ngộ.
“Bồng Lai chưởng sử vì sao lại không có mặt?” Phong Kiếm Thần ngồi ở phía trên hỏi.
Một vị Bồng Lai thánh sứ đứng dậy nói: “Chưởng sử đột nhiên cảm nhận thấy hi vọng tiến giai, đã trở về Bồng Lai bế quan.”
Diệp Tố cúi đầu giơ tay che lại khóe miệng, cớ này đúng là trăm dùng trăm thiêng, tam giới đều biết chuyện tiến giai đôi khi chỉ cần kém một chút thôi, bỏ lỡ chính là hoàn toàn mất đi cơ hội.
Mặc dù là thượng Thần cũng không tiện mở miệng trách móc.
“Nếu đã như vậy thì buổi giảng đạo bắt đầu thôi.” Phong Kiếm Thần nói.
Khối huyết ngọc vẫn còn lơ lửng giữa đại điện, tất cả các đệ tử đều tiến vào điện ngồi xuống, Liệt Khẩu Thần và Âm Thực Thần liên thủ bày trận.
“Người nào phá được trận đầu tiên sẽ có thể nhận được khối huyết ngọc này.” Phong Kiếm Thần tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói.
Diệp Tố và ba người Minh Lưu Sa ngồi ở sát rìa một bên, mới vừa ngồi xuống, còn chưa nhập định thì Kính Thần ở bên trên nhìn về phía nàng cười nói: “Diệp Tố, ngươi ngồi ở giữa đi.”
Không những được thượng Thần nhớ tên mà còn có thể khiến thượng Thần mở miệng sắp xếp chỗ ngồi ở chính giữa, các đệ tử chung quanh đều sôi nổi quay đầu nhìn Diệp Tố, trong mắt đều tỏa ra hâm mộ.
Trong lúc nhất thời Diệp Tố không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Kính Thần trên cao, tựa hồ như vẫn chưa hiểu vì sao phải làm như vậy.
Lúc này Phong Kiếm Thần lại nói: “ Người là người xuất sắc trong số các đệ tử, nên ngồi vào giữa làm một tấm gương tốt.”
Hai vị thượng thần đều đã lên tiếng, Diệp Tố không thể không đứng dậy đi vòng qua những đệ tử khác đến ngồi vào vị trí ở giữa nhất, cũng là vị trí cách huyết ngọc gần nhất.
Cũng tốt.
Diệp Tố rũ mắt nghĩ thầm, nếu có vấn đề gì nàng cũng có thể sớm phát hiện ra.
Các đệ tử ngồi kín đại điện, trận pháp giảng đạo được khởi động, ánh sáng trận pháp bao trùm lên toàn bộ các đệ tử, tông chủ và các trưởng lão của tam giới yên lặng ngồi một bên chờ.
Khi trận pháp khởi động, Diệp Tố phát hiện các đệ tử chung quanh đã chìm vào nhập định, nàng cũng theo đó bắt đầu nhập định.
Đợi khi nàng mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở dưới một địa lao.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Tố đó là quen thuộc, nàng đi về phía trước, một giá chữ thập nhiễm đỏ máu đập vào mắt, và thứ càng thêm quen thuộc đó chính là người bị trói trên đó, máu từ hai tay không ngừng nhỏ tí tách xuống chậu đựng bên dưới.
…… Tiểu sư đệ.
Diệp Tố dùng sức nhắm hai mắt lại, khi mở ra vẫn là cảnh tượng này.
So với lúc ở vạn năm sau Bồng Lai chưởng sử dùng Bàn Âm Dương cho nàng xem hình ảnh này thì giờ phút này Diệp Tố thậm chí có thể ngửi được mùi tanh ngọt tràn ngập khắp địa lao.
Các thượng Thần chỉ nói là giảng đạo mà không nói gì thêm, nhưng theo lẽ thường thì cơ bản hẳn là đạo vấn tâm.
Có người trong nội tâm tồn tại sự việc hoặc người nào đó khiến bản thân sợ hãi, cũng có người tâm tràn đầy tiếc nuối không nguôi, bọn họ sẽ lựa chọn quên đi hoặc né tránh.
Vấn tâm khấu đạo, đối mặt với nội tâm sâu nhất của bản thân.
Chất chứa sâu trong đáy lòng nàng chính là chuyện này?
Diệp Tố chậm rãi đi đến trước giá chữ thập, nhưng mà lúc này đột nhiên từ hai bên trong địa lao có tu sĩ xông ra công kích nàng.
Bọn họ có thể nhìn thấy nàng? Hay chỉ là hư ảnh biến ra từ nội tâm?
Diệp Tố một lần nữa nhắm mắt lại, khi mở mắt ra những người này cũng không biến mất, có một thanh kiếm đã chém tới, nàng giơ tay lên chắn lại, cánh tay lập tức bị cắt qua một đường, máu nhỏ xuống đất.
“……”
Diệp Tố cúi đầu nhìn vết máu trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ trên giá chữ thập, trong đầu có một suy nghĩ thoáng qua nhưng công kích đánh tới dồn dập khiến nàng không đủ thời gian tự hỏi, chỉ dành phải xử lí hết đám người trong địa lao trước.
Thực lực của những người này không tính là quá cao, Diệp Tố rất nhanh giải quyết sạch sẽ, nàng vứt thanh kiếm dính đầy máu tươi vừa rồi đoạt được, chậm rãi bước về phía tiểu sư đệ trên giá chữ thập.
Nàng nhìn người trên giá chữ thập thật lâu, mãi đến khi hắn tỉnh lại, một đôi mắt đen nhánh cứ vậy an tĩnh nhìn Diệp Tố, cũng không nói lời nào.
Diệp Tố nhấc tay chạm chạm vào mặt hắn, trong ánh mắt còn mang theo ôn nhu, nhưng ngay sau đó lại chuyển tay bóp chặt yết hầu hắn, chậm rãi dựa đến gần bên tai hắn lạnh lùng nói: “Linh thể huyết ngọc?”
Người trên giá chữ thập bị bóp cổ đến sắp tắt thở, tức khắc biến mất trong tay Diệp Tố, sau đó lại xuất hiện từ phía sau nàng, há mồm to xông tới muốn cắn.
Cùng lúc đó bộ dáng của hắn cũng thay đổi, không còn là hình ảnh của tiểu sư đệ, nếu những người ở vạn năm sau nhìn thấy chắc chắn sẽ phát hiện ra đây chính là Khấp Huyết kiếm linh, chẳng qua ánh mắt không giống.
Nhưng mà thần thức của Diệp Tố đã vượt xa cảnh giới của nàng, bản thân nàng còn chưa rõ lắm nhưng linh thể này có thể cảm nhận được thần thức đang công kích hắn thế nhưng đã đạt đến cảnh giới của Thần.
Thần thức của người này sao lại mạnh như vậy?!
Trong đại điện, toàn bộ các đệ tử đều đả tọa nhập định, không ít người lộ ra vẻ mặt thống khổ, chỉ riêng Diệp Tố vẫn bình thản ngồi đó trong khi thần thức lại đang đánh nhau túi bụi với linh thể của huyết ngọc.
Linh thể huyết ngọc phạm phải vào tối kỵ của Diệp Tố, giờ phút này bị nàng xách lên đập, ánh mắt vốn dĩ tà khí nay lại lộ ra vẻ mờ mịt.
Không đúng, hắn vốn dĩ nên hút cạn lực lượng của các đệ tử mới đúng, chứ không phải ở đây bị người liên tục tấn công, đánh không kịp đỡ.
Cái gọi là truyền đạo chỉ là giả, vốn mục đích là vây khốn các đệ tử để khiến nhìn từ ngoài vào sẽ tưởng các đệ tử không có năng lực chống cự, không qua được cửa ải vấn tâm, từ đó lực lượng thần thức bị cắn nuốt.
Diệp Tố bóp cổ của linh thể đã bầm dập mặt mũi, mặt không biểu tình nói: “Ta còn thiếu một thanh kiếm, chất liệu của ngươi không tồi.”
Linh thể huyết ngọc: “……” Tiêu đời rồi.
Vì sao lại có Thần trà trộn vào trận pháp?
Linh thể chỉ có thể cảm nhận được thần thức mà không nhìn rõ được cảnh giới của Diệp Tố, kế hoạch hút khô mọi người cứ thế bị thất bại.
Sau đó Diệp Tố ở trong trận pháp đột nhiên mở mắt, phi thân nhảy lên, bắt lấy khối huyết ngọc đang trôi lơ lửng trên không trung giữa điện, ấn nó xuống mặt đất.
Mọi người ngồi xem bên ngoài bị dọa nhảy dựng, không ai nghĩ tới lại có người phá trận nhanh như vậy.
“Chúc mừng.” Ma tộc nhìn thấy là một tu sĩ, chán nản xoay sang tu chân giới chắp tay chúc mừng.
Diệp Tố đứng bên cạnh khối huyết ngọc, ngửa đầu nói với các Thần đang ngồi trên cao: “Thượng Thần, vậy là khối huyết ngọc này thuộc về ta đúng không?
Mãi đến lúc này, trên mặt Phong Kiếm Thần mới rốt cuộc xuất hiện cảm xúc khác, một bàn tay ông ta khẽ siết chặt thành ghế, nhìn chằm chằm Diệp Tố nói: “Tất nhiên.”
Diệp Tố công khai trước mặt mọi người thu huyết ngọc vào trong túi Càn Khôn, nàng đảo mắt nhìn qua các đệ tử vẫn còn đang nhập định, xoay người nhấc chân định định bước ra ngoài pháp trận.
Không ngoài dự liệu, nàng không ra được.
Diệp Tố quay đầu nhìn lại: “Thượng Thần?”
Kính Thần ngửa đầu nhìn Kỳ Nguyện trận trên không, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, trận vẫn còn chưa kết xong.”
Khi bà ta vừa dứt lời, Phong Kiếm Thần liền triệu hồi ra một thanh kiếm, đâm về phía Diệp Tố.
Lực lượng của Thần, mặc dù Diệp Tố đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị kiếm ý làm cho trọng thương.
“Thượng thần?!”
Chưởng môn và các trưởng lão Thiên Cơ Môn vốn đang ngồi xem thấy một màn này liền đồng loạt đứng lên, Trương Phong Phong muốn xông vào trận mang Diệp Tố ra nhưng không thành công.
Diệp Tố lau đi vết máu bên miệng, chậm rãi đứng lên, nàng ra hiệu cho Trương Phong Phong đừng tiến vào, sau đó nhìn bốn Thần bên trên: “Thượng Thần làm gì vậy?”
“Đều là con kiến dưới đại đạo mà thôi.” Phong Kiếm Thần sửa sửa ống tay áo, sau đó bật người nhảy lên, nổi lên sát tâm với tất cả mọi người trong điện.
“Tế trận?” Kính Thần hỏi Phong Kiếm Thần.
Âm Thực Thần bên cạnh đã không nhịn được nữa, hai tay phóng thích ra thần lực, sinh mệnh của mọi người trong đại điện bị cắn nuốt điên cuồng mà không có chút cơ hội phản kháng nào.
Diệp Tố nhìn chằm chằm các Thần, đây là thực lực mạnh nhất của bọn họ?
Bỗng, từ không trung ở nơi ra truyền đến thanh âm thứ gì đó vỡ nát, cái gọi là Kỳ Nguyện trận bắt đầu tiêu tán, Kính Thần ngẩn ra trong giây lát sau đó lập tức phản ứng lại: “Bọn họ chạy đến rồi!”
Sắc mặt của Phong Kiếm Thần trầm xuống: “Có thể nhốt được bọn chúng một lần thì cũng có thể nhốt được lần thứ hai.”
Ba Thần còn lại cũng phi thân lên dừng ở giữa không trung, Âm Thực Thần và Liệt Khẩu Thần một lần nữa bấm tay kết trận, Kính Thần vẫn muốn phục hồi lại Kỳ Nguyện trận “cầu phúc” của bà ta.
Ánh sáng tím chói mắt lại tỏa lên từ nơi xa, lại có Thần xuống tam giới.