Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 104: Cắt một kiếm
“Chúng ta là tu sĩ mới được tuyển vào, phụ trách tuần tra phủ thành chủ.” Từ Trình Ngọc chủ động đáp lời: “Thủ vệ trưởng nói phù trận ở thiên viện đã hỏng, bảo chúng ta đến xem.”
Chu Vân nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện này một lúc, rốt cuộc nghĩ ra vì sao thấy hắn có chút quen mắt: “Ngài là đệ đệ của thành chủ phu nhân?”
Nam tử tuổi trẻ nghe vây thì tiến về phía trước vài bước: “Ta tên Vu Thừa Duyệt.”
Quả nhiên là đệ đệ của thành chủ phu nhân.
Hắn vừa đến gần thì mọi người lập tức phát hiện Vu Thừa Duyệt không phải tu sĩ, thậm chí ngay cả Luyện Khí kỳ cũng không phải.
Nếu vậy, một người bình thường như hắn làm sao có thể lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng bọn họ mà không bị phát hiện?
“Các ngươi đều là phù sư?” Vu Thừa Duyệt hỏi.
“Chúng ta là phù sư.” Liên Liên nói.
“Tốt thật, ta vẫn luôn muốn tới tu chân giới xem thử đó đây.” Trên gương mặt tái nhợt thanh tú của Vu Thừa Duyệt có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc thân thể không khỏe, không thể đi xa.”
“Có thể bay được.” Du Phục Thời bỗng nhiên tuôn ra một câu.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.
“Ý ngươi là……ngự kiếm sao?” Vu Thừa Duyệt do dự hỏi, cả người hắn gầy guộc, tướng mạo thanh tú tuy nhiên lại không có bao nhiêu sinh khí, đứng trong màn đêm nếu không phải có áo choàng màu trắng thì cơ hồ đã hòa vào trong bóng tối, “Tỷ phu nói phàm nhân không thể đứng vững được trên kiếm.”
“Có thể ngồi sọt.” Du Phục Thời nói chuyện từ trước đến nay vẫn luôn rất đúng lý hợp tình.
Những người còn lại: “……”
Vu Thừa Duyệt ngẩn người, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy về sau ta sẽ thử xem.”
“Nó có thể chở ngươi.” Du Phục Thời lấy ra Khấp Huyết kiếm nói, “Nhưng ngươi phải trả linh thạch mới đi được.”
Diệp Tố nhắm mắt cúi đầu, đột nhiên có cảm giác đã dạy hư tiểu sư đệ rồi.
Tiểu sư đệ trước kia chính là người có thể tùy tay ném đi Tử Lê Anh Mộc, vậy mà bây giờ cũng bắt đầu kiếm linh thạch.
“Không biết Vu công tử vì sao lại đến đây?” Diệp Tố lái sang một chủ đề khác.
“Sân của ta ở gần đây, tối nay ta không ngủ được nên đi ra ngoài dạo một chút, nhìn thấy các ngươi lũ lượt kéo vào viện này nên ta tới xem thử.” Vu Thừa Duyệt kéo lại áo choàng trên người, khẩn cầu bọn họ: “Nhờ các ngươi đừng nói lại với thủ vệ trưởng, nếu không tỷ tỷ lại khiển trách ta.”
Hắn đi sang một bên đứng yên: “Các ngươi cứ tiếp tục đi.”
Dù sao cũng là đệ đệ của thành chủ phu nhân, đoàn người lập tức đồng ý giữ bí mật cho hắn, Liên Liên và Trình Hoài An thì xoay người tu bổ lỗ hổng của phù trận.
Mọi người tuy rằng có vẻ chăm chú xem hai người Liên Liên sửa phù trận nhưng thật ra lực chú ý của họ lại đặt trên người Vu Thừa Duyệt, thật sự là vừa rồi hắn – một người bình thường, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện quá khiến người hoài nghi.
Nhưng mà đệ đệ thành chủ phu nhân lại chỉ đứng đó, thường thường còn ho khan một tiếng, bộ dạng như một người bệnh nguy kịch, nhìn không ra được gì khác thường nên mọi người đành phải dời đi tầm mắt.
Hắn thật sự chỉ im lặng đứng một bên.
Trước phù trận.
Diệp Tố thấp giọng hỏi Liên Liên: “Nếu có Tĩnh Tâm Phù trận có thể đuổi ma vậy có thể thử hạ một trận to bao phủ cả phủ thành chủ được không?”
“Không được.” Liên Liên lắc đầu nói, “Phù trận đuổi ma cần hao phí một lượng linh lực khổng lồ, chúng ta chỉ mới là Nguyên Anh kỳ, không đủ sức để dựng lên phù trận lớn như vậy. Nếu chỉ áp dụng với một phạm vi nhỏ hoặc một vài người thì được.”
Vậy thì vấn đề trước mắt vẫn là xác định được ai là ma vật, nếu bọn họ ra tay mà đối phương lại không phải ma vật thì sẽ bị loại ngay lập tức.
Hai người Liên Liên đứng ở đây sửa cả đêm, Vu Thừa Duyệt tựa hồ cũng không có chút nào buồn ngủ, rõ ràng nhìn dáng vẻ đã lung lay muốn ngã nhưng không biết vì sao vẫn đứng đó xem một mạch đến khi bọn họ tu sửa xong.
“Được rồi.” Trời đã gần sáng, Trình Hoài An thu lại linh lực, “Chỗ hổng của phù trận xem như đã được tu bổ xong.”
“Chúng ta phải quay về thôi.” Chu Vân nói, “Lát nữa còn phải đi bái kiến thành chủ.”
“Vu thiếu gia, để ta đưa cậu về.” Khi Từ Trình Ngọc nói chuyện thì một bàn tay nhân lúc đó vươn ra sau lưng, vẫy vẫy với hai người Chu Vân và Mã Tòng Thu.
“Ta tự mình về được.” Vu Thừa Duyệt vừa nói xong thì liền bắt đầu ho khan kịch liệt, gương mặt vốn tái nhợt vì vậy mà biến hồng.
Từ Trình Ngọc tiến tới đỡ hắn, đồng thời rót vào một đạo linh lực nhỏ giúp bài trừ ý ho ngứa ngáy trong cổ họng.
“Đa tạ.” Vu Thừa Duyệt nhận ra, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Từ Trình Ngọc.
“Ta đỡ Vu thiếu gia trở lại sân, sẽ không để một ai khác biết được.” Từ Trình Ngọc thu hồi linh lực, thiện ý nói.
Không có gì khác thường, Vu Thừa Duyệt xác thật có căn cốt rất thích hợp để tu đạo, chẳng qua thân thể quá kém, không thể thừa nhận lực lượng mà tu luyện mang lại.
Nhìn hai người rời đi, Liên Liên chậc một tiếng: “Thời khắc mấu chốt thì Từ Trình Ngọc vẫn giảo hoạt như vậy.”
Vừa nhân cơ hội kiểm tra căn cơ của Vu Thừa Duyệt, vừa có thể đến sân của đệ đệ thành chủ phu nhân xem xét, đúng là nhất tiễn song điêu.
……
Khi bọn họ cùng những tu sĩ trúng tuyển mấy ngày trước đến đại sảnh bái kiến thành chủ thì mới phát hiện đã có người đã sớm tiếp xúc với thành chủ rồi.
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn mấy người ở phía trên, trong lòng cảm thán, mấy người này động tác một người so với một người càng nhanh hơn.
Thành chủ ngồi ở vị trí cao nhất trong Nghị Sự Đường, người đứng bên cạnh chính là tân Phật Tử Cốc Lương Thiên của Vạn Phật Tông, một tay hắn nắm pháp trượng, một tay lần tràng hạt, thân hình mảnh khảnh tuấn mỹ, trên người có một loại khí chất trách trời thương dân, trên trán còn có một vết sẹo mới.
Thoạt nhìn rất giống một tên lừa đảo.
“Chư vị tu sĩ nguyện ý làm thủ vệ của phủ thành chủ, là vinh hạnh của Lệ mỗ, thù lao linh thạch tất nhiên sẽ không thiếu.” Thành chủ vừa dứt lời thì phất tay ra hiệu cho các tùy tùng phân phát mấy mâm linh thạch xuống cho mọi người, sau đó lại quay đầu lại nói với Cốc Lương Thiên bên cạnh: “Xin Phật Tử chờ một chút, lát nữa sẽ dẫn ngài đi gặp đệ đệ của Lệ mỗ, gần đây thân thể của đệ ấy lại kém đi không ít.”
Cốc Lương Thiên gật đầu, ngón tay không ngừng lần tràn hạt: “Pháp trận cầu phúc sẽ hộ nguyên khí của công tử không bao giờ tan.”
Mọi người ở bên dưới:……
Chỉ trách bọn họ cơ bắp nhiều hơn cơ não, không biết gì ngoài đánh nhau nên bây giờ chỉ có thể làm thủ vệ. Nhìn Phật Tử người ta kìa, cái gì mà pháp trận cầu phúc đều bày ra tới.
Thành chủ chỉ nói qua vài câu khách sáo với các tu sĩ rồi nhanh chóng dẫn Cốc Phật Tử rời đi.
……
Chỉ còn mười ngày nữa là đã đến đêm dân trong thành bị tàn sát, mọi người ngày nào cũng đều ráo riết điều tra tất cả những người tới lui trong phủ thành chủ thế nhưng vẫn không phát hiện ra một manh mối nào, ngay cả mấy người Hợp Hợp Tông cũng không có chút manh mối.
Mọi người trong phủ thành chủ không thu hoạch được gì, mấy ngày nay chỉ biết một chuyện là cảm tình của thành chủ cùng thành chủ phu nhân rất tốt, vì vậy đối xử với Vu Thừa Duyệt cũng rất tốt, không tiếc chi ra một lượng lớn linh thạch mời đủ loại tu sĩ đến để kéo dài mệnh thọ cho đệ đệ phu nhân.
Thành chủ mỗi ngày phải bận rộn xử lý công vụ, thành chủ phu nhân thường xuyên đi đến Phật đường, bái niệm tụng kinh cầu phúc cho trượng phu và đệ đệ, mà Vu Thừa Duyệt thì chỉ ru rú ở trong phòng.
Thông hành đơn trừ bỏ giảm xuống một con số vào ngày đầu tiên thì tới nay cũng không có biến hóa nào khác, nói cách khác những người ở ngoài phủ thành chủ cũng không phát hiện ra tung tích của ma vật.
Ninh Thiển Dao đang đứng dưới một tàng cây, hỏi Giản Hồ: “Gần đây Diệp Tố có chút im hơi lặng tiếng, nàng ta đang làm gì?”
“Nghe nói hình như đang bán phù?” Giản Hồ do dự đáp.
“Bán phù?” Ninh Thiển Dao không hiểu nổi, ở trong trận pháp nghịch chuyển bán phù? Cũng không biết Diệp Tố nghĩ cái gì.
Nàng ta nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm Lục Trầm Hàn.
……
Mà giờ phút này, Diệp Tố vốn đã cùng đường, tìm ma vật trong phủ thành chủ mãi không có kết quả nên nhân lúc không cần tuần tra đã bày sạp chào hàng phù chú.
Diệp Tố ngồi xổm ở một góc tường, trước mặt nàng là một cái sạp nhỏ, xung quanh có vài tu sĩ của phủ thành chủ đang đứng.
“Trước giờ sao ta chưa từng nghe qua phù chú còn cần tu sĩ phải dùng máu của chính mình?” Một người trong số đó hỏi.
“Ngươi chưa từng nghe qua Huyết Phù sao?” Diệp Tố dùng một ánh mắt hoài nghi sâu đậm nhìn hắn, “Phải dính máu lên vẽ mới cho hiệu quả tốt nhất.”
“Ta có nghe qua, nhưng đó không phải là cần dùng máu của phù sư sao?” Một tu sĩ khác chen đầu vào hỏi.
Diệp Tố nghiêm túc giải thích: “Hiện giờ trong giới phù tu thịnh hành nhất là người nào dùng phù thì dùng máu của chính người đó, tên gọi là Định Chế Phù, tất nhiên một số phù tu cấp thấp có thể còn chưa biết nên mới không nói cho các ngươi nghe.”
Khuôn mặt của đại sư tỷ ánh lên nét chính khí ngời ngời, quan thân như tỏa ra một vầng hào quang cực kỳ đáng tin cậy, khiến cho mấy tu sĩ vô hình trung tin tưởng lời nói của nàng, cuối cùng do dự mà cắt một đao vào lòng bàn tay, tích ra một chén máu nhỏ.
“Như vậy đã được chưa?” Một tu sĩ hỏi.
Diệp Tố nhìn máu trong chén chỉ có mùi máu tươi bình thường, làm bộ chấm chấm nhưng thực ra lại là dùng linh lực của bản thân vẽ mười mấy tờ phú chú cho hắn: “Của ngươi đây, mấy lá phù này đảm bảo công hiệu vang dội.”
Mấy tu sĩ hoang mang cầm phù rời đi.
“Lại là tu sĩ bình thường.” Nhan Hảo bước ra từ gần đó.
Nàng đã hạ ảo thuật trên người Diệp Tố, khiến tất cả mọi người nhìn vào trong tiềm thức sẽ thấy Diệp Tố một thân chính khí, đáng giá tin tưởng.
Diệp Tố lấy ra một quyển sổ nhỏ, gạch đi tên của vài người: “Người bằng lòng tìm đến ta, cơ bản không phải ma vật. Nơi này đã loại trừ được hơn ba mươi người, không biết bên sư đệ thế nào rồi.”
Bên kia.
Dịch Huyền lấy cớ là giao lưu luận bàn, đi khắp nơi khiên chiến các tu sĩ trong phủ thành chủ, tìm mọi cách để các tu sĩ đó hộc máu, sau đó quan sát máu của họ có ma khí hay không.
Đương nhiên sẽ có tu sĩ vừa không mua phù chỗ Diệp Tố vừa không muốn luận bàn với Dịch Huyền, cho nên lúc này Khấp Huyết kiếm của Du Phục Thời một lần nữa phát huy công dụng.
—— Khấp Huyết kiếm đi vòng vòng đánh lén tu sĩ, nhào tới cắt một đường trên người họ sau đó tức tốc bỏ chạy.
Ngay sau đó Lữ Cửu sẽ tiến lên giải thích thay cho Du Phục Thời: “Đây là một thanh kiếm có kiếm linh, bất quá vừa mới thu phục được nên còn chưa chịu khống chế hoàn toàn.”
Phần lớn các tu sĩ nghe vậy thì đều chỉ cau mày phất tay áo bỏ đi, mà bọn họ thì sẽ xem xét máu của mấy người này.
Nếu tìm ra tu sĩ có điểm nào khác thường, máu huyết tanh hôi, thì nhóm người Ngô Kiếm Phái sẽ như tổ ong ập đến, dẫn người đến nơi hẻo lánh, chém.
Dùng phương pháp này thế mà mọi người lại thật sự tìm ra được ma vật, mỗi người được chém chết một tên, nhóm bọn họ cuối cùng cũng giành được danh ngạch vào vòng tiếp theo.
Hẳn là mấy vị tông chủ bên ngoài cũng không bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ dùng phương thức đơn giản nhưng thô bạo này để phân biệt ma vật.
Quy định không cho ngộ sát phàm nhân trong trận pháp nghịch chuyển, nhưng bọn họ chỉ là cắt một kiếm liền chạy mất, không hề vi phạm quy tắc.
“Trong phủ thành chủ vẫn còn hơn bốn trăm người khả nghi.” Mọi người tụ tập trong sân, hoặc đứng hoặc ngồi, Từ Trình Ngọc đứng ở giữa, lật lật quyển sổ trong tay nói, “Chúng ta cần phải tập trung quan sát, vào đêm đồ thành bằng mọi giá phải tìm ra bọn chúng.”
“Gần đây Cốc Lương Thiên hình như đang đi khắp nơi trong phủ thành chủ.” Chu Vân nói, “Muội thấy rất nhiều lần nhưng không biết hắn đang làm gì.”
“Lục Trầm Hàn cũng không biết đi đâu.” Mã Tòng Thu nghiêng đầu bát quái với mấy người Thiên Cơ Môn, “Ta thấy tiểu sư muội gì của mấy người thường xuyên đi ra đi vào với hắn đấy.”
Bốn người Thiên Cơ Môn không hề có chút phản ứng nào.
Du Phục Thời và Lữ Cửu thì không quen biết Ninh Thiển Dao nên cũng không có hứng thú gì, Diệp Tố thì không có gì ngoài ý muốn, nữ chủ không đi với nam chủ không lẽ đi với bọn họ à, còn Dịch Huyền, đầu óc hắn hiện tại chỉ nghĩ mỗi việc là làm sao để tìm ra ma vật thôi.
“Sinh thần của đệ đệ thành chủ phu nhân sắp đến rồi.” Trình Hoài An đứng bên cạnh nói, “Ngay trước đêm dân trong thành bị tàn sát.”
Từ Trình Ngọc gật đầu, nhìn về phía Diệp Tố: “Chúng ta phải tăng tốc độ tìm ra tất cả ma vật.”
Chu Vân nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện này một lúc, rốt cuộc nghĩ ra vì sao thấy hắn có chút quen mắt: “Ngài là đệ đệ của thành chủ phu nhân?”
Nam tử tuổi trẻ nghe vây thì tiến về phía trước vài bước: “Ta tên Vu Thừa Duyệt.”
Quả nhiên là đệ đệ của thành chủ phu nhân.
Hắn vừa đến gần thì mọi người lập tức phát hiện Vu Thừa Duyệt không phải tu sĩ, thậm chí ngay cả Luyện Khí kỳ cũng không phải.
Nếu vậy, một người bình thường như hắn làm sao có thể lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng bọn họ mà không bị phát hiện?
“Các ngươi đều là phù sư?” Vu Thừa Duyệt hỏi.
“Chúng ta là phù sư.” Liên Liên nói.
“Tốt thật, ta vẫn luôn muốn tới tu chân giới xem thử đó đây.” Trên gương mặt tái nhợt thanh tú của Vu Thừa Duyệt có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc thân thể không khỏe, không thể đi xa.”
“Có thể bay được.” Du Phục Thời bỗng nhiên tuôn ra một câu.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.
“Ý ngươi là……ngự kiếm sao?” Vu Thừa Duyệt do dự hỏi, cả người hắn gầy guộc, tướng mạo thanh tú tuy nhiên lại không có bao nhiêu sinh khí, đứng trong màn đêm nếu không phải có áo choàng màu trắng thì cơ hồ đã hòa vào trong bóng tối, “Tỷ phu nói phàm nhân không thể đứng vững được trên kiếm.”
“Có thể ngồi sọt.” Du Phục Thời nói chuyện từ trước đến nay vẫn luôn rất đúng lý hợp tình.
Những người còn lại: “……”
Vu Thừa Duyệt ngẩn người, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy về sau ta sẽ thử xem.”
“Nó có thể chở ngươi.” Du Phục Thời lấy ra Khấp Huyết kiếm nói, “Nhưng ngươi phải trả linh thạch mới đi được.”
Diệp Tố nhắm mắt cúi đầu, đột nhiên có cảm giác đã dạy hư tiểu sư đệ rồi.
Tiểu sư đệ trước kia chính là người có thể tùy tay ném đi Tử Lê Anh Mộc, vậy mà bây giờ cũng bắt đầu kiếm linh thạch.
“Không biết Vu công tử vì sao lại đến đây?” Diệp Tố lái sang một chủ đề khác.
“Sân của ta ở gần đây, tối nay ta không ngủ được nên đi ra ngoài dạo một chút, nhìn thấy các ngươi lũ lượt kéo vào viện này nên ta tới xem thử.” Vu Thừa Duyệt kéo lại áo choàng trên người, khẩn cầu bọn họ: “Nhờ các ngươi đừng nói lại với thủ vệ trưởng, nếu không tỷ tỷ lại khiển trách ta.”
Hắn đi sang một bên đứng yên: “Các ngươi cứ tiếp tục đi.”
Dù sao cũng là đệ đệ của thành chủ phu nhân, đoàn người lập tức đồng ý giữ bí mật cho hắn, Liên Liên và Trình Hoài An thì xoay người tu bổ lỗ hổng của phù trận.
Mọi người tuy rằng có vẻ chăm chú xem hai người Liên Liên sửa phù trận nhưng thật ra lực chú ý của họ lại đặt trên người Vu Thừa Duyệt, thật sự là vừa rồi hắn – một người bình thường, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện quá khiến người hoài nghi.
Nhưng mà đệ đệ thành chủ phu nhân lại chỉ đứng đó, thường thường còn ho khan một tiếng, bộ dạng như một người bệnh nguy kịch, nhìn không ra được gì khác thường nên mọi người đành phải dời đi tầm mắt.
Hắn thật sự chỉ im lặng đứng một bên.
Trước phù trận.
Diệp Tố thấp giọng hỏi Liên Liên: “Nếu có Tĩnh Tâm Phù trận có thể đuổi ma vậy có thể thử hạ một trận to bao phủ cả phủ thành chủ được không?”
“Không được.” Liên Liên lắc đầu nói, “Phù trận đuổi ma cần hao phí một lượng linh lực khổng lồ, chúng ta chỉ mới là Nguyên Anh kỳ, không đủ sức để dựng lên phù trận lớn như vậy. Nếu chỉ áp dụng với một phạm vi nhỏ hoặc một vài người thì được.”
Vậy thì vấn đề trước mắt vẫn là xác định được ai là ma vật, nếu bọn họ ra tay mà đối phương lại không phải ma vật thì sẽ bị loại ngay lập tức.
Hai người Liên Liên đứng ở đây sửa cả đêm, Vu Thừa Duyệt tựa hồ cũng không có chút nào buồn ngủ, rõ ràng nhìn dáng vẻ đã lung lay muốn ngã nhưng không biết vì sao vẫn đứng đó xem một mạch đến khi bọn họ tu sửa xong.
“Được rồi.” Trời đã gần sáng, Trình Hoài An thu lại linh lực, “Chỗ hổng của phù trận xem như đã được tu bổ xong.”
“Chúng ta phải quay về thôi.” Chu Vân nói, “Lát nữa còn phải đi bái kiến thành chủ.”
“Vu thiếu gia, để ta đưa cậu về.” Khi Từ Trình Ngọc nói chuyện thì một bàn tay nhân lúc đó vươn ra sau lưng, vẫy vẫy với hai người Chu Vân và Mã Tòng Thu.
“Ta tự mình về được.” Vu Thừa Duyệt vừa nói xong thì liền bắt đầu ho khan kịch liệt, gương mặt vốn tái nhợt vì vậy mà biến hồng.
Từ Trình Ngọc tiến tới đỡ hắn, đồng thời rót vào một đạo linh lực nhỏ giúp bài trừ ý ho ngứa ngáy trong cổ họng.
“Đa tạ.” Vu Thừa Duyệt nhận ra, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Từ Trình Ngọc.
“Ta đỡ Vu thiếu gia trở lại sân, sẽ không để một ai khác biết được.” Từ Trình Ngọc thu hồi linh lực, thiện ý nói.
Không có gì khác thường, Vu Thừa Duyệt xác thật có căn cốt rất thích hợp để tu đạo, chẳng qua thân thể quá kém, không thể thừa nhận lực lượng mà tu luyện mang lại.
Nhìn hai người rời đi, Liên Liên chậc một tiếng: “Thời khắc mấu chốt thì Từ Trình Ngọc vẫn giảo hoạt như vậy.”
Vừa nhân cơ hội kiểm tra căn cơ của Vu Thừa Duyệt, vừa có thể đến sân của đệ đệ thành chủ phu nhân xem xét, đúng là nhất tiễn song điêu.
……
Khi bọn họ cùng những tu sĩ trúng tuyển mấy ngày trước đến đại sảnh bái kiến thành chủ thì mới phát hiện đã có người đã sớm tiếp xúc với thành chủ rồi.
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn mấy người ở phía trên, trong lòng cảm thán, mấy người này động tác một người so với một người càng nhanh hơn.
Thành chủ ngồi ở vị trí cao nhất trong Nghị Sự Đường, người đứng bên cạnh chính là tân Phật Tử Cốc Lương Thiên của Vạn Phật Tông, một tay hắn nắm pháp trượng, một tay lần tràng hạt, thân hình mảnh khảnh tuấn mỹ, trên người có một loại khí chất trách trời thương dân, trên trán còn có một vết sẹo mới.
Thoạt nhìn rất giống một tên lừa đảo.
“Chư vị tu sĩ nguyện ý làm thủ vệ của phủ thành chủ, là vinh hạnh của Lệ mỗ, thù lao linh thạch tất nhiên sẽ không thiếu.” Thành chủ vừa dứt lời thì phất tay ra hiệu cho các tùy tùng phân phát mấy mâm linh thạch xuống cho mọi người, sau đó lại quay đầu lại nói với Cốc Lương Thiên bên cạnh: “Xin Phật Tử chờ một chút, lát nữa sẽ dẫn ngài đi gặp đệ đệ của Lệ mỗ, gần đây thân thể của đệ ấy lại kém đi không ít.”
Cốc Lương Thiên gật đầu, ngón tay không ngừng lần tràn hạt: “Pháp trận cầu phúc sẽ hộ nguyên khí của công tử không bao giờ tan.”
Mọi người ở bên dưới:……
Chỉ trách bọn họ cơ bắp nhiều hơn cơ não, không biết gì ngoài đánh nhau nên bây giờ chỉ có thể làm thủ vệ. Nhìn Phật Tử người ta kìa, cái gì mà pháp trận cầu phúc đều bày ra tới.
Thành chủ chỉ nói qua vài câu khách sáo với các tu sĩ rồi nhanh chóng dẫn Cốc Phật Tử rời đi.
……
Chỉ còn mười ngày nữa là đã đến đêm dân trong thành bị tàn sát, mọi người ngày nào cũng đều ráo riết điều tra tất cả những người tới lui trong phủ thành chủ thế nhưng vẫn không phát hiện ra một manh mối nào, ngay cả mấy người Hợp Hợp Tông cũng không có chút manh mối.
Mọi người trong phủ thành chủ không thu hoạch được gì, mấy ngày nay chỉ biết một chuyện là cảm tình của thành chủ cùng thành chủ phu nhân rất tốt, vì vậy đối xử với Vu Thừa Duyệt cũng rất tốt, không tiếc chi ra một lượng lớn linh thạch mời đủ loại tu sĩ đến để kéo dài mệnh thọ cho đệ đệ phu nhân.
Thành chủ mỗi ngày phải bận rộn xử lý công vụ, thành chủ phu nhân thường xuyên đi đến Phật đường, bái niệm tụng kinh cầu phúc cho trượng phu và đệ đệ, mà Vu Thừa Duyệt thì chỉ ru rú ở trong phòng.
Thông hành đơn trừ bỏ giảm xuống một con số vào ngày đầu tiên thì tới nay cũng không có biến hóa nào khác, nói cách khác những người ở ngoài phủ thành chủ cũng không phát hiện ra tung tích của ma vật.
Ninh Thiển Dao đang đứng dưới một tàng cây, hỏi Giản Hồ: “Gần đây Diệp Tố có chút im hơi lặng tiếng, nàng ta đang làm gì?”
“Nghe nói hình như đang bán phù?” Giản Hồ do dự đáp.
“Bán phù?” Ninh Thiển Dao không hiểu nổi, ở trong trận pháp nghịch chuyển bán phù? Cũng không biết Diệp Tố nghĩ cái gì.
Nàng ta nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm Lục Trầm Hàn.
……
Mà giờ phút này, Diệp Tố vốn đã cùng đường, tìm ma vật trong phủ thành chủ mãi không có kết quả nên nhân lúc không cần tuần tra đã bày sạp chào hàng phù chú.
Diệp Tố ngồi xổm ở một góc tường, trước mặt nàng là một cái sạp nhỏ, xung quanh có vài tu sĩ của phủ thành chủ đang đứng.
“Trước giờ sao ta chưa từng nghe qua phù chú còn cần tu sĩ phải dùng máu của chính mình?” Một người trong số đó hỏi.
“Ngươi chưa từng nghe qua Huyết Phù sao?” Diệp Tố dùng một ánh mắt hoài nghi sâu đậm nhìn hắn, “Phải dính máu lên vẽ mới cho hiệu quả tốt nhất.”
“Ta có nghe qua, nhưng đó không phải là cần dùng máu của phù sư sao?” Một tu sĩ khác chen đầu vào hỏi.
Diệp Tố nghiêm túc giải thích: “Hiện giờ trong giới phù tu thịnh hành nhất là người nào dùng phù thì dùng máu của chính người đó, tên gọi là Định Chế Phù, tất nhiên một số phù tu cấp thấp có thể còn chưa biết nên mới không nói cho các ngươi nghe.”
Khuôn mặt của đại sư tỷ ánh lên nét chính khí ngời ngời, quan thân như tỏa ra một vầng hào quang cực kỳ đáng tin cậy, khiến cho mấy tu sĩ vô hình trung tin tưởng lời nói của nàng, cuối cùng do dự mà cắt một đao vào lòng bàn tay, tích ra một chén máu nhỏ.
“Như vậy đã được chưa?” Một tu sĩ hỏi.
Diệp Tố nhìn máu trong chén chỉ có mùi máu tươi bình thường, làm bộ chấm chấm nhưng thực ra lại là dùng linh lực của bản thân vẽ mười mấy tờ phú chú cho hắn: “Của ngươi đây, mấy lá phù này đảm bảo công hiệu vang dội.”
Mấy tu sĩ hoang mang cầm phù rời đi.
“Lại là tu sĩ bình thường.” Nhan Hảo bước ra từ gần đó.
Nàng đã hạ ảo thuật trên người Diệp Tố, khiến tất cả mọi người nhìn vào trong tiềm thức sẽ thấy Diệp Tố một thân chính khí, đáng giá tin tưởng.
Diệp Tố lấy ra một quyển sổ nhỏ, gạch đi tên của vài người: “Người bằng lòng tìm đến ta, cơ bản không phải ma vật. Nơi này đã loại trừ được hơn ba mươi người, không biết bên sư đệ thế nào rồi.”
Bên kia.
Dịch Huyền lấy cớ là giao lưu luận bàn, đi khắp nơi khiên chiến các tu sĩ trong phủ thành chủ, tìm mọi cách để các tu sĩ đó hộc máu, sau đó quan sát máu của họ có ma khí hay không.
Đương nhiên sẽ có tu sĩ vừa không mua phù chỗ Diệp Tố vừa không muốn luận bàn với Dịch Huyền, cho nên lúc này Khấp Huyết kiếm của Du Phục Thời một lần nữa phát huy công dụng.
—— Khấp Huyết kiếm đi vòng vòng đánh lén tu sĩ, nhào tới cắt một đường trên người họ sau đó tức tốc bỏ chạy.
Ngay sau đó Lữ Cửu sẽ tiến lên giải thích thay cho Du Phục Thời: “Đây là một thanh kiếm có kiếm linh, bất quá vừa mới thu phục được nên còn chưa chịu khống chế hoàn toàn.”
Phần lớn các tu sĩ nghe vậy thì đều chỉ cau mày phất tay áo bỏ đi, mà bọn họ thì sẽ xem xét máu của mấy người này.
Nếu tìm ra tu sĩ có điểm nào khác thường, máu huyết tanh hôi, thì nhóm người Ngô Kiếm Phái sẽ như tổ ong ập đến, dẫn người đến nơi hẻo lánh, chém.
Dùng phương pháp này thế mà mọi người lại thật sự tìm ra được ma vật, mỗi người được chém chết một tên, nhóm bọn họ cuối cùng cũng giành được danh ngạch vào vòng tiếp theo.
Hẳn là mấy vị tông chủ bên ngoài cũng không bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ dùng phương thức đơn giản nhưng thô bạo này để phân biệt ma vật.
Quy định không cho ngộ sát phàm nhân trong trận pháp nghịch chuyển, nhưng bọn họ chỉ là cắt một kiếm liền chạy mất, không hề vi phạm quy tắc.
“Trong phủ thành chủ vẫn còn hơn bốn trăm người khả nghi.” Mọi người tụ tập trong sân, hoặc đứng hoặc ngồi, Từ Trình Ngọc đứng ở giữa, lật lật quyển sổ trong tay nói, “Chúng ta cần phải tập trung quan sát, vào đêm đồ thành bằng mọi giá phải tìm ra bọn chúng.”
“Gần đây Cốc Lương Thiên hình như đang đi khắp nơi trong phủ thành chủ.” Chu Vân nói, “Muội thấy rất nhiều lần nhưng không biết hắn đang làm gì.”
“Lục Trầm Hàn cũng không biết đi đâu.” Mã Tòng Thu nghiêng đầu bát quái với mấy người Thiên Cơ Môn, “Ta thấy tiểu sư muội gì của mấy người thường xuyên đi ra đi vào với hắn đấy.”
Bốn người Thiên Cơ Môn không hề có chút phản ứng nào.
Du Phục Thời và Lữ Cửu thì không quen biết Ninh Thiển Dao nên cũng không có hứng thú gì, Diệp Tố thì không có gì ngoài ý muốn, nữ chủ không đi với nam chủ không lẽ đi với bọn họ à, còn Dịch Huyền, đầu óc hắn hiện tại chỉ nghĩ mỗi việc là làm sao để tìm ra ma vật thôi.
“Sinh thần của đệ đệ thành chủ phu nhân sắp đến rồi.” Trình Hoài An đứng bên cạnh nói, “Ngay trước đêm dân trong thành bị tàn sát.”
Từ Trình Ngọc gật đầu, nhìn về phía Diệp Tố: “Chúng ta phải tăng tốc độ tìm ra tất cả ma vật.”