Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 31: 31: Anh Chính Là Cục Cưng Của Em




Chuyện tình của Chu Diệc Châu âm thầm vui vẻ nên không cần vội khoe cho Tưởng Hàm, nằm gai nếm mật chỉ vì kỳ thi tháng thứ hai.
Đến lúc đó vị trí thứ hai và crush đều bị cô lấy đi, cho cô ta một đòn kép chẳng phải rất vui sao?
Tưởng Hàm vẫn rất kiên trì, có đề nào không hiểu, tan học sẽ đi hỏi Tần Nhiêu.
Chu Diệc Châu cũng không phải người ghen đến nỗi mù quáng, huống hồ cô nhìn dáng vẻ hồn nhiên không biết này của Tưởng Hàm vừa ngốc vừa buồn cười, dại gì mà không nhân cơ hội này chơi cô ta một vố?
Tan học, Chu Diệc Châu lần lượt phát bài kiểm tra ngữ văn cho từng bạn, khi cầm bài thi của Tần Nhiêu rồi đi tìm anh, đúng lúc Tưởng Hàm cũng đang ở đó hỏi bài.
“Tần Nhiêu, lần này cậu được 131 điểm.” Chu Diệc Châu nghiêm túc đưa bài thi cho anh.
Tần Nhiêu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, sợ người khác biết quan hệ bí mật của hai người nên cũng cẩn thận cầm lấy bài thi.
“Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Chu Diệc Châu lật đến bài thi của Tưởng Hàm, rút ra đưa cho cô ta: “Mình được 136 điểm, hơn Tưởng Hàm một điểm.”
Tưởng Hàm giật lấy bài thi, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, học theo Chu Diệc Châu, thử chọc nhẹ vào tay Tần Nhiêu: “Còn một câu nữa mình chưa hiểu.”
Ánh mắt của Chu Diệc Châu sắc bén, lập tức trừng mắt cảnh cáo Tần Nhiêu, ai ngờ anh giác ngộ cao siêu, không đợi đôi mắt Chu Diệc Châu kịp trợn tròn thì đã dịch tay sang một bên.
Trước mặt Chu Diệc Châu, làm những chuyện cô từng làm nhưng lại không có được đãi ngộ như cô, trong lòng Tưởng Hàm có thể dễ chịu sao? Lòng tự trọng và sự tự tin của cô ta đã bị tổn thương rất lớn.
Cô ta ngẩng đầu lườm Chu Diệc Châu: “Cậu không đi phát bài tiếp đi, đứng đây làm gì?”
“Không nói cho cậu biết đâu.”
Đương nhiên Chu Diệc Châu có việc, cô duỗi tay ra trước mặt Tần Nhiêu, anh lập tức rút một quyển vở bài tập ra rồi đưa cho cô.
Chu Diệc Châu cầm lấy, cười nói: “Mình xem xong sẽ trả cậu ngay.”
Anh ừm một tiếng, nhìn cô xoay người đi, cả người kiêu ngạo như một con chim khổng tước, anh không khỏi mỉm cười.
Tưởng Hàm nhìn thấy cảnh này, biết quan hệ của hai người họ đã quay trở lại như trước kia, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều, nhưng trong lòng cô ta vẫn không thể chấp nhận được, tinh thần hết lần này đến lần khác rơi xuống đáy cốc.
Nhưng trong lòng Tưởng Hàm biết rõ, nếu tạm thời không chiếm được trái tim của Tần Niêu thì nhất định phải đè bẹp thành tích của Chu Diệc Châu.
Nhưng khi kết quả thi tháng thứ hai được công bố, cơ hội chiến thắng duy nhất của Tưởng Hàm đã không còn, cô ta thật sự bị Chu Diệc Châu cướp lấy vị trí thứ hai trong lớp.
Chu Diệc Châu giành được top2 thì vui ra mặt, còn không quên đi tìm Tần Nhiêu để nói cảm ơn.
Buổi chiều, trong phòng học không có ai, Chu Diệc Châu lớn gan ôm lấy eo, mặt vùi vào lồng ngực anh: “Tần Nhiêu, anh giỏi thật đấy, điểm của em lại cao hơn rồi.”
Tần Nhiêu vuốt ve mặt cô: “Đây là kết quả của sự nỗ lực không ngừng nghỉ của em, là em rất giỏi.”
Đương nhiên Chu Diệc Châu biết bản thân mình lợi hại, nhưng dù thế nào cũng phải nói mấy lời ngon ngọt với anh, rốt cuộc cũng là anh ngày đêm giúp đỡ cô.
Chu Diệc Châu lại ôm anh chặt hơn: “Anh tốt thật đó, hẹn hò với anh đúng là được hời lớn.”
Anh trêu cô: “Vậy ra em quen anh chỉ để nâng điểm thi thôi à?”
Cô cũng không vội giải thích, cười lắc đầu: “Không phải, là em với anh yêu nhau, thuận tiện nâng cao thành tích.”
Anh không nhịn được cười, lại ôm cô rồi dặn dò: “Châu Châu, mặc dù thành tích của em đã tiến bộ nhưng em không được thiếu cảnh giác, cuối tuần vẫn phải đến thư viện ôn tập.”
Chu Diệc Châu đã vượt qua được Tưởng Hàm nên muốn thả lỏng một chút, đã lâu rồi cô chưa đi xem phim, rúc vào lòng anh rồi tỏ vẻ đáng thương: “Cuối tuần em muốn đi xem phim, được không anh?”
Anh đã sắp xếp xong đề học cho cuối tuần, vừa lúc là những kiến thức mà Chu Diệc Châu yếu nhất, anh làm như không nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, quay mặt đi rồi lắc đầu: “Không được.”
Chiêu làm nũng này lần nào Chu Diệc Châu làm cũng hữu dụng, vậy mà lần này lại không lay chuyển được anh, biết anh nghiêm túc nên cố ý chu môi: “Anh đúng là máu lạnh vô tình.”
Tần Nhiêu đã hiểu rõ chiêu trò của cô, làm như mắt điếc tai ngơ, chẳng qua vẫn cưng chiều xoa nhẹ khóe môi cô, đưa ra lời hứa hẹn: “Tuần sau nghỉ dẫn em đi xem phim.”
“Thế sao tuần này lại không được?”
Anh gãi gãi mũi cô: “Không thể để em hình thành thói quen vừa thi xong đã bắt đầu lơi lỏng việc học, đỡ làm thành tích tụt dốc rồi liên lụy đến anh chịu tội cùng.”
Hóa ra anh sợ cô lại bỏ rơi anh, Chu Diệc Châu không nhịn được phì cười, nhào vào lòng anh, ôm anh như bảo vật, dỗ dành: “Cục cưng, anh chính là cục cưng của em.”
Tần Nhiêu lớn từng này tuổi, người trong nhà cũng chưa từng gọi anh là cục cưng một cách sến súa như vậy, nhưng giờ này nghe người yêu dấu trong lòng nỉ non, anh cực kỳ quý trọng mà hôn lên tóc cô.
Chẳng qua đến cuối tuần, Tần Nhiêu vẫn vì Chu Diệc Châu mà tạm thời vứt bỏ quy tắc.
Rõ ràng đã đến ngã rẽ vào thư viện, qua đường cái là có thể vào thư viện học thêm, nhưng Chu Diệc Châu một hai bắt anh phải đưa ra lựa chọn.
“Tần Nhiêu, anh chọn đi, bên trái là đến thư viện làm bài tập, bên phải là đến rạp chiếu phim.” Chu Diệc Châu nhìn anh bằng ánh mắt đong đầy chờ mong, gót chân nhỏ hưng phấn đã muốn chuyển hướng sang bên phải.
“Nhanh lên đi mà.” Cô kéo tay anh, lại giở chiêu làm nũng, quả thực khiến anh phải bó tay.
Ngoài cửa rạp chiếu phim có booth chụp ảnh, cô cũng kéo anh vào chụp bằng được.
Chu Diệc Châu hài lòng cầm hai tấm phủ kín ảnh chụp, giữ lại cho mình một tấm, một tấm đưa cho Tần Nhiêu: “Không được làm mất ảnh của em đâu đấy.”
Tần Nhiêu nhìn mình và Chu Diệc Châu trong tấm ảnh, hình như cả hai càng ngày càng quen thuộc với nhau hơn, một phen ôm chầm lấy eo cô: “Vậy còn em?”
Chu Diệc Châu dựa vào lòng anh, giơ ảnh chụp lên nhìn: “Đương nhiên là em sẽ không bao giờ làm mất rồi.”
Mãi mãi là bao xa? Tần Nhiêu nghĩ, nếu có thể, anh hy vọng tương lai xa xăm cũng có thể giống như bây giờ.
Xem phim về thời thanh xuân, khó tránh khỏi có nhiều đôi yêu nhau đến xem, một cặp rồi một cặp, ai nấy cũng trầm mê với thế giới riêng của hai người.
Chu Diệc Châu còn chưa xem xong phim, hàng phía trước đã có đến sáu, bảy đôi bắt đầu hôn nhau.
Nghĩ thầm, đây là tập tục gì sao? Hay là quy định cứng nhắc?
Cô vội vàng rời ánh mắt tò mò đi nơi khác, chăm chú nhìn vào màn hình lớn, lại phát hiện hô hấp của mình không thông thuận.
Bởi vì trong màn ảnh, đôi tình nhân kia cũng cầm lòng không đậu mà cùng nhau lăn lên giường.
Chu Diệp Châu căng thẳng, đến khi liếc trộm về phía Tần Nhiêu, phát hiện anh ngồi rất nghiêm chỉnh như thể đã quá quen với mấy tình huống này.
Cô khẽ vươn tay chọc vào lúm đồng tiền bên má trái anh, dựa gần vào: “Có phải anh rất hay đi xem mấy phim này không?”
Anh chớp chớp mắt, lập tức hiểu ý cô muốn nói.
Tay ôm eo cô cũng dùng sức khiến cả người cô nhào vào lòng anh, cúi đầu rồi khẽ lắc: “Không có.”
Sao Chu Diệc Châu vẫn có hơi không tin nhỉ?
“Điêu.”
Anh cười cười, ghé sát vào cô rồi hỏi: “Em xấu hổ à?”
Mặt Chu Diệc Châu đỏ lên, không để ý đến câu truy vấn của anh, làm bộ như không có chuyện gì mà nhìn lên màn hình, nhưng đôi tình nhân kia đã ngã xuống giường, hôn đến nỗi khó chia lìa, khiến trong đầu Chu Diệc Châu lúc này đều là hình ảnh cô và Tần Nhiêu hôn môi.
Mới nghĩ vậy mà nụ hôn của anh đã tới ngay lập tức, dừng ở trên đỉnh đầu cô rồi từ từ trượt xuống, đến thái dương, đến mặt, chóp mũi, sau đó là hơi thở cực nóng của anh, môi hai người đã kề sát bên nhau.
Chu Diệc Châu cảm thấy hôn môi rất kỳ diệu, có thể vứt mọi phiền não ra sau đầu, toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ tình yêu, ngay cả nước miếng cũng ngọt hơn nước đường, nếm thế nào cũng không đủ.
Tay Tần Nhiêu để bên eo cô dần hướng lên trên, khẽ vuốt ve ở cạnh dây áo lót, làm Chu Diệc Châu sợ đến nỗi cắn vào môi anh, mặt vùi vào bên cổ anh rồi ngập ngừng: “Anh sờ cái gì vậy?”
Anh không biết bản thân đã sờ đến cái kia, hôn lên lỗ tai cô rồi lặng lẽ nói: “Sờ nhầm.”
Sờ thì sờ đi lại còn lầm với đúng, Chu Diệc Châu cười trộm, thẹn thùng dựa vào lòng anh tiếp tục xem phim, cả trái tim như lắc lư theo.
1782 words
 
------oOo------


Chương trước Chương tiếp
Loading...