Không Biết Sao Yêu Em - Trang 3
Chương 56
Ăn cơm xong đã gần tám giờ, Liêu Thành Xuyên cùng Đồng Kỳ lái xe đến Bệnh viện Nhân dân, mua chút trái cây ở quầy trái cây tươi. Đồng Kỳ kéo túi xách lấy từ bên trong ra một phong bao lì đỏ, mở ví tiền, lật xem tiền mặt bên trong, Liêu Thành Xuyên đi về phía sau lấy áo vest, tay sờ vào bên trong lấy ra một cái bao lì xì đặt vào tay Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ ngạc nhiên.
“Anh chuẩn bị xong rồi sao?“
Liêu Thành Xuyên cọ sát khóe môi cô: “Không phải, vốn dĩ định đưa cho trợ lý, cậu ấy nói muốn chuyển qua Wechat, cho nên mới giữ lại trong túi áo vest.“
Đồng Kỳ nở nụ cười, ước chừng trọng lượng của phong bì.
“Rất nhiều tiền đó.“
“Cũng tạm, em xem đủ không? Nếu không đủ thì bỏ thêm vào.“
Đồng Kỳ mở niêm phong, rút tiền từ bên trong ra, sự dày cộm kia nhìn là biết không ít nhưng không ngờ là nhiều như vậy, gần 1 vạn.
Đồng Kỳ mỉm cười: “Em vốn dĩ định đưa 6 ngàn ……“
*1 vạn = 10.000 NDT = 36.023.028
*6.000 NDT = 21.613.817 ( google 17/3/2022)
Liêu Thành Xuyên tiến lại gần, hôn lên tai cô, hô hấp nóng bỏng: “Còn lại 4.000 chính là tấm lòng của anh.“ – Đồng Kỳ nghiêng đầu, môi hai ngừoi chạm vào nhau, anh hé miệng cắn một cái, cười: “Có mùi thịt bò.“ – Đồng Kỳ cừoi khẽ, cũng cắn lại một cái: “Có mùi nước sốt salad.“
Đầu lưỡi liêu Thành Xuyên tiến vào, tay giữ lấy mặt cô, vừa ma sát vừa nói: “Vậy thì cùng nhau chia sẻ thức ăn đi.“
Đồng Kỳ hé miệng, môi răng giao triền.
Một lát sau, hai ngừoi mới từ trên xe đi xuống, cầm theo giỏ trái cây có kẹp một bao lì xì đi lên lầu ba. Lúc này đã hơn tám giờ được mấy phút, hành lang rất yên tĩnh, mùi thuốc khử trùng cũng không còn nồng đậm nữa, chỉ có hơi lạnh lẽo, Liêu Thành Xuyên nắm chặt tay Đồng Kỳ, sự ấm áp của anh làm cô mỉm cười.
Bệnh viện là giao lộ giữa sự sống và cái chết, sự sống nơi đây là kính sợ, cái chết nơi đây là nặng nề. Khoác lên mình bệnh viện là một vẻ trang nghiêm.
Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên đi đến phòng 305, nhìn vào bên trong, trong phòng có rất nhiều người, thời gian thăm bệnh đến 9h tối, Đồng Kỳ vặn nắm cửa đi vào, có hai ngừoi ngồi trên giường bệnh của dì Chung, còn có một đứa trẻ đang ngồi xổm dưới đất, còn có ba cái giường nữa, rất ồn ào.
Đồng Kỳ đi tới trước giường bệnh của dì Chung, con trai dì đứng lên nhìn Đồng Kỳ, cậu bé kia cũng ngẩng đầu, giòn giã kêu một tiếng: “Chị Đồng ơi!“
Đồng Kỳ cười xoa đầu cậu nhóc: “Còn nhớ chị sao?“
Cậu nhóc cười tít mắt: “Nhớ ạ.“
“Ngoan.“
Con trai dì Chung lập tức lên tiếng: “Đồng tiểu thư, muộn như vậy còn đến thăm mẹ tôi.“
Đồng Kỳ cười cười, tiến về phía trước, nhìn dì Chung. Dì ấy tỉnh rồi, mở to mắt, trong hốc mắt ươn ướt, gót chân và tay đều quấn thạch cao, Đồng Kỳ nói: “Hay là đổi phòng bệnh đi, ở đây ồn quá.“
Dì Chung lắc đầu trả lời: “Không cần đâu, dì đâu có xảy ra việc gì to tát, điện thoại hư rồi, quên chưa nói với con, em gái của con vào nhà chưa?“
Đồng Kỳ cười nói: “Vào rồi ạ.“
“Được, tốt rồi.“ – Dì Chung nhìn Liêu Thành Xuyên, lại đảo mắt sang nhìn con trai mình, nói: “Mời người ta ngồi một chút đi con.“
Lúc này con trai dì với vợ mới vội vội vàng vàng mời hai người ngồi.
Nhưng Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên ở không lâu lắm, dù sao cũng đã tối. Đồng Kỳ vẫn muốn đổi một phòng bệnh khác cho dì Chung, đổi sang phòng VIP, nhưng dì Chung từ đầu đến cuối vẫn luôn lắc đầu nói không cần.
Đồng Kỳ xem như không nghe thấy.
Dì Chung lại càng từ chối bao lì xì, Đồng Kỳ đặt xuống, khuyên nhủ: “Con còn phải đợi dì xuất viện tiếp tục đến chăm sóc cho Bạch Tổng với con nữa.“
Đôi mắt dì Chung ửng đỏ, không biết nên nói gì.
Năm nay dì ấy 58 tuổi, ngoại trừ tóc vẫn chưa bạc thì khóe mắt đầy những nếp nhăn.
Tất cả đều bởi vì sự giày vò của cuộc sống.
So sánh một chút, Đồng Kỳ cảm thấy mẹ mình quả thực là có cuộc sống rất tốt, cũng rất may mắn vì có một gia đình mình hài hòa, ấm áp.
Làm xong hết thảy, Liêu Thành Xuyên ôm lấy eo Đồng Kỳ, rời khỏi. Con trai dì Chung tiễn hai người, vợ của cậu ta vẫn luôn không lên tiếng, đổi sang phòng bệnh tốt hơn một chút cũng không hề nói lấy một câu cám ơn, ngược lại chỉ nhìn chằm chặp vào bao lì xì mà Đồng Kỳ đưa cho dì Chung.
Đến trước cổng bệnh viện, Đồng Kỳ nói: “Tiễn đến đây là được rồi, anh vào trong đi.“
Con trai dì Chung nhìn người đàn ông không nói lời nào bên cạnh rồi lại nhìn sang Đồng Kỳ, nói: “Cám ơn cô, cám ơn cô. Vậy, vậy tôi vào trong nhé.“
“Ừ.“
Đồng Kỳ nở nụ cười.
Đợi con trai dì Chung đi khỏi, đột nhiên Đồng Kỳ bị Liêu Thanh Xuyên ôm ngang eo nhấc lên, cô hốt hoảng kêu một tiếng, ôm lấy cổ anh, vùng vẫy đôi giày cao gót: “Anh làm gì vậy?“
Liêu Thành Xuyên thấp giọng cười: “Vợ anh thật lương thiện.“
Đồng Kỳ trợn trắng mắt: “Bây giờ phụ nữ lương thiện có rất nhiều.“
Liêu Thành Xuyên đặt Đồng Kỳ xuống, áp lên cửa xe, nụ cười trầm thấp vang lên: “Em chính là quà tặng tốt nhất mà ông trời tặng cho anh.“
Đồng Kỳ ngước đầu nhìn anh, cười nói: “Liêu Tổng, anh khen đến nỗi làm em xấu hổ đấy.“
Bàn tay đặt sau thắt lưng cô siết lại, cúi đầu hôn.
Hai người dính nhau, nghiêng nghiêng ngả ngã ở thành xe một hồi, rồi mới khởi động xe quay về nhà. Lên lầu, cửa nhà Đồng Kỳ đang mở, ở huyền quan vọng ra tiếng Bạch Tổng đang sủa gâu gâu còn có tiếng Đồng Tương đang nói chuyện khe khẽ. Nghe tiếng bước chân, Đồng Tương thò đầu ra thăm dò, vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì dừng một chút, đứng thẳng người dậy, chắc là Đồng Tương mới tắm xong, mặc một cái váy ngủ cotton, rất ra dáng thiếu nữ.
Cô nhìn Đồng Kỳ, hai giây sau, gọi: “Chị.”
Đồng Kỳ hơi ngừng lại, đây là lần đầu tiên Đồng Tương gọi cô một tiếng chị đó.
Đồng Kỳ cười rồi nói: “Mới tắm xong sao?“
“Ừ.“ – Đồng Tương trả lời, sau đó tầm mắt rơi trên mặt Liêu Thành Xuyên, nhỏ giọng gọi: “Anh rể.“
Sắc mặt Liêu Thành Xuyên thờ ơ gật đầu, ôm sau eo Đồng Kỳ, khẽ nói: “Lát nữa qua đây.“
Đồng Kỳ lấy túi xách từ tay anh, mỉm cười trả lời: “Biết rồi.“
Liêu Thành Xuyên lập tức quay người đi về phía cửa nhà kế bên.
Đồng Kỳ thay giày đi vào nhà, Đồng Tương đóng cửa lại, hỏi: “Lát nữa chị qua nhà anh rể sao?“
Đồng Kỳ ngồi xổm xuống ôm lấy Bạch Tổng, trêu nó một chút: “Ừm, em ở nhà ngủ một mình, chị để Bạch Tổng lại với em nhé?“
Đồng Tương đi sau lưng cô, lắc đầu: “Không cần đâu, em ở một mình được, Bạch Tổng bám chị, chị dắt nó qua đó cũng được.“
“Được.“
Đồng Kỳ đặt túi xách xuống, vừa cột tóc vừa đi về phòng: “Dì giúp việc theo giờ bị tai nạn giao thồng rồi, chắc là sẽ phải ở bệnh viện một khoảng thời gian, chị thuê một người giúp việc theo giờ khác đến.“
Đồng Tương không đi theo vào phòng, chỉ đứng trước cửa, nhìn Bạch Tổng lượn vòng quanh bắp chân Đồng Kỳ, nói: “Nếu không có dì giúp việc theo giờ, em có thể giúp chị dọn dẹp.“
Đồng Kỳ mở tủ quần áo, chọn bộ đồ ngủ cho ngày mai: “Ngày mai chị phải đi công tác, em còn phải đi làm, không có thời gian đâu. Trong nhà còn Bạch Tổng phải chăm sóc nữa, ngoài ra em phải để ý chỗ thuê phòng gần công ty em nữa, xem xem có nơi nào thích hợp với em thích không, chọn lựa kỹ càng rồi nói với chị, chị đi xem giúp em.“
“Được.“ – Đồng Tương trả lời một câu.
Đồng Kỳ lấy đồ ngủ, trước khi đi tắm, cô đảo mắt nhìn phòng khách, bên trong để hành lý của Đồng Tương, còn có giày, còn có một số bản phác thảo, cô đi ra, hỏi Đồng Tương: “Nếu muốn mua thêm cái gì, em tự xuống lầu mua, đồ ăn trong tủ lạnh đều có hạn sử dụng, hết hạn nhớ vứt đi nhé.“
“Vâng.“
Đồng Tương không có gì để nói, dáng người cô cao hơn và gầy hơn Đồng Kỳ, cô vẫn luôn nghe Đồng Kỳ nói chuyện. Đồng Kỳ buộc tóc lên, đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Đồng Kỳ tắm rửa sạch sẽ đi ra đã hơn mười giờ, cô đi vào phòng, thu xếp hành lý xong đi ra, Đồng Kỳ vẫn thường đi huấn luyện, nên mang theo những gì cô đã quá quen thuộc.
Lại cầm theo máy tính xách tay, sau đó từ trong tủ lấy ra một tấm thẻ đưa cho Đồng Tương: “Thẻ xe buýt, tàu điện ngầm vẫn có thể dùng, bên trong còn tiền. Studio của Vu Hân nằm ở khu trung tâm Sáng Ý Viên, có tuyến tàu điện ngầm cũng có tuyến xe buýt đi thẳng đến đó. Nếu em muốn lái xe, chìa khóa xe nằm trong ngăn kéo, tự lấy đi.“
Đồng Tương nhận lấy thẻ xe buýt: “Cám ơn chị.“
Đồng Kỳ gật đầu, sau đó gọi Bạch Tổng: “Đi, qua chỗ ba con.“
“Gâu ——“
Bạch Tổng lắc đuôi đi theo cô.
Đồng Tương cũng đi theo.
Giúp Đồng Kỳ mở cửa.
Bạch Tổng đi ra trước, Đồng Kỳ đi theo sau nó, cửa nhà bên cạnh vẫn chưa đóng, Bạch Tổng chạy vù vào, Đồng Kỳ cũng vào theo.
Đồng Tương đứng trước cửa, nhìn cửa nhà bên cạnh đóng lại, sau đó mới lùi hai bước, đóng cửa.
Bên trong yên tĩnh.
Cô nhìn phòng khách thật lớn, đồ nội thất tinh xảo.
Cô vẫn luôn cho rằng kinh doanh mới có thể đại phú đại quý.
Nhưng nhà Đồng Kỳ lại là liều mạng làm công tích góp của cải.
******
Tóc Đồng Kỳ vẫn chưa sấy, sau khi vào nhà Liêu Thành Xuyên liền kéo cô đến cửa sổ, giống như tối hôm qua giúp cô sấy tóc, tiếng máy sấy tóc vù vù thổi tóc cô bay bay, Liêu Thành Xuyên xoa xoa trên đỉnh đầu cô, tay từ từ sờ xuống cần cổ, sờ đến ngực cô.
Đồng Kỳ đè tay anh lại, ngửa đầu, cười nói: “Chậc, Liêu Tổng.”
Liêu Thành Xuyên khom eo, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, khớp xương ngón tay rõ ràng của anh vẫn đang xoa, cả người Đồng Kỳ nhũn ra, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, một bàn tay làm loạn trên người cô, bàn tay khác từ bên dưới vén váy cô lên, ở trong phòng khách trêu chọc cô đến thở hồng hộc.
Anh cúi người ôm cô lên, đi vào phòng ngủ, cửa đóng lại, Liêu Thành Xuyên ném cô lên giường, phủ người lên, tay sờ vào bắp đùi cô, cả người Đồng Kỳ phô bày trên giường, tóc tai xõa tán loạn, bả vai lộ ra, quyến rũ phong tình, cách lớp quần áo bị anh gặm cắn.
Đồng Kỳ ngửa cổ, ánh mắt chạm đến bức tranh, mỹ nhân trong tranh đang mỉm cười nhìn cô và anh.
Cô đột nhiên cười với mỹ nhân trong tranh, ôm chặt lấy người đàn ông, người đàn ông đẩy mạnh vào trong, Đồng Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn: “Chậm chút.“
Anh thấp giọng cười: “Chậm rồi em có thoải mái không?“
Vành tai Đồng Kỳ đều đỏ hết lên, nghiến răng nghiến lợi: “Anh nói dối, vừa rồi còn nói sẽ thuận theo em mà.“
Liêu Thành Xuyên cười như không cười, chiếc giường phát ra một ấm thanh nhỏ: “Thuận theo em? Được thôi, thuận theo em, thuận theo em.“
Da thịt Đồng Kỳ ửng hồng, cô bị anh tiến vào làm đầu óc choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng đầu hôn lên đôi chân dài của cô, đuôi lông mày khiêu khích.
Đồng Kỳ bị đôi mắt thoáng hiện ra tia tà khí này của anh nhìn đến cả người càng nóng hơn, cô nhịn không được đá anh, tiếc là không còn sức.
- -----oOo------
Đồng Kỳ ngạc nhiên.
“Anh chuẩn bị xong rồi sao?“
Liêu Thành Xuyên cọ sát khóe môi cô: “Không phải, vốn dĩ định đưa cho trợ lý, cậu ấy nói muốn chuyển qua Wechat, cho nên mới giữ lại trong túi áo vest.“
Đồng Kỳ nở nụ cười, ước chừng trọng lượng của phong bì.
“Rất nhiều tiền đó.“
“Cũng tạm, em xem đủ không? Nếu không đủ thì bỏ thêm vào.“
Đồng Kỳ mở niêm phong, rút tiền từ bên trong ra, sự dày cộm kia nhìn là biết không ít nhưng không ngờ là nhiều như vậy, gần 1 vạn.
Đồng Kỳ mỉm cười: “Em vốn dĩ định đưa 6 ngàn ……“
*1 vạn = 10.000 NDT = 36.023.028
*6.000 NDT = 21.613.817 ( google 17/3/2022)
Liêu Thành Xuyên tiến lại gần, hôn lên tai cô, hô hấp nóng bỏng: “Còn lại 4.000 chính là tấm lòng của anh.“ – Đồng Kỳ nghiêng đầu, môi hai ngừoi chạm vào nhau, anh hé miệng cắn một cái, cười: “Có mùi thịt bò.“ – Đồng Kỳ cừoi khẽ, cũng cắn lại một cái: “Có mùi nước sốt salad.“
Đầu lưỡi liêu Thành Xuyên tiến vào, tay giữ lấy mặt cô, vừa ma sát vừa nói: “Vậy thì cùng nhau chia sẻ thức ăn đi.“
Đồng Kỳ hé miệng, môi răng giao triền.
Một lát sau, hai ngừoi mới từ trên xe đi xuống, cầm theo giỏ trái cây có kẹp một bao lì xì đi lên lầu ba. Lúc này đã hơn tám giờ được mấy phút, hành lang rất yên tĩnh, mùi thuốc khử trùng cũng không còn nồng đậm nữa, chỉ có hơi lạnh lẽo, Liêu Thành Xuyên nắm chặt tay Đồng Kỳ, sự ấm áp của anh làm cô mỉm cười.
Bệnh viện là giao lộ giữa sự sống và cái chết, sự sống nơi đây là kính sợ, cái chết nơi đây là nặng nề. Khoác lên mình bệnh viện là một vẻ trang nghiêm.
Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên đi đến phòng 305, nhìn vào bên trong, trong phòng có rất nhiều người, thời gian thăm bệnh đến 9h tối, Đồng Kỳ vặn nắm cửa đi vào, có hai ngừoi ngồi trên giường bệnh của dì Chung, còn có một đứa trẻ đang ngồi xổm dưới đất, còn có ba cái giường nữa, rất ồn ào.
Đồng Kỳ đi tới trước giường bệnh của dì Chung, con trai dì đứng lên nhìn Đồng Kỳ, cậu bé kia cũng ngẩng đầu, giòn giã kêu một tiếng: “Chị Đồng ơi!“
Đồng Kỳ cười xoa đầu cậu nhóc: “Còn nhớ chị sao?“
Cậu nhóc cười tít mắt: “Nhớ ạ.“
“Ngoan.“
Con trai dì Chung lập tức lên tiếng: “Đồng tiểu thư, muộn như vậy còn đến thăm mẹ tôi.“
Đồng Kỳ cười cười, tiến về phía trước, nhìn dì Chung. Dì ấy tỉnh rồi, mở to mắt, trong hốc mắt ươn ướt, gót chân và tay đều quấn thạch cao, Đồng Kỳ nói: “Hay là đổi phòng bệnh đi, ở đây ồn quá.“
Dì Chung lắc đầu trả lời: “Không cần đâu, dì đâu có xảy ra việc gì to tát, điện thoại hư rồi, quên chưa nói với con, em gái của con vào nhà chưa?“
Đồng Kỳ cười nói: “Vào rồi ạ.“
“Được, tốt rồi.“ – Dì Chung nhìn Liêu Thành Xuyên, lại đảo mắt sang nhìn con trai mình, nói: “Mời người ta ngồi một chút đi con.“
Lúc này con trai dì với vợ mới vội vội vàng vàng mời hai người ngồi.
Nhưng Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên ở không lâu lắm, dù sao cũng đã tối. Đồng Kỳ vẫn muốn đổi một phòng bệnh khác cho dì Chung, đổi sang phòng VIP, nhưng dì Chung từ đầu đến cuối vẫn luôn lắc đầu nói không cần.
Đồng Kỳ xem như không nghe thấy.
Dì Chung lại càng từ chối bao lì xì, Đồng Kỳ đặt xuống, khuyên nhủ: “Con còn phải đợi dì xuất viện tiếp tục đến chăm sóc cho Bạch Tổng với con nữa.“
Đôi mắt dì Chung ửng đỏ, không biết nên nói gì.
Năm nay dì ấy 58 tuổi, ngoại trừ tóc vẫn chưa bạc thì khóe mắt đầy những nếp nhăn.
Tất cả đều bởi vì sự giày vò của cuộc sống.
So sánh một chút, Đồng Kỳ cảm thấy mẹ mình quả thực là có cuộc sống rất tốt, cũng rất may mắn vì có một gia đình mình hài hòa, ấm áp.
Làm xong hết thảy, Liêu Thành Xuyên ôm lấy eo Đồng Kỳ, rời khỏi. Con trai dì Chung tiễn hai người, vợ của cậu ta vẫn luôn không lên tiếng, đổi sang phòng bệnh tốt hơn một chút cũng không hề nói lấy một câu cám ơn, ngược lại chỉ nhìn chằm chặp vào bao lì xì mà Đồng Kỳ đưa cho dì Chung.
Đến trước cổng bệnh viện, Đồng Kỳ nói: “Tiễn đến đây là được rồi, anh vào trong đi.“
Con trai dì Chung nhìn người đàn ông không nói lời nào bên cạnh rồi lại nhìn sang Đồng Kỳ, nói: “Cám ơn cô, cám ơn cô. Vậy, vậy tôi vào trong nhé.“
“Ừ.“
Đồng Kỳ nở nụ cười.
Đợi con trai dì Chung đi khỏi, đột nhiên Đồng Kỳ bị Liêu Thanh Xuyên ôm ngang eo nhấc lên, cô hốt hoảng kêu một tiếng, ôm lấy cổ anh, vùng vẫy đôi giày cao gót: “Anh làm gì vậy?“
Liêu Thành Xuyên thấp giọng cười: “Vợ anh thật lương thiện.“
Đồng Kỳ trợn trắng mắt: “Bây giờ phụ nữ lương thiện có rất nhiều.“
Liêu Thành Xuyên đặt Đồng Kỳ xuống, áp lên cửa xe, nụ cười trầm thấp vang lên: “Em chính là quà tặng tốt nhất mà ông trời tặng cho anh.“
Đồng Kỳ ngước đầu nhìn anh, cười nói: “Liêu Tổng, anh khen đến nỗi làm em xấu hổ đấy.“
Bàn tay đặt sau thắt lưng cô siết lại, cúi đầu hôn.
Hai người dính nhau, nghiêng nghiêng ngả ngã ở thành xe một hồi, rồi mới khởi động xe quay về nhà. Lên lầu, cửa nhà Đồng Kỳ đang mở, ở huyền quan vọng ra tiếng Bạch Tổng đang sủa gâu gâu còn có tiếng Đồng Tương đang nói chuyện khe khẽ. Nghe tiếng bước chân, Đồng Tương thò đầu ra thăm dò, vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì dừng một chút, đứng thẳng người dậy, chắc là Đồng Tương mới tắm xong, mặc một cái váy ngủ cotton, rất ra dáng thiếu nữ.
Cô nhìn Đồng Kỳ, hai giây sau, gọi: “Chị.”
Đồng Kỳ hơi ngừng lại, đây là lần đầu tiên Đồng Tương gọi cô một tiếng chị đó.
Đồng Kỳ cười rồi nói: “Mới tắm xong sao?“
“Ừ.“ – Đồng Tương trả lời, sau đó tầm mắt rơi trên mặt Liêu Thành Xuyên, nhỏ giọng gọi: “Anh rể.“
Sắc mặt Liêu Thành Xuyên thờ ơ gật đầu, ôm sau eo Đồng Kỳ, khẽ nói: “Lát nữa qua đây.“
Đồng Kỳ lấy túi xách từ tay anh, mỉm cười trả lời: “Biết rồi.“
Liêu Thành Xuyên lập tức quay người đi về phía cửa nhà kế bên.
Đồng Kỳ thay giày đi vào nhà, Đồng Tương đóng cửa lại, hỏi: “Lát nữa chị qua nhà anh rể sao?“
Đồng Kỳ ngồi xổm xuống ôm lấy Bạch Tổng, trêu nó một chút: “Ừm, em ở nhà ngủ một mình, chị để Bạch Tổng lại với em nhé?“
Đồng Tương đi sau lưng cô, lắc đầu: “Không cần đâu, em ở một mình được, Bạch Tổng bám chị, chị dắt nó qua đó cũng được.“
“Được.“
Đồng Kỳ đặt túi xách xuống, vừa cột tóc vừa đi về phòng: “Dì giúp việc theo giờ bị tai nạn giao thồng rồi, chắc là sẽ phải ở bệnh viện một khoảng thời gian, chị thuê một người giúp việc theo giờ khác đến.“
Đồng Tương không đi theo vào phòng, chỉ đứng trước cửa, nhìn Bạch Tổng lượn vòng quanh bắp chân Đồng Kỳ, nói: “Nếu không có dì giúp việc theo giờ, em có thể giúp chị dọn dẹp.“
Đồng Kỳ mở tủ quần áo, chọn bộ đồ ngủ cho ngày mai: “Ngày mai chị phải đi công tác, em còn phải đi làm, không có thời gian đâu. Trong nhà còn Bạch Tổng phải chăm sóc nữa, ngoài ra em phải để ý chỗ thuê phòng gần công ty em nữa, xem xem có nơi nào thích hợp với em thích không, chọn lựa kỹ càng rồi nói với chị, chị đi xem giúp em.“
“Được.“ – Đồng Tương trả lời một câu.
Đồng Kỳ lấy đồ ngủ, trước khi đi tắm, cô đảo mắt nhìn phòng khách, bên trong để hành lý của Đồng Tương, còn có giày, còn có một số bản phác thảo, cô đi ra, hỏi Đồng Tương: “Nếu muốn mua thêm cái gì, em tự xuống lầu mua, đồ ăn trong tủ lạnh đều có hạn sử dụng, hết hạn nhớ vứt đi nhé.“
“Vâng.“
Đồng Tương không có gì để nói, dáng người cô cao hơn và gầy hơn Đồng Kỳ, cô vẫn luôn nghe Đồng Kỳ nói chuyện. Đồng Kỳ buộc tóc lên, đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Đồng Kỳ tắm rửa sạch sẽ đi ra đã hơn mười giờ, cô đi vào phòng, thu xếp hành lý xong đi ra, Đồng Kỳ vẫn thường đi huấn luyện, nên mang theo những gì cô đã quá quen thuộc.
Lại cầm theo máy tính xách tay, sau đó từ trong tủ lấy ra một tấm thẻ đưa cho Đồng Tương: “Thẻ xe buýt, tàu điện ngầm vẫn có thể dùng, bên trong còn tiền. Studio của Vu Hân nằm ở khu trung tâm Sáng Ý Viên, có tuyến tàu điện ngầm cũng có tuyến xe buýt đi thẳng đến đó. Nếu em muốn lái xe, chìa khóa xe nằm trong ngăn kéo, tự lấy đi.“
Đồng Tương nhận lấy thẻ xe buýt: “Cám ơn chị.“
Đồng Kỳ gật đầu, sau đó gọi Bạch Tổng: “Đi, qua chỗ ba con.“
“Gâu ——“
Bạch Tổng lắc đuôi đi theo cô.
Đồng Tương cũng đi theo.
Giúp Đồng Kỳ mở cửa.
Bạch Tổng đi ra trước, Đồng Kỳ đi theo sau nó, cửa nhà bên cạnh vẫn chưa đóng, Bạch Tổng chạy vù vào, Đồng Kỳ cũng vào theo.
Đồng Tương đứng trước cửa, nhìn cửa nhà bên cạnh đóng lại, sau đó mới lùi hai bước, đóng cửa.
Bên trong yên tĩnh.
Cô nhìn phòng khách thật lớn, đồ nội thất tinh xảo.
Cô vẫn luôn cho rằng kinh doanh mới có thể đại phú đại quý.
Nhưng nhà Đồng Kỳ lại là liều mạng làm công tích góp của cải.
******
Tóc Đồng Kỳ vẫn chưa sấy, sau khi vào nhà Liêu Thành Xuyên liền kéo cô đến cửa sổ, giống như tối hôm qua giúp cô sấy tóc, tiếng máy sấy tóc vù vù thổi tóc cô bay bay, Liêu Thành Xuyên xoa xoa trên đỉnh đầu cô, tay từ từ sờ xuống cần cổ, sờ đến ngực cô.
Đồng Kỳ đè tay anh lại, ngửa đầu, cười nói: “Chậc, Liêu Tổng.”
Liêu Thành Xuyên khom eo, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, khớp xương ngón tay rõ ràng của anh vẫn đang xoa, cả người Đồng Kỳ nhũn ra, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, một bàn tay làm loạn trên người cô, bàn tay khác từ bên dưới vén váy cô lên, ở trong phòng khách trêu chọc cô đến thở hồng hộc.
Anh cúi người ôm cô lên, đi vào phòng ngủ, cửa đóng lại, Liêu Thành Xuyên ném cô lên giường, phủ người lên, tay sờ vào bắp đùi cô, cả người Đồng Kỳ phô bày trên giường, tóc tai xõa tán loạn, bả vai lộ ra, quyến rũ phong tình, cách lớp quần áo bị anh gặm cắn.
Đồng Kỳ ngửa cổ, ánh mắt chạm đến bức tranh, mỹ nhân trong tranh đang mỉm cười nhìn cô và anh.
Cô đột nhiên cười với mỹ nhân trong tranh, ôm chặt lấy người đàn ông, người đàn ông đẩy mạnh vào trong, Đồng Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn: “Chậm chút.“
Anh thấp giọng cười: “Chậm rồi em có thoải mái không?“
Vành tai Đồng Kỳ đều đỏ hết lên, nghiến răng nghiến lợi: “Anh nói dối, vừa rồi còn nói sẽ thuận theo em mà.“
Liêu Thành Xuyên cười như không cười, chiếc giường phát ra một ấm thanh nhỏ: “Thuận theo em? Được thôi, thuận theo em, thuận theo em.“
Da thịt Đồng Kỳ ửng hồng, cô bị anh tiến vào làm đầu óc choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng đầu hôn lên đôi chân dài của cô, đuôi lông mày khiêu khích.
Đồng Kỳ bị đôi mắt thoáng hiện ra tia tà khí này của anh nhìn đến cả người càng nóng hơn, cô nhịn không được đá anh, tiếc là không còn sức.
- -----oOo------