Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 157: Huyết trì
“Sư phụ.” Diệp Tố bước vào đại đường hô một tiếng.
Trương Phong Phong quay đầu lại nhìn nàng: “Sư đệ của con, nó……”
“Còn sáng.” Diệp Tố bước qua chỉ chỉ vào mệnh đèn trên tường.
Trương Phong Phong sắp rớt nước mắt: “?”
Hai người đồng thời nhìn về phía mệnh đèn của Dịch Huyền, vốn dĩ ánh đèn kim sắc sáng ngời đã tắt, thay vào đó là một ánh đèn mỏng manh phiếm đen, lung lay yếu ớt, tựa hồ có thể lại tắt bất cứ lúc nào.
“Sao lại là màu đen?” Trương Phong Phong kề sát nhìn mệnh đèn bên trong trản lưu li, trong lòng lại thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, đèn còn chưa tắt là vẫn còn có thể cứu chữa.
Diệp Tố nhíu mày nhìn chằm chằm mệnh đèn của Dịch Huyền, huyết mạch nửa ma của hắn đã xảy ra vấn đề ư?
Trong nguyên tác Dịch sư đệ cuối cùng cũng thức tỉnh Ma mạch, hoàn toàn trở thành ma, hiện giờ vẫn không thể tránh khỏi kết quả này sao?
“Ta không nên để nó đi một mình.” Trương Phong Phong siết chặt hai tay, hối hận bản thân đã không đi cùng với Dịch Huyền.
“Sư phụ, sự việc cũng đã xảy ra rồi.” Diệp Tố nhớ tới Dịch Huyền bất cứ lúc nào cũng nắm lấy Trọng Minh đao, có Trọng Minh áp chế, hắn vẫn luôn duy trì bĩnh tĩnh, ngay cả tính cách cái gì cũng khư khư giữ trong lòng cũng đã thay đổi không ít, lần này không biết đụng phải cái gì lại chuyển hóa thành ma, “Con đi tìm Dịch sư đệ.”
“Ta đi với con.” Trương Phong Phong nói, Hợp Thể hậu kỳ vẫn có xác suất đảm bảo cao hơn Hóa Thần kỳ, ông không thể trơ mắt nhìn các đồ đệ lần lượt xảy ra chuyện.
Diệp Tố cự tuyệt: “Lần trước người nói phải luyện chế pháp khí chắn lôi cho Lữ Cửu, người cứ lưu lại tông môn đi. Hiện giờ linh mạch đã trở về, linh khí cũng sống lại, nàng ấy chắc hẳn không bao lâu nữa thôi sẽ tiến giai, cần phải có pháp khí phòng thân.”
“……” Trương Phong Phong trầm mặc thật lâu mới nói, “Gặp được tình huống không đúng phải chạy ngay đi, không được cậy mạnh.”
Diệp Tố gật đầu đáp ứng. Nàng trở về sân viện, nhanh chóng đẩy cửa phòng ra bước vào, tiểu sư đệ vốn dĩ được nàng đỡ ngồi vào thành hồ không thấy đâu nữa, trong lòng nàng tức khắc cả kinh, vừa mới chuẩn bị nhảy xuống xem xét thì liền nhìn thấy mặt nước trong hồ nổi sóng nhấp nhô, bên dưới có cái gì đó.
Từng gợn sóng không ngừng đánh về hướng nàng đang đứng.
Diệp Tố đứng thẳng bên bờ linh đàm nhìn xuống mặt nước, không đến một lát, sóng nước trở nên mạnh và dồn dập hơn, liên tục đập vào thành hồ rồi lại phản trở về.
Trong một nháy mắt từ dưới nước toát ra một người, mái tóc đen dài ướt đẫm xõa tung ở sau lưng, trâm cài sớm đã không biết rơi ở đâu mất, một thân áo khoác huyền sắc mỏng dính sát vào trên người, ẩn ẩn có thể nhìn thấy lồ ng ngực rắn chắc, trắng sáng như ngọc.
Đúng là tiểu sư đệ.
Du Phục Thời đang vùng vẫy ở dưới nước thì thấy Diệp Tố tiến vào, hắn lặng lẽ bơi qua, khi đến gần thành hồ thì rẽ nước xông ra, tay còn hứng một vốc nước tạt vào người nàng.
Diệp Tố cũng không né tránh, thậm chí còn khom lưng xuống thuận thế nắm lấy tay hắn, kéo người lên.
Hai người gần như mặt kề mặt, trên mặt Diệp Tố vẫn còn đọng lại nước vừa rồi bị hắn hắt lên, từng giọt nước tròn trịa lăn vù vù xuống gò má, theo xuống cổ làm ướt cổ áo, còn Du Phục Thời cả người ướt dầm dề, hắn cúi đầu liền thấy được một lọn tóc của mình đang rơi trên vai của nàng.
“Tỉnh rồi?” Diệp Tố lui về sau một bước nhưng không hề buông tay tiểu sư đệ ra, chỉ hỏi, “Ta phải đi tìm Dịch Huyền, đệ có đi không?”
Du Phục Thời vừa tỉnh lại không bao lâu, hắn đã ngâm mình trong linh đàm mấy ngày, khó có khi được lười nhác thoải mái như vậy, kết quả Diệp Tố vừa mở miệng lại là nhắc tới Dịch Huyền.
“…… Đi.” Cuối cùng Du Phục Thời không tình nguyện đáp.
“Chúng ta hiện tại phải đi ngay.” Diệp Tố phủ linh lực lên người Du Phục Thời, định giúp hắn hong khô y phục, tuy nhiên nàng lại phát hiện ra một việc, “Đệ thay quần áo rồi à?”
Quần áo trên người tiểu sư đệ không giống với trước lúc nàng rời đi.
Du Phục Thời rũ mắt giấu đi tia chột dạ thoáng hiện, khi lặn xuống hồ hắn đã cởi qu@n áo ra, còn hóa thành nguyên hình lăn lộn mấy vòng dưới đáy hồ, khi nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Tố mới khôi phục lại hình người.
Bộ quần áo đó hiện tại……đang nằm dưới đáy hồ.
Nói chính xác hơn là, giờ phút này, bộ trường bào màu đen mỏng trên người hắn không phải là một bộ đồ mới mà là do vảy biến thành.
Diệp Tố không thấy hắn trả lời liền cúi đầu cầm lên vạt áo của hắn xem xét, còn chưa nhìn rõ đã bị Du Phục Thời duỗi tay bịt kín đôi mắt: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta thay quần áo.”
Đại sư tỷ càng thêm nghi hoặc.
Nếu nàng nhớ không lầm thì trước kia vị tiểu sư đệ nào đó còn muốn thay đồ trước mặt nàng.
“Vậy ta ra ngoài đợi, đệ nhanh một chút nhé.” Diệp Tố nghĩ đến mệnh đèn của Dịch Huyền nên cũng không dây dưa nhiều ở việc thay quần áo của tiểu sư đệ, xoay người bước ra khỏi phòng.
Du Phục Thời bước về phía trước vài bước, nước trên người liền bốc hơi sạch sẽ, không gian trong phòng cũng nháy mắt biến mất.
“Vu thủ vệ, chúng con phải đi tìm Dịch Huyền, sẽ nhanh chóng trở về, Thiên Cơ Môn phiền người trông nom.” Diệp Tố đưa tin cho Vu Phong Hải, nàng vẫn còn chưa thiết kế xong hộ môn đại trận, nếu giống như trước kia có ma vật tìm tới thì cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu.
Du Phục Thời từ trong phòng bước ra, vươn tay kéo kéo cổ áo phía sau của Diệp Tố: “Xong rồi.”
Diệp Tố quay đầu lại: “Chúng ta đi thôi.”
Nàng lấy ra quyển trục truyền tống được Hoàng Nhị Tiền tiện tay cho trước kia, mang theo Du Phục Thời trực tiếp đi đến trước cửa Trảm Kim Tông.
Diệp Tố cho rằng Dịch Huyền xảy ra chuyện ở đây, nhưng vừa đến ngoài cửa Trảm Kim Tông thì liền nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn, người đến người đi ồn ào nhốn nháo, có không ít người tụ lại ở ngay cửa tông môn gào to.
“Các ngươi không phải cũng có trưởng lão đi Lâm Tuyền thành sao? Vì sao không đi cứu người?”
Đệ tử thủ vệ hẳn là không còn kiên nhẫn nữa, gắt gỏng trả lời: “Lâm Tuyền thành đã bị ma vật khống chế, luyện khí sư như bọn ta làm sao mà đi cứu?”
Diệp Tố nhíu mày nghe những người này nói chuyện mới hiểu được đầu đuôi sự việc.
Điểm Truyền Tống Trận ở Lâm Tuyền thành đột nhiên mất liên lạc, mệnh đèn của các tu sĩ đi chuyến cuối cùng đến đó toàn bộ đều tắt, trong đó có không ít tu sĩ của các tiểu môn tiểu phái, đồng môn của họ nóng lòng nhưng cũng không có cách nào khác, không biết từ đâu truyền ra tin tức trưởng lão của Trảm Kim Tông cũng đi Lâm Tuyền thành nên mọi người liền chạy tới Trảm Kim Tông cầu cứu.
Lâm Tuyền thành, trưởng lão Trảm Kim Tông ……
Diệp Tố lẫn vào trong đám người, kéo qua một người trên mặt lộ vẻ tò mò, rõ ràng là một tu sĩ đến hóng chuyện: “Đạo hữu, xin hỏi vị trưởng lão Trảm Kim Tông đi Lâm Tuyền thành là người nào vậy?”
“Phạm trưởng lão.” Đối phương phất tay đáp, “Trảm Kim Tông khẳng định là sẽ không đi cứu đâu, vị Phạm trưởng lão đó cũng không phải là người thuộc nội môn của Trảm Kim Tông, bất quá chỉ là từ Thiên Cơ Môn đầu nhập qua……”
Lời còn chưa nói xong đối phương liền nhìn thấy ba chữ “Thiên Cơ Môn” to tướng trên đạo bào của Diệp Tố.
“Đa tạ.” Diệp Tố lấy được tin tức mình cần, xoay người nắm tay Du Phục Thời, mở quyển trục truyền tống ra biến mất trong đám đông.
……
Bên trong Lâm Tuyền thành, tất cả các tu sĩ bị dồn đến khu vực trung tâm thành, chung quanh có vô số ma vật canh giữ, không giống những ma vật cấp thấp nhìn thấy người liền nhảy bổ vào cắn xé, những ma vật này đã được huấn luyện qua, chỉ đứng ở vị trí của bản thân theo dõi gắt gao các tu sĩ ở bên dưới.
Giờ phút này Ma Tôn đang ở bên trong phủ thành chủ, nhìn chằm chằm Dịch Huyền đang nằm trên giường: “Không mở mắt ra nhìn đồng loại của ngươi sao?”
Dịch Huyền mở hai mắt, nhìn trần nhà xa lạ, nốt ruổi đỏ giữa mày diễm lệ như một giọt máu tươi, yết hầu tựa hồ vẫn còn sót lại đau đớn khi bị năm ngón tay đâm thủng.
Cảnh giới giữa hai bên kém quá xa, Dịch Huyền căn bản không có cách nào phản kháng, hắn chậm rãi nói: “Ta không phải đồng loại của ngơi.”
“Ta tên Điêu.” Đôi mắt đỏ quạch của nữ nhân nhìn chằm chằm vào Dịch Huyền, “Ngươi có quan hệ thế nào với Bình Thư Lan?”
Dịch Huyền chậm rãi ngồi dậy, hắn chưa từng nghe qua cái tên Bình Thư Lan, bàn tay lén sờ dọc theo mép giường.
“Ngươi đang tìm nó à?” Điêu dùng bím tóc câu lấy Trọng Minh đao, giơ lên trước mắt Dịch Huyền.
Dịch Huyền trong nháy mắt vọt tới, muốn đoạt lại Trọng Minh đao, bị Điêu chưởng một kích vào giữa ngực, cả người bay lên ngã xuống giường.
“Nửa người nửa ma.” Điêu đi tới, khom lưng nâng cằm Dịch Huyền, “Vậy mà lại có thể ở một cái tông môn rách nát ngụy trang lâu như vậy?”
Dịch Huyền quay mặt đi rũ mắt: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Điêu đứng thẳng dậy, tấm tắc: “Ma trời sinh thích giết chóc, muốn gì làm nấy, nhiều năm như vậy mà ngươi chưa bao giờ phát hiện bản thân có chỗ không thích hợp sao? Ta không tin.”
Ngón tay chống trên giường của Dịch Huyền run run, tầm mắt dừng trên Trọng Minh đao bị Ma Tôn ném xuống đất, gằn từng chữ một nói: “Ta là người.”
“Người?” Điêu ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng, “Có người nào sau khi Nguyên Anh vỡ nát lại sinh ra ma khí để chữa trị sao? Đừng lừa mình dối người nữa.”
Cằm Dịch Huyền căng chặt, thanh âm đã lâu không nghe thấy lại bắt đầu gào thét trong lòng hắn: “Ngươi là ma, là ma……”
Lặp đi lặp lại không dứt.
“Trên người của ngươi có huyết mạch của ma chủ, ta không giết ngươi.” Bím tóc của Điêu một lần nữa vung lên, cuốn lấy Trọng Minh đao trên mặt đất ném cho Dịch Huyền, “Sau khi nhập ma thì đi theo chúng ta đi.”
Dịch Huyền nắm lấy Trọng Minh đao, có một nháy mắt hắn cảm thấy đao đang kháng cự mình, nhưng khi định thần thăm dò lại thì Trọng Minh đao vẫn trước sau như một tiếp nhận hắn.
“Bình Thư Lan là ai?” Dịch Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Điêu đã đi đến ngoài cửa.
“Tất nhiên là……ma chủ đã chết của chúng ta.” Điêu quay đầu lại nhìn Dịch Huyền một lát, sau đó phân phó ma vật đang chờ ở bên ngoài, “Ném hắn vào huyết trì.”
Dịch Huyền vừa nghe thấy hai chữ “huyết trì” thì có chút sững người, một năm qua các tông môn đều đang tìm huyết trì, nghe nói đó là thông đạo để ma vật tiến vào tu chân giới.
Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy huyết trì thì trong lòng liền nổi lên sóng to gió lớn.
Những ma vật này chiếm lấy Lâm Tuyền thành, ở trung tâm thành kiến tạo một cái huyết trì cực lớn, tất cả những tu sĩ bị bắt đều bị rút máu cho chảy vào trong ao, đan tu bị ép phụ trách luyện chế đan dược cho các tu sĩ, không được để những người này chết, sau khi tịnh dưỡng lại tiếp tục lấy máu.
“Ném vào đi.” Điêu ngồi ở trên ỷ tọa (ghế dựa) trên đài cao, ra lệnh cho hai ma vật đang xách Dịch Huyền.
Huyết trì chỉ mới được lấp đầy một phần ba, nhưng dù vậy cũng đã cao qua đầu một người bình thường.
Dịch Huyền thân mang trọng thương, tránh không thoát sự kềm kẹp của hai ma vật, khi bị ném vào trong huyết trì hắn chủ động buông Trọng Minh đao ra, để đao lưu lại bên thành ao.
Linh thể Trọng Minh bị thương, lại là thần binh chính khí, bị ném vào huyết trì chỉ có tệ hơn mà thôi.
Chỉ là, không còn Trọng Minh đao áp chế, sau khi rơi vào huyết trì, nửa ma huyết mạch, còn là huyết mạch ma chủ, trong người Dịch Huyền trong nháy mắt liền kích phát ra bản năng thị huyết trong xương tủy hắn.
Điêu tùy tay chụp lấy một tu sĩ, khoét một lỗ sâu trên vai hắn, sau đó ném vào huyết trì, nàng ta cúi người truyền mật âm vào trong tai Dịch Huyền: “Ăn hắn.”
Dịch Huyền có thể ngửi thấy được mùi vị của các loại máu tràn ngập trong huyết trì rộng lớn, đặc biệt là mùi vị của máu của tu sĩ đang giãy giụa đối diện, hắn thậm chí nghe thấy từng nhịp đập của trái tim đối phương.
Thanh âm luôn chôn sâu dưới đáy lòng đang không ngừng kêu gào, bảo Dịch Huyền ăn tu sĩ đó đi, ăn vào sẽ thoải mái.
Hắn không phải ma, không muốn làm ma.
Hắn chỉ là đệ tử Ngô Kiếm Phái và Thiên Cơ Môn, tương lai còn phải làm Thiên Cơ Môn khai phong sư tổ, thu một đám đệ tử, phát triển Thiên Cơ Môn lớn mạnh hơn.
Nghĩ về những chuyện này, Dịch Huyền nhắm hai mắt lại bắt đầu nhập định, loại bỏ tất cả những thanh âm, mùi vị xung quanh.
Phạm Ương Thủy đang ở trong nhóm tu sĩ đang bị rút máu, trước đó đã bị lấy máu vài lần nên sắc mặt tái nhợt, bà nhíu mày nhìn Dịch Huyền trong huyết trì, bà nhận ra người này, tịnh tông đệ tử của Thiên Cơ Môn cùng Ngô Kiếm Phái.
Sao lại có quan hệ với ma?
Điêu nhìn dáng vẻ này của Dịch Huyền thì rất bực bội, ngón tay nhẹ nhàng vung lên, tu sĩ vừa rồi bị ném vào huyết trì liền bị gi3t chết.
Thi cốt trôi nổi trong huyết trì, đụng cả vào người Dịch Huyền, cả huyết trì chứa đầy máu tươi tanh tửi, như tu la địa ngục.
Dù vậy Dịch Huyền trước sau vẫn không mở mắt, cố gắng hết sức khống chế bản tính bạo ngược thích giết chóc đang được khơi mào, hắn không muốn trở thành một người bị các sư huynh sư tỷ Thiên Cơ Môn ghét bỏ.
Hắn có Trọng Minh làm bạn, tương lai còn phải cùng đại sư tỷ chấn hưng Thiên Cơ Môn, nhị sư phụ còn có rất nhiều chiêu thức chưa dạy cho hắn.
Không thể nhập ma, hắn không muốn trở thành ma.
Trương Phong Phong quay đầu lại nhìn nàng: “Sư đệ của con, nó……”
“Còn sáng.” Diệp Tố bước qua chỉ chỉ vào mệnh đèn trên tường.
Trương Phong Phong sắp rớt nước mắt: “?”
Hai người đồng thời nhìn về phía mệnh đèn của Dịch Huyền, vốn dĩ ánh đèn kim sắc sáng ngời đã tắt, thay vào đó là một ánh đèn mỏng manh phiếm đen, lung lay yếu ớt, tựa hồ có thể lại tắt bất cứ lúc nào.
“Sao lại là màu đen?” Trương Phong Phong kề sát nhìn mệnh đèn bên trong trản lưu li, trong lòng lại thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, đèn còn chưa tắt là vẫn còn có thể cứu chữa.
Diệp Tố nhíu mày nhìn chằm chằm mệnh đèn của Dịch Huyền, huyết mạch nửa ma của hắn đã xảy ra vấn đề ư?
Trong nguyên tác Dịch sư đệ cuối cùng cũng thức tỉnh Ma mạch, hoàn toàn trở thành ma, hiện giờ vẫn không thể tránh khỏi kết quả này sao?
“Ta không nên để nó đi một mình.” Trương Phong Phong siết chặt hai tay, hối hận bản thân đã không đi cùng với Dịch Huyền.
“Sư phụ, sự việc cũng đã xảy ra rồi.” Diệp Tố nhớ tới Dịch Huyền bất cứ lúc nào cũng nắm lấy Trọng Minh đao, có Trọng Minh áp chế, hắn vẫn luôn duy trì bĩnh tĩnh, ngay cả tính cách cái gì cũng khư khư giữ trong lòng cũng đã thay đổi không ít, lần này không biết đụng phải cái gì lại chuyển hóa thành ma, “Con đi tìm Dịch sư đệ.”
“Ta đi với con.” Trương Phong Phong nói, Hợp Thể hậu kỳ vẫn có xác suất đảm bảo cao hơn Hóa Thần kỳ, ông không thể trơ mắt nhìn các đồ đệ lần lượt xảy ra chuyện.
Diệp Tố cự tuyệt: “Lần trước người nói phải luyện chế pháp khí chắn lôi cho Lữ Cửu, người cứ lưu lại tông môn đi. Hiện giờ linh mạch đã trở về, linh khí cũng sống lại, nàng ấy chắc hẳn không bao lâu nữa thôi sẽ tiến giai, cần phải có pháp khí phòng thân.”
“……” Trương Phong Phong trầm mặc thật lâu mới nói, “Gặp được tình huống không đúng phải chạy ngay đi, không được cậy mạnh.”
Diệp Tố gật đầu đáp ứng. Nàng trở về sân viện, nhanh chóng đẩy cửa phòng ra bước vào, tiểu sư đệ vốn dĩ được nàng đỡ ngồi vào thành hồ không thấy đâu nữa, trong lòng nàng tức khắc cả kinh, vừa mới chuẩn bị nhảy xuống xem xét thì liền nhìn thấy mặt nước trong hồ nổi sóng nhấp nhô, bên dưới có cái gì đó.
Từng gợn sóng không ngừng đánh về hướng nàng đang đứng.
Diệp Tố đứng thẳng bên bờ linh đàm nhìn xuống mặt nước, không đến một lát, sóng nước trở nên mạnh và dồn dập hơn, liên tục đập vào thành hồ rồi lại phản trở về.
Trong một nháy mắt từ dưới nước toát ra một người, mái tóc đen dài ướt đẫm xõa tung ở sau lưng, trâm cài sớm đã không biết rơi ở đâu mất, một thân áo khoác huyền sắc mỏng dính sát vào trên người, ẩn ẩn có thể nhìn thấy lồ ng ngực rắn chắc, trắng sáng như ngọc.
Đúng là tiểu sư đệ.
Du Phục Thời đang vùng vẫy ở dưới nước thì thấy Diệp Tố tiến vào, hắn lặng lẽ bơi qua, khi đến gần thành hồ thì rẽ nước xông ra, tay còn hứng một vốc nước tạt vào người nàng.
Diệp Tố cũng không né tránh, thậm chí còn khom lưng xuống thuận thế nắm lấy tay hắn, kéo người lên.
Hai người gần như mặt kề mặt, trên mặt Diệp Tố vẫn còn đọng lại nước vừa rồi bị hắn hắt lên, từng giọt nước tròn trịa lăn vù vù xuống gò má, theo xuống cổ làm ướt cổ áo, còn Du Phục Thời cả người ướt dầm dề, hắn cúi đầu liền thấy được một lọn tóc của mình đang rơi trên vai của nàng.
“Tỉnh rồi?” Diệp Tố lui về sau một bước nhưng không hề buông tay tiểu sư đệ ra, chỉ hỏi, “Ta phải đi tìm Dịch Huyền, đệ có đi không?”
Du Phục Thời vừa tỉnh lại không bao lâu, hắn đã ngâm mình trong linh đàm mấy ngày, khó có khi được lười nhác thoải mái như vậy, kết quả Diệp Tố vừa mở miệng lại là nhắc tới Dịch Huyền.
“…… Đi.” Cuối cùng Du Phục Thời không tình nguyện đáp.
“Chúng ta hiện tại phải đi ngay.” Diệp Tố phủ linh lực lên người Du Phục Thời, định giúp hắn hong khô y phục, tuy nhiên nàng lại phát hiện ra một việc, “Đệ thay quần áo rồi à?”
Quần áo trên người tiểu sư đệ không giống với trước lúc nàng rời đi.
Du Phục Thời rũ mắt giấu đi tia chột dạ thoáng hiện, khi lặn xuống hồ hắn đã cởi qu@n áo ra, còn hóa thành nguyên hình lăn lộn mấy vòng dưới đáy hồ, khi nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Tố mới khôi phục lại hình người.
Bộ quần áo đó hiện tại……đang nằm dưới đáy hồ.
Nói chính xác hơn là, giờ phút này, bộ trường bào màu đen mỏng trên người hắn không phải là một bộ đồ mới mà là do vảy biến thành.
Diệp Tố không thấy hắn trả lời liền cúi đầu cầm lên vạt áo của hắn xem xét, còn chưa nhìn rõ đã bị Du Phục Thời duỗi tay bịt kín đôi mắt: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta thay quần áo.”
Đại sư tỷ càng thêm nghi hoặc.
Nếu nàng nhớ không lầm thì trước kia vị tiểu sư đệ nào đó còn muốn thay đồ trước mặt nàng.
“Vậy ta ra ngoài đợi, đệ nhanh một chút nhé.” Diệp Tố nghĩ đến mệnh đèn của Dịch Huyền nên cũng không dây dưa nhiều ở việc thay quần áo của tiểu sư đệ, xoay người bước ra khỏi phòng.
Du Phục Thời bước về phía trước vài bước, nước trên người liền bốc hơi sạch sẽ, không gian trong phòng cũng nháy mắt biến mất.
“Vu thủ vệ, chúng con phải đi tìm Dịch Huyền, sẽ nhanh chóng trở về, Thiên Cơ Môn phiền người trông nom.” Diệp Tố đưa tin cho Vu Phong Hải, nàng vẫn còn chưa thiết kế xong hộ môn đại trận, nếu giống như trước kia có ma vật tìm tới thì cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu.
Du Phục Thời từ trong phòng bước ra, vươn tay kéo kéo cổ áo phía sau của Diệp Tố: “Xong rồi.”
Diệp Tố quay đầu lại: “Chúng ta đi thôi.”
Nàng lấy ra quyển trục truyền tống được Hoàng Nhị Tiền tiện tay cho trước kia, mang theo Du Phục Thời trực tiếp đi đến trước cửa Trảm Kim Tông.
Diệp Tố cho rằng Dịch Huyền xảy ra chuyện ở đây, nhưng vừa đến ngoài cửa Trảm Kim Tông thì liền nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn, người đến người đi ồn ào nhốn nháo, có không ít người tụ lại ở ngay cửa tông môn gào to.
“Các ngươi không phải cũng có trưởng lão đi Lâm Tuyền thành sao? Vì sao không đi cứu người?”
Đệ tử thủ vệ hẳn là không còn kiên nhẫn nữa, gắt gỏng trả lời: “Lâm Tuyền thành đã bị ma vật khống chế, luyện khí sư như bọn ta làm sao mà đi cứu?”
Diệp Tố nhíu mày nghe những người này nói chuyện mới hiểu được đầu đuôi sự việc.
Điểm Truyền Tống Trận ở Lâm Tuyền thành đột nhiên mất liên lạc, mệnh đèn của các tu sĩ đi chuyến cuối cùng đến đó toàn bộ đều tắt, trong đó có không ít tu sĩ của các tiểu môn tiểu phái, đồng môn của họ nóng lòng nhưng cũng không có cách nào khác, không biết từ đâu truyền ra tin tức trưởng lão của Trảm Kim Tông cũng đi Lâm Tuyền thành nên mọi người liền chạy tới Trảm Kim Tông cầu cứu.
Lâm Tuyền thành, trưởng lão Trảm Kim Tông ……
Diệp Tố lẫn vào trong đám người, kéo qua một người trên mặt lộ vẻ tò mò, rõ ràng là một tu sĩ đến hóng chuyện: “Đạo hữu, xin hỏi vị trưởng lão Trảm Kim Tông đi Lâm Tuyền thành là người nào vậy?”
“Phạm trưởng lão.” Đối phương phất tay đáp, “Trảm Kim Tông khẳng định là sẽ không đi cứu đâu, vị Phạm trưởng lão đó cũng không phải là người thuộc nội môn của Trảm Kim Tông, bất quá chỉ là từ Thiên Cơ Môn đầu nhập qua……”
Lời còn chưa nói xong đối phương liền nhìn thấy ba chữ “Thiên Cơ Môn” to tướng trên đạo bào của Diệp Tố.
“Đa tạ.” Diệp Tố lấy được tin tức mình cần, xoay người nắm tay Du Phục Thời, mở quyển trục truyền tống ra biến mất trong đám đông.
……
Bên trong Lâm Tuyền thành, tất cả các tu sĩ bị dồn đến khu vực trung tâm thành, chung quanh có vô số ma vật canh giữ, không giống những ma vật cấp thấp nhìn thấy người liền nhảy bổ vào cắn xé, những ma vật này đã được huấn luyện qua, chỉ đứng ở vị trí của bản thân theo dõi gắt gao các tu sĩ ở bên dưới.
Giờ phút này Ma Tôn đang ở bên trong phủ thành chủ, nhìn chằm chằm Dịch Huyền đang nằm trên giường: “Không mở mắt ra nhìn đồng loại của ngươi sao?”
Dịch Huyền mở hai mắt, nhìn trần nhà xa lạ, nốt ruổi đỏ giữa mày diễm lệ như một giọt máu tươi, yết hầu tựa hồ vẫn còn sót lại đau đớn khi bị năm ngón tay đâm thủng.
Cảnh giới giữa hai bên kém quá xa, Dịch Huyền căn bản không có cách nào phản kháng, hắn chậm rãi nói: “Ta không phải đồng loại của ngơi.”
“Ta tên Điêu.” Đôi mắt đỏ quạch của nữ nhân nhìn chằm chằm vào Dịch Huyền, “Ngươi có quan hệ thế nào với Bình Thư Lan?”
Dịch Huyền chậm rãi ngồi dậy, hắn chưa từng nghe qua cái tên Bình Thư Lan, bàn tay lén sờ dọc theo mép giường.
“Ngươi đang tìm nó à?” Điêu dùng bím tóc câu lấy Trọng Minh đao, giơ lên trước mắt Dịch Huyền.
Dịch Huyền trong nháy mắt vọt tới, muốn đoạt lại Trọng Minh đao, bị Điêu chưởng một kích vào giữa ngực, cả người bay lên ngã xuống giường.
“Nửa người nửa ma.” Điêu đi tới, khom lưng nâng cằm Dịch Huyền, “Vậy mà lại có thể ở một cái tông môn rách nát ngụy trang lâu như vậy?”
Dịch Huyền quay mặt đi rũ mắt: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Điêu đứng thẳng dậy, tấm tắc: “Ma trời sinh thích giết chóc, muốn gì làm nấy, nhiều năm như vậy mà ngươi chưa bao giờ phát hiện bản thân có chỗ không thích hợp sao? Ta không tin.”
Ngón tay chống trên giường của Dịch Huyền run run, tầm mắt dừng trên Trọng Minh đao bị Ma Tôn ném xuống đất, gằn từng chữ một nói: “Ta là người.”
“Người?” Điêu ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng, “Có người nào sau khi Nguyên Anh vỡ nát lại sinh ra ma khí để chữa trị sao? Đừng lừa mình dối người nữa.”
Cằm Dịch Huyền căng chặt, thanh âm đã lâu không nghe thấy lại bắt đầu gào thét trong lòng hắn: “Ngươi là ma, là ma……”
Lặp đi lặp lại không dứt.
“Trên người của ngươi có huyết mạch của ma chủ, ta không giết ngươi.” Bím tóc của Điêu một lần nữa vung lên, cuốn lấy Trọng Minh đao trên mặt đất ném cho Dịch Huyền, “Sau khi nhập ma thì đi theo chúng ta đi.”
Dịch Huyền nắm lấy Trọng Minh đao, có một nháy mắt hắn cảm thấy đao đang kháng cự mình, nhưng khi định thần thăm dò lại thì Trọng Minh đao vẫn trước sau như một tiếp nhận hắn.
“Bình Thư Lan là ai?” Dịch Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Điêu đã đi đến ngoài cửa.
“Tất nhiên là……ma chủ đã chết của chúng ta.” Điêu quay đầu lại nhìn Dịch Huyền một lát, sau đó phân phó ma vật đang chờ ở bên ngoài, “Ném hắn vào huyết trì.”
Dịch Huyền vừa nghe thấy hai chữ “huyết trì” thì có chút sững người, một năm qua các tông môn đều đang tìm huyết trì, nghe nói đó là thông đạo để ma vật tiến vào tu chân giới.
Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy huyết trì thì trong lòng liền nổi lên sóng to gió lớn.
Những ma vật này chiếm lấy Lâm Tuyền thành, ở trung tâm thành kiến tạo một cái huyết trì cực lớn, tất cả những tu sĩ bị bắt đều bị rút máu cho chảy vào trong ao, đan tu bị ép phụ trách luyện chế đan dược cho các tu sĩ, không được để những người này chết, sau khi tịnh dưỡng lại tiếp tục lấy máu.
“Ném vào đi.” Điêu ngồi ở trên ỷ tọa (ghế dựa) trên đài cao, ra lệnh cho hai ma vật đang xách Dịch Huyền.
Huyết trì chỉ mới được lấp đầy một phần ba, nhưng dù vậy cũng đã cao qua đầu một người bình thường.
Dịch Huyền thân mang trọng thương, tránh không thoát sự kềm kẹp của hai ma vật, khi bị ném vào trong huyết trì hắn chủ động buông Trọng Minh đao ra, để đao lưu lại bên thành ao.
Linh thể Trọng Minh bị thương, lại là thần binh chính khí, bị ném vào huyết trì chỉ có tệ hơn mà thôi.
Chỉ là, không còn Trọng Minh đao áp chế, sau khi rơi vào huyết trì, nửa ma huyết mạch, còn là huyết mạch ma chủ, trong người Dịch Huyền trong nháy mắt liền kích phát ra bản năng thị huyết trong xương tủy hắn.
Điêu tùy tay chụp lấy một tu sĩ, khoét một lỗ sâu trên vai hắn, sau đó ném vào huyết trì, nàng ta cúi người truyền mật âm vào trong tai Dịch Huyền: “Ăn hắn.”
Dịch Huyền có thể ngửi thấy được mùi vị của các loại máu tràn ngập trong huyết trì rộng lớn, đặc biệt là mùi vị của máu của tu sĩ đang giãy giụa đối diện, hắn thậm chí nghe thấy từng nhịp đập của trái tim đối phương.
Thanh âm luôn chôn sâu dưới đáy lòng đang không ngừng kêu gào, bảo Dịch Huyền ăn tu sĩ đó đi, ăn vào sẽ thoải mái.
Hắn không phải ma, không muốn làm ma.
Hắn chỉ là đệ tử Ngô Kiếm Phái và Thiên Cơ Môn, tương lai còn phải làm Thiên Cơ Môn khai phong sư tổ, thu một đám đệ tử, phát triển Thiên Cơ Môn lớn mạnh hơn.
Nghĩ về những chuyện này, Dịch Huyền nhắm hai mắt lại bắt đầu nhập định, loại bỏ tất cả những thanh âm, mùi vị xung quanh.
Phạm Ương Thủy đang ở trong nhóm tu sĩ đang bị rút máu, trước đó đã bị lấy máu vài lần nên sắc mặt tái nhợt, bà nhíu mày nhìn Dịch Huyền trong huyết trì, bà nhận ra người này, tịnh tông đệ tử của Thiên Cơ Môn cùng Ngô Kiếm Phái.
Sao lại có quan hệ với ma?
Điêu nhìn dáng vẻ này của Dịch Huyền thì rất bực bội, ngón tay nhẹ nhàng vung lên, tu sĩ vừa rồi bị ném vào huyết trì liền bị gi3t chết.
Thi cốt trôi nổi trong huyết trì, đụng cả vào người Dịch Huyền, cả huyết trì chứa đầy máu tươi tanh tửi, như tu la địa ngục.
Dù vậy Dịch Huyền trước sau vẫn không mở mắt, cố gắng hết sức khống chế bản tính bạo ngược thích giết chóc đang được khơi mào, hắn không muốn trở thành một người bị các sư huynh sư tỷ Thiên Cơ Môn ghét bỏ.
Hắn có Trọng Minh làm bạn, tương lai còn phải cùng đại sư tỷ chấn hưng Thiên Cơ Môn, nhị sư phụ còn có rất nhiều chiêu thức chưa dạy cho hắn.
Không thể nhập ma, hắn không muốn trở thành ma.