Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
Chương 5: 5: Người Chơi Cố Chấp Không Nghe Nhắc Nhở
Trong trò chơi, nam chính sẽ đưa Giang Thi Vân đến phòng sách đọc truyện cổ tích, hoặc đến khu vui chơi, ngắm hoa bắt bướm trong vườn.
Tiếng cười thanh thúy của bé gái và tà váy phấp phới trở thành hình ảnh nổi tiếng nhất của tuyến Giang Thi Vân.
Mà hiện tại, Chu Nam Trạch xắn tay áo, đeo ủng đi mưa đưa người bạn men lỳ của mình xuống ruộng.
—— hoàn toàn không thấy có vấn đề gì.
"Đây là số liệu trước mắt từ các thực nghiệm vừa qua."
Chu Nam Trạch đưa cuốn sổ cho Giang Thi Vân, bên trong viết chi chít là chữ và sơ đồ.
Giang Thi Vân vừa nhìn đã choáng, cô bé cùng tuổi với Chu Nam Trạch, năm nay vừa lên 10.
Tuy tố chất thông minh nhưng thật sự không thể so nổi với cấp độ của cậu.
Chu Nam Trạch không có ý định tha cho cô bé.
Hình như cậu đã quên mất cô vẫn là một cô bé, vội khoa tay múa chân nói:
"Đúng rồi, cậu đọc 《 Dạy cách thu hoạch sản phẩm biến đổi gen 》 với《 Hướng dẫn chiết cành 》 chưa?"
"Cái gì?" Giang Thi Vân run bần bật.
"Không có gì." Chu Nam Trạch nói, xé một mẩu ghi chú từ vở ra, ghi vài cái tên sách rồi đưa cho Giang Thi Vân.
"Cầm về mà tìm đọc."
Giang Thi Vân: "......"
Cô bé nhận, hối hận vì đã đến nhà Chu.
Nhưng đây là lần đầu cô bé được giúp đỡ bạn bè, rất muốn chứng minh mình không chỉ là một cô công chúa cần được bảo vệ nên không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Nghĩ vậy, ý chí chiến đấu lại một lần nữa bùng lên, những cái tiêu đề sách nhạt như nước ốc cũng trở nên đáng yêu đến lạ.
"Ừ!" Bé cắn răng nói: "Về tớ sẽ đọc."
"Hôm nay đưa cậu xem tình trạng cây, thử chút coi dị năng cậu thế nào."
"Đi!"
Tiệc trà trong vườn, mẹ Giang Thi Vân mỉm cười mưa thuận gió hòa ôn chuyện cùng ba mẹ Chu.
Trà trên bàn đã thay qua một lượt, nhưng mọi người vẫn chưa ăn gì.
Thấy bọn nhỏ làm quen ổn rồi, mẹ Giang Thi Vân mới đứng dậy.
"Xin thứ lỗi, tôi đi sửa soạn lại một chút."
Bà đi vào toilet, dặm chút phấn lên mặt.
Đương nhiên đây chỉ là cái cớ thôi, mục đích chính của bà là đây ổn định tâm trạng, phân bổ lại ngôn từ.
Bởi lần này bà đến nhà họ Chu để bàn chuyện đính hôn cho hai đứa nhỏ.
Con gái bà là trưởng nữ nhà họ Giang, theo quan niệm của bà, con gái mình không thể kết hôn với một người bình thường.
Những gia đình danh giá chẳng có bao nhiêu, bé trai hợp tuổi hợp lứa lại càng ít.
Từ tiệc sinh nhật 6 tuổi, bà đã để ý Chu Nam Trạch từ cái liếc mắt đầu tiên.
Không có nguyên nhân gì sâu xa, Chu Nam Trạch thật sự rất đáng yêu.
Theo thời gian trôi, bà càng mừng rỡ phát hiện đứa nhỏ này cẩn trọng, thông minh, hiếu học, lại cùng lứa với Thi Vân, nhất định phải hốt về.
Bà rửa sạch tay, mang theo nụ cười hoàn mỹ đi ra, dự định thẳng ty đề nghị làm thông gia luôn.
Trên đường ra vườn, bà gặp bảo mẫu của Giang Thi Vân.
"Tiểu Trương, Thi Vân nó thế nào rồi?" Bà thuận miệng vừa hỏi.
Tiểu Trương khó nói: "Thưa......!Cũng khá ổn ạ."
Mẹ Giang Thi Vân nhạy bén nhận ra giọng điệu đối phương kỳ lạ, bèn nghi ngờ: "Sao thế, Tiểu Trạch đưa con bé đi đâu?"
Tiểu Trương ăn ngay nói thật: "Cậu Chu đưa tiểu thư đi thay đồ nam và ra ngoài ruộng rồi ạ."
Mẹ Giang:???
Bà hóa đá tại chỗ, cố lý giải ý nghĩa lời này.
Đồ nam? Ruộng? Vì sao từ nào bà cũng hiểu nhưng ghép lại với nhau thì không thể thấu?
Ruộng? Nhà Chu có ruộng? Làm gì có con nhà danh giá nào lại đi làm ruộng?
Bà hoang mang bảo Tiểu Trương dẫn đường, thẳng đến khi thấy hai đứa nhỏ đang xắn tay áo, tay mặt dính bùn, chân mang đôi ủng cao su của nông dân đang nghiêm túc thi triển dị năng với một cái cây hình thù kì quái.
Bây giờ bà mới hiểu được mang đồ nam ra ruộng nghĩa là gì —— ý trên mặt chữ.
Mẹ Giang yên lặng rời đi.
Bà trở lại vườn, nhìn hầu gái đưa bánh quy điểm tâm đến nhưng không ăn gì.
Lời đề nghị đính hôn nuốt ngược lại, thế vào đó là:
"Mấy đứa nhỏ chơi rất vui, hay là để chúng nó kết nghĩa chị em."
Ba mẹ Chu đột nhiên rất muốn biết Tiểu Xúc của họ đã làm gì.
Chu Nam Trạch cảm thấy nói chuyện với Giang Thi Vân rất vui.
Không giống mấy học sinh tiểu học bình thường khác, cô bé rất thông minh, chỉ cần nói qua đã hiểu.
Sắc trời dần tối, Giang Thi Vân bị lượng lớn kiến thức ép đến đau đầu chào tạm biệt con trai út nhà Chu.
"Nhớ đọc mấy cuốn đó nha, lần sau lại đến!" Chu Nam Trạch phất tay nói.
Giang Thi Vân nghiêm túc gật đầu: "Ừ!"
【 Tuyến Giang Thi Vân - cốt truyện 2: Thanh mai trúc mã đính hôn 】 hoàn thành!
Độ hảo cảm của Giang Thi Vân: 150!
Quan hệ hiện tại: Thân thiện ( 50/100)
Độ hảo cảm của mẹ Giang: -50!
Quan hệ hiện tại: Trung lập ( 70/100)
【 Bởi vì người chơi không nghe nhắc nhở, chỉ làm theo ý mình nên không thê rhoàn thành đính hôn, đóng lại nội dung cốt truyện】
【 Vì người chơi bị chạm dây, mở khóa nội dung cốt truyện mới 】
Chu Nam Trạch kinh ngạc nhìn thông báo, còn chưa kịp vui vì điểm hảo cảm của Giang Thi Vân tăng lên 150 đã thấy cốt truyện có vấn đề.
Không thể hoàn thành đính hôn? Chuyện gì thế này? Cốt truyện mới là gì nữa?
Suy nghĩ một hồi lâu, quyết định từ bỏ.
Ít nhất độ hảo cảm của Giang Thi Vân đã đến mức cao nhất của cốt truyện này rồi, mặc kệ cốt truyện tiếp theo là gì thì chắc sẽ không lệch khỏi quỹ đạo quá mức đâu.
Gamer Gã luyện nghĩ thế.
Chẳng biết lấy đâu ra tự tin.
Thời gian từng ngày qua đi, mẫu ruộng thí nghiệm của cậu và Giang Thi Vân sai trĩu quả, năm ngoái chiếm thế độc quyền.
Hai người cũng dần lớn, cùng vào cấp 2, năm nay đã là năm thứ ba.
Độ hảo cảm của Giang Thi Vân tăng đến mức nhiệt tình ( 90/100).
Càng về sau thì càng khó tăng, mức độ nhiệt tình đã tương đương với quan hệ bạn bè thân thiết nhất giữa cậu và Giang Thi Vân rồi.
Không gặp nhau trong【 Tuyến Giang Thi Vân - cốt truyện 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh 】, không đính hôn trong【 Tuyến Giang Thi Vân - cốt truyện 2: Thanh mai trúc mã đính hôn 】, cốt truyện kế tiếp cũng trật.
Bởi vì các lựa chọn ngày một càng nhiều, về sau thêm khó, ngay cả Chu nam Trạch cũng cảm thấy không đúng.
Thiết lập tính cách của Giang Thi Vân oai tận trời rồi.
Chu Nam Trạch nằm nhoài lên bàn, bút chì phác gì đó trên vở, đột nhiên một bàn tay đánh cái bốp lên vai cậu làm cậu phải vội đóng vở lại.
Cậu quay đầu, là Giang Thi Vân đang đứng sau lưng mình.
Thiếu nữ 15 cái xuân xanh mang áo phông khoác thêm áo da, tóc quấn nhét vào trong mũ lưỡi trai, tay chống trên bàn nở một nụ cười bất cần đời.
"Ê Đại Xúc, vẽ cái gì đấy? Gì kín kẽ thế."
Chu Nam Trạch buồn bã đè lên cuốn vở.
Bảng thông báo【 Nhiệm vụ 1: Tìm đến manh mối về Trạm Mặc 】 từ thời hạn 9 năm giờ còn mỗi 3 tháng.
Cậu tự thân vận động, dùng quan hệ trong nhà, thậm chí còn đưa sổ cho chị gái Chu Bắc Phong coi.
Trên vở vẽ chân dung Trạm Mặc do Chu Nam Trạch đối chiếu theo hình tượng trong đầu tưởng tượng ra.
Từ 6 tuổi đến 15 tuổi, vẽ đầy cả cuốn vở rồi.
Cậu đưa bức chân dung Trạm Mặc 15 tuổi cho chị nhưng lại bị trêu, bảo không ngờ cậu còn có người thương trong mộng.
Chu Nam Trạch không so đo với chị, chỉ có cậu biết mình ở đây để cứu thế giới, không có ai hiểu hết! ( ̄^ ̄)
Cậu nghĩ Giang Thi Vân liệu có thể giúp mình với nhiệm vụ này không đây?
Thời gian gấp lắm rồi, cậu cần người trợ giúp...!Kệ, đỡ từng nào hay từng đấy.
"Cậu coi đi." Cậu đưa vở cho Giang Thi Vân.
Giang Thi Vân hào hứng, cô muốn xem tranh của Chu Nam Trạch lâu lắm rồi nhưng thằng nhóc này mãi không chịu cho, ai ngờ hôm nay dễ tính thế.
Cô vừa lật được vài trang đã ngây dại, toàn bộ đều vẽ cùng một người.
Một thiếu niên vô cùng tuấn tú, thoạt nhìn tầm tuổi họ, tóc ngắn màu sáng, lông mi dày và sống mũi thẳng, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Đôi mắt hẹp dài hơi đáng sợ nheo lại, tay thon dài cầm một tia chớp.
Đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên.
Không nên tiếp xúc, là ấn tượng thứ hai.
"Cậu thích kiểu này hả?" Giang Thi Vân hỏi.
"Không phải, là người bình thường thôi, không biết tên, chỉ có chút ấn tượng.
Tớ đang tìm cậu ta." Chu Nam Trạch không ôm hy vọng giải thích: "Có chuyện quan trọng."
Ví như chuyện đại sự cả đời?
Giang Thi Vân ngẫm thầm trong bụng, nể mặt bạn tốt ngắm nghía lại mấy hình vẽ.
Nhìn kỹ một hồi, bỗng cô cảm thấy hình như có chút quen thuộc.
Gương mặt này......!
Cô đào lại ký ức trong đầu, dần tìm được điểm trùng hợp với một người mà mình từng gặp trước kia rất lâu.
"Cậu ta có quen nhà họ Cao ở Bàn Ninh Thành không?"
Chu Nam Trạch không ngờ lại tìm được manh mối từ Giang Thi Vân, vội vùng dậy hỏi.
Cô nói, không biết người trong tranh này là ai nhưng cậu ta khá giống với người thừa kế nhà họ Cao.
Trừ Bắc An, Bàn Ninh Thành là một chủ thành lớn nằm ở vùng phụ cận.
Chị cậu cũng đang khảo sát một hạng mục ở đó.
Chu Nam Trạch tức tốc báo lại tin này cho chị gái.
Không hổ là người phụ nữ sinh ra để cống hiến cho thương nghiệp.
Chu Bắc Phong với hàng tá mối quan hệ đã nhanh chóng xác định được manh mối, sau một tuần đã đào ra được chuyện về đứa con trai nhà Cao.
Cuối tuần Giang Thi Vân đến làm bài tập với Chu Nam Trạch.
Nghe điện thoại cậu reo liên tục bèn nhắc nhở: "Hình như là chuyện quan trọng đấy."
Chu Nam Trạch cầm điện thoại lên, là tin ny chị gửi, khả năng đã tìm ra được thân phận của Trạm Mặc rồi.
Cậu vừa liếc qua đã nhíu mày.
"Lại là con riêng?"
Trò chơi này còn xài kiểu plot cũ rích nữa hả.
Giang Thi Vân bắt đầu èo ọt.
Được sự cho phép, cô đọc lướt qua tin ny một lần rồi nói: "Chưa đâu, không phải tình nhân sinh, ngay cả nhà Cao chưa chắc đã biết."
Theo tin tức Chu Bắc Phong gửi, người đứng đầu nhà họ Cao lớn tuổi rồi, đứa con trai duy nhất thì nghiện rượu hám sức, là cục bùn nhão không trét nổi tường.
Cũng hết cách rồi, nhà họ Cao luôn lập đích tôn làm người thừa kế.
Nhưng đứa con này không những nghiện rượu hám sắc, mà sinh hoạt còn vô cùng hỗn loạn, gã rất thích đến khu đèn đỏ.
Thậm chí có lần còn bị gái làm tiền kiện nhưng chuyện gì cũng bị che đậy.
Theo Chu Bắc Phong phỏng đoán, Trạm Mặc từ nhỏ đã bị bỏ ở ngoại thành có lẽ là cục nợ thằng chó đó để lại chỗ khu đèn đỏ.
Cô lần được mấy địa điểm rồi gửi cho Chu Nam Trạch.
Trong nháy mắt những địa chỉ kia xuất hiện, bảng thông báo lại hiện lên.
【 Tuyến Trạm Mặc (đã giải khóa) - cốt truyện 1: Ánh sáng nơi vực sâu 】
Người chơi đã chọn: Chiến lược tiếp cận
【 nhiệm vụ 1: Tìm đến manh mối về Trạm Mặc 】 đã hoàn thành!
【 nhiệm vụ 2: Đến khi đèn đỏ xác định thân thế Trạm Mặc】
Thời hạn: Một tuần
Chu Nam Trạch: "......"
Cậu đơ mặt quay đầu hỏi Giang Thi Vân: "Nếu tớ nói mình muốn đi khu đèn đỏ......"
Cậu không bao giờ nghĩ đến việc mắt Giang Thi Vân sẽ sáng lên mà hưng phấn đáp: "Kích thích quá, tớ cũng phải đi!".