Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 114: Lá thăm trống



Đảo mắt một tháng đã trôi qua, cửa thứ ba rốt cuộc bắt đầu.
Khi bước vào sân thi đấu, Diệp Tố nhìn thấy Ninh Thiển Dao thì không khỏi nhướng mày, tiểu sư muội lại tăng cảnh giới, lên đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh.
Thật ra tình trạng trước mắt đã có điểm khác với nguyên tác, Diệp Tố nhớ rõ trong nguyên tác nam chủ phải đến cửa cuối cùng mới có thể tiến lên Hóa Thần kỳ, nhưng hiện tại chỉ mới sau cửa thứ nhất hắn đã tiến giai.
Thân truyền đệ tử Hợp Hoan Tông cũng không xảy ra chuyện.
Nguyên tác không viết tỉ mỉ về những người bước vào vòng đấu cuối cùng, chỉ nói sơ lược về vài đệ tử của các đại tông cùng với Ninh Thiển Dao và Giản Hồ của Vô Danh Tông.
Quan trọng nhất là trong nguyên tác không hề nhắc đến Luân Chuyển Tháp, sau khi tông môn đại bỉ kết thúc thì nam nữ chủ liền dắt nhau đi các phương rèn luyện, trải qua một loạt sự kiện bị thương, tranh đoạt thiên tài địa bảo, tiến giai, trảm ma vân vân, hai người rốt cuộc ở bên nhau.
“Đại sư tỷ.” Ninh Thiển Dao thấy được tầm mắt của Diệp Tố, lập tức nở nụ cười tươi đi về phía nàng, “Cửa thứ ba sắp bắt đầu rồi, Thiển Dao có chút căng thẳng.”
“……Đại sư tỷ cũng căng thẳng.” Diệp Tố cảm thấy da gà toàn thân dựng đứng hết cả lên, lần đầu tiên tiểu sư muội dùng giọng điệu mềm nhẹ như vậy nói chuyện với nàng.
“Đại sư tỷ.” Ninh Thiển Dao tới gần, duỗi tay ôm lấy cánh tay Diệp Tố, hai mắt mở to như phát hiện chuyện gì lạ lắm vậy, “Không ngờ tỷ cũng sẽ căng thẳng!”
Không, đại sư tỷ chính là bị ngươi làm cho căng thẳng đấy.
Diệp Tố đang suy nghĩ phải rút tay ra như thế nào thì Khấp Huyết kiếm bỗng nhiên từ phía sau vọt tới, sát khí đằng đằng không chút nào che giấu.
Ninh Thiển Dao cảm nhận được, nhanh chóng buông Diệp Tố ra, liên tục lui về sau vài bước.
Khấp Huyết kiếm dừng lại đứng bên cánh tay Diệp Tố, thành công giải vây cho đại sư tỷ.
Du Phục Thời đứng ở phía sau cùng với Dịch Huyền, tuy nhiên tư thế đứng thẳng thốn của hắn ngược lại biểu thị ra hắn đang rất không kiên nhẫn.
“Tiểu sư đệ khống chế kiếm còn chưa quá thành thục.” Diệp Tố chân thành giải thích với Ninh Thiển Dao, “Thanh kiếm này có chút thích chạy loạn khắp nơi.”
“Không sao.” Ninh Thiển Dao lắc đầu ra vẻ không quá để ý.
Nàng ta càng như vậy da đầu Diệp Tố càng tê dại.
Nữ chủ không đi tìm nam chủ đi sao cứ lượn lờ xung quanh nàng?
“Người vào được cửa thứ ba không một ai là không lợi hại.” Ninh Thiển Dao nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhỏ giọng nói, “Nếu chúng ta có thể giành được mười vị trí đầu tiên thì chưởng môn nhất định sẽ rất cao hứng.”
Diệp Tố: “…… Ừ.”
Cũng may lúc này các tông chủ đại tông đã đến nơi, gián tiếp giúp Diệp Tố có thể cách xa Ninh Thiển Dao.
Ở vòng ba sân thi đấu đã có chút cải biến, ở giữa sân dựng lên mười lăm lôi đài, các đại tông chủ ngồi ở trên đài cao nhất, những người khác thì ngồi vòng quanh các lôi đài để quan sát.
Trên đài cao ngoại trừ năm vị tông chủ của các đại tông thì lần này còn nhiều thêm tông chủ của Đan Tông.
“Số đệ tử dự thi của vòng cuối cùng này tổng cộng có 31 người.” Phong Trần đạo nhân vừa nói vừa nhìn về 31 người dưới sân, “Trước tiên chúng ta sẽ tiến hành rút thăm.”
Lão nhân tóc nâu cầm ra một ống ngọc đựng các lá thăm: “Mỗi người rút một cái, con số ở sau lá thăm chỉ lôi đài tương ứng mà người đó phải thi đấu.” Ông nói xong thì đứng im trên đài, chờ mọi người bước lên bốc thăm.
“Đừng bốc trúng người một nhà, đừng bốc trúng người một nhà.” Mã Tòng Thu chắp tay trước ngực thấp giọng khấn.
“Càng nói càng sẽ trúng đấy.” Chu Vân dội một gáo nước lạnh.
“Phỉ phui cái miệng của muội, nhất định sẽ không!” Mã Tòng Thu tiến lên rút một lá thăm nhưng không dám nhìn vội là số mấy.
“Ta số 6.” Từ Trình Ngọc hỏi Chu Vân và Mã Tòng Thu: “Hai đứa bốc trúng lôi đài nào rồi?”
“Muội số 4.” Chu Vân nói.
Mã Tòng Thu nhắm một bên mắt, khẽ hé ngón tay đang nắm lá thăm sau đó lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Đệ số 11.”
“Đệ cũng số 11.” Dịch Huyền đứng bên cạnh Mã Tòng Thu, nhàn nhạt nói.
Mã Tòng Thu: “……” Xong luôn.
Mỗi người tiến lên bốc thăm ai cũng hối hả kiểm tra xem có đụng phải đồng môn không.
“Trùng hợp thật, chúng la lại một lần nữa cùng lôi đài.” Liên Liên nhìn lá thăm bằng ngọc trên tay Trình Hoài An nói.
Ngón tay Trình Hoài An sờ sờ chữ số “Một” trên lá thăm, trong mắt mang theo ý cười: “Hơn mười năm trôi qua chúng ta lại một lần nữa cùng đứng trên một lôi đài.”
Đối thủ trong trận đấu khiến Liên Liên thành danh trong giới phù sư cũng chính là Trình Hoài An.
Khi Liên Liên tuyên bố muốn từ bỏ phù chú, hắn đã từng cho rằng hai người sẽ không bao giờ có một ngày như thế nữa.
“Trên lá thăm của ta không có chữ.” Du Phục Thời bốc thăm xong thì đi đến bên cạnh Diệp Tố nhỏ giọng nói.
Hắn tuy rằng biết không quá nhiều chữ nhưng đôi mắt thì siêu sáng nhé, lá thăm của hắn rõ ràng trống không.
“31 người nhưng ở đây chỉ có 15 lôi đài.” Diệp Tố nhướng mày, “Tiểu sư đệ, đệ hẳn là có thể trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo.”
Nàng nhớ rõ số người vào đến cửa thứ ba cũng là số lẻ, Ninh Thiển Dao trực tiếp rút được lá thăm trống, thẳng tiến sang vòng tiếp theo.
Hiện tại phần vận may đó vậy mà lại bị tiểu sư đệ cầm lấy.
Quả nhiên, chờ sau khi mọi người bốc thăm xong, lão nhân tóc nâu mới lên tiếng: “Trong đó có một lá thăm trống, người rút trúng thì vòng này không cần thi, nộp lá thăm lên đây là được.”
Du Phục Thời bước lên giao lại lá thăm, thành công chiếm được sự chú ý của mọi người.
“Vận may cũng là một loại thực lực.” Lão nhân tóc nâu nhìn về phía 30 người còn lại nói, “Các ngươi hiện tại hãy bước lên lôi đài ứng với lá thăm của mình, sau đó thi đấu chính thức bắt đầu.”
30 người tản ra đi tìm lôi đài của chính mình.
“Đại sư huynh……” Chu Vân vừa mới bước lên lôi đài số 4, quay đầu nhìn lại liền ngây ngẩn cả người.
Đối thủ của Từ Trình Ngọc thế nhưng lại là Lục Trầm Hàn.
“Năm nay Ngô Kiếm Phái các người đừng nói sẽ không có ai tiến vào được mười người đầu tiên đó?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông nhìn Chu Kỳ nói, “Mấy nhóc này thấy đứa nào đứa nấy đều không quá may mắn.”
Tầm mắt của Chu Kỳ dừng trên người Chu Vân đang đứng đối diện với một đệ tử Thượng Khuyết Tông: “Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, huống chi……Dịch Huyền cũng là đệ tử Ngô Kiếm Phái chúng ta.”
Lúc này, 30 người toàn bộ đã đứng trên lôi đài.
Đối thủ của Diệp Tố là Giản Hồ, Du Phục Thời đứng ở dưới lôi đài, chờ nàng.
Ninh Thiển Dao và Giản Hồ đã ký khế ước cộng sinh, cảnh giới của hắn cũng đồng dạng là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh, ngang bằng với cảnh giới của Diệp Tố.
Theo tiếng chuông vang lên, cửa thứ ba chính thức bắt đầu.
Lần này Giản Hồ cẩn thận hơn không ít, chỉ cần Diệp Tố ném phù thì hắn nhất định phải hủy đi lá phù ấy, chỉ là cảnh giới của hai người không có chênh lệch, lần trước Diệp Tố còn có thể khiến hắn sứt đầu mẻ trán thì huồng chi hiện tại cảnh giới của hai người tương đồng.
Diệp Tố cầm trong tay một cây cung không dây, nàng dậm một chân xuống đất, nhảy lên kéo cung, linh lực hóa thành mũi tên bắn về phía cầu linh lực mà Giản Hồ ném tới. Nàng không cần đổi mũi tên, chỉ cần đặt tay lên thân cung thì linh lực liền sẽ hiện thành tên, khi buông tay thì chúng nó sẽ lập tức được b ắn ra.
Linh lực của hai người thay phiên đánh lên kết giới bao quanh lôi đài, khiến cho kết giới không ngừng lắc lư chấn động.
Giản Hồ nhìm chằm chằm Diệp Tố trên không trung, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, cô ta là người Ninh Ninh ghét nhất, giết cô ta, giết cô ta!
Diệp Tố nghiêng đầu, một lần nữa giương cung bắn tên, ngăn cản hướng di chuyển của Giản Hồ.
Nhưng hắn dù gì cũng là một yêu vương, tuy rằng bị mất ký ức nhưng bản năng của thân thể thì vẫn còn đó, đặc biệt là khi yêu lực của hắn bắt đầu chuyển vòng quanh thân.
Tốc độ di chuyển của Giản Hồ mau đến nỗi cơ hồ không thấy rõ, mặc cho mũi tên linh lực của Diệp Tố có nhanh đến đâu thì hắn đều có thể tránh thoát, cuối cùng lần này hắn cố ý để mũi tên sượt qua mặt, bàn tay cong lên thành trảo, lộ ra móng vuốt, xông tới muốn đánh vào những chỗ yếu hại của Diệp Tố.
Diệp Tố thậm chí không hề chớp mắt lấy một cái, cũng không né tránh, tùy ý để hắn xông tới.
Trong nháy mắt đó, rõ ràng đầu móng tay của Giản Hồ đã đụng đến cổ Diệp Tố, thậm chí còn rạch da nàng chảy máu.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, khựng giữa không trung, trợn to mắt nhìn Diệp Tố ở đối diện.
Phảng phất như có một cỗ lực lượng cường đại trói chặt Giản Hồ, khiến hắn không thể động đậy.
“Không phải chỉ có phù chú mới có thể lập được pháp trận.” Diệp Tố thu lại cung không dây, hơi ngẩng đầu, lùi về sau một bước, nói với yêu vương trước mặt: “Mỗi mũi tên ta b ắn ra đều có mục đích cả.”
Mọi người lúc này mới phát hiện tất cả những mũi tên cắm trên bốn trụ, trên bề mặt của lôi đài vậy mà lại hình thành một trận pháp.
Nhưng mà ngay sau đó, toàn bộ trận pháp như bị xé nát, đột nhiên nổ tung, Giản Hồ cắn răng, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, một lần nữa hắn phóng về phía Diệp Tố: “Ngươi nói quá nhiều!”
Khi mọi người cho rằng thế trận đã bị đảo ngược thì những mũi tên bị bắn trên mặt đài, trên cột trong nháy mắt như bị ai đó đồng loạt rút lên, bay ngược lại đâm xuyên thủng người Giản Hồ.
Giản Hồ khó có thể tin được mà cúi đầu nhìn những lỗ máu trên người, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Tố.
Những mũi tên linh lực lúc này lại như những sợi chỉ cuộn trở về trên ngón tay của Diệp Tố.
Diệp Tố mặt vô biểu tình nhìn hắn: “À, còn một chuyện quên nói với ngươi……Đây không phải là linh lực, mà là thần thức của ta.”
Giản Hồ phun ra một búng máu, sau đó giống như tất cả sức lực đã bay biến đâu mất, ngã ầm xuống trên mặt lôi đài.
Mà lúc hắn ngã xuống lại vừa lúc đè lên số đá nhọn nhô lên do vừa rồi hắn mạnh mẽ đột phá trận pháp khiến lôi đài bị nổ tạo thành, những hòn đá to nhỏ như nắm tay, nhọn hoắc trong nháy mắt đâm xuyên qua người hắn, có mảnh đâm qua cả tim.
Diệp Tố vừa đáp đất thấy một màn như vậy: “……”
Vừa rồi khi nàng thu lại thần thức đã cố ý tránh đi trái tim của hắn, kết quả hắn lại tự mình nện cả người xuống.
Ninh Thiển Dao vốn ở lôi đài kế cạnh, Giản Hồ vừa ngã xuống thì nàng ta bên này cũng quỳ rạp xuống đất, hộc ra một ngụm máu lên thanh kiếm nàng ta đang cầm.
Tu sĩ đối diện không hiểu lắm tình huống trước mắt như thế nào, nhưng đây rõ ràng là một cơ hội tốt, ngu mới không bắt lấy, hắn lập tức phi thân lên, muốn đâm Ninh Thiển Dao.
Lúc này Ninh Thiển Dao chậm rãi đứng dậy, xoay ngược cổ tay lại, nhẹ nhàng vung kiếm, uy lực của thanh kiếm đột nhiên tăng lên vượt trội, chỉ một đạo kiếm ý mà thôi thế nhưng lại chém đối thủ văng khỏi lôi đài, thậm chí bổ ra một lỗ hổng trên kết giới bao quanh.
Mọi người ở dưới lôi đài đều sửng sốt không thôi, các đại tông chủ ngồi trên đài cao đều bật thẳng người dậy, bọn họ cảm nhận được thanh kiếm trên tay nàng ta có chút bất thường.
“Là máu.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ phát giác ra đầu tiên, “Máu của nàng ta có một cổ sức mạnh cường đại.”
“Máu có thể tăng cường uy lực của pháp khí?” Tông chủ Hợp Hoan Tông nhíu mày.
Ninh Thiển Dao lảo đảo chạy nhanh sang lôi đài bên cạnh, nàng ta quỳ xuống, từ túi Càn Khôn lấy ra một viên đan dược màu đỏ đút cho Giản Hồ, sau đó nâng hắn dậy khỏi đám đá vụn trên sàn.
Trên người Giản Hồ đâu đâu cũng là máu thế mà sau khi nuốt xuống viên đan dược đó thì sắc mặt của hắn nhanh chóng tốt lên, ngay cả miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại.
“Không ngờ nàng ta lại có Xích Tâm Đan.” Tông chủ Đan Tông híp mắt nhìn Ninh Thiển Dao trên lôi đài, “Xem ra lai lịch của tiểu cô nương này không nhỏ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...