Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Biết Sao Yêu Em - Trang 3

Chương 41



Ăn cơm tối xong ra ngoài mới bảy giờ, màu trời vừa mới chập choạng tối, hai nhà tạm biệt nhau ở ngoài cửa, Tăng Lâm Lập bởi vì quen được Liêu Thành Xuyên cả gương mặt đều hƯng phấn, cảm thấy các dự án có thể hợp tác trong tương lại đang bay vờn trước mặt ông ta, mặt mày tươi cười dẫn con trai lên xe đi về.
Chỉ còn lại gia đình Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên, đoàn người im lặng đứng ở cửa hai giây, Đồng Mục phá vỡ sự yên tĩnh này, cậu xông đến bên kia, cuồng loạn sờ lên thân chiếc Jeep Wrangler, si mê kêu gào: “ Jeep Wrangler đó, cái này, cái này là nhập khẩu đúng không? Em nhìn chút, cho em nhìn chút, trời ạ. “
Liêu Thành Xuyên thấy vậy, lấy chìa khóa xe trong túi ra, đi qua cười hỏi: “ Em thích hả? “
Đồng Mục nhìn anh rể tương lai cao to đẹp trai này rồi liều mạng gật đầu.
“ Thi bằng lái xe chưa? “
“ Dạ rồi, dạ rồi, lúc học đại học công việc bán thời gian là lái xe thuê. “
Liêu Thành Xuyên gật đầu, đưa chìa khóa cho Đồng Mục: “ Cho em lái thử nhé? “
Đồng Mục mở to mắt:” Thật sao? “
“ Ừm. “
“ Cám ơn anh rể. “
Đồng Mục nhận chìa khóa, vui sướng trả lời.
Một tiếng anh rể là đã lấy lòng được Liêu Thành Xuyên, mặt mày Liêu Thành Xuyên tràn ngập nét cười: “ Nếu như thích, tặng một chiếc cho em. “
Đồng Kỳ bất đắc dĩ ngăn cản: “ Nó mới học năm nhất thôi, mới có hai mươi, anh tặng xe cái gì chứ. “
Bác gái cả vừa nghe cũng phụ họa: “ Đúng đó, nó mới năm nhất, đừng có cho nó. “
Đồng Mục đầu óc quay cuồng gào lên: “ Tại sao con không lái được? Hai mươi tuổi là chưa trưởng thành hả! Anh rể, anh yên tâm, anh tặng xe cho em, em nhất định sẽ học tập thật tốt! “
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “ Lái thử đi. “
“ Đượccc. “ – Đồng Mục nói xong liền mở cửa trèo nhảy lên xe.
Jeep Wrangler đưa cho Đồng Mục chạy, Liêu Thành Xuyên đi lên đẩy xe lăng cho ông nội, nghiễm nhiên tự xem mình thành người một nhà, Đồng Kỳ nhìn anh một cái, anh cười với cô, cúi đầu nói chuyện với ông nội, lễ phép lại lịch sự, không hề ngượng ngùng tý nào, không có chút gì gọi là không tự nhiên cả.
Một nhà bao gồm Liêu Thành Xuyên, đi trên đường cái, về nhà.
Tiêu Ngọc Mai đi lên trước, mở cửa sân đi vào, cả nhà vào theo, bác gái cả túm lấy bác trai, nói với Đồng Kỳ: “ Kỳ Kỳ, bác kêu em gái con qua đây, không phải con nói muốn giới thiệu công việc cho nó sao? Bác đưa nó sang con nói chuyện với nó nhé, con nói với bác bác cũng không hiểu hết được, nói trực tiếp nói với nó thì vẫn hơn. “
Đồng Kỳ dừng một chút, đáp: “ Không cần đâu, Đồng Tương không cần đích thân qua đây, con giải thích với em ấy trong Wechat rồi, studio của bạn con cũng yêu cầu như vậy, còn phải xem em ấy có đáp ứng được yêu cầu của người ta không nữa. “
“ À vậy hả? Vậy chắc không cần đâu nhỉ, hay là bác vẫn để Đồng Tương qua đây đi, con đích thân nói với nó đi, dù sao cũng phải nói trực tiếp mà, nói trong Wechat sao hiểu rõ được? “ – Bác gái cả cười đến rạng rỡ.
Đồng Kỳ buồn cười: “ Nếu mà em ấy thật sự muốn qua đây thì muộn chút cũng được ạ, lát nữa con phải ra ngoài rồi. “
“ Ra ngoài? Đi đâu thế? Chỗ này của chúng ta đâu có chỗ nào để chơi đâu. “ – Bác gái cả tươi cười.
Đồng Kỳ khẽ cười: “ Anh ấy đột ngột đến đây, con chưa nói gì được với anh ấy cả, con có chuyện muốn nói với anh ấy. “
“ À à, cứ vậy đi. “ – Bác gái cả nghe thấy thế, cũng không tiếp tục nói thêm gì, túm lấy bác trai nhưng không định đi. Lúc này ngoài cửa, Đồng Mục vừa mới nghịch một vòng lái xe về, vẻ mặt hớn hở xoay xoay chìa khóa trong tay: “ Anh rể, xe chạy quá đã, quá tuyệt vời! “
Liêu Thành Xuyên mặt mày tươi cười, đi ra ngoài nói: “ Vậy thuận tiện lấy giùm anh mấy món đồ trên xe xuống đi. “
Đồng Mục cười tít mắt: “ Mấy món ở ghế sau? “
“ Ừ. “
Đồng Kỳ đi đến cạnh cửa, tựa vào cánh cửa, nhìn Liêu Thành Xuyên đang dọn từng hộp từng hộp quà vào trong nhà, ánh mắt hai người đối diện nhau, Đồng Kỳ nheo mắt: “ Anh đây là trực tiếp làm việc của con rể luôn sao? “
Liêu Thành Xuyên cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: “ Đúng. “
Đồng Kỳ véo cằm anh, nói: “ Tôi có chuyện nói với anh, đem hết đồ vào rồi chúng ta ra ngoài. “
“ Được. “
Hộp quà lễ vật còn có hoa quả đều mang hết vào trong, chất đống đầy ắp trước tivi, vẻ mặt bác gái cả hâm mộ chọc Tiêu Ngọc Mai: “ Chậc chậc chậc, em xem cậu con rể này, con rể thì nên có dáng vẻ này chứ, một nửa con rể là con trai, Kỳ Kỳ thật quá may mắn. “
Tiêu Ngọc Mai nói khẽ: “ Tôi với lão Đồng bị làm cho trở tay không kịp, đều tại Đồng Kỳ, rõ ràng là đã yêu đương thế mà không chịu nói tiếng nào. “
Bác gái cả nghĩ ngợi: “ Nói vậy ngược lại là Kỳ Kỳ không đúng rồi. “
Đồng Khải Lập nhìn đống lễ vật kia, nói: “ Thành Xuyên, đến nhà thì đến, không cần mua nhiều đồ vậy đâu, trong nhà không có nhiều người, mấy món này có đều hơi lãng phí rồi. “
Liêu Thành Xuyên đặt giỏ trái cây xuống trả lời: “ Con đến vội vàng quá, không lựa chọn cẩn thận, lần sau con sẽ chú ý. “
Đồng Khải Lập: “ … … “
Ngồi một lát, Đồng Kỳ đi vào phòng thay một chiếc váy đi ra, váy bó sát màu trắng, xinh đẹp lại gợi cảm, sau khi đi ra, Tiêu Ngọc Mai biết Đồng Kỳ muốn đưa Liêu Thành Xuyên ra ngoài, dặn dò: “ Đi sớm về sớm. “
Đồng Kỳ khẽ dạ, xách túi xách với điện thoại nói với Liêu Thành Xuyên: “ Đi thôi. “
Liêu Thành Xuyên thu tầm mắt từ người cô về, ôm eo cô, đi về phía cửa, mở cửa xe cho Đồng Kỳ, Đồng Kỳ được anh đỡ leo lên xe.
Liêu Thành Xuyên vòng qua đầu xe, sau khi lên xe nghiêng đầu hỏi cô: “ Đi đâu? “
Đồng Kỳ nở nụ cười: “ Phía trước rẽ trái, tôi đưa anh đến nơi này. “
“ Được. “ – Liêu Thành Xuyên nhướng mày.
Chiếc xe chạy đi, từ con hẻm nhỏ trước mặt rẽ ra ngoài, bên ngoài con hẻm là một cây cầu nhỏ, vừa đủ một chiếc xe chạy qua, sau khi xe chạy qua cầu là một cánh đồng lúa, đi qua đồng có một con đường bùn, Đồng Kỳ chỉ chỗ đó: “ Lái về phía trước. “
Liêu Thành Xuyên nắm vô lăng, khẽ cười: “ Càng ngày càng hoang vắng không bóng người, muốn đem tôi đi bán sao? “
Đồng Kỳ châm thuốc lá, kẹp lấy, chống tay lên trán nhìn anh trả lời: “ Trước hiếp sau giết. “
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “ Được, tôi chuẩn bị tốt rồi. “
Con đường bùn đất nằm giữa cánh đồng lúa, chạy thẳng vào trong, quả thật càng lúc càng âm u, đồng thời, đèn đường cũng càng lúc càng ít, cho đến khi vào khu rừng bên trong, gió vừa thổi, lá cây bay xuống đậu trên cửa kính xe, Liêu Thành Xuyên bật đèn trong xe lên.
Đúng là đang ở trong rừng cây, nhưng mà hôm nay là Trung thu, trăng rọi phía trước, càng làm cho rừng cây sáng hơn nhiều. Đồng Kỳ dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, nói: “ Anh biết không? Thực ra khu rừng này rất nhỏ, anh đi tiếp lên phía trước nữa trước mặt sẽ có mấy con suối, cao cao thấp thấp. Lúc trời sáng sẽ có người trong thôn chạy tới con suối này vui đùa, mọi ngừoi cũng sẽ đến nơi này lấy nước. “
Bàn tay Liêu Thành Xuyên gõ gõ trên vô lăng, nhìn theo hướng tay Đồng Kỳ chỉ về phía trước, chỉ thấy mấy nhánh cây bị gió thổi đung đưa.
Tay Đồng Kỳ chạm lên mặt Liêu Thành Xuyên, lông mày cong cong, gọi: “ Liêu Thành Xuyên. “
Liêu Thành Xuyên quay đầu lại, nắm lấy tay Đồng Kỳ, trả lời: “ Ở đây. “
Đôi môi Đồng Kỳ đỏ mọng tươi đẹp ướt át, thân thể hơi nghiêng về phía Liêu Thành Xuyên, đôi mắt yêu kiều có ánh sáng không tính là quá chói lóa của đèn xe, mông lung mà gợi cảm, cô cười khẽ một tiếng, cất lời: “ Em đồng ý làm bạn gái anh. “
Liêu Thành Xuyên nắm lấy tay cô đột nhiên căng thẳng, anh nắm lấy cằm cô, dựa vào ánh sáng ít ỏi của đèn xe nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô: “ Cuối cùng anh cũng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng. “
守得云开见月明 (shǒu dē yún kāi jiàn yuè míng: Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh) Chờ đợi đến khi mây tan hết sẽ nhìn thấy ánh trăng, gần giống với Sau cơn mưa sẽ thấy được cầu vồng.
Đồng Kỳ không lên tiếng, mím môi cười, mắt mũi lăn tăn sóng nước, bả vai trần lộ ra trắng như tuyết, bàn tay Đồng Kỳ đặt trên bả vai Liêu Thành Xuyên từ từ trượt xuống.
Đột nhiên Liêu Thành Xuyên kéo tay cô xuống, sau đó mau chóng xuống xe, đóng cửa, đi về phía Đồng Kỳ, mở cửa, thân thể cao lớn của anh lên xe, hạ thấp ghế ngồi của Đồng Kỳ, nhấc tay, đem hai tay của Đồng Kỳ áp lên lưng ghế, Liêu Thành Xuyên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Môi lưỡi tiến vào, nóng bỏng cực độ, hai đôi tay trên đỉnh đầu quấn lấy nhau, môi lưỡi Liêu Thành Xuyên một đường hôn xuống, một tay rãnh rỗi khác nửa ôm lấy Đồng Kỳ nhấc lên, sờ vào sau lưng cô, đem dây kéo phía sau kéo xuống. Da thịt đẹp đẽ trong phút chốc lộ ra, Đồng Kỳ ôm lấy cổ anh, cười hỏi: “ Em đẹp không? “
Liêu Thành Xuyên hôn lên khóe mắt cô, bàn tay sờ lên ngực cô, nhẹ nhàng xoa: “ Đẹp, cực kỳ đẹp, anh muốn tiến vào. “
“ Đến đây. “
Một nụ hôn nóng bỏng đi thẳng xuống phía dưới, Đồng Kỳ thở hổn hển, Liêu Thành Xuyên vừa hôn cô, vừa châm lên ngòi lửa trên người cô, lưu lại vết hôn trên da thịt cô, mà sau đó, anh nâng thắt lưng cô, chen lên phía trước, đem cô đẩy trên bả vai anh, ôm lấy cô, chậm rãi tiến vào.
Jeep Wrangler ở trong màn đêm, thận trọng vững vàng, chịu dựng hai người ở trong xe.
Ánh trăng, ghế trong xe, mờ mịt, móng chân sơn màu đỏ của người phụ nữ quấn quanh eo người đàn ông, chống đỡ trên đầu chiếc Jeep Wrangler, người đàn ông ôm chặt ngừoi phụ nữ trong lòng, cúi đầu hôn cô, động tác lại chưa từng nhẹ nhàng, Đồng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, cắn lên vai anh.
“ Chậm chút, em tới, a —— “  
“ Liêu Thành Xuyên mấy trăm năm rồi anh mới lăn giường phải không. “
Một tiếng trôi qua, Đồng Kỳ tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu kẹp điếu thuốc, rít một hơi, từng khớp xương ngón tay rõ ràng của tay anh đang giúp cô mặc lại quần áo, nương theo bả vai trắng như tuyết của cô cúi đầu hôn một cái: “ Đồng Kỳ, em đúng là mỹ vị. “
Đồng Kỳ khẽ cười: “ Muốn nuốt vào không? “
“ Đêm đêm đều muốn. “
“ Anh là cầm thú. “
Liêu Thành Xuyên cười khẽ, áo sơ mi của anh lộ ra một mảng ngực trần, xương quai xanh hiện rõ, mặt mày đậm ý cười, toàn là vẻ gợi cảm.
Đồng Kỳ ôm lấy cổ anh, mang theo hơi khói, hôn lên xương quai xanh của anh: “ Thực ra anh cũng rất gợi cảm. “
Liêu Thành Xuyên ôm lấy eo Đồng Kỳ, quay đầu hôn cô: “ Lần sau đổi thành em ở trên. “
“ Được. “
Hai người chỉnh trang lại quần áo, Liêu Thành Xuyên quay lại ghế lái, tâm sự một hồi, Đồng Kỳ đưa thuốc lá trong tay đến bên môi anh, Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, nửa giây sau, hé môi, cắn lấy đầu thuốc kia, nhíu mày rít một hơi, khói thuốc tản ra từ khóe môi anh, bay lên trên, hai ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, nói: “ Không hút nhiều năm rồi. “
Đồng Kỳ hỏi: “ Trước đây anh hút nhiều lắm à? “
“ Ừm, trung học đã biết, lên đại học thì bỏ. “
Trong lòng Đồng Kỳ nhảy dựng.
Từ trước đến nay cô không hề biết anh thích hút thuốc.
- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...