Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 164: Lẩn trốn



Ba vị Độ Kiếp đại năng của Vạn Phật Tông đồng thời xảy ra chuyện khiến cả tu chân giới khiếp sợ, trong một thời gian ngắn mọi người ở các thành trấn hoảng loạn không thôi, ai cũng không nghĩ tới ma vật có thể lặng yên không một tiếng động gi3t chết đại năng Độ Kiếp với lực lượng gần nhất với Thần.
Phải biết rằng những bế quan đại năng đó chính là át chủ bài cuối cùng của tu chân giới, giống như Chính Sơ tôn nhân của Côn Luân vừa xuất quan không lâu trước kia, thậm chí không đụng đến kiếm, chỉ dùng thanh âm liền có thể gi3t chết được ma vật, uy áp dọa chạy cả Ma Tôn.
Những đại năng đó thường xuyên bế quan là vì nếu bọn họ ở bên ngoài quá lâu sẽ có khả năng có độ kiếp lôi giáng xuống, một khi độ kiếp không thành thì sẽ thân vẫn đạo tiêu.
Nếu không nắm chắc mười phần thì bọn họ sẽ không mạo hiểm phi thăng.
“Nghe nói tên tân Phật Tử đó vì muốn biểu hiện lòng quy phục với Ma Chủ nên trộm nghịch chuyển trận pháp của các sư tổ hắn, khiến ba vị đại năng chết vô thanh vô tức.”
“Thật vậy sao? Sao ba đời Phật Tử Thánh Nữ gần nhất của Vạn Phật Tông đều liên tiếp xảy ra vấn đề vậy?”
“Đương nhiên là thật, bởi vì đại trận bị nghịch chuyển nên lực lượng của ba vị đại năng bị Ma Chủ hút khô rồi!”
“Haiz, tu chân giới chúng ta lại mất đi ba vị đại năng bảo hộ.”
“Vạn Phật Tông vẫn còn đệ tử tồn lại ít nhiều cũng nhờ Ninh Thiển Dao và Giản Hồ đấy.”
“Hai người đó là ai?  Nghe tên có chút quen tai.”
“Ninh Thiển Dao là một trong mười người đứng đầu tông môn đại bỉ lần trước, còn Giản Hồ……nghe nói là Yêu Vương.”
“Mọi người mau tới xem! Tông chủ Vạn Phật Tông phát ra lệnh truy nã, phàm là ai cung cấp đầu mối về tân Phật Tử đều có thể lãnh mười vạn thượng phẩm linh thạch tiền thưởng.”
Bất luận đi đến đâu đều có thể nghe thấy các tu sĩ túm tụm bàn luận về chuyện này, Cốc Lương Thiên nhìn bảng bố cáo xong liền xoay người kéo mũ áo choàng xuống thấp hơn, che kín mặt của bản thân, lặng yên rời khỏi đám người.
Trước khi rời khỏi Vạn Phật Tông hắn đã dập tắt mệnh đèn của chính mình, cũng phá hủy tất cả các đồ vật có thể khiến Vạn Phật Tông lần tìm tới, sau đó mới trốn đi.
Hiện giờ lệnh truy nã được bố cáo khắp nơi, hắn vừa không biết ảo thuật, cũng không có phù chú gì lợi hại, trong tay chỉ có pháp trượng và tràng hạt nhưng chỉ sợ vừa lấy ra tới thì đối phương liền sẽ biết hắn là ai.
Cốc Lương Thiên đứng trong một con hẻm nhỏ hẹp, ngửa đầu nhìn trời cao, đã nhiều ngày qua hắn luôn suy nghĩ vì sao mọi chuyện lại đi đến bước hiện tại.
“Quả nhiên là ngươi.”
Cốc Lương Thiên giật bắn mình quay đầu lại thì thấy ở đầu hẻm có một người đang đứng, không ai khác chính là Lục Trầm Hàn.
“Ta không hề quy phục Ma Chủ.” Câu đầu tiên Cốc Lương Thiên hô lên chính là thanh minh cho bản thân, “Ninh Thiển Dao nhìn lầm rồi, ngươi hãy dẫn ta đi gặp Phong Trần đạo nhân, ta có chuyện quan trọng muốn nói.”
Lục Trầm Hàn tay cầm kiếm, Thất Tuyệt kiếm linh đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua trông như một đôi bích nhân.
“Nhạc tông chủ đã sớm dặn dò qua ngươi nhất định sẽ xảo trá biện giải.” Lục Trầm Hàn mở ra bàn tay không cầm kiếm, một tố hồi ngọc bản bay lên lơ lửng trong không trung, “Đáng tiếc chứng cớ lại vô cùng rõ ràng.”
Hình ảnh trong tố hồi ngọc bản dần dần rõ ràng lên, hiện rõ bóng lưng của Cốc Lương Thiên ở phía trước, còn có thanh âm của Ninh Thiển Dao: “Vì sao hắn ta lại đi về phía cấm địa?”
Nhưng từ hình ảnh có thể thấy được Ninh Thiển Dao không đi theo Cốc Lương Thiên, nàng ta bị ma vật cuốn lấy, tố hồi ngọc bản lại treo ở bên hông nên đong đưa cực kỳ hỗn loạn, thấp thoáng hiện lên tình hình chống cự ma vật của Ninh Thiển Dao và Giản Hồ.
Một lát sau Giản Hồ cản ma vật lại cho Ninh Thiển Dao nên nàng ta mới có thể đuổi theo Cốc Lương Thiên, tố hồi ngọc bản lúc này mới ổn định lại hơn một chút.
Ninh Thiển Dao đảo quanh trong cấm địa một hồi lâu mới tìm được động phủ bế quan của ba vị Độ Kiếp đại năng, đại trận đã mất đi hiệu lực, khi nàng ta bước vào thì thấy Cốc Lương Thiên đang rút một thanh chủy thủ ra khỏi ngực của một nữ nhân đang ngồi nhập định.
“Ngươi đang làm cái gì đó?” Ninh Thiển Dao kinh hoảng hét lên.
Cốc Lương Thiên trong tố hồi ngọc bản sắc mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn nhìn nữ nhân đã khô quắc, lại quay đầu nhìn về phía Ninh Thiển Dao quát lớn: “Ngươi làm sao vào được đây?”
Ninh Thiển Dao lui về phía sau vài bước: “Ngươi giết bà ấy? Nhạc tông chủ rất nhanh sẽ về tới, ngươi……”
Lời còn chưa nói xong thì thình lình một đạo ma khí ập đến, đánh ngất nàng ta.
Trong tố hồi ngọc bản, Cốc Lương Thiên đứng yên nhìn đạo ma khí thoắt đến thoắt đi mà không có bất luận hành động nào, ngược lại hắn nhìn Ninh Thiển Dao nằm trên mặt đất với sắc mặt rất khó coi, ngay sau đó xoay người đào tẩu.
Cốc Lương Thiên đứng trong hẻm sắc mặt cũng không tốt hơn được bao nhiêu, hắn không ngờ tới Ninh Thiển Dao vậy mà lại mang theo tố hồi ngọc bản trên người.
Lục Trầm Hàn nắm tay lại, thu hồi tố hồi ngọc bản, gió nổi lên trong hẻm, kiếm ý cuồn cuộn ẩn hiện, thấy một người một linh sắp động thủ, Cốc Lương Thiên nhanh chóng lui về phía sau một bước, lấy ra pháp trượng đài sen ngăn cản kiếm ý của Lục Trầm Hàn, sau đó phi thân phóng qua tường hẻm, chạy về phía ngoài thành.
“Là Cốc Lương Thiên!”
Pháp trượng đài sen vừa lấy ra, các tu sĩ trên đường liền nhận ra hắn.
Tiền tài động nhân tâm, không ít tu sĩ chủ động chặn lại Cốc Lương Thiên, không cho hắn ra khỏi thành.
Đợi khi Lục Trầm Hàn đuổi ra tới thì mọi người đều cả kinh, không ngờ ngay cả Côn Luân Lục Trầm Hàn cũng ở đây.
“Ta cho ngươi một cơ hội buông tay chịu trói.” Lục Trầm Hàn đứng sau Cốc Lương Thiên nói.
“Với điều kiện ngươi phải trực tiếp mang ta đến Côn Luân.” Cốc Lương Thiên xoay người, vung tay bày pháp trận, đẩy ngã các tu sĩ đang chặn xung quanh nói.
Lục Trầm Hàn mặt không biều tình đáp: “Quên nói với ngươi một chuyện, ta nhận được lệnh có thể gi3t chết phản đồ tu chân giới ngay tại chỗ. Vừa rồi cho ngươi xem tố hồi ngọc bản bất quá là hảo tâm cho ngươi một lời giải đáp trước khi chết mà thôi.”
Cốc Lương Thiên nắm chặt pháp trượng, nghiến răng ngực phập phồng, xem ra tông chủ đã truyền tin đi khắp các đại tông, tình hình này chỉ có đi một nơi mới có thể giúp hắn bảo toàn tính mạng.
—— Bồng Lai.
Cốc Lương Thiên nhìn các tu sĩ vây chung quanh như hổ rình mồi, lại nhìn sang Lục Trầm Hàn ở đối diện, trong lòng thầm than chính mình hôm nay sợ là khó mà có thể rời khỏi đây.
“Ta đã nói rồi, không phải là ta!”
Cốc Lương Thiên gõ pháp trượng đài sen xuống đất một cái thật mạnh, linh lực truyền thẳng xuống thông qua pháp trượng, lấy nơi pháp trượng gõ xuống làm tâm, xung quanh nổ tung, khiến cho các tu sĩ đứng gần đó không thể không né tránh.
Hắn bắt lấy cơ hội này chạy thẳng về phía cổng thành.
Chỉ là chiêu này tuy rằng hữu dụng với các tu sĩ bình thường nhưng lại chẳng thể ngăn cản được Lục Trầm Hàn.
Hắn rút Thấp Tuyệt kiếm ra phóng theo Cốc Lương Thiên, hắn bật nhảy tung người lên cao, một kiếm bổ xuống từ sau lưng Cốc Lương Thiên, nhất kiếm phá vạn vật, lực lượng kinh người.
Cốc Lương Thiên bị kiếm ý chém trúng, thân mình lảo đảo phun ra một đống máu tươi, hắn thế nhưng cũng không trì hoãn thêm giây phút nào nhanh chóng ổn định thân thể, tiếp tục chạy vào trong rừng.
Lục Trầm Hàn không nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau, phảng phất như mèo đang vờn chuột, lâu lâu lại vung kiếm lên, kiếm ý chém đổ cổ thụ, ngăn cản đường đi của Cốc Lương Thiên.
Thực lực của hai người vốn đã có chênh lệch, nay trong tay Lục Trầm Hàn lại còn cầm thần binh, còn có Thất Tuyệt tương trợ, Cốc Lương Thiên bất quá chỉ mới chạy được mấy chục dặm mà cả người đã không còn chỗ nào lành lặn.
Cốc Lương Thiên đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Lục Trầm Hàn: “……Thời gian qua, không phải chỉ có một mình người có tiến bộ.”
Lục Trầm Hàn nắm kiếm xông tới chém về phía hắn: “Tiến bộ nhờ vào quy phục Ma Chủ?”
Cốc Lương Thiên dậm chân một cái, pháp trận khổng lồ hiện ra, ngay lập tức kiếm ý như bị bông mềm bao lấy, tốc độ chậm lại, Lục Trầm Hàn trơ mắt nhìn Cốc Lương Thiên biến mất trong trận pháp, chỉ để lại một câu.
“Trận pháp Diệp Tố làm ra dùng tốt thật.”
Trước khi đi hắn còn muốn kéo một đợt thù hận, thành công khiến sắc mặt Lục Trầm Hàn lạnh xuống.
Khi Lục Trầm Hàn chậm rãi tra tấn Cốc Lương Thiên thì hắn đã âm thầm thiết lập trận pháp, chỉ đợi thời cơ chín muồi liền truyền tống đến nơi khác.
Ở một khu vực núi rừng hoang vắng, Cốc Lương Thiên chống pháp trượng, quỳ một gối trên mặt đất, giơ tay lau vết máu bên miệng, ngửa đầu nhìn khu vực đầy bụi gai trước mặt, không biết chính mình có thể chịu đựng được đến khi đến Bồng Lai hay không.
Có lẽ ngày đó nếu không đi cấm địa, hắn hẳn là vẫn còn ở Vạn Phật Tông yên ổn làm một Phật Tử.
……
Sau khi ma quân xâm lấn, tất cả các đại tông đều rút khỏi Luân Chuyển tháp, từ nửa năm đó đến nay đệ tử các tông đều tản ra khắp nơi trừ khử ma vật.
Tây phương có hai đại tông là Côn Luân và Vạn Phật Tông nên không phải chịu nhiều đợt tấn công của ma vật, chỉ có bắc phương yếu nhất, ma vật xâm lấn nghiêm trọng.
Côn Luân là đệ nhất đại tông tu chân giới, tất nhiên phải cử ra trưởng lão, đệ tử đi chi viện, còn phải điều tra, phá hủy các huyết trì.
Những chuyện này không có quan hệ gì với Cốc Lương Thiên ở Vạn Phật Tông, hắn ta trừ việc quét sạch ma vật bên ngoài Vạn Phật Tông, ngẫu nhiên đi điều tra manh mối một vài huyết trì, thời gian còn lại đều chỉ ngốc trong tông môn nghiên cứu bí kíp pháp trận lấy ra từ Luân Chuyển Tháp.
Cốc Lương Thiên không giống Lục Trầm Hàn, chỉ trong thời gian nửa năm đã dựng lại thanh danh, hắn không để ý cái này.
Các đại tông đều có át chủ bài, ma vật xâm lấn nhiều lắm cũng chỉ vài năm mà thôi, thật sự không cần thiết tiêu tốn quá nhiều tinh lực vào chuyện này, còn những tu sĩ ngoài kia còn sống hay đã chết……không liên quan gì tới hắn.
Dù sao những tông môn như Ngô Kiếm Phái, Côn Luân đều sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Cốc Lương Thiên mang theo tâm lý như vậy mà làm Phật Tử của hắn, mỗi ngày đánh chuông gõ mõ, tùy tùy tiện tiện có lệ cho xong, sau đó sẽ về phòng tu luyện, ngẫu nhiên hắn sẽ nhớ tới Diệp Tố và Du Phục Thời.
Hắn cực kỳ tò mò về thân phận của Du Phục Thời, rất muốn bẩm báo chuyện này cho tông chủ, tiếc là Diệp Tố quá âm hiểm xảo trá, khiến hắn lấy cảnh giới phát lời thề, chặn đứng các khả năng hắn nói chuyện này ra ngoài.
Chỉ cần nói ra, tu vi của hắn sẽ bị ảnh hưởng ngay lập tức.
Trên đời này Cốc Lương Thiên coi trọng nhất chính là bản thân mình, nên cũng chỉ đành câm miệng không dám hó hé nửa lời.
So sánh ra thì đồng môn của Diệp Tố, Ninh Thiển Dao, đầu óc của nàng ta như là đồ trang trí, không chỉ tặng không cho hắn một cái mõ còn tí nữa thì hố chết hắn.
Ninh Thiển Dao ăn vạ ở Vạn Phật Tông nên Cốc Lương Thiên đôi khi cũng sẽ chạm mặt nàng ta trong tông môn, lần nào cũng đều cảm khái không thôi, đầu óc sao lại phẳng như vậy.
Nếu Diệp Tố là Huyền Âm chi thể, Cốc Lương Thiên cảm thấy tu chân giới này nhất định sẽ bị Diệp Tố lật úp, đáng tiếc Huyền Âm chi thể lại nằm trên người Ninh Thiển Dao, một Lục Trầm Hàn thôi cũng leo lên không nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui Cốc Lương Thiên lại nhớ tới những trận pháp mà Diệp Tố dùng trong tông môn đại bỉ, trong lòng ngứa ngáy khó chịu nên cuối cùng hắn lén lút học tập những trận pháp đó, thậm chí còn ngầm thu mua những tố hồi ngọc bản quay lại Diệp Tố trong tông môn đại bỉ, nghiên cứu tất cả các trận pháp mà nàng thi triển.
Hắn tự nhủ biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Nhưng mà trận pháp còn chưa học xong thì liên tiếp có mấy thông tin chấn động truyền tới, chưa hết kinh ngạc vì linh mạch của Thiên Cơ Môn khôi phục, thì lại nghe tin Diệp Tố truyền tống Lâm Tuyền thành vào bên trong Côn Luân.
Mỗi một tin tức hắn đều nghe hiểu, nhưng đặt chúng lại bên nhau thì lại không quá rõ ràng.
Mãi đến khi nghe được thông tin hoàn chỉnh từ chỗ tông chủ, Cốc Lương Thiên liền biết Diệp Tố lại tiến bộ không ít.
“Ta phải đến giúp Côn Luân dời Lâm Tuyền thành về chỗ cũ, hẳn là phải mất thời gian hai, ba ngày, ngươi lưu lại trong tông môn xử lý các sự vụ.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ trước khi đi dặn dò Cốc Lương Thiên.
Cốc Lương Thiên cuối đầu nhận lệnh, tuy nhiên trong lòng lại thập phần muốn được đi cùng để xem Lâm Tuyền thành bị truyền tống đến Côn Luân như thế nào
Bất quá tông chủ đã lên tiếng, hắn chỉ đành phải lưu lại.
Vốn dĩ hắn cho rằng ngày tháng sẽ cứ vậy trôi qua như cũ thì bỗng một ngày bên trong Vạn Phật Tông xuất hiện ma vật.
Đại trận không hề có chút động tĩnh nào, chỉ có thể là ma vật không hề đi qua đại trận mà trực tiếp xuất hiện ngay bên trong Vạn Phật Tông, điều này nói rõ bên trong Vạn Phật Tông có huyết trì.
Chuyện này không có khả năng, hắn đã tra soát toàn tông vài lần, chưa bao giờ phát hiện chỗ nào có dị thường.
Cốc Lương Thiên đứng trong tông môn nhìn ma vật không ngừng nhảy ra tàn sát các đệ tử, trong lúc nhất thời hắn hoảng hốt, tay chân luống cuống, ngay cả Giản Hồ cùng Ninh Thiển Dao cũng đều chạy ra giao chiến với ma vật.
Chỉ có một mình hắn vẫn đứng tại chỗ bất động.
Cốc Lương Thiên chỉ là không hiểu, vì sao những ma vật này lại có thể không một tiếng động tiến vào đây, vì sao bọn chúng lại dám tiến vào.
Bên trong Vạn Phật Tông còn có ba vị Độ Kiếp đại năng đang bế quan, đây là át chủ bài của đại tông, chống lưng vững chắc của bọn họ.
Chỉ là vì sao đến hiện tại ma vật đã đánh vào đến bên trong Vạn Phật Tông mà các sư tổ lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Là do những ma vật này quá dễ để tiêu diệt nên bọn họ không cần ra tay sao?
Cốc Lương Thiên đứng ở tại chỗ một hồi lâu rốt cuộc động đậy, tuy nhiên không phải đi tiêu diệt ma vật mà lại là xoay người đi cấm địa, trong đầu có một thanh âm thúc giục hắn đến cấm địa nhìn xem.
Có chỗ nào đó không đúng.
Cốc Lương Thiên đã từng đến cấm địa một lần, là vào buổi tối ngày hắn nhận chức Phật Tử.
Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ dẫn theo tân Phật Tử đứng ở trước cửa động phủ của ba vị sư tổ, quỳ xuống lễ bái, bẩm báo việc Phật Tử mới đã được chọn.
Cốc Lương Thiên mở ra trận pháp của cấm địa chạy vào trong, hắn hít sâu một hơi, sau đó liền nhanh chóng bước vào động phủ thứ nhất.
Không hề cảm nhận được bất kỳ uy áp gì như trong tưởng tượng, Cốc Lương Thiên đi thẳng vào trong mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, hắn nhẹ bước tiến vào, sau đó……liền nhìn thấy một thi thể khô khốc.
Đại năng bế quan mấy ngàn năm trong truyền thuyết, mà hiện tại chỉ còn là một khối thây khô.
Cốc Lương Thiên nghiêng ngả lảo đảo chạy sang động phủ thứ hai, thứ ba, không có bất kỳ ngoại lệ nào, tất cả đều là thây khô.
Sau khi đến động phủ thứ ba hắn rốt cuộc mới tìm về được một chút thần chí, ngồi xổm xuống xem xét thi thể của sư tổ.
Hai thây khô đầu tiên đều giữ nguyên trạng thái đả tọa, chỉ có thi thể thứ ba này không phải, xem tư thế tựa hồ đã từng giãy giụa.
Tầm mắt Cốc Lương Thiên dời xuống dưới, trên ngực của sư tổ có cắm một thanh chủy thủ, hắn cảm thấy rất quen mắt, là……thanh chủy thủ trong phòng tông chủ.
Một suy đoán liền hiện lên trong đầu hắn, khiến sắc mặt của hắn trắng bệch.
Sự tình tiếp theo giống như những gì Ninh Thiển Dao chứng kiến, chỉ là không phải Cốc Lương Thiên chạy án mà là do hắn nghe tông chủ sắp về tới, sợ bị gi3t chết diệt khẩu nên mới cuống cuồng chạy trốn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cốc Lương Thiên: Sờ cá (làm việc qua loa) thất bại, thuận tay kéo thù hận cho Diệp Tố.
Chương trước Chương tiếp
Loading...