Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 13: 13: Bất Kể Hào Quang Hay Người Cô Ta Thích




Kết thúc tiết thể dục, những bạn học tham gia đại hội thể thao phải ở lại tập luyện cho các hạng mục thi đấu.
Chu Diệc Châu lười vận động nên không tham gia hạng mục nào, chỉ hỗ trợ nhóm Cận Mộng luyện tập nhảy xa ở phía đường băng nhựa.
Mỗi một cú nhảy của các cô nàng đều rất buồn cười, Cận Mộng đứng không vững nên trực tiếp ngã trên mặt đất, quần đồng phục của cô nàng cọ vào cỏ làm cho da thịt đỏ lên.
Chu Diệc Châu chê cười cô nàng hậu đậu thì đừng nhảy xa, mông đã đỏ như đít khỉ, thi nhảy cao hẳn sẽ ổn hơn, sau đó bị Cận Mộng đuổi đánh trên sân thể dục.
“Đừng đuổi, đừng đuổi nữa mà, mình không chạy nổi nữa…” Chu Diệc Châu quay đầu lại xin tha, chỉ không tập trung một tí đã ngã nhào trên mặt đất, rồi bị Cận Mộng báo thù.
Chu Diệc Châu chê cười người khác, nhưng không xem lại chính mình, cô xoa lòng bàn tay đã đỏ lên, vừa thổi vừa kêu đau.
“Đau quá, đau chết mình rồi.” Vừa dứt lời, cô liền phát hiện bên cạnh có thêm đôi chân trắng bóng của nam sinh, cô dùng tay che ánh mắt trời, mới thấy rõ người đó là ai.
Hoá ra là Tần Nhiêu, Chu Diệc Châu lập tức thả tay xuống, nhìn dáng vẻ đến hóng chuyện của anh, cô trở nên tức giận, thái độ hung hăng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy cảnh người khác té ngã à?”
Học cùng hơn một tháng, không khỏi nghe được một ít tin đồn nhảm nhí, trong lòng Tần Nhiêu biết rõ, lí do khiến Chu Diệc Châu ghét anh như vậy, có lẽ là vì Tưởng Hàm.
Anh không rời đi, mà lại ngồi xổm xuống đột ngột, Chu Diệc Châu cảm thấy hoảng sợ, nhìn chằm chằm anh một cách kỳ quái: “Gì đây?”
Tần Nhiêu vừa mới duỗi tay, Chu Diệc Châu liền đánh tới, cô chụp lấy mu bàn tay anh, lời nói phát ra khiến Tần Nhiêu ngây người.
“Không cần cậu đỡ.”
Tần Nhiêu dừng một chút rồi rút tay về, nhìn chăm chăm vào Chu Diệc Châu bằng ánh mắt ghét bỏ: “Cậu đè lên quần áo của tôi.”
Lần này người ngẩn ra lại là Chu Diệc Châu, cô cúi đầu nhìn dưới mông mình, quả thật là có một chiếc áo đồng phục.
Vừa nãy té đau quá nên chưa kịp nhận ra, nhưng Chu Diệc Châu lại không hề cảm thấy xấu hổ, càng không đỏ mặt vì sự hiểu lầm vừa rồi, bực bội rút chiếc áo dưới mông ra ném vào ngực anh.
Còn ăn nói vô cùng tự tin: “Không phải do tôi cố ý, là tự nó chen tới.”
Lại nói thầm: “Để đồ đạc lung tung.”
Tần Nhiêu cạn lời, anh nhìn sân thể dục một lượt, rõ ràng khắp nơi đều có người đặt quần áo, anh cầm lấy đồng phục đứng dậy rời đi.
Cận Mộng đến đỡ cô, hỏi: “Cậu nói gì với Tần Nhiêu vậy? Sao lại khiến cho người ta im lặng bỏ đi?”
Chu Diệc Châu đứng dậy vỗ vỗ mông, nhìn về bóng dáng của Tần Nhiêu, lại thấy Tưởng Hàm đi đến cạnh anh, trông cứ như hai thân thể nối liền.
“Không có gì.”
Cận Mộng cũng nhìn theo, cười tủm tỉm: “Tưởng Hàm thật đúng là cái bóng của Tần Nhiêu nha, ngày nào cũng dính bên cạnh cậu ta.”
Vẻ mặt Chu Diệc Châu cực kỳ ghét bỏ, căn bản không muốn nói tiếp.
Cận Mộng trêu chọc cô: “Cậu biết vì sao không?”
“Sinh đôi dính liền.”
“Châu Châu, đừng nói là cậu không nhìn ra Tưởng Hàm thích Tần Nhiêu đó nha?”
Chu Diệc Châu lập tức sửng sốt, trong đầu cô ngoại trừ việc cùng Tưởng Hàm so sánh thành tích, thì chính là bận bịu từ chối những nam sinh thích mình, lấy đâu ra tâm trí để chú ý đến chuyện này.
Huống hồ, những lúc hai người kia ở cạnh nhau đều toàn nói đến chuyện học tập.
“Thật hả?” Chu Diệc Châu hoài nghi.
“Đương nhiên, cả lớp đều biết mà.” Cận Mộng khẳng định.
Chu Diệc Châu lại liếc nhìn một cái: “Đã học không giỏi mà còn dành thời gian đi thích người khác.”
Lại mừng rỡ: “Nhưng thành tích cậu ta tụt xuống cũng tốt.”
Sau khi biết chuyện này, ngày nào Chu Diệc Châu cũng cười rất vui vẻ, chờ thành tích của Tưởng Hàm bị kéo xuống.
Nhưng thành tích của Tưởng Hàm không những không tụt xuống, điểm của những môn tự nhiên lại ngày càng tăng lên, cao hơn Chu Diệc Châu tận mười điểm, khi kết quả của kỳ kiểm tra đầu tiên được phát ra, cô tụt xuống 3 hạng, xếp thứ 6 trong lớp, out khỏi top 10 trong khối, cả người như bị trời giáng, không gì đả kích bằng.
Lần này tình trường của Tưởng Hàm thuận lợi, kết quả học tập cũng tốt hơn, tổng thành tích cao hơn Chu Diệc Châu ba bậc, lọt được vào top mười, chỉ cách người đứng đầu một chút, để xem lần này cô sẽ đuổi theo bằng cách nào?
Chu Diệc Châu không thể lảng vảng trước mặt cô ta như một con khổng tước kiêu ngạo xoè đuôi nữa, tan học lại ngồi yên ở chỗ của mình để chép bài, hận không thể nuốt toàn bộ kiến thức đã chép trong tập vào bụng.
Hiện tại Tưởng Hàm đã thả lỏng hơn rất nhiều, lúc đến gặp bạn cùng lớp của Chu Diệc Châu để trò chuyện, còn bị hỏi rằng, sao lần này có thể tiến bộ nhiều như vậy.
“Tần Nhiêu giúp đỡ mình không ít, có câu nào không biết mình đều nhờ cậu ấy hướng dẫn.”
Tất cả bạn học nữ đều hâm mộ: “Tưởng Hàm này, quan hệ của cậu và cậu ấy tốt thật đấy, còn có thể hỏi bài tập, bọn mình đến cả nói chuyện cũng không dám nói với cậu ấy.”
“Vì sao vậy?”
Các cô nàng ấp úng: “Nhìn cậu ấy lạnh lùng quá, mấy hôm trước có vài em gái lớp mười đến đưa thư tình, cậu ấy đều từ chối thẳng, quá tuyệt tình.”
Trong lòng Tưởng Hàm vui vẻ, không kinh ngạc nói: “Từ lớp mười cậu ấy đã như vậy rồi, không nhận thư tình của con gái.”
Lời này nói ra có chút kỳ quái, các cô nàng lại sôi nổi cười rộ lên: “Thế tại sao cậu ấy lại đồng ý chỉ bài cho cậu vậy?”
Tưởng Hàm đỏ mặt, lắc đầu: “Không biết.”
“Có phải Tần Nhiêu thích cậu không? Nếu không cậu cũng thử viết thư tình cho cậu ấy xem.” Các cô nàng chọc ghẹo.
Tưởng Hàm da mặt mỏng, càng lúc càng đỏ hơn: “Nói gì đó? Mấy cậu này.”
“Thử xem, mau thử xem, hai người lần lượt đứng nhất và đứng nhì trong khối, thành tích học tập tốt, diện mạo cũng đều rất đẹp, đây không phải là nhân duyên trời định sao?”
Chu Diệc Châu nghe thấy liền muốn nôn một trận.
Nhân duyên trời định cái gì chứ? Rõ ràng là cô xinh đẹp hơn Tưởng Hàm, nói thế nào cũng là cùng cô… Mà không đúng, Chu Diệc Châu nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu.
Tưởng Hàm vốn là con gái, nên rụt rè một chút, tuy rằng cô ta thích Tần Nhiêu, nhưng sẽ không mở miệng thổ lộ trước, dù thế nào cũng vẫn nên để con trai chủ động.
“Mấy cậu nhiều chuyện quá à, mình không tám với các cậu nữa đâu.”
Chu Diệc Châu nhìn bóng dáng chạy trối chết của Tưởng Hàm, thông qua cuộc trò chuyện này, có thể khẳng định chuyện Tưởng Hàm thích Tần Nhiêu là thật.
Lại cảm thấy cô ta vẫn còn may mắn, nếu như người cô thích là Tần Nhiêu, dù có phải dùng đến thủ đoạn cỡ nào cô cũng sẽ giành lấy cho bằng được.
Vào ngày diễn ra đại hội thể thao, Chu Diệc Châu xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều mới đến trường xem đại hội thể thao, chờ đến lượt Cận Mộng để cổ vũ.
Cận Mộng thi đấu trước, cuộc thi chạy 100 mét nam của lớp mười một đang chuẩn bị diễn ra, trong nhất thời, tất cả học sinh toàn chen chúc bên ngoài vạch kẻ bằng nhựa để xem.
Chu Diệc Châu cũng đi theo Cận Mộng qua đó, nhìn tới nhìn tui, cô cảm thấy kỳ quái: “Chỉ chạy 100m thôi mà, sao nhiều người quá vậy?”
“Đương nhiên rồi, đều là đến xem Tần Nhiêu á.”
Chu Diệc Châu nghe thấy cái tên này liền nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện Tưởng Hàm cũng đứng ở phía trước, nơi nào có anh, đều sẽ có mặt cô ta.
“Có cái gì đẹp chứ.” Cô nói thầm.
Cận Mộng nhìn cô, chớp mắt hỏi: “Cậu không cảm thấy Tần Nhiêu rất đẹp trai à? Trên diễn đàn đều nói cậu ấy là nam vương của Thanh Lưu chúng ta đấy.”
Chu Diệc Châu không quan tâm đến việc này, nên hỏi vị chuyên gia thu thập tin tức bên cạnh: “Vậy hoa khôi thì sao?”
Cận Mộng đếm ngón tay: “Khối mười là Trần Lộ Lộ, mười một là Lưu Phỉ Nhi, còn mười hai là Hàn Hiếu Tĩnh.”
Không nghe thấy tên Tưởng Hàm, Chu Diệc Châu có chút vui vẻ, rồi lại không vừa lòng.

Dựa vào đâu mà chỉ có một nam vương, còn hoa khôi thì lại nhiều người được chọn như vậy?
Thật không công bằng.
Nghĩ như vậy, cô cẩn thận đánh giá Tần Nhiêu đang đứng ở vạch xuất phát lại.
Bởi vì có thành kiến từ trước, cô chưa bao giờ nhìn kỹ chàng trai này.
Trong ấn tượng của cô, anh chỉ trắng và cao hơn những nam sinh khác một chút, tiếp đó là đầu óc quá thông minh, dường như luôn có sẵn đáp án.
Hiện tại nhìn kỹ lại, quả thật anh đẹp hơn những nam sinh khác rất nhiều.
Không chỉ vậy, anh còn có khuôn mặt nhỏ và chiếc mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, khung xương hàm bén như dao, không có một chút thịt thừa.
Đôi mắt hai mí theo dáng mắt phượng hiếm thấy, con ngươi đen như mực, hợp lại càng tăng thêm vẻ bí ẩn.
Một cơn gió thổi qua, Chu Diệc Châu lại chú ý tới mái tóc đen bóng của anh, làm cô có chút liên tưởng đến cả một rừng cây đang không ngừng sinh trưởng.
Đây đúng là thời điểm đẹp nhất của một nam sinh ở tuổi niên thiếu.
Chu Diệc Châu cảm thán trong lòng, lại đột nhiên giật mình một cái, nhanh chóng dời ánh mắt đi, không nhìn chằm chằm khuôn mặt anh nữa.
Vào mùa thu, lá phong ở Thanh Lưu đã chuyển sang màu đỏ của ngọn lửa, rơi trong vườn trường và tạo nên một chiếc thảm đỏ, vừa tan học đã có học sinh đi xuống nhặt để làm thẻ kẹp sách.
Cận Mộng rủ Chu Diệc Châu cùng đi xuống nhặt lá phong, sốt ruột như đi đoạt được món hàng giảm giá: “Châu Châu, chạy nhanh đi, đến chậm sẽ hết mất.”
Chu Diệc Châu cảm thấy nhàm chán vô cùng, không biết từ đâu nổi lên một làn sóng, nói rằng dùng lá phong làm thẻ kẹp sách rồi đưa cho người mình thích, sẽ có thể ở bên nhau vào mùa sau
Ngu xuẩn.
Lá phong là tình yêu sâu và sắc, trực tiếp giết chết bạn ở mùa thu.
“Cậu đi xem náo nhiệt cái gì, họ nhặt đưa cho người mà họ thích.
Còn cậu thì thích ai?” Chu Diệc Châu đá vào đống lá dưới chân
“Mình tự đưa cho chính mình, còn có cậu nữa.
Chủ yếu là mình cảm thấy nó đẹp, Châu Châu, cậu xem phiến lá nào đẹp hơn?” Cận Mộng giơ lên hỏi cô.
Chu Diệc Châu quét mắt nhìn, chỉ vào lá bên trái: “Cái này đi, cân đối hơn.”
Cô cùng Cận Mộng chọn lá phong, lại thấy Tưởng Hàm và bạn học cùng lớp cũng đang đứng dưới một bóng cây xanh để nhặt.
Vì thế, Chu Diệc Châu càng chọn nghiêm túc hơn, lấy hết những phiến lá tốt nhất.
Tưởng Hàm nhìn thấy một chiếc lá phong đỏ rực không lẫn tạp chất, vừa duỗi tay định nhặt, đã bị Chu Diệc Châu dành trước.
Tưởng Hàm khẽ trợn mắt liếc cô: “Cuộc vui nào cũng có mặt cậu nhỉ.”
Cô ta còn không hiểu Chu Diệc Châu sao?
Cậu có người cậu thích, liền cảm thấy mình ghê gớm hơn người khác à?
“Tại sao tôi không thể đến đây?”
Tưởng Hàm không muốn cãi nhau cùng cô: “Cậu muốn nhặt thì nhặt đi, tôi lười cãi với cậu lắm, đến cả một chiếc lá phong cũng muốn tranh giành.”
Ai tranh với cô ta? Chu Diệc Châu rõ ràng cũng thích nó mà, không trách bản thân mình chậm chạp, lại đổ lỗi người ta quá nhanh tay.
“Tại sao lại không giành? Tôi không giành với cậu, ba tôi sẽ đem hết tiền cho cậu và mẹ cậu tiêu xài.
Tôi không giành với cậu, sẽ khiến mẹ tôi và chú tôi thất vọng.
Nếu tôi không giành với cậu, cậu cũng sẽ không giành với tôi à?” Chu Diệc Chu lý luận với cô ta.
Tưởng Hàm nổi giận: “Ba cậu đem hết tiền cho tôi và mẹ tôi khi nào? Hiện tại ba Chu và mẹ tôi ở bên nhau, chúng tôi chính là người một nhà.
Mẹ cậu và dượng cậu bỏ tiền nuôi cậu để cậu chăm chỉ học tập, chứ không phải muốn cậu cùng người khác tranh giành, đúng không? Nếu không phải cậu cứ một mực đuổi theo hơn thua với tôi, tôi chẳng thèm tranh đua này kia với cậu đâu.”
Chu Diệc Châu lắc đầu, cảm thấy cô ta quá giả tạo, rõ ràng những lúc khiêu chiến với cô đều rất hung hăng quyết liệt, tại sao kết quả lại biến thành Chu Diệc Châu bức ép cô ta?
Chu Diệc Châu cũng không chịu thua, mắng: “Không biết xấu hổ, đi gọi ba người khác là ba.”
Tưởng Hàm cũng học được chiêu mới, tùy tiện nhặt một lá, đứng dậy nói một câu tàn nhẫn với cô: “Ba cậu không cần cậu, giờ lại trách tôi sao? Đồ vô dụng.”
Những lời này khiến cho Chu Diệc Châu tức đến mức muốn đi đến nắm tóc cô ta, nhưng cô biết chỉ có người vô dụng mới dùng hành vi đánh nhau để giải quyết vấn đề.
Chu Diệc Châu sẽ không để bản thân trở thành một cô gái đanh đá, nếu cô ta đã cướp đi gia đình của cô, Chu Diệc Châu cũng sẽ đoạt lấy hết thảy những thứ Tưởng Hàm trân quý.
Bất kể hào quang, hay người cô ta thích..


Chương trước Chương tiếp
Loading...