Không Biết Sao Yêu Em - Trang 3
Chương 82
Được không? Tay anh cũng đã sờ lên trên rồi, bên trong căn phòng kính không được coi là lớn này ánh nến đang nhảy múa, thảm màu trắng gạo trải trên mặt đất, ghế sofa thấp đặt bên cạnh, cực kỳ có không khí. Đồng Kỳ bị anh thả xuống thảm, người đàn ông phủ lên, kéo tay cô giơ lên cao, đè áp trên đỉnh đầu, anh cúi đầu hôn lên môi cô, trằn trọc hôn môi, bàn tay hai người không biết từ khi nào mười ngón đan chặt nhau, lòng bàn tay ấm áp dường như có thể tiếp xúc trực tiếp với mạch đập của đối phương.
= = = = = = = = = = [ Đường phân cách ] = = = = = = = = = =
Mỗi một lần hít thở Đồng Kỳ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh, dường như đưa tay lên là có thể hái được.
Cô thu hồi di chuyển tầm nhìn quay về, chống lại đôi mắt sâu thẳm của anh, Liêu Thành Xuyên che mắt cô lại, vừa va chạm, vừa hôn môi cô, giọng nói khàn khàn cùng với một nụ cười: “Em nhìn anh, anh liền có thể bắn.”
Đồng Kỳ vừa thở vừa cười từng hơi một: “Vậy em càng phải nhìn anh.”
“Không cho….” – Anh lại dùng sức, toàn thân Đồng Kỳ nóng len, cô nắm chặt vai anh, một tay nắm lấy ghế sofa, dùng sức vặn siết. thở hổn hển: “Anh chậm chút.”
Anh khẽ cười một tiếng: “Chậm sẽ không còn sức nữa.”
Đồng Kỳ: “……..”
Một tiếng sau, Đồng Kỳ quấn trong chăn dựa vào ghế sofa, Liêu Thành Xuyên ôm cô nói: “Tối nay ngủ ở đây đi.”
Đồng Kỳ nhìn lên bầu trời gần ngay trước mắt: “Được.”
Liêu Thành Xuyên nghiêng người rót một ly rượu vang đưa cô: “Gọi điện thoại nhờ dì giúp việc qa xem Bạch Tổng.”
Đồng Kỳ gật đầu, nghiêng đầu lấy điện thoại, gọi cho dì giúp việc theo giờ, dặn dì ấy tối ngủ ở phòng dành cho khách giúp cô trông chừng Bạch Tổng.
Dì giúp việc theo giờ này là em gái của bảo mẫu nhà Tử Đồng, rất đáng tin cậy.
Dì giúp việc cười nói: “Vậy dì đưa cháu gái theo được không?”
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Được ạ, dì vất vả rồi.”
“Không có gì, không có gì.”
Dì giúp việc cười tủm tỉm.
Sau khi cúp máy, Liêu Thành Xuyên nắm cầm cô nâng lên, anh cúi đầu, đem rượu trong miệng rót vào cho cô, Đồng Kỳ hé miệng ngậm lấy, cùng anh môi lưỡi triền miên, hỏi: “Lúc trước sao anh lại xây căn phòng kính ở tầng cao nhất này?”
Liêu Thành Xuyên hôn lên khóe môi cô: “Lúc đầu thiết kế chính là lấy chữ “lập” làm biểu tượng, thầy phong thủy nói đỉnh đầu phải gần mặt trăng mới có thể kéo dài trăm năm, vì thế dùng nét phẩy để làm căn phòng kính này.”
“Hóa ra lời đồn là thật.” – Đồng Kỳ cười nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, nghịch đầu ngón tay trắng nõn nà của cô, bầu không khí ở trong phòng kính này rất tốt, tựa như chính mình đang ở ngay giữa trời đất, bao bọc trong ánh nến. Cuối tháng mười một có chút rét lạnh, trong loại thời tiết phải mặc hai bộ quần áo này, rượu vang làm ấm người, Đồng Kỳ dựa vào Liêu Thành Xuyên, trong hơi thở là hương vị nhàn nhạt khô ráo từ trên người anh truyền đến.
Lúc này, điện thoại Liêu Thành Xuyên vang lên, anh cầm lên, vừa nhìn thì hơi ngừng lại một chút, Đồng Kỳ nhìn lướt qua, chữ “Mẹ” hiển thị trên màn hình.
Anh ôm chặt cô, hôn lên đỉnh đầu cô, mới nghe máy.
Giọng anh trầm thấp: “Mẹ.”
La Tây ở bên kia im lặng rất lâu, qua một hồi mới hỏi: “Con kết hôn sau lưng ba mẹ?”
Liêu Thành Xuyên thờ ơ, cúi đầu nhìn Đồng Kỳ, hỏi ngược lại: “Khi nào hai người quay lại? Con có chuyện muốn nói với hai người.”
La Tây thở dài, giống như trốn Liêu Trung Nguyên: “Con trai, mẹ ủng hộ con.”
Đôi môi mỏng đang mím chặt của Liêu Thành Xuyên buông lỏng một chút, anh nói: “Cám ơn.”
La Tây dường như không tiện nói gì cả, cũng không hỏi anh đối tượng kết hôn là ai, chỉ nói: “Không có gì, mẹ cúp đây, mẹ với ba con, chắc nhanh thôi sẽ về, trong căn biệt thự kia má Lưu đã đi dọn dẹp rồi đúng không?”
“Vâng.” – Liêu Thành Xuyên nhíu mày, anh cảm giác mẹ mình có điểm không đúng lắm, sau khi tiếng “ừm” này của anh phát ra, La Tây liền cúp máy.
Anh buông tay, nhìn điện thoại một hồi lâu.
Đồng Kỳ ở trong lòng anh, cảm xúc của anh cô có thể cảm nhận được, cô ngồi thẳng người, hỏi: “Anh sao vậy? Dì đã nói gì sao?”
Liêu Thành Xuyên ôm chặt cô, đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở phả trên da thịt cô: “Mẹ anh rất yêu ba anh.”
“Hửm?” – Đồng Kỳ nắm chặt tay anh.
Liêu Thành Xuyên giữ tư thế này, không ngẩng đầu lên nói tiếp: “Mẹ anh là nhất kiến chung tình với ba anh. Lúc mới bắt đầu, bà ấy rất rụt rè, sau này từ từ theo đuổi ba anh. Ba anh là người cao ngạo tự phụ, rất ít khi để người khác vào mắt. Ông ấy đã có bạn gái, người này là bảo bối tâm can của ông ấy. Cả đời này ông ấy là người bạc tình đến cực điểm, thâm tình cũng đến cực điểm, toàn bộ tình cảm của ông ấy đều dành cho người bạn gái này, đối với mẹ anh chỉ có trách nhiệm, hơn nữa người phụ nữ này ảnh đến đến ba anh cả đời, cũng ảnh hướng đến gia đình anh cả đời. Lúc trước nhất định muốn ly hôn, nguyên nhân cũng bởi vì người phụ nữ này, cho dù sau đó mẹ anh với anh đã thắng, nhưng mà…..”
Anh không kể tiếp, hô hấp nặng nề, Đồng Kỳ nắm quần áo anh dựa vào trong ngực anh, cô hiểu cái nhưng mà này.
Nhưng mà nhìn vào gia đình có vẻ hòa hợp này, thực ra bên trong ẩn chứa một quả bom hẹn giờ.
Vốn dĩ Đồng Kỳ cho rằng người Liêu Thành Xuyên nhắc đến lúc trước là người thứ ba. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới đây lại là một nhân vật như vậy.
Liêu Thành Xuyên thấp giọng nói: “Mẹ anh đã hết hy vọng rồi, bà ấy không chịu buông tay, bà ấy yêu ông ấy đến mức có thể chết vì ông ấy. Mấy năm nay, anh đều nhượng bộ mẹ mình, chỉ cần bà ấy vui vẻ, là được.”
Hốc mắt Đồng Kỳ đột nhiên đỏ lên.
Cô xoay người lại, ôm chặt lấy anh, nói: “Thực ra đôi khi buông tay cũng chưa chắc không phải là chuyện xấu.”
Cho nên mới có những giãy dụa này.
Anh cúi đầu, nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt cô: “Nhưng mà, sau khi quen biết em, đột nhiên anh hiểu được sự cố chấp của bà ấy.”
Đồng Kỳ chớp mắt: “Chúng ta sẽ không có nhiều rối rắm vậy đâu.”
“Ừm.”
Anh lại ôm chặt lấy cô lần nữa.
Đêm nay, hai người ở trong căn phòng kính, cho đến khi trời sáng cũng không ngủ được, Đòng Kỳ mới ngủ trong lòng Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên duỗi thẳng chân, một tay ôm cô, một tay lật sách. Thời tiết hôm nay khá đẹp, bầu trời ngoài cửa sổ, tia sáng của ánh mặt trời chiếu vào, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, cô co rúm lại, chui vào trong ngực anh, Liêu Thành Xuyên ôm chặt Đồng Kỳ, hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng, vợ.”
Anh nến trong phòng đã tắt, hoa quả trên bàn để qua một đêm màu sắc cũng thay đổi.
Chi có người phụ nữu trong vòng tay này vẫn ấm áp.
Khoảng tám giờ.
Liêu Thành Xuyên gọi điện cho Triệu hoa: “Đến nhà tôi lấy giúp tôi hai bộ đồ đến đây.”
Triệu Hoa đang mở cửa xe, vừa nghe thấy liền hỏi: “Lấy quần áo của anh?”
“Đồng Kỳ một bộ, tôi một bộ.”
“Được, đưa đến đâu?”
“Công ty.”
“Ở phòng kính?”
“Phải.”
“Được rồi.”
Triệu Hoa đáp, cúp điện thoại, xoay đầu xe, chạy về hướng tiểu khu Kim Hải.
Chín giờ, Triệu Hoa đứng trước cửa phòng kính gõ cửa. Căn phòng thủy tinh này chỉ có Liêu Thành Xuyên có chìa khóa, ngày thường cũng có một số nhân viên công ty cho dù tò mò nhưng trước giờ không dám lại gần.
Cửa mở ra, Liêu Thành Xuyên vươn tay, Triệu Hoa lập tức đưa túi cho anh, hỏi: “Có cần đem bữa sáng lên không?”
“Đem đi.”
“Vâng.”
Triệu Hoa cũng không dám nhìn cảnh tượng trong phòng, xoay người xuống lầu.
Liêu Thành Xuyên đóng cửa lại, quay lại sofa, Đồng Kỳ nghiêng người nằm trên đó, một tay gối đầu, tóc xõa tung, chiếc váy trên người đã nhàu nhĩ đến không nhìn được.
Liêu Thành Xuyên để túi giấy xuống, lấy từ bên trong ra quần dài đen với áo sơ mi của mình, đứng lên thay quần áo.
Đồng Kỳ mở mắt liền nhìn thấy Liêu Thành Xuyên đang cài cúc áo, ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang vuốt ve từng cái cúc áo, vẻ mặt lạnh lùng. Tửng chiếc cúc áo được gài lên, chầm chầm che đi lồng ngực anh dưới lớp áo sơ mi. Đồng Kỳ ngáp một cái, một tay bắt lấy tay anh.
Lúc này Liêu Thành Xuyên mới nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Dậy rồi sao?”
“Tỉnh rồi.” – Đồng Kỳ kéo anh ngồi lên ghế sofa: “Em cài giúp anh, chuyện này phải để phụ nữa làm chứ.”
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Được.”
Buông lỏng tay, Đồng Kỳ quỳ giữa hai chân anh, ngẩng đầu, giúp anh cài cúc áo, khi cài đến cái cuối cùng, Liêu Thành Xuyên hơi nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài, với độ cong này, chậc, sau khi Đồng Kỳ cài xong, nhịn không được mà rờ một cái.
Liêu Thành Xuyên cúi đầu, cười như không cười nhìn cô.
Đồng Kỳ ngáp một cái, đứng dây, rời khỏi tay anh, ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh: “Còn buồn ngủ lắm, hình như em mới ngủ được có bốn tiếng.”
Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, tay lau vết nước trên khóe mắt, nhẹ giọng hỏi: “Lát nữa về nhà ngủ?”
Đồng Kỳ lắc đầu: “Không cần, hôm nay em phải đến công ty, còn rất nhiều việc phải giải quyết. Phải họp với nhân viên cũ trước đây của khách sạn bọn họ nữa.”
Liêu Thành Xuyên nói: “Anh đi thay em, em nghỉ ngơi?”
“Không cần!”
Đồng Kỳ từ chối.
Liêu Thành Xuyên cười khẽ: “Vậy thôi được, thay quần áo trước đi.”
Anh kéo cái túi bên cạnh qua, lấy bộ đồ từ bên trong ra, Đồng Kỳ trợn mắt: “Sao có cái này?”
“Triệu Hoa đi lấy.”
Đồng Kỳ: “Em còn chưa tắm.”
“Lát nữa đến phòng nghỉ của anh tắm.”
“……Anh làm gì vậy? Em tự mặc được.”
“Anh mặc giúp em.” -Liêu Thành Xuyên kéo cô trở về, áp cô lên đùi, từ phía sau kéo khóa kéo của cô, Đồng Kỳ giãy dụa, giữ tay anh lại: “Em nói em có thể tự mặc.”
Anh nhẹ nhàng cười: “Anh giúp em!”
Vừa nói vừa kéo xuống, bả vai Đồng Kỳ trực tiếp lộ ra ngoài, cô tức giận đấm anh, ánh mắt Liêu Thành Xuyên tối lại, trên vai cô đều là dấu hôn của anh, anh vuốt ve: “Sao da em có thể trắng thế này?”
Đồng Kỳ trợn trắng mắt: “Sao em biết được.”
Cô giơ tay cầm quần áo, lại bị anh tránh đi, Triệu Hoa lấy một cái áo len mỏng ôm sát với một chiếc quần jean lưng thấp.
Liêu Thành Xuyên giúp cô mặc áo len: “Ồ, Triệu Hoa quên lấy áo ngực rồi!”
Đồng Kỳ đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Em tự mặc!”
Anh cười khẽ, kéo tay cô ra mặc vào, lại kéo quần áo cô, dưới người cô chỉ mặc một chiếc quần lót, chân vừa dài vừa trắng. Lần này Đồng Kỳ nhanh hơn anh, cầm lấy quần jean lập tức trốn sang một bên, vừa mặc vào vừa trừng anh.
Người đàn ông đút tay vào túi, mỉm cười đứng dậy, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú.
- -----oOo------
= = = = = = = = = = [ Đường phân cách ] = = = = = = = = = =
Mỗi một lần hít thở Đồng Kỳ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh, dường như đưa tay lên là có thể hái được.
Cô thu hồi di chuyển tầm nhìn quay về, chống lại đôi mắt sâu thẳm của anh, Liêu Thành Xuyên che mắt cô lại, vừa va chạm, vừa hôn môi cô, giọng nói khàn khàn cùng với một nụ cười: “Em nhìn anh, anh liền có thể bắn.”
Đồng Kỳ vừa thở vừa cười từng hơi một: “Vậy em càng phải nhìn anh.”
“Không cho….” – Anh lại dùng sức, toàn thân Đồng Kỳ nóng len, cô nắm chặt vai anh, một tay nắm lấy ghế sofa, dùng sức vặn siết. thở hổn hển: “Anh chậm chút.”
Anh khẽ cười một tiếng: “Chậm sẽ không còn sức nữa.”
Đồng Kỳ: “……..”
Một tiếng sau, Đồng Kỳ quấn trong chăn dựa vào ghế sofa, Liêu Thành Xuyên ôm cô nói: “Tối nay ngủ ở đây đi.”
Đồng Kỳ nhìn lên bầu trời gần ngay trước mắt: “Được.”
Liêu Thành Xuyên nghiêng người rót một ly rượu vang đưa cô: “Gọi điện thoại nhờ dì giúp việc qa xem Bạch Tổng.”
Đồng Kỳ gật đầu, nghiêng đầu lấy điện thoại, gọi cho dì giúp việc theo giờ, dặn dì ấy tối ngủ ở phòng dành cho khách giúp cô trông chừng Bạch Tổng.
Dì giúp việc theo giờ này là em gái của bảo mẫu nhà Tử Đồng, rất đáng tin cậy.
Dì giúp việc cười nói: “Vậy dì đưa cháu gái theo được không?”
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Được ạ, dì vất vả rồi.”
“Không có gì, không có gì.”
Dì giúp việc cười tủm tỉm.
Sau khi cúp máy, Liêu Thành Xuyên nắm cầm cô nâng lên, anh cúi đầu, đem rượu trong miệng rót vào cho cô, Đồng Kỳ hé miệng ngậm lấy, cùng anh môi lưỡi triền miên, hỏi: “Lúc trước sao anh lại xây căn phòng kính ở tầng cao nhất này?”
Liêu Thành Xuyên hôn lên khóe môi cô: “Lúc đầu thiết kế chính là lấy chữ “lập” làm biểu tượng, thầy phong thủy nói đỉnh đầu phải gần mặt trăng mới có thể kéo dài trăm năm, vì thế dùng nét phẩy để làm căn phòng kính này.”
“Hóa ra lời đồn là thật.” – Đồng Kỳ cười nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, nghịch đầu ngón tay trắng nõn nà của cô, bầu không khí ở trong phòng kính này rất tốt, tựa như chính mình đang ở ngay giữa trời đất, bao bọc trong ánh nến. Cuối tháng mười một có chút rét lạnh, trong loại thời tiết phải mặc hai bộ quần áo này, rượu vang làm ấm người, Đồng Kỳ dựa vào Liêu Thành Xuyên, trong hơi thở là hương vị nhàn nhạt khô ráo từ trên người anh truyền đến.
Lúc này, điện thoại Liêu Thành Xuyên vang lên, anh cầm lên, vừa nhìn thì hơi ngừng lại một chút, Đồng Kỳ nhìn lướt qua, chữ “Mẹ” hiển thị trên màn hình.
Anh ôm chặt cô, hôn lên đỉnh đầu cô, mới nghe máy.
Giọng anh trầm thấp: “Mẹ.”
La Tây ở bên kia im lặng rất lâu, qua một hồi mới hỏi: “Con kết hôn sau lưng ba mẹ?”
Liêu Thành Xuyên thờ ơ, cúi đầu nhìn Đồng Kỳ, hỏi ngược lại: “Khi nào hai người quay lại? Con có chuyện muốn nói với hai người.”
La Tây thở dài, giống như trốn Liêu Trung Nguyên: “Con trai, mẹ ủng hộ con.”
Đôi môi mỏng đang mím chặt của Liêu Thành Xuyên buông lỏng một chút, anh nói: “Cám ơn.”
La Tây dường như không tiện nói gì cả, cũng không hỏi anh đối tượng kết hôn là ai, chỉ nói: “Không có gì, mẹ cúp đây, mẹ với ba con, chắc nhanh thôi sẽ về, trong căn biệt thự kia má Lưu đã đi dọn dẹp rồi đúng không?”
“Vâng.” – Liêu Thành Xuyên nhíu mày, anh cảm giác mẹ mình có điểm không đúng lắm, sau khi tiếng “ừm” này của anh phát ra, La Tây liền cúp máy.
Anh buông tay, nhìn điện thoại một hồi lâu.
Đồng Kỳ ở trong lòng anh, cảm xúc của anh cô có thể cảm nhận được, cô ngồi thẳng người, hỏi: “Anh sao vậy? Dì đã nói gì sao?”
Liêu Thành Xuyên ôm chặt cô, đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở phả trên da thịt cô: “Mẹ anh rất yêu ba anh.”
“Hửm?” – Đồng Kỳ nắm chặt tay anh.
Liêu Thành Xuyên giữ tư thế này, không ngẩng đầu lên nói tiếp: “Mẹ anh là nhất kiến chung tình với ba anh. Lúc mới bắt đầu, bà ấy rất rụt rè, sau này từ từ theo đuổi ba anh. Ba anh là người cao ngạo tự phụ, rất ít khi để người khác vào mắt. Ông ấy đã có bạn gái, người này là bảo bối tâm can của ông ấy. Cả đời này ông ấy là người bạc tình đến cực điểm, thâm tình cũng đến cực điểm, toàn bộ tình cảm của ông ấy đều dành cho người bạn gái này, đối với mẹ anh chỉ có trách nhiệm, hơn nữa người phụ nữ này ảnh đến đến ba anh cả đời, cũng ảnh hướng đến gia đình anh cả đời. Lúc trước nhất định muốn ly hôn, nguyên nhân cũng bởi vì người phụ nữ này, cho dù sau đó mẹ anh với anh đã thắng, nhưng mà…..”
Anh không kể tiếp, hô hấp nặng nề, Đồng Kỳ nắm quần áo anh dựa vào trong ngực anh, cô hiểu cái nhưng mà này.
Nhưng mà nhìn vào gia đình có vẻ hòa hợp này, thực ra bên trong ẩn chứa một quả bom hẹn giờ.
Vốn dĩ Đồng Kỳ cho rằng người Liêu Thành Xuyên nhắc đến lúc trước là người thứ ba. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới đây lại là một nhân vật như vậy.
Liêu Thành Xuyên thấp giọng nói: “Mẹ anh đã hết hy vọng rồi, bà ấy không chịu buông tay, bà ấy yêu ông ấy đến mức có thể chết vì ông ấy. Mấy năm nay, anh đều nhượng bộ mẹ mình, chỉ cần bà ấy vui vẻ, là được.”
Hốc mắt Đồng Kỳ đột nhiên đỏ lên.
Cô xoay người lại, ôm chặt lấy anh, nói: “Thực ra đôi khi buông tay cũng chưa chắc không phải là chuyện xấu.”
Cho nên mới có những giãy dụa này.
Anh cúi đầu, nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt cô: “Nhưng mà, sau khi quen biết em, đột nhiên anh hiểu được sự cố chấp của bà ấy.”
Đồng Kỳ chớp mắt: “Chúng ta sẽ không có nhiều rối rắm vậy đâu.”
“Ừm.”
Anh lại ôm chặt lấy cô lần nữa.
Đêm nay, hai người ở trong căn phòng kính, cho đến khi trời sáng cũng không ngủ được, Đòng Kỳ mới ngủ trong lòng Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên duỗi thẳng chân, một tay ôm cô, một tay lật sách. Thời tiết hôm nay khá đẹp, bầu trời ngoài cửa sổ, tia sáng của ánh mặt trời chiếu vào, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, cô co rúm lại, chui vào trong ngực anh, Liêu Thành Xuyên ôm chặt Đồng Kỳ, hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng, vợ.”
Anh nến trong phòng đã tắt, hoa quả trên bàn để qua một đêm màu sắc cũng thay đổi.
Chi có người phụ nữu trong vòng tay này vẫn ấm áp.
Khoảng tám giờ.
Liêu Thành Xuyên gọi điện cho Triệu hoa: “Đến nhà tôi lấy giúp tôi hai bộ đồ đến đây.”
Triệu Hoa đang mở cửa xe, vừa nghe thấy liền hỏi: “Lấy quần áo của anh?”
“Đồng Kỳ một bộ, tôi một bộ.”
“Được, đưa đến đâu?”
“Công ty.”
“Ở phòng kính?”
“Phải.”
“Được rồi.”
Triệu Hoa đáp, cúp điện thoại, xoay đầu xe, chạy về hướng tiểu khu Kim Hải.
Chín giờ, Triệu Hoa đứng trước cửa phòng kính gõ cửa. Căn phòng thủy tinh này chỉ có Liêu Thành Xuyên có chìa khóa, ngày thường cũng có một số nhân viên công ty cho dù tò mò nhưng trước giờ không dám lại gần.
Cửa mở ra, Liêu Thành Xuyên vươn tay, Triệu Hoa lập tức đưa túi cho anh, hỏi: “Có cần đem bữa sáng lên không?”
“Đem đi.”
“Vâng.”
Triệu Hoa cũng không dám nhìn cảnh tượng trong phòng, xoay người xuống lầu.
Liêu Thành Xuyên đóng cửa lại, quay lại sofa, Đồng Kỳ nghiêng người nằm trên đó, một tay gối đầu, tóc xõa tung, chiếc váy trên người đã nhàu nhĩ đến không nhìn được.
Liêu Thành Xuyên để túi giấy xuống, lấy từ bên trong ra quần dài đen với áo sơ mi của mình, đứng lên thay quần áo.
Đồng Kỳ mở mắt liền nhìn thấy Liêu Thành Xuyên đang cài cúc áo, ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang vuốt ve từng cái cúc áo, vẻ mặt lạnh lùng. Tửng chiếc cúc áo được gài lên, chầm chầm che đi lồng ngực anh dưới lớp áo sơ mi. Đồng Kỳ ngáp một cái, một tay bắt lấy tay anh.
Lúc này Liêu Thành Xuyên mới nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Dậy rồi sao?”
“Tỉnh rồi.” – Đồng Kỳ kéo anh ngồi lên ghế sofa: “Em cài giúp anh, chuyện này phải để phụ nữa làm chứ.”
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Được.”
Buông lỏng tay, Đồng Kỳ quỳ giữa hai chân anh, ngẩng đầu, giúp anh cài cúc áo, khi cài đến cái cuối cùng, Liêu Thành Xuyên hơi nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài, với độ cong này, chậc, sau khi Đồng Kỳ cài xong, nhịn không được mà rờ một cái.
Liêu Thành Xuyên cúi đầu, cười như không cười nhìn cô.
Đồng Kỳ ngáp một cái, đứng dây, rời khỏi tay anh, ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh: “Còn buồn ngủ lắm, hình như em mới ngủ được có bốn tiếng.”
Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, tay lau vết nước trên khóe mắt, nhẹ giọng hỏi: “Lát nữa về nhà ngủ?”
Đồng Kỳ lắc đầu: “Không cần, hôm nay em phải đến công ty, còn rất nhiều việc phải giải quyết. Phải họp với nhân viên cũ trước đây của khách sạn bọn họ nữa.”
Liêu Thành Xuyên nói: “Anh đi thay em, em nghỉ ngơi?”
“Không cần!”
Đồng Kỳ từ chối.
Liêu Thành Xuyên cười khẽ: “Vậy thôi được, thay quần áo trước đi.”
Anh kéo cái túi bên cạnh qua, lấy bộ đồ từ bên trong ra, Đồng Kỳ trợn mắt: “Sao có cái này?”
“Triệu Hoa đi lấy.”
Đồng Kỳ: “Em còn chưa tắm.”
“Lát nữa đến phòng nghỉ của anh tắm.”
“……Anh làm gì vậy? Em tự mặc được.”
“Anh mặc giúp em.” -Liêu Thành Xuyên kéo cô trở về, áp cô lên đùi, từ phía sau kéo khóa kéo của cô, Đồng Kỳ giãy dụa, giữ tay anh lại: “Em nói em có thể tự mặc.”
Anh nhẹ nhàng cười: “Anh giúp em!”
Vừa nói vừa kéo xuống, bả vai Đồng Kỳ trực tiếp lộ ra ngoài, cô tức giận đấm anh, ánh mắt Liêu Thành Xuyên tối lại, trên vai cô đều là dấu hôn của anh, anh vuốt ve: “Sao da em có thể trắng thế này?”
Đồng Kỳ trợn trắng mắt: “Sao em biết được.”
Cô giơ tay cầm quần áo, lại bị anh tránh đi, Triệu Hoa lấy một cái áo len mỏng ôm sát với một chiếc quần jean lưng thấp.
Liêu Thành Xuyên giúp cô mặc áo len: “Ồ, Triệu Hoa quên lấy áo ngực rồi!”
Đồng Kỳ đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Em tự mặc!”
Anh cười khẽ, kéo tay cô ra mặc vào, lại kéo quần áo cô, dưới người cô chỉ mặc một chiếc quần lót, chân vừa dài vừa trắng. Lần này Đồng Kỳ nhanh hơn anh, cầm lấy quần jean lập tức trốn sang một bên, vừa mặc vào vừa trừng anh.
Người đàn ông đút tay vào túi, mỉm cười đứng dậy, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú.
- -----oOo------