Không Biết Sao Yêu Em - Trang 3
Chương 51
Editor: Mễ
Đồng Kỳ vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tan làm đúng giờ, nhưng cuối cùng vẫn phải kéo dài đến hơn bảy giờ, Tử Đồng đợi cô tới mất hết kiên nhẫn nên lái xe đi đón Đồng Mạn rồi hai người ngồi ở đại sảnh đợi cô. Lúc Đồng Kỳ từ trong thang máy đi xuống liền nhiền thấy hai đại mỹ nhân người nào người nấy đang tự mình chơi điện thoại.
Lưu Tân cười tủm tỉm nói: “Giám đốc Đồng, hai người bạn của chị đang đợi chị kìa, tôi cứ có cảm giác một trong hai người họ hơi quen mắt nhỉ.“
Đồng Kỳ cười hỏi: “Người nào quen mắt?“
“Người mặc váy màu gạo.“ – Người Lưu Tân nói là Đồng Mạn.
Đồng Kỳ cười như không cười: “Giám đốc Lưu, cậu kết hôn rồi đấy.“
Lưu Tân à một cái, xua tay nói: “Đây không phải tôi đang muốn bắt chuyện, chỉ là tôi thật sự thấy quen mắt thôi, hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy giống như một diễn phim phim điện ảnh nào đấy.“
Đồng Kỳ cười cười, không đáp anh ta mà đi thẳng đến chỗ Đồng Mạn với Tử Đồng. Tử Đồng cất điện thoại, lười biếng duỗi thắt lưng: “Chị hai à, cậu lề mề thật đó.“
Đồng Kỳ ôm lấy eo cô ấy: “Phải phải phải, bù đắp cho các cậu.“
Đồng Mạn cúi đầu tiếp tục đánh Nông Dược, nhưng miệng lại nói: “Hai cậu đợi tớ hai phút, ván này của tớ sắp thắng rồi.“
(*): Tên đầy đủ là 王者农药 (Vương giả nông dược). Là tên gọi thay cho mobile game tên 王者荣耀 (Vương giả vinh quang), vì chữ 农药 (nông dược) và 荣耀 (vinh quang) đồng âm, chủ yếu nhất là: gây nghiện người chơi nên thường được gọi chơi như vậy. Nguồn: Baidu. P/s: game này coi như là Liên quân mobile của Trung Quốc.
Tử Đồng bĩu môi: “Cậu sắp thua thành chó rồi, có thắng một ván thì vẫn bị người ta cười nhạo như thường.“
Đồng Mạn oán hận nói: “Ai biểu cậu không cho tới vào đội chứ, đội của tớ toàn thối nát, toàn kéo tớ xuống mương.“
Đồng Kỳ liếc mắt nhìn.
Tốc độ của Đồng Mạn thật sự quá chậm, năm phút sau, Đồng Mạn cất điện thoại, vô cảm đứng dậy, nói: “Đi thôi.“
Tử Đồng cười nhạo: “Thắng rồi à?“
“Không.“ – Đồng Mạn mất ý chí đáp.
Đồng Kỳ cười lớn, xoa đầu Đồng Mạn: “Được rồi, đi ăn cơm, tớ đói lắm rồi.“
Tử Đồng: “Tớ đặt bàn rồi, bao một phòng ở Hồ Đào Lý! Tối nay có ca sĩ cậu thích.“
Đồng Kỳ: “Được đó, lâu rồi tớ không ăn cá.“
Ba ngừoi đi ra ngoài, Tử Đồng lái xe, Đồng Kỳ ngồi ở ghế sau với Đồng Mạn, chạy thẳng đến Hồ Đào Lý, phòng bao ở lầu hai đối diện với sân khấu.
Gọi món xong, Đồng Mạn run rẩy sởn gai óc kể: “Tớ kể các cậu nghe, mẹ Tề Hạo thật sự là siêu cấp lợi hại.“
Đồng Kỳ uống một ngụm nước bạc hà, tò mò: “Chiêu nào lợi hại?“
Đồng Mạn trợn trắng mắt: “Tớ dùng biện pháp của cậu đấy, quả nhiên, chậc chậc, bà ấy khen tớ, tuy vẫn có chút ghét bỏ nhưng mà vẫn là đánh giá tốt. Cậu có biết bà ấy nói cái gì nhiều nhất không? Bà ấy nói “Aiz,việc nhà này ấy, không có làm chết người nhưng đàn ông ấy mà lúc về đến nhà nếu như không ăn được miếng cơm nóng, chuyện kết này chuyện hôn này, về sau khẳng định sẽ có mâu thuẫn. Đàn ông ở bên ngoài làm việc có bao nhiêu cực khổ, phụ nữ phải ở nhà chăm sóc nhà cửa thì mới……. BABABABA………” Lợi hại không?“
Tử Đồng gắp một miếng thịt cá: “Nhưng mà bản thân bà ấy cũng là một nữ cường nhân mà.“
Đồng Mạn than thở: “Nữ cường nhân? Bà ấy là một người làm luôn cả công việc của cả nam lẫn nữ đấy. Ở bên ngoài vâng vâng dạ dạ, về đến nhà vẫn có thể xắn tay áo lên làm một bàn Mãn Hán toàn tịch.”
*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. (Nguồn: wikipedia.)
Đồng Kỳ cắn miếng sườn: “Cái này đúng là lợi hại.“
“Đúng không? Phục sát đấy luôn đúng chưa.” – Đồng Mạn nhét một miếng cơm – “Dù sao tớ cũng không làm được, cộng việc nhà đều là tớ với Tề Hạo chia nhau ra làm, đôi lúc tớ làm nũng không làm, anh ấy cũng nhường tớ.“
Đồng Kỳ khẽ cười: “Người phụ nữ nhỏ bé hạnh phúc, đã bàn đến chuyện kết hôn chưa?“
“Chắc tầm cuối năm.“
“Lại thêm một người muốn lấy chồng rồi.“
Đồng Mạn nhìn Đồng Kỳ: “Còn cậu? Cậu với nam thần Liêu Thành Xuyên khi nào thì có chuyện tốt?“
Tử Đồng cũng chống cằm hùa theo: “Phải đó, anh ấy có đi tìm cậu không?“
Đồng Kỳ chọc vào mặt Tử Đồng: “Cậu đưa địa chỉ cho anh ấy đúng không?“
“Ừmmmmmmm!“ – Tử Đồng gật đầu lia lịa.
Đồng Mạn híp mắt: “Cho nên, nam thần Liêu Thành Xuyên chạy đến tìm Đồng Kỳ, sau đó…… Bây giờ thì sao?“
Đồng Kỳ chậm rãi đáp: “Thành rồi.”
“Mẹ nó!”
“Mẹ kiếp!”
Đồng Mạn với Tử Đồng đồng thanh nói.
Đồng Mạn vui mừng tới nói giơ tay múa chân: “Lợi hại, sau này chúng ta thật sự lại có thêm một người để khoe khoang rồi, Liêu Thành Xuyên đó Liêu Thành Xuyên đó. Họp lớp năm nay, có muốn khoe khoang với hai con nhỏ thường đối nghịch với chúng ta mà vẫn còn độc thân chút không?“
Đồng Kỳ bất đắc dĩ: “Đừng quên, tớ cũng là gái độc thân.“
Đồng Mạn chậc một tiếng: “Bọn họ mới là độc thân! Trước kia còn nói cậu không dễ gì lấy được chồng trước năm bốn mưoi tuổi, nói cậu lớn lên quá yêu mị, đàn ông sẽ không thèm.”
Đồng Kỳ: “Bọn họ muốn nói thì kệ họ đi.“
Tử Đồng chống cằm: “Bọn họ mới là muốn cưới mà không ai lấy, viễn vong xa vời. Suốt ngày ngày nhìn chằm chằm vào túi tiền của đàn ông, lại không biết nhìn xem bản thân có cái gì, Kỳ Kỳ, còn quyến rũ bạn trai thứ hai của cậu nữa đó.“
“Ha ha ha ha, đúng đúng đúng, nghĩ đến chuyện này tớ liền thấy mắc cười —— “ – Đồng Mạn cười một tràng, “Kỳ Kỳ lúc đó xém chút nữa đã giẫm lên cái chân thứ ba của bạn trai mình rồi.“
Tử Đồng gắp cho Đồng Kỳ miếng sườn: “Lúc đó tớ siêu phục cậu, đủ tàn nhẫn.“
Đồng Kỳcười: “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.“
Ba người tâm sự một lát thì điện thoại Tử Đồng reo lên, sau khi cô ấy nghe máy mắt cô ấy sáng lên, trả lời: “Quá tốt, bây giờ tôi trở về.“
Đồng Kỳ với Đồng Mạn cùng nhìn về phía Tử Đồng.
Tử Đồng cúp máy, hôn lên tay Đồng Kỳ một cái: “Tớ phải về theo đuổi tình yêu đây, các cậu ăn đi, tớ đi thanh toán.“
“Tình yêu?!“
“Tình yêu?!“
Tử Đồng vừa dọn túi vừa trả lời: “Sao? Không cho phép tớ có tình yêu à?“
Đồng Mạn lắc đầu: “Không không không, tớ chỉ muốn biết rốt cuộc là vị soái ca nào có thể khiến cậu để vào mắt?“
Đồng Kỳ cười: “Tớ cũng rất hiếu kỳ đấy.“
“Theo đuổi được sẽ nói với các cậu! Sẽ không giấu giếm, đi đây.“ – Tử Đồng xách túi đi về phía cửa ra vào, quay đầu lại nói: “Lát nữa các cậu tự bắt xe về nhé.“
Đồng Kỳ xua tay: “Không vấn đề gì, cậu lái chậm thôi, đừng có kích động quá.“
Tử Đồng hôn gió rồi quay người rời khỏi phòng bao.
Bên trong phòng yên tĩnh trở lại, Đồng Kỳ với Đồng Mạn nhìn nhau một cái sau đó đều bật cười, Đồng Mạn nói: “Không ngờ Tử Đồng cũng thích người ta rồi.“
“Không thích mẫu người như Liêu Thành Xuyên, cũng không thích kiểu người như anh Lâm Thần, với kiểu người như Tề Hạo cũng không có cảm giác gì, thậm chí đến kiểu như Trương Hoài Viễn cậu ấy cũng không thể gần gũi, vậy kiểu người như thế nào mới là kiểu cậu ấy thích nhỉ?“ – Đồng Mạn vừa chọc chọc bát cơm vừa phân tích một chút.
Đồng Kỹ nghĩ nghĩ: “Có lẽ, là người đàn ông tỏa sáng ngàn dặm chăng?“
Đồng Mạn cười lớn: “Ai đây? Ây da, tò mò quá đi mất!! Bây giờ tớ muốn ngay lập tức theo dõi cô ấy.“
******
Lưu Tử Đồng lái xe đến khu biệt thự, ngừng ở trước cửa nhà, sau đó lập tức lấy một bức tranh cuộn tròn ở cốp xe ra, vội vội vàng vàng đi từ cửa sau biệt thự đến cửa chính, cô nhìn bãi đậu xe một cái, có chiếc xe bảo mẫu quen thuộc đang đậu ở đó, Lưu Tử Đồng đi lên phía trước nhấn chuông cửa.
Từ đằng sau cửa biệt thực liền có tiếng người hỏi vọng ra: “Ai?“
Lưu Tử Đồng cười trả lời: “Tôi là Tử Đồng.“
“Lưu tiểu thư?“
“Là tôi.“
Người đại diện ngừng lại hai giây, như đang hỏi người trong phòng khách rồi mới nói: “Lưu tiểu thư, chúng tôi vừa mới về được nửa tiếng, lát nữa Lâm Đế phải bay đến Hoành Điếm, cô có chuyện gì không?“
“Bức tranh lần trước tôi anh ấy đặt tôi vẽ, đang ở đây.“
“Như vậy à? Được rồi.“
Người đại diện có hơi do dự một lát mới mở cửa ra.
Cửa mở ra, Lưu Tử Đồng đẩy cửa sắt, một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen từ bên trong bước ra, nương theo ánh trăng, gương mặt nhọn của Lâm Đế lộ ra, anh giơ tay: “Tranh.“
Lưu Tử Đồng đặt bức tranh vào trong tay anh ấy: “Không lấy tiền.“
“Ừm.“
“Vậy tôi đi đây.“
Lưu Tử Đồng nhìn Lâm Đế hai lần mới xoay người.
Sau khi Lâm Đế nhận tranh, nhìn Tử Đồng, đột nhiên nói: “Cám ơn biệt thự này của nhà cô. “
Lưu Tử Đồng quay đầu, híp mắt: “Không cần khách sáo.“
Hai người nhìn nhau hai giây, Lưu Tử Đồng mỉm cười, sải bước rời khỏi, Lâm Đế đứng trong sân một hồi, mới siêt chặt bức tranh, xoay người đi vào trong biệt thự, người đại diện nhìn thoáng qua, nói: “Lưu tiểu thư thật sự không giống.“
Lâm Đế không trả lời.
Sau khi Lưu Tử Đồng đưa tranh xong, tâm trạng rất vui vẻ, đi về hướng nhà mình. Vừa vào cửa, bước chân cô hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm Liêu Thành Xuyên đang chơi cờ vây với ông nội mình. Ông nội vừa nhìn thấy cô lập tức vẫy tay: “Ây, Thành Xuyên ở đây đợi con nửa tiếng rồi đó.“
Lưu Tử Đồng giơ điện thoại lên nói: “Lúc nãy là anh kêu dì báo cho tôi?“
Liêu Thành Xuyên đánh xuống một quân cờ, vẻ mặt thản nhiên: “Đúng, lần này sau khi Lâm Đế bay đến Hoành Điếm ít nhất phải bốn năm tháng mới trở về, không phải cô có bức tranh muốn tặng cho cậu ấy sao?“
Lưu Tử Đồng trợn mắt hỏi: “Đến cả việc này mà cũng nói cho anh?“
liêu thành xuyên cười: “Đúng.“
“$@%@… … @&… …“ – Trong lòng Lưu Tử Đồng có một tràng ký hiệu mắc chửi người khác bay qua.
Cô đi đến ghế đối diện ngồi xuống, lấy một miếng táo nhét vào miệng, hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì? Đồng Kỳ vẫn đang ăn cơm, anh muốn qua đó đón cô ấy không?“
Liêu Thành Xuyên nhíu mày suy nghĩ cách đánh, nhìn cô ấy một cái, trả lời: “Tôi muốn mua của cô một thứ.“
“Mua? Mua cái gì?“
“Tranh!“
“Tranh nào?“
“Bức tranh vẽ Đồng Kỳ khỏa lưng!“
“Nghĩ hay đấy! Bức tranh đó vô giá!“ – Lưu Tử Đồng phun hạt dưa hấu, lập tức cự tuyệt.
Ông nội nghe ngóng tin tức, liền nói với Tử Đồng: “Sao con có thể nóng nảy như vậy? Thành Xuyên nói rồi, cái đó là tranh vẽ vợ cậu ấy, người ta muốn thì tặng cho người ta đi.“
“Ông nội!“ – lòng Lưu Tử Đồng bị nghẹn, gào thét với ông nội mình.
Liêu Thành Xuyên: “Cô có điều kiện gì, có thể đề xuất, chỉ cần bán bức tranh đó cho tôi là được.”
Lưu Tử Đồng nhét thêm một miếng dưa hấu: “Cái gì tôi cũng có, ai thèm điều kiện của anh.“
Liêu Thành Xuyên tiếp tục hạ một quân cờ trắng, sau đó thả tay áo xuống: “Ví dụ như lịch trình tiếp theo của Lâm Đế, còn có, cậu ấy đang cần tìm một trợ lý mới, mà trợ lý này có thể là nam, nhưng cũng có thể là nữ.“
Lưu Tử Đồng: “……“
Động lòng quá đi mất.
Ông nội nhìn cháu gái: “Không phải con ngày này cũng la hét muốn làm trợ lý của Lâm Đế sao? Ông nói cho con này, ba mẹ con nhất định không đồng ý cậu ấy đâu, nhưng ông nội ta thì không giống nha, ông đồng ý.“
“Ông nội!“ – Lưu Tử Đồng cắn răng.
Ông nội cười đến vui vẻ.
Ở trên bàn, quân đen không còn đường để đi nữa, quân trắng thắng. Liêu Thành Xuyên ung dung nói với ông nội: “Đã nhường rồi!“
Ông nội liếc mắt: “Ông lại thắng nữa rồi.“
Lưu Tử Đồng lại gặm tiếp một miếng dưa hấu, suy tư một hồi, mới nói: “Liêu Thành Xuyên, tôi đồng ý.“
Liêu Thành Xuyên bình tĩnh mà nói: “Được, cám ơn.“
Lưu Tử Đồng bĩu môi.
Gian thương!
- -----oOo------
Đồng Kỳ vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tan làm đúng giờ, nhưng cuối cùng vẫn phải kéo dài đến hơn bảy giờ, Tử Đồng đợi cô tới mất hết kiên nhẫn nên lái xe đi đón Đồng Mạn rồi hai người ngồi ở đại sảnh đợi cô. Lúc Đồng Kỳ từ trong thang máy đi xuống liền nhiền thấy hai đại mỹ nhân người nào người nấy đang tự mình chơi điện thoại.
Lưu Tân cười tủm tỉm nói: “Giám đốc Đồng, hai người bạn của chị đang đợi chị kìa, tôi cứ có cảm giác một trong hai người họ hơi quen mắt nhỉ.“
Đồng Kỳ cười hỏi: “Người nào quen mắt?“
“Người mặc váy màu gạo.“ – Người Lưu Tân nói là Đồng Mạn.
Đồng Kỳ cười như không cười: “Giám đốc Lưu, cậu kết hôn rồi đấy.“
Lưu Tân à một cái, xua tay nói: “Đây không phải tôi đang muốn bắt chuyện, chỉ là tôi thật sự thấy quen mắt thôi, hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy giống như một diễn phim phim điện ảnh nào đấy.“
Đồng Kỳ cười cười, không đáp anh ta mà đi thẳng đến chỗ Đồng Mạn với Tử Đồng. Tử Đồng cất điện thoại, lười biếng duỗi thắt lưng: “Chị hai à, cậu lề mề thật đó.“
Đồng Kỳ ôm lấy eo cô ấy: “Phải phải phải, bù đắp cho các cậu.“
Đồng Mạn cúi đầu tiếp tục đánh Nông Dược, nhưng miệng lại nói: “Hai cậu đợi tớ hai phút, ván này của tớ sắp thắng rồi.“
(*): Tên đầy đủ là 王者农药 (Vương giả nông dược). Là tên gọi thay cho mobile game tên 王者荣耀 (Vương giả vinh quang), vì chữ 农药 (nông dược) và 荣耀 (vinh quang) đồng âm, chủ yếu nhất là: gây nghiện người chơi nên thường được gọi chơi như vậy. Nguồn: Baidu. P/s: game này coi như là Liên quân mobile của Trung Quốc.
Tử Đồng bĩu môi: “Cậu sắp thua thành chó rồi, có thắng một ván thì vẫn bị người ta cười nhạo như thường.“
Đồng Mạn oán hận nói: “Ai biểu cậu không cho tới vào đội chứ, đội của tớ toàn thối nát, toàn kéo tớ xuống mương.“
Đồng Kỳ liếc mắt nhìn.
Tốc độ của Đồng Mạn thật sự quá chậm, năm phút sau, Đồng Mạn cất điện thoại, vô cảm đứng dậy, nói: “Đi thôi.“
Tử Đồng cười nhạo: “Thắng rồi à?“
“Không.“ – Đồng Mạn mất ý chí đáp.
Đồng Kỳ cười lớn, xoa đầu Đồng Mạn: “Được rồi, đi ăn cơm, tớ đói lắm rồi.“
Tử Đồng: “Tớ đặt bàn rồi, bao một phòng ở Hồ Đào Lý! Tối nay có ca sĩ cậu thích.“
Đồng Kỳ: “Được đó, lâu rồi tớ không ăn cá.“
Ba ngừoi đi ra ngoài, Tử Đồng lái xe, Đồng Kỳ ngồi ở ghế sau với Đồng Mạn, chạy thẳng đến Hồ Đào Lý, phòng bao ở lầu hai đối diện với sân khấu.
Gọi món xong, Đồng Mạn run rẩy sởn gai óc kể: “Tớ kể các cậu nghe, mẹ Tề Hạo thật sự là siêu cấp lợi hại.“
Đồng Kỳ uống một ngụm nước bạc hà, tò mò: “Chiêu nào lợi hại?“
Đồng Mạn trợn trắng mắt: “Tớ dùng biện pháp của cậu đấy, quả nhiên, chậc chậc, bà ấy khen tớ, tuy vẫn có chút ghét bỏ nhưng mà vẫn là đánh giá tốt. Cậu có biết bà ấy nói cái gì nhiều nhất không? Bà ấy nói “Aiz,việc nhà này ấy, không có làm chết người nhưng đàn ông ấy mà lúc về đến nhà nếu như không ăn được miếng cơm nóng, chuyện kết này chuyện hôn này, về sau khẳng định sẽ có mâu thuẫn. Đàn ông ở bên ngoài làm việc có bao nhiêu cực khổ, phụ nữ phải ở nhà chăm sóc nhà cửa thì mới……. BABABABA………” Lợi hại không?“
Tử Đồng gắp một miếng thịt cá: “Nhưng mà bản thân bà ấy cũng là một nữ cường nhân mà.“
Đồng Mạn than thở: “Nữ cường nhân? Bà ấy là một người làm luôn cả công việc của cả nam lẫn nữ đấy. Ở bên ngoài vâng vâng dạ dạ, về đến nhà vẫn có thể xắn tay áo lên làm một bàn Mãn Hán toàn tịch.”
*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. (Nguồn: wikipedia.)
Đồng Kỳ cắn miếng sườn: “Cái này đúng là lợi hại.“
“Đúng không? Phục sát đấy luôn đúng chưa.” – Đồng Mạn nhét một miếng cơm – “Dù sao tớ cũng không làm được, cộng việc nhà đều là tớ với Tề Hạo chia nhau ra làm, đôi lúc tớ làm nũng không làm, anh ấy cũng nhường tớ.“
Đồng Kỳ khẽ cười: “Người phụ nữ nhỏ bé hạnh phúc, đã bàn đến chuyện kết hôn chưa?“
“Chắc tầm cuối năm.“
“Lại thêm một người muốn lấy chồng rồi.“
Đồng Mạn nhìn Đồng Kỳ: “Còn cậu? Cậu với nam thần Liêu Thành Xuyên khi nào thì có chuyện tốt?“
Tử Đồng cũng chống cằm hùa theo: “Phải đó, anh ấy có đi tìm cậu không?“
Đồng Kỳ chọc vào mặt Tử Đồng: “Cậu đưa địa chỉ cho anh ấy đúng không?“
“Ừmmmmmmm!“ – Tử Đồng gật đầu lia lịa.
Đồng Mạn híp mắt: “Cho nên, nam thần Liêu Thành Xuyên chạy đến tìm Đồng Kỳ, sau đó…… Bây giờ thì sao?“
Đồng Kỳ chậm rãi đáp: “Thành rồi.”
“Mẹ nó!”
“Mẹ kiếp!”
Đồng Mạn với Tử Đồng đồng thanh nói.
Đồng Mạn vui mừng tới nói giơ tay múa chân: “Lợi hại, sau này chúng ta thật sự lại có thêm một người để khoe khoang rồi, Liêu Thành Xuyên đó Liêu Thành Xuyên đó. Họp lớp năm nay, có muốn khoe khoang với hai con nhỏ thường đối nghịch với chúng ta mà vẫn còn độc thân chút không?“
Đồng Kỳ bất đắc dĩ: “Đừng quên, tớ cũng là gái độc thân.“
Đồng Mạn chậc một tiếng: “Bọn họ mới là độc thân! Trước kia còn nói cậu không dễ gì lấy được chồng trước năm bốn mưoi tuổi, nói cậu lớn lên quá yêu mị, đàn ông sẽ không thèm.”
Đồng Kỳ: “Bọn họ muốn nói thì kệ họ đi.“
Tử Đồng chống cằm: “Bọn họ mới là muốn cưới mà không ai lấy, viễn vong xa vời. Suốt ngày ngày nhìn chằm chằm vào túi tiền của đàn ông, lại không biết nhìn xem bản thân có cái gì, Kỳ Kỳ, còn quyến rũ bạn trai thứ hai của cậu nữa đó.“
“Ha ha ha ha, đúng đúng đúng, nghĩ đến chuyện này tớ liền thấy mắc cười —— “ – Đồng Mạn cười một tràng, “Kỳ Kỳ lúc đó xém chút nữa đã giẫm lên cái chân thứ ba của bạn trai mình rồi.“
Tử Đồng gắp cho Đồng Kỳ miếng sườn: “Lúc đó tớ siêu phục cậu, đủ tàn nhẫn.“
Đồng Kỳcười: “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.“
Ba người tâm sự một lát thì điện thoại Tử Đồng reo lên, sau khi cô ấy nghe máy mắt cô ấy sáng lên, trả lời: “Quá tốt, bây giờ tôi trở về.“
Đồng Kỳ với Đồng Mạn cùng nhìn về phía Tử Đồng.
Tử Đồng cúp máy, hôn lên tay Đồng Kỳ một cái: “Tớ phải về theo đuổi tình yêu đây, các cậu ăn đi, tớ đi thanh toán.“
“Tình yêu?!“
“Tình yêu?!“
Tử Đồng vừa dọn túi vừa trả lời: “Sao? Không cho phép tớ có tình yêu à?“
Đồng Mạn lắc đầu: “Không không không, tớ chỉ muốn biết rốt cuộc là vị soái ca nào có thể khiến cậu để vào mắt?“
Đồng Kỳ cười: “Tớ cũng rất hiếu kỳ đấy.“
“Theo đuổi được sẽ nói với các cậu! Sẽ không giấu giếm, đi đây.“ – Tử Đồng xách túi đi về phía cửa ra vào, quay đầu lại nói: “Lát nữa các cậu tự bắt xe về nhé.“
Đồng Kỳ xua tay: “Không vấn đề gì, cậu lái chậm thôi, đừng có kích động quá.“
Tử Đồng hôn gió rồi quay người rời khỏi phòng bao.
Bên trong phòng yên tĩnh trở lại, Đồng Kỳ với Đồng Mạn nhìn nhau một cái sau đó đều bật cười, Đồng Mạn nói: “Không ngờ Tử Đồng cũng thích người ta rồi.“
“Không thích mẫu người như Liêu Thành Xuyên, cũng không thích kiểu người như anh Lâm Thần, với kiểu người như Tề Hạo cũng không có cảm giác gì, thậm chí đến kiểu như Trương Hoài Viễn cậu ấy cũng không thể gần gũi, vậy kiểu người như thế nào mới là kiểu cậu ấy thích nhỉ?“ – Đồng Mạn vừa chọc chọc bát cơm vừa phân tích một chút.
Đồng Kỹ nghĩ nghĩ: “Có lẽ, là người đàn ông tỏa sáng ngàn dặm chăng?“
Đồng Mạn cười lớn: “Ai đây? Ây da, tò mò quá đi mất!! Bây giờ tớ muốn ngay lập tức theo dõi cô ấy.“
******
Lưu Tử Đồng lái xe đến khu biệt thự, ngừng ở trước cửa nhà, sau đó lập tức lấy một bức tranh cuộn tròn ở cốp xe ra, vội vội vàng vàng đi từ cửa sau biệt thự đến cửa chính, cô nhìn bãi đậu xe một cái, có chiếc xe bảo mẫu quen thuộc đang đậu ở đó, Lưu Tử Đồng đi lên phía trước nhấn chuông cửa.
Từ đằng sau cửa biệt thực liền có tiếng người hỏi vọng ra: “Ai?“
Lưu Tử Đồng cười trả lời: “Tôi là Tử Đồng.“
“Lưu tiểu thư?“
“Là tôi.“
Người đại diện ngừng lại hai giây, như đang hỏi người trong phòng khách rồi mới nói: “Lưu tiểu thư, chúng tôi vừa mới về được nửa tiếng, lát nữa Lâm Đế phải bay đến Hoành Điếm, cô có chuyện gì không?“
“Bức tranh lần trước tôi anh ấy đặt tôi vẽ, đang ở đây.“
“Như vậy à? Được rồi.“
Người đại diện có hơi do dự một lát mới mở cửa ra.
Cửa mở ra, Lưu Tử Đồng đẩy cửa sắt, một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen từ bên trong bước ra, nương theo ánh trăng, gương mặt nhọn của Lâm Đế lộ ra, anh giơ tay: “Tranh.“
Lưu Tử Đồng đặt bức tranh vào trong tay anh ấy: “Không lấy tiền.“
“Ừm.“
“Vậy tôi đi đây.“
Lưu Tử Đồng nhìn Lâm Đế hai lần mới xoay người.
Sau khi Lâm Đế nhận tranh, nhìn Tử Đồng, đột nhiên nói: “Cám ơn biệt thự này của nhà cô. “
Lưu Tử Đồng quay đầu, híp mắt: “Không cần khách sáo.“
Hai người nhìn nhau hai giây, Lưu Tử Đồng mỉm cười, sải bước rời khỏi, Lâm Đế đứng trong sân một hồi, mới siêt chặt bức tranh, xoay người đi vào trong biệt thự, người đại diện nhìn thoáng qua, nói: “Lưu tiểu thư thật sự không giống.“
Lâm Đế không trả lời.
Sau khi Lưu Tử Đồng đưa tranh xong, tâm trạng rất vui vẻ, đi về hướng nhà mình. Vừa vào cửa, bước chân cô hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm Liêu Thành Xuyên đang chơi cờ vây với ông nội mình. Ông nội vừa nhìn thấy cô lập tức vẫy tay: “Ây, Thành Xuyên ở đây đợi con nửa tiếng rồi đó.“
Lưu Tử Đồng giơ điện thoại lên nói: “Lúc nãy là anh kêu dì báo cho tôi?“
Liêu Thành Xuyên đánh xuống một quân cờ, vẻ mặt thản nhiên: “Đúng, lần này sau khi Lâm Đế bay đến Hoành Điếm ít nhất phải bốn năm tháng mới trở về, không phải cô có bức tranh muốn tặng cho cậu ấy sao?“
Lưu Tử Đồng trợn mắt hỏi: “Đến cả việc này mà cũng nói cho anh?“
liêu thành xuyên cười: “Đúng.“
“$@%@… … @&… …“ – Trong lòng Lưu Tử Đồng có một tràng ký hiệu mắc chửi người khác bay qua.
Cô đi đến ghế đối diện ngồi xuống, lấy một miếng táo nhét vào miệng, hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì? Đồng Kỳ vẫn đang ăn cơm, anh muốn qua đó đón cô ấy không?“
Liêu Thành Xuyên nhíu mày suy nghĩ cách đánh, nhìn cô ấy một cái, trả lời: “Tôi muốn mua của cô một thứ.“
“Mua? Mua cái gì?“
“Tranh!“
“Tranh nào?“
“Bức tranh vẽ Đồng Kỳ khỏa lưng!“
“Nghĩ hay đấy! Bức tranh đó vô giá!“ – Lưu Tử Đồng phun hạt dưa hấu, lập tức cự tuyệt.
Ông nội nghe ngóng tin tức, liền nói với Tử Đồng: “Sao con có thể nóng nảy như vậy? Thành Xuyên nói rồi, cái đó là tranh vẽ vợ cậu ấy, người ta muốn thì tặng cho người ta đi.“
“Ông nội!“ – lòng Lưu Tử Đồng bị nghẹn, gào thét với ông nội mình.
Liêu Thành Xuyên: “Cô có điều kiện gì, có thể đề xuất, chỉ cần bán bức tranh đó cho tôi là được.”
Lưu Tử Đồng nhét thêm một miếng dưa hấu: “Cái gì tôi cũng có, ai thèm điều kiện của anh.“
Liêu Thành Xuyên tiếp tục hạ một quân cờ trắng, sau đó thả tay áo xuống: “Ví dụ như lịch trình tiếp theo của Lâm Đế, còn có, cậu ấy đang cần tìm một trợ lý mới, mà trợ lý này có thể là nam, nhưng cũng có thể là nữ.“
Lưu Tử Đồng: “……“
Động lòng quá đi mất.
Ông nội nhìn cháu gái: “Không phải con ngày này cũng la hét muốn làm trợ lý của Lâm Đế sao? Ông nói cho con này, ba mẹ con nhất định không đồng ý cậu ấy đâu, nhưng ông nội ta thì không giống nha, ông đồng ý.“
“Ông nội!“ – Lưu Tử Đồng cắn răng.
Ông nội cười đến vui vẻ.
Ở trên bàn, quân đen không còn đường để đi nữa, quân trắng thắng. Liêu Thành Xuyên ung dung nói với ông nội: “Đã nhường rồi!“
Ông nội liếc mắt: “Ông lại thắng nữa rồi.“
Lưu Tử Đồng lại gặm tiếp một miếng dưa hấu, suy tư một hồi, mới nói: “Liêu Thành Xuyên, tôi đồng ý.“
Liêu Thành Xuyên bình tĩnh mà nói: “Được, cám ơn.“
Lưu Tử Đồng bĩu môi.
Gian thương!
- -----oOo------