Không Bình Thường
Chương 9: C9: Nảy mầm
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trên đường về Lâm Vĩ Khang đã trở lại như bình thường, không còn bừng bừng hưng phấn như lúc trước, chỉ an tĩnh cúi đầu theo sau Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Lâm Vĩ Khang, từng câu từng chữ căn dặn hắn khi về nhà phải nói dối người trong nhà thế nào, không được kể cho bất kỳ ai nghe chuyện vừa xảy ra.
Lâm Vĩ Khang không dám nhìn cô cũng không đáp lời, chỉ yên lặng gật đầu. Lâm Cẩm Vân không biết hắn có nghe vào hay không, vẻ mặt cũng theo đó căng thẳng cau mày.
Hai anh em cứ như vậy một trước một sau ủ rũ cúi đầu trở về nhà.
Những người khác còn chưa từ trại vịt trở về, trong nhà chỉ có một mình Tưởng Lan đang bận rộn.
Từ lúc hai người vừa vào cửa, Tưởng Lan đã phát giác hai anh em xảy ra chuyện, Lâm Vĩ Khang vừa về đã vọt ngay vào phòng mình, mà Lâm Cẩm Vân lại còn gấp gáp hơn, vào cửa xong là ném cái sọt trong tay vào góc tường, còn chưa kịp chào hỏi đã lập tức đi lên phòng mình ở lầu hai.
Điều này quá bất thường.
Tưởng Lan đợi một lúc không thấy Lâm Cẩm Vân xuống lầu, trong lòng hơi chút bất an, đang định lên lầu hỏi thử xem sao, lại thấy Lâm Vĩ Khang từ phòng đi ra, nhìn có vẻ là đi vệ sinh. Tưởng Lan liền dời ánh mắt quan sát về hướng Lâm Vĩ Khang, phát hiện ống quần hắn đã lấm lem bùn đất, giày cũng cực kỳ bẩn.
Tưởng Lan biết Lâm Vĩ Khang vì ngày hôm nay mà cao hứng suốt mấy đêm liền, sáng hôm nay còn cố ý chọn ra bộ quần áo cùng giày mà bản thân thích nhất. Đặc biệt là đôi giày thể thao trắng trên chân kia, nghe Quách Xuân Lan nói giày này là món quà mà Lâm Cẩm Vân đã mua cho hắn khi nhận được tháng lương đầu tiên, hắn yêu thích vô cùng, bình thường đều khóa giày ở trong ngăn tủ không cho ai chạm vào, chỉ có ra ngoài hoặc là trong nhà có khách mới chịu lấy ra mang, không ngờ hôm nay ra ngoài một chuyến lại làm giày bẩn thành như vậy.
Chẳng lẽ là không cẩn thận té ngã sao?
Tưởng Lan tràn đầy nghi vấn, nàng thấy Lâm Vĩ Khang từ nhà vệ sinh ra tới liền hỏi hắn: "Vĩ Khang, anh đói bụng chưa? Hay là em làm chút gì cho anh ăn nhé?"
Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, mím môi lắc đầu, lại gục đầu xuống đi về phòng mình.
Tưởng Lan nhìn thấy dáng vẻ hắn không vui, trong lòng càng thêm lo lắng, nàng nghĩ ngợi, vẫn nên theo vào phòng Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang không có thói quen khóa cửa, Tưởng Lan đứng ở cửa nhìn hắn cởi giày, liền mở miệng dò hỏi: "Giày bẩn hết rồi, để em giặt giúp anh được không?"
Lâm Vĩ Khang không hé răng, chỉ giơ đôi giày bẩn lên nhìn trong chốc lát, mặt mang phiền muộn, đưa giày qua.
Tưởng Lan cầm lấy giày không vội rời đi mà đứng trước mặt hắn cười hỏi: "Sao lại bẩn thế này? Có phải do anh hái lá cây bị ngã không?"
Lâm Vĩ Khang vẫn không chịu hé răng.
Không phải té ngã sao?
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Tưởng Lan cũng không nản lòng, tiếp tục hỏi hắn: "Hôm nay làm sao vậy? Sao lại không thèm để ý tới em? Tối hôm qua chúng ta còn cùng nhau đọc truyện tranh cơ mà, anh quên rồi sao?"
Lâm Vĩ Khang nhìn nàng lắc lắc đầu, muốn tỏ vẻ hắn không quên, nhưng lại không chịu mở miệng nói chuyện.
"Có phải do em chọc giận anh không? Hay là... A Vân làm anh mất hứng?"
"Không phải!"
Lâm Vĩ Khang vừa nghe Tưởng Lan nhắc tới em gái, vội ngẩng đầu vội vã phủ nhận.
Tưởng Lan nhìn hết thảy hành động của Lâm Vĩ Khang, trong lòng hiểu rõ, nhìn hắn khẽ cười nói: "Thế này nhé, em giặt sạch giày cho anh xong sẽ đi nấu chè mè đen cho anh, sau đó anh đem chuyện không vui kia kể cho em nghe. Được không?"
Lời đề nghị này tựa hồ cũng không tồi, Lâm Vĩ Khang nhìn chằm chằm Tưởng Lan tự hỏi một phen. Cuối cùng như đã hạ xuống quyết tâm thật lớn, đột nhiên xoay đầu sang chỗ khác không nhìn Tưởng Lan, trong miệng lẩm bẩm một câu: "A Vân... A Vân không cho nói."
À, ra là hai anh em đang che giấu một bí mật nhỏ. Tưởng Lan có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể nào ép hắn, đành phải mang giày ra sau nhà giặt.
Nàng mới vừa ra đến sau nhà liền nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đang khom lưng đứng trước bồn nước giặt quần áo, ghé sát vào nhìn thì phát hiện đúng là bộ quần áo mà sáng nay cô mặc ra ngoài.
Tưởng Lan lại nhìn bộ đồ mà cô đang mặc trên người: Áo sơmi dài tay màu trắng ngà, nút cổ tay áo gài chặt. Đang giữa trưa hè nóng bức, con gái con đứa sợ nắng ra ngoài mặc áo sơmi dài tay thì cũng có thể hiểu được, nhưng hiện giờ đang ở trong nhà, hơn nữa cổ tay áo cũng cần phải gài lại sao?
Trong lòng Tưởng Lan tràn ngập nghi hoặc. Nàng phát hiện Lâm Cẩm Vân tựa hồ không nhận ra phía sau có người, vì thế cố tình húng hắng giọng.
Lâm Cẩm Vân đột nhiên bị động tĩnh này làm kinh ngạc nhảy dựng, đột nhiên quay mặt ra sau, nhận ra là Tưởng Lan đứng sau lưng lại nhanh quay mặt đi.
Nhưng đã quá muộn, ngắn ngủi một giây thôi cũng đủ để Tưởng Lan chú ý tới vết thương trên môi cô: "Miệng cô Út làm sao vậy? Sao lại bị rách thế kia?"
"À thì, do không cẩn thận cắn phải ấy mà, không có gì đâu."
"Sáng nay ra cửa vẫn còn lành lặn cơ mà..."
Lâm Cẩm Vân ra vẻ thoải mái mà trả lời nàng: "Ha ha, chỉ trách tôi tham ăn quá, vừa nãy trên đường về mua trứng luộc nước trà, ăn vội ăn vàng không cẩn thận mới cắn phải."
Tưởng Lan cũng không vạch trần nàng, so với truy vấn, hiện tại nàng càng quan tâm vết thương của Cẩm Vân hơn: "Tôi có mang theo cao bạc hà, để tôi đi lấy thoa lên cho cô Út."
Nói xong cũng không đợi Lâm Cẩm Vân phản ứng liền xoay người trở về phòng, lên lầu tìm kiếm.
Cao bạc hà cũng như dầu cù là hay cao sao vàng của bên mình, thoa lên đỡ sưng mn ạ!
Lâm Cẩm Vân đỡ trán bất đắc dĩ thở dài, linh cảm rằng chuyện này sẽ không che giấu được bao lâu.
Tưởng Lan rất nhanh đã lấy được cao bạc hà trở về, nàng gọi Lâm Cẩm Vân một tiếng, vốn định tự mình thoa cao cho cô. Ai ngờ Lâm Cẩm Vân sau khi nghe thấy cũng không có ý định xoay người, vẫn cứ đưa lưng về phía nàng đứng trước bồn nước vò quần áo trong tay, nói:
"Cứ để đó đi, lát nữa tôi tự thoa."
"Để tôi thoa cho. Tay cô Út đang ướt làm sao mà thoa được."
"Lát nữa tôi lau khô tay rồi thoa, chị cứ để đó đi."
"Còn không bằng bây giờ tôi thoa giúp cô Út là xong."
"......"
Lời này nghe ra không có gì là không đúng, nhưng Lâm Cẩm Vân lại không biết cách nào ứng đối, trong lòng biết tránh cũng không thể tránh, đành phải nhận mệnh chậm rãi xoay người đưa mặt cho Tưởng Lan, chỉ mong trên mặt đừng có thêm dấu vết gì khiến mình bị bại lộ.
Tưởng Lan nhìn chằm chằm mặt cô quan sát kỹ vài giây, vài giây này cơ hồ khiến Lâm Cẩm Vân quên cả hô hấp, mở to mắt nhìn thẳng Tưởng Lan, trông cực kỳ giống một học sinh đang chờ bị giáo huấn.
Tưởng Lan nhìn thấy cô cứng đờ như tượng binh mã mà không nhịn được cười. Ngày thường bởi vì nàng không thường cười nên khí chất có chút thanh lãnh cao ngạo, nhưng kỳ thật chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng có ngũ quan rất thanh tú nhu hòa. Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng hơi cong, mắt ngọc mày ngài, vừa dịu dàng lại lanh lợi, cộng thêm má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên má trái càng làm ngất ngây lòng người.
Thật là xinh đẹp!
Trong nháy mắt đó, Lâm Cẩm Vân không hiểu vì sao tim lại đập nhanh hơn, cô còn tưởng rằng âm thanh mình nghe thấy chỉ là ảo giác ngắn ngủi.
"Thịch, thịch, thịch"
Lâm Cẩm Vân vội kinh ngạc, nhưng Tưởng Lan lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cảm thấy cô em chồng trước mắt này bất động như tượng, vừa buồn cười lại cổ quái. Nàng thu ý cười, cúi đầu mở lọ thuốc trong tay, vươn ngón trỏ vê một tầng mỏng cao bạc hà rồi lại gần Lâm Cẩm Vân thêm một bước, ngay sau đó nâng ngón trỏ lên nhẹ nhàng thoa lên môi cô.
"Hơ."
Mang theo thanh hương của bạc hà cùng lạnh lẽo của cao đụng vào khiến Lâm Cẩm Vân hơi bừng tỉnh.
Lâm Cẩm Vân theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng xúc cảm trên môi vẫn còn đó, liên tục k.ích thích đại não cô, nhắc nhở cô hết thảy sự việc vừa xảy ra một hai giây trước.
Mặt Tưởng Lan đột nhiên tới gần, mùi bạc hà thơm ngát, ngón tay lạnh lẽo ươn ướt.
Lâm Cẩm Vân cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, tần suất từ "Thịch", "Thịch", "Thịch" nháy mắt biến thành "Thình thịch thình thịch thình thịch".
Hai má cô dùng mắt thường cũng có thể thấy đã nhanh chóng chuyển từ trắng sang đỏ, từ tượng binh mã biến thành gốm màu đời Đường.
Tượng binh mã
Gốm màu đời Đường
Lâm Cẩm Vân nhanh chóng cúi đầu, vừa e lệ lại khẩn trương, tiếp theo nhanh chóng xoay người thu dọn quần áo đã giặt sạch, quay đầu lại đoạt lấy thuốc cao trong tay Tưởng Lan, ném lại một câu: "Thôi cứ để tự tôi." liền vội vàng lướt qua Tưởng Lan.
Tưởng Lan nhìn thấy cô hoả tốc rời đi, không hiểu chuyện gì.
Lâm Cẩm Vân ôm quần áo một đường đi đến tiền viện, rời khỏi Tưởng Lan, lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm đi một ít, vì thế thất thần bắt đầu phơi quần áo, trên tay tuy nhìn như bình tĩnh phơi, nhưng trong lòng đã dậy lên sóng to gió lớn:
Sao lại thế này? Sao tim lại đập nhanh như vậy? Có phải chưa từng nhìn thấy gái đẹp đâu? Với cả mỗi ngày cùng chị ấy ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, hẳn đã sớm nhìn quen rồi, sao có thể xấu hổ thành như vậy? Bình thường phụ giúp nấu cơm cũng thường xuyên tiếp xúc, hôm nay mới chạm vào môi thôi mà đã hồi hộp thành như vậy? Chuyện này lạ quá, mình bị làm sao vậy?
Lâm Cẩm Vân đấu tranh tư tưởng trong đầu, động tác tay cũng vì thế mà rối loạn mất tự nhiên.
"A Vân, em đứng nghệch ra đó làm gì vậy?"
Giọng Lưu Phượng lớn tiếng truyền đến không đúng lúc khiến Lâm Cẩm Vân giật cả mình, phục hồi tinh thần nhìn sang, bộ quần áo mới giặt phơi lên vẫn còn đang nhỏ nước, trong lòng ngực lại ôm một đống quần áo nửa ướt nửa khô của cả nhà già trẻ, không biết đã đứng bao lâu.
"À, em gom quần áo."
"Mấy bộ quần áo này không phải sáng nay trước lúc ra cửa chị mới giặt sao, đã khô rồi à?"
Lâm Cẩm Vân sờ sờ một trong số đó, thành thật đáp:
"Chà, vẫn chưa khô."
"Chưa khô thì em gom lại làm gì? Cô em này có phải hôm nay bị choáng váng rồi không?" Lưu Phượng cười nhạo chọt chọt lên trán Lâm Cẩm Vân: "Còn không mau treo lên đi, tuy ban ngày có nóng bức nhưng làm sao khô nhanh như vậy được."
Lưu Phượng nói xong liền đi vào nhà, Quách Xuân Lan cùng Lâm Vĩ Kiện cũng theo bước vào sân.
Quách Xuân Lan đã nghe được cuộc đối thoại của chị dâu em chồng, vì thế vào cửa cố tình liếc mắt con gái một cái, thấy cô đang treo lại từng món quần áo, không thấy gì đặc biệt nên cũng không hỏi nhiều.
Lâm Cẩm Vân phơi quần áo xong, thở dài một hơi không dám tiếp tục suy nghĩ, chỉ yên lặng tự nhủ: Vừa mới rồi khẩn trương bất an thậm chí tim đập gia tốc, hoàn toàn là vì có việc muốn gạt Tưởng Lan nên mới như vậy. Trong lòng có bí mật, đối mặt với sự dò hỏi của người khác tự nhiên sẽ khẩn trương hoảng loạn, đây chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
Lâm Cẩm Vân cảm thấy kết luận này rất có tính thuyết phục, liền tin tưởng không nghi ngờ, trong lòng lại nhẹ nhõm đi vài phần, cũng không nghĩ nhiều nữa, kéo cổ tay áo xuống vào nhà ăn cơm.
===
Sâu: Ỏ ỏ, chè mè đen (chí mà phủ) cực kỳ ngon luôn á mọi người.
Ai ở Sài Gòn thì Sâu chỉ cho chỗ ăn nè.
Quán chè người Hoa ở đường Cô Giang Quận 1 nha, có chè mè đen, hột gà trà, sâm bổ lượng... kế bên có Bún Riêu Đà Lạt luôn, trời ơi thèm 🤤
(Món Hoa thì nên ăn ở Quận 5 mới chuẩn, nhưng Quận 1 gần trung tâm hơn nè 😁)